Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 50: Chương 50: Lâm gia




Lâm Dịch muốn đến Lâm gia, Phương Húc Nghiêu tất nhiên phải đi theo. Hắn vẫn luôn nhớ đến dáng vẻ yếu ớt của Lâm Dịch lúc ở Lâm gia, cho nên quả thực không yên tâm, lỡ như vợ lại bị kích thích đến khóc thì làm thế nào?

Lâm Dịch bất đắc dĩ mở cửa xe, “Nếu anh không bận, vậy thì đi cùng với em, nhưng chỉ mong không kích thích đến anh.” Cái gọi là kích thích của Lâm Dịch, là nói thái độ của Lâm gia đối với cậu có thể sẽ không tốt lắm, Phương Húc Nghiêu thấy có thể sẽ tức giận. Lâm Dịch đương nhiên cho rằng người khác đối với mình không tốt thì Phương Húc Nghiêu nhất định sẽ tức giận!

Nhưng mà Phương Húc Nghiêu lại hiểu là: Vợ muốn làm chuyện tàn bạo, sợ tổn hại đến hình tượng hoàn mỹ trong lòng của mình! Thì ra địa vị của anh ở trong lòng vợ đã quan trọng như vậy!

Thế là Phương boss kích động rồi, sau khi lên xe bèn ôm lấy Lâm Dịch hôn một cái. Tài xế là một ông chú trung niên đeo kính râm, làn da có hơi đen, nhìn có vẻ khá nghiêm túc. Hành vi của Phương boss chẳng khiến vẻ mặt ông ta xuất hiện chút biến hóa nào, vẫn mắt nhìn thẳng. Phương Húc Nghiêu cầm tay Lâm Dịch không chịu buông lỏng, cười hỏi: “Đổi tài xế rồi?”

Lâm Dịch ừ một tiếng.

“Ông ngoại có vẻ đã hoàn toàn buông tay không quản rồi, bây giờ ông cụ ở nhà làm gì?”

Lâm Dịch: “…” Ở nhà tính toán làm thế nào để ôm chắt, câu này em có thể nói ra sao?



Phương Húc Nghiêu thấy vẻ mặt của Lâm Dịch chỉ thoáng chốc đã nhiễm lên bóng mờ tăm tối, hắn mỉm cười nhéo nhéo ngón tay của Lâm Dịch, còn tưởng rằng cậu có điều khó nói, nên cũng không hỏi nữa.

Lâm Dịch tự mình đến nhà, hơn nữa còn chọn buổi tối, thời gian còn chính là lúc Lâm Tự Đào ở nhà, cậu chính là tới để gây rối đó. Sau nửa năm lại đến Lâm gia, lần này người làm đã thông minh không cản cậu nữa, nhưng họ vẫn chạy đi báo tin trước, dù sao bây giờ Lâm Dịch đối với Lâm gia vẫn là một người ngoài.

Lâm Dịch bước qua cửa lớn, Lưu Uyển Quân đã tiến lên đón, lúc nhìn thấy Phương Húc Nghiêu cũng đi theo, bà ta có hơi kinh ngạc, bởi vì bây giờ quan hệ của Lâm gia và Phương gia rất căng thẳng.

Lâm Dịch trực tiếp đi vào, bước lên bậc thang trước cửa nhà, mặt nghiêng nghiêng nói: “Bảo Lâm Thái Chi ra đây, lần này tôi tới là để tìm gã ta.”

Lưu Uyển Quân nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, “Thái Chi hả, cháu tìm nó có chuyện gì? Tinh thần của thằng bé không tốt lắm, đã ngủ rồi.”

Lâm Dịch ha một tiếng, “Chưa chết thì vẫn có thể gọi dậy được, làm phiền dì rồi.”

Lâm Tự Đào ngồi ở phòng khách thấy mấy người Lâm Dịch tiến vào, chiều cao của Lâm Dịch và Phương Húc Nghiêu đều không thấp, vốn tưởng chỉ có hai người bọn họ, không ngờ lại nhìn thấy tận sáu cái chân, nhìn kỹ mới thấy được cái đầu đinh của Tiêu Đậu Đậu. Bây giờ đều biết thằng nhóc lùn này chính là vệ sĩ của Lâm Dịch, tới Lâm gia còn dẫn theo cả vệ sĩ, có thể tưởng tượng được bây giờ Lâm Dịch rất không tin tưởng bọn họ.

Lâm Tự Đào cứ lạnh mặt như vậy, cha con hai người gặp mặt chẳng ai chịu nhường bước, cứ nhìn nhau hằm hằm, tia lửa văng khắp nơi.

Phương Húc Nghiêu cũng cảm thấy thú vị, giữa hai cha con này rốt cuộc có mối thù lớn chừng nào mới có thể đến mức này. Tính cách của Lâm Dịch hắn biết, cho dù từ mặt nhau, cậu cũng sẽ không biểu hiện ra địch ý lộ liễu thế này, bây giờ lại đối chọi gay gắt với cha ruột của cậu, khẳng định là có nguyên nhân đặc biệt gì đó.

Lưu Uyển Quân nhanh chóng an bài người pha trà, cười nói với Lâm Dịch: “Cha con hai người ngồi nói chuyện đi, dì đi gọi Thái Chi xuống.”

Lâm Dịch hừ một tiếng, “Nói gì? Nói ông ta và con trai ông ta đúng là thần giao cách cảm, lúc con trai ông ta tìm phiền phức cho tôi ông ta còn giúp đỡ một tay? Hay là nói chuyện lúc trước, muốn lấy một ly cà phê nóng hổi tạt vào mặt tôi? Hay là chuyện lúc trước nữa, nói chuyện của thế hệ trước? Ví dụ như mẹ tôi là chết thế nào?”

Ánh mắt Phương Húc Nghiêu chợt lóe.

Sắc mặt Lâm Tự Đào lạnh lẽo, chuyển đề tài, “Nếu chủ tịch Phương cũng đến, cậu trở về không phải để tìm tôi nói chuyện lúc trước phải không, là bởi vì chuyện của Hiểu Nhiễm?”

Lâm Dịch tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, Phương Húc Nghiêu rất bình tĩnh xem trò hay, vợ ngồi đâu thì hắn ngồi đó, đây đúng là cơ hội tốt để hiểu biết về vợ.

Lâm Dịch rất hài lòng với biểu hiện của Phương Húc Nghiêu, giống hệt như cô vợ nhỏ, mình đi đến đâu thì hắn đi đến đó, cũng không nhiều lời, cảm giác này thật sự cực kỳ tuyệt vời.

Tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh, Lâm Dịch và Lâm Tự Đào vốn chẳng có gì để giao lưu, hơn nữa cậu tới đây không phải để cãi nhau với Lâm Tự Đào. Không bao lâu Lâm Thái Chi từ trong phòng đi ra, hai ngày nay không biết gã đi đâu, sắc mặt nhìn không tốt lắm.

Lâm Dịch vừa thấy gã đi ra, đáy mắt lóe lên vẻ sắc bén. Lâm Thái Chi nhìn thấy Lâm Dịch, sắc mặt lập tức tái nhợt, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt không dám phóng lên trên người Lâm Dịch.

Lâm Tự Đào thấy dáng vẻ “không tiền đồ” này của gã, bất mãn nhíu mày, biểu hiện gần đây của Lâm Thái Chi càng lúc càng kém!



Lâm Dịch hừ một tiếng, móc một chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, giọng nói không cam lòng của Lâm Hiểu Nhiễm từ bên trong truyền ra: “… Tôi nói rồi không phải tôi, là anh trai tôi, có bản lĩnh thì anh đi tìm anh trai của tôi đi, ức hiếp một người phụ nữ thì có năng lực gì chứ!”

Sau khi nghe được câu này thì thân thể Lâm Thái Chi cứng đờ, sắc mặt Lâm Tự Đào khó coi nhìn Lâm Thái Chi, lão gia tử nói là Lâm Thái Chi ông ta còn không tin, bây giờ không thể không tin rồi. Phán đoán của bản thân sai lầm, không phải đã kiểm chứng cái câu ông ta không bằng Dịch Hân Nam à? Bản thân ông ta cũng biết mình không bằng người vợ quá cố, kém một người đàn bà, biết thì biết nhưng nói ra thì không được.

Lưu Uyển Quân lặng lẽ nắm chặc nắm đấm, con bé ngu ngốc Hiểu Nhiễm này, bà ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao con bé này lại chẳng nghe vào tai chứ. Chỉ cần nó đẩy chuyện lên này lên người mình, chờ sóng gió qua đi, Lâm gia tuyệt đối sẽ đón nó ra, nó là một cô gái, Lâm Dịch tuyệt đối sẽ không dồn nó vào chỗ chết.

Lâm Dịch nhướng mày hỏi: “Muốn để Lâm Hiểu Nhiễm gánh tội thay? Được đó, vì con trai vứt bỏ con gái tôi có thể hiểu, ngài Lâm ngay cả vợ con đều có thể vứt bỏ, còn để ý một đứa con gái nho nhỏ à?”

Lâm Tự Đào đè ép táo bạo của mình xuống, lạnh mặt hỏi: “Có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng, nói xong thì mau cút!”

Phương Húc Nghiêu nhướng mày, chậc một tiếng, lại nói chuyện kiểu đó với bảo bối của hắn, có thể tưởng tượng được trước đây vợ hắn ở trong cái nhà này chẳng được đón nhận chừng nào. Chả trách vợ hắn lại có mâu thuẫn lớn với Lâm gia như vậy, nhưng cho dù mẹ của Lâm Dịch mất rồi, cậu cũng không nên nhận phải loại đãi ngộ này mới đúng, bên trong tuyệt đối có vấn đề. Mẹ của Lâm Dịch, chết kỳ lạ?

Lâm Dịch rõ ràng đã quen thái độ của Lâm Tự Đào, cậu không nhanh không chậm nói: “Lâm Thái Chi, người vẫn luôn ở đằng sau bày mưu tính kế cho cậu là ai? Tôi chỉ muốn biết điều này.”

Sắc mặt Lâm Thái Chi vốn đã khó coi thoáng cái trắng bệch, sợ hãi trong mắt tuy chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị người có mặt ở đây bắt được. Lâm Tự Đào đứng lên, đi từng bước đến sau lưng Lâm Thái Chi, “Người bày mưu tính kế cho mày? Bày mưu gì? Bày kế gì? Thằng súc sinh! Mày đang muốn làm gì?!”

Lâm Tự Đào giơ chân đạp lên chân Lâm Thái Chi, Lâm Thái Chi thế mà không né tránh, gắng gượng chịu cú đá này, a một tiếng nằm ngã rạp trên mặt đất. Lâm Tự Đào còn muốn đạp, lại bị Lâm Thái Chi ôm lấy chân, vẻ mặt uất ức nói: “Cha, cha nghe con nói, con không có, cha đừng nghe anh ta nói bậy! Cha phải tin tưởng con!”

Lâm Dịch nhíu mày nhìn biểu hiện của Lâm Tự Đào, khó hiểu nhìn về phía Phương Húc Nghiêu, ánh mắt mang theo không xác định. Trước đây Lâm Tự Đào tuy có hơi độc đoán, tính khí hơi nóng nảy, nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay đánh người. Bây giờ ông ta giống hệt bị điên, chẳng hỏi gì thậm chí chẳng nghe lấy một câu giải thích của gã, vừa lên đã ra tay luôn? Với lại ông ta mắc chứng vọng tưởng bị hại rồi hả?

Lưu Uyển Quân chạy tới ôm lấy chân Lâm Tự Đào, nước mắt chảy dài, “Đào ca! Đào ca anh nghe thằng bé giải thích một câu trước đi đã, Tiểu Dịch cháu mau khuyên cha cháu đi, có hiểu lầm gì thì nói ra là được, sao chẳng hỏi gì đã muốn đánh chết Thái Chi à?”

Phương Húc Nghiêu cũng phát giác ra được không bình thường, đừng bảo Lâm Tự Đào điên rồi nhé?

Lâm Thanh Hải nghe được động tĩnh đi ra thì thấy được một màn khôi hài này, lại thấy Phương Húc Nghiêu cũng ở đây, lập tức giận dữ hét lên, “Quậy đủ chưa hả? Khách vẫn còn ở đây mà mấy người lại bày ra dáng vẻ này sao!”

Lâm Tự Đào nhấc chân đá văng Lưu Uyển Quân, sắc mặt xanh mét nói: “Hai thứ vô dụng này đều bị bà chiều hư!”

Tiêu Đậu Đậu lặng lẽ nhoài tới bên tai Lâm Dịch, nhẹ giọng nói: “Trên người Lâm Thái Chi có vết thương, đặc biệt là lưng và chân.”

Lâm Dịch khó hiểu nhíu chặt mày, trên lưng và chân có vết thương? Sao lại bị thương ở hai chỗ đó?

Ánh mắt Phương Húc Nghiêu nheo lại, dù bận vẫn nhàn xem trò hay của cái nhà này, không ngờ Lâm Dịch chỉ nói một câu bình thường lại dẫn đến phản ứng lớn như vậy.

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Tiêu Đậu Đậu, gọi đối phương tới hệt như chọc mấy đứa bé, nhẹ giọng nói một câu bên tai cậu nhóc. Lâm Dịch không nghe rõ hắn nói gì, nhưng vẻ mặt của Tiêu Đậu Đậu đã nói cho cậu biết, không phải là chuyện gì tốt, bởi vì ánh mắt của cu cậu đã sáng lên, tràn đầy ý chí chiến đấu.



Lâm Thanh Hải ngồi ở đối diện Lâm Dịch, ánh mắt phức tạp nhìn cháu trai, bây giờ ông rất mệt mỏi, cái nhà này đã sớm chẳng còn dáng vẻ của nhà nữa rồi. Từ khi Lâm Dịch xuất ngoại, trái tim của ông vẫn luôn mỏi mệt, “Tiểu Dịch à, cháu trở về có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tình huống trong nhà cháu cũng nhìn thấy rồi, cha cháu…”

Lâm Dịch cười, “Cháu chẳng có ý gì, ông nội yên tâm, nếu bọn họ muốn Lâm Hiểu Nhiễm gánh tội thay, không sao cả, dù sao cũng không phải là tội danh gì lớn, cháu có thể hiểu được. Cô ta chỉ bị nhốt trong tù mấy tháng mà thôi, ra ngoài nhiều nhất không làm diễn viên được nữa, vẫn có thể làm mấy việc khác. Cháu tới đây chỉ có một mục đích, cháu đã nói rồi, muốn biết người phía sau Lâm Thái Chi là ai, dù sao quan hệ không tệ, cũng có thể dẫn về nhà cho ông nội xem thử, dù sao.” Lâm Dịch cười cười, “Đã phát sinh quan hệ rồi còn sợ bị người khác thấy?”

Đúng vậy, Lâm Dịch đến nhà chính là để bức Lâm Thái Chi, người phía sau lưng gã vẫn luôn ẩn núp, khiến cậu không yên tâm. Liên tưởng tới đời trước, bày mưu hại chết cậu không chỉ là Lâm Tự Đào bởi vì quan hệ lợi ích nên rất hận cậu. Chỉ là nếu Lâm Thái Chi đi chấp hành, gã hoàn toàn chẳng có tâm cơ lớn vậy được, ngay cả giải quyết hậu quả cũng làm không tốt, nhìn chuyện lần này thì biết, việc Lâm Thái Chi làm quả thực quá ngu xuẩn.

Lâm Dịch thực sự chẳng tài nào hiểu nổi, cậu rốt cuộc đã chọc phải ai, sao lại khiến người đó hận cậu như vậy? Hay là nói người đó là thật sự yêu Lâm Thái Chi đến muốn chết muốn sống, vì Lâm Thái Chi nên luôn âm thầm nhắm vào cậu? Nhưng không thể thế được, nếu thật sự vì tốt cho Lâm Thái Chi, không thể nào bảo Lâm Thái Chi tự mình ra tay giết cậu được, cho nên người này rốt cuộc là ai?

Lời của Lâm Dịch vừa dứt, Lâm Thái Chi liền giống hệt như bị chọt trúng cơ quan nào đó, dáng vẻ ngoan ngoãn thoáng cái không còn sót lại chút gì, sắc mặt cáu kỉnh hét lên: “Anh đừng nói bậy! Anh cho rằng ai cũng tự cam thấp hèn như mình à!”

“Tự cam thấp hèn?” Sắc mặt Phương Húc Nghiêu biến đổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.