CHƯƠNG 16 : CHẤP NHẤT
“Tôi không đi.”
“…Cái gì?” Lý Hiền cứ nghĩ mình nghe nhầm, không tự chủ mà hỏi lại lần nữa.
Tề Tuyên đứng dậy, có chút đáng tiếc nhìn người anh em của mình, lần này vẫn chưa tận hứng, lần sau không biết phải đợi đến khi nào. Hắn kéo quần lên, thản nhiên nhìn Lý Hiền, “Tôi nói, tôi không đi.” Tiếp đó liền nhanh chân đi tới bên người Lý Hiền, nắm lấy cổ tay cậu, cường thế nói : “Đời này nếu tôi không quấn lấy em, vậy thì còn không bằng đi chết đi thôi, tôi không nên đi hỏi ý kiến của em, ngược lại không quản em có đồng ý hay không, tôi đã nhận định em rồi.” Nháy mắt, Tề Tuyên tự tin tiêu sái kia đã trở lại.
Tâm Lý Hiền run rẩy, cậu không nghĩ tới sẽ có một ngày, Tề Tuyên sẽ nói thế này với mình. Giống như, giống như Tề Tuyên vô cùng yêu cậu vậy. A…Vậy đời trước của cậu tính là gì đây? Cậu tuyệt vọng, những chuyện mà cậu phải chịu, cậu dùng cái chết để đổi lấy sự giải thoát, tính là gì đây?
Cậu vẫn còn nhớ Tề Tuyên phẫn nộ không thể tha thứ cho cậu đến cỡ nào, ánh mắt chán ghét kia, cậu không phải thằng ngu. Vứt cậu đi như thứ gì đó rác rưởi khiến người buồn nôn, không đợi được muốn ném cậu đi, thậm chí còn tìm người tới LJ cậu…Cậu biết, đó không chỉ là báo thù cho Tiêu Vũ. Cậu vĩnh viễn nhớ rõ khi bị bỏ lại kho hàng, Tề Tuyên thật sự thờ ơ không hề động lòng, hắn thấy chết mà không cứu, giống như sợ cái gì đó dơ bẩn dính vào người vậy. Bóng lưng quay đi lần cuối kia, còn có bước chân thong dong đi xa kia, mỗi bước như giẫm vào tim cậu, đạp vỡ tất cả ý chí của cậu.
Chuyện đã đến nước này, khó khăn lắm cậu mới sống lại, người này cư nhiên còn đi theo, tính cách dường như thay đổi, cứ theo đuôi cậu không chịu buông tha. Khi còn sống thì bị hắn xem nhẹ, còn vì người khác mà trở mặt vô tình với cậu, sao khi cậu chết rồi, Tề Tuyên lại yêu cậu?
Làm cậu chết thêm lần nữa cậu cũng không tin. Cậu nhìn Tề Tuyên, nhìn bộ dáng nhất định phải thế của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Vì thế nhịn không được bật cười.
Tề Tuyên nhíu mày, “Em cười cái gì?”
“Tại sao?” Lý Hiền nhẹ giọng nói.
“…Này còn phải hỏi? Tôi…lão tử thích em, coi trọng em! Tôi nói cho em biết, em nên sớm bỏ đi tâm tư khác đi, sớm muộn gì em cũng là của tôi! Thằng mặt trắng kia đừng hòng ngăn cản!”
“Tại sao?” Lý Hiền vẫn nói câu này.
“Em…Em không nghe sao! Tôi nói tôi…” Lời còn chưa dứt đã bị Lý Hiền cắt ngang.
“Tại sao? Lúc tôi còn sống, anh không để ý tới tôi…Chờ khi tôi chết rồi…tôi chết rồi…anh bây giờ mới nói mấy lời này với tôi, còn con mẹ nó có ý nghĩa gì chứ?”
…Ngả bài đi.
Tề Tuyên nhất thời cứng đờ, lời của Lý Hiền, không khác gì tiếng sấm sét truyền vào tai hắn. Môi hắn há ra, cả buổi không nói được câu nào.
“…A Hiền…A Hiền…Em nói cái gì? Em…em là…em là A Hiền của tôi sao?” Hắn lắp bắp hỏi, bản thân cũng không biết muốn nói cái gì, chỉ là vừa dứt lời, vành mắt đã đỏ bừng.
Tình triều cuộn trào mãnh liệt, hắn không chịu đựng được nữa, mạnh mẽ ôm lấy Lý Hiền, dán sát bên tai cậu, “A Hiền…là em sao? Là em đúng không…Tôi rất nhớ em…Tôi sai rồi…tôi biết sai rồi…Tôi là đồ khốn nạn…Tôi là súc sinh…Tôi không phải là người…Là tôi…đều do tôi hại em…Em về rồi sao? Em trở về rồi sao?…Tôi rất nhớ em…rất nhớ em…” Hắn nói năng lộn xộn, rồi không nén được nước mắt, cuối cùng dứt khoát vùi vào vai Lý Hiền, ô ô bật khóc.
Lý Hiền để yên cho hắn ôm, có chút bất đắc dĩ lại bi ai, sao lại thế này? Tình yêu của cậu, tại sao thành thế này? Bên tai là tiếng khóc như đau thấu tim gan của Tề Tuyên, cậu chưa từng thấy người đàn ông này khóc như vầy bao giờ, không, cậu chưa từng thấy hắn rơi lệ. Nhưng bây giờ, người đàn ông này ôm cậu, gào khóc như một đứa nhỏ. Trong lòng cậu chua xót vô cùng, cuối cùng lại không chảy một giọt nước mắt.
Ôm lâu như thế, Lý Hiền bị kiềm chặt dần dần có chút nghẹt thở, cậu đẩy một cái, lại đổi lấy cái siết chặt hơn của người đàn ông. “Buông ra, anh buông ra, tôi không thở được!” Lúc này Tề Tuyên mới hơi buông lỏng ra, nhưng hai tay vẫn ôm lấy cậu, không để cậu rời đi, tiếng khóc cũng biến thành tiếng nức nở. Từ khi trọng sinh trở về, thẳng tới giờ phút này, hắn mới có loại cảm giác chân thật, A Hiền của hắn đã trở lại, còn sống, vẫn còn đầy đủ, ở ngay trong ngực hắn. Không phải thi thể bị xâm hại lạnh băng trong bồn tắm, cũng không phải người xa lạ hoàn toàn không quen hắn. Hắn cũng không biết nên cảm tạ ông trời thế nào. Nhưng tức khắc, hắn bắt đầu thấy hoảng sợ, hắn biết A Hiền không tha thứ được cái gì nhất, hắn sợ, A Hiền đã vì những chuyện kia mà buông tha hắn, không yên hắn nữa.
Hai tay nắm lấy vai cậu, cố gắng nhìn vào mắt Lý Hiền, hận không thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cậu, “Không phải tôi…”
Thần sắc Lý Hiền biến đổi, đang định mở miệng, Tề Tuyên đã cướp lời : “Chuyện kia không phải tôi làm, không phải ý của tôi! Sao tôi có thể làm vậy với em? Em còn nhớ Thẩm Vân không? Còn có người tên A Sơn bên cạnh tôi kia? Là bọn họ, hai người bọn họ liên thủ với nhau, còn tìm thêm vài người, là bọn họ bày kế, bọn họ thấy tôi…thấy tôi không cần em nữa..” Nói tới đây thì dừng một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt Lý Hiền, “Liền muốn hại em, chuyện đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi không nghĩ tới bọn họ lại ác độc như vậy, tôi vốn tưởng…”
Cuối cùng Lý Hiền nghe không vô nữa, không nhịn được ngắt lời hắn, “Anh cho rằng cái gì? Anh vốn tưởng rằng cái đám hoa hoa cỏ cỏ kia có thể ôn hòa giáo huấn tôi, để tôi tự mình biết mình, sau đó ngoan ngoãn bị anh đuổi đi? Tề Tuyên, anh dám nói chuyện này không liên quan đến anh sao? Anh không có ý này, bọn họ ai dám làm?
Cậu vung tay đẩy Tề Tuyên ra, không kìm được cơn phẫn hận, “Anh khi đó, khi đó đang ở đâu hả, nhìn thấy bộ dáng tôi thê thảm như thế, có phải là rất hả giận không? Vì tôi cũng làm chuyện như vậy với Tiêu Vũ! Nhưng anh ta không phải vẫn tốt sao? Không phải vẫn ổn sao! Sao anh lại làm như vậy với tôi? Sao lại vứt bỏ tôi? Xem như…xem như anh không yêu tôi đi, tại sao lại bỏ tôi lại một mình ở đó? Tôi rất lạnh…Anh vội vàng muốn thoát khỏi tôi vậy sao? Anh có biết không, tôi thật sự hận mình chưa từng sinh ra trên đời này, hận không thể lập tức chết đi! Anh có biết không?” Những lời cuối cùng không khống chế được mà thét lên, vừa dứt lời, nước mắt đã tuôn ra như suối. Những phẫn nộ cùng oan khuất, vốn luôn được chôn sâu trong lòng, cho đến lúc này, cuối cùng mới trút hết ra.
Gương mặt Tề Tuyên trắng bệch, không thể nói được gì. Mỗi một chữ Lý Hiền nói ra, như từng dao khoét tim hắn vậy.
“Đừng nói nữa…đừng nói nữa…” Hắn bước tới, không để ý sự giãy dụa của cậu mà ôm chặt lấy, “Xin em…đừng nói nữa…” Hắn thấy tim mình như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, đau đến chết lặng. Kiếp trước sau khi Lý Hiền chết đi, hắn mới càng ngày càng thấy được địa vị của người này trong lòng mình. Càng nhận rõ tâm của bản thân, hắn lại càng không cách nào đối mặt.
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện mình đã làm, hắn liền hận không thể thiên đao vạn quả chính mình.
(thiên đao vạn quả : chém ngàn đao, chết không toàn thây)
————————————
Tác giả có lời muốn nói :
Có một loại cô quạnh, gọi là chỉ có một mình tôi trọng sinh