CHƯƠNG 14 : ĐỐ KỊ
Lý Hiền về đến nhà, lại bất ngờ phát hiện có một vị khách không mời mà tới đang đứng trước cửa nhà trọ đợi cậu. Vẻ mặt của Tề Tuyên rất xấu, dưới mắt là hai quầng thâm, râu ria xồm xoàm, hai tay hắn chống lên tường, từ khi Lý Hiền xuất hiện trong tầm mắt thì liền dữ tợn nhìn cậu chằm chằm.
Lý Hiền chỉ kinh ngạc một lúc, Tề Tuyên làm ông chủ lớn có thể tìm được nhà cậu cũng không có gì kỳ quái, chỉ là tới tìm cậu làm gì? Không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Cậu đến bây giờ cũng không biết là nên đối mặt với hắn thế nào, trầm mặc mở cửa, Tề Tuyên cũng theo cậu đi vào.
“Tề tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Cậu dừng lại ở cửa nhà, có hơi không muốn để hắn vào.
“Em ở cùng cậu ta?” Người đàn ông khàn khàn mở miệng, giọng có chút thô ráp, “Không tiếp nhận tôi, lại đến với cậu ta? Hai người đã tiến triển đến mức độ nào rồi? Hắn đã chạm vào em? Hắn đã chạm vào em sao?”
“Đủ rồi!” Lý Hiền cuối cùng cũng nhìn vào hắn, “Tôi muốn ở cùng ai, đều là tự do của tôi, không liên quan đến anh.”
Tức khắc, Tề Tuyên lộ ra vẻ thống khổ, hắn lúc nào cũng để ý tới Lý Hiền, tất nhiên biết cả hai càng lúc càng thân mật với nhau, trải qua đời trước, hắn cũng đã biết rõ mục đích của Tiêu Vũ, nhìn bọn họ ám muội, hắn lại không ngăn cản được, hay tin cả hai đến Sanya du lịch, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa nhắn vô số tin cho Lý Hiền, nhưng những tin nhắn đó lại như đá chìm vào biển lớn. Vì thế hắn không từ bỏ, gọi điện thoại cho cậu, lại phát hiện mình dường như bị kéo vào blacklist mà thấy tuyệt vọng.
Lý Hiền, đối xử với hắn lạnh lùng thế sao? Sống lại một đời, hắn không hề nghĩ tới, cư nhiên có thể nếm trải cảm giác bị Lý Hiền coi thường. Hắn không cách nào khống chế được tưởng tượng bọn họ đã làm gì ở Sanya, hắn ghen tị đến phát điên.
“Em thừa nhận? Em thừa nhận có đúng không? Các người đã làm gì? Thằng mặt trắng đó có thể làm em thoải mái sao? Nó có thể thỏa mãn người *** đãng như em…”
“Câm miệng! ! !”
Lý Hiền thật sự không thể nhịn được nữa, cậu thống hận nhìn người đàn ông, đúng, đây mới chính là Tề Tuyên, cái người luôn tùy ý để tự tôn của cậu dưới chân mà thỏa ý giẫm đạp, nhất thời chồng lên hình ảnh lúc trước. Cậu lần đầu tiên hiểu được, Tề Tuyên, đó giờ chưa từng xem cậu là người, đời trước cãi lời hắn rồi nhận lấy kết cục như thế, thế thì, lần này thì sao?
Tề Tuyên bị ánh mắt của cậu làm cho đau nhói, hắn tỉnh táo lại biết mình vừa nói cái gì, liền hận không thể đánh chính mình, “Không phải…Tôi không có ý đó…Tôi…Xin lỗi A Hiền, xin lỗi…” Hắn thật sự không cố ý nói những lời đó, hắn chỉ là không chịu được sự thật Lý Hiền đã thuộc về người khác.
“Anh thích tôi? Đừng đùa! Tôi chỉ là một con thú không nghe lời trên con đường đi săn luôn thuận buồm xui gió của anh, làm sao dám từ chối Tề đại tổng tài ngài? Ngủ một lần thì thấy thích tôi? Vậy tất cả những người anh thích có thể xếp thành quân đội luôn rồi…”
Tề Tuyên siết chặt nắm đấm, hắn không thể phản bác, hắn quả thật luôn là người như thế, gieo tình khắp nơi, đùa giỡn nhân tâm, căn bản không biết cái gì gọi là yêu, nên đời trước bọn họ mới có kết cục như vậy. Nhưng bây giờ hắn trọng sinh, hắn chỉ cần Lý Hiền, Tề Tuyên hắn chỉ yêu Lý Hiền, hắn dâng lên trái tim chân thành, lại năm lần bảy lượt bị từ chối, bị thờ ơ, bị tổn thương. Có lúc hắn cũng đặt tay lên ngực tự hỏi, chỉ mới bị từ chối thế này thôi, hắn cũng sắp không chịu được rồi, thế thì đời trước, khi hắn một lần lại một lần trêu hoa ghẹo nguyệt, Lý Hiền là lấy tâm tình gì mà tươi cười đón ý nói hùa theo hắn? Hắn thậm chí còn vừa hưởng thụ tình yêu của Lý Hiền vừa thấy cậu không có tự trọng.
Mà Tiêu Vũ lại thành công, Tề Tuyên cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người trình diễn tiết mục anh tình em nguyện, cũng không thể ngăn trở. Lẽ nào hắn sống lại một đời là để nhìn cái này sao? Đây là báo ứng của hắn sao? Hắn không cam lòng. Tổn thương Lý Hiền, đùa giỡn tình cảm của cậu, hắn đã biết sai rồi, sao không thể cho hắn thêm một cơ hội? Rõ ràng chuyện gì cũng chưa phát sinh. Nhìn cái miệng nhỏ không ngừng nói lời đả thương người, hắn không nhịn được nữa, hắn muốn chặn cái miệng này lại!
Tề Tuyên ôm lấy Lý Hiền, ấn chặt gáy cậu hôn xuống. Lý Hiền bị nụ hôn bất thình lình làm cho ngơ ngác, khi phản ứng lại thì đã bị Tề Tuyên đẩy lên cửa, giam chặt lấy. Tề Tuyên hôn điên cuồng lại nhiệt tình, tựa như hận không thể ăn luôn đầu lưỡi cậu, rồi lại mang theo chút oan ức.
“Ưm…ưm ưm…” Lý Hiền giãy dụa không được, xoay qua xoay lại trong ngực người đàn ông, nhưng chỉ bằng sức cậu sao có thể thoát khỏi Tề Tuyên, trái lại còn khiến cái tên ngựa giống Tề Tuyên nháy mắt cứng lên. Vốn, thiên tính của đàn ông là cậu càng giãy dụa phản kháng thì càng dấy lên ham muốn chinh phục của hắn, Tề Tuyên ban đầu chỉ là vừa tức vừa ủy khuất hôn cậu, thế nhưng bây giờ, hắn lại thấy nếu bây giờ không dừng lại, bản thân có thể sẽ không khống chế được mà muốn vật nhỏ ở ngay chỗ này.
Hắn hung hăng cắn môi Lý Hiền, rốt cuộc cũng quyến luyến không rời thả ra, trán áp lên trán Lý Hiền, thân thể tinh tráng cao lớn vẫn áp sát trên người cậu, ồ ồ thở gấp, thế nào cũng không bình tĩnh được. Lý Hiền vừa được thả ra liền nghiêng đầu há to mồm thở hổn hển, cái loại ảo giác thiếu dưỡng khí này làm cậu cứ nghĩ mình sẽ bị nụ hôn này giết chết. Đương nhiên cậu cũng không bỏ qua được cái thứ hung khí to đùng hiện tại đang đè lên bụng cậu của người đàn ông, cái độ cứng đó cấn lên người làm cậu có chút đau đớn. Cậu cảm thấy nguy hiểm.
“Buông…buông tôi ra…” Đáng tiếc giọng phát ra nghe vô cùng yếu ớt, trái lại còn như dục cự còn nghênh.
“Không muốn.” Người đàn ông nhìn phần cổ trắng nõn trước mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vươn lưỡi tiến tới, căn bản không để ý tới ý nguyện của Lý Hiền. Hắn cắn vành tai của Lý Hiền, Lý Hiền lập tức rên rỉ, “Ưm…Không…Không muốn…Đừng…” Âm thanh này lọt vào tai Tề Tuyên ngoại trừ kích dục thì không có bất kỳ tác dụng gì, tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn ‘bặt’ một cái đứt đoạn. Hắn biết lỗ tai là điểm mẫn cảm của Lý Hiền, chỉ cần chạm vào, Lý Hiền sẽ lập tức *** đãng không chịu được.
Lý Hiền vì cơ thể *** đãng của mình mà bi ai không thôi, cậu có phản ứng. Dù trong lòng chán ghét người này, hận hắn, cơ thể cậu lại vẫn dễ dàng bị hắn châm lửa như cũ, khát cầu được hắn an ủi.
“Không muốn tôi làm em ở đây, thì mở cửa…Mau lên…” Tề Tuyên ngậm lấy vành tai cậu, giọng nỉ non mơ hồ. Khí tức phả vào tai, cả người Lý Hiền nhất thời mềm nhũn, một cơn ngứa ngáy lan tràn toàn thân. Cậu biết hôm nay người đàn ông này sẽ không từ bỏ ý đồ, mà cậu…thiện ác giao chiến trong đầu, cuối cùng vẫn khuất phục trước dục vọng…Cậu run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở ra, Tề Tuyên liền mạnh mẽ ôm lấy cậu, cậu thậm chí ngay cả chìa khóa còn chưa kịp rút ra, đã bị người đàn ông đặt lên cửa, nồng nhiệt hôn như cuồng phong bão táp.
Tề Tuyên như con dã thú bị nhốt trong ***g, mà con dã thú này còn bị bỏ đói mấy tháng…Hắn vừa gặm cắn môi Lý Hiền vừa dùng người anh em hung hăng đỉnh vào đũng quần Lý Hiền, bắt chước động tác mập hợp, Lý Hiền không khỏi có ảo giác mình bị hắn cách lớp quần mà tiến vào…Thật quá *** đãng…Đôi chân thon dài của cậu từ lâu đã theo bản năng quấn lấy eo người đàn ông, tính khí run rẩy gắng gượng cũng đã thấm ướt quần lót.
“Ân…Ân…A…ha…Không…không muốn…” Cậu chịu không được ngửa đầu, mặc cho môi lưỡi người đàn ông tàn phá cổ và ngực mình.
“Ha ha…thế đã không chịu được rồi?” Tề Tuyên rút một tay ra cởi quần của cậu, mò mẫm một lúc liền hiểu rõ mà cười đắc ý, “Bé con đê tiện…đã ướt hết rồi…Có muốn JB của tôi không? Hửm?”
“Ưm…” Giọng ủy khuất.
“Có muốn tôi làm em không? Thao động nhỏ của em? Hửm?” Người đàn ông miệng không tha cho cậu, còn dừng toàn bộ động tác. Lý Hiền cũng không biết thế nào, vừa nghe thấy lời hạ lưu này liền mềm nhũn cả người.
“Muốn làm…thì con mẹ nó làm đi! Đàn ông mà lằng nhằng như thế…hay là…anh không được…”
Đàn ông lúc này có thể không bị kích thích sao? Tề Tuyên dục hỏa công tâm, cũng không để ý tới tình thú nữa, tay nổi gân xanh xé quần Lý Hiền, khi xé quần mạnh bạo đến nỗi làm Lý Hiền đau đớn kêu một tiếng. Hắn sắp nổ tung rồi mà vật nhỏ này còn dám kích thích hắn, để xem hắn có làm cậu nát luôn không! Chưa kịp tìm đồ bôi trơn, tay hắn lại phát hiện mặt sau của Lý Hiền đã ướt đẫm, có chút không dám tin đâm ngón tay vào, bên trong đã ẩm ướt từ lâu, bao lấy ngón tay hắn mà nuốt vào, hắn gầm nhẹ một tiếng, không nhịn được nữa, tháo thắt lưng đâm mạnh vào, lập tức nghĩ tới điều gì đó, bắt đầu không chút lưu tình phẫn nộ va chạm, cửa bị đẩy đến kêu lạch cạch rầm rầm.
“A…A…Không…A Không được…Mạnh quá…nhẹ một chút…A…Đau…” Lý Hiền bị làm cho sau lưng đau đớn, a a kêu.
“Dâm đãng! Có phải mới bị nó làm không! Tiện nhân! Có phải không! Có phải không! !” Vừa nghĩ tới người của mình trước đó còn nằm dưới thân một người đàn ông khác, hắn liền phẫn nộ đến muốn giết người.
“Không có…A…Không…Không có…A a…Chậm một chút…Xin anh…A ha…Ân…” Dường như bị đâm vào điểm G, một tiếng cuối cùng chợt vút cao.
“Còn nói dối, cái lỗ *** đãng con mẹ nó như hồng thủy luôn rồi, cái mông phóng đãng của em rốt cuộc đã ăn bao nhiêu dịch thể của nó hả? Không biết xấu hổ! Dâm đãng! Tôi làm chết em!” Tề Tuyên giận điên lên, biết cậu và tên khốn nạn Tiêu Vũ kia ở cùng một chỗ là một chuyện, nhưng trực tiếp thấy tên khốn kia từng làm Lý Hiền, thật sự làm hắn điên lên. Hắn càng hung hăng làm Lý Hiền hơn, mỗi một cú thúc đều đâm vào tận cùng, hắn muốn loại bỏ toàn bộ dịch thể của tên đàn ông khác, hai viên tròn ‘ba ba ba’ đánh vào miệng huyệt, hận không thể cùng lúc nhét vào để thoải mái một chút.
“A a…Tôi không có…A…Ân ân…”
Lý Hiền cuối cùng nhịn không được mà bật khóc, nửa vì thoải mái, nửa vì đau. Kỳ thật Tề Tuyên đã nghĩ oan cho cậu, thế nhưng, vào lúc này chính Lý Hiền cũng không biết, sống lại một đời, cơ thể của cậu cư nhiên còn có thêm một công năng khó tin : cúc huyệt của cậu giống như của phụ nữ, một khi có cảm giác sẽ tự động phân bố ra một lượng dịch, việc này trực tiếp khiến cậu sau này bị hai tên cầm thú hành hạ một thời gian dài. Bất quá đây là nói sau, trước mắt Tề Tuyên hoàn toàn không nghe cậu giải thích, nói thì hay, theo tôi không được, ở cùng thằng mặt trắng kia con mẹ nó sướng lắm đúng không? Nghĩ đến đôi cẩu nam nam này cả ngày làm đến điên loan đảo phượng những mấy tháng, hắn thật sự không nhịn được nữa, vì thế càng thêm liều mạng thao chết Lý Hiền.
————————————
Tác giả có lời muốn nói :
Tra công : lâu lắm rồi mới có thịt hắc hắc