Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Chương 34: Chương 34: Hạnh Phúc




CHƯƠNG 34 : HẠNH PHÚC

Hai người đỡ lấy Lý Hiền đã ngất đi, cẩn thận lui ra, tiểu huyệt đáng thương bị căng đến cực hạn khẽ mấp máy, bên trong chảy ra một lượng chất lỏng lớn, bộ dáng *** mỹ này thật sự làm người ta phát sốt. Nghĩ đến bảo bối đáng thương bị bọn họ thao đến không thể khống chế, lại hận không thể làm cậu thêm một lúc nữa.

Hai người cẩn thận ôm cậu vào phòng tắm, đỡ cậu lên ghế, nửa người trên nằm sấp, nâng mông cùng tiểu huyệt lên, giúp cậu lấy dịch thể bên trong ra.

Lý Hiền hôn mê nằm sấp xuống, không còn biết gì nữa, mặc cho bọn họ tẩy rửa động sau của mình. Mông cậu cong lên, tựa như một trái đào chín muồi tươi ngon mọng nước, lỗ nhỏ chảy ra chất nước ngọt ngào, công việc tẩy rửa vốn chỉ cần một người, cuối cùng là hai người bận việc. Bọn họ cùng vói ngón tay vào, không ngừng moi móc, làm rất nhiều dịch thể cùng *** thủy dọc theo bắp đùi Lý Hiền mà chảy xuống. Cũng không lâu lắm, toàn bộ dịch thể mà hai người đàn ông bắn vào đều được lấy ra hết, nhưng *** thủy phía sau lại chảy ra càng lúc càng nhiều, giống như làm thế nào cũng không hết.

Không bao lâu sau, mông Lý Hiền cư nhiên bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động, từ miệng cũng phát ra tiếng hừ nhẹ, thì ra, cho dù là đang mê man, cơ thể Lý Hiền vẫn mẫn cảm vô cùng, hoàn toàn không chịu được chút khiêu khích, huống hồ hai người còn không ngừng dùng ngón tay quấy rối hậu huyệt.

“Ân…hừ…ân…” Lý Hiền vô thức vặn vẹo người, nửa thân trên cọ cọ lên ghế, từ thanh âm còn nghe ra được ý nôn nóng vì không được thỏa mãn.

Điều này làm cho hai người đàn ông phía sau cậu đều phát điên.

Tiêu Vũ đứng thẳng người, không nhịn được mà lần nữa đẩy thứ thô to đã cương đến sưng lên của mình vào trong.

“A…ha…” Lý Hiền bị đỉnh đến rên lên, nhưng chưa tỉnh lại.

“Này! Cơ thể em ấy đến cực hạn rồi!” Tề Tuyên nuốt nước miếng, nỗ lực cản y.

“A…phải không? Vậy anh cứ đứng đó nhìn đi…A…Tôi cần làm…” Tiêu Vũ nói xong thì không để ý tới hắn nữa, bắt đầu thoải mái thao, cái động thịt này như có một ma lực nào đó, luôn không ngừng nuốt y, dụ dỗ y, làm y hoàn toàn không kìm được.

Tiêu Vũ thao một lúc thì ôm Lý Hiền lên, nước trong bồn tắm đã nóng lên, y đưa Lý Hiền vào trong, bản thân cũng nhanh chóng bước vào, ôm lấy cậu từ phía sau, nâng mông cậu lên, thoáng cái đã tiến vào. Tề Tuyên nhìn một màn khiến người ta phụt máu trước mặt, không thèm nhịn nữa, cũng bước vào, giống như trước đó, lần này hắn vào từ phía trước.

“Ân…Ân a…” Lý Hiền khó chịu giãy dụa, mũi phát ra tiếng nghẹn ngào, hai người ôm chặt lấy cậu, một trước một sau luân phiên tiến vào, nước trong bồn bị động tác của ba người làm cho văng ra ngoài. Động nhỏ không ngừng *** đãng co rút lại dù chủ nhân của nó vẫn còn hôn mê, mút lấy hai căn gậy thịt, liên tục lên đến cao trào.

Mặt trước của Lý Hiền dựng thẳng, đã không thể bắn ra cái gì nữa, chỉ thỉnh thoảng chảy ra vài giọt trong suốt, đáng thương vô cùng.

Hai người đàn ông rút cắm chừng cả tiếng đồng hồ, nước trong bồn tắm cũng nguội mất, mới bắn sâu vào bên trong, tràn ngập. Bọn họ bắn xong, cũng không đi ra, Tiêu Vũ đưa tay mở vòi nước nóng, cứ để nước chảy xuống, cả hai hôn Lý Hiền một lúc, tính khí lại cứng lên, rồi cứ vậy mà bắt đầu một hiệp mới.

Nửa chừng thì Lý Hiền tỉnh lại, hai người đàn ông phát hiện được, lại càng hưng phấn rút cắm.

“A…A ân…Ha…chết mất…em chết mất…” Lý Hiền đong đưa mông, không ngừng dùng tiểu huyệt của mình cắn nuốt hai JB to lớn, cậu tựa hồ đã thích ứng tư thế này, bắt đầu tìm cách để mình có thể thấy thoải mái nhất.

“Ân…Không được…Lớn…lớn quá…a…” Cậu lắc đầu, nói năng gần như lộn xộn, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, đôi mắt không tiêu cự nhìn phía trước.

“Gah…Lẳng lơ! Cắn tôi đến sắp bắn rồi! Thỏa mãn không? Em thỏa mãn không? Dâm đãng…” Tề Tuyên cố nén cơn dục vọng sắp phun trào, mạnh mẽ đâm vào.

Tiêu Vũ vói ngón tay vào miệng cậu, vô sỉ càn quấy đầu lưỡi cậu, “Ha…thoải mái không? A Hiền? Bọn tôi làm em thế này, có sướng không? Hửm?”

“Ha…a…rất thoải mái…A a…Sắp tới rồi…A a a a a…” Cơ thể cậu nháy mắt căng cứng, phía trước không thể bắn ra cái gì nữa, bên trong hậu huyệt lại phun ra một lượng lớn *** thủy, tưới vào đầu đỉnh của hai người.

“A…Dâm đãng…bắn cho em…A…”

“Bảo bối…a…cho em…cho em hết…”

Hai người đàn ông cũng không chịu được cơn kích thích này, cùng lúc bắn ra.

Ba người thở hổn hển, nhất thời đều im lặng chìm đắm trong dư vị cao trào.

Lý Hiền ngay cả chút sức lực cũng không còn nữa, cậu mềm nhũn tựa trong ngực hai người, mệt đến mức không nhấc tay nổi. Sau đó bọn họ tắm rửa cho cậu, cả quá trình cậu đều thiếp đi, một giấc này ngủ rất sâu, ngày hôm sau khi tỉnh lại trên giường mình, cậu nhất thời không xác định được đã là chiều thứ mấy rồi.

Hai người đàn ông ngủ hai bên trái phải của cậu, bá đạo ôm lấy cậu, rèm cửa sổ chưa kịp kéo lại, ánh mặt trời chói chang bên ngoài chiếu vào, có hơi chói mắt, cậu nheo mắt lại, nhớ tới cơ thể mình, liền đẩy đẩy hai người bên cạnh.

“Dậy…hai người…” Vừa mới lên tiếng, cổ họng khàn không thôi.

“Hửm…Bảo bối…” Một âm thanh vẫn còn mơ mơ màng màng.

“Ưm…chào buổi sáng…bảo bối…” Một tên khác.

Lý Hiền : “…” Cái bầu không khí tự nhiên này là vụ gì đây?

Ba người nằm nướng trên giường một hồi (chủ yếu là hai người kia cứ mãi hôn hôn sờ sờ cọ cọ Lý Hiền), lúc rời giường thì đã là giữa trưa, cả người Lý Hiền mỏi nhừ, còn có chút buồn bực không vui. Tiêu Vũ hâm lại bữa cơm phong phú tối qua, Lý Hiền nghĩ, cậu cuối cùng cũng có thể nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ăn hết một bữa cơm rồi.

Trầm mặc ăn hết cơm, hai người đàn ông cẩn thận trao đổi một ánh mắt.

“Khụ…A Hiền…em có thấy khỏe không? Có chỗ nào khó chịu không?” Tề Tuyên hỏi.

Lý Hiền ngẩng đầu lên, oán niệm liếc hắn.

“Bảo bối, hôm qua là bọn tôi không đúng…” Giọng Tiêu Vũ cũng lập tức im bặt trong ánh mắt oán niệm của cậu.

Tề Tuyên : “…”

Tiêu Vũ : “…”

Tuy lo lắng A Hiền tức giận không thèm để ý tới bọn họ, nhưng cảm giác không thấy hổ thẹn mà còn không nói ra được lời cam đoan lần sau không làm vậy nữa này là sao đây?

Cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc vì làm người yêu sướng đến ngất đi này…bọn họ không phải biến thái chứ?

“Hai người dọn ra ngoài đi.”

Tề Tuyên : “! ! !”

Tiêu Vũ : “! ! !”

Sấm sét giữa trời quang ! ! ! Người yêu ngay hôm thứ hai sau khi làm tình bảo mình cút đi là có ý gì? Gấp gấp! Đang chờ trả lời!



Nhìn Lý Hiền không chút lưu luyến đóng cửa lại, hai người đàn ông cầm túi du lịch đứng ngoài cửa, nhất thời sinh ra cảm giác thê lương.

Tề Tuyên xốc lại tinh thần, “Bên kia làm cũng gần xong rồi đúng không?”

“Ừ, qua mấy ngày nữa là có thể dọn vào.” Tiêu Vũ trầm giọng.

“Còn những mấy ngày nữa?” Tề Tuyên bất mãn, hắn hiện tại từng giây từng phút đều không muốn tách khỏi bảo bối!

Tiêu Vũ lườm hắn một cái, anh nghĩ cái công trình bí ẩn như vậy có thể nhanh đến cỡ nào?

“Được rồi, ok…cậu nói xem, A Hiền có muốn hay không đây?” Tề Tuyên thỏa hiệp rồi lập tức nghĩ tới một vấn đề khác.

Tiêu Vũ khinh bỉ nhìn hắn, “Ha, lúc anh làm cái gì có bao giờ hỏi ý em ấy sao?”

Cũng đúng, ngược lại không để ý cậu có bằng lòng hay không, kết quả cuối cùng cũng như nhau.

Lý Hiền hiếm lắm mới có được một khoảng thời gian yên tĩnh, không còn ai hở tí là động dục với cậu, cũng không còn ai không thèm để ý lời cầu xin của cậu mà thao cậu đến mất khống chế, cậu cuối cùng cũng được tự do.

Sau đó, cậu nhận được điện thoại của Triệu Lâm, một là thông báo cậu có thể trở lại trường quay, cậu phải diễn bù lại phân cảnh của mình, hai là, nhà trọ này cậu không được ở nữa, công ty sắp xếp cho cậu một nơi ở mới.

Trình tự hai việc là : dọn nhà trước, về đoàn làm phim sau.

…Hình như hơi kỳ kỳ?

Được rồi, làm một nhân viên tốt luôn hoàn thành xuất sắc phận sự, phải cố gắng nghe theo sắp xếp của cấp trên, cậu cứ làm theo là được, hai tên kia biết cậu phải dọn nhà không nhỉ? Gần đây không hỏi han tới cậu, không phải giận dỗi chứ? Vì mình không chút lưu tình đuổi bọn họ đi?

Chờ khi Lý Hiền đi theo công ty chuyển nhà, mang theo đồ đạc không nhiều lắm của mình, đứng trước nhà trọ mới, cậu có chút kinh ngạc há hốc mồm. Đây không phải là tiểu khu giá cả siêu cao nổi tiếng kia sao? Công ty cho cậu ở đây? Một nghệ sĩ hạng hai hạng ba nhỏ bé như cậu? Hửm? Không lẽ là cái tên Tề Tuyên kia lạm dụng chức quyền?

Cậu đen mặt nhìn công ty chuyển nhà chuyển đồ đạc của mình lên, đi phía sau lẩm bẩm trong lòng ‘Mình không bị quy tắc ngầm mình không có ôm đùi lớn’.

Khu nhà cao cấp này mỗi tầng có ba căn hộ, những 150 mét vuông, một người ở có phải hơi lớn quá không? Xuyên qua hành lang đi vào phòng ngủ, trước mặt chính là một cái giường cỡ kingsize cực kỳ sang trọng ! ! Ba người lăn còn đủ đó? Phòng ngủ của mình cũng lớn đến kỳ quái ! ! ! Đủ thứ trên giường là xảy ra cái chuyện quái gì thế? Chờ đã, cái gối ở giữa có phải hơi dài quá không?

Cậu duy trì ý cười tiễn nhân viên công tác đi, còn chưa kịp thở phào thì đã nhìn thấy, hai cánh cửa kỳ quái ở giữa phòng khách cư nhiên mở ra, bên trong có người bước ra, là Tề Tuyên và Tiêu Vũ ! ! !

“Mang tới hết rồi sao? Bọn tôi giúp em dọn dẹp một chút.” Tề Tuyên ôn nhu nhìn cậu bước tới.

Lý Hiền không tự chủ được mà lui về sau một bước, lập tức tựa vào một vòng ôm quen thuộc.

Tiêu Vũ từ phía sau vòng tay ra trước ôm lấy cậu, đầu đặt lên vai Lý Hiền, “Mấy hôm nay luôn rất nhớ em, em còn phải lập tức đi đóng phim nữa đúng không?” Y có chút bất mãn cọ cọ cậu.

Tề Tuyên kéo lấy tay cậu đưa tới bên môi hôn hôn vài cái, “Thế nào? Thấy thích không? Trang trí theo sở thích của em hết đấy.” Hắn nhìn một vòng xung quanh, tỏ vẻ tranh công.

Trong lòng Lý Hiền như có hàng vạn con thảo nê mã [1] gào thét chạy qua.

“Hai cái cửa đó là sao?” Cậu cư nhiên còn có thể bình tĩnh hỏi vấn đề này.

“A, bọn tôi đã mua luôn hai căn còn lại, đả thông toàn bộ tường ngăn, như thế chúng ta không cần phải lo có người tới quấy rầy nữa.” Tề Tuyên tỏ vẻ đương nhiên nói, làm thế này cũng là để che dấu tai mắt người khác, bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn họ trùng hợp làm hàng xóm cùng tầng thôi.

Lý Hiền : “…” Cậu im lặng nhìn cái sofa đen tuyền cũng “siêu lớn” giữa phòng khách, cùng với cái thảm lông cừu trắng ngần “siêu lớn” trông khoa trương đến không cách nào bỏ qua kia.

“Hai người…”

Tiêu Vũ buông cậu ra, xoay người cậu lại, cực kỳ trân trọng nhìn vào mắt cậu, “Tôi biết em đang lo lắng cái gì, A Hiền.” Y đưa tay chậm rãi vuốt tóc cậu, liếc mắt nhìn Tề Tuyên vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, “Tôi và anh ta đã nói chuyện với nhau, kết quả là, bọn tôi sẽ không, cũng không cách nào buông tay em, nếu như, trong lòng em đều có bọn tôi…A Hiền, em không cần phải đưa ra lựa chọn nào cả, đối với tôi mà nói, tôi đã nói trước đó rồi, chỉ cần để tôi bên cạnh em, chỉ cần trong lòng em có tôi, tôi nguyện ý chia sẻ em với anh ta, đương nhiên, chỉ giới hạn mỗi anh ta.”

“Để bọn tôi cùng yêu em đi, hết cách rồi, nhìn cậu ta trăm cay nghìn đắng từ kiếp trước đuổi tới tận đời này, tôi cũng nên rộng lượng một chút.” Tề Tuyên thoải mái nói.

“Anh nói gì hả? Đó là lời thoại của tôi mới đúng chứ? Nếu không phải thấy anh là cái tên mà A Hiền yêu nhất, còn xa xôi vạn dặm đuổi theo như thế, tôi sẽ khoan dung anh sao hả?”

Sau đó, cái vấn đề ‘rốt cuộc là ai khoan dung ai’ này, bọn họ cư nhiên thảo luận đến cả đời…

Lý Hiền ngây người đứng đó. Đúng thế, đời này, yêu thương của cậu đã trao cho Tiêu Vũ luôn ôn nhu ấm áp, nhưng mà, cậu cũng không thể nào buông tay Tề Tuyên, nhất là, hối hận cùng thâm tình của hắn, cậu luôn xem vào mắt, có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm chân thành nồng đượm kia, càng như vậy, cậu càng luyến tiếc, đây cũng là yêu sao? Cậu không thể xác định được, chỉ là khi thấy vẻ cô đơn vì bị vứt bỏ của người này, tim cậu luôn đau.

Thế nhưng, tình yêu chẳng phải luôn là giữa một người với một người sao? Tại sao tình yêu của cậu lại đồng thời chia cho hai người?

“Em…em…”

Tề Tuyên vươn một ngón tay ra đặt lên môi cậu, “A Hiền, không sao cả, bọn tôi không phải đang ép em, em nhất thời không thể đáp lại, không sao.” Dù sao em cũng không thoát khỏi tay bọn tôi.

“Thế nhưng em không được trốn tránh, hiểu không? Bọn tôi nếu đã quyết định, thì tuyệt đối sẽ không buông em ra, bọn tôi sẽ cho em thời gian, em có thể từ từ tiếp nhận bọn tôi.”

Lý Hiền đã không còn lời nào để noia, hai người này sẽ không cho cậu cơ hội tránh né, cậu biết, mà cậu, căn bản chưa từng nghĩ tới việc trốn, cậu yêu bọn họ, không thể nào dứt bỏ được, đã vậy, cớ sao không thoải mái một chút?

Tối hôm đó, trên chiếc giường lớn đến khoa trương kia, Lý Hiền bị hai tên dã thú làm đến chết đi sống lại, mãi đến khi bọn họ đưa cậu vào bồn tắm mát-xa cực lớn, cái tình cảnh *** đãng không biết xấu hổ kia vẫn chưa từng ngừng lại. Bọn họ dùng cớ cậu sắp trở lại đoàn làm phim, không có thời gian bồi bọn họ mà hung hăng muốn cậu cả một đêm. Khi trời còn chưa sáng tỏ, cậu hối hận nghĩ, sao mình lại dễ dàng đáp ứng bọn họ vậy chứ? Đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng muộn rồi.

Sáng hôm sau, không biết sao Lý Hiền đột nhiên tỉnh dậy, nhẹ nhàng xoa xoa đầu hai người đàn ông, nhẹ giọng nói : “Em yêu hai người.” Rồi mơ màng ngủ tiếp.

Hai người đàn ông nằm cạnh cậu mắt nhắm lại, môi nhếch lên thành một đường cong hạnh phúc.

———————

Chú thích :

[1] Thảo nê mã : (草泥马) [cǎo ní mǎ], phát âm gần giống như “thao nhĩ mụ” = thao mẹ mày, “thảo nê mã” là cụm từ nói trại đi của “mịa mày”

———————

—CHÍNH VĂN HOÀN—

Tác giả có lời muốn nói : kết thúc rồi

Kế tiếp sẽ là phiên ngoại của Tề Tuyên. Ở đó chỉ có Tiểu Hiền trọng sinh, cho nên, không đến với A Tuyền, mà chỉ có Tiêu đại thiếu nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.