CHƯƠNG 4 : PHIÊN NGOẠI KIẾP TRƯỚC
Tề Tuyên từ lúc rời khỏi nhà kho bỏ hoang kia, thì vẫn luôn tâm thần không yên, trước mắt lại ngẫu nhiên hiện ra bộ dáng thê thảm của Lý Hiền.
Cậu ấy có lẽ rất tuyệt vọng đúng không? Hắn biết Lý Hiền nhất định sẽ hiểu lầm, nhưng hắn không định giải thích. Giải thích thì có ích lợi gì? Tóm lại cũng là do hắn mà cậu ta mới xảy ra chuyện như thế. Hắn chỉ là tỏ ra với đám thuộc hạ xung quanh là mình có chút phiền chán Lý Hiền, lại đuổi không đi, nói thế thì bọn họ hẳn sẽ biết phải xử lý thế nào.
Không nghĩ tới lại bị những người đó chộp được cơ hội. Những người đó, a, phần lớn đều là những đóa hoa thối nát của hắn lúc trước, lúc Lý Hiền chỉnh bọn họ cũng không nương tay, nhưng chưa từng làm chuyện rác rưởi như vậy, chỉ có một người nghiêm trọng nhất, đó là Thẩm Vân, một chân bị què không thể đóng phim được nữa.
Hắn ban đầu chỉ nghĩ đây là chuyện ghen tuông của mấy tình nhân với nhau, có thể nháo tới mức nào chứ? Lại không nghĩ chúng lại độc ác như vậy. Có lẽ trước đó vì cậu có chỗ dựa vững chắc là hắn nên còn e ngại, giờ nghe được tin kim chủ hắn không cần Lý Hiền nữa thì liền lập tức hận không thể đưa cậu vào chỗ chết.
Bọn họ muốn dằn vặt, muốn phá hủy cậu ấy…
Đột nhiên có một sự bất an đấm thẳng vào tim hắn, Lý Hiền, hắn đã rời đi được mấy tiếng, cậu ấy còn ở đó không? Cậu ấy sẽ không nghĩ quẫn chứ? Cậu ấy…sẽ chết sao?
Chuyện này đột ngột xảy ra khiến hắn không kịp chuẩn bị, mà hắn lại cứ ép mình không được quan tâm đến cậu nữa, trong lúc mâu thuẫn lại quên mất phái người tới cứu em ấy.
Nghĩ tới đây hắn liền vội vã gọi điện cho thân tín của mình, bảo bọn họ bí mật đi cứu Lý Hiền, gọi xong thì có chút khẩn trương ngồi chờ tin tức. Vậy mà lúc cấp dưới gọi lại thì nói Lý Hiền đã trở về nhà trọ của mình, hắn liền dặn cấp dưới bảo bọn họ theo dõi canh giữ ở nhà trọ, đồng thời cấm không được để chuyện này rò rỉ ra ngoài. Lý Hiền chắc chắn sẽ không đi bệnh viện hay gọi bác sĩ, hắn liền vội vã liên hệ với bác sĩ. Thế mà bác sĩ tới đó cả đêm vẫn chưa gọi lại.
Hắn càng lúc càng lo lắng, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn tự mình tới xác nhận an nguy của Lý Hiền.
Khi đó không biết tại sao, cả người hắn cứ hoang mang hốt hoảng, tay cầm chìa khóa mở cửa cũng run rẩy cả lên.
Như xác minh cho nỗi sợ của hắn, cảnh tượng hắn thấy được khi tới trước phòng tắm, là xác chết đã vặn vẹo cứng đờ của Lý Hiền.
Cơ thể trần truồng của cậu phủ đầy vết thương, chỗ nào cũng xanh tím, không một nơi nào hoàn hảo, cả người vô cùng dơ bẩn, chỉ dùng một cái khăn lông thắt cổ lại treo trên vòi nước của bồn tắm, vẫn còn duy trì tư thế quỳ gối cạnh tường. Cậu an tĩnh nhắm mắt lại, từ giờ thế gian đã hoàn toàn không còn quan hệ gì tới cậu, cậu rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi cái cơ thể tàn tạ dơ bẩn khôn cùng này.
Tề Tuyên hoảng sợ trừng to mắt, hắn không thể tiếp thu được sự thật trước mắt này, hắn đã tới chậm! Hắn đã tới quá chậm! Nếu như lúc đó hắn lập tức đưa cậu về nhà, nếu như hắn không phải xuất phát từ cái tâm tư buồn cười kia rồi không để tâm tới cậu, nếu như hắn không nói những câu tàn nhẫn đó, nếu như lúc đó hắn không bỏ chạy…
Tựa như đã mất đi nơi chống đỡ, hắn lập tức ngã khuỵu xuống đất, bên tai lùng bùng từng cơn.
“Tề tiên sinh, chúng ta báo cảnh sát không?” Không biết là ai nói.
Hắn quỳ gối trên lớp gạch men lạnh như băng, cũng không biết qua bao lâu, mới phản ứng lại, “Không…A Tín, đi liên hệ với cục trưởng Lưu…nói cậu ta phái vài người đáng tin…tới đây…tới đây…Nói cậu ta nhất định phải bảo mật chuyện này!”
“Vâng, tiên sinh. Vậy bên truyền thông…?” Tên cấp dưới nhìn thần sắc thống khổ của hắn không giống giả vờ, nên thái độ càng thêm cẩn thận.
Tề Tuyên trong lòng dâng lên một cơn đau đớn, hắn cảm giác trong đầu như có vô số cây kim đâm vào, “Lý Hiền…gần đây áp lực đóng phim quá lớn…đột ngột…đột ngột phát bệnh tim vào buổi tối…qua đời trong nhà…Nhắc nhở bọn họ không được nói cái gì khác nữa…” Hắn dừng lại một lúc.
“Bác sĩ Lương, tôi muốn nhờ ông một chuyện…” Hắn cố nén cỗ máu tanh dâng lên trong cổ họng, chỉ biết dù thế nào cũng phải chu toàn.
“Tôi biết rồi, giấy chứng tử của Lý tiên sinh tôi đảm bảo sẽ không có sơ hở nào. Tề tiên sinh, xin cậu nén bi thương.” Trong lòng lắc đầu thở dài, sớm đã thấy vị Lý tiên sinh này không an phận nhất, bây giờ..quả nhiên…
Tề Tuyên như không nghe thấy, hắn quay sang thuộc hạ của thân tín mình, “Bên cục trưởng Lưu tôi sẽ qua, mọi chuyện thỏa đáng rồi sẽ nói cho cậu, cậu trước tiên đi chuẩn bị…em ấy không có người nhà, tôi phải…phải đi cùng em ấy, đi đoạn đường cuối cùng… Còn nữa, bảo người của cậu phải ngậm kín cái miệng lại, không được để lộ chuyện này cho bất kỳ ai, đặc biệt là A Sơn!… Khoảng thời gian này phải tránh A Sơn đi.”
Lý Hiền nói thế nào cũng là một ngôi sao của Ngạo Đằng, có không ít người đến dự tang lễ của cậu, nhưng Tề Tuyên biết, bằng hữu thật sự cậu không có bao nhiêu, trái lại đắc tội với rất nhiều người. Chỉ là cậu không có người nhà, toàn bộ quá trình đều do Tề Tuyên chủ trì.
Mấy hôm nay Tề Tuyên như đã già đi rất nhiều, hắn chỉ vội vàng lo tang sự cho Lý Hiền, không nhớ tới việc gọi cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ từ lần tách ra trước đó đã bay tới Italia giải sầu, trước khi chia tay, Tề Tuyên nói để hắn xử lý xong chuyện Lý Hiền sẽ lập tức đi tìm y. Vì thế y an tâm chờ đợi, chờ tin tức người kia chia tay với Tề Tuyên.
Nhưng y vạn lần không ngờ tới, tin y nhận được, là Lý Hiền đã mất. Nháy mắt đó, y như sét đánh giữa trời quang, y không tin! Người mới đó còn giương nanh múa vuốt với y, sao có thể chớp mắt cái đã chết được? Là vì Tề Tuyên sao? Rốt cuộc là em ấy xảy ra chuyện gì? Y bất quá…bất quá chỉ mới rời đi một chút…
Mãi cho đến khi đối mặt với bia mộ của Lý Hiền, y vẫn không muốn tin, người này đã mất. “Em đúng là khốn kiếp… Đã quên mất tôi, không nhận ra tôi… Giờ còn cứ thế mà đi? Ai cho phép…ai cho phép em chết hả? Không phải nói sau này lớn lên muốn cưới tôi sao? Sao em có thể…sao có thể…sao có thể…” Y cuối cùng cũng sụp đổ khóc rống lên. “Tôi không cho em chết! Em có nghe không? Tôi con mẹ nó không cho em chết! ! !” “Tôi vất vả lắm mới tìm được em! Vất vả lắm mới đến cạnh em em có biết không? Tôi tìm em không phải để nhìn em chết! Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?” “Tôi sai rồi…tôi biết sai rồi…Tôi biết sai rồi không được sao?” Giọng y đứt quãng nói những lời không đầu không đuôi khuỵu xuống trước bia mộ, một quyền lại một quyền đấm vào nó. Trời dần âm u, chỉ một lúc sau liền đổ xuống một cơn mưa tầm tã, y như không phát hiện vẫn ôm lấy tấm bia, nằm gục xuống như đang ngủ, mãi cho tới khi thuộc hạ tới tìm y, mấy người vừa kéo vừa khuyên, nhưng y vẫn giữ bộ dáng dù chết cũng không buông, cái gì cũng không nghe. Sau đó thật sự không còn cách nào nữa, một thuộc hạ trong đó mới nói một tiếng đắc tội rồi vỗ một cái vào gáy y đánh ngất, mấy người lúc này mới mạo hiểm mưa to đưa y xuống núi.
Tề Tuyên biết Tiêu Vũ đã về nước, nhưng hắn lại không có tinh thần đi tìm y, dù là gọi cũng không muốn. Từ khi xảy ra chuyện của Lý Hiền, hắn dường như không còn cảm giác gì với Tiêu Vũ, trước kia muốn chết muốn sống với y, nhưng bây giờ, lại cảm thấy cái gì cũng nhạt nhẽo.
Thì ra cũng chỉ có thể, ha ha ha…
Hắn nghĩ người như hắn làm gì có cái gọi là tình yêu chứ? Người như hắn có thể yêu sao? Lý Hiền vừa chết, hắn đột nhiên lại thấy cũng không sao cả…Đúng là mỉa mai.
Sớm biết vậy, hà cớ gì lại đuổi Lý Hiền đi? Cậu đã ở cạnh hắn chờ đợi nhiều năm như vậy, hắn sao lại như trúng tà không thể tha thứ cho em ấy? Hắn chỉ một lòng muốn đuổi cậu đi, nhưng lại đẩy cậu vào địa ngục.
Nếu có kiếp sau, đừng gặp phải tôi…
‘Cốc cốc’.
“Vào đi.” Tề Tuyên miễn cưỡng thu lại tâm tư, nhìn A Tín đi vào.
“Tiên sinh, đã điều tra xong. Là A Sơn.”
Tề Tuyên nghe vậy liền cười lạnh một tiếng : “Tôi đã nói sao bọn nó lại có tin tức nhanh như vậy! Báo cáo đâu? Nói thế nào?”
A Tín biết cái hắn nói là báo cáo khám nghiệm tử thi của Lý Hiền, đêm đó Tề Tuyên tới chỗ cục trưởng Lưu, lúc khám nghiệm thi thể thì Tề Tuyên chờ ở ngoài, kết quả cục trưởng Lưu lại nói bản báo cáo đầy đủ phải đợi một thời gian mới có được.
Lúc anh nhận được báo cáo thì cực kỳ khiếp sợ, dù là người ngoài cuộc cũng không thể nén cơn phẫn nộ. Thực sự không thể tin được, sau khi xác nhận với pháp y anh liền tới nơi này đầu tiên. Bây giờ Tề Tuyên hỏi đến, anh đột nhiên có chút sợ hãi.
“Lý tiên sinh lúc còn sống, bị đánh đập rất nghiêm trọng, những chỗ mềm bị bầm tím, gãy xương, hạ thể có vết tích bị ngược đãi nghiêm trọng… Hậu môn, đường ruột cũng bị xé rách nghiêm trọng, trong đường ruột còn phát hiện…” Anh ngẩng đầu liếc nhanh qua Tề Tuyên, nói tiếp : “Phát hiện một lượng lớn dịch thể…và…nước tiểu của đàn ông…”
‘Rầm!’ một tiếng lớn vang lên, lông mày A Tín nảy lên.
Tề Tuyên cắn răng đấm mạnh một quyền lên bàn làm việc, nứt ra một khe nhỏ. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm A Tín, không khác Tu La dưới địa ngục.
A Tín suýt nữa không thể chịu được uy áp của hắn, anh cúi đầu thấp xuống, khẽ cắn răng nói tiếp, “Trong cơ thể Lý tiên sinh, còn phát hiện ra một lượng lớn ma túy có độ tinh khiết cao, một ít thuốc gây ảo giác và thuốc kích dục cường lực.” Anh nói xong liền không dám nhìn Tề Tuyên nữa.
Một lúc lâu sau, Tề Tuyên mới lên tiếng, thanh âm u ám, “Trừ Thẩm Vân và A Sơn, toàn bộ những người liên quan đến chuyện này, đã điều tra xong?”
“Vâng, tiên sinh định làm thế nào?”
“Hiện tại không cần động đến Thẩm Vân và A Sơn, những người còn lại, mở một cái party du thuyền đi. Khẩu vị nặng như vậy, sao có thể không làm vừa lòng bọn họ chứ? Cậu đi làm đi, nhớ kỹ, một người cũng không thể thiếu. Tôi muốn, mỗi người bọn họ phải nhận lấy hết thảy mà cậu ấy đã phải chịu. Không được bỏ qua mấy chi tiết nhỏ, ngoài ra chuẩn bị thêm nhiều người một chút, nếu không sao có thể làm bọn họ tận hứng chứ? À, cho thuyền đi xa một chút cho tôi.” Nói xong hắn liền bật cười rộ lên. Chỉ là nụ cười này, băng lãnh đến cực điểm.
A Tín rùng mình, chỉ cảm thấy âm thanh này như ác ma đoạt mạng, “Vâng, tiên sinh, ngài cứ yên tâm.”
“Đúng rồi, nhớ cho bọn họ chút vật kỷ niệm.” Hắn nghĩ một lúc rồi nói, “Đặc biệt là đám súc sinh trực tiếp tham gia vào chuyện đó, tìm người nhà của bọn chúng cho tôi, mấy người quan trọng như em gái em trai ruột chẳng hạn, bỏ tất cả lại cùng một chỗ, càng xinh đẹp đứng đắn thì càng chiêu đãi long trọng! Cho mỗi người một món quà lưu niệm, hình ảnh âm thanh đều phải rõ ràng sắc nét nhất.”
“…Vâng, tiên sinh.” A Tín chỉ cảm thấy da đầu mình như run lên, không thể nói nên lời dù là lời thừa thải. Mãi đến khi im lặng lui ra ngoài, anh mới thở phào một hơi.
Cửa phòng làm việc ‘phanh’ một tiếng mở banh ra, Tề Tuyên còn chưa thấy rõ người tới đã bị một quyền vung tới đánh bay, hắn rên lên một tiếng, dường như nghe thấy tiếng xương cốt đập vào tường. Hắn khó khăn nâng đầu lên, Tiêu Vũ không cho hắn cơ hội để nói, lập tức tiến lên hung hăng đánh, tất cả đều nhắm vào vị trí yếu hại.
Tề Tuyên bị đánh đến ngơ ngác, nhất thời không thể hiểu ra làm sao, càng không hiểu sao Tiêu Vũ lại đánh hắn?… Vì hắn không đi tìm y sao? Hắn thấy cả người mình đau không thôi, không thể nghĩ được gì.
Tiêu Vũ dừng lại, đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm hắn, như là kẻ thù không đội trời chung với y. “Mày giết em ấy.” Tề Tuyên nhất thời không biết y đang nói tới ai. Vì y nói ra từ mà hắn đã đè nén xuống đáy lòng mấy hôm nay.
Giờ khắc này hắn tuy cảm thấy thái độ của Tiêu Vũ rất quái dị, nhưng vẫn chua xót nhếch miệng, “Phải, là tôi giết em ấy…”
“Cậu tới thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tề Tuyên bình tĩnh nhìn y, “Chúng ta vẫn nên chấm dứt thôi.”
Tiêu Vũ đột nhiên nở một nụ cười cổ quái, “‘Chúng ta’? Ha ha!” Y hung ác nhìn hắn, “Đó giờ chưa từng có cái gì ‘chúng ta’ cả… Mày cho mày là ai? Nếu không vì A Hiền… Ha ha ha, tao mỗi lần nhìn mày liền nghĩ, chính là cái miệng đó, đôi tay đó, chúng đã chạm vào A Hiền, tao liền hận không thể giết chết mày! Mày là cái thá gì, mày căn bản không xứng với A Hiền! Nhưng mày cư nhiên dám làm A Hiền thương tâm… Bây giờ em ấy..cư nhiên vì một thứ như mày mà… Ha ha ha tao sớm nên giết mày mới đúng…tao nên sớm giết mày! Mày có biết tao đã hối hận bao nhiêu không ! ! ! !”
Tề Tuyên đã chấn động đến không nói nên lời, hắn hoảng sợ nhìn Tiêu Vũ.
“Nhưng em ấy yêu mày, chỉ yêu mày, em ấy quên mất tao!” Vẻ mặt Tiêu Vũ đầy thống khổ.
“…Ra là thế…” Tề Tuyên cúi đầu, “Tiếp cận tôi, để tôi yêu cậu, cậu làm tất cả mọi chuyện, chỉ vì để em ấy rời khỏi tôi…Ha ha ha…”
“Vậy cậu tại sao không trực tiếp cướp đi em ấy, cậu khi đó tại sao không trực tiếp theo đuổi em ấy! ! !” Tề Tuyên đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy rống lên.
“Vì tao muốn em ấy nhìn rõ bộ mặt thật của mày! Tao muốn em ấy hận mày chán ghét mày! Muốn em ấy tuyệt vọng với mày! ! !” Tiêu Vũ lại càng cuồng bạo hơn hắn.
Tề Tuyên như nghe được điều khó tin nhất trên đời này, dùng ánh mắt buồn cười nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt, “…Thế thì…kết quả bây giờ cậu vừa lòng chưa? Em ấy xác thực…cũng đã rất hận tôi…”
Tề Tuyên thở dốc ngồi dậy từ dưới đất lên, đi tới bàn làm việc, lấy một phần văn kiện trong ngăn kéo ra. “Cậu đã sớm về đây nhưng nhịn tới bây giờ mới tới, tôi nghĩ cậu đã đi tra xét…nguyên nhân cái chết…của em ấy. Bản văn kiện này là phần tôi phải làm kỹ càng hơn. Cậu muốn báo thù cho em ấy đúng không? Tiếc là tôi đã xử lý những người khác rồi, chỉ còn lại hai chủ mưu, vậy tôi giao bọn họ cho cậu, cậu…” Hắn cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ thấy nhân sinh cứ như một trò khôi hài.
Không bao lâu sau, Tề Tuyên liền được báo, Thẩm Vân bị chặt hai chân, bị mấy chục người làm nhục ba ngày ba đêm, cậu ta bị tiêm vào người gần như đủ loại thuốc kích thích ma túy, bọn họ căn bản không để cậu ta ngủ. Cậu ta muốn chết cũng không được.
Mà toàn bộ quá trình đó, A Sơn bị trói bên cạnh nhìn muốn rách cả mí mắt.
Sau đó không lâu, một nhà truyền thông dưới trướng công ty Arima World đối đầu với Tề Tuyên tuôn ra scandal “Nghệ sĩ cũ của Ngạo Đằng — Thẩm Vân tụ tập hít ma túy, tham gia bữa tiệc làm tình tập thể với mấy chục người”, trong lúc nhất thời Ngạo Đằng trở thành tâm điểm chú ý của công chúng. Mà A Sơn, người đã từng là thuộc hạ đáng tin cậy của Tề Tuyên, vì tội bán thuốc phiện mà bị phán tù chung thân, Tề Tuyên biết, chờ đợi gã, chính là một hồi tàn khốc mới.
Mấy tháng sau, tổng tài của công ty giải trí Ngạo Đằng cùng tân hoan du lịch bất cẩn rớt xuống núi, xương toàn thân vỡ nát, sau một hồi cấp cứu không có hiệu quả đã tử vong. Mà Tiêu Vũ nghệ sĩ của Arima World, say rượu đua xe, va chạm chính diện với một chiếc xe tải ở góc cua đường cái, chết ngay tại chỗ…
—————————————
Tác giả có lời muốn nói :
Xin nhẫn nại một chút để tác giả hành tra văn đi (che mặt)…Chương sau có thịt.
Đây là lần đầu tiên tôi viết văn, có rất nhiều chỗ thiếu sót. Tôi rất cần tham khảo ý kiến của mọi người, mọi người có cảm tưởng gì không? Xin cứ hùng hồn cho tác giả quân ý kiến với kiến nghị đê! Các độc giả thân ái moa moa ta