2 Replies61. Long Huyền sầu não
Đêm nay, phủ Hữu tướng mở yến hội mừng thọ hữu tướng phu nhân. Khách khứa đầy cả sảnh đường, ngay cả nhị hoàng tử Long Huyền cũng được Hưng Võ đế ân chuẩn, tới mừng thọ mợ ruột.
Liễu Song Sĩ cùng các bá quan ở trong sảnh chính của phủ bày tiệc rượu, ở bên trong lại bày một bàn tiệc rượu khác cho người nhà. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng hoan hô cười nói ngập tràn hữu tướng phủ, trên đài, đào kép diễn tài tử giai nhân, dưới đài, tân khách hưởng rượu ngon mỹ thực, ai cũng đều hớn hở.
Mà trong Tĩnh Trai của phủ hữu tướng lại là một cảnh tượng khác.
“Cách này ngươi cũng có thể nghĩ ra được?” Liễu Song Sĩ cao giọng hỏi Cố Quân, đến lúc này, lão mới biết Long Huyền đã gây ra chuyện gì. Liễu Song Sĩ không dám trách Long Huyền, nên chỉ có thể gây khó dễ con rể Cố Quân cho hả giận.
“Chuyện này không liên quan đến Cố đại nhân.” Long Huyền nói: “Là ta suy nghĩ quá đơn giản.”
“Đều là do tên La tam kia!” Liễu Ngộ Sinh ở một bên cả giận: “Nếu không phải y, hôm nay chúng ta đã có thể lục soát quân doanh Đô Úy rồi! La nhị không thể có loại đầu óc này được!”
“Là La Duy?” Liễu Song Sĩ nhìn Long Huyền chứng thực.
“Là y.” Long Huyền đáp: “Nếu biết hôm nay y ở đó, ta sẽ không để Cố đại nhân mạo hiểm như vậy.”
“Trữ Phi hiện tại có ở trong tay La gia hay không thì không nói.” Liễu Song Sĩ tiếp lời: “Nếu La Duy gièm pha trước mặt bệ hạ, việc này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.”
“Bọn họ đã chôn thi thể nữ nhân kia.” Long Huyền lạnh nhạt nói: “Xem ra La Duy không muốn nói ra việc này.”
“Bọn họ tính như vậy sao?” Liễu Ngộ Sinh tỏ vẻ không tin: “La Tắc và hai tên Triệu gia kia đều nghe theo La tam?”
Long Huyền nhìn Liễu Ngộ Sinh: “Nếu bọn họ không nghe y, biểu ca sao có thể ra khỏi quân doanh Đô Úy mà không tổn hại một sợi tóc nào?”
Liễu Ngộ Sinh bị Long Huyền liếc nhìn, cúi thấp đầu, hắn tuyệt đối không sợ đấu với La Tắc và huynh đệ Triệu thị, chỉ là không ngờ mình sẽ bị La Duy làm cho giận tới bốc hỏa, lại không thể giải quyết. Chỉ là nói mấy câu thôi, sao có thể đả thương người đến thế?
“Để đề phòng, ngày mai Cố đại nhân vẫn nên đi nhận tội với phụ hoàng ta.” Long Huyền hiện tại đã có tính toán, nói với Cố Quân: “Nếu phụ hoàng ta có trách phạt thì cũng sẽ không quá nặng, Cố đại nhân đừng lo lắng.”
Cố Quân vội nói: “Hạ quan vì điện hạ làm việc, không màng máu chảy đầu rơi.”
“Biểu ca, huynh và Cố đại nhân tới tiệc rượu đi.” Long Huyền nói với Liễu Ngộ Sinh.
Liễu Ngộ Sinh vốn muốn hỏi Long Huyền, Trữ Phi này đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh, khiến hắn coi trọng như vậy, không tiếc tính mưu kế xâm nhập quân doanh Đô Úy của La Tắc. Nhưng trước mặt Long Huyền, Liễu Ngộ Sinh lại không dám nhiều lời, nghe Long Huyền bảo hắn đi, không dám hỏi nhiều nữa, liền đi ra sảnh chính cùng Cố Quân.
“Cữu cữu.” Long Huyền chờ đến khi trong Tĩnh Trai chỉ còn lại hắn và Liễu Song Sĩ, mới nói: “Trước kia ta tưởng rằng La gia muốn chiếm đoạt người của ta, xem ra ta đã sai rồi. Hôm nay La Duy dạy ta làm người phải biết thế nào là đủ, có đáng cười hay không?”
Liễu Song Sĩ nhìn Long Huyền thương tâm, kinh ngạc, bắt đầu từ khi nào, La Duy đã có thể ảnh hưởng tới tâm tình của Long Huyền?
“Điện hạ.” Liễu Song Sĩ khuyên: “La gia quan trọng nhất vẫn là trưởng tử và thứ tử, La Khải và La Tắc trong tay đều nắm binh quyền, đặc biệt là La Khải, trong tay có ba mươi vạn quân tinh nhuệ. Về phần La Duy, điện hạ có thể yên tâm, y không thể uy hiếp người được.”
“Hôm nay La Tướng có mang lễ vật tới không?” Long Huyền đột nhiên hỏi.
“Lễ vật của Tả tướng phủ, ba ngày trước đã được đưa đến.” Liễu Song Sĩ nói: “La Tri Thu này, tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện thất lễ.”
“Ngươi định hồi âm cho Danh Kiếm sơn trang như thế nào?”
“Trữ Phi chỉ là con thứ, không được sủng ái, Trữ Sơ Ảnh cũng sẽ không so đo, điện hạ không cần quá để ý.”
Long Huyền lắc đầu: “Nhân tài như vậy nên nắm chắc, chỉ dùng sự sủng ái để đổi lấy y, sao ta có thể không dùng? Đó là điều đương nhiên.”
“Tướng gia.” Ngoài Tĩnh Trai truyền đến tiếng thư đồng.
“Chuyện gì?” Liễu Song Sĩ hỏi.
“Ích Châu cấp báo.”
Long Huyền và Liễu Song Sĩ đều sửng sốt, Ích Châu cũng đã xảy ra chuyện sao?
62. Triều đình và giang hồ
Máu đọng trên đất Úc Châu còn chưa khô hết, chuyện quặng muối Ích Châu lại khiến triều đình Đại Chu nổi lên một hồi sóng gió.
Hữu tướng Liễu Song Sĩ vốn tưởng rằng tân tri phủ Ích Châu, Trần Du, tuy là xuất thân từ Trần thị ở Ích Châu, nhưng lại không có nhiều quan hệ với gia tộc. Trần Du tại Ích Châu không hề có căn cơ, chỉ cần quan viên Ích Châu về một phe, một mình Trần Du không thể xoay chuyển bầu trời Ích Châu. Nhưng hữu tướng rõ ràng đã xem thường vị môn sinh này của tả tướng, chuyện Trần Du đến Ích Châu làm Tri Phủ đã để lại một hậu quả khó lường.
Long Huyền sau khi biết Trần Du được bổ nhiệm tới Ích Châu, liền nổi sát tâm với Trần Du. Long Huyền không lạc quan được như hữu tướng, hắn cho rằng chuyện Trần Du được điều nhiệm rất có khả năng do tả tướng La Tri Thu nhúng tay vào. Trần Du về phe thái tử, người này tới Ích Châu, có nghĩa người của thái tử Long Ngọc cũng ở Ích Châu. Long Huyền hạ mệnh lệnh ám sát Trần Du, chỉ là lúc trước làm việc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, Danh Kiếm sơn trang chưa từng phạm sai lầm lúc này đây lại khiến Long Huyền thất vọng. Bên cạnh Trần Du luôn có cao thủ bảo hộ, dọc đường đi mặc dù có trắc trở, nhưng vẫn bằng tốc độ nhanh nhất, vô hiểm tới Ích Châu, kế nhiệm chức tri phủ.
Ngay khi Long Huyền lệnh cho hữu tướng nghĩ biện pháp ngăn Trần Du tới Ích Châu nhậm chức, Trần Du đã nghĩ cách hòng xoay chuyển Ích Châu. Trần Du đến Ích Châu, việc đầu tiên là gửi một tấu chương cho Hưng Võ đế, trần thuật nghiệp muối hỗn loạn tại Ích Châu. Tấu chương này tự thuật tường tận, còn kèm theo một số chứng cứ. Hưng Võ đế đối với chuyện Úc Châu lòng còn sợ hãi, nhìn thấy tấu chương của Trần Du, lập tức lệnh cho Trần Du chỉnh đốn nghiệp muối Ích Châu, cũng lệnh cho nguyên tri phủ Ích Châu – Hứa Kế Xương hồi kinh đợi điều tra.
Hữu tướng Liễu Song Sĩ lập tức lệnh cho quan viên địa phương Ích Châu nhúng tay vào việc của Trần Du, nhưng lúc này ở trong triều, Trần Du được ân sư La Tri Thu giúp đỡ, đưa người thân của hắn tới Ích Châu an toàn, được tổng quản hộ quân Ích Châu – Sử Vinh – bảo vệ, lại được vài quan viên địa phương ở Ích Châu giúp đỡ, chiếm được thế thượng phong. Quan trường Ích Châu vốn không kín kẽ, Trần Du cơ hồ tra đến đâu chuẩn đến đấy, điều tra ra rất nhiều quan viên, khiến người ta liên tưởng đến Úc Châu quặng án, kết quả là chuyện ở Ích Châu được mọi người gọi với cái tên “Án muối Ích Châu”.
Liễu Song Sĩ mất Úc Châu, không thể mất thêm Ích Châu, dùng toàn lực phản kích. Trong triều đình, đảng phái chi tranh đã nhìn thấy đao quang kiếm ảnh.
Mà hiện tại giang hồ cũng bắt đầu một đợt phân tranh mới, nhưng lúc này đây lại lộ ra sự cổ quái. Trách nhiệm vận chuyển muối của Danh Kiếm sơn trang rơi vào tay Kỳ Lân sơn trang, người trong giang hồ tuy rằng không thế thấy rõ nội tình bên trong, nhưng bọn họ cũng đều có thể nhìn ra, Kỳ Lân sơn trang có triều đình giúp đỡ.
Kỳ Lân sơn trang tuyên bố không huấn luyện ảnh vệ nữa, ảnh vệ Kỳ Lân trong một đêm biến mất khỏi giang hồ. Khi mọi người đều tưởng rằng tất cả các ảnh vệ đó đều bị sát hại, thì có tin tức truyền ra từ Hiểu Nghĩa dược trang – dược trang lớn nhất giang hồ, một trăm năm mươi ảnh vệ Kỳ Lân đều được đưa vào dược trang trị liệu. Sau đó, có người tại Vân Quan thấy người của Kỳ Lân sơn trang đang thao luyện binh lính trong quân doanh, tin tức truyền đi rất nhanh, địa vị của Kỳ Lân sơn trang trong thời gian ngắn đã ngang bằng với Danh Kiếm sơn trang.
Thời điểm triều đình vì “Ích Châu muối án” mà gió nổi mây phun, thì trên giang hồ đồn rằng, đứng sau Danh Kiếm sơn trang là hữu tướng Liễu Song Sĩ, mà chống lưng cho Kỳ Lân sơn trang lại là tả tướng La Tri Thu. Người trong giang hồ không quan tâm chuyện triều đình, nhưng lời đồn này không hề bị hai bên Danh Kiếm, Kỳ Lân phủ nhận, kết cấu giang hồ cũng lặng yên biến hóa. Nếu lấy chính trị làm tiêu chuẩn lựa chọn, như vậy giang hồ Đại Chu tất nhiên không thể hắc bạch phân minh .
63. Gia đình đoàn tụ
Trữ Phi mất đi tự do, đối với chuyện xảy ra trên triều đình và giang hồ hoàn toàn không biết gì cả, y thậm chí không biết người bắt mình là ai, bản thân hiện đang bị nhốt nơi nào. Địa lao thực tĩnh lặng, không hề thiếu lao thất, dường như chỉ để nhốt mỗi Trữ Phi y. Mỗi ngày đều có đại phu đến xem bệnh trị thương, đồ ăn mỗi ngày đưa tới cũng đều ngon miệng, chỉ là không có người đến thẩm tra, cũng không có người đến nói cho y biết đã xảy ra chuyện gì.
Trữ Phi trong lòng lo âu, lúc này đây y không thể hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao là tham gia Võ Cử. Trữ Phi không biết sau khi tin mình thất bại truyền đến Danh Kiếm sơn trang, Trữ Sơ Ảnh sẽ đối đãi với mẫu thân, tiểu đệ cùng tiểu muội như thế nào. Vừa nghĩ đến mẫu thân và đệ muội vì mình mà bị Trữ Sơ Ảnh trách phạt, Trữ Phi càng thêm hận bản thân mình. Trữ Phi không lúc nào là không muốn thoát khỏi nhà giam này, nhưng lại không có cơ hội chạy trốn.
“Phi nhi!” Thời khắc mẫu thân mang theo tiểu đệ Trữ Viễn, tiểu muội Trữ Linh xuất hiện trước mặt Trữ Phi, Trữ Phi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
“Đại ca!” Hai bóng dáng nhỏ bé chạy vụt lên, một trái một phải ôm lấy Trữ Phi, oa oa khóc lớn.
“Nương?” Trữ Phi bị đệ đệ muội muội ôm, sau khi nghe được tiếng khóc của đệ muội, mới như tỉnh mộng, y nhìn mẫu thân Vương thị, giọng nói và thân thể đều run rẩy: “Sao mọi người lại ở đâu?”
Vương thị phu nhân lau nước mắt, nói cho Trữ Phi mình được quan phủ miễn kĩ tịch, được tả tướng đưa ra khỏi Danh Kiếm sơn trang, rồi hộ tống thẳng tới kinh thành như thế nào. Vương thị phu nhân thực kích động, nói liên miên nửa ngày, Trữ Phi nghe hết, phảng phất như trong cơn mộng.
La Duy đứng trong một góc khuất kiên nhẫn lắng nghe. Dọc theo đường đi, mẫu tử ba người bị Danh Kiếm sơn trang chặn giết, hiển nhiên ba chữ tả tướng phủ còn chưa tới tai Long Huyền, cũng đã dọa đến Danh Kiếm sơn trang. La Duy còn tự sắp xếp mấy vụ ám sát, đều để lại tên tuổi của Long Huyền và hữu tướng, y tin vài lần bị ám sát hung hiểm vạn phần nhất định sẽ khiến mẫu tử ba người lưu lại ấn tượng sâu sắc. Quả nhiên, y rất nhanh thấy mẫu tử họ mỗi người một câu, kể lại cho Trữ Phi nghe dọc đường đã bị đuổi giết như thế nào.
La Duy xoay người rời đi, y sẽ để cả nhà họ ở trong nhà giam tâm sự một đêm.
Sáng sớm hôm sau, bốn người nhà Trữ Phi được đưa tới thư phòng La Duy.
“Tam công tử.” Vương thị phu nhân được La Duy nhiệt tình tiếp đãi, nhìn thấy La Duy liền cung kính hành lễ.
“Công tử ca ca!” Hai tiểu hài tử cười rạng rỡ với La Duy, một người xinh đẹp, thân thiện rất dễ được trẻ nhỏ thích, La Duy chính là người như vậy.
Trữ Phi lại đứng bất động bên cạnh mẫu thân.
“Chắc là chưa ăn điểm tâm phải không?” La Duy ôn hòa cười, xoa đầu hai đứa bé: “Cùng mẫu thân đi ăn cơm đi, có được không?”
“Công tử.” Vương thị phu nhân kêu tên La Duy, kéo Trữ Phi, muốn Trữ Phi hành lễ với La Duy.
“Phu nhân đưa hai đưa nhỏ đi ăn điểm tâm đi.” La Duy cười nói: “Ta muốn nói với Trữ công tử mấy câu.”
Vương thị phu nhân mang theo hai tiểu hài nhi cùng Tiểu Tiểu đi ra ngoài.
La Duy nhìn Trữ Phi, nhớ tới thiếu niên tướng quân bạch mã ngân thương kiếp trước, đột nhiên có cảm giác như cách cả một thế hệ. La Duy đối với Trữ Phi không có đại hận, người này chỉ phụng chỉ kê biên tài sản phủ tả tướng, cũng chưa từng làm nhục y, trong thời gian ba tháng La Duy ở trong cung chịu nhục, chỉ có Trữ Phi vì y mà cầu xin Long Huyền.
Trữ Phi lẳng lặng đứng, mẫu thân, đệ muội bình an vô sự, tâm y cũng được trấn an. Y nhìn La Duy, tam công tử nhà tả tướng, người người đều nói là kẻ hỗn láo không học vấn không nghề nghiệp, không ngờ lại là một thiếu niên ôn hòa xinh đẹp như thế này.
64. Có thể trở thành bằng hữu
“Người cứu ngươi là Nhị ca ta.” Một lát sau, La Duy thu hồi tâm tình phức tạp, mời Trữ Phi ngồi xuống: “Lúc ấy chúng ta nhận được tin tức, kinh sư có người muốn giết Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang, cho nên giành trước một bước cứu ngươi.”
Trữ Phi nói: “Ai muốn giết ta?”
La Duy cười nói: “Trữ công tử võ nghệ cao cường, nếu lần này tham gia Võ Cử, ta nghĩ sẽ khiến không ít người ghen ghét đi?”
Trữ Phi vẻ mặt lạnh lùng, y không nghi ngờ lời của La Duy, nhưng việc mình lên kinh dự thi vốn không có mấy người biết, trừ bản thân cùng vài huynh đệ còn có thể có ai? “Vậy tam công tử vì sao phải cứu ta?”
La Duy nói: “Tả tướng phủ và Trữ công tử không thân chẳng quen, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà lo cho công tử. Chúng ta coi trọng công tử một thân bản lĩnh, Trữ trang chủ không biết trọng người tài, còn chúng ta thì biết.”
La Duy nói thẳng những lời này, Trữ Phi cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa, nói: “Công tử kì vọng gì ở tại hạ?”
La Duy chỉ một bức thư không đóng dấu trên bàn, nói với Trữ Phi: “Đây là thư đề cử gia phụ tự tay viết, Trữ công tử nếu bằng lòng có thể cầm phong thư này đi Vân Quan gặp đại ca La Khải, La Thế Nghi của ta để nhận chức phó tướng.”
“Các ngươi để ta tòng quân, theo hầu La đại công tử?” Trữ Phi vốn tưởng rằng La gia muốn để y làm nô, không ngờ rằng La gia lại muốn cho y tòng quân làm tướng.
La Duy nói: “Trữ công tử không muốn tòng quân sao?”
Dấn thân vào quân ngũ luôn là giấc mộng của Trữ Phi, y có thể nào không muốn? Chỉ là trên đời này thực sự có chuyện tốt như vậy sao? Trữ Phi hồ nghi nhìn La Duy đang mỉm cười vô hại.
“Đại ca của ta đóng giữ ở biên quan trọng địa.” La Duy nói: “Huynh ấy cần có người tài như Trữ công tử ở bên, ta nghĩ đó cũng là nơi thích hợp nhất với Trữ công tử.”
Trữ Phi nói: “Các ngươi căn bản đều không quen biết ta, sao lại biết ta có năng lực?”
La Duy nói: “Chủ nhân Danh Kiếm sơn trang là ai, chúng ta rất rõ ràng, cho nên chúng ta cũng theo dõi Danh Kiếm sơn trang rất kĩ. Không riêng gì Trữ công tử ngươi, những vị công tử khác chúng ta đều biết rất rõ ràng.”
“Vậy các ngươi làm sao có thể tin tưởng ta?”
“Chúng ta vì sao không thể tin công tử?” La Duy cười nói: “Công tử đã không thể quay về Danh Kiếm sơn trang, không phải sao?”
Trữ Phi đi tới án thư trước mặt.
La Duy đem thư đưa cho Trữ Phi: “Trữ công tử, chúng ta mới quen, ngươi không tin ta là chuyện thường tình, nhưng ta thực sự không có lòng hại công tử. Đại ca của ta trọng người tài, tuy rằng huynh ấy thành danh từ thời niên thiếu, nhưng rất dễ gần, ta tin hai người sẽ hợp nhau.”
Trữ Phi nhận thư, y sẽ không trở về Danh Kiếm sơn trang, ngay từ nhỏ y đã hy vọng mình không phải là con trai Trữ Sơ Ảnh, không phải người Danh Kiếm sơn trang. Hiện tại La gia cho y một cơ hội thực hiện giấc mộng, y đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Vương phu nhân và hai đứa nhỏ trước hết cứ ở lại nơi này đi.” La Duy nói, y thấy Trữ Phi thần tình lại lạnh xuống, lập tức bổ sung: “Chờ công tử dàn xếp xong chuyện ở Vân Quan, ta sẽ phái người đưa bọn họ tới Vân Quan cùng công tử sum họp.”
Thần tình Trữ Phi lúc này mới hòa hoãn một chút, người này không phải muốn bắt mẫu thân cùng đệ muội để khống chế y.
“Trữ công tử cứ ở đây vài ngày, chăm sóc người thân chu đáo.” La Duy thân thiết nói: “Chỉ là đừng ra khỏi phủ, để phòng vạn nhất, chủ nhân Danh Kiếm sơn trang cũng không phải là một người rộng lượng. Cảnh trí hoa viên trong phủ ta cũng không tệ lắm, công tử có thể tùy tiện đi dạo.”
Trữ Phi gật đầu, người này vì y mà lo thực chu toàn. “Đa tạ.” – Y nói với La Duy
La Duy cười nói: “Không cần cảm tạ.”
Trữ Phi rốt cuộc nở nụ cười, ở cùng La Duy thật khoái trá, tuy rằng người nọ là công tử trong tướng phủ, là môn sinh thiên tử, nhưng Trữ Phi đột nhiên cảm giác, y cùng với La Duy này thật sự có thể trở thành bằng hữu.
65. Ân tình khó trả
Khi La Duy đang cùng Trữ Phi trò chuyện với nhau thật vui vẻ thì Tạ Ngữ tới.
“Tạ Ngữ ca!” La Duy thấy Tạ Ngữ tiến vào, vội vàng đứng lên.
Khi La Duy tới Úc Châu, Tạ Vọng Bắc làm quan ở ngoài, để Tạ Ngữ vào sống trong La phủ, tiểu đệ tử này của La Tri Thu hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành người La gia. “Lão sư bảo ta đến giục ngươi.” Tạ Ngữ nói với La Duy: “Ngươi hôm nay không vào triều sao?”
La Duy chỉ vào Trữ Phi đang đứng ở một bên nói với Tạ Ngữ: “Ca, đây là Trữ Phi, phó tướng chưa nhậm chức của đại ca đệ, đại tướng quân tương lai của triều đình Đại Chu chúng ta.” Lại nói với Trữ Phi: “Trữ công tử, đây là Tạ Ngữ, môn sinh của cha ta, tương lai sẽ là trụ cột của triều đình Đại Chu.”
Tạ Ngữ không khách khí cho La Duy một cú: “Lại nói bậy !”
Trữ Phi mím môi cười, chào Tạ Ngữ: “Trữ Phi kiến quá Tạ công tử.”
Tạ Ngữ ngầm đánh giá Trữ Phi, trường thân ngọc lập, thiếu niên anh tuấn, đối mặt công tử của tướng phủ như La Duy mà không tự ti cũng không kháng cự, vui vẻ hào phóng, âm thầm gật gật đầu, La Duy quả nhiên nhìn người không tồi, lập tức cười với Trữ Phi: “Tiểu Duy không nói lung tung gì với ngươi chứ? Người này có lúc bình thường, có lúc lại phát điên, Trữ phó tướng đừng phiền lòng.”
“Này !” La Duy kêu lên: “Ca, huynh để Trữ Phi tự nói xem, đệ đã nói gì lung tung với y chưa?”
Hai người đều nhìn Trữ Phi, Trữ Phi trời sinh là người nghiêm túc, không quen làm loạn như La Duy và Tạ Ngữ, vội vàng lắc đầu.
La Duy lập tức đắc ý nói với Tạ Ngữ: “Xem đi, đệ, La Duy này là ai! Đệ còn chưa từng nói một câu nào vô nghĩa, saocó thể nói mê nói sảng? À, cũng không đúng, ca có thể trở thành trụ cột nước nhà hay không thì chưa biết được, nhưng Trữ Phi sau này nhất định sẽ trở thành đại tướng quân!”
“Ngươi đi đi!” Tạ Ngữ cười cốc đầu La Duy: “Ở cái nhà này ngươi là kẻ hay nói những câu vô nghĩa nhất! Nếu ngươi không đi mau, sẽ muộn mất đấy! Làm bạn bên vua, sao một chút tự giác ngươi cũng không có thế hả?!”
“Trữ Phi huynh, ta không ở lại với ngươi nữa.” La Duy xoa chỗ bị đánh, chào Trữ Phi rồi đi ra ngoài.
Tạ Ngữ vừa ra đến trước cửa, quay đầu nói với Trữ Phi: “Tối nay chúng ta lại trò chuyện.” Sau đó chờ Trữ Phi gật đầu, mới bước ra ngoài.
Khi Trữ Phi đi tới chỗ Vương thị phu nhân, phu nhân vừa cho hai đứa nhỏ ăn điểm tâm xong.
Tiểu Tiểu thấy Trữ Phi tới, liền nói: “Các ngươi nói chuyện đi, có chuyện gì cứ gọi ta một tiếng.” Nói xong liền đi thẳng .
Vương thị phu nhân giữ chặt Trữ Phi hỏi: “Tam công tử giữ con lại nói gì vậy?”
Trữ Phi nói: “Bọn họ an bài cho con tới Vân Quan làm phó tướng cho đại công tử.”
Vương thị phu nhân lập tức toàn thân run rẩy: “Con muốn tòng quân?”
Trữ Phi gật đầu.
Phu nhân nói: “Không đi có được không? Chúng ta giờ như dân chúng, nương có thể tìm việc làm, cả nhà chúng ta bình an sống bên nhau. Nương đi cầu xin tam công tử, để ngài ấy buông tha cho con.”
“Nương.” Trữ Phi nắm bàn tay đang phát lạnh của Vương thị phu nhân: “Tam công tử có ý tốt, chúng ta nếu chỉ là dân chúng, trang chủ sao có thể bỏ qua cho chúng ta? Danh Kiếm sơn trang có bao nhiêu lớn mạnh, nương hẳn cũng rõ ràng.”
Vương thị phu nhân rơi lệ: “Đều là tại nương, là nương vô dụng, không thể làm cho trang chủ vui vẻ, để các con phải ti tiện như mình.”
“Nương!” Trữ Phi không đành lòng nhìn mẫu thân như vậy: “Sao nương có thể nói những lời này! Tòng quân là tâm nguyện của Tử Chu, hãy tin con, con nhất định sẽ thành công!”
Vương thị phu nhân hai mắt đẫm lệ nhìn trưởng tử: “Phi nhi, đao kiếm không có mắt, nương chỉ lo lắng cho con…”
Trữ Phi cười lắc đầu: “Tam công tử vừa nói con sẽ trở thành đại tướng quân của triều đình Đại Chu, chẳng lẽ nương không tin nhi tử của mình bằng tam công tử sao? Đừng lo lắng, Tam công tử sẽ tạm thời chăm sóc mọi người, chờ khi con dàn xếp ổn thỏa chuyện ở Vân Quan, y sẽ đưa mọi người tới đoàn tụ.”
Vương thị thở dài: “Tam công tử là ân nhân của chúng ta.”
Trữ Phi trịnh trọng nói: “Đại ân này, chỉ sợ cả đời cũng không trả hết.”
Vương thị phu nhân tiếp lời: “Một nhà bốn người chúng ta cùng nhau trả, đời này trả không xong, chúng ta còn có kiếp sau mà.”