Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 15: Chương 15




5 Replies71. Đế hậu

Liễu Song Sĩ lẳng lặng đứng trước cửa Thiên Điện, lão thấy Long Huyền khi xoay người rời đi, trên mặt hiện vẻ bi thương khó hiểu, cũng thấy được ánh mắt La Duy nhìn theo bóng dáng Long Huyền, là sự âm lãnh khiến người ta khiếp sợ. La Duy hận Long Huyền? Liễu Song Sĩ hỏi chính mình, nếu không có oán hận khắc cốt, một thiếu niên mười ba tuổi sao có thể dùng vẻ mặt này nhìn Long Huyền?

“Phụ thân.” Khi Liễu Ngộ Sinh rời khỏi Thiên Điện thấy Liễu Song Sĩ đứng ngẩn người, liền hô một tiếng.

La Duy nghe thấy tiếng Liễu Ngộ Sinh, xoay người lại, quay về phía cha con Liễu thị cười cười, cúi người hành lễ.

Liễu Song Sĩ nhìn sắc mặt La Duy thay đổi trong nháy mắt, thân thể cứng đờ, vừa rồi là mình nhìn nhầm, hay người này diễn kịch quá giỏi đây?

Hưng Võ đế không cho Long Huyền ra khỏi kinh, nhưng Liễu Ngộ Sinh lại đạt được mong muốn, lĩnh binh mã của triều đình tới Vân Quan cứu viện. Mà thứ khiến tất cả mọi người không hề nghĩ đến là, lúc này đây Hưng Võ đế không nhâm mệnh giám quân, mà lại phái La Duy làm ngự sử giám sát, lĩnh giám quân mệnh. La Duy chưa nhập ngũ, nhưng y là môn sinh thiên tử, Hưng Võ đế phong cho y chức quan nào cũng không hề quá đáng. Nhưng dù sao La Duy cũng chỉ mới mười ba tuổi, hành quân ra chiến trường không phải trò đùa, một đứa trẻ mười ba tuổi có thể nào đảm nhận chức giám quân? Các quan ngự sử phản đối quyết định này của Hưng Võ đế, tấu chương phản đối như tuyết rơi trên ngự án, nhưng đối với Hưng Võ đế mà nói, ý kiến của các quan ngự sử, ngài muốn nghe sẽ nghe, không muốn sẽ không nghe, Hưng Võ đế coi như không nhìn thấy đống tấu chương này.

Ngược lại, hoàng hậu La Tri Ý sau khi nghe tin, lo lắng cho La Duy, cố ý sai Thượng Hỉ gọi La Duy đến điện Phượng Nghi của nàng.

“Cô cô.” Khi trong điện không còn người ngoài, La Duy sẽ gọi La Tri Ý là cô cô, lúc này đây cũng không ngoại lệ.

“Duy nhi.” La Tri Ý kéo La Duy lại gần, lo lắng nói: “Chiến tranh là việc của các tướng quân, ngươi thuở nhỏ vốn không tập võ, sao lại muốn ra chiến trường? Về chuyện này, chúng ta mặc kệ cũng được mà.”

“Cô cô.” La Duy ngồi xuống bên cạnh La Tri Ý: “Có đại ca ở đó, huynh ấy sẽ để con ra trận giết địch sao?”

“Không ra trận giết địch thì ta cũng không yên tâm.” La Tri Ý nói: “Vạn nhất ngươi bị thương thì sao? Thế Nghi không thể lo nhiều chuyện trong nhà được.”

“Nói như vậy, cô cô chỉ thương con, chứ không thương đại ca sao?” La Duy cười nói.

“Nói bậy!” La Tri Ý dí ngón tay vào trán La Duy: “Sao ta lại không lo lắng cho Thế Nghi? Chỉ là đại ca ngươi võ nghệ cao cường, ngươi sao có thể so với nó?”

“Con không đi, bệ hạ sẽ phái người khác đi.” La Duy nói: “Đổi lại là một người không liên quan, sao có thể so sánh được với con cùng đại ca huynh đệ đồng tâm? Cô cô đừng lo nghĩ nhiều, đại ca sẽ bảo vệ con bình an, bản thân con cũng sẽ cẩn thận hơn một chút.”

“Hóa ra tiểu tử này có chủ ý như vậy!” Hưng Võ đế cười đi đến: “Thì ra là sợ trẫm phái một người xa lạ đến chỗ đại ca ngươi!”

“Bệ hạ!” hai người vội vàng đứng dậy hành lễ.

“Bình thân.” Hưng Võ đế nâng La Tri Ý dậy: “Hoàng hậu, bây giờ nàng đã biết tâm kế của tiểu chất nhi mình chưa?”

La Tri Ý cười nói: “Thần thiếp cũng không ngờ tiểu nhi này có thể có nhiều tâm tư như vậy, đúng là huynh đệ đồng tâm với đại ca nó.”

La Duy nói: “Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim (*)! Bệ hạ, nương nương, lúc này đây Bắc Yến nhất định sẽ đại bại mà quay về.”

(*)Anh em đồng tâm thì núi cũng xô ngã, lấp biển cũng bằng được. Cho dù là sắt thép thì chặt một cái là đứt làm đôi.

Đế hậu hai người đều nở nụ cười, La Tri Ý hỏi Hưng Võ đế: “Bệ hạ, Duy nhi dù sao cũng vẫn còn nhỏ, nó thật sự có thể đảm nhận trọng trách giám quân sao?”

Hưng Võ đế nói: “Duy nhi phải trải qua rèn luyện mới có thể trở thành châu báu, hoàng hậu đừng lo lắng, trẫm cũng tin Duy nhi sẽ không xảy ra việc gì.”

Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nói đến này nước này, La Tri Ý lo lắng hơn nữa cũng chẳng nói thành lời.

“Bệ hạ.” Triệu Phúc ở ngoài điện bẩm: “ Liễu phi nương nương ở điện Nga Anh cử người tới cầu kiến bệ hạ.”

“Chuyện gì?” Hưng Võ đế không cho người vào điện, chỉ hỏi một câu.

Triệu Phúc ở bên ngoài cao giọng nói: “Bệ hạ, Liễu phi nương nương bệnh tình nguy hiểm.”

“Vậy gọi thái y tới xem.” Hưng Võ đế nói: “Rồi để nàng an tâm nghỉ ngơi.”

“Bệ hạ?” La Tri Ý muốn nói gì đó.

“Hoàng hậu.” Hưng Võ đế lại nói: “Trẫm và Duy nhi hôm nay sẽ ở lại đây dùng bữa.”

72. Nữ tử nhà ai mới xứng đôi ?

La phủ.

Thư phòng của La Tri Thu.

Ba cha con La thị, Tạ Ngữ ngồi cùng nhau bàn chuyện, bọn họ không nói đến việc La Duy đi Vân Quan, mà là bàn chuyện Ích Châu. La Tắc không tinh thông chính sự chỉ có thể ngồi ở một bên lắng nghe La Tri Thu cùng La Duy, Tạ Ngữ trao đổi.

Ý kiến của Tạ Ngữ là, hiện tại bắt đầu chiến sự, là thời điểm nên lui về vài bước. “Khí thế bức người quá cũng không hay” – Tạ Ngữ nói – “Trần Du đại nhân không có khả năng giết chết hay đuổi toàn bộ quan viên cũ của Ích Châu đi, đánh mấy roi, coi như xử nhẹ.”

La Duy nói: “Chỉ sợ chúng ta nương tay, hữu tướng bên kia lại ép sát.”

Tạ Ngữ đáp lời: “Chúng ta lùi bước, hữu tướng lại từng bước ép sát, sẽ làm bệ hạ giận dữ, bệ hạ sẽ không thích một cấp dưới không thức thời.”

La Duy cười: “Hữu tướng giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, lão sẽ tập trung giải quyết vấn đề thực sự.”

Tạ Ngữ nói: “Vậy càng tốt, Trần đại nhân càng có thời gian chỉnh đốn chuyện Ích Châu. Có thể mượn sức hãy mượn sức, nên xa lánh thì xa lánh.”

La Duy điểm đầu: “Quan trọng nhất là Trần Du phải nghĩ biện pháp tiếp quản vụ muối.”

Tạ Ngữ nói: “Chuyện này nói khó cũng không khó.”

La Duy hướng về phía Tạ Ngữ cười, nói với La Tri Thu: “Phụ thân, có thể để Tạ Ngữ ca đi Ích Châu giúp đỡ Trần Du đại ca được không ạ? Tạ Ngữ ca đã đọc sách quá nhiều, người chỉ ở trong phòng đọc sách, là kẻ ngốc!”

Tạ Ngữ cười mắng La Duy: “Ngươi cũng đọc không ít sách, chẳng lẽ ngươi cũng là ngốc tử?”

La Tri Thu mở miệng: “Không ngờ các ngươi còn có tâm tư ở trong này cãi nhau!” La Tri Thu cảm thấy, La Duy và Tạ Ngữ đều có tâm cơ rất sâu, lại luôn đem phần tâm cơ này thâm tàng bất lộ. Chỉ như vậy thôi, hai người cho dù là đồng đạo, nhưng cũng rất khó trở thành bằng hữu, bởi vì rất giống nhau, cho nên tương khắc, không đối địch đã là vạn hạnh. Không suy xét nhiều đã nhận Tạ Ngữ làm đồ đệ, La Tri Thu cảm thấy bản thân thật anh minh, mà La Duy cùng Tạ Ngữ có thể như huynh đệ bình thường, La Tri Thu cũng chỉ có thể nói một tiếng, duyên phận, có đôi khi thật khó đoán.

“Vậy là phụ thân đồng ý?” La Duy hỏi La Tri Thu.

La Tri Thu liền hỏi Tạ Ngữ: “Ngữ nhi nguyện đi?”

Tạ Ngữ đứng lên, nói: “Lão sư cho phép, Tạ Ngữ lập tức tới Ích Châu.”

La Tắc nhìn Tạ Ngữ, lại nhìn phụ thân mình: “Ngữ đệ đi được không?”

Tạ Ngữ đối với La Tắc không tín nhiệm cũng không giận, hắn biết La Tắc không có ác ý: “Nhị ca yên tâm.” Tạ Ngữ nói với La Tắc: “Tiểu đệ tự có chừng mực.”

“Nhị ca.” La Duy cười nói: “Bình thường huynh với Tạ Ngữ ca bàn chuyện, cũng hệt như ra trận giết địch, huynh còn lo lắng gì nữa?”

“Ngươi còn cười?” La Tắc nhìn La Duy nói: “Nơi của đại ca là chiến trường, ngươi cho rằng là đi chơi sao?”

La Duy nói: “Đại ca có thể để tên đệ đệ không chút võ công này ra trận giết địch sao? Nhị ca lo lắng cho đệ, không bằng lo lắng cho Tạ Ngữ ca thì hơn.”

Tạ Ngữ nói: “Nhị ca lo lắng về ta cái gì?”

La Duy “hắc hắc” cười xấu xa: “Tạ Ngữ ca là thiếu niên anh tuấn, phong lưu tiêu sái, chưa lập gia đình, tới Ích Châu, đừng để các khuê nữ Ích Châu mắc bệnh tương tư!”

La Duy nói xong câu này, La Tắc phá lên cười, La Tri Thu cũng cười lắc đầu, Tạ Ngữ đỏ mặt. Nhắc đến chuyện nam nữ, Tạ Ngữ rất ngại ngùng: “Suốt ngày nói hươu nói vượn!” Tạ Ngữ mắng La Duy, ngẫm nghĩ, lại không cam lòng thua La Duy trong trận đấu khẩu này: “Chính ngươi mới phải cẩn thận, đừng rơi vào lưới tình mới đúng!”

La Tắc lập tức tiếp nhận lời Tạ Ngữ, nói với La Duy: “Tiểu Duy, ngươi nhớ cho kĩ, ta và cha không ngại ngươi mang một người con gái xinh đẹp trở về, nhưng trước trận cưới vợ là tội mất đầu, ngươi cũng đừng làm cho đại ca khó xử!”

La Duy ngoài mặt cười như điên, nhưng trong lòng lại nghĩ, mình liệu có thể xứng với nữ tử nhà ai đây?

73. Mẫu bằng tử quý (mẹ được coi trọng nhờ con cái)

Tiếng cười qua đi, La Tri Thu nói với Tạ Ngữ: “Ngươi đi Ích Châu phải cẩn thận.”

La Tắc nói: “Đúng vậy, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là người nóng nảy!”

La Duy nói: “Tạ Ngữ ca trên đường đi Ích Châu hãy thuận đường ghé vào Hiểu Nghĩa dược trang một chuyến, tuyển vài ảnh vệ đi cùng tới Ích Châu.”

La Tri Thu không hỏi chuyện Hiểu Nghĩa dược trang, nhưng ông cho La Duy một số tiền lớn để đầu tư vào Hiểu Nghĩa dược trang, trong trang có một trăm năm mươi bảy ảnh vệ tĩnh dưỡng, trên thực tế đã là sở hữu của La phủ. “Duy nhi, ảnh vệ hiện tại thế nào?” La Tri Thu hỏi.

“Đã khỏi hẳn ạ.” La Duy nói: “Nhưng nên đợi thêm một thời gian nữa, việc tĩnh dưỡng thân thể không thể gấp được.”

“Vậy Ngữ nhi hãy tới xem.” La Tri Thu lại nói với Tạ Ngữ: “Nhìn xem dược trang còn có chỗ nào không ổn hay không.”

“Vâng.” Tạ Ngữ lĩnh mệnh.

Ở nơi này của La phủ, vài người tỉ mỉ lên kế hoạch, cùng lúc này trong điện Nga Anh lại là một tình cảnh bi thảm.

Bệnh tình của Liễu phi tựa hồ lại tăng thêm không ít, trước còn có thể đứng dậy, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường.

Liễu Song Sĩ lấy lý do thăm bệnh vào cung, thấy Liễu phi bệnh đến như vậy, tất nhiên là vô cùng xót xa.

Liễu phi kéo tay Long Huyền nói: “Huyền nhi, là nương hại ngươi.”

Long Huyền cười: “Mẫu phi nói gì vậy? Huyền nhi ở đây cùng nương không tốt sao?”

Lời nói Liễu phi mang theo tiếng khóc: “Ngươi và cữu cữu trù tính an bài lâu như vậy, nhưng không thể dùng đến là vì thân thể không còn dùng được của nương! Phụ hoàng ngươi sẽ giam ngươi cả đời trong hoàng cung này sao? Long Ngọc mười tuổi đã được ra khỏi cung, phụ hoàng ngươi…” – Liễu phi nước mắt chảy dài – “Ngàisao có thể bất công như vậy?!”

“Nương nương!” Liễu Song Sĩ vội tiến lên hai bước, đứng trước giường Liễu phi: “Đừng nói bậy!”

Liễu phi nói: “Đại ca, Ngộ Sinh mang binh đi Vân Quan, La Duy liền theo sát nó, sẽ xảy ra chuyện gì đây?”

Liễu Song Sĩ nói: “La Duy tất nhiên sẽ không buông tha Ngộ Sinh.”

“Sao còn giữ nó lại?” Liễu phi đột nhiên lạnh lùng nói.

“Mẫu phi.” Long Huyền nói: “Nếu La Duy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phụ hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho đại biểu ca.”

“La gia, vĩnh viễn là La gia!” Liễu phi oán hận nói: “Vĩnh viễn đều là La gia ngăn cản tiền đồ của chúng ta!”

Liễu Song Sĩ nói: “Hôm nay Định Hoài hầu vào kinh diện thánh, sau khi gặp bệ hạ, liền tới gặp La Tri Thu.”

“Lý phi kia…” Liễu phi nói: “Ả hiện tại liên kết với hoàng hậu, nữ nhân ngu xuẩn này không nhìn thấy vực thẳm trước mặt sao? Ả tưởng rằng cứ liên kết với hoàng hậu thì sẽ có thể thống lĩnh lục cung? Nằm mơ!”

“Nương nương.” Liễu Song Sĩ khuyên nhủ: “Hiện tại ngươi đừng nghĩ nhiều, chịu khó nghỉ ngơi mới là trọng yếu.”

Long Huyền cùng Liễu Song Sĩ đều rõ ràng, Định Hoài hậu Lý Thăng cùng La Tri Thu liên minh là chuyện ván đã đóng thuyền. Lý phi tạm thời quản lý lục cung, từng chính miệng nói với người bên cạnh, trong mắt nàng, Liễu phi chính là chó rơi xuống nước, chỉ có thể ra sức đánh, không thể để con chó này ngoi lên mặt nước cắn người. Không cầm quyền, nhưng hoàng hậu được đế sủng là đối tượng Lý phi phải mượn sức. Hậu cung hục hặc với nhau sẽ làm thay đổi các thế lực trong triều.

“Mẫu phi, không có việc gì đâu.” Trong lòng lo âu, Long Huyền an ủi mẹ đẻ: “Có đại biểu ca đi là được rồi, có một số việc không thể gấp gáp, mẫu phi chẳng lẽ không tin Huyền nhi sao?”

“Nương không tin ngươi thì còn có thể tin người nào?” Liễu phi đối với Long Huyền luôn nói thật. Ả đối với Hưng Võ đế đã không còn niệm tưởng. Từ khi mười bốn tuổi ả đã gả cho ngài, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, còn sinh được hai hài tử, Hưng Võ đế nói quên ả là lập tức quên. Hiện tại chỉ có nhi tử, không thể tử bằng mẫu quý, vậy chỉ có thể mẫu bằng tử quý.

74. Tiếng cười trong viện

Long Thập đêm nay mang theo hành lý đơn giản, đi vào La phủ.

“Thập!” Nghênh đón Long Thập vẫn là khuôn mặt tươi cười của La Duy, “Không ngờ chúng ta lại gặp mặt!”

Long Thập mỉm cười, hắn vẫn có thể từ một nơi bí mật gần điện Trường Minh nhìn thấy La Duy, chỉ là La Duy không nhìn thấy hắn mà thôi.

“Đây là Trữ Phi.” La Duy giới thiệu Trữ Phi đang đứng bên cạnh cho Long Thập, lại quay sang phòng phía bên phải thư phòng mà hô to: “Lam! Long Thập ca đến này!”

Long Thập và Trữ Phi hành lễ với nhau, lúc này Vệ Lam cũng đi đến.

“Vệ Lam.” Long Thập quan sát Vệ Lam, thân thể Vệ Lam đã khỏe lên nhiều, tinh thần rất tốt, khí sắc hồng nhuận, điều này làm cho Long Thập cũng hoan hỉ không thôi.

“Trữ Phi ca.” La Duy thân thiết gọi Trữ Phi: “Vốn nghĩ ngươi sẽ tới Vân Quan một mình, ngươi xem, hiện tại lại có nhiều người như vậy đi cùng với ngươi!”

Trữ Phi đang định trả lời, Tiểu Tiểu vọt vào như gió, phía sau còn có Thất Tử đuổi theo.

“Sao thế?” La Duy hỏi.

“Công tử!” Tiểu Tiểu thực phẫn nộ hỏi La Duy: “Sao lần này lại không cho nô tài theo?!”

La Duy bật cười nói: “Ngươi không có võ, ta mang ngươi đi làm cái gì? Gặp nguy hiểm ta còn phải bảo hộ ngươi ấy!”

Tiểu Tiểu nói: “Tiểu Tiểu không có võ, nhưng cũng sẽ liều chết bảo vệ an toàn cho công tử!”

“Đúng, đúng, đúng.” La Duy bĩu môi: “Lần trước khi ta bị đánh, người đầu tiên chạy trốn chính là ngươi! Ngươi còn nói bảo hộ ta? Được rồi, ta tốt xấu còn có thể chịu đòn, ngươi thì vừa không thể đánh nhau vừa không thể chịu đòn, ngươi nói xem ta mang ngươi đi làm cái gì?”

Tiểu Tiểu kêu to: “Nô tài không phải kẻ bỏ chạy đầu tiên!”

La Duy nói: “Không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai!”

“Nô tài cũng không phải người thứ hai!”

“Vậy là thứ ba rồi!”

Bốn người ở đây đều bật cười, nghe chủ tớ hai người cãi nhau, cứ như nghe một câu chuyện cười.

La Duy và Tiểu Tiểu còn chưa cãi nhau xong, La Tắc và Tạ Ngữ lại đến, vì thế La Duy và Tạ Ngữ nói vài câu lại bắt đầu châm chọc đối phương, ngươi một câu ta một câu, vô cùng vui thích.

Hạ nhân mang hoa quả cùng điểm tâm ra, La Tắc lại sai người tới chỗ hắn lấy rượu và một chút đồ nhắm đến, tất cả đi tới tiểu viện bên ngoài thư phòng của La Duy ngồi, uống rượu dùng trà, đấu khẩu cười đùa.

Lúc này là đầu tháng sáu, sắc hoa tươi tràn ngập đất trời. Trong ao nhỏ nơi tiểu viện, hồng liên (hoa sen hồng) khoe dáng yêu kiểu, hai cây ngọc lan cũng nở hoa đầy cành, cây nguyệt quế ở góc viện cũng đã nở rộ, tán du đồng cành lá che lấp cả tòa tiểu viện, đang trong cuối mùa hoa nở, khi gió nổi lên, những cánh hoa như tuyết theo gió bay bay, trắng xóa.

Hương hoa tràn ngập tiểu viện, La Duy nhìn những khuôn mặt tươi cười trước mắt, trong lòng cũng vui vẻ. Đã từng có lúc, y chỉ muốn nhìn thấy một người, thầm nghĩ về một người, cứ tưởng rằng như vậy mới là cảm tình thuần túy. Hiện tại y quan tâm đến những người này, nhìn bọn họ khoái hoạt, y cũng khoái hoạt. Thì ra, cảm tình không tồn tại cái gì thuần túy hay không thuần túy, cũng không tồn tại cái gì lợi hay hại, cảm tình vốn là một thứ không thể so đo.

La Tắc vui vẻ, hắn là người tâm tính giản đơn, loại người này vốn luôn sống khoái hoạt hơn so với người thường.

Tạ Ngữ vui vẻ, bởi vì hắn ngày mai sẽ được tới Ích Châu, ở nơi đó hắn có thể chân chính bắt đầu thi triển tài hoa của bản thân mình.

Long Thập vui vẻ, Long kỵ vệ sinh hoạt luôn khẩn trương vất vả, nhưng tại nơi này của La Duy, hắn có thể chân chính thả lỏng.

Trữ Phi vui vẻ, nơi này không có người hỏi đến xuất thân của y, y có thể cùng những người này vui đùa, tuy hai mà một. Trước nay, Trữ Phi chưa từng được ở cùng những người như vậy.

Vệ Lam vui vẻ, chỉ cần mỗi ngày được ở bên cạnh La Duy, hắn sẽ đều vui vẻ.

Thất Tử cùng Tiểu Tiểu cũng vui vẻ, bọn họ thích La Duy của hiện tại, khiêm tốn lại khôi hài.

75. Đại ca La Khải

Vân Quan đại soái La Khải đã hai năm không về nhà, trong trí nhớ của hắn, La Duy vẫn là một tiểu tử béo quay đáng ghét, cho nên khi La Khải nhìn thấy nam hài xinh đẹp trước mắt, chưa thể nhận ra đây chính tiểu đệ La Duy.

La Duy nhìn La Khải, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đại ca y, bị vó ngựa quân Bắc Yến đạp nát nhừ, đại ca không còn thi cốt hiện đang đứng trước mắt, vẫn cao lớn như thế, anh tuấn như thế, chỉ đứng ở nơi đó, khiến cho người ta cảm thấy có thể dựa vào, La Duy không biết bản thân hiện tại nên khóc hay nên cười.

“Ngươi… là La Duy?” La Khải vô định hỏi.

“Đại ca!” La Duy cười gọi La Khải một tiếng.

La Khải nhiều lần quan sát La Duy, thì ra La Tắc chưa từng nói bậy trong thư, La Duy thật sự còn xinh đẹp hơn cả nữ hài.

La Duy cười nói: “Đại ca không nhận ra đệ sao?”

La Khải cũng cười lên, La Khải là người nghiêm túc, không hay cười, nhưng mỗi khi hắn cười, nụ cười ấy sẽ vô cùng ấm áp: “Tiểu Duy.” La Khải vỗ vỗ bả vai La Duy: “Đúng vậy, đại ca cơ hồ không nhận ra ngươi! Cha và nhị ca người đều gửi thư cho ta nói ngươi bây giờ đã hiểu chuyện, biết vì cha mà lo lắng, đại ca cao hứng lắm!”

La Duy ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Trước kia là đệ không hiểu chuyện.”

“Đây là La Duy?” Một giọng nói kinh ngạc truyền đến từ phía sau đại ca.

La Duy nhìn lại, một người mặc khôi giáp, nhưng vẫn mang bộ dạng công tử thư sinh đi đến. La Duy vừa thấy người này, thần sắc trên mặt nháy mắt hóa lạnh lùng. Thường Lăng, Thường Lộ Thừa, hảo hữu tri giao của đại soái Vân Quan La Khải, con trai trưởng của Lĩnh Nam Thường thị (*), phó soái Vân Quan. Lĩnh Nam Thường thị cuối cùng lại lựa chọn nhị hoàng tử Long Huyền, Thường Lăng phản bội La Khải, ở lại Vân Quan, không phát binh ứng cứu, cuối cùng khiến La Khải chết thảm.

(*) Có nghĩa là nhà họ Thường cầm quyền tại đất Lĩnh Nam

“Lộ Thừa.” La Khải đặt tay trên đầu vai La Duy, nói với Thường Lăng: “ Tiểu Duy nhà chúng ta đã thay đổi rất nhiều nhỉ?”

Thường Lăng nói: “Là toàn thân trên dưới đều thay đổi! Tiểu Duy, ta không nhận ra ngươi đấy.”

La Duy mỉm cười nói: “Không có gì, Thường đại ca không phải vẫn gọi đệ là La Duy sao?”

“Chúng ta vào trong rồi nói.” La Khải xoay người vào nhà.

Thường Lăng đi phía trước La Duy, gã không phát giác ánh mắt khác lạ của La Duy khi nhìn mình. La Duy đi sau Thường Lăng, người này không đợi đến ngày Long Huyền xưng đế, sau khi La Khải chết thảm nửa năm, Thường Lăng liền mắc bạo bệnh mà chết, là ông trời báo ứng hay là lương tâm khiển trách? La Duy không muốn biết rõ ràng, mặc kệ là nguyên nhân gì, y chỉ cần biết người này cuối cùng sẽ phản bội là đủ rồi.

Thường Lăng sau khi ngồi xuống muốn cùng La Duy nói chuyện phiếm, La Duy lại nói: “Thường đại ca, đối đầu kẻ địch mạnh, hiện tại không phải là lúc chúng ta nói chuyện trời đất, gia đình.”

Thường Lăng sờ sờ mũi, giấu đi sự xấu hổ.

“Đi gọi Liễu tướng quân đến.” La Khải nói với quân sĩ đứng bên cạnh, sau đó lại hỏi La Duy: “Tiểu Duy, khi người rời kinh, bệ hạ có nhờ người chuyển lời gì không?”

La Duy nói: “Bệ hạ tin có đại ca trấn thủ Vân Quan, đại quân Bắc Yến không thể khiến chúng ta sợ hãi.”

La Khải đứng lên, hướng về phía kinh đô bái lạy, tạ hoàng ân.

Thường Lăng nói: “Ta chỉ không nghĩ tới lần này giám quân sẽ là Tiểu Duy ngươi.” Thường Lăng coi La Duy như đệ đệ, đối với La Duy có gì nói nấy, không có điều gì cố kỵ.

La Duy cười: “Tiểu đệ không biết võ, cũng sẽ không ra chiến trường, chỉ biết đứng nhìn thôi. Bất quá sau khi tiểu đệ hồi kinh, sẽ kể chi tiết sự tình phát sinh ở đây cho bệ hạ. Thường đại ca cũng nên cẩn thận, tiểu đệ tinh mắt lắm, huynh đừng làm sai chuyện gì, để tiểu đệ thấy được, chắc chắn sẽ không tốt.”

Thường Lăng nhìn La Khải, lời nói của La Duy dường như nghiêm túc, lại có điểm bông đùa, khiến gã không thể phân biệt, không biết nên phản ứng như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.