Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 21: Chương 21




2 Replies Người tốt

La Duy muốn biện hộ cho Long Tường, nhưng chỉ có thể đợi đến lúc Hưng Võ đế bãi triều.

“Hãy bình thân.” Hưng Võ đế chỉ liếc nhìn Long Tường quỳ ở nơi đó: “Lần này là Duy nhi thay ngươi cầu xin, lần sau tái phạm, tuyệt không tha thứ!”

Long Tường dập đầu tạ ơn, bởi quỳ đã quá lâu, nên không đứng dậy nổi, Triệu Phúc đành phải chạy lại đỡ hắn.

“Ngươi trở về đi.” Hưng Võ đế phất tay bảo Long Tường trở về: “Những ngày này ngươi hãy đợi ở trong cung, không được ra ngoài, ở Thượng thư phòng chăm chỉ đọc sách thánh hiền cho trẫm!”

Long Tường tập tễnh lui ra phía ngoài điện, Triệu Phúc đã dùng toàn lực đỡ, nhưng vẫn không nổi, Long Tường chân mềm nhũn, cả người nghiêng về một bên.

La Duy bước lên phía trước muốn đỡ.

“Bỏ đi!” Long Tường thấy La Duy đưa tay ra, liền đẩy La Duy.

La Duy không có phòng bị, bị Long Tường đẩy ngã trên mặt đất.

“Làm càn!” Hưng Võ đế nhìn La Duy té trên mặt đất, mắng Long Tường một câu, vượt qua ngự án, xuống xem La Duy thế nào.

“Là tiểu thần không đứng vững.” La Duy thấy Hưng Võ đế nổi giận với Long Tường, vội vàng đứng lên, chạy đến trước mặt Hưng Võ đế.

“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!” Long Tường cũng không màng đến việc La Duy nói tốt cho hắn, khinh thường liếc nhìn La Duy.

“Đồ hỗn trướng!” Hưng Võ đế đưa tay định đánh.

“Phụ hoàng còn muốn phạt nhi thần như thế nào?!” Long Tường ngẩng đầu, rất có tư thái, vẻ mặt bất tuân nhìn Hưng Võ đế: “Nhi thần sẵn sàng chịu phạt!”

“Hay lắm, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi!” Hưng Võ đế chỉ vào Long Tường.

“Ngũ điện hạ.” La Duy không thể nhìn Long Tường cùng Hưng Võ đế như vậy, cảm thấy áy náy với Long Tường: “Ngài và bệ hạ là phụ tử, cũng là quân thần.”

“Ngươi!”

“Ngài có nghĩ tới nhị điện hạ, Liễu phi nương nương không?” La Duy không để Long Tường nói thêm nữa, Long Tường có thể không sợ Hưng Võ đế, nhưng sẽ không để liên lụy tới Liễu phi và Long Huyền.

Quả nhiên khi La Duy nói ra tên hai người kia, vẻ bất tuân trên khuôn mặt Long Tường biến mất, cúi đầu xuống, không để người ta nhìn thấy mặt, quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế, nói: “Nhi thần biết sai.”

“Duy nhi về trước đi.” Hưng Võ đế nói với La Duy. La Duy mới từ Vân Quan trở về không lâu, ngài cũng không muốn La Duy ở lâu trong điện Trường Minh. Về phần Hưng Võ đế, ngài càng không muốn La Duy nhìn thấy sắc mặt khi giáo huấn Long Tường.

La Duy thối lui ra khỏi điện Trường Minh, Hưng Võ đế còn muốn giáo huấn Long Tường một trận, Long Tường hẳn là chạy không thoát.

Bên ngoài điện Trường Minh, Thượng Hỉ đang chờ La Duy, thấy La Duy bước ra, vội vàng chạy tới nghênh tiếp, hành lễ nói: “Nô tài bái kiến công tử.”

“Nương nương có việc muốn gặp ta?” La Duy hỏi.

“Công tử.” Thượng Hỉ đi theo sau La Duy, nói khẽ: “Liễu phi nương nương tới gặp nương nương.”

“Đi cầu cứu?” La Duy hỏi.

Thượng Hỉ gật gật đầu: “Liễu phi nương nương kêu khóc rất thê thảm.”

“Nương nương đáp ứng bà ta chứ?”

“Nương nương cũng cùng khóc.” Thượng Hỉ nói: “Công tử, nương nương luôn luôn mềm lòng như vậy.”

“Vậy ngươi tìm cơ hội nói chuyện cùng nương nương, nói hậu phi không thể tham gia vào chuyện chính sự.” La Duy lại nhớ đến phong thư cầu tình của Long Ngọc, không khỏi phiền muộn: “Chuyện Liễu phi, cô cô không giúp được.”

“Nhưng nương nương lại đồng ý…”

La Duy nói: “Bệ hạ gần đây không còn tâm tình với hậu cung, công công phải nắm bắt thời gian để nói vậy với nương nương.”

Thượng Hỉ nói: “Chi bằng công tử tự mình nói với nương nương, lời của nô tài, sợ là nương nương nghe không lọt.”

“Ta nói cũng không có tác dụng.” La Duy nói: “Ngày mai ta sẽ nhờ cha ta tiến cung gặp nương nương, công công đừng sốt ruột, cứ trở về hầu hạ nương nương đi.” La Duy nói, nhét tấm ngân phiếu vào dây lưng Thượng Hỉ. Hôm nay y không muốn đi gặp La Tri Ý, La Duy sợ mình sau khi nhìn thấy hoàng hậu, sẽ nhịn không được mà nổi giận. Mẫu tử hai người đều là người tốt, chỉ là tốt tới mức buồn cười!

Nơi muốn đến

Khi ra khỏi cửa cung, hai chân La Duy mềm nhũn, ngã trên mặt đất. Nội tâm bị đè nén lợi hại, là do Long Ngọc và hoàng hậu, hay là đang áy náy với Long Tường, với Long Huyền? Dáng vẻ Long Huyền trên giường bệnh… La Duy cắn môi, đến tận hôm nay y vẫn còn vì người đó mà khổ sở hay sao?

“Công tử!”

La Duy ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Lam.

“Công tử sao vậy?” Vệ Lam nhìn La Duy sắc mặt trắng bệch, vội vàng qua sát La Duy từ đầu đến chân, sợ La Duy bị thương ở đâu.

“Ta không sao.” La Duy vịn tay Vệ Lam mà đứng lên: “Trở về đi.”

“Tay công tử…?” Vệ Lam lại trông thấy tay phải La Duy mất một miếng da.

“Hôm nay vận khí của ta không tốt.” La Duy không quan tâm, nhìn vết thương một chút: “Tính cả cú ngã vừa rồi, hôm nay ta đã ngã hai lần.”

Vệ Lam thấy La Duy đi đứng coi như nhẹ nhàng, mới thở dài một hơi, đỡ La Duy lên xe ngựa, dùng khăn sạch, cẩn thận lau vết thương trên tay La Duy.

“Không chảy máu mà.” La Duy thấy Vệ Lam mím môi, liền dỗ Vệ Lam: “Từ nay về sau ta đi đường sẽ cẩn thận hơn.”

“Công tử nói được thì phải làm được đấy.” Vệ Lam nhìn vết thương trên tay La Duy, sợ chưa lau sạch sẽ: “Rách da lại dính đất bẩn, miệng vết thương dễ nhiễm trùng.”

“Lam, ngươi lúc này cứ như mẹ ta ấy.” Vệ Lam dáng vẻ khẩn trương, khiến La Duy thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Ta chỉ rách chút da, nếu tay ta đứt lìa thì ngươi sẽ ra sao nhỉ?”

“Công tử vừa nói từ nay về sau sẽ cẩn thận!” Vệ Lam biết rõ La Duy hay nói giỡn, nhưng vẫn không vui, sao người này lại không biết ự chăm sóc mình cơ chứ? “Công tử, người không đau à?” Vết thương này không phải nhỏ.

“Vết thương nhỏ, có thể đau nhiều hay sao?” La Duy rút tay mình khỏi tay Vệ Lam: “Đừng lo lắng, chúng ta cũng là người đi đánh giặc trở về, ngươi cứ như vậy sẽ khiến người ta chê cười đấy.”

“Hay là băng lại?” Vệ Lam nói.

“Ngươi có khăn sạch không?” La Duy nhìn khăn ướt trên bàn, hỏi Vệ Lam, cái khăn này là của La Duy mang theo trong người.

Vệ Lam do dự một chút, nói: “Trên người của ta có, công tử nếu không chê…”

“Được rồi, băng đi.” La Duy chìa bàn tay bị thương của mình ra.

Vệ Lam vội rút khăn của mình ra, cẩn thận giúp La Duy băng lấy vết thương.

La Duy nhìn Vệ Lam, chớp mắt, đột nhiên nói với Vệ Lam: “Lam, hôm nay bệ hạ hỏi ta có chỗ nào muốn tới hay không.”

Vệ Lam nói: “Sao bệ hạ lại hỏi công tử câu này?”

“Không biết.”

“Vậy công tử muốn đi đâu?”

“Ta cũng không biết, ta rất ít khi rời khỏi thượng đô.” La Duy nâng tay chống cằm, nghiêng đầu nghĩ: “Lam, ngươi có nơi nào muốn tới không?”

Vệ Lam lắc đầu: “Ta đi theo Lạc trang chủ, đã từng qua rất nhiều nơi.”

“Nói đến lão làm cái gì.” La Duy nói: “Ta muốn hỏi ngươi muốn đi đâu cơ mà.”

“Công tử muốn đi nơi nào, ta sẽ theo đến nơi đó.”

“Ừ, quê của Lam ở đâu?” La Duy lại hỏi.

“Tuyên Châu.”

“Nơi ấy cách thượng đô rất xa đấy.”

“Nơi đó là biên thành, rất nhỏ.”

“Ta nghe nói ngọc thạch Tuyên Châu rất nổi danh, Lam, Tuyên Châu có chỗ nào đẹp?”

Vệ Lam vừa nhanh chóng băng xong vết thương cho La Duy, vừa cố gắng nhớ lại khung cảnh Tuyên Châu, hắn rời quê cũ đã rất lâu rồi, chỉ nhớ Tuyên Châu là một tòa thành rất nhỏ, ngoài thành chỉ có bão cát vô tận mà thôi.

“Lam, ta muốn tới Tuyên Châu.” La Duy nói.

Vệ Lam ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của màn che, tạo thành một vầng sáng nho nhỏ ở chỗ hắn và La Duy cùng ngồi, lò sưởi nhỏ trên bàn kêu lách tách, Vệ Lam không nhìn rõ gương mặt La Duy nữa, hắn cảm giác như đang chìm trong mộng.

Kẹo cưới

“Công tử!” Xe ngựa ngừng lại, Thất Tử từ bên ngoài xe nói với La Duy: “Phía trước có kiệu hoa lại mặt (nôm na là con gái sau khi lấy chồng thì quay về nhà bố mẹ đẻ chào hỏi), chúng ta nhường đường chứ?”

La Duy đẩy cửa xe: “Nhường đi, đây là chuyện đại sự cả đời, chúng ta cũng không cần về nhà gấp.”

La Duy cùng Vệ Lam xuống xe, Thất Tử lui xe ngựa sang một bên.

“Quy định của thượng đô…” La Duy nhìn đám người chen chúc náo nhiệt, giải thích với Vệ Lam: “Tân nương tử sau ngày lại mặt, từ nay về sau, trừ phi nhà mẹ đẻ có việc hiếu hỉ, không thì không thể quay về.”

Vệ Lam nói: “Bình thường cũng không thể về nhà?”

“Nữ nhân gả đi như nước hắt ra ngoài.” La Duy kéo Vệ Lam về phía trước: “Kiệu hoa đẹp nhất thượng đô cũng là kiệu hoa đẹp nhất Đại Chu, ta dẫn ngươi đi xem.”

“Tân nương tử đến!” Trẻ nhỏ trên phố vỗ tay kêu lên.

Vệ Lam nhìn kiệu hoa đỏ thẫm lướt qua trước mặt mình, trên thân kiệu còn trạm trổ bách hoa, trông rất sống động. Vệ Lam đã từng vài lần nhìn thấy kiệu hoa trên phố, chỉ là chưa từng nhìn thấy kiệu hoa nào đẹp như thế này.

“Có kẹo mừng kìa.” La Duy huých cùi chỏ vào người Vệ Lam.

“Cướp kẹo!” Không biết là ai hô to, người xem náo nhiệt bắt đầu giơ tay, lao về phía người nhà chú rể đang vung kẹo mừng.

“Công tử!” Vệ Lam nhìn thấy La Duy đi theo sau lưng mấy tiểu hài tử, chen vào đám người phía trước.

“Vệ đại ca, công tử đâu?” Thất Tử lúc này mới mang theo vài thị vệ chen vào giữa đám người, tìm được Vệ Lam.

Vệ Lam chỉ phía trước, sốt ruột nói: “Y đi tranh kẹo cưới.”

Thất Tử ngẩn người, mấy thị vệ trong tướng phủ cũng chẳng khác gì Thất Tử. Một công tử nơi tướng phủ, lại hòa mình vào không khí vui mừng của nhân dân? Tam công tử đang nghĩ gì vậy?

Vệ Lam nói: “Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi trước tìm y.”

“Cùng đi tìm đi.” Thất Tử nói: “Cũng chẳng rõ công tử chen đến chỗ nào rồi!”

Vài người nhón chân tìm kiếm trong đám đông, La Duy lại từ phía trước chen chúc trở về, y phục trên người cũng không biết vì va chạm với ai mà bẩn mấy chỗ.

“Ngươi không sao chứ?” Vệ Lam vội vàng kéo La Duy đến bên cạnh.

“Ngươi xem.” La Duy mở lòng bàn tay cho Vệ Lam xem.

Vệ Lam và Thất Tử đều nhìn vào lòng bàn tay La Duy, trên đó có hai viên kẹo bọc giấy dầu màu đỏ.

“Cái này cho ngươi.” La Duy cho Vệ Lam một cái, cái còn lại giữ cho mình.

Thất Tử ở bên cạnh hừ hừ một tiếng.

“Ta cướp được hai cái thôi.” La Duy liếc nhìn Thất Tử: “Muốn ăn, tự ngươi vào cướp đi.”

“Mọi người chắn trước mặt như thế.” Thất Tử nói: “Nô tài còn cướp thế nào được?”

“Trên mặt đất cũng có kẹo rơi.” La Duy ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngón tay lần khắp nơi tìm kẹo như trẻ con: “Ngươi nhặt cũng được mà.”

“Không cần.” Thất Tử xoa xoa cái mũi: “Công tử, trong phủ thiếu gì kẹo.”

“Đây là kẹo cưới.” La Duy đưa viên kẹo sáng ngời trên tay cho Thất Tử xem: “Không giống với kẹo thường.”

Thất Tử mắt trắng dã, đều là kẹo, có cái gì mà giống với không giống?

“Đi thôi.” La Duy nhìn đám người mãi không tan rã, nói với Thất Tử: “Tân nương tử lại mặt, mặt trời xuống núi mới trở lại nhà chồng, các ngươi còn muốn nhìn họ động phòng hoa chúc?”

Thất Tử mang theo vài thị vệ đi phía trước, tam công tử bây giờ không dữ tợn, nhưng cái miệng vẫn lợi hại!

“Lam.” La Duy kéo Vệ Lam đang đi trước mặt mình.

“Làm sao vậy?” Vệ Lam hỏi, sau đó trong miệng của hắn lại có thêm một viên kẹo ngọt cưng cứng.

“Nếm thử xem.” La Duy nhẹ giọng cười: “Hưởng chút không khí vui mừng của người ta.”

Vệ Lam nhìn nắm kẹo trong tay mình, lột vỏ bọc, đưa viên kẹo màu trắng cho La Duy: “Công tử, ngươi, cũng nếm thử đi.”

“Lam, chờ ta sau khi việc của đại ca ta xong xuôi, chúng ta sẽ đến Tuyên Châu.” La Duy miệng ngậm kẹo, nói với Vệ Lam.

“Ở đó không có gì vui đâu.” Vệ Lam thật thà.

La Duy lắc lắc tay Vệ Lam: “Ta chỉ muốn đi xem quê cũ của Lam thôi mà.”

Tứ hôn

La Khải về kinh muộn hơn La Duy một tháng.

Trên đường về kinh nghe nói Liễu gia bị tịch thu tài sản, La Khải sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Liễu Ngộ Sinh bị trị tội là không sai, không ngờ Liễu thị đều mang tội danh thông đồng với địch bán nước.

La Khải tiến cung diện thánh, Hưng Võ đế khen thưởng vị đại soái Vân Quan đắc thắng trở về này, sau đó để La Khải về nhà gặp cha mẹ huynh đệ đã xa cách từ lâu.

La Khải trở về nhà, La phủ tất nhiên là giăng đèn kết hoa, giống như lễ mừng năm mới.

“Tiểu Duy ?” La Khải lại người đầu tiên hỏi La Duy, người nhà đều ở đây, duy chỉ có tiểu đệ là không thấy.

La Tắc nói: “Tiểu Duy ở điện Trường Minh làm bạn với vua, đại ca không biết sao?”

La Khải lắc đầu.

Phó Hoa lôi kéo La Khải hỏi han ân cần nửa ngày, mới đứng lên nói: “Phụ tử các ngươi trò chuyện đi, ta đi xem cơm tối chuẩn bị như thế nào.”

Phụ tử ba người ngồi ở thư phòng La Tri Thu, La Khải mới hỏi La Tri Thu: “Cha, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

La Tắc cũng kỳ quái: “Đại ca, cuộc chiến này do huynh chỉ huy, chuyện gì xảy ra huynh cũng không biết?”

La Khải lắc đầu.

La Tri Thu nói: “Tiểu Duy mất ngón giữa tay trái, ngươi cũng không biết?”

La Khải sững sờ: “Cái gì?! Có chuyện như vậy?!”

La Tri Thu lắc đầu, là trưởng tử quá mức sơ ý, hay là tiểu nhi tử quá lợi hại? La Tri Thu chậm rãi đem chuyện của La Duy nói cho hai đứa con trai nghe.

La Khải cùng La Tắc sững sờ nghe.

Cuối cùng La Tri Thu nói: “Các ngươi là võ tướng, một hồi chiến trận máu chảy thành sông, thi cốt thành núi, đệ đệ của các ngươi không phải võ tướng, các ngươi cảm thấy thủ đoạn giết người của nó như thế nào?”

“Cha?” La Khải không rõ La Tri Thu đang khen hay đang trách La Duy.

La Tri Thu nhìn La Khải khoát khoát tay: “Ta không trách nó, ta chỉ sợ, nếu như lúc này đây âm mưu của Liễu Song Sĩ thực hiện được, thì Thái Tử và La gia chúng ta sẽ ra sao, ta thực không dám nghĩ.”

La Khải nói: “Nó không nói gì với con cả!”

La Tri Thu nói: “Vạn nhất Duy nhi đắc tội với bệ hạ, ngươi không biết rõ tình hình, Duy nhi sẽ chịu trách nhiệm một mình, không liên lụy tới chúng ta.”

Trong thư phòng nhất thời lâm vào yên lặng.

“Tướng gia!” Quản gia chầm chậm chạy tới ngoài cửa thư phòng: “Thánh chỉ đến!”

La Tri Thu mang theo hai đứa con quỳ tiếp thánh chỉ.

Tứ hôn. (Ban hôn)

La Khải rốt cuộc không thể tưởng được, đạo thánh chỉ này là ban cho mình một thê tử.

La Tri Thu thì mờ mịt nghĩ, hảo hữu Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên từ khi nào có thêm một nghĩa nữ (con gái nuôi)?

La Tắc ngược lại cao hứng, đại ca thành gia, cũng coi như khiến hắn thỏa tâm nguyện.

Kháng chỉ là tội mất đầu, La Khải dù không muốn, nhưng cũng chỉ có thể tuân chỉ tạ ơn. Diệp Tú đi theo một thương nhân Bắc Yến, hắn khổ sở, thực sự hắn không trách Diệp Tú, gia tộc của hắn không có khả năng tiếp nhận Diệp Tú làm con dâu trưởng, bản thân không thể cho Diệp Tú một danh phận, thì có lý do gì để bắt Diệp Tú chờ mình cả đời? Như vậy cũng tốt. La Khải tay bưng lấy thánh chỉ, những ý niệm trong đầu đều bị chặt đứt, cũng là một chuyện tốt phải không?

Vì vậy Liễu gia chờ mất đầu, La gia vội vàng chuẩn bị hôn lễ cho trưởng tử, cái gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên (ý nói tình cảnh trái ngược nhau)chính là như thế đi.

Điện Trường Minh, Hưng Võ đế cười nói với La Duy: “Thứ ngươi muốn trẫm ban cho, trẫm đã cho ngươi rồi, ngươi cũng đừng hối hận!”

La Duy gật đầu, y còn mong gì hơn nữa? Nhân duyên của đại ca kết thúc tốt đẹp, cuối cùng y lại hoàn thành thêm một việc. Xin Triệu Hạc Niên nhận Diệp Tú làm nghĩa nữ, lại đòi Hưng Võ đế ban thánh chỉ, việc hôn sự này không có gì xấu. Diệp Tú là con gái của nô lệ bỏ trốn thì sao? Phượng Vũ đại tướng quân Triệu Hạc Niên hoàn toàn có năng lực thay đổi danh phận của Diệp Tú, cho nên La Duy sẽ nói ra thân phận của Diệp Tú sau. Khi đó Triệu đại tướng quân chỉ khoát tay, nói một câu: “Ta còn tưởng chuyện gì lớn!”. Có một số việc chính nhân quân tử như đại ca làm không được, La Duy sẽ làm.

Sát niệm của Thái hậu

Trong điện Duyên Niên, thái hậu hít sâu một hơi, chỉnh lại hô hấp của mình.

Liễu phi ngồi ở bên thái hậu rơi lệ.

“Là La Duy?” Thái hậu hỏi.

Liễu phi đáp: “Gia huynh nói như vậy ạ.”

Thái hậu nói: “Lão còn nói cái gì? Nhắc lại cho ai gia nghe!”

Liễu phi lộ vẻ khó xử.

“Nói!” Thái hậu quát to một tiếng.

Liễu phi quỳ rạp xuống trước mặt thái hậu, nhỏ giọng nói: “Gia huynh nói bệ hạ đối với La Duy thái độ khác thường, nói y giảo hoạt như yêu tinh, không thể giữ lại.”

“Không thể giữ lại?”

“Gia huynh nói mẫu hậu nếu gặp La Duy, ắt sẽ thấy y giống một người mà mười ba năm trước mẫu hậu đã từng gặp.”

Thái hậu hít một ngụm khí lạnh, tướng mạo La Duy giống ai đương nhiên bà biết rõ, người kia cả đời này bà cũng sẽ không quên. La Tri Cẩm, nếu không phải nữ tử này, thì Hưng Võ đế có lý do gì để hận họ Đoan Mộc của bà đến tận bây giờ chứ? Chém tận giết tuyệt, tuyệt không để tâm rằng trong người hắn còn mang nửa dòng máu của nhà Đoan Mộc.

“Mẫu hậu.” Liễu phi rụt rè gọi thái hậu. Liễu Song Sĩ sai người chuyển lời cho ả, La Duy không thể giữ lại, hãy mượn tay thái hậu diệt trừ.

“La Duy là con trai tả tướng.” Thái hậu lại cười: “Ca ca ngươi cái gì cũng dám nói nhỉ.”

“Mẫu hậu!”

“Được rồi.” Thái hậu nói: “Ngươi trở về đi.”

Những gì Liễu phi muốn nói đều đã nói xong, ả biết thái hậu hận La Tri Cẩm, cũng bởi vì vậy, hoàng hậu, Thái Tử, La gia mới là cái gai trong mắt bà. Hiện tại mặc kệ La Duy có phải là con trai của La Tri Cẩm hay không, chỉ cần thái hậu tin như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho La Duy. Liễu phi im lặng thối lui ra khỏi điện Duyên Niên, ả không cứu được gia tộc của mình, nhưng sẽ không bỏ qua cho hung thủ.

Thái hậu mệt mỏi ngồi dưới ánh đèn, La Tri Cẩm, La Tri Cẩm, xuống mồ hóa thành xương trắng, nhưng vẫn là âm hồn không tiêu tan!

“Chính là hắn bức tử Tri Cẩm!”

“Chính là hắn bức tử Tri Cẩm!”

Lời Hưng Võ đế điên cuồng rít gào năm đó vang lên bên tai, nét mặt thái hậu cũng trở nên dữ tợn. La Duy là con trai La Tri Cẩm? Tiện nhân kia thật sự chưa lập gia đình đã sinh con? Hưng Võ đế cứ như vậy hào phóng, yêu thương đứa con của ái nhân cùng kẻ khác, hắn vẫn có thể ân sủng nó sao? Môn sinh thiên tử, cùng vua vào triều, ngủ lại điện Trường Minh… Thái hậu một lần lại một lần suy nghĩ, có hoàng tử nào từng được Hưng Võ đế ân sủng đến nhường này? Không có, Thái Tử Long Ngọc cũng chưa từng hưởng thụ qua! Ngoại trừ đối với La Tri Cẩm, đứa con bạc tình với bất cứ kẻ nào này vì cái gì đối với La Duy tốt như vậy? Bởi vì La Duy giống La Tri Cẩm? Bởi vì y là con La Tri Cẩm? Không, không đúng, cái này cũng không phải lý do, trừ phi y chính là con của hoàng đế! Là La Tri Cẩm sinh đứa con này cho Hưng Võ đế!

Tất cả những chuyện trước kia không thể lý giải đều trở nên thông suốt, thái hậu lại nở nụ cười, tiện nhân kia! Làm hại bà cùng Hưng Võ đế tình cảm mẫu tử đoạn tuyệt, hại Đoan Mộc gia hơn năm trăm người phải chết, hiện tại con của tiện nhân này cũng ở trong cung hô mưa gọi gió! Liễu gia diệt vong, ai còn có thể che chở cho Long Huyền? Thái hậu nghĩ tới Long Huyền lại cảm thấy đau lòng, đây là đứa cháu một tay bà nuôi lớn, bà không thể nhìn Long Huyền cách ngai vàng càng ngày càng xa.

La Duy giữ lại không được, giữ lại không được, vậy bỏ đi là được rồi!

“Nương nương.” Lão cung nữ thân cận Trương ma ma cẩn thận đi tới bên thái hậu: “Người làm sao vậy ạ?”

Thái hậu tay chấm nước trà, viết hai chữ lên mặt bàn, nói với Trương ma ma: “Ta muốn diệt trừ kẻ này.”

Trương ma ma sau khi nhìn cái tên trên mặt bàn, vội vàng nói với thái hậu: “La Duy chính là cháu ruột hoàng hậu, bệ hạ còn để y ở bên mà dạy dỗ. Nếu người lấy đi tính mạng y, chẳng phải quan hệ giữa người với bệ hạ sẽ càng…”

“Nó cũng đã không nhận người mẹ là ai gia.” Thái hậu oán hận nói: “ Ai gia còn phải nghĩ cho nó?”

“Vậy người định làm như thế nào?” Trương ma ma hỏi.

“Giết chết y, không…” Thái hậu nghĩ tới La Tri Cẩm, hận ý ngập tràn tựa hồ tại thời khắc này không cách nào ức chế: “Ta muốn làm cho y sống không bằng chết!”

Trương ma ma bị hận ý trong lời nói của thái hậu dọa sợ, cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân mình đã hầu hạ hơn nửa cuộc đời.

Địch nhân, tri kỷ

Thiên lao thượng đô.

La Tri Thu cùng Liễu Song Sĩ ngồi đối diện nhau uống rượu.

“Ngươi vẫn nhớ ta thích rượu hoa quế.” Liễu Song Sĩ nhìn La Tri Thu thở dài.

La Tri Thu cười khổ.

Hai người này tranh đấu hơn nửa cuộc đời, ai có thể ngờ bọn họ Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh(*), vốn là bằng hữu?

(*) Mạnh Lương và Tiêu tán là hai người bạn rất thân trong Dương gia tướng diễn nghĩa của Hùng Đại Mộc

“Nếu như không phải ta sắp bị xử tử…” Liễu Song Sĩ nói: “Chúng ta cũng sẽ không có cơ hội cùng uống rượu thế này.”

La Tri Thu nói: “Là ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta.”

“Ngươi?” Liễu Song Sĩ cười nhẹ: “Việc này có quan hệ gì với ngươi ? Là La tam công tử phải không?”

La Tri Thu nói: “Ngươi cứ nhất định cho là tại nó?”

Liễu Song Sĩ nói: “Chuyện âm độc như vậy La Tri Thu sẽ không làm, ngươi sẽ ngăn lại trước khi sự việc phát sinh, sẽ không tương kế tựu kế, trơ mắt nhìn biên quan rơi vào cảnh chiến tranh, sinh linh lại một phen kiếp nạn.”

La Tri Thu uống rượu hoa quế trong chén, không nói lời nào.

Liễu Song Sĩ cười rộ lên: “Thấy chưa, ta hiểu rất rõ ngươi mà, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng đấu không lại ta.”

La Tri Thu nói: “Nhưng ngươi sắp bị xử tử, mà ta thì sẽ tiếp tục sống.”

Liễu Song Sĩ ăn một miếng thức ăn, vị rất ngon: “La Duy không sai, thịnh nhờ quyền thần, loạn thế kiêu hùng.”

“Con cháu La gia ta không phải kẻ kiêu hùng.” La Tri Thu không đồng ý với lời Liễu Song Sĩ.

Liễu Song Sĩ hỏi La Tri Thu: “Ngươi không thấy may mắn khi La Duy là con cháu La gia?”

“Nó vốn là con ta, ta cần gì phải thấy may mắn?” La Tri Thu nói: “Thật không ngờ ngươi rơi vào kết cục này, còn có thể nghĩ đến chuyện khác, ngươi thực sự coi thường cái chết?”

“Nếu không lãnh đạm thì phải làm thế nào đây?” Liễu Song Sĩ nói: “Ta và ngươi bước vào quan trường đã lâu, đã bao nhiêu danh gia vọng tộc tan thành mây khói? Đều đã hưởng vinh hoa phú quý, cuối cùng cũng không thoát cảnh cửa nát nhà tan. Là Liễu gia đắc tội người, đối với ngươi cũng không xấu hổ, ta đã tận tâm tận lực, nhưng ông trời không muốn buông tha, ta cũng không còn biện pháp.”

La Tri Thu đặt chén rượu xuống, nghiêm túc nói với Liễu Song Sĩ: “Vài năm nữa, ta sẽ từ quan.”

“Ngươi quyết định như thế sao?” Liễu Song Sĩ cũng không hề ngạc nhiên, nói: “Đi quy ẩn sơn lâm?”

La Tri Thu cười nói: “Giang sơn như họa, ta muốn cùng phu nhân đi du ngoạn một phen.”

“Bởi vì La Duy?” Liễu Song Sĩ hỏi.

“Cái gì?”

“Bởi vì có La Duy ở đây rồi, đã có nó bảo vệ Thái Tử?”

La Tri Thu gật đầu: “So với ta, nó càng thích hợp làm chuyện triều chính hơn.”

Ngón tay Liễu Song Sĩ gõ nhẹ trên mặt bàn, lão nhìn La Tri Thu ngồi đối diện. Thời gian đối với người này thật nhân từ, đã qua bao năm tháng, nhưng vẫn hệt như năm đó tại Thái Học viện bọn họ gặp gỡ, tuấn tú nho nhã, chỉ có điều tóc đã pha sương, khóe mắt in hằn thêm vài nếp nhăn. Nếu như ông không mang họ La, hoặc là lão không mang họ Liễu, thì có lẽ cho đến ngày hôm nay bọn họ vẫn là bằng hữu, số mệnh, không thể nào trốn thoát.“Đúng vậy.” Liễu Song Sĩ nói với La Tri Thu: “Nơi này tuyệt đối không hợp với ngươi, đi ra ngoài một chút cũng tốt, ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói muốn viết một quyển du ký (nôm na là nhật ký du lịch).”

La Tri Thu thở dài, cười nói: “Hiện tại sở trường của ta chính là viết công văn, du ký? Ta sợ ta không thể viết được nữa.”

Liễu Song Sĩ nói: “Vậy nói xem, trước hết ngươi muốn đi đâu?”

Hai con người tranh đấu với nhau cả đời, giờ lại thảo luận cảnh sắc non sông, phong cảnh danh thắng, giống như trở về thời niên thiếu. Khi đó bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên chưa hiểu rõ sự đời, hăng hái bên nhau nhìn ngắm giang sơn, không hề biết sau này sẽ trở thành kẻ địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.