15 Replies Bái kiến quốc sư
Chùa Hộ Quốc không cho khách hành hương vào thắp hương, khách hành hương muốn dâng hương, chỉ có thể quỳ trước cửa lớn của chùa mà dập đầu, cho nên mỗi ngày chùa Hộ Quốc đều có một cảnh, đấy là đám người bái Phật phía bên ngoài.
Khi La Duy đi vào chùa Hộ Quốc, cửa chùa theo thường lệ vẫn đóng chặt.
Vệ Lam tiến lên gõ cửa, một lúc sau, một tiểu sa di mới mở cửa sổ nhỏ, nhìn Vệ Lam, hỏi: “Ngươi tìm ai? Nếu dâng hương thì dâng ở bên ngoài.”
“Ta là La Duy, La Vân Khởi.” La Duy đi tới phía sau Vệ Lam, nói với tiểu sa di: “Muốn cầu kiến quốc sư Phất Y, xin tiểu sư phó đi bẩm báo một tiếng.”
Tiểu sa di nhìn nhìn La Duy: “Xin La thí chủ chờ một lát.” Nói rồi đóng cửa sổ nhỏ lại.
“Công tử lạnh không?” Vệ Lam đứng đầu gió, che chắn phía sau La Duy: “Có cần lên kiệu chờ không?” Hắn hỏi La Duy.
La Duy còn chưa kịp trả lời, liền nghe một phụ nhân phía sau hỏi y: “Có phải là La tam công tử?”
La Duy quay đầu nhìn, phụ nhân gọi tên y là Lý hầu phu nhân: “Lý phu nhân.” La Duy trên mặt treo vẻ tươi cười, hành lễ với Lý hầu phu nhân, nói: “Vân Khởi kiến quá Lý phu nhân.”
“Tam công tử cũng đến bái Phật?” Lý phu nhân cười hỏi, hôm nay bà tới để cầu phúc cho Thập hoàng tử mới sinh, sau này phú quý của Thường Hoài Lý thị đều nhờ tiểu hoàng tử, không đến bái Phật một lần, Lý hầu phu nhân không thể tâm an.
“Vân Khởi tới bái kiến quốc sư.” La Duy nói, y biết Lý hầu phu nhân nhất định là vì Thập hoàng tử mà đến.
Lý hầu phu nhân nghe thấy La Duy tới gặp quốc sư, trong lòng có chút cam chịu, lại có điểm không tin. Hầu gia nhà bà cũng cầu kiến quốc sư bao nhiêu lần, nhưng một lần cũng không thể nhìn thấy quốc sư Phất Y, La Duy là nhân vật nhỏ, cứ đứng trước cửa chùa thế này, nói một tiếng là có thể cầu kiến sao?
La Duy đứng trước cửa chùa, cùng Lý hầu phu nhân nói vài lời khách sáo như có như không, y không hề đề cập tới Thập hoàng tử, Lý hầu phu nhân cũng không nói. Khi hai người nói được vài câu, cửa chùa mở.
“Tam công tử.” Vẫn là tiểu sa di nọ, đi ra nói với La Duy: “Đại Sư cho mời, xin ngài theo tiểu tăng.”
Dân chúng bên ngoài thấy cửa chùa Hộ Quốc mở, tuy rằng chỉ mở cửa nhỏ, nhung cũng đủ khiến họ hiếu kỳ, lại không dám ồn ào, đành phải nhìn cửa chùa hé mở, muốn xem xem bên trong chùa Hộ Quốc đến tột cùng trông như thế nào.
“Không thể tiếp chuyện Lý phu nhân rồi.” La Duy lại hành lễ với Lý hầu phu nhân, rồi mới mang theo Vệ Lam cùng tiểu sa di đi vào chùa Hộ Quốc.
“Y chính là tam công tử nhà La Tướng.” Lúc này có dân chúng đến bái Phật nhận ra La Duy, nói với mọi người.
“Trách không được y có thể vào trong, môn sinh thiên tử mà.”
“Nói không chừng chính là phụng mệnh bệ hạ đến.”
……
Biểu tình Lý hầu phu nhân có chút cứng ngắc, bà nghe mọi người bàn luận về La Duy, nào là La Duy diện mạo tuấn mỹ ăn đứt nữ tử, nào là được thánh sủng, có kẻ còn nói địa vị La gia ở trong triều hiển hách ra sao. Những lời này Lý hầu phu nhân nghe chỉ cảm thấy inh tai, Lý phi sinh hạ Thập hoàng tử, nhưng phía trước Thập hoàng tử còn có chín vị hoàng tử, thái tử vẫn là con trưởng, như vậy hòn đá chặn đường phải phá vỡ như thế nào đây? Còn La gia, nếu La gia còn tồn tại, Thường Hoài Lý thị phải làm sao để thoát? Phải cẩn thận thế nào, để không dẫm lên vết xe đổ của Liễu thị? Lý hầu phu nhân cũng không phải là quý tộc bình thường, bà là nữ Gia Cát ở phía sau Lý hầu, từ ngày trở thành phu nhân của Tĩnh Viễn hầu Lý Viễn Thành, bà liền bắt đầu mưu tính cho tương lai Lý thị.
La Duy, La Vân khởi, Lý hầu phu nhân nhớ kỹ cái tên này, người này vì cớ gì lại nhận được thánh sủng, ngay cả quốc sư Phất Y cũng phải kính trọng vài phần? Thập hoàng tử tương lai nếu muốn tranh vị, La Duy này chính là địch nhân, đối địch với một người như vậy, lại nhớ đến Liễu Song Sĩ trước khi chết hô to “La Duy giết ta”, Lý hầu phu nhân tin rằng đó không phải chuyện may mắn.
La Duy đi theo tiểu sa di tới, y cũng nghĩ về Lý hầu phu nhân, kiếp trước Lý phi không có con, cho nên Thường Hoài Lý thị cuối cùng chỉ có thể là môn hạ của Long Huyền, không tham dự việc tranh giành ngôi vị. Kiếp này, có thêm một Thập hoàng tử, Lý thị cũng sẽ không tình nguyện theo hắn nữa. Chỉ là Thập hoàng tử vừa mới sinh ra, trong thâm cung, có thể lớn lên hay không vẫn là một vấn đề, Thường Hoài Lý thị hiện tại liền vội vàng mưu tính tương lai, có phải hay không là quá sớm? Cầu Phật phù hộ Thập hoàng tử hóa rồng, không bằng cầu Phật phù hộ để tiểu hoàng tử này có thể yên ổn lớn lên! La Duy cứ mang tâm tư ấy, đứng ở trước mặt Phất Y Đại Sư.
“Công tử vì sao trong lòng có sát niệm?” Phất Y Đại Sư liếc nhìn La Duy, lập tức hỏi.
La Duy cả kinh, vội thu liễm tâm tư, thi lễ với Phất Y Đại Sư: “La Duy kiến quá quốc sư.”
Phất Y Đại Sư nhìn Vệ Lam đứng phía ngoài, hỏi La Duy: “Đó là thị vệ của công tử?”
“Đúng ạ.” La Duy đáp.
“Tiền đồ lận đận.” Phất Y Đại Sư nói: “Bất quá lại là mệnh nhi nữ song toàn (số có vợ đẹp con khôn).”
“Nhi nữ song toàn?” La Duy quay đầu nhìn Vệ Lam ngoài cửa, giọng nói khẽ run.
“Hẳn là như vậy.” Phất Y Đại Sư nói: “Hắn có mệnh trời, nhưng nắm được hay không là do bản thân hắn.”
Ngoài cửa Vệ Lam vừa lúc quay đầu, thấy La Duy nhìn mình, liền cười với La Duy.
La Duy cũng mỉm cười với Vệ Lam, rồi xoay người nới với Phất Y Đại Sư: “Ta thì sao? Đại Sư có thể nói cho La Duy, La Duy sau này sẽ như thế nào chứ?”
Phất Y Đại Sư nói: “Công tử cứ ngồi đã, ngồi xuống rồi nói chuyện.”
La Duy ngồi đối diện Phất Y Đại Sư, có tiểu sa di đưa trà xanh lên, La Duy nhìn nước trà màu lục, giương mắt nhìn Phất Y Đại Sư nói: “Lời Đại Sư nói với La Duy trong cung ngày ấy, La Duy không hiểu rõ, hôm nay đến đây tìm Đại Sư để hỏi cho rõ ràng.”
Phất Y Đại Sư thổi nước trà, nói: “Công tử vừa rồi muốn giết ai?”
La Duy nói: “Là do nhớ tới vài chuyện không vui, nhưng La Duy không muốn giết ai cả.”
“Những chuyện sát phạt quyết đoán không thích hợp với công tử.” Phất Y Đại Sư nói: “Công tử nếu đã tìm thấy người có thể ở bên mình, vì sao không giữ lấy?”
La Duy cúi đầu, ngón tay đụng phải chén trà, rất nóng, lại rụt trở về: “Đại Sư vừa mới nói, cuộc đời hắn là nhi nữ song toàn?”
Phất Y Đại Sư thấy La Duy giờ phút này thẳng thắn ngoài ý muốn, nhưng lập tức cười nói: “Ta cũng nói rồi, đây là xem hắn có nguyện ý hay không. Công tử nếu không buông tay, người này ắt sẽ ở bên công tử, bất ly bất khí (không xa rời, không vứt bỏ).”
“Đại Sư khẳng định như vậy?”
“Hắn là người không nhiều khát vọng, loại người này sống đơn giản, tâm cũng sẽ chân thật nhất.” Phất Y Đại Sư lại quay đầu nhìn Vệ Lam ngoài cửa: “Nhân tâm khó đoán, bất quá ta có thể đoán được vài phần.”
Bảy năm mà thôi
“Vậy xem ra, vẫn là ta hại hắn.” La Duy nhìn Vệ Lam ngoài cửa nói.
“Hắn hạnh phúc hay bất hạnh không liên quan đến công tử.” Phất Y Đại Sư nói: “Như người uống nước, ấm lạnh tự biết, công tử không thể tự ý đoán bừa.”
La Duy lo lắng, lập tức quyết định không hỏi chuyện Vệ Lam nữa, mà hỏi Phất Y Đại Sư: “Ai cũng nói nói Đại Sư nhìn được kiếp trước kiếp này của con người, không biết kiếp trước của La Duy, Đại Sư có nhìn thấy?” La Duy mở miệng hỏi lời này, rồi bất an chờ Phất Y Đại Sư trả lời.
Phất Y Đại Sư liền nhìn La Duy, nhìn thật lâu.
“Đại Sư?” La Duy bị Phất Y Đại Sư nhìn đến mức trong lòng hốt hoảng, ánh mắt cụp xuống, bóng tối trong lòng không cách nào vơi đi.
“Ta không có năng lực này.” Phất Y Đại Sư đến tận khi phát hiện La Duy đã đứng ngồi không yên, mới mở miệng nói.
La Duy ngồi ngây ngốc, người này nhìn y nửa ngày, kết quả lại là một câu như vậy? “Điều đó không có khả năng!” Trong kích động, La Duy lập tức đứng lên, giọng cũng đột nhiên to gấp mấy lần.
“Công tử?” Vệ Lam nghe thanh âm trong phòng khác lạ, cũng không nề hà quốc sư đang ngồi phía trong, vội vã vọt vào.
La Duy nhìn thấy Vệ Lam, giật mình, mới phát giác bản thân vừa thất thố.
“Làm việc theo cảm tính mới là tính cách thật cửa công tử phải không?” Phất Y Đại Sư cũng đứng lên, khóe miệng lộ ra ý cười ấm áp: “Công tử, tất cả đều sinh ra từ trong tâm, ta khi đó nói công tử trong lòng có hận, là vì ta nhìn thấy được.”
La Duy sắc mặt trắng bệch, y không nhớ rõ ngày ấy tại cửa cung, mình đã nổi lên hận ý gì với Long Huyền.
“Nhân sinh cùng lắm trăm năm.” Phất Y Đại Sư nhìn thoáng qua Vệ Lam đỡ tay La Duy: “Tam công tử, ngươi hỏi kiếp trước, kiếp trước đã qua đi, ngươi sao không để tâm đến kiếp này? Quý trọng người trước mắt, có thể rời đi thì hãy cứ đi đi.”
“Ngài muốn ta đi đâu? Người nhà của ta đều ở trong này, ta có thể đi nơi nào chứ?”
“Công tử có thể bảo vệ bọn họ cả đời này sao?” Phất Y Đại Sư hỏi: “Người nhà công tử sao lại không hy vọng công tử kiếp này được yên bình? Nếu công tử có chuyện, bọn họ sao có thể an tâm?”
“Ngoài việc muốn ta rời đi, Đại Sư không có gì khác muốn nói với ta sao?” La Duy hỏi.
“Công tử tự giải quyết cho tốt đi.” Phất Y Đại Sư nói: “Thừa dịp còn có thể đi, hãy đi thật xa.”
“Đại Sư sao lại biết sau này ta không đi được?”
“Con người cứ đứng một chỗ chờ thật lâu, ràng buộc lại càng sâu đậm, có được cái gì đó càng nhiều, lại càng luyến tiếc buông tay.”
La Duy trầm mặc, rồi cười với Phất Y Đại Sư: “Đại Sư có thể Phất Y ngũ hồ (rũ bỏ), tất nhiên tiêu sái. La Duy chỉ là một người phàm, lời Đại Sư nói ta nghe không hiểu. Đại Sư, kỳ thật kiếp này La Duy không mong muốn gì nhiều, nếu tâm nguyện đạt thành, khi đó mặc kệ La Duy đang ở chỗ nào, La Duy cũng sẽ rời đi.”
“Công tử.” Phất Y Đại Sư niệm một tiếng phật hiệu: “Chỉ nguyện công tử có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay, sau này đừng quên.”
“Ta đã từng hứa với một người, muốn cùng hắn về quê cũ.” La Duy cầm tay Vệ Lam: “Đường xá tuy xa, nhưng cuối cùng La Duy vẫn sẽ đi.”
Vệ Lam siết tay La Duy chặt thêm một chút.
“La Duy cáo từ.” La Duy không có được đáp án mình muốn, quốc sư không nói, y cũng không thể cưỡng cầu, nói đi nói lại đều là khuyên y đi xa, nhưng hiện tại sao y có thể đi?
“Công tử không bằng ở lại đây một ngày.” Phất Y Đại Sư lại mở miệng nói: “Để lòng mình trở nên yên tĩnh.”
“Đại Sư cũng biết Thập hoàng tử ra đời, La Duy muốn vào cung chúc mừng, sau này lại đến quấy rầy Đại Sư.” La Duy cự tuyệt, cửa Phật là nơi thanh tĩnh, người như y tựa hồ không thích hợp ở lâu.
“Được.” Phất Y Đại Sư cũng không giữ, lệnh tiểu sa di đưa La Duy cùng Vệ Lam ra ngoài.
Vệ Lam đi trong chùa, ngăn không được sự hiếu kì, hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Ngươi đang tìm cái gì?” La Duy hỏi, Vệ Lam rất ít khi như vậy.
Vệ Lam nhỏ giọng nói: “Công tử, nơi này thật sự có tòa bảo tháp Cửu Trọng sao?”
La Duy cũng đứng lại, bọn họ giờ phút này đứng trên bãi đất trống trước một Phật điện, La Duy phóng mắt nhìn bốn phía, đều là Phật điện nguy nga, mái cong cong, lần lượt thay đổi, nghe đồn không thể nhìn thấy thứ bên trong bảo tháp.
“Công tử có chuyện gì?” Tiểu sa di dẫn đường thấy hai người đều dừng lại không đi, liền hỏi.
“Tiểu sư phó.” La Duy hỏi tiểu sa di: “Trong chùa này không phải có một tòa bảo tháp chín tầng sao? Vì cái gì chúng ta đều không nhìn thấy?”
“Chuyện này tiểu tăng cũng không biết.” Tiểu sa di thoạt nhìn không có vẻ như nói dối.
“Ngươi cũng không biết?” La Duy có chút không tin.
“Tiểu tăng năm tuổi đã vào chùa.” Tiểu sa di nói: “Ở trong này sáu năm, thật sự chưa thấy cái gì goi là cửu trọng bảo tháp.”
“Thì ra là như vậy.” La Duy cười nói: “Chúng ta chỉ là hiếu kì, tiểu sư phó cứ dẫn đường đi.”
Tiểu sa di đưa La Duy và Vệ Lam ra ngoài, nhìn La Duy được Vệ Lam đỡ lên xe ngựa, mới vào trong chùa, đem cánh cửa hé mở đóng chặt lại, ngăn trở khách hành hương phía ngoài, che khuất những ánh mắt hiếu kỳ phía sau.
Ngồi trên xe ngựa, Vệ Lam liền hỏi La Duy: “Chuyện cửu trọng bảo tháp là giả?”
La Duy tựa vào miếng lót mềm mại, nói: “Kia chỉ là một tiểu sa di, có thể biết được bao nhiêu chuyện của chùa Hộ Quốc? Ngôi chùa ấy, kể cả là thái tử, không có quốc sư cho phép cũng không thể tiến vào.”
“Vậy tức là có?”
“Không biết.” La Duy nói: “Đó là chuyện hoàng gia, chúng ta làm thần tử quản làm gì?”
Vệ Lam ngẫm lại lời La Duy thấy cũng đúng, chỉ có Hoàng đế và quốc sư mới có thể đi vào bảo tháp, cho dù có, hắn là dân thường cũng không vào được, hắn tìm hiểu về nó làm cái gì?
“Lam.” La Duy uống một ngụm nước ấm luôn để trong xe, nói với Vệ Lam: “Ngươi cho ta thêm một chút thời gian, chờ đến lúc ta có thể đi, chúng ta sẽ tới Tuyên Châu.”
Vệ Lam gật đầu.
“Ngươi không hỏi ta là lúc nào à?”
Vệ Lam lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Chờ sau khi thái tử đăng cơ sao?”
La Duy giật mình nhìn Vệ Lam, nói: “Ta còn tưởng rằng Lam không, thì ra Lam cũng thấy rõ hết nhỉ?”
Vệ Lam nói: “Vệ Lam ở trong Tướng phủ lâu như vậy, biết chỉ có củng cố địa vị của thái tử, tướng gia mới được sống an ổn. Công tử vất vả vì thái tử, kỳ thật là vì tướng gia và mọi người.”
“Đúng vậy.” La Duy nghe Vệ Lam nói, đột nhiên phát giác bản thân chưa hoàn toàn hiểu rõ Vệ Lam, vốn tưởng rằng Vệ Lam không hiểu chuyện triều đình đế vị, thì ra hắn đã sáng tỏ hết rồi.
“Vệ Lam chờ công tử.” Vệ Lam trịnh trọng nói.
“Sẽ không lâu đâu.” La Duy nở nụ cười, ghé sát tai Vệ Lam, nhẹ giọng nói: “Nếu đợi đến khi thái tử đăng cơ, chúng ta sẽ phải đợi đến lúc nào? Khi đó chúng ta đều thành ông già, đi đứng không tiện, phải làm cái gì bây giờ?”
Vệ Lam bị lời nói của La Duy chọc cười, bọn họ đều thành ông già, vậy là phải chờ bao nhiêu năm?“Nếu thật sự là như vậy, đúng là chúng ta không chờ được.”
La Duy thuận thế tựa đầu gối lên đùi Vệ Lam, y biết từ giờ đến khi Hưng Võ đế qua đời chỉ còn có bảy năm mà thôi, y sẽ chờ được.
Bão tử phong ba (nghĩa là bế trẻ con khó khăn, dịch cả ra thì bựa nên mình để nguyên tên Hán Việt)
Điện Phượng Nghi, đế hậu hai người nhìn Thập hoàng tử, đầy mặt tươi cười.
Các phi tần và các hoàng tử đứng đó, trong lòng vô vàn suy nghĩ, nhưng trên mặt cũng đều mang theo nét cười.
Lý phi vừa sinh hoàng tử lúc này ngồi bên phải hoàng hậu, nàng dựa trên ghế nằm, có thể nửa nằm nửa ngồi, đối với sản phụ vừa sinh một ngày mà nói, tư thế như vậy là tốt nhất. Lý phi nhìn chằm chằm hoàng hậu ôm Thập hoàng tử, đây rõ ràng là con nàng sinh ra, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa được tự tay bế nó. Đó cũng là nguyên do Lý phi hôm nay liều mạng tới điện Phượng Nghi, nàng nghe ma ma bên người nói hoàng hậu thực thích Thập hoàng tử, vô cùng hoảng hốt, nếu hoàng hậu mở miệng nói muốn nuôi dạy Thập hoàng tử, mẹ đẻ là nàng không có quyền cự tuyệt, nhi tử kia còn có thể là của nàng sao? Kinh hồn táng đảm, Lý phi quyết định phải tới điện Phượng Nghi quan sát, không thể để hoàng hậu nói những lời đó ra khỏi miệng.
Đối với tâm tư của Lý phi, các phi tần nếu có chút thông minh đều hiểu rõ, đều chờ xem trò vui Lý phi cùng hoàng hậu tranh giành nhi tử. Một là hoàng hậu, một là phi tử tổng quản hậu cung, màn kịch này quả thật rất đáng xem.
La Duy tới điện Phượng Nghi, sau khi nghe nói các phi tần phần lớn đều ở trong điện, theo lễ nghi thì y nên tránh mặt, cho nên La Duy định về điện Trường Minh.
“Công tử.” Triệu Phúc chạy theo La Duy, nói: “Bệ hạ bảo ngài vào.” Đại thái giám này thấy La Duy từ phía xa, cũng đã vào điện thông báo giúp La Duy. Cũng do Hưng Võ đế hôm nay đã lải nhải nhắc đến La Duy vài lần, Triệu Phúc mới chịu khó như vậy.
La Duy do dự nói: “Các nương nương đều ở đây, ta vào liệu có tiện không?”
“Công tử yên tâm.” Triệu Phúc cười nói: “Các chủ tử cũng sắp về điện, mời ngài cứ vào.”
La Duy đi vào sảnh chính, ánh mắt đảo qua, thì ra các hoàng tử tính cả bát, cửu hoàng tử đều ở đây, các phi tần như Lý phi, Khâu phi, Tiêu phi, Trịnh Phi, địa vị gần với hoàng hậu cũng đang ở chỗ này.
Hưng Võ đế nhìn La Duy hành đại lễ quân thần, lại chờ La Duy hành đại lế với La Tri Ý xong, mới cười nói với La Duy: “Duy nhi cũng đến thăm Thập hoàng tử sao?”
La Duy cúi đầu nói: “Tiểu thần tới để chúc mừng bệ hạ.”
“Vậy ngươi lên đây xem đi.” Hưng Võ đế ngoắc La Duy tới gần.
La Duy đi đến bên cạnh đế hậu.
“Đây là Thập hoàng tử.” Hưng Võ đế chỉ đứa bé trong lòng La Tri Ý.
La Duy nhìn về phía Thập hoàng tử, tiểu hoàng tử lúc này còn đang ngủ, trẻ con mới sinh một ngày, còn chưa nẩy nở, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn nheo, nhưng lại trắng trắng mập mạp, thực khiến người yêu thương.
“Duy nhi, khi sinh ra nó cũng cười đấy.” La Tri Ý nói cho La Duy biết: “Hệt như lúc ngươi sinh ra.”
“Thập hoàng tử là long tử, tiểu thần sao có thể so sánh với Thập hoàng tử” La Duy vội nói, Lý phi an vị ở bên dưới, một câu ngắn ngủi của La Tri Ý cũng đã đắc tội Lý phi.
Hưng Võ đế nghe La Duy nói lời này lại mất hứng, thân phận La Duy mãi mãi là nỗi lo của ngài: “Ngươi cũng không kém.” Hưng Võ đế nói: “Công tử nhà Tả tướng, thân phận cũng hơn hẳn người thường.”
La Duy vội nhìn Hưng Võ đế, là thừa tướng thì sao, nếu khiến đế vương giận dữ, chẳng phải vẫn không thoát khỏi tội chết? Trên đời này, người chân chính đứng trên tất cả, chỉ có vua của một nước mà thôi.
Thập hoàng tử lúc này tỉnh lại, chu cái miệng nhỏ, lại phát ra âm thanh “y a nha”.
La Duy nhìn qua Thập hoàng tử, nói mấy câu chúc mừng Hưng Võ đế, đã rất muốn đi, lúc này gia đình đế vương tụ hội, y là người ngoài, thực làm hỏng không khí. “Chỉ mong ngươi có thể bình an lớn lên.” Trước khi La Duy mở miệng cáo lui, nhìn Thập hoàng tử, trong lòng mặc niệm một câu.
La Tri Ý thấy La Duy nhìn Thập hoàng tử, hiểu lầm tâm tư của La Duy, nói với La Duy: “Tiểu Duy muốn bế nó một chút phải không?”
La Duy đau đầu, cô cô lúc nào cũng vậy, là người không rành thế sự. Các quý phi, hoàng tử đều ở trong này, y là người ngoài sao có thể bế hoàng tử được? Cho dù y là cháu ruột hoàng hậu, nhưng vẫn phải có lễ nghĩa quân thần chứ! “Tiểu thần không dám.” La Duy vội lui về phía sau vài bước, cúi đầu khom người nói.
Hưng Võ đế nhìn La Duy mang bộ dáng cẩn thận, cảm thấy khổ sở: “Duy nhi cứ tới bế nó đi.”
“Tiểu thần không dám.” La Duy vội trả lời
Hưng Võ đế cười lắc đầu: “Sau này ngươi thành thân, chẳng lẽ ngay cả con mình cũng không dám bế sao? Bế hài tử có gì khó? Ngươi có cần phải sợ đến thế không?”
La Duy đưa lưng về phía Lý phi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như ngàn mũi kim của nàng.
“Lại đây.” Hưng Võ đế hiện tại tâm tư đặt tất cả trên người La Duy, không để ý phản ứng của mọi người.
La Duy buộc phải đi lên, khó xử nhìn Thập hoàng tử, đứa bé nhỏ như vậy, y phải bế thế nào đây?
“Để nó bế.” Hưng Võ đế nói với hoàng hậu.
“Phải cẩn thận một chút nha.” La Tri Ý một bên dặn dò La Duy, một bên đưa Thập hoàng tử đặt lên tay La Duy.
“Tập đi.” Hưng Võ đế nhìn bộ dáng cứng còng của La Duy, bật cười, vẫn tưởng rằng đứa nhỏ này trưởng thành sớm, không ngờ vẫn còn có lúc sợ hãi.
Lý phi ở một bên suýt nữa ngất đi, Hoàng đế và hoàng hậu có ý gì? Mang con trai của nàng ra để một thần tử như La Duy luyện tập bế tiểu hài tử sao? La Duy có thân phận gì? Một người ngoài thôi mà! Còn con trai của nàng là long tử đấy !
Lại nói đến La Duy hiện tại bế Thập hoàng tử, thà nói y đưa hai tay cầm Thập hoàng tử thì đúng hơn. La Duy khó chịu, Thập hoàng tử bị y nâng lên cũng khó chịu, tiểu anh nhi phản ứng ngay lập tức, Thập hoàng tử khóc thành tiếng, tay chân cũng bắt đầu lộn xộn.
“Không!” Lý phi nghe thấy Thập hoàng tử khóc, chân tay phản ứng nhanh hơn đầu óc, nàng lập tức nhảy dựng lên.
La Duy đang ôm Thập hoàng tử quay đầu nhìn về phía Lý phi, không riêng gì La Duy, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Lý phi.
Lý phi lúc này bất chấp mọi chuyện, nàng chỉ nhìn thấy Thập hoàng tử trong tay La Duy, thân mình nhỏ bé lộn xộn, mà tay La Duy cũng dường như không chịu được sức quẫy đạp.“Con của ta!” Lý phi sợ La Duy đánh rơi Thập hoàng tử, theo bản năng chạy tới, giật lấy Thập hoàng tử ôm vào lòng, còn tiện tay đẩy La Duy ngã xuống.
Sự tình xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người trong điện đều không kịp phản ứng, chờ khi mọi người có thể phản ứng, Thập hoàng tử đã oa oa khóc lớn trong lòng Lý phi, mà La Duy đã quỳ trên mặt đất.
“Ngươi muốn làm ngã hoàng tử sao?!” Lý phi ôm hoàng nhi chính mình mang thai mười tháng trong lòng, thế này mới thở phào một hơi, bừng bừng lửa giận: “Nếu Thập hoàng tử gặp chuyện không may, ngươi gánh vác nổi sao?! Bệ hạ bảo ngươi bế, ngươi phải bế cẩn thận chứ, sao có thể khiến hoàng tử khóc?!”
“Quý phi nương nương thứ tội!” La Duy dập đầu nhận tội, tiểu hoàng tử đúng là khóc thành tiếng trên tay y.
Thì ra nàng cũng là kẻ ngu xuẩn
“Làm hoàng tử bị thương, ngươi lấy cái gì chuộc tội?!” Lý phi giáo huấn La Duy.
“Hỗn trướng!” Hưng Võ đế đập tay vịn bên tháp, đứng lên.
“Tiểu thần đáng chết.” La Duy dập đầu với lực đạo ngày càng lớn, kể cả chính La Duy, tất cả mọi người trong điện đều tưởng rằng, câu “Hỗn trướng” của Hưng Võ đế là dành cho y.
“Cùng trẫm về điện Trường Minh.” Hưng Võ đế muốn đỡ La Duy đứng lên, nhưng nếu ngài tự tay kéo La Duy dậy, trước mắt bao người, đối với một thần tử, là quá mức ân sủng.
“Bệ hạ?” Trán La Duy có chút xanh tím, ngẩng đầu nhìn Hưng Võ đế, ngẩn người.
“Đi thôi.” Hưng Võ đế nói: “Ngươi còn không đứng lên?”
La Tri Ý từ lúc Lý phi nổi giận với La Duy liền đứng lên, Lý phi đột nhiên phát tác khiến nàng không biết phải làm sao.“Bệ hạ.” La Tri Ý chạy qua người Hưng Võ đế đi đến bên cạnh La Duy, muốn biện hộ giúp La Duy.
“Hoàng hậu nghỉ tạm đi.” Hưng Võ đế nhìn La Duy đứng lên, mới quay đầu nói với hoàng hậu: “Trẫm sẽ trở về.”
Hưng Võ đế nói muốn đi, ba vị quý phi cũng đều đứng lên.
“Ái phi cũng mang theo hài tử trở về đi.” Hưng Võ đế lại liếc mắt nhìn Lý phi, sau cái liếc mắt này, ý cười hai ngày hôm nay liền biến mất, lại trở thành đế vương không rõ hỉ nộ ái ố trong quá khứ.
Lý phi lúc này mới phản ứng lại, bây giờ nàng mới nhớ ra La Duy là sủng nhân của Hưng Võ đế, La Duy bế con trai của nàng, cũng là Hưng Võ đế bảo làm, nàng giáo huấn La Duy như vậy, cũng là nói vậy với Hưng Võ đế. Lý phi muốn quỳ xuống nhận tội với Hưng Võ đế, nhưng Hưng Võ đế đã kéo La Duy đi.
“Lý muội muội.” La Tri Ý hiếm khi tức giận, nói với Lý phi: “Mời muội trở về.”
Lý phi ôm Thập hoàng tử xấu hổ đứng ở nơi đó, ba quý phi trong lòng cười đến vui thích, Lý phi này xem ra cũng là người ngu xuẩn, sinh hoàng tử, liền không biết cân lượng của mình.
“Các vị muội muội cũng đều trở về đi.” La Tri Ý không nhìn Lý phi, lúc này Thập hoàng tử trong mắt nàng cũng không còn đáng yêu như xưa nữa: “Bản cung muốn nghỉ ngơi.”
“Nhi thần cáo lui.” Các hoàng tử cáo lui trước.
Long Huyền lúc gần đi, liếc nhìn Lý phi một cái, nữ nhân này giờ đây đứng ở nơi đó, có chút đáng thương. Lại nhớ nữ nhân này sau khi mẫu phi hắn thất sủng liền tác oai tác quái, Long Huyền thầm cười lạnh, nữ nhân này sinh một nhi tử liền kiêu ngạo, chẳng thể sánh với mẫu phi hắn ngày đó. Còn nữa, nàng dám đối xử với La Duy như vậy, Long Huyền cùng thái tử Long Ngọc rời khỏi điện Phượng Nghi, trong lòng nghĩ nữ nhân này thật đúng là đáng chết.
Tất cả mọi người lui ra sau, Lý phi nhìn La Tri Ý khóc lóc: “Tỷ tỷ, muội muội không phải cố ý đối xử với tam công tử như vậy, chỉ là lo lắng cho Thập hoàng tử, mới nhất thời nóng vội, xin tỷ tỷ đừng giận muội muội.”
La Tri Ý nhớ tới La Duy với cái trán xanh tím, liền đau lòng không thôi, sớm biết rằng sẽ là như vậy, sao nàng lại để La Duy bế con trai Lý phi cơ chứ? Đúng rồi, nhi tử của Lý phi, La Tri Ý lúc này mới nhớ ra đây là nhi tử của Lý phi, không phải con nàng sinh ra. Có lẽ thật sự đã làm hoàng hậu lâu lắm rồi, nghe các hoàng tử gọi mẫu hậu, dường như nàng đã quên, trừ ba huynh đệ Long Ngọc, những người khác đều có mẹ ruột của mình.
“Tỷ tỷ!” Lý phi gọi La Tri Ý một tiếng, trong giọng nói mang theo hàm xúc yếu thế.
“La Duy là thần tử.” La Tri Ý nói: “Muội muội thấy nó sai, giáo huấn một chút thì có cái gì không được? Bản cung mệt mỏi rồi, muội muội cũng vừa sinh xong, hãy đưa tiểu thập về cung Cầm Sắt đi thôi.”
Lý phi biết bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn, nhưng nhìn La Tri Ý ngồi xuống dùng trà bánh, chỉ có thể hành lễ với La Tri Ý, rồi để ma ma bên người đỡ, lui xuống.
“Nương nương.” Thượng Hỉ đi tới trước mặt La Tri Ý.
“Đi xem tam công tử thế nào.” La Tri Ý nói: “Đem thuốc lưu thông máu tan vết bầm của bản cung cho nó, nếu đau quá, thì gọi thái y tới xem bệnh.”
“Vâng, nô tài đi ngay.” Thượng Hỉ vội liến thoắng đáp rồi chạy đi.
“Đợi đã.” La Tri Ý gọi Thượng Hỉ lại: “Trước khi nó rời cung, bảo nó đến đây một chuyến, để bản cung xem nó có sao không.”
“Nô tài hiểu rõ.” Thượng Hỉ lĩnh mệnh chạy đi.
La Tri Ý ngồi một mình sinh khó chịu. La Duy hiện tại là bảo bối của La gia, ngay cả đại tẩu Phó Hoa cũng không nặng lời với nó, không ngờ hôm nay lại bị Lý phi đẩy ngã rồi giáo huấn, La Tri Ý chỉ cảm thấy ngực như bị đè chặt, khiến nàng khó chịu.
“Nương nương.” Tiết ma ma lúc này mới bước vào, tới bên cạnh La Tri Ý, nhỏ giọng nói: “Ban nãy khi bệ hạ đi, vẫn để tam công tử ngồi kiệu, nô tỳ thấy bệ hạ cũng không có ý phạt Tam công tử, ngài cứ yên tâm đi.”
“Như vậy thì tốt.” La Tri Ý vỗ vỗ ngực: “Tiểu Duy thân thể không khỏe, bản cung thực sợ nó xảy ra chuyện. Lý phi này đúng là không thể nói lý, Tiểu Duy đã làm tiểu thập ngã đâu cơ chứ? Ngươi nhìn bộ dáng bừa bãi của ả xem!”
“Nương nương.” Tiết ma ma siết bả vai La Tri Ý: “Lý nương nương vừa sinh hạ long tử, trong lòng đắc ý, hành vi cử chỉ bừa bãi cũng không ngoài ý muốn, không phải sau này nàng sẽ không còn chỗ dựa sao?”
La Tri Ý không nói gì thêm, chỉ có Tiết ma ma bên cạnh lần đầu tiên thấy vị chủ tử luôn điềm đạm bình thản này tức giận.
Trường Minh điện, sau khi La Duy cùng Hưng Võ đế đi vào trong điện, liền quỳ rạp xuống đất, nói: “Bệ hạ, tiểu thần mạo phạm hoàng tử, tiểu thần đáng chết, xin bệ hạ trách phạt.”
“Mau đứng lên.” Hưng Võ đế lúc này có thể tự tay đỡ La Duy đứng dậy, nắm chặt tay La Duy, bàn tay thiếu vắng độ ấm, khiến sắc mặt Hưng Võ đế trầm xuống, nói: “Ngươi lạnh sao?”
La Duy vội đáp: “Tiểu thần không lạnh ạ.”
Hưng Võ đế nhìn La Duy từ trên xuống dưới, thấy La Duy hôm nay không ăn mặc phong phanh, vậy đó là do thân thể không tốt rồi. Nghĩ đến đây, Hưng Võ đế ủ tay La Duy trong tay mình, thổi hơi nóng, dùng lực chà xát, một bên nói với Triệu Phúc: “Nhanh đi lấy lò sưởi tay đến.”
“Bệ hạ?” La Duy lại rất bài xích động tác giúp y ủ ấm của Hưng Võ đế, trừ Vệ Lam và người nhà, y rất ghét bị người khác chạm vào: “Bệ hạ, tiểu thần thật sự không có việc gì.” La Duy không dám rút tay khỏi bàn tay Hưng Võ đế, chỉ có thể nói với Hưng Võ đế mình không lạnh.
Triệu Phúc rất nhanh lấy lò sưởi tay đến, hai tay dâng lên La Duy, đối với động tác của Hưng Võ đế, Triệu Phúc làm như không thấy.
Hưng Võ đế lúc này mới buông lỏng tay La Duy, lại đưa tay chạm vào vết bầm xanh tím trên trán La Duy, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
La Duy lắc đầu, y thật sự không biết Hưng Võ đế vì sao quan tâm y đến vậy, không thể tìm được lý do, đến tột cùng là vì cái gì?
“Nô tài sẽ đi gọi thái y.” Triệu Phúc thấy Hưng Võ đế nhìn mình, vội nói.
“Không, không cần.” La Duy nói: “Bệ hạ, tiểu thần thật sự không có việc gì.”
“Nhanh đi đi.” Hưng Võ đế lại nói.
Triệu Phúc đi tìm thái y.
“Chuyện Thập hoàng tử người đừng để trong lòng.” Hưng Võ đế lúc này mới nói với La Duy: “Lời Lý phi nói ngươi cũng không cần để ở trong lòng.”
La Duy vẫn nhận tội, chỉ là trong lòng sinh ra một chút hiếu kì, nếu y thực sự đánh rơi Thập hoàng tử, Hoàng đế cũng sẽ không trách y sao?
Con của chúng ta không còn nữa
Chuyện Lý phi giáo huấn La Duy tại điện Phượng Nghi rất nhanh liền truyền khắp hậu cung.
Long Huyền ra khỏi điện Phượng Nghi, trở về điện Khuynh Văn. Hôm nay việc này hóa thành bộ dạng gì, truyền đến ngoài cung, La gia sẽ phản ứng thế nào, rồi lại có bao nhiêu kẻ thích xem náo nhiệt, Long Huyền cũng chưa hứng thú quan tâm. Long Huyền tin năng lực của La Duy, nếu y muốn trả thù Lý phi, căn bản không cần người khác trợ lực.
Long Tường cùng Long Huyền trở về lại mang tâm tình mâu thuẫn, hắn muốn lên tiếng thay La Duy, nhưng lại thấy không đáng làm vậy vì một người đã gây thù kết oán với mình.
“Điện hạ.” Hai thái y chữa bệnh cho Từ thị luôn chờ trong điện Khuynh Văn, nghe nói Long Huyền trở lại, vội đến thư phòng gặp Long Huyền.
“Thế nào?” Long Huyền nhìn thấy hai thái y liền hỏi.
Hai thái y mang sắc mặt vui mừng, thái y lớn tuổi nói với Long Huyền: “Điện hạ, triệu chứng sảy thai của trắc phu nhân hôm nay đã đỡ hơn.”
Long Tường cao hứng: “Vậy nghĩa là có thể bảo vệ hài tử?”
Thái y nói: “Hồi bẩm ngũ điện hạ, chỉ cần trắc phu nhân điều dưỡng tốt, nhất định mẫu tử bình an.”
Các thái y thường không mấy khi khẳng định tuyệt đối, Long Huyền và Long Tường nghe thái y nói như vậy, đều biết Từ thị và thai nhi hẳn đã không có vấn đề, ít nhất đã qua cửa nguy hiểm nhất.
“Chỉ cần tiểu tẩu tử và tiểu chất nhi của ta không có việc gì…” Long Tường khen ngợi nhìn hai thái y nói: “Ta nhất định sẽ trọng thưởng các ngươi!”
“Hạ quan đa tạ ngũ điện hạ.” Thái y vội vàng tạ ơn.
“Vất vả rồi.” Long Huyền lại rất bình tĩnh, có chút thờ ơ nói với các thái y, tựa hồ hai người kia không phải vợ con hắn.
“Ca?” Long Tường thấy Long Huyền trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhìn không quen, nhưng lại không có bất cứ biện pháp nào.
“Ngày mai ngươi không tới Thượng thư phòng hay sao?” Long Huyền hỏi Long Tường.
“Đi, đi chứ.” Long Tường nói.
“Vậy ngươi còn không mau đi ôn bài?” Long Huyền nói, hắn nay đã không cần tới Thượng thư phòng, nhưng vẫn quan tâm đến chuyện ở đó: “Ngươi không đọc được sách, dù không sợ bị đánh, nhưng ngươi không sợ mất mặt sao?”
“Đệ sẽ về đọc sách.” Long Tường không dám nhiều lời, hắn từ nhỏ đã không thích đọc sách, ngồi ở Thượng thư phòng cũng không lý tưởng. Khi Liễu phi cầm quyền, không có ai gây phiền toái với hắn, nhưng hiện tại, Long Tường ở Thượng thư phòng rất khổ sở.
“Bảo Phúc Vận làm chút điểm tâm cho ngươi mang đi.” Long Huyền lại nói: “Ngươi sau khi trở về, ăn một chút điểm tâm rồi đọc sách, buổi tối cũng đừng ngủ quá muộn.”
“Biết rồi ạ.” Long Tường gật đầu, sự quan tâm của Long Huyền với hắn vẫn trước sau như một, chưa từng thay đổi.
Sau khi Long Tường đi, Long Huyền lại nói với thái y: “Hai vị cũng đi về trước đi, nếu Từ thị lại có gì không tốt, ta sẽ sai người đi gọi các ngươi.”
Thái y lĩnh thưởng của Long Huyền, thiên ân vạn tạ lui đi.
Long Huyền ngồi một mình trong thư phòng thật lâu, vẫn không đốt thêm đèn. Phúc Vận muốn đưa bữa tối, Long Huyền cũng chỉ nói một tiếng không cần, đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêm trăng sao lóng lánh, thở dài một hơi, rốt cuộc hạ một quyết định.
Từ thị uống thuốc xong, đang nằm trên giường, thái y bảo nàng hãy nghĩ đến những chuyện vui vẻ, Từ thị lại không nhớ ra chuyện vui vẻ nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thời gian làm tiểu thư nhà công hầu, ngày ngày vô lo vô nghĩ. Nay Từ gia đã mất, nàng lại nhớ về năm đó, chỉ thấy thống khổ.
“Ngủ rồi sao?” Long Huyền đi vào gian Thiên Điện này, đứng trước giường Từ thị hỏi.
“Điện hạ.” Từ thị thấy Long Huyền, định đứng dậy.
“Nằm đi.” Long Huyền nói, xoay người vung tay bảo cung nhân lui ra ngoài.
Cung nhân đều lui xuống, phòng ngủ chỉ còn lại có phu thê hai người.
Nhìn Long Huyền ngồi bên cạnh, Từ thị suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng hỏi Long Huyền: “Điện hạ dùng bữa tối chưa?”
“Nàng có khỏe không?” Long Huyền lại hỏi Từ thị.
“Không đau nữa.” Từ thị nói, thái y đã nói với nàng, hài tử của nàng không có việc gì, vì thế trên khuôn mặt Từ thị hôm nay mới có chút ý cười.
“Thái y nói với nàng rằng không có việc gì?”
“Vâng, thái y nói hài tử đã giữ được rồi.”
Long Huyền nhìn cái bụng cao cao hở ra của Từ thị, đưa tay phủ lên.
“Điện hạ.” Từ thị thấp giọng nói: “Hài tử đang động.”
Long Huyền “Ừ” một tiếng.
Từ thị nhìn Long Huyền, nàng đã lâu không có cơ hội nhìn kỹ phu quân mình như vậy. Long Huyền thật anh tuấn, Từ thị còn nhớ rõ khoảnh khắc nọ, khi hắn xốc khăn voan của nàng lên, trái tim nàng đã đập kịch liệt thế nào. Một khắc ấy, Từ thị cảm thấy mình thật may mắn, có thể gả cho một hoàng tử anh tuấn cao quý đến vậy, dù chỉ được làm trắc thất, nhưng cũng là một vinh hạnh lớn lao. Trái tim trở nên lạnh lẽo từ lúc nào? Từ khi nào chợt nhận thấy, người này sẽ vĩnh viễn không rung động vì mình? Từ thị cũng không nhớ rõ, trong trí nhớ của nàng, Long Huyền chưa bao giờ cười với nàng cả, một lần cũng không.
“A Nhu.” Long Huyền tiến lại gần, lần đầu tiên gọi khuê danh (tên thời con gái) của Từ thị.
“Điện hạ?” Từ thị có chút xúc động, thì ra hắn biết khuê danh của nàng.
“Thái y không dám nói với nàng, ta nghĩ những lời này hẳn là nên nói cho nàng biết.” Giọng nói Long Huyền ấm áp lạ lùng.
Nụ cười trên mặt Từ thị tiêu thất: “Điện hạ, ngài, ngài muốn nói với thiếp cái gì?”
Long Huyền thu hồi bàn tay vỗ về bụng Từ thị, nói: “Thái y nói, con của chúng ta không giữ được, đứa nhỏ này đã không còn.”
Từ thị đầu óc trống rỗng, nàng nhìn Long Huyền mà khóe miệng khẽ động, lại không nghe thấy thanh âm, nam nhân này đột nhiên cách nàng xa thật xa, không, không riêng gì nam nhân này, cả thế giới đều lập tức trở nên thực xa xôi.
“A Nhu?” Long Huyền đẩy đẩy Từ thị đang ngẩn ngơ nhìn hắn.
“Điện hạ.” Từ thị chỉ vào bụng mình nói với Long Huyền: “Con của chúng ta không phải vẫn còn trong bụng thiếp hay sao?”
“Còn ở đó.” Long Huyền nói: “Chỉ là thái y đã không nghe thấy tim thai, A Nhu, hài tử này đã chết.”
“Vừa rồi nó còn động mà.” Từ thị vội vã kéo tay Long Huyền đặt lên bụng nàng: “Điện hạ, điều đó không có khả năng, hài tử vừa rồi vẫn còn đá thiếp!”
Long Huyền không chạm vào bụng Từ thị nữa, hắn nhìn Từ thị: “A Nhu, chúng ta còn trẻ, đứa bé này không có duyên với chúng ta, về sau chúng ta vẫn có thể có lại mà.”
“Điều đó không có khả năng!” Từ thị cuồng loạn lắc đầu: “Hài tử còn động, sao lại chết được cơ chứ?!”
“Đó chỉ là ảo giác của nàng.” Long Huyền vuốt mái tóc rối tung của Từ thị: “Chúng ta về sau còn có thể có lại mà.”
“Điện hạ!” Từ thị bắt lấy tay Long Huyền: “Hai thái y kia nhất định đã lừa gạt người, hãy tin thiếp một lần, đứa nhỏ này thật sự vừa mới đá thiếp, hãy tin thiếp đi mà!”
“A Nhu, nó cũng là hài tử của ta.” Long Huyền kéo Từ thị vào lòng: “Sao ta lại không mong con mình còn sống cơ chứ?”
Thân thể Từ thị run rẩy kịch liệt trong lòng Long Huyền, rồi tuyệt vọng gào khóc.
“Khóc đi.” Long Huyền gắt gao ôm Từ thị nói: “Khóc xong rồi… A Nhu, chúng ta không thể để hài tử này mất đi vô ích được.”