8 Replies Nàng là Từ Nhu
“Điện hạ, đó là Vệ Lam?” Tận đến khi La Duy và Vệ Lam đã không còn thấy bóng dáng, Phúc Vận mới chạy tới phía sau Long Huyền.
Long Huyền không hề phản ứng, chỉ nhìn về phía La Duy rời đi đến xuất thần.
“Điện hạ, họ Vệ chỉ là một thị vệ trong tướng phủ, hắn động thủ với điện hạ, tội không thể tha!” Phúc Vận bất bình nói: “Tả tướng phủ cũng chẳng coi ai ra gì!”
Long Huyền lúc này mới liếc nhìn Phúc Vận.
Phúc Vận bị Long Huyền nhìn vội vàng cúi đầu.
“Việc nhỏ mà thôi.” Long Huyền nói: “Đừng so đo.”
“Nô tài biết rồi ạ.” Phúc Vận vội hỏi.
“Từ thị đã chết?” Long Huyền xoay người đi hơn mười bước mới hỏi.
“Vâng.” Phúc Vận đáp
“Nàng tênTừ Nhu.” Long Huyền nói với Phúc Vận.
“Cái gì.” Phúc Vận ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng kịp, Từ Nhu chính là tên thật của trắc phu nhân: “Nô tài nhớ rồi.”
Long Huyền nói: “Tìm một nơi yên tĩnh an táng nàng.”
“Vâng.” Nước mắt Phúc Vận rơi xuống khỏi hốc mắt: “Nô tài đi ngay.”
Long Huyền cất bước định đi.
“Điện hạ.” Phúc Vận lại hỏi Long Huyền: “Vậy còn tiểu chủ tử?”
“Không phải việc của chúng ta.” Long Huyền nói: “Đừng lo.”
Những đứa trẻ hoàng gia không thể chào đời, đều do chùa Hộ Quốc xử lý, từ trước tới nay đều giữ kín không nói ra.
“Nô tài hiểu rõ.” Phúc Vận thầm biết mình vừa hỏi một câu đáng đánh, nhưng may mắn là, lần này Long Huyền không để ý.
Long Huyền bước nhanh giữa con đường trong núi, từ nay về sau, Long Huyền không còn nhắc tới Từ thị, cứ như nữ tử tên Từ Nhu này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
“Công tử có chỗ nào không thoải mái?” Vệ Lam đỡ La Duy một quãng đường, thân mình La Duy càng ngày càng dựa vào người hắn, Vệ Lam nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Lưng La Duy bị hình trượng đánh vào, lúc này đau như bốc cháy, ngực cũng như có cái gì đó phía trong đang quay cuồng, đè nén khó chịu.
“Ta cõng công tử đi.” Vệ Lam thấy La Duy bước đi cũng phải dựa hoàn toàn vào mình, liền đề nghị.
“Không cần.” La Duy lắc đầu nói. Vệ Lam vừa mới cùng Long Huyền đánh một trận, y còn định sau khi trở về sẽ tìm thái y xem vết thương cho Vệ Lam.
“Đường này không dễ đi.” Vệ Lam nói rồi liền đưa lưng về phía La Duy, ngồi xổm xuống: “Cứ để ta cõng công tử đi.”
La Duy nói: “Khi nào ta không đi nổi, mới cần Lam cõng ta.”
“Công tử đi quá chậm.” Vệ Lam nói, quay đầu nhìn La Duy cười.
“Ngươi…” La Duy ghé vào lưng Vệ Lam, tức giận nói: “Mệt, ngươi cũng đừng trách ta.”
Vệ Lam cõng La Duy vững vàng bước đi trên con đường tuyết phủ: “Ta không phiền, công tử lạnh không?”
“Không lạnh.” La Duy nói: “Lam, võ nghệ của nhị điện hạ lợi hại chứ?”
“Ừ, thanh kiếm của hắn cũng rất lợi hại.”
“Đó là bảo kiếm được ngự ban, hồi hắn mười bốn tuổi, thắng giải Võ Trạng Nguyên, bệ hạ đã thưởng hắn bảo kiếm này, khi đó…” La Duy không nói thêm gì đi nữa, hiện tại đã không cần nhắc lại sự tình năm đó.
“Khi đó công tử là thư đồng của hắn?” Vệ Lam hỏi.
“Đúng vậy, chỉ là ta khi đó không thích đọc sách, khiến cha ta đau đầu.”
“Học vấn của công tử rất tốt.”
“Học vấn của Tạ Ngữ mới cao, ta chẳng tài cán gì, chỉ có thể dạy Lam học chữ thôi.”
“Công tử.”
“Sao?”
“Ta nghe có rất nhiều người khen ngươi, vì sao chính ngươi không tự thấy bản thân mình giỏi?”
“Đó là bởi vì ta tự hiểu mình.”
Tuyết lại rơi, đọng trên người La Duy cùng Vệ Lam.
“Tuyết lại rơi.” La Duy nói với Vệ Lam.
“Lạnh không?” Vệ Lam bước nhanh hơn, hỏi.
La Duy tựa đầu trên lưng Vệ Lam: “Lam, ta muốn ngủ một chút, khi về đến nhà ngươi hãy đánh thức ta.”
“Không về bãi săn sao?”
“Nhị ca ta bị đuổi về phủ rồi, ta muốn về gặp nhị ca. Cha ta ở lại nơi này rồi, không có việc gì đâu.”
“Được.” Vệ Lam đáp ứng: “Vậy công tử hãy ngủ đi.”
La Duy mờ mịt ngủ, quẩn quanh nơi khứu giác đều là hương vị của Vệ Lam, có lẽ là tại y đã ở trong nhà quá lâu, trên người Vệ Lam có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc, tuy đắng, nhưng lại khiến y an tâm.
Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy, thấy La Duy đã kéo mũ áo choàng trùm kín đầu, thế này mới yên lòng. Tuy là tuyết rơi, nhưng trong trời đêm còn có tinh quang lóe ra, khinh công Vệ Lam không còn có thể đạp tuyết vô ngân (đạp lên tuyết không để lại dấu vết), nhưng cũng chỉ lưu lại dấu chân nhàn nhạt trên nền tuyết.
Dưới núi, La Tri Thu đang sai người đi tìm La Duy, thấy Vệ Lam cõng một người tiến đến, không cần suy nghĩ nhiều, ông cũng biết trên lưng Vệ Lam nhất định là La Duy.
“Tướng gia.” Vệ Lam đi đến trước mặt La Tri Thu, nhỏ giọng gọi một tiếng.
La Tri Thu nhìn La Duy trên lưng Vệ Lam, trên áo choàng bằng gấm đã phủ một tầng tuyết: “Nó ngủ rồi?” La Tri Thu nhỏ giọng hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam gật đầu.
“Trước hết cứ vào trong trướng đã.” La Tri Thu nói.
Tạ Ngữ đi lên, thay La Duy che dù.
Vệ Lam nói: “Công tử nói y muốn hồi phủ.”
La Tri Thu nói: “Nó muốn trở về ngay à?”
“Công tử muốn về gặp nhị công tử.”
Hưng Võ đế cũng đang lo lắng chuyện La Duy, La Tri Thu không thể đồng ý để La Duy hồi phủ.“Vào trong trướng rồi nói tiếp.” La Tri Thu nói: “Nơi này có thái y, vừa lúc có thể xem bệnh cho nó.”
“Đi thôi.” Tạ Ngữ vỗ vỗ bả vai Vệ Lam: “Vân Khởi không có việc gì, lát nữa mới về cũng không muộn.”
Trong trướng của La Tri Thu, lò sưởi thật ấm, mấy người đi giữa trời tuyết, trên người mang theo hàn khí, nhưng sau khi vào đây, lập tức đều tan đi.
Có người hầu tay chân lanh lẹ chuẩn bị giường, Vệ Lam cẩn thận đặt La Duy đã ngủ say lên giường, giúp y đắp chăn.
“Đi mời thái y.” La Tri Thu nhỏ giọng nói với người hầu phía sau.
Tạ Ngữ thổi vài hơi vào lòng bàn tay, nhìn vải trắng băng trên đầu La Duy, sờ sờ hai má La Duy: “Không ấm lên chút nào.” Hắn nói với La Tri Thu và Vệ Lam.
Khuôn mặt La Duy có chút hồng hào, nhưng sờ lên vẫn rất lạnh.
“Giấc ngủ của nó rất nông.” La Tri Thu ở phía sau nói: “Chúng ta lại đây nói chuyện.”
Vệ Lam cùng Tạ Ngữ đi tới trước mặt La Tri Thu.
“Ngồi cả đi.” La Tri Thu ngồi xuống trước.
Tạ Ngữ ngồi xuống, Vệ Lam còn đứng.
“Ngươi cũng ngồi đi.” La Tri Thu nói: “Cõng Tiểu Duy trở về chắc đã mệt mỏi rồi?”
Vệ Lam nói: “Tiểu nhân không sao.”
“Ngồi đi.” La Tri Thu chỉ vào chiếc ghế cạnh Tạ Ngữ.
“Lam.” Tạ Ngữ đứng dậy ấn Vệ Lam ngồi xuống.
“Về sau đừng tự xưng tiểu nhân.” La Tri Thu nói: “Tiểu Duy coi trọng ngươi, ta cũng sẽ không xem thường ngươi, ngươi tất nhiên là khác với hạ nhân trong phủ.”
Vệ Lam không lên tiếng.
Tạ Ngữ huých Vệ Lam một cái.
La Tri Thu không đợi Vệ Lam đáp lời, lại nói: “Tiểu Duy lên núi làm cái gì?”
Vệ Lam không biết chuyện của La Duy có nên nói ra hay không, do dự nhìn La Tri Thu.
“Ta là phụ thân.” La Tri Thu bị phản ứng Vệ Lam chọc cười: “Chuyện của nó có gì ta không thể biết?”
“Con chẳng làm gì cả.” La Duy trên giường đã tỉnh lại, mở miệng nói.
Chuyện không hay ho nhất trên đời
Thái y Hưng Võ đế và La Tri Thu mời đến chưa nhìn thấy La Duy. La Duy vừa nhợt nhạt tỉnh dậy, không chịu ở lại Tây Sơn thêm một khắc, y vội vã trở về xem La Tắc thế nào, Long Huyền rất nhanh thôi là có thể rời khỏi thượng đô, y cũng muốn suy nghĩ kỹ lại xem phải làm thế nào bây giờ.
“Lưng ngươi trúng hình trượng.” La Tri Thu ngăn La Duy lại: “Ngươi để thái y xem vết thương sau lưng trước đã.”
“Chỉ vài cái thôi.” La Duy không chịu: “Con đã bao giờ yếu ớt đến vậy?”
“Vậy ngươi cũng phải đi gặp bệ hạ một chút.” La Tri Thu nói: “Ngài cũng quan tâm đến ngươi.”
“Sau này vào cung con sẽ thỉnh tội với bệ hạ sau.” La Duy nói: “Hiện tại xảy ra chuyện thế này, sao con còn dám tới gặp bệ hạ? Chẳng lẽ tới xin ngài đừng cấm túc nhị ca sao?”
“Hay cứ để Vân Khởi trở về đi.” Tạ Ngữ lại cảm thấy La Duy hiện tại nên đi thì hay hơn: “Bệ hạ bây giờ còn đang nổi nóng, gặp Vân Khởi nói không chừng lại giận chó đánh mèo.”
Hưng Võ đế hiện tại đau lòng La Duy còn chưa hết, sao có thể giận chó đánh mèo? La Tri Thu khó trả lời, trong ba người, trừ Vệ Lam, thì La Duy cùng Tạ Ngữ đều là người linh hoạt, nói thêm một câu, ông sợ sẽ khiến hai người này nhìn ra được điều gì đó.
La Duy mang theo Vệ Lam và một đội thị vệ trong Tướng phủ rời đi.
“Ngươi để nó đội tuyết trở về?” La Tri Thu ở lại đối mặt với lửa giận của Hưng Võ đế.
“Tiểu Duy chỉ lo lắng cho nhị huynh trưởng của nó.” La Tri Thu nói.
“Bọn họ đúng là huynh đệ tình thâm!” Hưng Võ đế nghĩ đến chuyện La Duy thay La Tắc chắn hình trượng, trong lòng liền không thoải mái, đó là con ngài, rõ ràng phải phân cao thấp với thần tử, hiện tại lại chỉ có thể nhìn y toàn tâm toàn ý lo lắng cho La gia.
La Tri Thu không nói lời nào, La Duy không trở về hoàng gia, chỉ ủy khuất cho chính đứa nhỏ này, còn đối với mọi người thì đều tốt.
“Ngụy thái y tới tướng phủ đi.” Hưng Võ đế sau khi nổi giận, nói với Triệu Phúc: “Nếu thân thể La Duy không ổn, phải lập tức báo lại cho trẫm.”
La Tri Thu nói: “Bệ hạ, còn La Tắc?”
“Chuyện của hắn sau khi săn bắn về sẽ nói.” Hưng Võ đế đáp: “Hắn vốn đã làm sai, chẳng lẽ không phạt?”
La Tri Thu chỉ có thể lại quỳ xuống nhận tội.
Hưng Võ đế hỏi: “Ngươi bình thân, Duy nhi trở về bằng cách nào? Cưỡi ngựa hay là ngồi xe?”
La Tri Thu vội đáp: “Nó ngồi xe trở về ạ.”
Bốn bánh xe ngựa chạy trên con đường xóc nảy, La Duy nửa nằm, uống bát thuốc đắng lạnh ngắt từ tay Vệ Lam. Thùng xe càng không ngừng đung đưa, ngực La Duy càng ngày càng khó chịu, đến khi không chịu nổi nữa, mới nôn toàn bộ bát thuốc trong bụng ra ngoài.
Vệ Lam định hét xa phu dừng xe.
“Đừng.” La Duy thở hổn hển nói: “Chúng ta dừng ở nửa đường càng không ổn.”
“Công tử, để ta xem phía sau lưng ngươi đi” Vệ Lam nói: “Ở đây ta cũng có thuốc, nếu bị thương, có thể dùng một ít.”
“Không bị thương.” La Duy nói: “Cũng không chảy máu.”
“Không nhìn sao có thể biết không bị thương?” Vệ Lam khuyên La Duy: “Công tử trở về như vậy, phu nhân và nhị công tử sẽ lo lắng.”
La Duy ghé vào gối mềm: “Xem đi.” Y nói với Vệ Lam.
Vệ Lam đem lò sưởi trong xe tới gần La Duy và hắn, sau đó mới chậm rãi cởi áo La Duy, nhìn mảnh xanh đen trên lưng La Duy đã hóa tím ngắt đọng máu, Vệ Lam vội hít một ngụm khí lạnh.
“Làm sao thế?” La Duy hỏi.
“Đau không?” Vệ Lam không dám chạm vào vết thương sau lưng La Duy.
“Không hề.” La Duy nói, chỉ là mấy hình trượng mà thôi, so với những nhục hình y phải chịu kiếp trước, thế này không là gì cả.
“Công tử.” Vệ Lam hỏi La Duy: “Ngươi còn có chỗ nào khó chịu? Ban nãy nôn hết thuốc, là dạ dày khó chịu sao?”
“Ngực có chút khó chịu.” La Duy cũng không gạt Vệ Lam: “Chỉ một chút thôi.”
Vệ Lam nhẹ nhàng đưa tay đặt trên lưng La Duy, xoa thật nhẹ nhàng, lập tức nghe tháy tiếng La Duy hít vào thật mạnh. Vệ Lam cũng là người quen chịu hình phạt, xanh tím sưng đỏ thì không sợ, chỉ sợ La Duy bị nội thương.
“Đừng chạm vào.” La Duy chịu đau nói: “Trở về để đại phu khám xem sao.”
Vệ Lam định dùng một chút nội lực khiến La Duy thoải mái hơn một chút, vừa định làm như vậy, lại nhớ ra là không biết La Duy bị thương chỗ nào, mạo muội truyền nội lực, nói không chừng lại khiến thương thế của La Duy nặng thêm.
“Bị thương nặng lắm sao?” La Duy không nhìn thấy được lưng mình, chỉ có thể hỏi Vệ Lam.
“Lẽ ra công tử nên ở lại Tây Sơn để thái y xem qua.” Vệ Lam nói.
“Về phủ, ta càng an tâm hơn.” La Duy mặc lại quần áo.
Vệ Lam giúp La Duy mặc đồ, một bên nói: “Công tử muốn trốn nhị điện hạ?”
“Người kia làm việc không cần đến nhân tình.” La Duy nghe Vệ Lam nhắc tới Long Huyền, lập tức nói: “Lam, sau này ngươi nên tránh xa hắn một chút.”
“Hắn đối với công tử…” Nhớ đến cái hôn kia, Vệ Lam như thế nào cũng không nói nên lời.
“Chuyện kia ngươi cứ coi như chưa từng nhìn thấy.” La Duy nói: “Coi như người kia nổi điên.”
“Hắn thích… thích công tử?”
Lời này khiến La Duy bị dọa, sau đó y quay đầu cười với Vệ Lam: “Bị người này thích, là chuyện không hay ho nhất trên đời. Lam, những lời này về sau ngươi trăm ngàn lần đừng nói nữa.”
“Ta biết, hắn đối đầu với thái tử.” Vệ Lam nói: “Ta đã nghe nhị công tử nói.”
“Nhị ca à?” La Duy lắc đầu.
“Nhị công tử nói không đúng sao?”
“Đúng.” La Duy nói: “Chỉ là không nên đi nói khắp nơi, huynh ấy chỉ nói với Lam thôi chứ?”
Vệ Lam nói: “Khi đó không chỉ một mình ta.”
“Ngươi xem đi.” La Duy tự sửa lại vạt áo, hỏi Vệ Lam: “Lam, hôm nay nhị điện hạ phô trương võ nghệ, ngươi nói xem có mấy huynh đệ của ngươi có thể trừ khử hắn?”
Vệ Lam ngây ngẩn.
“Bên cạnh hắn có thể sẽ có những cao thủ xuất thân từ Danh Kiếm sơn trang.” La Duy lại nói thêm một câu.
“Công tử, giết người không cần số lượng, nếu thực sự muốn giết, có thể có rất nhiều biện pháp.” Vệ Lam đè thấp giọng nói.
“Đừng khẩn trương.” La Duy vội hỏi: “Ta chỉ hỏi một chút, không muốn giết ai cả.”
Trong xe nhất thời lâm vào một mảnh lặng yên.
“Yên tâm đi.” Hồi lâu sau, La Duy nói với Vệ Lam: “Các ngươi đều không còn là ảnh vệ Kỳ Lân, ta sẽ không để các ngươi trở thành công cụ giết người nữa.”
“Nếu công tử muốn giết ai…” Vệ Lam nói: “Vệ Lam có thể đi.”
“Ta biết, ngay cả một hoàng tử ngươi cũng dám giết.” La Duy tựa vào vai Vệ Lam: “Nhớ kỹ lời ta, người này Lam không thể động vào, đừng trêu chọc hắn, nhìn thấy hắn hãy tránh xa.”
“Vậy công tử thì sao?”
“Ta cũng sẽ cẩn thận.” La Duy ngửa đầu nhìn về phía Vệ Lam: “Trốn tránh người kia.”
Vệ Lam cúi đầu, môi hai người gặp nhau.
Khi xe ngựa của La Duy dừng trước cửa lớn Tướng phủ, đã là sau giờ dần nửa đêm.
Trong thành tuyết rơi còn nhiều hơn ngoài thành, con đường cùng những bậc thang trước tướng phủ đều đọng một lớp tuyết thật dày. Quản gia mang theo tôi tớ đốt đèn ***g, ra cửa phủ đón La Duy.
Vệ Lam đỡ La Duy xuống xe: “Trước hết mời đại phu đến xem đã.”
“Ta đi thăm nhị ca trước.” La Duy vỗ vỗ cánh tay Vệ Lam, để Vệ Lam yên tâm.
“Công tử không thoải mái sao?” Quản gia vội nói: “Đại phu xem bệnh cho nhị công tử vẫn còn đang ở trong phủ.”
“Nhị ca ta thế nào?” La Duy hỏi.
Quản gia vẻ mặt đau khổ nói: “Chân nhị công tử bị thương rất nặng, đại phu nói mấy tháng không xuống giường được.”
La Duy thở dài một hơi, tạm quên đi đau đớn trên người, bước nhanh vào phủ, đến trước sân chỗ La Tắc.
Huynh đệ nói chuyện
Trong phòng La Tắc đèn đuốc sáng trưng, Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu đều ở đó, La Ưu ngồi trong lòng Phó Hoa, nhìn thấy La Duy vào nhà, liền chạy tới bên La Duy. La Duy đón được thân thể nhỏ bé đang liều mạng lao tới của La Ưu, bản thân bổ ngửa về phía sau, được Vệ Lam đỡ.
“Tiểu thúc.” La Ưu nũng nịu với La Duy: “Cha con bị bệnh.”
“Đó là bởi vì phụ thân không ngoan.” La Duy ôm Tiểu La Ưu: “Ưu nhi về sau không được không nghe lời giống cha đấy.”
“Vâng, Ưu nhi biết rồi.” La Ưu gật đầu.
Đứa nhỏ này là La Duy thực sự yêu thương, muốn bế La Ưu, lại không đủ sức.
“Đầu tiểu thúc bị làm sao vậy?” Bàn tay nhỏ bé của La Ưu sờ sờ đống vải băng trên đầu La Duy.
“Tiểu thúc không sao.” La Duy nhẹ giọng nói.
“Ưu nhi.” Hứa Nguyệt Diệu đi tới: “Cùng nương đi ra ngoài, tiểu thúc có chuyện cần nói với phụ thân.”
“Nhị tẩu.” La Duy thấy Hứa Nguyệt Diệu, vẻ mặt hối lỗi: “Thực xin lỗi, đệ vẫn khiến nhị ca phải chịu khổ.”
“Tiểu đệ.” Hứa Nguyệt Diệu nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, có lẽ đã khóc rống hồi lâu: “Nhị tẩu phải cám ơn ngươi mới đúng.” Hứa Nguyệt Diệu nhìn La Duy nói: “ Nhị ca ngươi nói với ta, không có tiểu đệ, hôm nay chàng không thể về nhà.”
“Đệ cũng không làm gì to tát cả.” La Duy nhìn thấy Phó Hoa lúc này cũng đi tới, liền nói với hai nữ chủ nhân của tướng phủ: “Mẫu thân và nhị tẩu yên tâm, không có việc gì, không phải lỗi ở nhị ca.”
“Nhị ca ngươi có thể trở về là tốt rồi.” Phó Hoa cũng đã khóc một hồi, ánh mắt nhìn La Duy lại rất ôn hòa: “Tiểu Duy trò chuyện với nhị ca đi, chúng ta đưa Ưu nhi ra ngoài trước.”
“Tiểu thúc!” La Ưu giương đôi tay nhỏ bé muốn La Duy bế.
“Không còn sớm nữa, Ưu nhi phải đi ngủ chứ.” La Duy xoa đâu Tiểu La Ưu: “Ngày mai tiểu thúc lại đến chơi với Ưu nhi được không?”
“Đi thôi.” Hứa Nguyệt Diệu ôm lấy La Ưu.
La Duy đi vào trong, La Tắc nằm ở trên giường, bên cạnh còn có hai đại phu.
“Tam công tử.” Đại phu thấy La Duy vào, vội hành lễ với y.
“Hai vị vất vả rồi.” La Duy nói: “Chân nhị ca ta bị thương nặng lắm không?”
Đại phu nói: “Đại tướng quân tổn thương đến gân cốt, nhưng không nghiêm trọng, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, tạm thời không thể đi lại.”
“Có thể khôi phục như ban đầu không?” La Duy hỏi.
La Tắc nằm ở trên giường, nghe La Duy tỉ mỉ hỏi đại phu về tình hình của mình, cảm thấy vừa cảm động vừa khổ sở. Đại ca ở Vân Quan xa xôi, không thể về nhà, phụ thân tâm tại triều đình, mình lại biến thành như vậy, cái nhà này đúng là phải nhờ tiểu đệ La Duy lo lắng. Bản thân La Duy còn mang bệnh, cứ như vậy thân thể La Duy có thể chịu được sao?
“Nhị ca?” Sau khi hỏi đại phu, La Duy mời đại phu ra gian ngoài dùng chút trà bánh, ngồi xuống bên giường, gọi La Tắc một tiếng.
“Lưng ngươi thế nào rồi?” Câu đầu tiên của La Tắc là hỏi về vết thương của La Duy: “Ngươi thay ta cản vài trượng, đã để đại phu xem qua chưa?”
“Không có việc gì ạ.” La Duy nói: “Bốn người kia sao dám dùng hết sức đánh đệ? Nhị ca đừng lo lắng, chân có đau lắm không?”
“Đã đắp thuốc rồi, chỉ đau một chút không đáng kể.”
La Duy xốc chăn trên người La Tắc lên, hai chân La Tắc bọc một tầng vài trắng thật dày, nồng đậm vị thuốc: “Bốn người kia cố ý.” La Duy mang theo tia ác độc nói: “Đệ sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
“Họ đều là người của nhị điện hạ.” La Tắc nói: “Cũng chỉ là nghe lệnh mà làm, ngươi trách bọn họ là không có đạo lý.”
“Vậy hãy trách sai lầm của chủ tử chúng.” Sự tàn ác trong giọng nói La Duy càng trở nên rõ ràng.
“Đau không?” Tay La Tắc đặt trên đầu La Duy.
“Không đau.”
“Chảy máu nhiều như vậy, sao lại không đau?” La Tắc nhẹ nhàng sờ đầu La Duy, vải trắng dưới bàn tay có chút thô ráp: “Là nhị ca vô dụng.” La Tắc như tự thì thầm: “Là nhị ca liên lụy đến ngươi.”
“Nhị ca không có việc gì là tốt rồi.” La Duy đắp lại chăn cho La Tắc: “Nhị ca có thể nào vô dụng? Chúng ta phòng được quân tử, nhưng sao phòng được tiểu nhân? Chúng ta là huynh đệ, nói gì mà liên lụy? Sau này nếu Tiểu Duy lại gây ra tai họa gì, chẳng lẽ Nhị ca sẽ mặc kệ đệ sao?”
“Sẽ không.” La Tắc nói.
Yết hầu La Duy lại nổi lên vị tanh ngọt, y quay đầu, cố gắng tự nuốt xuống.
“Ngươi nói tiểu nhân, ai là tiểu nhân?” La Tắc hỏi: “Trắc phu nhân kia sao lại chạy tới sơn cốc?”
“Một nữ tử hậu cung cậy sủng mà kiêu thôi.” La Duy nói: “Muốn gặp phu quân, lại tự gây ra chuyện.”
“Như vậy sao?” La Tắc không tin, bản thân suýt nữa mất mạng, La Duy thiếu chút nữa tự tử, chỉ bởi vì tâm tư của một phu nhân?
“Chúng ta gặp phải kẻ ngu dốt, cho nên bất lợi.” La Duy che miệng ho hai tiếng.
“Phòng ta không ấm áp như phòng ngươi.” La Tắc lúc này mới nhớ phòng ngủ mình không được ấm như phòng ngủ của La Duy, hắn sợ nóng, La Duy lại sợ lạnh: “Lam!” La Tắc gọi Vệ Lam ở gian ngoài.
“Nhị ca nghỉ ngơi đi.” La Duy nói: “Chuyện bên ngoài đã có cha lo, huynh đừng lo lắng, hãy chú ý dưỡng thương, ngày mai đệ lại đến thăm huynh.”
“Trên lưng ngươi không bị thương chứ?” La Tắc ngoắc Vệ Lam lại gần, để hắn đỡ La Duy đứng lên.
“Không bị thương, chỉ có vết thương trên đầu này thôi.” La Duy cười: “Đệ đi đây, nhị ca nghỉ ngơi đi.”
Vệ Lam đỡ La Duy ra khỏi phòng La Tắc. Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu đang chờ ở gian ngoài cũng đều đi tới.
“Con nói chuyện với nhị ca xong rồi.” La Duy nói với Phó Hoa: “Mẫu thân hôm nay ở lại với nhị ca sao?”
“Ta không yên lòng về nó.” Phó Hoa nói: “Phụ thân ngươi đâu?”
“Phụ thân sẽ về cùng bệ hạ, mẫu thân đừng lo lắng.”
“Vậy ngươi mau trở về phòng đi thôi, chỗ này của nhị ca ngươi không có lò sưởi.”
La Duy lại cười cười với Hứa Nguyệt Diệu, rồi mới để Vệ Lam đỡ ra ngoài.
“Nương.” Hứa Nguyệt Diệu nói với Phó Hoa: “Đầu tiểu thúc cũng bị thương, không biết có nặng lắm không.”
“Nếu không ổn, nó sẽ nói: “Phó Hoa đi về phía phòng ngủ của La Tắc. Bà cũng muốn hỏi về vết thương của La Duy, nhưng khi đối mặt với La Duy, bà lại không thể mở miệng, đứa bé này luôn cách xa bà một quãng, không thể gần gũi hơn.
La Duy ra khỏi sân chỗ La Tắc, nói với vài hạ nhân và quản gia đi theo phía sau: “Các ngươi hãy đi đi, không cần theo ta nữa.”
Vệ Lam một tay đốt đèn ***g, một tay đỡ La Duy, hắn muốn nhanh chóng đưa La Duy trở về phòng. La Duy chịu không nổi đông lạnh, vết thương trên lưng còn không biết thế nào, Vệ Lam nghĩ tới liền nóng vội.“Hay là bảo người mang kiệu đến.” Vệ Lam nói với La Duy: “Công tử có phải không đi được nữa hay không?”
La Duy bám vào cây cột ở hành lang, trong lòng bị đè nén thật sự khó chịu.
“Công tử?”
La Duy há miệng, phun một búng máu vào hồ nước ngoài hành lang.
“Người đâu, đến…” Vệ Lam nhìn thấy đống máu kia, định gọi người tới.
“Đừng.” La Duy che miệng Vệ Lam: “Không, đừng gọi, đừng để ai biết, chuyện trong phủ đã quá nhiều rồi.”
Tổn thương tâm mạch
Khi Ngụy thái y tới Tả tướng phủ, bầu trời đã sáng rõ.
La Duy sau khi trở về phòng chỉ cho Vệ Lam vào trong hầu hạ, nằm trên giường, lại phun ra mấy ngụm máu, ***g ngực lúc ấy mới thư thái hơn một chút.
Vệ Lam gọi đại phu chẩn bệnh cho La Tắc tới. Hai đại phu này chuyên trị ngoại thương, sau khi nhìn tình hình của La Duy, đều nghi La Duy bị nội thương, chỉ cho La Duy uống thuôc cầm máu, rồi giục Vệ Lam đi tìm một đại phu khác đến.
Ngực La Duy thoải mái hơn một chút, liền cậy mạnh, không chịu để Vệ Lam và đại phu nói tình trạng của mình cho người khác.
Đúng lúc đang giằng co, Ngụy thái y được quản gia đưa đến.
Vệ Lam nhìn thấy Ngụy thái y tựa như thấy một vị cứu tinh, vội mời Ngụy thái y vào trong, nhỏ giọng nói với Ngụy thái y: “Vết thương trên lưng công tử không ổn, còn chảy máu nữa.”
Tâm can Ngụy thái y run lên, nếu La Duy gặp chuyện không may, Hưng Võ đế sẽ không bỏ qua cho ông, người này còn ba lần bảy lượt tự làm mình bị thương, không phải sẽ khiến đại phu này khó xử sao? Ngụy thái y thật muốn chỉ vào mặt La Duy mà mắng y, giáo huấn y một phen, rằng y không tự biết coi trọng thân thể mình, chỉ là ông không có gan làm vậy.
La Duy vừa nhìn thấy Ngụy thái y liền nói: “Là bệ hạ bảo ngài đến?”
Ngụy thái y vừa thấy khí sắc của La Duy, thầm kêu không ổn, vội tới bắt mạch cho La Duy, nói: “Là bệ hạ sai hạ quan đến xem bệnh cho công tử.”
“Bệ hạ vì sao phải đối xử tốt với La Duy như vậy?” La Duy hỏi Ngụy thái y
Ngụy thái y cũng muốn biết, vì sao hoàng đế lại coi trọng vị công tử Tướng phủ này đến thế: “Công tử là môn sinh của bệ hạ, tất nhiên người phải quan tâm đến công tử.” Ngụy thái y chỉ có thể nói vậy.
La Duy lòng tràn đầy hồ nghi, phụ thân cũng có rất nhiều môn sinh, Tạ Ngữ còn ở lại nhà y, nhưng y cũng không hề thấy phụ thân sủng môn sinh nào như Hưng Võ đế. Ngay cả việc mất đi đứa cháu sắp chào đời, cũng vì y làm náo loạn mà cho qua, sự ân sủng này đến tột cùng là vì sao?
Ngụy thái y lần này bắt mạch rất lâu.
Vệ Lam đứng phía sau không dám thở mạnh.
“Công tử để hạ quan xem vết thương trên lưng đi.” Ngụy thái y bắt mạch xong, sắc mặt khó coi nhìn La Duy nói.
Vệ Lam tới giúp La Duy cởi áo.
Lòng bàn tay Ngụy thái y đầy mồ hôi lạnh, La Duy bị nội thương, bốn người hành hình kia đã dùng hết sức, làm tổn thương đến tâm mạch La Duy. Cứ như vậy, La Duy còn có thể sống bao lâu?
“Có thể trị hãy trị.” La Duy ngược lại tỏ vẻ lạnh nhạt: “Không thể trị ta cũng sẽ không trách ngươi.” Y nói với Ngụy thái y: “Có thể kéo dài bao lâu thì hãy kéo dài.”
Ngụy thái y không nói gì, sau khi nhìn vết thương trên lưng La Duy, chỉ còn lại bàn tay run rẩy.
“Thái y, vết thương của công tử nhà ta đến tột cùng là như thế nào?” Vệ Lam rốt cuộc không chờ nổi nữa.
“Không được để vỡ ra.” Ngụy thái y nói với Vệ Lam: “Ta kê đơn thuốc, ngươi hãy đi bốc thuốc ngay lập tức.”
Vệ Lam cầm đơn thuốc chạy ra ngoài.
Ngụy thái y gọi đệ tử mình vào bên cạnh, nhỏ giọng nói vài câu, tiểu đệ tử này kinh ngạc nhìn La Duy nằm trên giường, lại gật gật đầu với lão sư, rồi chạy ra ngoài.
“Hắn đi đâu thế?” La Duy hỏi.
“Đi tới chỗ bệ hạ hồi bẩm tình hình của công tử.” Ngụy thái y nói.
“Thế nào?” La Duy hỏi.
“Công tử muốn nghe sự thật chứ?” Ngụy thái y tiếp xúc với La Duy một thời gian, biết La Duy không hề dễ gạt.
“Nội thương?” La Duy nói, khi vừa mới hộc máu, y liền biết bản thân bị nội thương.
“Nội thương cũng không khó trị.” Ngụy thái y nói: “Công tử, lần này ngài bị thương tâm mạch.”
“Tâm mạch? Hèn gì ngực ta không thoải mái.” La Duy đáp.
Ngụy thái y đợi La Duy nửa ngày, tưởng rằng La Duy còn muốn nói cái gì đó, tâm mạch tổn thương, người này mệnh không thể kéo dài, không ngờ La Duy chỉ nói một câu như vậy. Ngụy thái y nhẫn nhịn hết sức, mới không nổi giận với La Duy, rất nhiều lúc người làm đại phu như ông phải đổ tâm huyết rất lớn mới có thể cứu một người, cho nên đại phu ghét nhất những người không biết yêu quý thân thể mình. La Duy này tuổi còn nhỏ nên không biết sợ hãi, hay là căn bản không sợ chết? Ngụy thái y không biết nữa.
“Tâm mạch bị thương thì hàng ngày phải chú ý những gì, ngươi nói cho ta nghe một chút.” La Duy nằm trên giường, hỏi Ngụy thái y.
“Công tử!”
“Người cứ nói ra.” La Duy thấy Ngụy thái y có chút nóng nảy, liền nói: “Ta sẽ làm theo, có đau thế nào cũng không sợ, để có thể sống thật lâu.”
Ngụy thái y không biết vì cái gì, khi nghe La Duy nói vậy lại thấy mũi cay cay, một công tử tướng phủ cẩm y ngọc thực, vì sao phải chịu đựng thế này? Nhưng ông chỉ là một thái y nhỏ bé, không quản được nhiều việc, tính cả lần không may mắn này của tướng phủ, Ngụy thái y nghĩ, bản thân cũng không giúp được là bao.“Công tử sau này không thể để cảm xúc quá kích động, không được sầu lo, không được suy nghĩ quá nhiều.” Ngụy thái y bắt đầu dặn dò, bảo vệ thân thể La Duy là chuyện duy nhất ông có thể làm.
“Lúc này, hẳn là bệ hạ đã bắt đầu săn bắn.” La Duy nhìn ánh trăng trôi ngoài cửa sổ, đột nhiên nói một câu.
Ngụy thái y mới nói được một nửa đã bị chọc tức, thì ra ông nói hồi lâu, mà người này vẫn không yên lòng.
“Không biết La Duy thế nào.” Ở bãi săn Tây Sơn, thái tử Long Ngọc cưỡi ngựa đi song song với Long Huyền, Long Ngọc lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy.” Long Huyền nói: “Thân thể y vốn không tốt, không biết lần này bị thương có nặng lắm không.”
“Nhị đệ.” Long Ngọc nhìn Long Huyền cười hối lỗi: “Ta biết lần này La Tắc đã sai, nhưng phụ hoàng cũng đã phạt hắn rồi, ngươi xem có thể…”
“Đại ca.” Long Huyền khoát tay áo: “Huynh đừng nói nữa, chuyện này đệ không muốn nhắc lại.”
“Ai…” Long Ngọc thở dài: “Xảy ra chuyện thế này, đáng lẽ hôm nay ngươi không cần đến.”
“Săn bắn ở Tây Sơn là đại sự.” Long Huyền nói: “Đệ không đến, sợ là phụ hoàng sẽ trách tội.”
Tính tình Hưng Võ đế, bọn họ làm nhi tử đều biết, cho nên Long Ngọc chỉ có thể nói với Long Huyền: “Uất ức cho ngươi rồi.”
“La Tắc và La Duy cũng chịu uất ức.” Long Huyền nói: “Còn có La Tướng lần này cũng tự dưng bị phụ hoàng quở trách một trận. Chuyện này xét đến cùng là do đệ trị gia không nghiêm, hại nhiều người như vậy. Đại ca, trong lòng đệ vẫn băn khoăn, hài tử đã không còn, phải chăng là do số phận của đệ.”
“Nhị đệ.” Long Ngọc nặng nề thở dài một hơi: “Có liên quan gì đến ngươi đâu? Từ thị là tướng môn chi nữ, có chút dã tính cũng không có gì kỳ quái. Việc đã đến nước này, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa.”
Long Huyền lắc đầu: “Chỉ sợ việc này qua đi, La gia sẽ càng ghét đệ. Nhất là La Duy, hiện tại đệ có chút sợ hãi y. Đại ca cũng nên nhìn ra, phụ hoàng thực sủng y, đệ hiện giờ có một cảm giác, trước mặt phụ hoàng, chúng ta hay những đại thần trong triều dù dùng thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể sánh nổi một câu nói của La Duy.”
Long Ngọc suy nghĩ về lời nói của Long Huyền, rồi hỏi: “Ngươi muốn nói Tiểu Duy sẽ gây bất lợi cho ngươi?”
“Có thể là đệ nghĩ quá nhiều.” Long Huyền ngoài miệng nói như vậy, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ u sầu.
“Ngươi cùng Tiểu Duy trước đây quan hệ rất tốt.” Long Ngọc nói: “Hiện tại sao lại biến thành như vậy?”
“Phụ thân y là La Tri Thu, cữu cữu của đệ là Liễu Song Sĩ, y trở mặt với đệ, cũng là chuyện bình thường.”
Long Ngọc nhìn về phía trước, không nói gì.
“Đại ca, huynh vốn không hề nghĩ tới, phụ hoàng vì sao lại đối xử tốt với La Duy như vậy sao?” Long Huyền đột nhiên hỏi Long Ngọc.
Long Ngọc thỉnh chỉ
Hưng Võ đế sau khi nghe được tin tức La Duy bị tổn thương tâm mạch, lúc này liền muốn hạ chỉ xử tử bốn kẻ hành hình kia.
“Bệ hạ.” La Tri Thu vội khuyên can: “Việc này vạn vạn không thể, bốn người kia phụng chỉ hành hình, không làm sai gì cả.”
“Chúng làm Duy nhi tổn thương tâm mạch, trẫm phải tha cho chúng sao?!” Hưng Võ đế thở hổn hển đến nỗi khó nói thành lời: “Duy nhi không phải ngươi sinh ra, ngươi mới nói như vậy có phải không!”
“Bệ hạ!” La Tri Thu quỳ xuống trước Hưng Võ đế: “Thần giờ phút này cũng hận không thể giết bốn người kia, nhưng bệ hạ, ngài làm như vậy là muốn đẩy La Duy đến con đường nào?”
“Ngươi có ý gì?!” Hưng Võ đế giận dữ hỏi.
“Thần biết La Duy là con bệ hạ, nhưng thế nhân không biết.” La Tri Thu nói: “Bệ hạ giết bốn người này, thế nhân sẽ nghĩ như thế nào về La Duy?”
“Ngươi muốn nói cái gì với trẫm?” Hưng Võ đế hỏi La Tri Thu: “Hay là ngươi lại nghe được điuè gì?”
“Bệ hạ ân sủng một thần tử như vậy, La Duy nay chưa có công danh, cũng chưa lập được một tấc công, khó tránh khỏi bị thế nhân suy đoán, xin bệ hạ cân nhắc.”
“Nó đã làm những chuyện gì, ngươi lại không biết ư?”
“Thần biết, nhưng thế nhân không biết. Bệ hạ muốn cho La Duy làm một hiền thần, thì đừng khiến nó phải gánh chịu cái danh nịnh thần. Thần khẩn cầu bệ hạ cân nhắc.”
“Ngươi hãy bình thân.” Hưng Võ đế suy sụp đỡ trán, ý La Tri Thu hắn hiểu. La Duy tự dưng được sủng, lâu dần sẽ bị người chỉ trích, qua miệng lưỡi thế gian, La Duy không phải nịnh thần cũng sẽ bị nói là nịnh thần. Đế vương ân sủng quá mức, đối thần tử mà nói, chính là tai hoạ, sẽ khiến người đố kỵ, để người sinh hận, mà ngài cũng không thể bảo hộ La Duy cả đời.
Quân thần thật lâu không nói gì.
Khi lò than tàn hết, Hưng Võ đế mở miệng nói với La Tri Thu: “Trẫm muốn nhận Duy nhi.”
Đây là câu nói La Tri Thu sợ phải nghe nhất, đúng lúc ông đang suy nghĩ xem phải làm sao để Hưng Võ đế bỏ ý định này, thì Triệu Phúc tiến vào bẩm thái tử Long Ngọc cầu kiến.
“Tuyên.” Hưng Võ đế nói.
“Thần cáo lui.” La Tri Thu dù là cữu cữu của Long Ngọc, nhưng lúc này cũng chỉ có thể rời khỏi trướng.
Long Ngọc khi tiến vào nhìn thấy La Tri Thu lui ra, dừng bước, nhỏ giọng gọi La Tri Thu một tiếng: “Cữu cữu.”
“Điện hạ.” La Tri Thu hành lễ với Long Ngọc.
“Chuyện gì?” Hưng Võ đế chờ Long Ngọc hành lễ xong, nâng tay để Long Ngọc bình thân rồi hỏi.
“Khởi bẩm phụ hoàng.” Long Ngọc nói: “Nhi thần đã kiểm kê số con mồi đã săn được hôm nay, tổng cộng là…”
“Chuyện này ngươi cứ tự quyết định đi.” Hưng Võ đế không có tâm tình nghe mấy chuyện thê này: “Ngày mai là ngày săn bắn cuối cùng, cũng mặc cho Tín vương an bài đi.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Long Ngọc đáp.
“Ngươi còn có việc gì?” Hưng Võ đế thấy Long Ngọc chần chừ không đi, liền hỏi.
“Phụ hoàng.” Long Ngọc nói: “Nhi thần vừa nhìn thấy đệ tử của Ngụy thái y bên ngoài trướng, có tin tức về bệnh tình của La Duy sao?”
“Không được tốt.” Hưng Võ đế nói.
Long Ngọc nói: “Nhi thần cũng nghe nói Tiểu Duy không thể chịu lạnh, bây giờ đang là lúc thời tiết lạnh nhất, Tiểu Duy nếu có thể tới phương nam thì thật hay.”
“Ngươi nói cái gì?” Hưng Võ đế lập tức cao giọng: “Ngươi muốn để nó rời thượng đô? Với bệnh tình hiện tại của nó, ngươi muốn để nó tới phương nam xa xôi sao?!” Hưng Võ đế vỗ mạnh mặt bàn: “Ngươi có dụng ý gì?!”
Long Ngọc thấy Hưng Võ đế nổi giận, vội vàng quỳ xuống.
“Duy nhi cũng là biểu đệ (em trai họ) của ngươi!” Hưng Võ đế nổi giận là vì nội tâm bất an, Long Ngọc là người thừa kế của hắn, là chủ nhân tương lai của thiên hạ này, nếu Long Ngọc không thích La Duy, vậy sau khi hắn trăm tuổi, La Duy phải làm thế nào đây? “Cứ coi như ngươi không thích biểu đệ này, nhưng cũng đừng ép nó phải đi!”
“Phụ hoàng.” Long Ngọc dập đầu nói: “Nhi thần vẫn là huynh đệ thân thiết với Tiểu Duy, sao có thể ép buộc nó.”
“Vậy ngươi có ý gì?!”
Long Ngọc nói: “Nhi thần thật sự nghĩ cho thân thể Tiểu Duy.”
“Lời vô nghĩa này trẫm sẽ không tin.” Hưng Võ đế lớn tiếng nói: “Ngươi nói thật cho trẫm! Nói!”
Long Ngọc bị Hưng Võ đế ép hỏi, trái tim đập loạn, nói: “Nhi thần còn có suy tính khác.”
“Nói!”
“Liễu thị đã diệt tộc, Nhị đệ, Ngũ đệ cùng Tiểu Duy vì thế mà sinh lòng thù hận.” Long Ngọc nói: “Nay lại xảy ra chuyện Từ thị, nhi thần chỉ sợ bọn họ kết thù hận càng sâu, cho nên muốn để bọn họ tạm thời tránh mặt nhau. Huyền và Tường là thân đệ(em trai ruột) của nhi thần, Tiểu Duy lại là biểu đệ, nhi thần thật sự không muốn giữa bọn họ xảy ra xung đột.”
Hưng Võ đế nghe Long Ngọc nói vậy, lửa giận trong lòng nguội đi chút ít: “Long Huyền mất hài tử, sau khi đợt săn bắn này kết thúc, trẫm liền cho nó rời kinh tẩy hối. Nó với Duy nhi sẽ không gặp mặt nhau.”
“Phụ hoàng.” Long Ngọc nói: “Sau khi Huyền rời kinh, Tiểu Duy còn ở thượng đô, nếu Huyền xảy ra chuyện gì, Tiểu Duy sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ, nhi thần chỉ sợ khúc mắc giữa hai người càng sâu đậm, tình trạng sẽ không thể vãn hồi.”
“Xem ra Long Huyền đã tìm ngươi xả giận rồi?” Hưng Võ đế hỏi.
“Đây là ý của nhi thần, không liên quan đến Huyền.”
“Vậy được, hôm nay trẫm nói cho ngươi biết, Duy nhi chưa từng nói xấu Long Huyền một câu nào trước mặt trẫm. Nhưng trẫm thấy, là Long Huyền và Long Tường không buông tha cho Duy nhi mới đúng!”
“Phụ hoàng.” Long Ngọc vội hỏi: “Huyền chưa từng nói lời không phải về Tiểu Duy trước mặt nhi thần.”
“Đủ rồi.” Hưng Võ đế nén lửa giận trong lòng: “Khí hậu phương nam thích hợp cho Duy nhi tĩnh dưỡng, nhưng bây giờ thân thể Duy nhi không thích hợp đi xa. Duy nhi cũng không phải là kẻ tiểu nhân ở phía sau gây thị phi, ngươi bảo Long Huyền cứ yên tâm, chỉ cần nó an phận, trẫm sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của nó.”
Long Ngọc nhìn thái độ Hưng Võ đế, sợ là chỉ nói thêm một câu thôi, Hưng Võ đế sẽ ngay lập tức gọi Long Huyền đến răn dạy, chỉ có thể cáo lui.
Hưng Võ đế nhìn Long Ngọc rời khỏi trướng, không biết nên thấy may mắn khi có đứa con biết yêu thương anh em, hay là nên giận vì thái tử sống đến bây giờ còn không biết cách nhìn người.
“Bệ hạ dùng bữa chứ ạ?” Triệu Phúc ngập ngừng hỏi.
“Cút!” Hưng Võ đế tức giận.
Triệu Phúc vội vã chạy ra ngoài, Hưng Võ đế không truyền, gã không dám bước vào nữa.
La Tri Thu vẫn đứng trước cửa trướng, sau khi Long Ngọc đi ra, La Tri Thu liền đi theo phía sau Long Ngọc.
“Phụ hoàng con lớn tiếng như vậy, cữu cữu đều nghe được hết?” Long Ngọc cùng La Tri Thu trở về trướng của mình, bảo hạ nhân lui ra hết, rồi hỏi La Tri Thu.
La Tri Thu nói: “Nghe được một chút, điện hạ muốn cho Tiểu Duy tới phương nam?”
“Cữu cữu không muốn sao?” Long Ngọc nói.
“Điện hạ.” La Tri Thu nói: “Thân thể Tiểu Duy hiện tại không thể đi xa, lần này nó thay Vũ Hiên cản mấy hình trượng, Ngụy thái y hồi báo, nó đã bị tổn thương tâm mạch.”
Long Ngọc hoảng sợ: “Nghiêm trọng đến thế ư?”
“Tiểu Duy và nhị điện hạ có mâu thuẫn.” La Tri Thu nói: “Nhưng điện hạ cũng nên xem Tiểu Duy nói như thế nào đã.”