2 Replies Giết cha
Trên giang hồ lại nổi sóng gió, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình ăn mừng năm mới của triều đình Đại Chu. Vui chơi giải trí, đi thăm bạn bè người thân loáng cái đã hết mấy ngày, trong nháy mắt năm nay cũng đã qua phân nửa.
Mồng ba Tết, người đến tả tướng phủ chúc Tết nối liền không dứt. Mà những người La phủ vội vàng nghênh đón, đều háo hức xem “trò cười” của Phó gia lục tiểu thư. Một đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn được hầu hạ, giờ đây một lòng một dạ học làm việc nhà, chẳng những tự làm mình vất vả, phiền toái người khác, còn để người khác thấy trò cười của mình nữa.
La Duy sau khi bị bệnh, lần đầu tiên ra khỏi cửa đã bị Phó lục tiểu thư kéo ra ngoài, tới phủ trạch Trữ Phi ở tạm. Phủ trạch là quản gia theo lệnh của La Tri Thu tìm giúp Trữ Phi, chỉ cách tả tướng phủ một con phố.
Vương thị phu nhân, Trữ Viễn, Trữ Lệ nhìn thấy La Duy mang theo người đến, tất nhiên là cao hứng. Chỉ có Trữ Phi khi nhìn thấy Phó Vi đi theo sau La Duy, lắp bắp kinh hãi, không có lý do gì để cao hứng.
“Đây là lục biểu tỷ của ta.” La Duy giới thiệu Phó Vi với Vương thị phu nhân.
“Bá mẫu.” Phó Vi hành lễ với Vương thị phu nhân.
Vệ Lam bị Trữ Viễn lôi đi đấu võ, Trữ Lệ và Tiểu Tiểu giúp Vương thị phu nhân làm đồ ăn, Thất Tử cùng thị vệ tướng phủ đi quanh xem có việc gì phải làm không, quét rác, nấu nước, dù sao không có việc gì cũng phải tìm ra việc để làm.
La Duy và Trữ Phi ngồi ở chính đường, nhìn Phó Vi ngốc nghếch nhưng thật tâm cùng Vương thị phu nhân trò chuyện.
“Nữ nhân hơi khờ khạo một chút cũng không xấu.” La Duy nhỏ giọng nói với Trữ Phi một câu.
Trữ Phi không đáp, nhưng khóe miệng cong lên.
Chơi nửa ngày, Vương thị phu nhân thấy trời không còn sớm, định giữ La Duy ở lại dùng cơm. Phó Vi không đợi La Duy mở miệng, đồng ý ngay, không biết có phải là yêu ai yêu cả đường đi không, Phó Vi đối với Vương thị phu nhân tràn đầy hảo cảm.
La Duy thấy Phó Vi gật đầu, vừa định mở miệng đồng ý, liền thấy một quản sự của La Tri Thu đi tới.
“Công tử.” quản sự đi tới trước mặt La Duy, khom người nói: “Bệ hạ triệu tướng gia vào cung, phu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, bảo công tử mau chóng hồi phủ.”
La Duy nghe quản sự nói, mí mắt cũng chưa nâng, nói: “Chỉ là tiệc rượu trong cung mà thôi, mẫu thân đúng là… dùng cái cớ này gọi ta trở về. Không uống thuốc một ngày thì có làm sao?”
Vương thị phu nhân nghe La Duy nói đến thuốc, mới nhớ ra công tử mỗi ngày đều phải uống thuốc, vội nói: “Công tử nên mau hồi phủ đi thôi, thuốc này một ngày cũng không thể bỏ.”
“Ta thấy biểu tỷ ta rất hợp ý với bá mẫu.” La Duy đứng dậy nói: “Vậy cứ để tỷ ấy ở lại đây, đã nhiều ngày tỷ ấy làm phiền đầu bếp của nhà ta, hay là bá mẫu xem thành quả mấy ngày nay của tỷ ấy như thế nào đi.”
Vương thị phu nhân có chút do dự, chẳng lẽ để một tiểu thư chưa chồng cứ thế ở lại sao?
“Phó thị là tướng môn.” La Duy cũng nhìn ra vẻ băn khoăn của Vương thị phu nhân, nói: “Không chú trọng mấy thứ đó.”
“Vậy Phó tiểu thư đồng ý ở lại?” Vương thị phu nhân hỏi Phó Vi đang muốn trộm chắp tay cảm tạ La Duy.
“Đồng ý.” Phó Vi lập tức nói: “Ta trở về cũng không có việc gì làm.”
“Vậy tỷ ở lại tiếp bá mẫu đi.” La Duy nói rồi hành lễ với Vương thị phu nhân, để Trữ Phi tiễn ra ngoài.
Đi ra chính đường, Trữ Phi nhỏ giọng nói với La Duy: “Vân Khởi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?” La Duy dừng lại hỏi.
Vệ Lam và mọi người thấy La Duy nói chuyện với Trữ Phi, đều lui về phía sau vài bước chờ đợi.
Trữ Phi nói: “Có phải ngươi đã động thủ với Danh Kiếm sơn trang hay không?”
La Duy liếc nhìn Trữ Phi, kinh ngạc nói: “Ngươi vẫn còn liên hệ với Danh Kiếm sơn trang?”
Trữ Phi lắc đầu: “Hai ngày trước, đại thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang tìm đến ta.”
“Đại thiếu gia?” La Duy thấp giọng cười nói: “Tử Chu, phải nói đại ca ngươi tới tìm ngươi.”
“Ta cùng với Danh Kiếm sơn trang không còn quan hệ.” Trữ Phi nói: “Ba huynh muội chúng ta cũng chưa từng có tên trong gia phả Trữ gia, điều này Vân Khởi ngươi hẳn là biết.”
“Vậy đại thiếu gia tới tìm ngươi vì chuyện gì?”
“Hắn muốn xin Vân Khởi thủ hạ lưu tình (nương tay).”
“Đây là cầu xin ngươi?”
Trữ Phi khinh thường cười: “Thì ra khi người này cúi đầu, cũng không khác gì người thường cả.”
“Trữ Sơ Ảnh là phụ thân ngưoi.” La Duy nói: “Cứ coi như Tử Chu còn có Viễn nhi, Lệ nhi, ta cũng sẽ không làm quá phận.”
“Vân Khởi, Danh Kiếm sơn trang đã ở trên giang hồ được trăm năm.” Trữ Phi nói: “Một Kỳ Lân sơn trang không thể đối phó được Trữ Sơ Ảnh. Nếu ngươi nương tay, càng không đối phó được với lão.”
La Duy có thể phân biệt thật giả trong lời Trữ Phi: “Tử Chu, đó là cha đẻ của ngươi.”
Trữ Phi đối mặt La Duy, đột nhiên cười tự giễu: “Đúng vậy, đó là cha đẻ của ta, ta nói như vậy có phải là tội ác tày trời hay không?”
La Duy giữ bả vai Trữ Phi: “Việc này ngươi coi như không biết đi, không quan hệ gì với ngươi.”
“Vân Khởi.” Trữ Phi nghiêm túc nói: “Nếu ngươi bại rồi, Trữ Sơ Ảnh sẽ đối xử với chúng ta ra sao?”
“Đại thiếu gia kia đến, không hứa sẽ đối xử tốt với ngươi à?”
“Lời Trữ Sơ Ảnh nói, ta chưa bao giờ tin” Trữ Phi nói: “Ta chỉ muốn chúng ta sống yên bình, cho nên Vân Khởi, ngươi đừng để ý đến ta. Chỉ là đừng để mẫu thân ta biết, hiện giờ bà đang sống yên ổn, ta không muốn để bà nghe chuyện của Danh Kiếm sơn trang nữa.”
“Còn Viễn nhi và Lệ nhi thì sao?”
“Bọn nó chỉ biết là Trữ Sơ Ảnh là trang chủ, không hơn.”
La Duy nhìn Vệ Lam đứng cùng hai tiểu quỷ: “Tử Chu, ngươi an tâm tới Vân Quan đi, đó là biên quan, chỉ cần tham gia chiến sự, ngươi sẽ có cơ hội lập công lớn, rồi lấy vợ sinh con. Ngươi hãy quên Danh Kiếm sơn trang đi, ta tự biết nên làm như thế nào.”
“Đa tạ.” Trữ Phi nói với La Duy.
La Duy cười lắc đầu, gọi hai tiểu quỷ phía sau: “Viễn nhi, Lệ nhi, ta phải đi đây, các ngươi lại đây tiễn ta về nào.”
Trữ Phi đứng ở cổng lớn, đệ muội mỗi người ôm một chân y. Kiệu của La Duy quẹo vào ngã rẽ phía trước, Trữ Phi mới ôm lấy tiểu muội, mang theo đệ đệ Trữ Viễn đi vào phủ. Trữ Sơ Ảnh, Trữ Phi nhớ lại cái tên này, liền nghĩ, vì sao mình lại là nhi tử của Trữ Sơ Ảnh? Luôn luôn phải làm nô tại Danh Kiếm sơn trang, nhận hết sự xem thường, vì sao cuối cùng y lại biết mình là nhi tử của Trữ Sơ Ảnh?
“Phụ thân sẽ chính thức cưới Vương thị vào cửa, sẽ cho bà viện riêng. Đến lúc đó, ngươi sẽ đường đường chính chính là lục thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang, Trữ Viễn và Trữ Lệ cũng đều là thiếu gia tiểu thư của sơn trang, không có ai dám khinh thường các ngươi nữa.”
Trữ Phi nhớ hai ngày trước, đại thiếu gia của Danh Kiếm sơn trang nói trước mặt y như vậy, liền cười lạnh không thôi, danh phận của một thị thiếp chính là “chỗ tốt” mà Trữ Sơ Ảnh hứa cho mẫu thân y. Đã có thể nhìn thấy thiên nhan (dung nhan vua), cũng có thể tùy tiện ra vào tả tướng phủ, gặp rất nhiều con người quyền thế, uy nghi, phú quý, xa hoa. Từ sau khi chân chính bước ra sa trường, trong mắt Trữ Phi sao còn có thể tồn tại Danh Kiếm sơn trang? Nếu Trữ Sơ Ảnh chỉ có thể cho y một mộng tưởng, như vậy cứ để tùy ý La Duy thôi. Giết cha? Trữ Phi nhìn Trữ Viễn bên cạnh, nhìn Trữ Lệ trong lòng, nhìn nữ hài ngây thơ đẹp tựa cảnh xuân cười nói đi vào phòng bếp kia, tội danh này để một mình Trữ Tử Chu gánh vác là được rồi.
Bắc Yến nội loạn
Sau khi La Duy hạ kiệu trước cửa tướng phủ, một nam tử dáng người trung bình đi tới từ phía sau họ.
“Ngươi là ai?” Lập tức có thị vệ quát hỏi.
Vệ Lam đứng chắn trước La Duy.
“Tam công tử.” Người kia đứng ở xa xa, chắp tay thi lễ với La Duy: “Tiểu nhân phụng mệnh lệnh chủ nhân đến bái kiến công tử.”
La Duy nhìn người này, không quen, liền hỏi: “Chủ nhân ngươi là ai?”
Người kia đưa ra một bộ quần áo mùa đông, nói: “Chủ nhân nói, công tử chỉ cần nhìn thấy bộ quần áo mùa đông này, là có thể biết hắn là ai.”
La Duy chọc chọc Thất Tử.
Thất Tử chạy tới, đem bộ quần áo mùa đông đến trước mặt La Duy.
“Công tử.” Vệ Lam thấy La Duy định chạm tay vào bộ quần áo, vội ngăn cản La Duy.
La Duy thu tay, định thần nhìn bộ quần áo.
Vệ Lam cũng nhìn bộ quần áo, hắn thấy nó vô cùng quen mắt.
La Duy nhận ra, đây chính là áo choàng mùa đông y đưa cho tam hoàng tử Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa khi ở thành Nghiệp Già.“Thì ra là quý chủ nhân.” Nhận ra bộ quần áo mùa đông, La Duy liền cười nói: “Ngươi theo ta vào phủ đi.”
Đại nha hoàn hầu hạ Phó Hoa đã đứng ở cửa nhìn La Duy hồi lâu, thấy La Duy có khách, không dám nói gì với La Duy. Thấy La Duy mang theo người kia đi vào sân viện của mình, đại nha hoàn liền chạy đi báo cho Phó Hoa.
La Duy cùng người kia vào thư phòng, chỉ cho Vệ Lam canh giữ ở bên ngoài.
“Tiểu nhân Tôn Ly kiến quá công tử.” Người kia sau khi vào phòng, lập tức quỳ xuống hành lễ với La Duy, tự giới thiệu: “Tiểu nhân là thống lĩnh thị vệ trong phủ thái tử Bắc Yến.”
“Hãy đứng lên.” La Duy cười mời Tôn Ly ngồi, mới nói: “Không ngờ Thanh Sa hoàng tử, không, hiện tại hẳn nên gọi là Thanh Sa thái tử, còn giữ bộ quần áo mùa đông này. Tôn thống lĩnh, Thanh Sa thái tử vẫn khỏe chứ?”
Tôn Ly chắp tay nói: “Chủ nhân ta vẫn khỏe, chỉ là ở Bắc Yến nghe nói công tử thân thể không tốt, chủ nhân ta rất lo lắng.”
“Cơ thể ta bây giờ đã khỏe hơn nhiều.” La Duy nói: “Đa tạ Thanh Sa thái tử đã lo nghĩ. Vậy Tôn thống lĩnh lần này đến, là thay Thanh Sa thái tử thăm bệnh?”
Tôn Ly đứng dậy đi đến trước mặt La Duy, đưa một phong thư cho La Duy: “Đây là thư chủ nhân ta tự tay viết, mời công tử đọc qua.”
La Duy trong lòng hồ nghi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thanh thản mở phong thư của Tư Mã Thanh Sa, còn không quên nói với Tôn Ly một tiếng: “Tôn thống lĩnh ngồi đi, không cần đứng.”
Chữ Tư Mã Thanh Sa cứng cáp hữu lực, nhưng La Duy không có tâm trạng thưởng thức thư pháp của hắn. Nội dung thư khiến La Duy kinh hãi, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.
Tôn Ly rời chỗ ngồi đối diện La Duy. Gã đến thượng đô đã mấy ngày, nhưng khi tới cửa cầu kiến La Duy, đều được báo lại là La Duy bệnh nặng. Lần này không dễ dàng nhìn thấy La Duy ra khỏi tướng phủ, gã theo suốt dọc đường, từ tướng phủ tới chỗ Trữ Phi, rồi lại từ chỗ Trữ Phi trở lại tướng phủ, thế này mới có cơ hội nói chuyện với La Duy. Tôn Ly ruột nóng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể chờ La Duy đọc xong thư, đưa ra câu trả lời.
La Duy đọc thư của Tư Mã Thanh Sa xong, mới biết Bắc Yến hai tháng nay phát sinh nội loạn. Chu Tước tướng quân Mạc Hoàn Tang cứu phế thái tử Tư Mã Tru Tà ra khỏi lãnh cung, chạy tới Hạ Phương thành của kinh đô Bắc Yến. Nay Bắc Yến quốc khói lửa nổi lên bốn phía, Ô Sương thiết kỵ của Mạc Hoàn Tang ở phía bắc thành Ô Sương nhắm thẳng vào Hạ Phương thành. Trong thư Tư Mã Thanh Sa cũng không viết rõ hiện tại nội tình Bắc Yến như thế nào, nhưng người này giờ đây viết thư xin giúp đỡ, mượn binh Đại Chu, bởi hắn cũng biết Ô Sương thiết kỵ của Mạc Đại tướng quân ở phương Bắc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Tam công tử.” Tôn Ly thấy La Duy đọc thư rồi trầm mặc hồi lâu không nói, mở miệng hỏi: “Ngài có điều gì muốn nói với chủ nhân ta không?”
La Duy nói: “Tôn thống lĩnh, hai ta ngồi ở chỗ này nói chuyện, ngươi hãy kể sơ qua tình hình Bắc Yến gần đây. Đại Chu bây giờ phái binh hộ trợ, có còn kịp không?”
Tôn Ly nghĩ ngợi trong chốc lát, mới hiểu La Duy đang hỏi gã cái gì, lập tức đứng lên: “Công tử yên tâm, chủ nhân ta tất sẽ tử thủ Hạ Phương thành!”
“Ngồi đi.” La Duy nâng tay: “Theo ý Tôn thống lĩnh, đại quân của Mạc Hoàn Tang đã tới gần Hạ Phương thành?”
Tôn Ly lập tức phản ứng lại, La Duy đang khiến gã lung lạc, trong lòng hối hận vô cùng vì đã để lộ chuyện vừa rồi cho La Duy. Trước khi đi, Tư Mã Thanh Sa đã dặn dò gã, La Duy tuy là thiếu niên, nhưng tâm cơ thâm trầm, làm người giả dối, khi hắn nói chuyện với La Duy cũng phải vạn phần cẩn thận. Tôn Ly lúc trước thấy La Duy là một thiếu niên ốm yếu, làm người ôn hòa, nghĩ Tư Mã Thanh Sa quá mức cẩn thận, hiện tại bị La Duy dồn ép, không dám xem nhẹ La Duy nữa.
“Tôn thống lĩnh không nói gì, tức là đúng rồi?” La Duy không đợi Tôn Ly đáp lời, khuôn mặt u sầu nói: “Thật phiền toái. Thanh Sa thái tử sao lại để Tru Tà hoàng tử chạy tới Hạ Phương thành? Không nên.”
Tôn Ly cẩn thận nói: “Ngày ấy là sinh nhật bệ hạ, phản tướng Mạc Hoàn Tang thừa dịp vào cung chúc thọ, đưa Tru Tà đi.”
“Gọi thẳng tên Tru Tà?” La Duy nói: “Mạc Hoàn Tang muốn đưa Tru Tà lên làm hoàng đế?”
Tôn Ly không ngờ mình đã cố cẩn thận, nhưng vẫn bị La Duy bắt thóp, bất an lung lay thân thể trên ghế.
“Thanh Sa thái tử quá mức cẩn thận rồi.” La Duy ném thư của Tư Mã Thanh Sa vào lò than dưới chân: “Hai mắt của Tru Tà là do ta làm hại, ta sao có thể để y trở thành hoàng đế để báo thù ta? Tôn thống lĩnh sau khi trở về, hãy nói Thanh Sa thái tử yên tâm, lời La Vân Khởi thề với hắn trên thành Nghiệp Già, La Vân Khởi vẫn nhớ kỹ trong lòng.”
Tâm trạng bối rối của Tôn Ly lúc này mới ổn định, vội đứng dậy đa tạ La Duy.
“Không cần đa lễ.” La Duy phất tay: “Chỉ là Bắc Yến xảy ra chuyện lớn như vậy, Đại Chu chúng ta lại mảy may không hay biết, điều này khiến ta không thể hiểu rõ.”
Tôn Ly nói: “Mạc Hoàn Tang phong tỏa bốn cửa thành Ô Sương, tin tức của Bắc Yến không thể đến Đại Chu.”
“Vậy ngươi làm cách nào ra khỏi thành?”
“Tiểu nhân cũng phải hao tổn tâm trí mới ra được khỏi thành Ô Sương, đi thẳng đến phía nam.” Tôn Ly cũng không nghĩ sẽ nói với La Duy hắn dùng số tiền lớn mua chuộc sĩ quan thủ thành ra sao, nằm cùng một thi thể thối rữa để ra khỏi thành Ô Sương như thế nào.“Công tử, sáng nay ta nhìn thấy người đưa tìn từ Vân Quan phi ngựa vào thượng đô, nói vậy lệnh huynh trưởng đã biết chuyện Bắc Yến nội loạn.”
La Duy “Ừm” một tiếng, xem ra đây chính là nguyên nhân Hưng Võ đế triệu phụ thân vào cung gấp.
“Tiểu nhân cả gan khẩn cầu công tử mau chóng chu toàn.”
“Ngươi nay đang ở nơi nào?”
Tôn Ly nói tên một khách ***.
La Duy không có ấn tượng, xem ra chỉ là một khách *** nhỏ vô danh: “Được, ta sẽ mau chóng vào cung diện thánh, ngươi hãy về khách *** chờ tin tức của ta.” Y nói với Tôn Ly: “Không quá hai ngày, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Tôn Ly vội quỳ xuống cảm tạ La Duy.
“Trên người còn đủ ngân lượng không?” La Duy lại hỏi Tôn Ly, tỏ vẻ rất quan tâm.
Tôn Ly lại vội vàng lấy ra mười tấm ngân phiếu, đưa tới trước mặt La Duy, một tờ là một vạn lượng, tổng cộng mười vạn lượng bạc trắng.
La Duy nói: “Đây là ý gì?” Y nhìn con dấu trên ngân phiếu, đều là ngân phiếu của tiễn trang (1 dạng ngân hàng tư nhân thời xưa) ở Đại Chu, mỗi tờ là của một tiễn trang, Tư Mã Thanh Sa đưa gã số tiền này, cũng rất hao phí tâm tư.
Tôn Ly nói: “Chủ nhân ta nói rõ, chỉ cần công tử giúp người vượt qua khó khăn này, người ắt hậu tạ.”
“Được.” La Duy cũng không chối từ, cười nói: “Tôn thống lĩnh hãy về khách *** chờ tin lành của ta đi.”
Huấn cữu (Dạy bảo cậu/bác trai)
Sau khi Tôn Ly đi, La Duy gọi Vệ Lam vào cất mười tấm ngân phiếu, còn y vẫn ngồi ở cạnh bàn. Từ khi nhìn thấy bức thư của Tư Mã Thanh Sa, trong đầu y chỉ có ba chữ “thành Ô Sương”.
Thành Ô Sương, dọc theo con đường phía nam từ Bắc Yến đến Đại Chu, một trăm năm trước từng là biên quan Đại Chu, sau trận chiến Chu – Yến trăm năm trước, thành Ô Sương trở thành vùng trọng yếu của phương nam Bắc Yến. Trăm năm nay, vì đoạt lại thành Ô Sương, bao nhiêu binh tướng Đại Chu đã hóa cát bụi dưới chân thành. Kiếp trước, đó là nơi toàn quân thiết kỵ Vân Quan bị tiêu diệt, cũng là nơi đại ca La Khải táng thân. Sau khi Long Huyền lên ngôi, tuy là Trữ Phi trở thành nguyên soái, năm năm chinh chiến, hơn mười vạn người vùi thây tại Ô Sương, nhưng cũng chỉ chiếm được thành Ô Sương một tháng, sau bởi quân đội Đại Chu không có khả năng phòng thủ, thành này vẫn bị Ô Sương thiết kỵ đoạt về.
La Duy từng không hiểu, vì sao trăm năm nay, quân thần Đại Chu đều nhất định phải đoạt lại thành Ô Sương. Sống lại kiếp này, khi ở trong cung, y nhìn thấy bản đồ thành Ô Sương trên ngự án của Hưng Võ đế, có thế mới phát hiện, chỉ cách một bức tường thành, nhưng trong thành Ô Sương là đất đai màu mỡ, ruộng tốt vạn khoảnh, mà ngoài thành lại là mênh mông cát vàng.
“Đây là một con sông.” Khi đó Hưng Võ đế chỉ vào một con sông dài tên Thiên Thủy nói cho La Duy: “Sông này bị thành Ô Sương ngăn trở, không thể chảy về phía nam, khiến trăm năm nay thượng nguồn tắc ở Giang Nam, hóa đại mạc không người như bây giờ.”
Chỉ cần đoạt lại thành Ô Sương, hủy diệt con đê người Bắc Yến tạo nên, khiến Thiên Thủy chảy xuôi dòng, người dân Đại Chu trăm năm trước rời khỏi Giang Nam có thể trở về. La Duy tự bình tâm, mở bản đồ trên bàn, nếu lấy lại được thành Ô Sương, quân đội Đại Chu có thể phóng ngựa khắp Ô Sơn, khi đó Đại Chu cùng chư quốc Ô Sơn Bắc Lộc không cần phải đi qua con đường thương giao bị thu thuế của Bắc Yến nữa, thương đội cũng không cần phải đi qua sa mạc, qua Ô Sơn cổ đạo đã bị cát vàng bao phủ, không còn gì nguy hiểm.
Bắc Yến nội loạn lần này, không phải là cơ hội để Đại Chu đoạt lại thành Ô Sương hay sao? La Duy nhìn dấu hiệu thành Ô Sương trên bản đồ, một tòa thành nhỏ như thế trên bản đồ, lại vùi biết bao xương trắng của quân đội Đại Chu dưới chân, có lẽ không lâu sau, khi lấy lại được thành Ô Sương, những vong hồn đó cũng sẽ được trở về cố hương.
La Duy gấp bản đồ, đứng dậy.
Vệ Lam cất xong ngân phiếu, thấy La Duy đang chỉnh lại trang phục, liền hỏi: “Công tử lại muốn đi ra ngoài?”
“Ta muốn tiến cung diện thánh.” La Duy nói: “Lam, ngươi bảo Thất Tử đi báo với quản gia chuẩn bị xe cho ta.”
“Vâng.” Vệ Lam nói rồi đi ra ngoài.
Phó Hoa và Phó Kính Tông lúc này đi tới thư phòng La Duy, nhìn thấy Vệ Lam đi ra, Phó Hoa liền hỏi: “Lam, công tử ở bên trong chứ?”
Vệ Lam vội đẩy cửa giúp đương gia chủ mẫu và Phó đại Tiết Độ Sứ, cũng bẩm báo với La Duy trong phòng: “Công tử, phu nhân và đại cữu lão gia đến.”
La Duy đứng dậy chào, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười, hành lễ vấn an Phó Hoa và Phó Kính Tông.
Sau khi Phó Hoa ngồi xuống, liền hỏi La Duy: “Ngươi để Lục nhi ở lại chỗ Tử Chu?”
La Duy đáp: “Vâng, lục biểu tỷ cùng Vương thị phu nhân rất hợp duyên.”
Phó gia đại gia nói: “Duy nhi, cứ cho rằng Vi nhi nhà ta không thể vào cung dự khuê tuyển, nhưng ngươi cũng thể để nó cùng với tiểu thiên tướng kia chứ?”
“Đại ca!” Phó Hoa gọi Phó gia đại gia một tiếng, khiến đại ca này ngậm miệng, mới nói với La Duy: “Duy nhi, đại cữu phụ ngươi luôn nói chuyện như vậy, ông không có ý trách ngươi đâu.”
“Trữ Phi xuất thân quá kém!” Phó Kính Tông nói: “Vi nhi là con gái ta, Trữ Phi này xuất thân như thế nào?”
“Tử Chu là đứa trẻ không tồi.” Phó Hoa nói giúp Trữ Phi: “Huynh hãy nhìn cho kỹ, đừng vội vã nói không được.”
“Việc này không có khả năng.” Phó Kính Tông nói: “Một tiểu dã chủng mà thôi, ta nhận con rể thấp kém như vậy, không bị người đời cười chết hay sao?!”
Một câu dã chủng chạm vào chỗ đau của La Duy: “Trữ Phi không phải dã chủng.” Y nói với Phó Kính Tông: “Cũng là người La gia cần mượn sức. Đại cữu phụ nói y là dã chủng? Nay cả bệ hạ cũng coi trọng y, đại cữu phụ nghĩ bệ hạ sẽ nhìn lầm người sao?”
“Ta…” Nói đến Hưng Võ đế, Phó Kính Tông không dám trả lời, ông là người thô tục, không sai, nhưng cũng biết La Duy có thể tự do ra vào cung, làm bạn bên vua, ông biết nếu lỡ lời trước mặt người này, tai họa sẽ ập đến.
“La thị không phải là không có nữ nhi xinh đẹp.” Khuôn mặt La Duy mang theo nụ cười, nói: “Chỉ là con thấy biểu tỷ cùng Tử Chu hợp ý, mới nghĩ quân tử thành nhân chi mĩ. Nếu đại cữu phụ không ưng, như vậy con cũng không miễn cưỡng, Tử Chu sẽ không phải tự rước lấy nhục, nam nhi trượng phu sợ gì không lấy được vợ? Sau này Tử Chu công thành danh toại, đại cữu phụ đừng hối hận là được.”
Phó Kính Tông bị La Duy làm cho nói không ra lời, người này không phải cháu trai ông, mà như là tổ tông, đang giáo huấn ông.
“Mẫu thân.” La Duy nhìn về phía Phó Hoa nói: “Hài nhi có chuyện cần vào cung, không thể tiếp chuyện người.”
“Phụ thân ngươi cũng bị triệu vào cung gấp.” Phó Hoa nói: “Không phải vì chuyện nhà mình chứ? Là chuyện của nhị ca ngươi?”
“Mẫu thân đừng lo lắng.” La Duy đứng dậy: “Không liên quan đến chuyện nhà mình.”
“Ngươi uống thuốc chưa?” Phó Hoa cũng đứng dậy hỏi.
“Trên đường đi con sẽ uống.” La Duy nói xong đi ra ngoài, ngẫm nghĩ rồi dừng lại, nói với Phó Kính Tông: “Đại cữu phụ, con kính Tử Chu như huynh trưởng, lần này người hạ nhục y, con coi như không nghe thấy, nhưng không thể có lần sau.”
“Nó có ý gì vậy?!” La Duy đi ra sân, Phó Kính Tông mới phục hồi tinh thần, quát Phó Hoa: “Nó còn coi ta là cậu nó hay không? Ngươi còn nói tiểu tử này hiểu chuyện, sao vẫn y hệt như trước, không làm cho người khác thích nổi!”
“Đại ca.” Phó Hoa đau đầu không thôi, La Duy hiện tại nói không giữ chừng mực, bà chỉ còn cách khuyên nhủ vị đại ca vốn quen xưng vương xưng bá bên ngoài này: “Tử Chu là tướng gia, hai ca ca nó không thể nhìn lầm người, không phải có câu, anh hùng chớ hỏi xuất xứ à? Duy nhi có thể hại Lục nhi sao? Lại nói, bây giờ chưa xảy ra chuyện gì hết, huynh gấp cái gì?”
“Nha đầu nhà ta, ta còn không biết sao? Ngay cả nấu cơm cũng học, không phải đã bị Trữ Tử Chu kia hớp hồn thì còn có thể là cái gì? Hay chỗ nào!” Phó Kính Tông căm giận bất bình nói: “Ta đưa nữ nhi đến hưởng phú quý, hiện tại lại rơi vào tay một tiểu tử không cha, ta có thể không sốt ruột sao?!”
“Huynh, để muội nói cho huynh là hay ở chỗ nào.” Phó Hoa nói: “Trong cung tốt chỗ nào hả?”
“Trong cung có gì không tốt?”
“Muội không nói với huynh nữa.” Phó Hoa nói: “Có phải huynh đang nghĩ cả nhà muội muốn hại huynh hay không? Lời Duy nhi nói tùy huynh nghe hay không, nhưng hiện tại nó là cận thần của thiên tử, dưới một người trên vạn người. Tướng gia hiện tại cũng một nửa là nghe lời nó, hai huynh trưởng của nó cũng vậy. Duy nhi trước đây không có tình cảm, hiện tại lại làm tất cả vì gia đình, nhưng tính nết không bao giờ van xin này vẫn như cũ, luôn luôn không đổi. Đại ca nếu thấy có thể phân cao thấp với nó, vậy thì cứ tự nhiên.”
Phó Kính Tông bị Phó Hoa nói một tràng, mới không nói lại nữa. Nghe Phó Hoa nói, nếu ông đắc tội Trữ Phi cũng coi như đắc tội La Duy, đắc tội La Duy nghĩa là đắc tội La gia, cuối cùng ngay cả Hưng Võ đế cũng không để ông yên ổn, xem ra ông không thể trêu vào Trữ Phi này.
Điện nghị Ô Sương
Chuyện Phó Kính Tông, La Duy không để ở trong lòng, có thể làm chủ Phó gia, là Phó gia tam lão gia khôn khéo nhất, Phó Kính Tông này không đáng để y suy nghĩ nhiều. Ngồi ở trong xe, uống chén thuốc Vệ Lam đưa qua, La Duy liền hỏi Vệ Lam: “Lam, ngươi từng nghe nói đến thành Ô Sương chưa?”
Vệ Lam trả lời: “Ta từng nghe nhị công tử nói.”
La Duy hỏi: “ Nhị ca ta nói như thế nào?”
Vệ Lam nhớ lại lời La Tắc, nói lại với La Duy: “Nhị công tử nói thành Ô Sương là nơi giáp giới của Bắc Yến và Đại Chu. Trước kia là thành trì của Đại Chu chúng ta, bị Bắc Yến đoạt đi.”
“Ừ, huynh ấy nói không sai, chuyện đúng là như vậy.”
“Nhị công tử còn nói nếu khi còn sống có thể thu phục thành Ô Sương, thì cả đời này mới đáng giá.”
La Duy thoáng nhướn mày: “Huynh ấy muốn đi đánh thành Ô Sương?”
“Nhị công tử nói sông đào bảo vệ thành Ô Sương quá sâu, tường thành quá cao, cửa thành cũng là sắt trăm năm, dễ thủ khó công, Đại Chu chúng ta bây giờ không thể đánh hạ thành Ô Sương.”
“Nói không sai.” La Duy thầm nghĩ phải làm như thế nào mới không để Hưng Võ đế biết mình cùng Tư Mã Thanh Sa có lui tới, khiến Hưng Võ đế tin tưởng bản thân được Tư Mã Thanh Sa tín nhiệm lúc này, liền hỏi Vệ Lam: “Lam cũng hứng thú với sa trường?”
Vệ Lam nói: “Nhị công tử nói sao ta biết vậy thôi.”
Thất Tử ở ngoài cửa sổ xe nói vọng vào: “Công tử, khách nhân vừa rồi của công tử vẫn theo sau chúng ta.”
“Không có chuyện gì.” La Duy nói, Tôn Ly này xem ra là người cẩn thận, muốn tận mắt thấy La Duy vào cung mới an tâm: “Cứ để hắn đi theo, chúng ta coi như không biết.”
“Thật sự không có việc gì?” Vệ Lam không yên lòng hỏi, vị khách này nhìn thế nào cũng thấy thật kỳ quái.
“Không có việc gì.” La Duy nói: “Hắn có chuyện cầu xin ta, có thể nào hại ta được?”
Vệ Lam lúc này mới thả lỏng tâm tình.
Tôn Ly vẫn đi theo sau xe ngựa La Duy, từ xa xa nhìn La Duy vào cửa cung, rồi sẽ theo La Duy hồi phủ. Chủ nhân nếu không phải đã đến bước sơn cùng thủy tận, cũng sẽ không mượn binh Đại Chu. Bắc Yến cùng Đại Chu có thể nói là kẻ địch, nếu như bị Đại Chu cắn ngược lại một cái, giang sơn Bắc Yến của Tư Mã thị càng không bảo đảm. Nếu để Tư Mã Tru Tà chiếm được Hạ Phương thành, giang sơn vẫn là của họ Tư Mã, nhưng người trong hoàng tộc Tư Mã sẽ có mấy ai còn sống?
“Vậy đánh cược một lần đi.” Tư Mã Thanh Sa viết xong phong thư cứu trợ, đối mặt với Tôn Ly đang tỏ vẻ nghi ngờ, Tư Mã Thanh Sa thở dài: “Cứ xem tấm lòng La Vân Khởi rộng lớn đến cỡ nào.”
Lời này cho tới hôm nay Tôn Ly cũng không hiểu, tấm lòng La Duy rộng lớn bao nhiêu, là có ý gì? Mặc cho số phận, Tôn Ly không hiểu rõ lời Tư Mã Thanh Sa, nhưng có cảm giác như họ đều là dân cờ bạc, đang đặt một ván cược đánh đổi cả giang sơn.
Khi La Duy đi vào điện Trường Minh, mới phát hiện chẳng những là phụ thân La Tri Thu bị Hưng Võ đế triệu vào cung gấp, mà các đại tướng quân ở thượng đô đều đến. Trên ngự án thư ở điện Trường Minh, trải rộng một tấm bản đồ vẽ bốn mặt một tòa điện. Khi La Duy hành lễ với Hưng Võ đế, liếc mắt nhìn lén bản đồ kia, chính là bản đồ sông núi Bắc Yến.
“Duy nhi sao lại đến? Mau bình thân.” Hưng Võ đế nhìn bộ dáng La Duy đi vào điện, bước chân coi như trầm ổn, trên mặt cũng có một ít huyết sắc, lúc này mới bớt lo lắng, xem ra bệnh tình La Duy đã có khởi sắc, trong lòng liền ghi nhận công lao Long Huyền đã tặng nhân sâm Tuyết Sơn cho y.
“Thần hôm nay ra ngoài thăm bạn bè, sau khi về nhà nghe gia mẫu nói gia phụ được bệ hạ triệu gấp vào cung, cho nên thần cũng tiến cung.”
“Ngươi không yên lòng khi phụ thân ngươi ở chỗ trẫm?” Hưng Võ đế hỏi.
La Duy vội đáp: “Không phải, thần chỉ muốn tới chúc mừng năm mới bệ hạ.”
“Được rồi.” Hưng Võ đế nở nụ cười: “Ngươi không yên lòng về cha ngươi, không cần tìm cớ khác, nói dối là không tốt!”
La Duy làm bộ kinh hoảng, định quỳ xuống thỉnh tội.
“Vừa qua năm mới, trẫm tạm tha cho ngươi lần này.” Hưng Võ đế nhìn thấu trò này của La Duy, cảm thấy buồn cười, thần thái trên mặt cũng hòa ái hơn.
La Duy chỉ vào bản đồ Bắc Yến nói: “Thần không biết bệ hạ đang bàn quốc sự, tiểu thần xin cáo lui.”
“Mấy thứ này ngươi cũng nên biết.” Hưng Võ đế nói: “Cứ ở lại.” Đang định để La Duy đứng bên cạnh La Tri Thu, Hưng Võ đế lại lo cho thân thể y, liền nhìn thoáng qua Triệu Phúc.
Triệu Phúc vội chạy đi, mang tới cho La Duy một chiếc ghế tròn bằng gỗ lim.
“Cứ an vị ở chỗ thường ngày ngươi vẫn ngồi đi.” Hưng Võ đế nói với La Duy, thấy La Duy muốn đáp lời, lại nói: “Thân thể ngưoi không tốt, sẽ mệt, ngươi để trẫm bàn quốc sự, hay là phải để ý đến ngươi? Nghe lời, ngồi xuống nào.”
Các tướng quân đều cúi đầu đứng thẳng, việc này không liên quan đến mình, La Duy được nhận ân sủng, bọn họ hâm mộ cũng chẳng kịp.
Lời hoàng đế nói ai dám không nghe, La Duy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, mới nhìn thấy thái tử Long Ngọc ngồi đối diện, mà người đứng cạnh Long Ngọc làm La Duy chấn kinh, thiếu chút nữa đứng bật dậy. Long Huyền sao lại ở đây?
Long Ngọc nhìn La Duy cười gật đầu.
La Duy kinh ngạc như vậy một lát, cúi người với Long Ngọc, mỉm cười gật đầu.
Hưng Võ đế tiếp tục cùng các tướng quân bàn chuyện Bắc Yến nội loạn.
La Duy nhìn về phía Long Huyền, Long Huyền cũng đang nhìn y. Ánh mắt hai người gặp nhau, trong băng lãnh lại mang theo chút né tránh, đột nhiên cả hai người đều hiểu rõ vì sao đối phương lại ở chỗ này.
Long Huyền nhìn bản đồ, lại nhìn về phía La Duy, rồi cười.
Ánh mắt La Duy lảng tránh nụ cười của Long Huyền. Tư Mã Thanh Sa có thể tìm đến mình, Tư Mã Tru Tà cũng có thể đi tìm Long Huyền. Y vừa nhận được tin tức, Long Huyền đã về tới thượng đô, xem ra người của Tư Mã Tru Tà hành động nhanh hơn Tôn Ly. Kéo nhiều vây cánh cũng không bằng đạt được sự tín nhiệm của Hưng Võ đế, cho nên Long Huyền mới có thể bỏ lại tất cả ở Nguyệt Châu, trở lại thượng đô. Cơ hội vừa dùng tính mạng của nữ nhân và nhi tử mình để đổi lấy, liền bị người này quẳng sang một bên.
Long Ngọc nhìn Long Huyền, lại nhìn La Duy, trong mắt Long Ngọc, hai người đều đang chuyên tâm nghe các tướng quân nói chuyện. Bất quá cũng có vẻ là như thế, là nghe, hay là diễn trò, cũng chỉ có hai người này biết rõ.
Các tướng quân Đại Chu tranh luận một hồi lâu, đều nói về thành Ô Sương, đều muốn đánh trận này, nhưng phải đánh như thế nào, thảo luận tìm biện pháp, rồi cuối cùng vẫn không thể làm. Ô Sương thiết kỵ nổi tiếng thiên hạ hơn phân nửa ở xa thành Ô Sương, nhưng tường thành cao ba trượng, thêm con sông đào sâu ba trượng bảo vệ thành, dù đầu thành chỉ có lão già phụ nữ cánh gác, thì bọn họ phải làm sao mới có thể công phá sông đào và tường thành Ô Sương?
Hưng Võ đế mở bản đồ Bắc Yến, khiến La Duy lần đầu tiên thấy được toàn cảnh thành Ô Sương. Nghe Tôn Ly nói, Mạc Hoàn Tang phong tỏa bốn cửa, La Duy còn tưởng rằng thành trì này cũng giống như tất cả các thành trì trên thế gian, có bốn cổng thành bốn phương. Không ngờ vừa thấy, La Duy mới biết thành Ô Sương lại là một tòa thành cheo leo trên vách đá. Chỉ hai cửa nam bắc mới có thể cho xe qua lại. Hai cửa kia mặt hướng sơn cốc sâu thẳm, trừ chim ra, vạn thú tuyệt tích. Tấn công thành thường dùng cách vây thành, còn ở Ô Sương sẽ trở nên vô dụng. Có binh hùng tướng mạnh, buông tay mạnh mẽ tấn công, tại tòa thành trước mặt, cùng nhau tới Hoàng Tuyền.
Bày mưu tại điện Khuynh Văn
Mắt thấy các tướng quân tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tai hồng, sắc mặt Hưng Võ đế cũng càng ngày càng khó coi, tả tướng La Tri Thu lên tiếng: “Bệ hạ, các tướng quân hôm nay vừa mới biết chuyện Bắc Yến nội loạn, theo thần chứng kiến, vẫn nên để các vị tướng quân có thêm thời gian suy nghĩ đã.”
Hưng Võ đế biết hôm nay thảo luận nữa cũng không có kết quả gì, thành Ô Sương dễ thủ khó công là chuyện hiển nhiên, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi. Trăm năm nay, có vị tiên hoàng Long thị nào không có một giấc mộng, là khiến thành Ô Sương có thể trở về lòng bàn tay của Đại Chu, nhưng có vị nào đạt thành tâm nguyện? “Bàn sau đi.” Hưng Võ đế phất tay để mọi người tán đi.
La Tri Thu ra tiền điện, liếc nhìn La Duy, khẽ gật đầu.
La Duy biết phụ thân đang ngầm khuyên mình đừng cậy mạnh, tùy tiện mở miệng, La Duy nhìn La Tri Thu gật đầu một cái.
La Tri Thu lúc ấy mới cùng Triệu Hạc Niên rời khỏi điện.
“Duy nhi có gì muốn nói?” Hưng Võ đế không hỏi Long Ngọc và Long Huyền, mà lại hỏi La Duy.
La Duy đứng dậy đáp lời: “Tiểu thần cũng vừa mới biết được việc này, nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp nào.”
“Ngươi không phải người theo quân.” Hưng Võ đế ngược lại không hề trách La Duy, nói đỡ cho y: “Ngay cả những lão tướng quen giết người cũng chưa có ý gì hay, đừng nói là Duy nhi ngươi.”
Long Ngọc lúc này đứng dậy nói: “Phụ hoàng hãy để các tướng quân suy nghĩ thêm mấy ngày.”
“Nghĩ thêm mấy ngày?” Hưng Võ đế nói: “Tin tức đã tới muộn, trẫm còn phải để họ suy nghĩ mấy ngày?! Chờ bọn hắn nghĩ ra biện pháp, không biết chừng tân hoàng Bắc Yến đã tọa ổn giang sơn! Thật hồ đồ!” Hưng Võ đế liền nổi giận với các tướng quân đang định rời khỏi điện: “Xem ra trẫm đã để bọn họ nghỉ ngơi ở thượng đô quá lâu, nghỉ nhiều đến nỗi những người này không biết lên ngựa giết địch như thế nào nữa! Thật đáng chết!”
“Phụ hoàng bớt giận.”
“Bệ hạ bớt giận.”
Hưng Võ đế phát hỏa, ba người Long Ngọc, Long Huyền, La Duy đều không dám đứng tiếp, vội quỳ xuống xin Hưng Võ đế bớt giận.
“Bình thân.” Hưng Võ đế nói: “Triệu Phúc đỡ Duy nhi đứng lên.”
Triệu Phúc chạy tới đỡ La Duy đứng dậy.
Long Huyền vẫn quỳ trên mặt đất nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng Bắc Yến nội loạn đã hơn hai tháng, nếu Ô Sương thiết kỵ của Mạc Hoàn Tang đã đến Hạ Phương thành, như vậy Hạ Phương thành nhất định sẽ sớm bị công phá. Hiện tại trận chiến vẫn tiếp tục, xem ra Mạc Hoàn Tang cùng Ô Sương thiết kỵ cũng đã đến hồi sa cơ lỡ vận, hai phe chỉ đang giam giữ nhau bên trong mà thôi.”
“Lời này có lý.” Hưng Võ đế nâng tay bảo Long Huyền đứng dậy, sau đó nói: “Trong lòng ngươi đã có chủ ý?”
“Phụ hoàng, nhi thần cũng cần thời gian.” Long Huyền nói: “Nhi thần chỉ cảm giác Đại Chu cần thời gian vạch mưu chuẩn bị, xin phụ hoàng đừng quá mức nôn nóng.”
“Các ngươi đều lui ra đi.” Hưng Võ đế nghe Long Huyền nói như vậy, có chút thất vọng, nhưng không nổi giận nữa, chỉ bảo ba người lui ra. Khi ba người hành lễ, đang định lui ra, Hưng Võ đế lại dặn dò La Duy: “Duy nhi thân thể chỉ vừa khỏe lên, sau khi hồi phủ vẫn phải nghe lời thái y, nghỉ ngơi thật nhiều cho trẫm.”
“Thần tuân chỉ.” La Duy vội vàng lĩnh chỉ.
“Đi thôi.” Hưng Võ đế lúc này mới để La Duy đi, bản thân ngài cũng cần thời gian suy nghĩ xem nên giải quyết mọi chuyện thế nào.
“Hay là hai vị tới Đông Cung ngồi một lát đi.” Ra khỏi điện Trường Minh, Long Ngọc liền nói với Long Huyền và La Duy.
Long Huyền cười nói: “Đông Cung của đại ca hiện tại đều là người đến chúc Tết, đệ chỉ mới nhìn đống xe ngựa trước Đông Cung đã thấy phiền lòng, không ngờ đại ca cùng đại tẩu có thể chịu được. Chén rượu này đành nợ đại ca, ngày khác đi.”
Long Ngọc liền hỏi La Duy: “Vậy Tiểu Duy thì sao? Ngươi sẽ không chê chỗ ta đông người ồn ào chứ?”
Long Huyền nói tưởng như vui đùa, kỳ thật nếu là người suy nghĩ sâu xa, sẽ nhận ra hắn đang nói về quan hệ của thái tử với các triều thần, kết bè kết cánh.“Tiểu thần lúc này chạy đến Đông Cung, thái tử điện hạ sẽ không ngại tiểu thần phiền chứ.” La Duy cũng cười nói: “Chỉ sợ sau khi tiểu thần về nhà, tả tướng phụ thân lại cho tiểu thần nghe niệm kinh cả một đêm mất.” Nếu thái tử đã không để ý đến lời Long Huyền, vậy cần gì y phải nhiều lời?
Long Ngọc cười ha hả: “Được, ta sẽ không để ngươi phải nghe niệm kinh. Tiểu Duy, ngươi nợ ta một bữa cơm, sau này phải trả đấy.”
“Vâng.” La Duy nhìn thái tử thở dài nói: “Tiểu thần ghi nhớ lời này của điện hạ.”
Long Ngọc mang theo người đi về phía Đông Cung.
“Ca ca này của ta là người lúc nào cũng có thể tươi cười.” Long Huyền đứng bên cạnh La Duy, nhỏ giọng nói: “Ta không hiểu vì sao huynh ấy có thể vui vẻ như vậy.”
“Cười có gì không tốt?” La Duy nói: “Tốt hơn là khóc nhiều.”
“Cũng đúng.” Long Huyền nói: “Chúng ta là hẳn là sẽ sống vui vẻ hơn một chút. Không tới Đông Cung, vậy tới chỗ ta đi, điện Khuynh Văn rất thanh tĩnh.”
La Duy liếc nhìn hai tiểu thái giám phụng mệnh Hưng Võ đế đang nâng kiệu đến. Điện Khuynh Văn, nếu có thể, thì cả đời này y cũng không muốn tới, chỉ là hiện tại… La Duy cười khổ, hỏi Long Huyền: “Điện hạ muốn trở về sao?”
“Thân thể ngươi không tốt, lên kiệu ngồi đi.” Long Huyền nói: “Ta sẽ đi bên cạnh. Chúng ta còn phải bàn chính sự.” Long Huyền ghé sát tai La Duy: “Vì một chút việc nhỏ, ngươi không cảm thấy không đáng sao?”
La Duy ngồi trên kiệu, nói với hai tiểu thái giám: “Đi cùng nhị điện hạ đi.”
Long Huyền nhìn bộ dáng La Duy ngồi trên kiệu, tựa như đang dỗi, khóe miệng không tự giác mà mang theo tiếu ý. Long Huyền cứ như vậy cười nhẹ, khiến đám cung nhân quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn giật mình không ít, thì ra khi nhị điện hạ cười rộ lên, bộ dáng càng tuấn tú, chỉ là cười nhẹ, mà vô cùng ấm áp, cứ như ánh mặt trời giữa mùa đông.
Nhưng La Duy lại không chú ý, ánh mắt y chỉ nhìn về con đường phía trước, hiện tại y không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, cũng không rảnh để ý người đang đi bên cạnh này. Đầu óc y bận nghĩ đến thành Ô Sương, cơ hội ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua?
Điện Khuynh Văn vẫn như cũ, những gì Long Huyền yêu thích luôn luôn không biến đổi. La Duy rất quen thuộc với nơi này, cảm giác quen thuộc ấy khiến khi y ngồi với Long Huyền thấy rất không thoải mái.
Cung nhân hầu hạ Long Huyền đều lui xuống, hắn mới mở miệng hỏi La Duy: “Tư Mã Thanh Sa tìm đến ngươi?”
“Tiểu thần không rõ điện hạ đang nói cái gì.”
“Tư Mã Tru Tà tới tìm ta.” Long Huyền nói thẳng.
La Duy liền nói: “Xem ra nội chiến Bắc Yến nhất định đã rơi vào bế tắc.”
Long Huyền mở bản đồ trên bàn, tuy không rõ ràng như tấm ở điện Trường Minh, nhưng La Duy vẫn thấy khá tốt. “Ngươi cũng đã nghe các tướng quân nói rồi, cứ cho là hiện tại cục diện chiến sự bế tắc, chúng ta cũng không thể tấn công thành Ô Sương. Ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân Mạc Hoàn Tang có gan mang binh về phía bắc, hắn căn bản không lo Vân Quan Thiết Kỵ của chúng ta bước vào thành Ô Sương.”
La Duy nhìn bản đồ, nói: “Chúng ta việc gì cứ phải nhất định phải nhắm vào thành Ô Sương, nếu không thể tấn công thì đừng nghĩ đến nó nữa.”
Long Huyền chỉ thành Hạ Phương trên bản đồ: “Ý ngươi là, chi bằng chúng ta nghĩ tới tòa thành này?”
“Xem ra điện hạ cũng nghĩ như vậy.” La Duy ngẩng đầu nhìn Long Huyền.
“So với thành Ô Sương…” Ngón tay Long Huyền chỉ vào thành Hạ Phương: “Mưu đồ này càng dễ thành công hơn.”