2 Replies191. Cầm tặc tiên cầm vương ( bắt vua trước khi bắt quân)
Long Huyền đến quân doanh Đại Chu cách thành Ô Sương năm mươi dặm sau La Duy mười ngày. Long Huyền mang đến hai mươi vạn đại quân được Hưng Võ đế điều động từ các nơi, năm mươi vạn quân Đại Chu đã tập kết dưới chân thành Ô Sương.
Long Huyền đến quân doanh, La Khải đích thân ra đón vào trướng đại soái.
“Điện hạ đi đường vất vả.” La Khải nói lời khách sáo với Long Huyền.
“Được rồi.” Long Huyền điềm nhiên nhìn La Duy, thấy La Duy khí sắc không tồi, liền rời mắt khỏi y, nói với La Khải: “Vốn chúng ta có thể đến sớm hơn ba ngày, nhưng dọc đường gặp mưa lớn, đường lầy lội, đại quân không thể đi nhanh.”
La gia huynh đệ trong trướng đều nhìn thấy trên người Long Huyền dính nước bùn. Long Huyền khác La Duy, không thể làm một hoàng tử gióng trống khua chiêng mà theo quân đến, như vậy hắn sẽ không lấy được sự tín nhiệm của Tư Mã Tru Tà. Long Huyền dọc đường chỉ có thể ở cùng doanh trại với kỵ binh, sống như một kỵ binh, dọc đường chịu không ít khổ cực.
Long Huyền cúi đầu nhìn mình, vô tình đưa tay phủi một đám bùn đất lớn trên ngực xuống, nói: “Ta đã sớm nghe nói rằng đến mùa xuân, đường tới thành Ô Sương trở nên Quỷ Kiến Sầu (quỷ nhìn thấy cũng phát sầu), bây giờ mới được mở mang đầu óc.”
La Duy nói: “Vậy ngươi có biết Thiên Thủy Nguyên sẽ biến thành đầm lầy không?”
Long Huyền ngồi xuống, uống một ngụm nước ấm La Khải rót cho mình, nói: “Nghe nói qua, nhưng ta chưa được nhìn tận mắt.”
La Duy nói: “Vậy ngươi làm cách nào khiến Mạc Hoàn Tang lui binh đến Thiên Thủy Nguyên? Nghĩ hắn là kẻ ngốc hay sao?”
“Thì ra Vân Khởi ngươi không biết chỗ đó có đầm lầy.” Long Huyền đáp lại một câu.
La Duy lạnh nhạt nói: “Ta không phải tướng quân cầm binh, cũng không phải người làm ăn, chỉ ở nhà nhìn bản đồ thì đã sao?”
“Tiểu Duy.” La Khải thấy La Duy dùng khẩu khí này nói chuyện với Long Huyền, thật bất kính, vội lên tiếng ngăn cản La Duy. Mặc dù La gia chống lưng cho thái tử, nhưng cũng không thể bất kính với một hoàng tử như thế chứ.
“Không có việc gì.” Long Huyền ở trước mặt La Duy lại tỏ ra dễ tính: “Không phải có thể làm nơi đóng quân hay sao?”
La Khải nói: “Đúng là có vài chỗ đất trống, nhưng điện hạ làm cách nào khiến Mạc Hoàn Tang xông vào Thiên Thủy Nguyên?”
Long Huyền nói: “Gã vì Tư Mã Tru Tà có thể khởi binh tạo phản, ta nghĩ nếu vì Tư Mã Tru Tà, gã cũng có thể vào Thiên Thủy Nguyên chứ?”
“Ngươi muốn bắt Tư Mã Tru Tà?” Tâm tư Long Huyền, La Duy chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều, lập tức nói: “Lấy Tư Mã Tru Tà uy hiếp Mạc Hoàn Tang?”
“Ngươi vào trong quân Tư Mã Thanh Sa, ta cũng sẽ vào trong quân Tư Mã Tru Tà.” Long Huyền nhìn La Duy nói: “Chỉ cần ở bên cạnh Tru Tà, ta nghĩ ta sẽ có cơ hội đưa y ra khỏi đại quân của Mạc Hoàn Tang.”
“Có thể không?” La Khải cảm thấy cứ như đang bàn chuyện lên trời.
La Duy lại chỉ hỏi Long Huyền: “Nếu ngươi không đưa Tư Mã Tru Tà ra được?”
“Thành bại là ở lúc này, không quản dùng biện pháp gì, ta đều sẽ thành công, ngươi đừng lo lắng.” Long Huyền nói.
La Khải ở một bên nói: “Mạc Hoàn Tang tại sao nguyện ý bán mạng vì Tư Mã Tru Tà như thế?”
“Thê tử của Tư Mã Tru Tà xuất thân từ Ô Sương Mạc thị.” La Duy nói, đúng là y đã không nghĩ tới việc này.
Long Huyền liền nói: “Chúng ta chỉ cần biết rằng hắn nguyện ý là được, về phần vì cái gì, đây là chuyện của người khác, chúng ta không cần biết.”
La Duy gật đầu, lời này y đồng ý.
La Khải nhìn bộ dáng hai người, đột nhiên nghẹn lời, xem ra là anh đã hỏi thừa rồi.
Long Huyền uống hết một ly nước ấm, ngồi trong trướng một lát, trên người cũng ấm áp hơn, liền nói với La Khải: “Thế Nghi, chúng ta bàn một chút chuyện quân sự đi, phải chờ phân phó ba chỗ, lại nghĩ cách phối hợp, tất nhiên không thuận tiện.”
La Duy đi tới trước bàn của La Khải, trong một đống lớn giấy tờ, lấy tờ bản đồ Bắc Yến của La Khải vẽ ra.
“Vệ Lam đâu?” Long Huyền cũng đi đến, ánh mắt đảo qua bản đồ, lộ ra một chút tán thưởng, miệng lại hỏi La Duy.
“Ngươi hỏi Vệ Lam làm cái gì?” La Duy lập tức cảnh giác.
“Ngươi không tập võ.” Long Huyền nói: “Tới chỗ Tư Mã Thanh Sa, hắn phải theo ngươi một bước không rời. La Duy, chuyện này, ngươi gạt ai cũng được, nhưng Vệ Lam là người muốn bảo vệ tính mạng của ngươi, bất cứ chuyện gì dù lớn dù nhỏ cũng đều phải cho hắn biết.”
“Điện hạ nói rất có lý.” La Khải nói: “Tiểu Duy, gọi Lam vào đây đi.”
La Duy hồ nghi nhìn Long Huyền, người này thật sự có lòng tốt nghĩ đến sống chết của y sao?
“Nếu Tư Mã Thanh Sa không tới thành Hạ Phương.” Long Huyền nói: “Ta sẽ đưa Mạc Hoàn Tang tới, có gì khác nhau không? La Duy, ngươi và ta giống nhau, đều không có đường lui.”
“Biết rồi.” La Duy thầm thuyết phục chính mình, ít nhất tại hiện tại nên tin người này một lần đi: “Đại ca, sai người gọi Lam đến đây đi.”
Vệ Lam đi vào trướng, trừ lúc hành lễ vấn an mới nhìn Long Huyền một cái, còn lại không ngẩng đầu liếc nhìn Long Huyền một lần nào. Hắn chỉ im lặng đứng ở bên cạnh La Duy, nghiêm túc nghe ba người trao đổi, đem những lời này nhất nhất ghi tạc trong lòng.
Vào đêm sau, nơi chứa lương thảo xảy ra một phen rối loạn.
“Xảy ra chuyện gì?” La Khải vốn đã chuẩn bị ra ngoài thăm dò xem, thì chạm mặt Trữ Phi xông vào trướng.
“Mưa cuốn trôi hơn mười xe lương thảo.” Trữ Phi vừa từ doanh chứa lương thảo về, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm.
“Sợ cái gì thì cái đó đến.” La Khải ảo não nói. Mấy ngày nay anh sợ mưa to làm ướt lương thảo, mới chuyển doanh lương thảo lên một chỗ cao, không ngờ nước vào từ hướng khác trong quân doanh, chỗ lương thảo kia bị nước cuốn trôi mất.
Trữ Phi lau nước bùn trên mặt nói: “Bây giờ còn chưa biết mưa khi nào mới ngừng, vùng đất ấy giờ như một dòng sông, mạt tướng đã lệnh cho bọn họ chuyển bớt lương thảo.”
“Điện hạ.” La Khải nói với Long Huyền: “Mạt tướng đi xem xét chuyện lương thảo.”
Long Huyền chỉ khẽ gật đầu.
La Khải và Trữ Phi vội vàng chạy ra ngoài.
“Nơi này khí hậu không tốt.” Long Huyền ném bản đồ lên bàn, nhìn La Duy nói: “Chúng ta tốt nhất là tốc chiến tốc thắng. Nếu chiến sự này dài hơn một năm, đến mùa đông năm sau, chúng ta không về được thượng đô, tất cả sẽ chết ở chỗ này.”
“Trời lạnh thì mặc thêm nhiều quần áo.” La Duy nói: “Chiến sự nổ ra, ai biết lúc nào chấm dứt? Một năm? Ta thấy khoảng thời gian này cũng chỉ đủ để chúng ta dụ Mạc Hoàn Tang tới Thiên Thủy Nguyên.”
“Ngươi không tin vào bản lĩnh của đại ca ngươi?” Long Huyền nghe La Duy nói vậy, cảm thấy khó hiểu: “Ý ngươi là, Mạc Hoàn Tang hơn hẳn đại ca ngươi?”
“Không phải.” La Duy nói: “Chỉ là với thanh danh của người này, chắc chắn không phải khoác lác. Điện hạ, ta lại cảm thấy, ngươi chủ ý đánh Tư Mã Tru Tà, vì sao không thẳng thắn nhìn xem có cơ hội trừ khử Mạc Hoàn Tang hay không?”
“Ngươi muốn ta giết chết Mạc Hoàn Tang ngay trong đại quân Ô Sương?”
“Cầm tặc tiên cầm vương, đã không có Mạc Hoàn Tang, một kẻ mù như Tư Mã Tru Tà sẽ có bao nhiêu bản lĩnh để chỉ huy Ô Sương thiết kỵ?”
Long Huyền “Ha” một tiếng bật cười lên: “La Duy, nếu ta giết Mạc Hoàn Tang, Tư Mã Tru Tà không có bản lĩnh chỉ huy Ô Sương thiết kỵ, nhưng ta làm cách nào trở về toàn thây? Ngươi muốn ta chết trong đại quân Ô Sương sao?”
“Ta sao có thể có chủ ý này?” La Duy cũng cười, nói: “Ta chỉ nói nếu có cơ hội, thì điện hạ cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh là được, không cần miễn cưỡng. Hơn nữa, điện hạ đã muốn giết một người, chẳng lẽ lại không có cách nào sao? Giết người không cần thấy máu đâu.”
Ngoài trướng mưa ngày càng lớn, hạt mưa đập vào bên ngoài trướng, phát ra tiếng lộp độp, như vô số nhịp trống. Vệ Lam nhìn hai người trước mặt, trên mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, Vệ Lam bắt đầu cảm thấy, La Duy và Long Huyền tự có thế giới của riêng mình, người ngoài chen chân không lọt.
La Duy dường như cảm thấy được cái gì, y vẫn nhìn Long Huyền, nhưng lại cầm tay Vệ Lam.
Long Huyền nhìn thấy màn này, nụ cười chưa đổi, nhưng ánh mắt ngày càng lạnh.
192. Ta đem La Duy phó thác cho ngươi
Tôn Ly nhận được tin tức của La Duy, chiều ngày hôm sau liền đến doanh trại Chu quân. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Chu quân rõ ràng đóng quân trong một hoang mạc, nhưng hiện tại lại giống như bị hãm trong một vũng bùn to. Nhóm Chu binh đứng trong cơn mưa to, khiến Tôn Ly sinh ra một loại ảo giác, dường như bọn họ không có chỗ để đi, chỉ có thể đứng thối rữa ở vũng bùn đó, cho đến khi trở thành một đống xương trắng.
Trướng của La Duy cũng bị nước vào, bất quá thần tình y thoạt nhìn coi như thoải mái, thậm chí còn có tâm tình cùng Tôn Ly nhàn thoại vài câu.
Tôn Ly hỏi La Duy: “Công tử, tại hạ vừa mới thấy doanh trại của mọi người, so với lần trước khi tại hạ đến, có vẻ nhiều lên không ít.”
La Duy đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Tôn tướng quân cũng thấy trời mưa mãi không ngừng rồi đấy, chúng ta hiện tại ngâm mình ở trong nước bùn, rất nhiều nơi vốn đã dựng trướng rồi, nhưng không thể dùng nữa, nên chúng ta đành phải dựng thêm trướng.”
“Thì ra là như vậy.” Tôn Ly chắp tay nói với La Duy: “Công tử chịu khổ rồi.”
“Chút khổ sở ấy không tính là gì.” La Duy nhìn Tôn Ly cười nói: “Tôn tướng quân có thể nhìn ra doanh trại quân đội của chúng ta có sự thay đổi lớn, nhãn lực quả không tồi. Thanh Sa thái tử thật có phúc khí, trong đám thủ hạ có người tài như Tôn tướng quân.”
Tôn Ly cười ngượng ngùng, trong lời La Duy có ẩn ý, ngầm ám chỉ rằng hắn vẫn chưa tin y. Tôn Ly lúc này không dám nói thêm với La Duy nữa, dù sao Tư Mã Thanh Sa vẫn còn ở nơi đó chờ Chu binh đến cứu mạng.“Công tử khi nào thì chuẩn bị đến thành Ô Sương?” Hắn hỏi La Duy.
“Sáng sớm ngày mai.” La Duy nói: “Tôn tướng quân có thể mở cổng thành Ô Sương chứ?”
Tôn Ly vội nói được, hắn đã đợi La Duy mấy ngày, đã sớm nóng vội, lúc này rốt cục đợi được La Duy mở miệng nói muốn vào thành Ô Sương, Tôn Ly chỉ sợ chỗ của La Duy sinh ra biến cố, sao còn dám nói một chữ “không”.
“Vậy thì tốt.” La Duy thực sảng khoái nói: “Ngày mai, giờ dần, dưới thành Ô Sương, Tôn tướng quân đến giúp ta xông vào Ô Sương.”
La Duy liên tục mười ngày chậm chạp không mở miệng nói chuyện tiến vào thành Ô Sương, khiến Tôn Ly nghi ngờ người này thay đổi tâm tư, muốn ra điều kiện gì đó với chủ nhân hắn, hôm nay cuối cùng nhận được tin chính xác, Tôn Ly mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.“Công tử yên tâm.” Hắn đứng dậy trịnh trọng nói với La Duy: “Ngày mai, giờ dần, tại hạ cùng công tử hẹn gặp dưới thành Ô Sương.”
“Ta và tướng quân đã hứa rồi đấy.” La Duy nói, nhìn Vệ Lam bên cạnh: “Lam, ngươi đưa Tôn tướng quân ra khỏi doanh đi.”
“Tướng quân, mời.” Vệ Lam đi đến bên cạnh Tôn Ly, đưa tay ra hiệu mời ra. Hắn không hề có hảo cảm với người này, nhưng giờ phút này cũng không thể không tỏ ra cung kính.
Khi Tôn Ly rời khỏi doanh trại Chu quân, trời vẫn đổ mưa rào, xem ra hắn còn phải tạ ơn trận mưa to này, khiến La Duy rốt cuộc không chịu nổi mà muốn vào thành Ô Sương.
Thời gian vào thành đã định, quân Chu vội vàng hạ trại, đi tới thành Ô Sương.
Doanh trại các tướng quân chỉ cần đủ quân số, đều chạy tới tìm La Khải. Lần này xuất quan khiến bọn họ chẳng hiểu nổi ngọn ngành, bây giờ phải đánh thành Ô Sương sao? Nhưng chẳng ai nói với bọn họ phải đánh như thế nào, cứ coi như tinh thần dâng cao, nhưng dưới chân chỉ có vũng bùn, ngay cả ngựa cũng không chạy nổi, trận này phải đánh như thế nào?
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” La Khải trấn an các thủ hạ: “Ngày mai xuất binh, toàn quân trên dưới không thể có một tia động tĩnh nào. Súc vật miệng mũi bốn vó đều phải bọc lại, tất cả gươm giáo treo trên chiến mã đều tháo xuống.”
“Vì sao?” Có tướng quân hỏi La Khải: “Chúng ta cứ im ắng mà đi như thế?”
“Đúng vậy.” La Khải nói: “Việc này triều đình đã an bài thỏa đáng, chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được rồi. Còn nữa, ngày mai ai gây ra động tĩnh, làm hỏng đại sự của bổn soái, chém không tha.”
Các tướng quân đều lĩnh mệnh rời đi. Tuy rằng bọn họ không thể tưởng tượng nổi, rằng nơi này cách xa thượng đô vạn dặm, triều đình sao có thể sắp xếp trận đánh này của bọn họ? Bất quá phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cho nên La Khải nói cái gì thì bọn họ làm cái đó.
Khi đại quân sắp xuất phát, La Khải mới có thì giờ đến gặp La Duy. Lúc anh tiến vào trướng của La Duy, cũng là lúc Vệ Lam giúp La Duy mặc giáp, La Khải sau khi bước vào, cùng với Vệ Lam giúp La Duy.“Rời quân đội của đại ca, hết thảy đều phải tự coi chừng. Đại ca biết ngươi thông minh.” La Khải nói với La Duy: “Nhưng trăm ngàn tính toán rồi cũng có chỗ sơ sảy, ngươi ở chỗ Tư Mã Thanh Sa, phải nghe Lam khuyên bảo, đừng chuyện gì cũng tự mình làm chủ, không nghe ai nói.”
“Vâng, đại ca.” La Duy cười nói: “Đệ không phải người bảo thủ, đệ sẽ trở về. Chờ khi chúng ta trở lại Vân Quan, nói không chừng đại tẩu đã cho đệ thêm một tiểu chất nhi. Đúng rồi, đại ca, huynh đã nghĩ tên cho đứa bé chưa?”
La Khải bị La Duy biến thành dở khóc dở cười: “Giờ là lúc nào, ngươi còn nghĩ đến việc này?” Hắn thay La Duy mặc nhuyễn giáp, lại gõ lên trán La Duy một cái, rồi mới nói: “Giáp này cũng là ngự ban?”
“Đúng vậy.” La Duy cúi đầu nhìn bộ giáp trên người mình: “Nói là mặc vào thì đao thương bất nhập, đệ chẳng tin.”
“Vật được ngự ban, cũng có thể đem ra nói bậy hay sao?” La Khải trừng mắt nhìn La Duy.
La Khải xưa nay là người nghiêm túc, ngay cả khi không trừng mắt, cũng chưa có ai dám nhiều lời với hắn, nhưng La Duy lại không sợ vị đại ca này, vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười với La Khải: “Đại ca, huynh nói con của huynh về sau cũng phải tập võ tòng quân sao?”
“Ngươi sao có thể nghĩ về sau này sớm như vậy.” La Khải lại khoác cho La Duy một bộ quần áo mùa đông, nói: “Đó là chuyện về sau, sao ngươi biết được chất nhi của ngươi có phải nữ hài hay không?”
“Tiểu chất nữ đệ cũng thích mà.” La Duy nói: “Nhà chúng ta chính là còn thiếu một nữ hài nhi đấy.”
“Đủ rồi.” La Khải nói: “Đừng nhiều lời nữa, ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói, nhất định phải bình an trở về.”
“Đi thôi.” La Duy động động tay chân, đi qua đi lại vài bước. Quấn áo mùa đông dày dặn, thêm bên trong lại có giáp, cùng mặc ở trên người, khiến y cử động không tiện, lại khó thở.
“Quá nặng à?” La Khải hỏi, thấy La Duy gật đầu, liền nói: “Hôm nay rất lạnh, ngươi không mặc nhiều là không được, tập làm quen đi.”
Vệ Lam mang một bát súp tiến vào, đặt vào tay La Duy.
La Khải đột nhiên hành lễ với Vệ Lam.
“Đại công tử, đây là…?” Vệ Lam bị La Khải bất thình lình thi lễ làm cho cả kinh, vội nghiêng người tránh lễ của La Khải.
“Lam.” La Khải nhìn Vệ Lam nói: “Ta đem Tiểu Duy phó thác cho ngươi, nó không có võ, thân mình cũng không tốt, ngươi là người cẩn trọng, Tiểu Duy cũng nghe lời ngươi, nhờ ngươi chiếu cố nó.”
“Đại công tử yên tâm.” Vệ Lam vội đáp: “Vệ Lam dù có liều mạng, cũng sẽ bảo vệ công tử chu toàn.”
“Xì…” La Duy nghe Vệ Lam lời này, lại là thay đổi vẻ mặt, phun xuống đất một ngụm, nói: “Đừng nói cái gì chết hay không. Đến lúc ấy, nếu ngươi thực sự dám liều mạng để cứu ta, ta nhất định sẽ chết ngay trước mặt ngươi, Lam, ngươi tin không?”
Vệ Lam nhìn La Duy phát ngốc, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết nói từ đâu.
“Ngươi nói đi!” La Duy kéo vạt áo Vệ Lam: “Ngươi nhớ kỹ lời ta nói chưa?”
Vệ Lam nhẹ giọng đáp lại La Duy: “Nếu công tử xảy ra chuyện gì, Vệ Lam làm sao sống nổi?”
“Được rồi, được rồi.” La Khải ở một bên nhìn hai người này, lờ mờ nhận ra điều gì đó, chỉ là thời khắc xuất chinh sắp tới, anh không kịp nghĩ nhiều, nhìn La Duy và Vệ Lam nói: “Các ngươi đều phải bình an trở về cho ta.”
“Chắc chắn rồi.” La Duy nhìn Vệ Lam nói: “Chúng ta đều phải bình an vô sự mới được.”
“Ừ.” Vệ Lam nói: “Ta nhớ kỹ lời công tử nói.”
“Tuyên Châu?” La Duy hỏi.
Vệ Lam gật đầu.
Hai người lúc này mới nhìn nhau cười, chỉ có La Khải ở một bên nhìn không hiểu ra sao.
193. Ngày thành Ô Sương trở về
Trước đây vẫn mưu tính chuyện thành Ô Sương, mà khi La Duy chân chính đứng dưới thành Ô Sương, tâm tình y lại vô cùng bình tĩnh. Tôn Ly mang theo người theo cạnh La Duy, quây thành một vòng tròn, đặt La Duy dưới sự khống chế của bọn họ.
“Công tử, vào thành chứ?” Tôn Ly hỏi La Duy.
“Vào thành đi.” La Duy nói, ngữ điệu thoải mái tựa như không phải vào thành Ô Sương, mà như là đang bước qua cửa nhà mình vậy.
Một thủ hạ của Tôn Ly bắn một quả pháo lệnh.
Giữa cơn mưa, La Duy nhìn quả pháo bay lên không trung, phát ra một tiếng vang dài mà bén nhọn, sau đó nở rộ giữa không gian, rồi lập tức biến mất trong mưa, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Cổng thành Ô Sương phát ra một tiếng nổ, trong ánh mắt kinh ngạc của Chu quân, ầm ầm mở rộng.
Trữ Phi mang quân tiên phong chờ ở con sông đào tại biên thành, nhìn cửa thành mở rộng, Trữ Phi chỉ hô một chữ “Xung phong!” rồi đi trước làm gương, xông thẳng về phía thành Ô Sương.
Phía sau binh tướng đều là Vân Quan thiết kỵ tinh nhuệ, thấy ngựa Trữ Phi xung phong đi trước, lập tức phản ứng lại, hùng dũng lao về phía thành Ô Sương như thủy triều dâng.
Tôn Ly khẩn trương tới mức ghé sát vào người La Duy.
“Chúng ta cũng vào thành đi.” La Duy vỗ vai Tôn Ly: “Đừng sốt ruột, không phải ta vẫn ở đây sao?”
Lúc này Chu Quân đã đốt đuốc, Tôn Ly thấy La Duy vẫn mang vẻ mặt tươi cười: “Công tử, mời.” Tôn Ly vì quá khẩn trương mà có vẻ run rẩy.
La Duy thúc ngựa đi trước, liền thấy trước mình không xa là Long Huyền đang đứng dưới ánh đuốc, La Duy không thể dừng ngựa, chỉ đi lướt qua Long Huyền. Đi rất xa, La Duy nhịn không được lại quay đầu, dưới ánh đuốc kia, đã không thấy bóng dáng Long Huyền. Người này muốn thừa dịp loạn vào trong quân Tư Mã Tru Tà, chuyến này hung hiểm không thua gì y.
“Công tử nhìn cái gì vậy?” Tôn Ly hỏi, lúc này hắn căng thẳng thần kinh cao độ, nhất cử nhất động của La Duy hắn đều để vào mắt.
“Không có việc gì.” La Duy ngồi thẳng trên ngựa: “Chúng ta không nên ở đây lâu.” Y nói với Tôn Ly: “Trực tiếp qua thành tới Bắc Môn, đến chỗ chủ nhân ngươi đi.”
“Hết thảy nghe theo công tử phân phó.” Tôn Ly ước gì như vậy, vội vàng lên tiếng.
Long Huyền hòa mình trong đám Vân Quan thiết kỵ, hắn nhìn La Duy thúc ngựa lướt qua mình, người này chưa từng tập võ, nhưng dáng vẻ ngồi trên lưng ngựa không hề ốm yếu, lại có vài phần mạnh mẽ.
“Điện hạ?” Thị vệ gọi Long Huyền một tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Long Huyền nói. Hắn lại nhìn về phía trước, bóng dáng La Duy đã không nhìn thấy nữa, người này sẽ sống sót trở về, Long Huyền tự nói với chính mình, ta chưa cho y chết, sao y có thể chết cho được?
Cổng thành này, trên mặt đất đã có biết bao thi thể quân nhân Bắc Yến ngã xuống, máu người được mưa to cọ rửa, chảy về phía sông đào. Tuy còn chưa nhiễm đỏ mặt nước sông đào, nhưng nhìn mặt đất từng vùng đỏ sậm, dòng suối nước đục ngầu, liền biết trước khi Chu quân vào thành, nơi này đã trải qua một hồi thảm sát.
La Duy giục ngựa vội chạy đi, không kịp nhìn cảnh vật lướt qua nơi thành Ô Sương. Y chỉ nhìn thấy cửa sổ nhà dân đóng chặt, có lẽ họ bị những biến cố này làm hoang mang lo sợ, chỉ dám co đầu rút cổ trong nhà, mặc cho số phận.“Người nhà Mạc Hoàn Tang, các ngươi định xử trí như thế nào?” Khi La Duy đến được Ô Sương Bắc Môn, mới hỏi Tôn Ly.
“Công tử không biết sao.” Tôn Ly thở dài nói: “Người nhà Mạc thị lần này đều bị Mạc Hoàn Tang bắt tòng quân.”
“Cả gia tộc?” La Duy lần đầu nghe đến chuyện này: “Người già trẻ nhỏ cũng phải đi?”
“Đúng vậy.” Tôn Ly nói: “Mạc Hoàn Tang quyết tâm muốn tạo phản, nếu lần này tạo phản bất thành, liền chuẩn bị mang theo người nhà cùng chết.”
“Trí chi tử địa nhi hậu sinh.” ( bố trí nơi chết để sau đó được sống) La Duy lau nước mưa trên mặt: “ Mạc Đại tướng quân của các ngươi vẫn là một con người mạnh mẽ.”
Tôn Ly oán hận nói: “Công tử chớ nói vậy, tại hạ còn hận không thể tự tay đâm chết tên giặc này.”
“Sẽ có cơ hội.” La Duy nói: “Đến khi Tôn tướng quân phú quý vô biên, cũng đừng quên ở Đại Chu còn có một La Duy.”
Tôn Ly cười: “Công tử lại nói đùa với tại hạ rồi, tại hạ dù phú quý cũng chẳng thể sánh với công tử, không đáng nhắc tới.”
“Chờ Thanh Sa thái tử bước lên đế vị.” La Duy nhỏ giọng nói với Tôn Ly: “Ngươi tại sao phải sợ hắn sẽ bạc đãi ngươi?”
Tôn Ly cũng nhỏ giọng đáp lại La Duy: “Vậy trước hết cho tại hạ đa tạ lời tốt lành của công tử.”
Hai người nói chuyện, giục ngựa chạy như điên trên con đường không một bóng người, không lâu sau đã tới Ô Sương Bắc Môn.
Vệ Lam, Long Thập và đám người phía sau sớm đã tới Bắc Môn, liền lập tức tiến lên. Thủ hạ của Tôn Ly cũng thức thời, nhường chỗ.
“Công tử.” Ngón tay Vệ Lam chỉ vào thành lâu phía sau, nói cho La Duy biết: “Đại công tử ở trên kia.”
La Duy quay đầu, thấy La Khải đứng ở thành bắc Ô Sương, liền hướng về phía La Khải phất phất tay.
La Khải tựa người ở lỗ châu mai trên tường thành, miệng mấp máy, như nói cái gì đó với La Duy.
Tiếng mưa rơi quá lớn, thành Ô Sương cũng quá cao, lời La Khải nói La Duy một câu cũng không thể nghe được. La Duy chỉ có thể chỉ chỉ lỗ tai mình, lại nhìn La Khải lắc lắc đầu.
“Ngươi nhất định phải cẩn thận, đại ca chờ ngươi trở về!” La Khải đứng trên thành hô to.
La Duy lúc này có thể nghe được tiếng La Khải, nhưng vẫn không nghe rõ La Khải nói những gì, cuối cùng chỉ có thể phất tay với La Khải, để lại cho La Khải một nụ cười, rồi cùng Tôn Ly đi về hướng bắc.
Khi Trữ Phi lên thành bắc, thân ảnh La Duy đã không thể nhìn thấy nữa: “Đại soái.” Trữ Phi đi đến bên cạnh La Khải, nhỏ giọng nói với anh: “Nhị điện hạ cũng đã ra khỏi thành.”
La Khải lúc này mới thu hồi ánh mắt mãi hướng về phía chân trời, ngoài thành mấy chiếc xe ngựa cũng đi về hướng bắc, chỉ là không cùng đường đi với La Duy.
“Cửa thành hiện tại có cần đóng không?” Trữ Phi hỏi.
“Đợi một lát.” La Khải nói.
Không bao lâu, có một vài dân chúng trong thành lớn mật, nhìn Chu binh lục soát từng ngõ lớn nhỏ dưới sự chỉ dân của Ô Sương thiết kỵ Bắc Yến, bọn họ làm như không thấy dân chúng, cổng thành phía bắc vẫn chưa đóng, đầu tiên là có mấy kẻ vô gia cư chạy ra ngoài, Chu Quân trên thành cũng chẳng nhìn thấy, vì thế người chạy ra khỏi cổng thành phía bắc này ngày một nhiều.
La Khải luôn luôn đứng trên thành nhìn xuống, ước chừng số người chạy ra đến một ngàn người, mới nói với Trữ Phi: “Tử Chu, đóng cửa thành, nếu có ai muốn chạy ra bên ngoài thì đuổi về.”
Trữ Phi lĩnh mệnh mà đi.
La Khải gọi văn thư trong quân đến, nói: “Đi viết một bố cáo chiêu an (cáo thị làm an lòng dân chúng), nói cho dân chúng trong thành biết, chúng ta theo yêu cầu của Thanh Sa thái tử, đến Bắc Yến giúp bọn họ tiêu diệt phản thần tặc tử Mạc Hoàn Tang. Để dân trong thành đừng lo lắng, Chu Quân sẽ không ở nơi này lâu, thành Ô Sương vẫn là thành Ô Sương của Bắc Yến.”
“Đại soái?” Văn thư đầy kinh ngạc, thành Ô Sương có thể chiếm về?
“Ngươi đừng hỏi nhiều, câu từ tùy ngươi viết, nhưng ý tứ phải như vậy.” La Khải đưa lưng về phía văn thư nói.
“Tuân lệnh.” Văn thư cũng lĩnh mệnh rời đi.
La Khải đứng trên thành lâu Ô Sương, gió bắc gào thét, mưa rất lạnh, tay vỗ về những viên gạch đen nhánh của thành Ô Sương, La Khải không ngờ hắn thật sự có thể có đứng trên thành Ô Sương một ngày, đây là giấc mộng từ nhỏ của hắn, hôm nay trở thành sự thật, lại thoáng như một hồi mộng đẹp.
Trữ Phi đến phục mệnh, thấy La Khải ngoắc y, vội vàng đi đến bên cạnh La Khải, nói: “Đại soái còn có gì phân phó?”
“Tử Chu.” La Khải nhẹ giọng nói với Trữ Phi: “Hôm nay chính là ngày thành Ô Sương trở về.”
Trữ Phi cũng đưa tay vuốt ve những viên gạch trên thành Ô Sương, ẩm ướt lại mang theo cái lạnh thấu xương. Y cùng với La Khải cùng nhau nhìn phương xa, về hướng bắc, ở phía chân trời kia, hẳn là Thiên Thủy Nguyên, chỗ đó còn có một hồi huyết chiến đang chờ bọn họ.
194. Quân doanh Bắc Yến
Mùa xuân Bắc quốc tuy cũng xanh mướt đã mắt, nhưng không hề cho người ta cái cảm giác ấm áp.
La Duy dọc đường đi cùng Tôn Ly, vừa phải tránh người của Mạc Hoàn Tang, lại phải ngày đêm không nghỉ gấp rút lên đường, sắc mặt vốn có chút hồng nhuận đã trở nên xanh trắng. May mà tinh thần y như dây cung đã kéo căng, vô cùng khẩn trương, người khác thấy dáng vẻ của y không tốt, nhưng bản thân La Duy không hề thấy mệt.
Đám người Vệ Lam thay nhau tìm Ngụy thái y, đều lo lắng cho thân thể La Duy. Ngụy thái y trợn trắng mắt nhìn mấy người này sốt sắng, nhưng bây giờ mỗi ngày đều chạy lang thang gấp rút lên đường, ông sao có thể nghĩ ra cách khiến La Duy khỏe lên được? Sờ sờ gói dược liệu đeo trên người, nếu không nhờ Long Huyền cho nhân sâm Tuyết Sơn, thuốc Hưng Võ đế ban cũng là đồ thượng đẳng, ngàn vàng khó kiếm, La Duy nói không chừng cũng đã xuống mồ an nghỉ.
Ngay khi La Duy và đoàn người tới thành Hạ Phương, đại quân Đông Thương do nhiếp chính thân vương Dương Nguyên Tố chỉ huy, qua cửa Xuân Độ, nhắm thẳng thành Hạ Phương mà đến.
“Ô Sương thiết kỵ dũng mãnh dị thường.” La Duy thấy khi Tôn Ly biết được đại quân Đông Thương cũng vào Bắc Yến đã phải cố đứng thẳng để không té xỉu, liền giải thích với Tôn Ly: “Lần này không tiêu diệt toàn bộ Ô Sương thiết kỵ, Bắc Yến sau này sẽ để lại hậu hoạn khôn lường.”
Tôn Ly nói: “Trong Ô Sương thiết kỵ cũng có người bị chủ nhân ta thu phục, vì sao phải diệt toàn bộ?”
“Nhân tâm khó dò.” La Duy nói: “Thanh Sa thái tử sao có thể biết người theo phe hắn không có tâm tư khác? Họ đều là những người theo Mạc Hoàn Tang vào sinh ra tử, người mà giao tình vào sinh ra tử cũng có thể quên, Tôn tướng quân, loại người này ngươi dám dùng sao?”
Tôn Ly không có lời nào để nói, Ô Sương thiết kỵ chính là thiên hạ của Mạc gia, Tư Mã Thanh Sa muốn thu phục họ, đúng là nói dễ hơn làm.
Một tháng sau, La Duy và đoàn người mới chạy tới quân doanh Bắc Yến dưới thành Hạ Phương. Lúc này Tư Mã Tru Tà và đại quân của Mạc Hoàn Tang đã rút quân, mà đại quân Đông Thương cũng cách thành Hạ Phương không xa.
La Duy không có vào thành Hạ Phương, chỉ để Tôn Ly vào thành thông báo với Tư Mã Thanh Sa một tiếng.
Đoàn người một tháng nay đều ngày đêm gấp rút lên đường, người người đều bẩn đến nỗi khó nhận ra hình dạng. La Duy bảo mọi người đi rửa mặt chải đầu, chính y cũng cùng Vệ Lam tắm một chút.
“Muốn gặp chính chủ, ta phải sạch sẽ một chút mới được.” Ghé vào bồn tắm, La Duy nhắm mắt như muốn ngủ, nói với Vệ Lam ở phía sau lưng.
“Lại gầy đi rồi.” Vệ Lam đưa tay sờ xương cốt y, dường như oán giận nói một câu.
“Nói lung tung.” La Duy đưa tay xuống hông, véo một ít thịt cho Vệ Lam xem: “Gầy hơn nữa thì ta còn giống người hay sao? Đây là cái gì? Chẳng lẽ là thịt trên người kẻ khác?”
“Được rồi.” Vệ Lam đánh nhẹ vào tay La Duy, da thịt non mềm, cho dù là tự y chạm vào, sẽ không tự làm đau bản thân, nhưng cũng đỏ một mảnh: “Sẽ tắm rất nhanh thôi, ngươi đừng lộn xộn.”
“Bồn tắm này thật to.” La Duy ngáp một cái: “Hai người chúng ta cùng ngồi cũng vẫn còn chỗ trống, có khi thêm người thứ ba vẫn được.”
“Ngươi còn muốn để ai ngồi vào?” Vệ Lam ghé sát La Duy hỏi.
Trước khi tắm, La Duy có uống qua một chén thuốc, lúc này bồn tắm lại bốc hơi nóng, trên gương mặt xuất hệt hai vệt ửng hồng. Y quay đầu nhìn Vệ Lam cười: “Trừ ngươi ra, còn có thể có ai? Ta là cái loại không đứng đắn khốn kiếp ấy sao?”
Vệ Lam lắc đầu, nói: “Nhắm mắt vào, còn phải gội đầu nữa.”
La Duy nghe lời nhắm mắt lại, một giây sau đã cảm thấy có cái gì đi vào thân thể mình, nhưng không xâm nhập, chỉ ở ngay cửa động.“Lam.” La Duy nhỏ giọng kêu một tiếng, mắt vẫn nhắm.
“Một chút nữa thôi là được.” Vệ Lam nói nhỏ bên tai La Duy.
La Duy đưa tay chạm vào: “Ngươi như vậy là đủ rồi?” Y cười Vệ Lam: “Hay là ta giúp ngươi đi.”
Vệ Lam kêu một tiếng, ôm La Duy càng chặt hơn.
Trận này kết thúc, La Duy cơ hồ dựa vào ngực Vệ Lam ngủ thiếp đi.
“Ra ngoài rồi ngủ tiếp có được không?” Vệ Lam cũng ôm La Duy một hồi lâu sau, mới nói với y như vậy.
“Ừ.” La Duy thế này mới mở mắt, nói: “Tư Mã Thanh Sa cũng sắp đến, ta còn phải ứng phó với người này nữa.”
Vệ Lam lại tẩy rửa toàn thân trên dưới cho La Duy một lần.
La Duy đứng bên ngoài bồn tắm, mặc quần áo, một bên nhìn Vệ Lam gột rửa, nói: “Mạc Hoàn Tang lui binh, xem ra Long Huyền đã đến quân doanh phía bên kia.”
Vệ Lam nói: “Công tử muốn thuyết phục Tư Mã Thanh Sa xuất binh?”
“Ừ.” La Duy nói: “Lam, ngươi ở trong này tắm đi, ta về trướng chờ Tư Mã Thanh Sa.”
“Ta sẽ xong ngay.” Vệ Lam lúc này không dám để La Duy đi một mình.
“Ngươi tắm một chút đi.” La Duy đi đến bồn tắm, xát xà phòng lên lưng Vệ Lam: “Chúng ta không thể ở đây lâu, sắp tới hành quân, không biết lúc nào mới lại được tắm lần sau. Có bọn Long Thập rồi, ngươi không cần lúc nào cũng khẩn trương như vậy, ta thấy ngươi cũng sắp phát điên rồi đấy.”
“Công tử!” Vệ Lam định đứng dậy.
“Nghe lời nào.” La Duy đặt tay lên vai Vệ Lam, hôn lên tóc hắn: “Tắm xong về trướng tìm ta, không có việc gì đâu.”
“Ngươi không được đi lung tung đấy.”
“Nơi này là quân doanh Bắc Yến.” La Duy cười đi ra ngoài: “Ngươi cho là đất của chúng ta, có thể đi loạn sao?”
Vệ Lam cả người đầy xà phòng, không thể lập tức tẩy sạch được, chỉ có thể nhìn La Duy lắc lư đi ra ngoài.
Doanh trướng nghỉ ngơi đã được quân sĩ Bắc Yến quét tước sạch sẽ, Long Thập cũng vừa tắm xong, thần thanh khí sảng đứng ở trong lều, nhìn La Duy tiến vào liền nói: “Công tử, vừa rồi Thanh Sa thái tử phái người đến, nói là hắn sẽ đến muộn một chút.”
La Duy nói: “Hắn có nói tối nay đến vì chuyện gì không?”
“Không.” Long Thập nói: “Bọn họ giúp công tử chuẩn bị giường rồi, công tử có muốn ngủ một chút hay không.”
La Duy cùng Long Thập không phải người ngoài, y trực tiếp ngã lên trên giường, nói: “Ta ngủ một chút, khi nào Tư Mã Thanh Sa đến, ngươi hãy nói cho ta biết.”
“Lam đâu?” Long Thập không thấy Vệ Lam, liền hỏi.
“Hắn đang tắm rửa.”
Long Thập còn muốn hỏi, tại sao Vệ Lam lại tắm đến tận bây giờ, nhưng nhìn La Duy trên giường đã nghiêng mình nhắm mắt muốn ngủ, đành lui ra ngoài.
Tư Mã Thanh Sa nói là đến muộn một chút, nhưng khi La Duy vừa nằm xuống không bao lâu, hắn đã mang theo một đội thị vệ đi tới quân doanh.
“Công tử nhà ta đang ngủ, tại hạ đi gọi y.” Long Thập canh giữ bên ngoài trướng, thấy Tư Mã Thanh Sa mang theo người tới, vội hành lễ với Tư Mã Thanh Sa.
“Không cần.” Tư Mã Thanh Sa nay sứt đầu mẻ trán, nhưng ở ngoài vẫn ra vẻ là hậu duệ quý tộc thiên hoàng, hắn vẫy tay cười nói với Long Thập: “Ta cùng với Tam công tử cũng không phải mới quen, ta vào xem y thế nào, các ngươi cứ chờ bên ngoài trướng đi. Ta cùng với Vân Khởi có chuyện quan trọng muốn nói, Tư Mã Thanh Sa lại nhỏ giọng nói với Long Thập: “Ta nghĩ Vân Khởi sẽ không trách ta thất lễ đâu.”
195. Là công tử hại hắn
La Duy chưa thực sự ngủ, quay lưng ra ngoài, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến, tưởng Vệ Lam trở lại, liền mở miệng nói: “Lam ngươi tắm xong rồi à? Ta lúc này cả người xương cốt đều đau, đến xoa bóp giúp ta đi.”
Trong giọng nói La Duy mang theo chút biếng nhác, lời nói cũng mềm như bông, cứ như y không phải vị La Tam công tử ký hiệp ước với Tư Mã Thanh Sa trên thành Nghiệp Già ngày ấy. Tư Mã Thanh Sa đi tới bên cạnh giường, nhìn người ngủ trên giường, chăn đắp kín, chỉ lộ một chút tóc ra ngoài.
“Sao lại bất động thế?” La Duy nằm nơi đó từ từ nhắm hai mắt cười: “Có phải ngươi cũng mệt mỏi rồi hay không?”
Tư Mã Thanh Sa đặt tay phía ngoài lớp chăn nơi bả vai La Duy, dùng chút lực đạo, xoa bóp nhẹ.
La Duy ngọ nguậy trong chăn hai cái, lỗ mũi còn hừ hừ một tiếng.
Thanh âm này không lớn, nhưng khi Tư Mã Thanh Sa nghe được, tựa như ngực bị mèo cào, đột nhiên không muốn lên tiếng, thầm nghĩ muốn chạm vào y nhiều thêm một chút.
“Tư Mã Thanh Sa còn chưa đến đâu.” La Duy cứ nghĩ mình đang nói chuyện với Vệ Lam: “Nếu hắn không đến, ta sẽ ngủ thật luôn, chẳng lẽ thành Hạ Phương lại xảy ra chuyện gì?”
“Thì ra Tam công tử luôn ngầm mang cả họ tên ta ra mà gọi.” Tư Mã Thanh Sa lúc này mới mở miệng.
La Duy nghe giọng nói này không phải Vệ Lam, sợ tới nỗi từ trên giường ngồi bật dậy.
“Tam công tử, chúng ta lại gặp mặt.” Tư Mã Thanh Sa lúc này mới buông lỏng tay ra, cười nói với La Duy.
“Là thái tử điện hạ sao.” La Duy có chút không được tự nhiên, vẻ mặt xấu hổ nhìn Tư Mã Thanh Sa nói: “Xin lỗi, ta không biết là ngài.” Nói rồi La Duy định hất chăn xuống giường.
“Không cần.” Tư Mã Thanh Sa thay La Duy chỉnh lại chăn, còn ân cần săn sóc đặt một cái đệm sau lưng La Duy, nói: “Ta nghe Tôn Ly nói, Vân Khởi ngươi từ sau khi ở thành Nghiệp Già về, vẫn luôn có bệnh nhẹ trong người, cuối năm ngoái, bệnh tình càng hung hiểm. Người phải nói xin lỗi là ta mới đúng, khiến ngươi mang bệnh mà đi lần này.”
La Duy thấy Tư Mã Thanh Sa nói chuyện thân thiết với mình như vậy, nếu y tỏ ra khách khí thủ lễ, sẽ có vẻ xa lạ, liền dứt khoát bọc mình trong chăn nửa nằm nửa ngồi trên giường, nói với Tư Mã Thanh Sa: “Ta nghe được Tru Tà thái tử được Mạc Hoàn Tang ủng hộ, tự phong làm hoàng, ta nào có tâm tư ở thượng đô dưỡng bệnh? Lo lắng cho an nguy của Thanh Sa thái tử, cũng lo lắng cho bản thân về sau sợ là không được an bình.”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
“Tư Mã Tru Tà muốn trừ bỏ thái tử ngay từ khi hai ta quen nhau ở thành Nghiệp Già.” La Duy nói: “Người nọ không cần tình nghĩa huynh đệ, ta tất nhiên lo lắng cho thái tử rồi. Nếu lần này Tư Mã Tru Tà thành công, ta La Vân khởi cũng lo lắng, rằng sinh thời còn có thể nhìn thấy dung nhan điện hạ hay không.”
Tư Mã Thanh Sa tận đến lúc này mới lộ ra vẻ mệt mỏi. Sau khi Tư Mã Tru Tà làm phản, Tư Mã Trường Thiên đế liền bệnh không dậy nổi, hiện tại quôc sự của Bắc Yến đều là Tư Mã Thanh Sa một mình lo liệu, trước mặt thần dân, hắn làm bộ như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, nhưng không ai có thể chia sẻ trọng trách trên vai cùng hắn. Biết đế vương từ trước đến giờ luôn là người cô đơn, nhưng những ngày này đối với Tư Mã Thanh Sa mà nói, nó tới quá nhanh, rất đột nhiên, ngay khi hắn còn chưa kịp chuẩn bị, giang sơn to lớn như thế lại đặt vào tay hắn, giữa tình cảnh này, hắn chỉ còn lại cảm giác lo sợ không yên, Tư Mã Thanh Sa không biết kể cùng ai.
“Thái tử điện hạ.” La Duy trong lòng vô tình, nhưng ánh mắt vẫn làm như thân thiết nhìn Tư Mã Thanh Sa: “Mấy ngày nay ngài cũng vất vả rồi.”
“Vân Khởi, đa tạ ngươi.” Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy nói một tiếng tạ ơn, là hắn thật lòng.
“Ta cũng là vì chính mình.” La Duy nở nụ cười, nói: “Tru Tà thái tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, ta mặc kệ phải trả giá như thế nào, cũng phải giúp Thanh Sa thái tử trừ bỏ kẻ địch lớn này.”
“Ngươi nói như vậy làm ta thật hổ thẹn.” Tư Mã Thanh Sa vạch trần dụng ý của La Duy: “Nói là vì chính ngươi, kỳ thật đây là chuyện của Tư Mã hoàng thị, không ngờ lại đến tình trạng không thể vãn hồi như hôm nay. Đại ca ta, tổ tông cửu tử nhất sinh mới chiếm được giang sơn, hắn lại không để ý, chỉ muốn báo thù cho riêng mình. Vân Khởi, ngươi không nói ta cũng biết, hiện tại các nước đều chê cười Bắc Yến ta, trong nhà có một nghiệt tử, làm loạn đến mức mất nước.”
“Điện hạ còn nhận Tru Tà là huynh trưởng?” La Duy xoáy vào chữ đại ca trong lời Tư Mã Thanh Sa, nếu người này còn nhận Tư Mã Tru Tà làm đại ca, y nghĩ, có lẽ không thể khuyên Tư Mã Thanh Sa đi giết Tư Mã Tru Tà.
“Tình nghĩa đã hết.” Tư Mã Thanh Sa mang theo sầu lo nói: “Còn nói cái gì huynh đệ chứ?”
“Điện hạ.” La Duy ngồi thẳng lại một chút, nói: “Tru Tà thái tử hai mắt đã mù, ta nghĩ thế này, , nếu nói là Mạc Hoàn Tang tạo phản, rồi ép buộc Tru Tà thái tử thì sao?”
“Có thể như vậy sao?” Tư Mã Thanh Sa chưa từng nảy sinh ý niệm ấy trong đầu.
“Cứ như vậy, sẽ không còn nghiệt tử của Tư Mã hoàng thị nữa, chỉ có một loạn thần tặc tử của Bắc Yến mà thôi.” La Duy nói: “Khắp các chư quốc, có quốc gia nào không có thần tử phản loạn? Ai còn dám chê cười Bắc Yến?”
“Điều đó không có khả năng.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Tru Tà nhất định là tự nguyện, sau khi hắn mất ngôi vị thái tử, cả ngày nghĩ đến chuyện Đông Sơn tái khởi, nếu là Mạc Hoàn Tang cưỡng ép hắn, thì hắn sẽ không thể làm loạn Bắc Yến đến tình trạng này, khiến dân chúng lầm than.”
“Sự thật như thế nào không quan trọng.” La Duy đã có chủ ý trong lòng, mê hoặc Tư Mã Thanh Sa: “Chỉ cần điện hạ đoạt lại Tru Tà từ trong tay Mạc Hoàn Tang, sự tình như thế nào, đều là nhờ một lời nói của điện hạ, nói sao biết vậy, ai còn có thể chạy đến trước mặt Tru Tà hỏi cho rõ ràng được?”
“Đoạt lại Tru Tà?”
“Không đoạt lại Tru Tà, Bắc Yến cũng chỉ có thể là một trò cười.” La Duy nói: “Mạc Hoàn Tang hiện tại lui binh, là vì Chu binh chúng ta tiến vào thành Ô Sương, Đông Thương Dương Nguyên Tố cũng qua cửa Xuân Độ, hắn nhất thời không chiếm được thành Hạ Phương, cũng không ngờ hai bên đều có địch, cho nên mới tạm lui. Điện hạ, thành Hạ Phương hiện tại không có Ô Sương thiết kỵ, nhưng người của chúng ta không thể vĩnh viễn ở Bắc Yến được, ngươi không diệt trừ Ô Sương thiết kỵ, sau này hung thần Mạc Hoàn Tang trở về, sẽ phải làm thế nào đây?”
Tư Mã Thanh Sa nghe La Duy nói, trầm mặc không lên tiếng.
“Hơn nữa đại quân Đông Thương cách xa thành Hạ Phương, ta cho rằng như vậy thành Hạ Phương mới an toàn nhất.” La Duy còn nói một câu khiến Tư Mã Thanh Sa lo lắng.
“Ngươi muốn ta phát binh đuổi theo Mạc Hoàn Tang?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
“Ta chỉ đề nghị.” La Duy nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Tư Mã Thanh Sa: “Thanh Sa thái tử lần này mạo hiểm phiêu lưu, mời cả Đại Chu và Đông Thương tương trợ, không phải là vì diệt trừ Mạc Hoàn Tang, nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, cả đời nhàn nhã) sao?”
Vệ Lam tắm xong, vội vàng đi tới, thấy trước trướng của La Duy có không ít người, trở nên hoảng hốt.
“Tư Mã Thanh Sa đến đây.” Long Thập giữ Vệ Lam đang định lao vào bên trong: “Hắn cùng với công tử nói chuyện riêng, chúng ta chờ ở nơi này là được rồi.”
Vệ Lam nghe vậy mới chịu đứng ngoài cùng Long Thập, đối mặt với đám thị vệ của Tư Mã Thanh Sa.
“Ngươi yên tâm.” Long Thập thấy Vệ Lam đứng ở chỗ này, nhưng liên tiếp nhìn vào bên trong trướng, liền nhỏ giọng nói với Vệ Lam: “Tư Mã Thanh Sa hiện giờ sao có thể hại công tử? Hiện tại là công tử hại hắn mới đúng.”