Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 48: Chương 48




3 Replies236 La Duy cũng là con vua

Long Huyền không ngờ, mình lại có thể gặp tướng quân thân tín Tôn Ly của Tư Mã Thanh Sa trong một tửu lâu bình thường ở Vân Châu.

Tôn Ly và thủ hạ ngồi cùng Long Huyền, gã không ngờ khi mình phụng mệnh vượt qua biên giới, tra xét tình hình bệnh dịch Vân Châu, chỉ dừng lại ăn một chút, lại bị nhị hoàng tử Đại Chu Long Huyền phát hiện.

Phúc Vận mang trà bánh lên, hai người trong phòng đều không nói chuyện, Phúc Vận không dám ngẩng đầu, mang trà bánh lên xong, lập tức lui ra ngoài, không ở thêm dù một khắc.

“Tư Mã Thanh Sa mệnh ngươi tới nơi này làm gì?” Sau khi Phúc Vận lui ra, Long Huyền mới hỏi Tôn Ly.

Tôn Ly nói:“Vạn tuế gia nghe nói Vân Châu xảy ra bệnh dịch nghiêm trọng, cho nên phái ta tới xem xét.”

“Hắn quan tâm đến chuyện của Đại Chu quá nhỉ?” Long Huyền trào phúng nói:“Phải chăng Tư Mã Thanh Sa hoàng đế còn nhớ Ô Sương thành?”

Tôn Ly uống một ngụm trà, không đáp lại Long Huyền. Ô Sương thành vốn là của Bắc Yến, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới? Tư Mã Trường Thiên băng hà, Tư Mã Thanh Sa đăng cơ, trước Thái Miếu liệt tổ liệt tông Tư Mã thị, và cả các chư thần Bắc Yến đã mất, lập lời thề, hắn sẽ dùng cả đời chăm lo cho dân chúng, đoạt lại Xuân Độ quan và Ô Sương thành, báo thù cho cha, nợ máu trả bằng máu. Nay Xuân Độ quan đã bị Tư Mã Thanh Sa thân chinh đánh hạ, một lần nữa đoạt về, hiện tại chỉ còn có Ô Sương thành.

Long Huyền thấy Tôn Ly không đáp lời, lại nói:“Nhìn Đại Chu năm nay thiên tai nhân họa, Bắc Yến các ngươi liền thấy đây là thời cơ để đoạt lại Ô Sương thành sao? Tư Mã Thanh Sa đế thật đúng là mộng tưởng hão huyền.”

“Ngươi đừng vội hạ nhục vạn tuế gia!” Tôn Ly cả giận nói:“Nhị điện hạ, Long Huyền, ta bị ngươi bắt được, muốn giết muốn lăng trì hay làm gì cũng được!”

“Hai tháng trước các ngươi mới đoạt lại được Xuân Độ…” Long Huyền vẫn không hề tỏ ra gợn sóng:“Nếu không phải Dương Nguyên Tố của Đông Thương vội vàng lo đoạt đế vị, không kịp trở tay, thì Bắc Yến muốn đoạt lại Xuân Độ sẽ phải chờ thêm mười năm nữa.”

“Nói hươu nói vượn!” Tôn Ly bị Long Huyền nói móc, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Nghĩ lại xem đã bao nhiêu người của các ngươi chết ở Xuân Độ quan đi!” Long Huyền nói:“Vân Quan thiết kỵ Đại Chu còn tồn tại, đại quân này tuyệt không đi đâu cả, Bắc Yến các ngươi muốn lấy lại Ô Sương thành, không bằng nên nghĩ đến chuyên mời Mạc Hoàn Tang trở về, có lẽ còn có một chút hy vọng.”

“Mạc Hoàn Tang chưa chết?” Tôn Ly thất thanh cả kinh nói.

“Cái này phải hỏi Hoàng đế Bắc Yến của các ngươi.” Long Huyền nói:“Người này sống hay chết ta không thèm để ý.”

“Điện hạ.” Tôn Ly cảm giác Long Huyền đang trêu đùa mình,“Ngài không giao ta cho quan nha Vân Châu, mà là đưa nơi này, đến tột cùng là định làm gì?” Tôn Ly lúc này cũng hiểu rõ, nếu cứ bị Long Huyền trêu đùa thế này, thì thà gã khẳng khái chịu chết, sẽ không phải chịu nhục, người nhà ở Bắc Yến g cũng được Tư Mã Thanh Sa đế chiếu cố.

Long Huyền chần chừ một chút, sau đó mới nói:“Chuyện khi Tư Mã Thanh Sa đế đăng cơ, lập lời thề trước mặt mọi người ta cũng nghe nói. Lời thề đoạt lại Ô Sương thành, thân là hoàng tử Đại Chu, ta không có khả năng giúp hắn đạt thành tâm nguyện, bất quá một lời thề khác của hắn, ta lại có thể giúp hắn hoàn thành.”

“Là cái gì?” Tôn Ly hỏi, gã vẫn cảm thấy như Long Huyền đang trêu đùa gã.

Long Huyền nói:“Hắn muốn báo thù cha, nợ máu trả bằng máu, đây cũng là một lời thề của Tư Mã Thanh Sa đế phải không?”

“Phải!” Tôn Ly nói:“Điện hạ muốn giúp chủ nhân của ta báo thù? Ngài biết kẻ thù ấy là ai chăng?”

“Người hại chết Tư Mã Trường Thiên đế, một là Mạc Hoàn Tang, còn một người khác, chính là La Duy.” Long Huyền nói ra tên La Duy, vươn tay cầm lấy chén trà trên bàn, tay hắn run run, chỉ là hắn gồng mình chống đỡ, không để cho hạ thủ của Tôn Ly phát hiện.

“Không sai.” Tôn Ly nói:“Là La Duy, điện hạ muốn giúp chủ nhân ta giết La Duy?”

Long Huyền uống một ngụm trà nóng.

Tôn Ly bật cười nói:“La Duy nay đã được phong hầu, chúng ta đều nghe nói y sẽ là tả tướng tiếp theo của Đại Chu, là thần tử được sủng ái nhất của Hưng Võ hoàng đế. Điện hạ, ngài định giở trò mèo khóc chuột à? Hay là La Duy này làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ngài?”

“Ta giết y, công lao này sẽ không phải là của Tư Mã Thanh Sa đế.” Long Huyền nói:“Ta có biện pháp đặt y vào tay Tư Mã Thanh Sa đế, ta nghĩ phần đại lễ này của ta, Tư Mã Thanh Sa đế hẳn là rất thích.”

Tôn Ly nhìn Long Huyền, gã không thấy Long Huyền có phải lại đang trêu đùa mình hay không, nhưng lời của Long Huyền, khiến Tôn Ly căn bản không thể tin.“Điện hạ, ngài biết ngài đang nói cái gì chứ?” Tôn Ly hỏi Long Huyền:“La Duy là Cẩm Y hầu của Đại Chu, ngươi nói tặng là có thể tặng sao? Là Bắc Yến ta thiển cận? Ngài đã trở thành Hoàng đế Đại Chu à?”

Long Huyền nói:“Tuy rằng điều động Vân Quan thiết kỵ, nhưng để bảo vệ Ô Sương thành và Vân Quan vô sự, phụ hoàng ta sẽ không để khói lửa chiến tranh lại dâng lên, theo như tình hình Đại Chu hiện giờ, chỉ cần có một khả năng, phụ hoàng ta cũng đều tránh tái chiến với Bắc Yến.”

“Lời này của điện hạ có ích gì cho Bắc Yến?” Tôn Ly hỏi.

“Chỉ cần Tư Mã Thanh Sa đế phát binh tới Ô Sương, đánh với quân coi giữ Ô Sương thành của Đại Chu mấy trận quyết liệt…” Long Huyền nói:“Phụ hoàng ta sẽ lệnh cho Vân Quan thiết kỵ ứng chiến, nhưng nếu lúc này, Tư Mã Thanh Sa đế sai người đến Đại Chu nghị hòa, như vậy phụ hoàng nhất định sẽ cùng Bắc Yến nghị hòa.”

Tôn Ly không hiểu chuyện này có quan hệ gì với La Duy:“Chúng ta yêu cầu Đại Chu giao La Duy ra? Vua của một nước, ngay cả một thần tử cũng không bảo vệ được, Hưng Võ hoàng đế còn mặt mũi nào nữa?”

“Các ngươi có thể mời La Duy tới Bắc Yến làm khách.”

“Làm khách?” Tôn Ly lại nghiêm túc nhìn Long Huyền, gã hoài nghi có phải La Duy đã tranh đấu với Long Huyền này quá mức lợi hại, nên khiến hắn phát điên rồi hay không?

Long Huyền nói:“La Duy nếu chỉ là thần tử, như vậy tất nhiên y sẽ không tới Bắc Yến làm khách.”

Tôn Ly nói:“La Duy không phải thần tử Đại Chu, thì y là cái gì?”

Long Huyền ngẩng đầu, nhìn Tôn Ly nhấn mạnh từng chữ:“La Duy cũng là con vua.”

Tôn Ly từ ghế nhảy dựng lên, há hốc miệng,“Ngươi nói cái gì?!” Gã hét lên.

“Ngồi xuống!” Long Huyền lạnh lùng nói:“Ngươi cũng là tướng quân, gặp chuyện là kinh hoảng ngay sao?”

Tôn Ly nghe Long Huyền nói, lại rụt rè ngồi xuống.

Long Huyền lúc này mới nói:“Đây là bí mật của hoàng tộc Long thị, toàn Đại Chu không có mấy ai biết.”

“Vậy ngươi vì cái gì lại nói cho ta biết?”

“Ta không phải nói cho ngươi, mà muốn thông qua miệng ngươi nói cho Tư Mã Thanh Sa đế.” Long Huyền nói:“Phụ hoàng ta luôn luôn tìm cách dạy La Duy cách làm đế vương, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, thì giang sơn Đại Chu sau này nhất định là của La Duy.”

“Vậy vì cái gì mà đến tận bây giờ Hưng Võ hoàng đế vẫn để La Duy mang họ La?” Tôn Ly lại nhớ đến một vấn đề.

Long Huyền nói:“Đã nói đây là bí mật của Long thị, không thể để nhiều người biết, đừng hỏi nhiều.”

“Vậy…” Tôn Ly ngây ngốc hồi lâu, mới nói:“Vậy ngươi muốn vạn tuế gia ta làm cái gì?”

“Ngươi vẫn không hiểu à?”

“Không hiểu…” Tôn Ly nói:“Ta là người học võ, không hiểu ý đồ xấu xa của các ngươi.”

“Xấu xa?” Long Huyền bật cười,“Tôn tướng quân, ngươi đừng quên Tư Mã Thanh Sa có được ngôi vị hoàng đế cũng là do huynh đệ tương tàn. Trên đời này, chẳng có ai sạch sẽ cả.”

237 Ác niệm

“Là Tư Mã Tru Tà tự làm tự chịu.” Tôn Ly không thừa nhận chủ tử mình như lời Long Huyền nói, trên tay dính máu huynh trưởng, mới lên được ngai vàng.

“La Duy là hoàng tử.” Long Huyền cũng không muốn cùng Tôn Ly nói về chủ đề ngai vàng nữa, đổi đề tài:“Nếu như Tư Mã Thanh Sa đế muốn La Duy làm chất tử (con tin), chỉ cần có thể lui binh, phụ hoàng ta chắc chắn đáp ứng.”

“Chất tử…” Tôn Ly nhớ kỹ cái từ này, nhắc đi nhắc lại mấy lần.

“Chỉ cần không để y chết tại Bắc Yến.” Long Huyền nói:“Tư Mã Thanh Sa đế muốn làm gì La Duy cũng có thể.”

“Chính ngươi cũng nói, Hưng Võ hoàng đế muốn cho La Duy kế vị, La Duy là ái tử của phụ hoàng ngươi, hắn làm sao có thể đưa La Duy tới Bắc Yến làm chất tử?” Tôn Ly nói:“Điện hạ, có phải ngươi tự tin thái quá rồi không?”

“Ngươi chỉ là thần tử, có một số việc ngươi sẽ không hiểu.” Long Huyền nói, thấy Tôn Ly tỏ vẻ nghĩ mãi chẳng ra, liền nói một câu:“Nhiều ân sủng hơn nữa, cũng không sánh bằng giang sơn tổ tông truyền lại.”

“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Trực giác mách bảo Tôn Ly không thể tin Long Huyền, sau khi quen biết La Duy, Tôn Ly cảm thấy tất cả mọi người ở Đại Chu đều không thể tin tưởng.

“Chỉ cần Tư Mã Thanh Sa đế tin là được.” Long Huyền tuyệt đối không quan tâm Tôn Ly nghĩ gì,“Ngươi nói cho hắn biết, chỉ cần làm theo lời ta bảo, La Duy sẽ rơi vào lòng bàn tay hắn, đây là cơ hội trời cho. Nếu đợi đến khi La Duy sửa họ Long, nhận tổ quy tông, quân lâm thiên hạ Đại Chu rồi, cả đời Tư Mã Thanh Sa đế cũng đừng mong bắt được La Duy.”

Tôn Ly ngồi im không nói, lời của Long Huyền hắn không thể tiếp thu ngay được.

“Ta không giữ ngươi lâu nữa.” Long Huyền nói hết lời, muốn tiễn khách, nói với Tôn Ly:“Ngươi mau chóng trở về Bắc Yến đi thôi.”

“Nếu như vạn tuế gia ta không làm việc này ?” Tôn Ly hỏi.

“Hắn sẽ nguyện ý.” Long Huyền khẳng định.

Tôn Ly đứng dậy định đi ra ngoài.

Long Huyền cởi long vân ngọc bội bên hông, ném cho Tôn Ly,“Đây là tín vật của ta, ngươi trở về hãy giao cho Tư Mã Thanh Sa đế.”

Tôn Ly một tay nhận ngọc bội, cất vào trong ngực, rồi đi ra ngoài.

“Nếu như ngươi lại bị bắt…” Long Huyền nói với theo Tôn Ly:“Ta hôm nay cùng ngươi nói những lời này, dù ngươi có nói ra, cũng không có ai tin, cho nên tốt nhất là không nói. Ngọc bội, ta có thể nói là bị mất, cũng có thể nói là bị ngươi trộm, cho nên ngươi cũng đừng mong ta sẽ đến cứu ngươi.”

“Ngươi thật sự hận y đến thế?” Tôn Ly cứ suy nghĩ mãi vấn đề này, quay lại hỏi Long Huyền:“Ngươi cũng biết, nếu La Duy rơi vào tay vạn tuế gia ta, thì nhất định sẽ không có nổi một ngày tốt lành. Y coi như là kẻ thù của ngươi, nhưng cũng là đệ đệ của ngươi, ngươi cứ như vậy mặc kệ sống chết của y?”

Long Huyền nói:“Giết chất tử? Nếu Tư Mã Thanh Sa đế giết La Duy, hẳn sẽ bị các nước chê cười, ta nghĩ Bắc Yến không thể để mất thể diện đâu.”

“Nếu như y sống không bằng chết?” Tôn Ly nói:“Không phải càng đau khổ hơn sao?”

Long Huyền thoáng trầm mặc:“Ngai vàng chỉ có một, cho nên ta muốn trừ khử La Duy.”

“Ngươi lợi dụng chúng ta?”

“Tư Mã Thanh Sa đế tìm được La Duy, báo thù cho cha, ta có cơ hội đoạt được ngai vàng, đây chỉ là cùng có lợi thôi.”

“La Duy trở thành chất tử, cũng sẽ có một ngày về nước, biết đâu y vẫn có thể trèo lên ngai vàng…” Tôn Ly hỏi:“Khi đó ngươi định làm sao?”

“Sự tình cứ nên làm từng bước.” Long Huyền nói:“Đây chỉ là bước đầu tiên thôi, bước đầu tiên này không đi, sao có thể nói đến bước tiếp theo?”

Tôn Ly liếc mắt nhìn Long Huyền, gã thật không ngờ, có một ngày con người anh tuấn luôn tươi cười này lại làm cho gã lông tóc dựng đứng. Nhìn Long Huyền, lại nghĩ đến việc Tru Tà nổi loạn, giang sơn, ngôi vị hoàng đế, đến tột cùng là cái gì? Tôn Ly tự hỏi mình, là làm cho người ta uống quỳnh tương ngọc dịch thành tiên (*), hay là dùng độc thảo tà hoa biến thành quỷ dữ(**)?

(*) Quỳnh là ngọc đẹp, còn tương và dịch là cách gọi chất lỏng. Thành ngữ này có nghĩa rượu làm bằng ngọc đẹp. Thời xưa người ta cho rằng rượu làm từ ngọc ra mà uống thì có thể thành tiên.

(**)Cỏ độc, hoa mang tà khí, ăn vào sẽ hóa thành ma quỷ

Phúc Vận ở bên ngoài thấy Tôn Ly rời đi, mới quay về trong sân, vừa đi vào tiểu viện vài bước, chợt nghe tiếng chén trà rơi xuống đất phát ra từ phòng Long Huyền.“Điện hạ?” Phúc Vận lo Long Huyền gặp chuyện không may, vội chạy tới, đẩy cửa vào phòng Long Huyền.

“Cút đi!” Long Huyền đưa tay che mặt, ngửa đầu ngồi trên ghế tựa, dưới chân là năm sáu cái chén sứ men xanh vỡ nát.

Phúc Vận vội bước lui ra ngoài, nhưng không dám đi xa, đứng ở ngoài cửa trông coi.

Long Huyền một mình ngồi thật lâu, sau đó mới thả tay xuống, hắn nhìn qua song cửa đối diện, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây, phòng không đốt đèn, mịt mùng lạnh lẽo. Cảm giác trên mặt ẩm ướt, Long Huyền đưa tay sờ, mới phát hiện chẳng biết tự lúc nào, mình đã lệ rơi đầy mặt. Một khắc kia khi nhìn thấy Tôn Ly, trong lòng hắn cũng đã nghĩ đến chủ ý này, đó là một ác niệm, Long Huyền cũng tự biết rõ, cuối cùng hắn vẫn đem ác niệm này biến thành sự thật.

“La Duy, ngươi đừng trách ta…” Long Huyền lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm:“Cái gì ta cũng có thể cho đi, chỉ có giang sơn là không thể. Vốn ta đã không có cách nào, nhưng ông trời lại cho ta một cơ hội, cho nên ta không thể buông tha!”

Ngàn dặm bên ngoài thượng đô.

Chiếc đèn trên bàn La Duy không ngừng phát ra tiếng vang lạch tạch.

“Phiền thật!” La Duy nghe tiếng vang, ngẩng đầu lên từ giữa đống công văn chất cao như núi, đột nhiên thấy tâm thật phiền, ném cây bút trên tay xuống mặt đất.

Vệ Lam ở bên cạnh chỉnh lại bấc đèn, thấy La Duy như vậy, liền nói:“Nếu mệt hãy nghỉ một lát đi, ngươi phân cao thấp với cái bút cũng vô dụng, công văn vẫn không thể xem hết.”

La Duy nói:“Lam, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì? Một mình bệ hạ ta đã ứng phó không nổi, cha ta lại làm sao vậy? Thoáng cái đưa cho ta công văn chồng chất, bọn họ thực sự muốn để ta làm thừa tướng à?”

“Hiện tại không phải khắp nơi đang gặp chuyện không may hay sao?” Vệ Lam nhặt cây bút La Duy ném xuống đất lên:“Nếu công tử có thể làm, hãy làm nhiều thêm một chút, coi như là giúp tướng gia.”

“Phụ thân nhiều thuộc hạ như vậy, ai cũng có thể giúp người.” La Duy đẩy đống công văn trước mặt snag một bên ,“Sao cứ nhất định phải bắt ta xem! Là sao chứ?”

Vệ Lam ngẩng đầu nhìn công văn bị La Duy gạt sang, là cấp báo xin tiền cứu trợ thiên tai,“Nếu quả thật muốn cứu mạng người, công tử hãy phê duyệt chuyện chi bạc đi.”

“Ta cũng muốn đem bạc của triều đình giúp đỡ lắm chứ…” La Duy ôm đầu,“Lam, ta lần đầu tiên biết rõ, thì ra bạc trong triều đình cũng có thể cạn.”

“Cái gì?” La Duy là lần đầu tiên biết rõ, Vệ Lam càng không biết, hắn hỏi La Duy:“Ta cũng nghe tướng gia nói triều đình không có tiền, quan gia sao lại không có tiền cơ chứ?”

“Xuất ra mà không thu vào, đương nhiên không có tiền.” La Duy nói.

“Vẫn không hiểu…” Vệ Lam thành thật đáp.

“Thì cũng giống như…” La Duy muốn giải thích cho Vệ Lam hiểu rõ chuyện này, nhưng lại chẳng tìm ra được cái gì làm ví dụ,“Cái này ta nên nói như thế nào đây?” La Duy lại buồn bực, nói với Vệ Lam:“Không hiểu thì không hiểu, đây là chuyện của mấy đại lão gia, chẳng liên quan đến chúng ta.”

Vệ Lam đi tới sau lưng La Duy, giúp La Duy bóp vai,“Cái này không liên quan đến ta, nhưng sao có thể không liên quan đến công tử? Tướng gia nghe công tử nói như vậy, sẽ lại mắng công tử đấy.”

La Duy cách thành ghế tựa vào Vệ Lam, nói khẽ:“Lam, lúc này ta chợt muốn đi theo ngươi.”

Vệ Lam ngừng tay một chút:“Đến Tuyên Châu?”

“Đúng vậy…” La Duy nhìn núi công văn trước mặt, trong lời nói là thập phần mong đợi,“Ta thật sự muốn tìm một nơi yên tĩnh sống qua ngày. Lam, ngươi sẽ đi cùng ta chứ?”

“Sẽ.” Vệ Lam nói:“Ta sẽ không rời công tử.”

La Duy ngẩng đầu lên, Vệ Lam cúi người, môi hai người chạm cùng một chỗ, giây tiếp theo là gắn kết khó phân ly.

238 Năm đại họa

Hai tháng kế tiếp, ông trời vẫn không cho quân thần Đại Chu một sắc mặt tốt.

Lưu dân phía Nam bạo động bị triều đình trấn áp, chẳng những không chìm xuống, ngược lại lại có xu thế hợp tác với người Di ở Đông Nam. Hưng Võ đế trên triều đình mắng to các tướng quân đi bình loạn ở phương nam là hạng người vô năng, nhưng mắng cứ mắng, lâm trận rồi, đổi tướng là điều tối kỵ, Hưng Võ đế chỉ có thể để những tướng quân này lập công chuộc tội, lại tiếp tục tăng binh cho phía nam. Vốn tưởng rằng tăng binh rồi, có thể nhanh chóng làm cho phía nam bình định, không ngờ sau đó lại phát sinh chuyện bết bát hơn, sau khi hồng thủy ở phía nam rút đi, trong quân cũng xảy ra dịch bệnh.

Khi trong triều có đại thần đề nghị điều một bộ phận Vân Quan thiết kỵ về phía nam, thì tin tức Bắc Yến phát binh đánh Ô Sương thành truyền tới thượng đô.

Hưng Võ đế lúc này trên tay đã không còn binh lính để điều đi, Thường Lăng trấn thủ tại Ô Sương thành liên tiếp cấp báo, nhưng Hưng Võ đế muốn La Khải thủ vững Vân Quan, chỉ để một bộ phận Vân Quan thiết kỵ đến Ô Sương thành giúp sức. Phương bắc giờ phút này chỉ trông cậy vào Vân Quan thiết kỵ, đại quân này toàn bộ xuất quân, Hưng Võ đế cũng không dám nghĩ nữa, vạn nhất phương bắc lại loạn, ngài có thể nào còn giữ vững giang sơn?

La Duy lúc này cũng không hiểu nổi, trong trí nhớ của y, Đại Chu chưa từng có năm tai họa này, tất cả tai nạn bộc phát cùng một lúc, cứ như mặt hồ không hề gợn sóng, thoáng chốc đã nổi sóng thần. Tuy áo cơm không lo, nhưng La Duy cũng trở nên dị thường bận rộn, rất ít khi có cơ hội ở bên cạnh Vệ Lam.

“Cũng sẽ không đến mức xui xẻo như vậy đâu.” Vệ Lam ngược lại nhìn thấu suốt hơn so với La Duy:“Công tử cứ lo xong quốc sự đi đã.”

La Duy chỉ có thể nghe theo Vệ Lam, nhìn người người trong triều hối hả, y cũng không dám làm một kẻ nhàn nhã.

Hưng Võ đế còn phân tâm lo lắng cho thân thể La Duy, nhưng thấy La Duy ở Hộ bộ một ngày một đêm, thân thể cũng không có chỗ nào không tốt, cuối cùng mới có một chuyện khiến ngài thư thái.

Trong lúc này Long Huyền từ Vân Châu trở về, báo cho Hưng Võ đế một tin xấu, tình hình bệnh dịch ở Vân Châu có chiều hướng lan xuống Vân Quan. Tin tức này, lại khiến Hưng Võ đế thức trắng đêm.

La Duy ngồi suốt đêm với Hưng Võ đế ở Trường Minh điện, không biết nên khuyên Hưng Võ đế như thế nào, chỉ có thể nói:“Thần nghe Ngụy thái y nói, có lẽ sau khi vào đông, tình hình bệnh dịch sẽ khá hơn.”

“Ngươi tin lời này?” Hưng Võ đế hỏi La Duy.

La Duy nói:“Nói không chừng lần này Ngụy thái y lại nói đúng?”

Hưng Võ đế lắc đầu:“Chỉ mong là vậy.”

Khi La Duy moi ruột gan nói hết những lời có ích, trấn an Hưng Võ đế, trong Khuynh Văn điện của Long Huyền cũng sáng đèn trọn một đêm.“La Duy hôm nay ngủ lại Trường Minh điện?” Hắn hỏi Phúc vận đứng trước mặt mình.

Phúc Vận nói:“Vâng, nô tài mới từ Trường Minh điện tới.”

“Lại chỉ có y cùng với phụ hoàng ta ở trong điện?”

Phúc Vận nói:“Cái này nô tài không biết, nô tài không vào được Trường Minh điện. Nô tài nghe người trong Trường Minh điện nói, Tam công tử thường xuyên ở cùng bệ hạ một mình.”

Long Huyền nói:“Vậy đi làm chuyện cần làm đi.”

“Vâng.” Phúc Vận lui ra ngoài.

“Chờ một chút” Long Huyền lại gọi Phúc Vận.

“Điện hạ.” Phúc Vận chờ Long Huyền sai bảo.

Long Huyền ngồi nhìn ánh đèn trên bàn, chần chừ nửa ngày cũng không nói nên lời.

Phúc Vận không dám mở miệng, một mực đứng chờ.

“Ngươi đi làm việc đi.” Long Huyền cuối cùng vẫn nói:“Nhớ kỹ đừng để ai bắt được nhược điểm của ngươi.”

“Nô tài không dám khinh thường.” Phúc Vận vội đáp, gã thấy Long Huyền gật đầu, lại hỏi Long Huyền:“Điện hạ, nô tài đi được rồi chứ?”

“Đi đi.” Long Huyền nói.

Phúc Vận lúc này mới lui ra ngoài.

“Phúc công công.” Nữ tử Thường thị chờ bên ngoài thư phòng Long Huyền đã lâu, trông thấy Phúc Vận từ trong thư phòng đi ra, liền gọi Phúc Vận.

“Chủ tử.” Phúc Vận trông thấy Thường thị, vội vàng hành lễ.

“Điện hạ đang bận sao?” Nữ tử Thường thị hỏi.

“Chủ tử muốn gặp điện hạ, nô tài sẽ giúp người thông báo?” Phúc Vận hỏi nữ tử Thường thị.

“Được.” Nữ tử Thường thị nói.

Long Huyền nghe Phúc Vận ở bên ngoài nói nữ tử Thường thị muốn gặp hắn, biết rõ nữ tử Thường thị là vì chuyện của Thường Lăng, nhân tiện nói:“Mời nàng vào.”

Nữ tử Thường thị vào, chỉ thấy Long Huyền ngồi cạnh bàn viết cái gì đó, không ngẩng đầu lên.“Điện hạ.” Nữ tử Thường thị hành lễ với Long Huyền.

“Ca ca nàng mặc dù đang chiến đấu ở Ô Sương…” Long Huyền vội vàng đáp lại, nói với nữ tử Thường thị:“Nhưng không có báo cáo nói ca ca nàng bị thương, cho nên nàng đừng lo lắng.”

“Nô tì đa tạ điện hạ.” Nữ tử Thường thị nghe huynh trưởng của mình không có việc gì, cũng yên lòng, tạ ơn Long Huyền.

“Không còn sớm nữa, nàng cứ về nghỉ trước đi.” Long Huyền còn nói thêm.

“Nô tì cáo lui.” Nữ tử Thường thị chợt nghe hắn bảo mình đi, trong nội tâm khó chịu, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, quỳ gối thi lễ xong, ngẫm lại, rồi nói với Long Huyền:“Mấy ngày điện hạ ra ngoài, mọi chuyện trong Khuynh Văn điện đều tốt cả.”

“Vất vả cho nàng rồi.” Long Huyền vẫn vội viết cái gì đó, không ngẩng đầu nhìn nữ tử Thường thị, chỉ nói với nàng:“Nội cung có mẫu hậu nương nương trông coi, cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì lớn.”

“Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút nghỉ ngơi, nô tì cáo lui.” Nữ tử Thường thị rốt cục không còn lời nào để nói, lui ra ngoài. Trước khi ra cửa, nữ tử Thường thị lại liếc nhìn Long Huyền, Long Huyền vẫn mải miết viết, không chú ý đến nàng.

“Chủ tử.” Ma ma thân cận hầu hạ nữ tử Thường thị chạy tới, vội vàng chào đón.

“Đi thôi.” Nữ tử Thường thị đứng ở ngoài cửa thư phòng của Long Huyền, thở dài một hơi.

“Hôm nay điện hạ không đến chỗ của chủ tử?” Ma ma nhỏ giọng hỏi nữ tử Thường thị.

Nữ tử Thường thị đi ra ngoài, nói:“Điện hạ công sự bề bộn, chúng ta đừng làm phiền chàng.”

Ma ma không nói cái gì nữa, chỉ thở dài một hơi.

Nữ tử Thường thị biết rõ ma ma này đang sốt ruột giùm nàng, cho nên cũng không trách bà ta. Tam Hoàng phi cùng gả đi với nàng, hôm nay đã mang thai, nữ tử Thường thị sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, đến khi nào nàng mới có thể mang thai hài tử? Long Huyền lãnh đạm như vậy, nữ tử Thường thị cũng biết, Long Huyền không yêu nàng. Có lẽ vậy nhỉ, nữ tử Thường thị quay đầu nhìn thư phòng sáng ánh đèn, Long Huyền không muốn bọn họ sinh con trai trưởng hay sao?

Long Huyền bận rộn ở thư phòng cả một đêm, đến bình minh, vội vàng rửa mặt, đứng ở nội viện bên ngoài thư phòng ngây ngốc ngắm bầu trời, tựa hồ là hạ quyết tâm thật lớn, rồi mới đi đến Trường Minh điện.

La Duy cầm hai chồng công văn, đi tới nha môn Hộ bộ, mới ra khỏi Trường Minh điện đã nhìn thấy Long Huyền.

“Ngươi một đêm không ngủ?” Long Huyền thoáng nhìn đã nhận ra vẻ mỏi mệt của La Duy, mở miệng hỏi.

“Sau khi lâm triều, ta sẽ hồi phủ đi nghỉ ngơi một chút.” La Duy hiện tại có quá nhiều việc, làm cũng làm không hết, thật sự không có nhiều tâm lực đấu đá Long Huyền:“Tiểu thần muốn tới Hộ bộ, điện hạ xin cứ tự nhiên.”

“Ngươi cứ như vậy, thân thể chịu nổi không?” Long Huyền lại hỏi.

“Khá ổn.” La Duy nói, y cũng quan sát Long Huyền,“Còn điện hạ? Có khỏe không?”

“Dịch bệnh Vân Châu lan truyền cực kỳ lợi hại…” Long Huyền nói:“Nhưng ta không sao cả.”

“Vân Châu đến tột cùng là phát dịch bệnh gì?” Long Huyền nhắc đến Vân Châu, La Duy lại nhiều thêm một câu hỏi:“Ta cũng xem qua tấu chương các thái y gửi từ Vân Châu, có người nói là dịch hạch, có người lại nói là bệnh xuất huyết, chính xác thì là cái nào?”

Long Huyền nói:“Ta không phải đại phu, cũng không rõ lắm.”

“Vậy bọn họ khi nào thì mới có thể xác định?” La Duy nói:“Biết là bệnh gì mới trị được chứ.”

Long Huyền chỉ cười khổ.

La Duy ngẫm lại mình còn có việc phải làm, nói với Long Huyền:“Quên đi, đây là chuyện của các thái y. Điện hạ bình an trở về là tốt rồi, bệ hạ đang dùng điểm tâm trong điện, ngài vào đi.”

Long Huyền nhìn theo bóng dáng La Duy đi xa, ta bình an trở về là tốt rồi? Hắn nhớ lại lời của La Duy, không biết những lời này của La Duy, là thật tâm hay giả ý.

239 Lời đồn đại

La Duy đến Hộ bộ, vừa mới bước vào cửa nha môn Hộ bộ, đã cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình rất khác thường. La Duy nhìn lại trên người mình, rồi sờ sờ mặt mình, có lẽ qua một đêm không ngủ, sắc mặt y khó coi lắm.“Trên người ta có cái gì kỳ lạ sao?” La Duy hỏi bọn quan viên Hộ bộ.

“Không, không có!!!” Quan viên Hộ bộ bị La Duy hỏi, vội vàng cười ha ha đáp.

La Duy không nghĩ nhiều, giao hết công văn cho Hộ bộ, đến khi bàn giao xong cũng là giữa trưa. La Duy vốn định ăn cơm trưa ngay tại Hộ bộ, sau đó lại về cung. Y chưa kịp phân phó, đã thấy Vệ Lam vội vàng đi đến.

“Công tử!” Trước mặt người ngoài, Vệ Lam vẫn hành lễ với La Duy.

“Sao ngươi lại tới đây?” La Duy nhìn thấy Vệ Lam thì thật cao hứng, đứng dậy hỏi:“Đến thăm ta à?”

Vệ Lam nhìn bọn quan viên trong phòng.

“Hầu gia.” Bọn quan viên đều lần lượt đứng dậy nói với La Duy:“Hạ quan cáo lui trước.”

“Mọi người đi ăn cơm đi.” La Duy cười nói với mọi người.

Bọn quan viên đều lui ra ngoài, chỉ để lại La Duy và Vệ Lam.

“Làm sao vậy?” La Duy chờ mọi người ra ngoài hết, nhìn Vệ Lam, lúc này mới phát hiện sắc mặt Vệ Lam rất kém, vội hỏi:“Ngươi không thoải mái?” Rồi đưa tay sờ trán Vệ Lam.

Vệ Lam giữ tay La Duy, nói:“Công tử hồi phủ đi, tướng gia ở trong phủ chờ ngươi.”

“Cha ta tìm ta? Sao người lại ở trong phủ lúc này?” La Duy hỏi.

Vệ Lam nhìn quanh đại đường Hộ bộ:“Công tử, đi thôi, có chuyện gì chúng ta vừa đi vừa nói.”

La Duy cùng Vệ Lam ra khỏi nha môn Hộ bộ, lên xe ngựa, về tả tướng phủ.

“Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” Ngồi trên xe, La Duy liền hỏi Vệ Lam:“Có phải nhị ca ta xảy ra chuyện gì hay không? Hay là đại ca ta nhiễm dịch bệnh?” La Duy nghĩ, chuyện có thể khiến La Tri Thu phải về nhà giữa trưa, chỉ có thể là chuyện nhà bọn họ, hiện tại y rất ổn, vậy nhất định La Khải, hoặc La Tắc đã xảy ra chuyện.

Vệ Lam lắc đầu, nói:“Đại công tử và nhị công tử đều không sao cả.”

“Vậy thì có chuyện gì?” La Duy nói, y nhớ La Tắc lần này đi Đông Nam bình định, vốn định mang theo Vệ Lam, chẳng lẽ Nhị ca viết thư về muốn Vệ Lam tới giúp? Nghĩ một lúc lại thấy không đúng, việc này chi bằng hỏi thẳng phụ thân y thì hơn,“Lam ngươi nói đi, đến tột cùng là chuyện gì? Ngươi đừng làm ta nóng ruột có được không?”

Vệ Lam nói:“Công tử nghe rồi không được tức giận đấy.”

“Ta tức giận?” La Duy nói:“Là chuyện của ta? Ta xảy ra chuyện gì?”

“Sáng sớm hôm nay, ở thượng đô xuất hiện lời đồn về công tử…” Vệ Lam nói đến nơi đây thì dừng lại, nhìn La Duy như muốn nói lại thôi, hiển nhiên là đang nghĩ xem tiếp theo phải nói như thế nào.

“Có chuyện gì ngươi cứ nói.” La Duy lo cuống lên, y nghĩ mãi không ra mình có thể vướng vào tin đồn gì, gần đây y đâu có làm chuyện gì khiến ai phật lòng.

“Sáng hôm nay, không biết là vì sao, mà cả thượng đô đều đồn ầm chuyện của công tử.”

“Nói cái gì về ta cơ?”

“Bọn họ nói……”

“Là lời đồn thì chắc chắn không phải lời hay rồi.” La Duy nói:“Lam, ngươi cứ thoải mái nói đi, ta bị mắng thành cái gì?”

“Bọn họ nói…” Vệ Lam hít sâu một hơi,“Bọn họ nói công tử dĩ sắc sự quân (dùng nhan sắc để “phục vụ” quân vương).”

Vệ Lam nói thật khẽ, La Duy không nghe rõ hắn lời nói, y ghé tai sát miệng Vệ Lam:“Ngươi nói cái gì?”

“Dĩ sắc sự quân…” Vệ Lam nhắc lại một lần.

La Duy mở to hai mắt, huyết sắc trên mặt nháy mắt tan biến sạch sẽ, không phải y chưa từng bị nói những lời như vậy, chỉ không ngờ sống lại một kiếp, mà vẫn có người mắng y câu này!

“Công tử!” Vệ Lam vội vàng kéo tay La Duy, sốt ruột nói:“Ngươi đừng tức giận, thân thể mới là quan trọng.”

“Sao lại có lời đồn này?” La Duy nói:“Từ nơi nào truyền ra?” La Duy hoài nghi Long Huyền đầu tiên, nhưng sau đó y lại tự phủ nhận sự hoài nghi này, Long Huyền hận y, nhưng Long Huyền sẽ không làm những việc thế này.

“Bệ hạ đã sai người đi thăm dò.” Vệ Lam nói.

“Bệ hạ cũng biết?” La Duy nhíu mày,“Không chỉ có một câu dĩ sắc sự quân này phải không? Còn có cái gì nữa?” Y hỏi Vệ Lam.

“Những câu khác cũng mang ý gần giống thế này.” Vệ Lam nói.

“Nghe được từ miệng ngươi, chẳng phải tốt hơn là tự ta nghe được trên đường hay sao.” La Duy nói:“Không phải ta chưa từng bị mắng, mà lần này có bệ hạ bị mắng cùng ta đấy thôi.” Nếu La Duy dĩ sắc sự quân, vậy Hưng Võ đế chính là hôn quân bị mỹ nhân mê hoặc. La Duy không sợ bị mắng, vừa nghĩ đến chuyện Hưng Võ đế cũng bị mắng cùng y, ngược lại, lại có một loại khoái cảm trả thù. Kiếp trước La gia quả thực là bị Long Huyền hại, nhưng cái thánh chỉ xét nhà diệt tộc là do Hưng Võ đế ban, chuyện này La Duy vẫn phân biệt rạch ròi. Thanh danh của bản thân y không quan trọng, nhưng thanh danh Hưng Võ đế bị hủy, mới thật đáng cười.

“Cụ thể ta cũng không biết nữa…” Vệ Lam nhìn sắc mặt La Duy, chẳng những y không lo lắng, lại còn tỏ ra cao hứng, vội sờ sờ trán La Duy,“Công tử, ngươi không sao chứ?” Vệ Lam sợ La Duy đã tức phát điên rồi.

“Hôm nay, mấy người ở Hộ bộ đó, nhìn ta rất kỳ lạ…” La Duy nói:“Thì ra là vì chuyện này, Lam, ngươi biết gì thì nói hết đi.”

Vệ Lam nói:“Thì bởi vì nói công tử dĩ……”

“Dĩ sắc sự quân.”

“Cho nên mới có thể ở trong triều từng bước thăng chức, phong hầu ở tuổi thiếu niên…” Vệ Lam nói tới đây, liền vì La Duy mà bất bình,“Rõ ràng là ngậm máu phun người, công tử được phong hầu, là vì chiến công ở Ô Sương thành!”

“Ta không giận, ngươi giận cái gì?” La Duy vỗ vỗ tay Vệ Lam, trái lại an ủi Vệ Lam:“Xem ra có người muốn đối phó ta.”

“Người kia là ai?”

“Kẻ thù của ta nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.” La Duy nói:“Bệ hạ lệnh cho ai đi thăm dò việc này?”

Vệ Lam nói:“Điều này tướng gia sẽ biết, ta không thể vào triều, sao có thể biết được?”

“Chờ khi gặp cha ta rồi nói sau.” La Duy tựa vào lòng Vệ Lam:“Như vậy cũng tốt, Lam, lời đồn này lan ra, ta không thể ở Trường Minh điện mãi nữa, sẽ có thời gian ở bên ngươi.”

“Công tử!” Vệ Lam không hiểu trong đầu La Duy suy nghĩ cái gì, bị người hăt bát nước bẩn vào mặt, trong tướng phủ, La Tri Thu và Phó Hoa đều tức giận gần chết, sao y lại còn vui vẻ chứ?“Ngươi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ở bên Vệ Lam sao?”

“Ngươi không muốn?” La Duy hỏi.

“Muốn, nhưng……”

“Hmm…” La Duy che miệng Vệ Lam,“Người khác nói như thế nào cũng mặc kệ, ta không thèm để ý, chỉ cần Lam tin ta là được.”

Vệ Lam gạt tay La Duy xuống, rồi siết chặt trong tay, nói:“Ta đương nhiên tin công tử, nhưng ta không thể để ai nói xấu công tử được!”

“Yên tâm đi.” La Duy khẽ nghiêng người, ghé vào đùi Vệ Lam,“Việc này bệ hạ sẽ lo lắng hơn ta. Năm nay đầy tai họa, dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, truyền lời đồn nhảm, thì khác gì loạn thần tặc tử?”

“Vậy công tử định như thế nào? Không để ý tới nó sao?” Vệ Lam hỏi.

“Không để ý tới nó nữa.” La Duy nói:“Ta chỉ hiếu kỳ, người ta đồn như vậy là có mục đích gì.”

“Công tử nghĩ ra rồi?”

“Vẫn chưa…” La Duy suy nghĩ một hồi, hoàn toàn không có đầu mối.

“Đó là xe ngựa của Cẩm Y hầu!” Ngoài xe truyền đến giọng của một phụ nhân.

Vệ Lam lập tức bịt tai La Duy, hắn không muốn để La Duy nghe được những lời bàn tán không hay. Xe ngựa đi rất xa, Vệ Lam mới buông lỏng tay, hắn vừa buông tay ra, đã nghe được tiếng cười của La Duy.“Ngươi còn cười?” Vệ Lam để La Duy nằm ngay ngắn, rồi nổi giận với y:“Lúc này mà ngươi còn có thể cười được?”

La Duy cười nói:“Lam, ta không muốn chờ ở thượng đô thêm nữa, chúng ta có thể sớm tới Tuyên Châu rồi.”

240 Duy Lam bên nhau

Nhắc đến lời đồn về La Duy và Hưng Võ đế, dư luận thượng đô náo loạn xôn xao, mặc kệ Hưng Võ đế có nổi giận như thế nào, lời đồn cứ truyền miệng trong dân chúng, ra khỏi thành thượng đô, bay đi khắp trời nam đất bắc Đại Chu.

La Duy từ lúc bị Vệ Lam gọi từ Hộ bộ về phủ, thì vẫn đóng cửa không ra, ngày hạ thoáng đã chuyển sang đông, nói là để La Duy yên tĩnh, nhưng người trong tướng phủ ai cũng lòng đầy căm phẫn, Vệ Lam hừng đông đã ra phủ, trời tối mới trở về, mỗi ngày đều ở bên ngoài tìm tay đầu sỏ của lời đồn kia.

“Không cần đâu.” La Duy nằm ở trên giường, nói với Vệ Lam đã bôn ba cả ngày bên ngoài:“Hình bộ và nha phủ thượng đô đều không tìm ra được, một mình ngươi chạy bên ngoài liệu có tìm nổi không?”

Vệ Lam ngồi xuống bên giường, hắn quyết tâm phải bắt được tên khốn này,“Ta ở trong phủ cũng không có việc gì làm…” Vệ Lam sẽ không nói cho La Duy biết, rằng hiện tại người bên ngoài nói y thành cái dạng gì, chỉ nói với La Duy:“Nên ta ra ngoài tìm xem, cũng không mong có thể tìm thấy ngay lập tức.”

“Hiện tại bên ngoài thế nào?” La Duy hỏi.

“Ổn cả.” Vệ Lam nói:“Thượng đô bây giờ cũng có dân tị nạn từ phương nam.”

“Dân tị nạn đến cả thượng đô à?”

“Ừ.” Vệ Lam kéo lại chăn cho La Duy:“Có không ít đâu. Hôm nay ta thấy có quan binh phát cháo cho mọi người.”

“Không thể để có người chết đói ở đầu đường thượng đô được.” La Duy ngáp một cái, lười biếng nói:“Còn một lát nữa mới đến giờ ăn cơm, ta ngủ một chút.”

Vệ Lam thấy La Duy lại nhắm mắt ngủ, đẩy đẩy La Duy.

“Còn có việc gì?” La Duy từ từ nhắm hai mắt hỏi.

“Ngươi mở mắt ra nào.” Vệ Lam nói.

“Để ta ngủ một tẹo thôi…” La Duy nói rồi trở mình, quay lưng về phía Vệ Lam.

“Ngươi định cứ sống như vậy sao?” Vệ Lam kéo La Duy vào lòng,“Ta nghe Tiểu Tiểu nói, hôm nay ngươi đã ngủ cả ngày rồi.”

La Duy bị Vệ Lam ép mở to mắt:“Ta không ngủ thì còn có thể làm gì? Không thể ra khỏi cửa, ta cũng không muốn đọc sách viết chữ, chẳng lẽ ta lại đi học võ hay sao?”

“Ngươi không thể đi dạo hoa viên trong phủ hay sao?” Vệ Lam nói. Ngụy thái y ba ngày trước đến bắt mạch cho La Duy, cố ý nói với Vệ Lam, nếu ngày nào La Duy cũng nằm như vậy thì không được, không có việc gì thì nên đi dạo, nếu không thân thể cũng nhàn rỗi đến phát bệnh. Vệ Lam đối với lời của Ngụy thái y như phụng thánh chỉ, lão nhân này chẳng những cứu La Duy rất nhiều lần, ngay cả vết thương cũ của hắn cũng được ông trị khỏi, hiện tại trời đầy mây cũng không thấy đau, trong cảm nhận của Vệ Lam, Ngụy thái y chính là đệ nhất thần y của Đại Chu.

“Lại là mùa đông.” La Duy không thèm để ý đến nỗi khổ tâm của Vệ Lam:“Hoa trong hoa viên đã tàn hết rồi, ta có thể ngắm cái gì chứ? Bên ngoài cũng quá lạnh.”

“Đi thôi.” Vệ Lam trực tiếp ôm La Duy xuống giường, nói:“Sợ lạnh thì mặc thêm quần áo, ngươi không vận động lâu ngày như vậy sao được? Hoa mai vàng đã kết nụ rồi, nói không chừng hôm nay sẽ nở.”

“Chưa đến lúc mai vàng nở đâu.” La Duy lại leo lên giường, y tuyệt đối không muốn tới hoa viên, chỉ muốn nằm trên giường.

“Công tử!” Vệ Lam thấy La Duy lười biếng như vậy, giả bộ trầm mặt xuống,“Hay là ngươi muốn Vệ Lam bế ngươi ra ngoài?”

La Duy nở nụ cười vô lại, nói:“Vậy ngươi bế đi, ta không sợ ai nhìn thấy, chỉ sợ ngươi ngượng ngùng thôi.”

“Ngươi!” La Duy càng lộ ra nhiều vẻ mặt với Vệ Lam, Vệ Lam lại càng đau đầu, ai có thể nghĩ được, La Duy trong mắt người đời tuổi còn trẻ đã sớm trưởng thành, thực chất là một kẻ xấu xa lười biếng, khiến người khác dở khóc dở cười cơ chứ?

“Ngươi muốn như thế nào?” La Duy nhìn Vệ Lam cười, thấy thật đắc ý, Vệ Lam luôn luôn không có cách nào đối phó với y.

“Ta!…” Vệ Lam sao có thể đấu với La Duy?

“Không có việc gì, ta nằm một lát.” La Duy thừa dịp Vệ Lam buông lỏng tay, lại ngã vật ra giường.

Vệ Lam trán nổi đầy gân xanh, lật người La Duy lại, bàn tay không kịp phân trần đã rơi xuống mông La Duy.

“Ngươi đánh ta?” La Duy bị Vệ Lam làm cho ngẩn ngơ, ngay sau đó liền nghiêng người tránh bàn tay Vệ Lam.

“Ngươi còn dám lười nữa không?” Vệ Lam sao có thể để La Duy tránh khỏi bàn tay hắn, dễ dàng ấn La Duy xuống,“Ngụy thái y đã nói ngươi không thể nằm mãi như vậy, sao ngươi lại không chịu nghe? Đây là vì muốn tốt cho thân thể ngươi thôi!”

“Ngươi làm đau ta!” La Duy kêu lên.

Vệ Lam nghe La Duy kêu, hắn sợ làm La Duy đau, lập tức buông tay, nói:“Chân đau à?”

Thân thể La Duy run run.

Vệ Lam thấy La Duy hình như đang khóc, vội ngồi xuống giường, hỏi La Duy:“Thực sự đau đến thế sao? Ta đánh nhẹ lắm mà. Để ta xem xem, có chỗ nào bị thương.” Nói rồi, Vệ Lam định xem chỗ hắn vừa đánh La Duy.

La Duy gạt tay Vệ Lam sang một bên, thân mình vẫn run rẩy không ngừng.

Vệ Lam chợt hoảng hốt, hắn nghĩ, hắn là người học võ, chỉ cần đánh nhẹ cũng có thể khiến La Duy bị thương, mấy cú đánh kia, nói không chừng đã phá hủy La Duy rồi,“Công tử?” Vệ Lam đỡ lấy La Duy,“Là ta không tốt, là ta làm càn, ngươi có chỗ nào không thoải mái? Ta đi gọi đại phu đến, ngươi……” Khi Vệ Lam kéo La Duy lại, hắn lập tức nói không nên lời, La Duy nằm trước mắt hắn, đang cười thật vui vẻ, một chút thương tâm cũng không có.

“Lá gan không nhỏ nhỉ!” La Duy săm soi Vệ Lam,“Dám đánh ta? Vệ đại gia, có phải đang muốn làm chủ nhà hay không?”

Vệ Lam định đứng dậy, hắn muốn ra ngoài một lúc, nếu cứ cùng La Duy làm loạn như thế, nói không chừng hắn lại muốn tét mông người này thêm vài cái, bề ngoài rõ ràng là một công tử phong lưu, nhưng bên trong lại là một tên vô lại!

“Giận rồi?” La Duy thấy Vệ Lam định đứng dậy, kéo tay Vệ Lam lại, nói:“Chỉ đùa một chút thôi mà, sao ngươi chuyện gì cũng cho là thật thế?” Y hôn lên môi Vệ Lam, cười xấu xa nói:“Ngay bây giờ chúng ta ra hoa viên, nhìn mai vàng ngươi vừa nói, hay chờ một lúc nữa mới đi?”

Hơi thở La Duy thơm mùi thuốc bắc, có chút đắng, cũng có chút ngọt lành, đây là do trường kỳ uống thuốc mà ra. Vệ Lam ôm La Duy ngã xuống giường, hắn gần như tham lam mà hôn y, hắn thích hít hà bầu không khí có hương vị thuốc bắc trên người La Duy.

La Duy nhẹ giọng cười nói:“Xem ra chúng ta phải chờ thêm một chút rồi mới ra hoa viên nhỉ?”

Vệ Lam tháo đai lưng La Duy, cắn nhẹ lên ngực y, hài lòng nghe tiếng hít thở của La Duy trong không khí.

“Lát nữa ta làm sao đứng dậy được nữa đây?” La Duy đẩy đẩy Vệ Lam, ra điều kiện với hắn:“Rồi ngươi lại được thể chê ta lười.”

Vệ Lam không nhiều lời với La Duy, hạ thân tiến sát hơn, trực tiếp lấp kín miệng La Duy.

Kiệu của La Tri Thu đúng lúc này dừng ở trước cửa phủ, quản gia giúp La Tri Thu vén rèm kiệu, La Tri Thu vừa mới chuẩn bị xuống kiệu, đã nghe thị vệ bên cạnh nói:“Tướng gia, hình như có người trong cung tới đây.”

La Tri Thu cũng nghe được tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, ông liền bất động, ngồi chờ trong kiệu.

“Tướng gia!” Người cưỡi ngựa là một võ sĩ ở tiền điện, đuổi đến trước cửa tướng phủ, liền phi thân xuống ngựa, quỳ một gối trước mặt La Tri Thu:“Bệ hạ triệu ngài lập tức vào cung.”

“Chuyện gì?” La Tri Thu thấy lần này không phải thái giám truyền chỉ, mà là võ sĩ ở tiền điện, biết đây là chuyện khẩn cấp, vội hỏi.

“Hồi bẩm tướng gia!” Võ sĩ nói:“Hình như là sứ thần Bắc Yến đến đây, muốn cùng Đại Chu ta đàm phán.”

La Tri Thu nhẹ nhõm thở dài một hơi, trong tình trạng này, đàm phán sẽ tốt hơn là chiến tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.