Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 51: Chương 51




7 Replies251 Sinh ra chán ghét

Bốn người khác trong điện đều thấy trong giọng Long Huyền lộ rõ vẻ lo âu, La Duy càng lấy làm kỳ quái nhìn Long Huyền, Long Huyền đang quan tâm đến y sao?

“Vệ Lam.” Long Huyền cũng biết không thể nói chuyện với La Duy, nên quay sang Vệ Lam:“Ngươi thật sự có thể yên tâm để La… để Cẩm vương đi Bắc Yến một mình?”

“Ta đi Bắc Yến thì có liên quan gì đến điện hạ?” La Duy ngăn Vệ Lam lại, không để Vệ Lam nói, rồi y hỏi Long Huyền.

Long Huyền nói:“Vân Khởi, ngươi đừng hành động theo cảm tính.”

“Nếu có thể bình ổn trận phản loạn của người Di ở Đông Nam sớm một chút…” La Duy nói:“Ta nghĩ ta cũng có thể sớm từ Bắc Yến trở về, như thế nào? Điện hạ không nghĩ như vậy à? Ngươi thấy nếu Vệ Lam đi theo ta, liệu hắn có giết Tư Mã Thanh Sa hay không?”

“Tư Mã Thanh Sa đường đường là vua một nước, hắn sẽ không đối xử tệ với ngươi trước mặt mọi người.” Long Huyền nói:“Nhưng thần tử Bắc thì sao? Ngươi không nghĩ tới à? Bọn họ rất muốn đối phó ngươi, một mình ngươi có thể ứng phó nổi sao?”

“Vậy Vệ Lam ở đó thì sao nào? Giết các đại thần Bắc Yến ư?” La Duy nói:“Điện hạ muốn cả hai chúng ta chết ở Bắc Yến?”

“Ngươi hiểu lầm ta rồi.” Long Huyền kiệt lực giải thích, mong La Duy tin hắn có ý tốt,“Ở chỗ Tư Mã Thanh Sa, ít nhất bên cạnh ngươi phải có một người theo sát không rời. Vệ Lam vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, ngươi bị bệnh phải uống thuốc gì, thích ăn cái gì, uống cái gì, trời lạnh phải mặc thêm bao nhiêu áo, hắn đều biết, hắn có thể chăm sóc ngươi!”

“Vệ Lam không phải người hầu của ta.” La Duy siết chặt tay Vệ Lam, không để Vệ Lam nói chuyện, hiện tại y có chút hoài nghi Long Huyền, Long Huyền có thể nào hảo tâm như vậy? Lời này sợ là nói cho Hưng Võ đế nghe đi? La Duy nhìn Hưng Võ đế, thấy vẻ mặt Hưng Võ đế như khen ngợi Long Huyền. Trong đầu La Duy chợt lóe lên một ý niệm, y nhìn về phía thái tử Long Ngọc, nói:“Thần còn muốn hỏi thái tử điện hạ, ngài tới rừng trúc Tiêu Tương giải sầu, nhưng trước đó ai đã kể với ngài về cảnh trí nơi đây?”

“Cái gì?” Long Ngọc không thể hiểu câu hỏi của La Duy ngay lập tức.

“Điện hạ nói rừng trúc đó u tĩnh, điện hạ trước kia chưa từng đi qua rừng trúc này sao?”

Long Ngọc nói:“Ta chưa từng vào chỗ đó.”

“Vậy ai đã nói với điện hạ rằng nơi đó u tĩnh?” La Duy lập tức hỏi.

Long Ngọc thoáng nhìn Long Huyền, sau đó mới như chợt nhớ ra cái gì, thu hồi ánh mắt, nhìn La Duy cười nói:“Ta nghe cung nhân trong Đông Cung nói vậy, lời họ nói không sai, lục đệ đêm nay cũng tới đó tản bộ mà, chỗ đó thật là u tĩnh.”

Cái liếc mắt Long Ngọc dành cho Long Huyền kia, lọt vào mắt La Duy, đột nhiên La Duy chợt hiểu hết.

“Duy nhi.” Hưng Võ đế lại không để ý tới lời của các nhi tử dưới bậc ngọc, ngài hỏi La Duy:“Ngươi cam tâm tình nguyện đi Bắc Yến?”

“Vâng.” La Duy nói, y biết mình trốn không thoát, nếu còn nói không đi Bắc Yến, Hưng Võ đế sẽ nổi giận mà phạt lây Vệ Lam và đám Long Thập. La Duy bị thái tử áp giải từ rừng trúc Tiêu Tương đến tận điện Trường Minh, suốt dọc đường y đều suy nghĩ, có khả năng ngay từ khi Vệ Lam và đàm Long Thập chuẩn bị kế hoạch đã bị người ta phát hiện, cho nên khi bọn họ đến rừng trúc Tiêu Tương, chẳng khác nào đi vào một cái bẫy đã an bài từ trước.

“Ngươi thật sự không muốn Vệ Lam đi cùng ngươi?”

“Vâng.”

“Được rồi.” Hưng Võ đế nói:“Trẫm nghe theo tâm nguyện của ngươi, sẽ lệnh cho Vệ Lam tới Đông Nam làm thuộc hạ của La Tắc.”

“Lam.” La Duy được Hưng Võ đế ân chuẩn, trên mặt mới vẻ vui mừng, nói với Vệ Lam:“Ngươi mau tạ ơn đi!”

Vệ Lam mờ mịt nhìn La Duy, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra thế này. Vốn tưởng rằng chuyện bọn họ cứu La Duy ra khỏi cung bị thái tử phá hỏng, hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết. Vệ Lam trước khi vào điện Trường Minh đã có quyết định, hắn không thể liên lụy La Duy, cũng không thể liên lụy đám Long Thập, người có tội sẽ là một mình Vệ Lam. Ai ngờ, sau khi vào điện Trường Minh, La Duy liền nói hắn được Hưng Võ đế ân chuẩn vào cung, mấy lời mê sảng ấy Hưng Võ đế lại nhận về mình. Còn bây giờ, La Duy không để hắn đi Bắc Yến, y muốn hắn tòng quân?

“Vệ Lam.” Hưng Võ đế ngồi sau ngự án cũng gọi Vệ Lam một tiếng.

“Tạ ơn mau!” La Duy nhỏ giọng nhắc Vệ Lam.

Vệ Lam quỳ xuống, mơ hồ dập đầu trước Hưng Võ đế.

Long Huyền thấy Hưng Võ đế ân chuẩn cho Vệ Lam tới Đông Nam tòng quân, liền hỏi La Duy:“Ngươi không mang theo Vệ Lam, vậy ngươi muốn mang theo ai để hầu hạ?”

La Duy nói:“Khi ở tướng phủ vẫn luôn là Thất Tử và Tiểu Tiểu hầu hạ ta, ta dẫn hai người này đi là được rồi.”

“Không được.” Long Huyền nói:“Tiểu Tiểu không có võ, Thất Tử võ nghệ bình thường, bọn họ không thể bảo vệ ngươi.”

“Điện hạ.” La Duy bật cười nói:“Ta đi làm chất tử, không phải đi đánh nhau, Tư Mã Thanh Sa có đối xử với ta như thế nào đi nữa, dù có mang một tướng quân theo thì hắn sẽ làm cách nào để bảo vệ ta? Che chở ta mở đường máu chạy ra khỏi Bắc Yến? Có khả năng không?”

“Được rồi, được rồi.” Hưng Võ đế khoát tay chặn lại,“Duy nhi không phải vẫn muốn nói gì với Vệ Lam sao? Các ngươi lui xuống nói chuyện đi!”

La Duy và Vệ Lam hành lễ với Hưng Võ đế, rồi lui ra ngoài.

Hai người La Duy ra khỏi điện, Hưng Võ đế lại nói với Long Ngọc:“Ngươi không sai, ngươi là huynh trưởng tốt, không để Duy nhi phạm sai lầm lớn.”

Long Ngọc nói:“Phụ hoàng không nói, nhi thần cũng biết, lục đệ hận người huynh trưởng như nhi thần.”

“Đại ca.” Long Huyền nói:“Lục đệ còn chưa nhận chúng ta là huynh trưởng, huynh đừng tự trách.”

Hưng Võ đế ho khan hai tiếng, hỏi Long Ngọc:“Thái tử, sao ngươi biết tới rừng trúc Tiêu Tương có thể gặp Duy nhi?”

Long Ngọc nói:“Là có người nhìn thấy……”

“Đại ca.” Long Huyền vội lên tiếng:“Vệ Lam được phụ hoàng ân chuẩn vào cung.”

Long Ngọc lúc này mới nói:“Nhi thần là do trùng hợp mới gặp gỡ lục đệ.”

“Ngươi về Đông Cung đi.” Hưng Võ đế nói, ngài quay mặt sang một bên, không nhìn Long Ngọc thêm nữa.

“Phụ hoàng.” Long Huyền chờ Long Ngọc đi rồi, thấy Hưng Võ đế vẫn ngồi như vậy không nói lời nào, liền nói:“Đêm đã khuya, người hãy ngủ đi, nhi thần cáo lui.”

“Hỗn trướng!” Hưng Võ đế chợt dùng lực đập mạnh vào ngự án.

“Phụ hoàng?” Long Huyền dường như hoảng sợ, tỏ vẻ muốn hỏi nguyên do lại không dám hỏi.

“Trẫm lại tình nguyện để nó chạy thoát đấy!” Hưng Võ đế lấy tay che mặt, thanh âm có chút nghẹn ngào:“Có như vậy, trẫm mới an lòng!”

“Phụ hoàng!” Long Huyền đến gần Hưng Võ đế, thấp giọng nói:“Nhi thần từng nói, nguyện ý thay Vân Khởi đi Bắc Yến.”

“Ngươi đi đi.” Hưng Võ đế buông bàn tay che mặt xuống, nhìn Long Huyền:“Huyền nhi, ngươi cũng là hoàng tử của trẫm, trẫm sẽ không vì Duy nhi, mà bỏ rơi ngươi.”

Trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của Long Huyền lúc này có chút rung động, hắn nhìn Hưng Võ đế, há miệng thở dốc, dường như muốn nói vài lời cảm kích.

“Huyền nhi…” Hưng Võ đế chăm chú nhìn Long Huyền, không thể phủ nhận, diện mạo Long Huyền rất giống ngài, trong mười một hoàng tử, Long Huyền là người giống ngài nhất,“Trẫm thường ngày vẫn nghĩ ngươi lạnh nhạt, lần này vì Duy nhi, trẫm phát hiện tâm ngươi còn không cứng rắn bằng thái tử.”

“Phụ hoàng.” Long Huyền khuyên Hưng Võ đế:“Thái tử điện hạ cũng là vì xã tắc Đại Chu mà suy nghĩ, huynh ấy giống La Tướng, đều yêu thương Vân Khởi, chỉ là không có cách nào khác.”

“Đi đi.” Hưng Võ đế nhìn Long Huyền, phất tay “Trong lòng trẫm tự hiểu rõ, ngươi không cần nhiều lời.”

Long Huyền hành lễ rời khỏi điện Trường Minh.

“Điện hạ.” Phúc Vận dẫn theo người chờ bên ngoài điện Trường Minh.

“Ngươi dẫn người về điện Khuynh Văn trước.” Long Huyền nói với Phúc Vận:“Ta đi một mình.”

Phúc Vận không dám hỏi Long Huyền định đi đâu, mang theo người về điện Khuynh Văn.

Long Huyền một mình bước trong đêm, thỉnh thoảng gặp thị vệ tuần tra, đều cúi đầu hành lễ rồi tránh sang một bên, để Long Huyền qua trước. Long Huyền đến một góc hoang vu, ngừng lại, hái một lá sồi xanh, cầm chặt trong tay.

“Điện hạ!” Một người tiến đến, quỳ gối phía sau Long Huyền.

“Chuyện này lo liệu không tồi, hãy truyền lại những lời này của ta. Về nói với thái tử, chúng ta đối xử với La Duy như vậy, cũng là vì giang sơn Đại Chu, hắn không làm gì sai cả.” Long Huyền không quay đầu, thấp giọng nói.

“Thuộc hạ đã rõ, không biết điện hạ còn có gì phân phó?” Người này hỏi.

“Tạm thời không có.”

Người này đứng dậy, xoay người rời đi.

Long Huyền lúc ấy mới xoay người, nhìn người này quẹo vào phía sau hòn non bộ, mà mặt sau hòn non bộ ấy chính là một cánh cửa nhỏ của Đông Cung.

252 Ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi đến.

La Duy và Vệ Lam ra khỏi chính điện Trường Minh, bọn họ không nhìn thấy Long Thập Nhất và Long Thập Nhị bên ngoài điện.

“Bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Vệ Lam hỏi La Duy.

“Không có việc gì đâu.” La Duy cùng Vệ Lam đi về phía cung thất của y. Hưng Võ đế không trách tội Vệ Lam, lại càng không trách tội đám Long Thập. Chỉ là… thái tử, La Duy nhớ đến ánh mắt Hưng Võ đế nhìn Long Huyền, thái tử có lẽ đã bị Hưng Võ đế chán ghét rồi.

Trong viện có vài tiểu thái giám, nhưng các điện tiền võ sĩ đều không thấy, xem ra đã bị Hưng Võ đế đuổi đi. Vài tiểu thái giám nhìn thấy La Duy tiến vào, vội hành lễ không ngừng.

La Duy nâng tay, để các tiểu thái giám đứng lên, còn y đưa Vệ Lam vào phòng.

“Công tử.” Vệ Lam vào phòng, đóng cửa lại, liền hỏi La Duy:“Công tử muốn ta ra tay giữa đường?”

La Duy vội kéo Vệ Lam lại, mở cửa nhìn bên ngoài một lượt, sợ những lời Vệ Lam vừa nói bị người khác nghe thấy.

“Ta có thể nghe được, bên ngoài không có người.” Vệ Lam lại kéo La Duy vào phòng:“Công tử đừng lo lắng, chỉ có mấy người kia ở bên ngoài nãy giờ thôi.”

“Vào phía trong đi.” La Duy vẫn cẩn thận nhìn kỹ cửa sổ, thấy tất cả cửa sổ đều đóng chặt, mới cùng Vệ Lam đi vào gian trong.

“Ý công tử có đúng là như vậy?” Vệ Lam đi vào gian trong, lại hỏi La Duy:“Không để ta theo sang Bắc Yến, là muốn Vệ Lam cướp lại công tử giữa đường?”

“Lam.” La Duy kéo Vệ Lam ngồi xuống, nói:“Ngươi tới Đông Nam tòng quân đi, Nhị ca ta sẽ trọng dụng của ngươi. Chỉ là nơi đó đang chiến tranh, đao tên không có mắt, vạn sự đều phải cẩn thận. Ta biết võ nghệ ngươi cao cường, nhưng hai quân áp sát, khác với chuyện tranh đấu trên giang hồ, ngươi không……”

“Ta đi Đông Nam, ngươi làm sao bây giờ?” Vệ Lam thấy La Duy thật sự muốn để hắn tới Đông Nam tòng quân, thực sự tức giận,“Thù giết cha, không đội trời chung, đạo lý này ngươi không biết hay sao?”

“Tư Mã Thanh Sa sẽ không giết ta.” La Duy nói:“Ngươi đừng lo ta sẽ chết.”

“Sao ngươi có thể khẳng định chứ?” Không có La Duy giữ, Vệ Lam đứng bật dậy,“Ngươi sang Bắc Yến, dù Tư Mã Thanh Sa muốn làm cái gì đi nữa, thì ngươi có thể đối phó với hắn hay không?”

“Ngươi đừng vội…” La Duy giữ tay Vệ Lam thật chặt,“Lam, ta không thể chạy trốn.”

Vệ Lam nói:“Hiện tại không trốn được, thì chúng ta sẽ trốn ở giữa đường! Ra khỏi hoàng cung liệu có còn nhiều thị vệ đi theo thế này không?”

“Không nhiều như vậy, chỉ là nếu ta chạy trốn giữa đường, La gia sẽ khó thoát khỏi chỉ trích.”

“Ngươi đã không còn là người La gia, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến La gia nữa!”

La Duy thở dài, nói:“Lý là như vậy, nhưng ngươi có thể nói lý với Hoàng đế sao? Chỉ cần ta ngoan ngoãn sang Bắc Yến, thì gia đình sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu ta lại chạy trốn, cho dù có ngươi bên cạnh, chúng ta có thể chạy thoát, thì đám Long Thập cũng không thể vô sự được.”

Vệ Lam ngẩn ngơ:“Ngươi nói chúng ta trúng kế? Hôm nay làm như vậy lại phiền hà đến công tử sao?”

“Không có gì liên lụy cả, có thể gặp ngươi, là ta đã vui lắm rồi.” La Duy cong khóe miệng, tặng cho Vệ Lam một nụ cười.

“Ngươi một lòng vì thái tử, sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?!” Vệ Lam oán hận nói:“Còn phu nhân ở nhà nữa, mấy ngày này ngày nào cũng khắc khẩu với tướng gia, nói ông quá mức độc ác, bắt tướng gia trả công tử lại cho bà. Vì công tử, Ưu thiếu gia cũng thường xuyên khóc lóc, muốn tìm công tử. Nhưng tướng gia…” Vệ Lam liếc nhìn La Duy:“Tướng gia nói phu nhân đúng là đàn bà, cũng không để ý tới Ưu thiếu gia, chỉ nói mình đối xử với công tử như thế, vu tư hữu quý, vu công vô quý. (xét về riêng tư thì hổ thẹn, còn xét về việc công thì không hề)”

Nụ cười của La Duy trở nên thật khó coi.

“Ngươi vẫn quyết định không trốn.” Vệ Lam nói với La Duy:“Ta cũng không khuyên ngươi nữa, ngươi để ta theo sang Bắc Yến đi. Mặc kệ ở Bắc Yến chúng ta sẽ gặp phải cái gì, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, hẳn là sẽ tốt hơn so với một người chứ? Ta xuất thân ảnh vệ, khi cần thiết, ta có thể đưa ngươi đi. Nếu trốn khi còn ở Đại Chu, ngươi sợ liên lụy người nhà, liên lụy đám Long Thập, thì chúng ta hãy trốn khỏi Bắc Yến, chắc sẽ không liên lụy bọn họ phải không?”

La Duy lại nói:“Cha ta thật sự nói như vậy?”

“Đúng.” Vệ Lam nói:“Đúng là tướng gia nói như vậy, ta không nói bậy. Tướng gia cũng không cho nhị phu nhân viết thư cho nhị công tử, nói nếu nhị công tử biết chuyện, sẽ không còn lòng dạ nào lo chiến sự ở Đông Nam nữa. Chuyện của công tử, chẳng lẽ cần nhị phu nhân phải viết thư kể lể hay sao?” Vệ Lam đầy bất mãn với La Tri Thu,“Bệ hạ đã chiếu cáo thiên hạ, nhị công tử sao có thể không biết? Trước đây ta không hề nhận ra, tướng gia đúng là người lòng dạ sắt đá!”

La Duy trong lòng chua xót, La Tri Thu nghĩ cho thiên hạ, y biết chứ, nhưng biết không có nghĩa là y cũng làm được.

“Công tử!” Vệ Lam nổi giận vì La Tri Thu xong, lại nghĩ tới chính sự, hỏi La Duy:“Mấy lời ta vừa nói, ngươi có nghe hay không?”

“Nửa đường chạy trốn?” La Duy hỏi.

“Ngươi đồng ý?”

La Duy lắc đầu.

“Ta sẽ theo ngươi sang Bắc Yến.”

“A, ngươi nói đến chuyện này à…” La Duy lúc này mới hiểu.

“Sao ngươi lại tỏ ra không vội như thế chứ?” Vệ Lam gấp đến nỗi đổ đầy mồ hôi.

“Sự tình đã như vậy, ta sốt ruột cũng vô dụng thôi.” La Duy nói.

Vệ Lam thấy La Duy ngồi đó, làm như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình, vội la lên:“Bệ hạ ra khẩu dụ rồi, ngươi có thể xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban chắc?”

“Ngươi đừng trách cha ta tàn nhẫn, nếu bệ hạ không đồng ý, cha ta có tàn nhẫn hơn nữa cũng vô dụng.”

“Ta không nói chuyện này, ta đang nói đến chuyện theo ngươi sang Bắc Yến!”

“Lam.” La Duy lúc này nghiêm túc nhìn về phía Vệ Lam, nói:“Ta đi Bắc Yến, mặc kệ Tư Mã Thanh Sa có hận ta như thế nào, hắn sẽ không giết ta đâu, cũng sẽ không để thần tử giết ta, bởi vì ta dù sao cũng là hoàng tử Đại Chu, nếu ta chết ở Bắc Yến, Đại Chu sau khi trải qua thiên tai nhân họa, vì thể diện hoàng gia, chắc chắn sẽ xung đột vũ trang với Tư Mã Thanh Sa.”

“Vậy hắn sẽ đối xử với ngươi như thế nào chứ?” Vệ Lam hỏi.

“Nhiều nhất chỉ là trong chuyện ăn, mặc ở, đi lại, sẽ buông lời hạ nhục ta, có lẽ vậy. Hắn cũng sẽ không dụng hình với ta, bởi vì thân thể ta không tốt, không chịu nổi hình phạt, hắn sẽ cố giữ tính mạng ta.”

“Cho nên?” Vệ Lam chẳng thể nghĩ thoáng ra chút nào:“Ta phải tới Đông Nam tòng quân? Nếu chỉ như thế, thì ta sẽ đi theo ngươi.”

“Ta cho ngươi tòng quân, là vì ta muốn sớm trở về một chút.” La Duy nói.

Vệ Lam không hiểu, hắn tòng quân, thì liên quan gì đến chuyện La Duy trở về.

“Ta sở dĩ không thể không đi Bắc Yến, là bởi Đại Chu hiện nay mấy chỗ thiên tai, mấy chỗ chiến loạn.” La Duy tiến thêm một bước giải thích với Vệ Lam:“Thiên tai lúc nào mới qua đi, ta không phải ông trời, cho nên ta không biết, nhưng chiến loạn là do con người, chỉ cần dùng thêm sức lực, bình loạn là chuyện sớm muộn thôi. Lam, ngươi đi giúp Nhị ca ta, sớm dẹp loạn ở Đông Nam, ta cũng sẽ có thêm cơ hội, có thể sớm rời Bắc Yến trở về.”

“Chỉ cần bình loạn Đông Nam, là ngươi có thể trở lại?” Vệ Lam không quá tin tưởng lời La Duy:“Phương nam cũng có lưu dân tạo phản đấy.”

“Lưu dân chỉ là một đám ô hợp.” La Duy nói:“Chỉ cần các ngươi dẹp trận phản loạn của người Di, đại quân trong tay Nhị ca có thể tới phương nam, rồi phương nam sẽ rất nhanh bình định thôi.”

Vệ Lam suy nghĩ lại lời La Duy nói, hắn biết lời La Duy có đôi khi không tin được, cũng biết La Duy trong tình huống này mà vẫn lo dỗ dành mình.

“Lam…” La Duy tựa đầu tựa vào vai Vệ Lam, nhẹ giọng nói:“Ngươi tòng quân đi, giành lấy một chút công danh cho chính mình, ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi đến, ngươi hãy lấy danh nghĩa một tướng quân Đại Chu, tự mình sang Bắc Yến đón ta về.”

253 Ước định

Vệ Lam vẫn chìm trong mơ hồ, rõ ràng đang cùng La Duy nói chuyện, ấy vậy mà lại ôm y ngã xuống giường.

“Ta sẽ tâu với bệ hạ.” La Duy ghé vào người Vệ Lam, dán mặt trên ***g ngực hắn:“Để bệ hạ cho ngươi sang Bắc Yến đón ta về.”

“Ta không yên lòng.” Vệ Lam nói:“Công tử ở Bắc Yến một mình, ta nghĩ đến thôi đã đủ nóng lòng rồi, chức tướng quân ấy, ta không cần.”

“Nhưng ta cần.” La Duy nói:“Cứ nghĩ đến việc ngươi bình loạn Đông Nam, là ta lại có thêm động lực để chờ đợi.”

“Đông Nam có nhị công tử rồi.” Vệ Lam nói:“Ngươi còn không yên tâm sao?”

“Nếu huynh ấy biết ta phải sang Bắc Yến làm chất tử, thì chẳng biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.”

“Còn có Triệu đại công tử nữa.”

“Ta không tin người khác, ta chỉ tin một mình ngươi.” La Duy khẽ nhích thân mình, nằm song song với Vệ Lam,“Thư phòng ta có gian ngầm, có mấy phong thư, khi trở về ngươi hãy lấy ra xem.”

“Thư gì vậy?”

“Ta giấu người nhà làm một vài việc.” La Duy ghé tai Vệ Lam nói:“Có không ít ngân phiếu, khế đất, mấy năm nay ta làm ra không ít sản nghiệp, ta đi Bắc Yến rồi, mấy thứ này ngươi hãy thay ta quản lý.”

“Ta quản lý? Vì sao không giao cho tướng gia?”

“Phụ thân là người thanh liêm.” La Duy tức giận nói:“Chuyện trên giang hồ, thương trường, sao người có thể để vào mắt?”

“Chuyện giang hồ ta còn biết.” Vệ Lam khó xử nói:“Chứ làm sao ta biết chuyện buôn bán được. Công tử, để ta theo ngươi sang Bắc Yến đi, ta tới Đông Nam cũng chỉ giết thêm được mấy người Di, sao có thể được trọng dụng chứ?”

“Không cho nói nữa!” La Duy nhìn Vệ Lam, trầm mặt,“Lam, ngươi là người La Duy ta coi trọng, sao lại tự coi nhẹ mình như thế? Ta muốn phó thác mọi chuyện cho ngươi, trừ ngươi ra, ngươi bảo ta có thể tin ai được? Một người ta cũng không tin!”

Vệ Lam nghe La Duy nói, trong lòng không rõ là tư vị gì.

“Thập Cửu ca của ngươi là người từng trải, nếu chuyện làm ăn ngươi không hiểu gì, thì có thể để hắn làm, nhưng chúng ta đến tột cùng có bao nhiêu của cải, thì ngươi không thể nói cho hắn biết.” La Duy thấy Vệ Lam không nói nữa, mới kể từng chuyện cần làm cho Vệ Lam nghe.

Vệ Lam lặng im nghe La Duy nói, ngoại trừ khi ở trong cung, trên cơ bản y đều ở cùng với hắn, nhưng nay Vệ Lam nghe La Duy kể rõ ngọn ngành, mới phát hiện La Duy còn làm nhiều chuyện hắn không hề hay biết.

“Không phải ta cố ý gạt ngươi.” La Duy cường điệu nói với Vệ Lam:“Ngươi không hỏi, ta mới không nói.”

“Việc này, dù công tử có nói…” Vệ Lam nói:“Thì sợ là ta cũng không có hứng thú nghe.”

“Bây giờ phải nghe thật nghiêm túc đấy.” La Duy hôn lên mặt Vệ Lam một cái,“Khi ta không ở đây, nhờ vào ngươi cả.”

“Ta làm không được.”

La Duy ở trước mặt Vệ Lam, làm ra vẻ thương tâm,“Ngươi không thể lo nghĩ giúp ta sao?”

Vệ Lam do dự một chút, rồi vẫn nói:“Ta… ta vẫn muốn theo ngươi sang Bắc Yến.”

La Duy đưa lưng về phía Vệ Lam, tinh thần sa sút nói:“Thôi, là ta nhìn lầm người, không thể trông cậy vào ngươi!”

“Công tử!” Vệ Lam ôm La Duy vào lòng.

La Duy gỡ tay Vệ Lam ra.

“Duy?” Vệ Lam thử gọi tên La Duy, rồi lại vươn tay, thuận lợi ôm La Duy vào lòng.

“Đến Đông Nam đi.” La Duy khẽ nói:“Không thể chống lại thánh ý, ta muốn ngươi tự gây dựng tiền đồ cho bản thân ở trên chiến trường. Trữ Phi nổi danh sa trường, cứ cho là y dựa vào La gia, thì cũng chẳng có ai không phục hắn. Lam cũng thế, ta chỉ cho ngươi một cơ hội này, chứ không giúp được ngươi mãi, chờ khi ngươi thành công, sẽ chẳng ai dám nói công danh của ngươi đến thật dễ dàng. Ngươi không cần lo lắng cho ta, người nhà ta cũng có thể tự bảo vệ mình, chỉ cần ngươi sống tốt, thì không ai có thể hiếp bức ta.”

Vệ Lam hôn La Duy, chỉ hận không thể để La Duy hòa vào máu thịt.

“Cho dù thế nào ta cũng có thể sống.” La Duy nói tiếp:“Lam, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Đông Nam bình định sớm ngày nào, là ta có thể về nước sớm ngày ấy, chỉ cần nhớ kỹ những lời này là được. Ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi tới đón ta, ngươi phải tới thật sớm đấy.”

Vệ Lam hôn lên tóc La Duy, nước mắt rơi ướt đầm mái tóc ấy. Hắn chẳng bao giờ nói lại được La Duy, dường như lời La Duy vĩnh viễn có đạo lý hơn so với hắn, vĩnh viễn sâu xa hơn hắn tưởng. Hắn muốn ở bên y, chỉ là La Duy lại gạt hắn đi xa thật xa.“Được.” Cuối cùng, Vệ Lam đồng ý.

La Duy chôn mặt trong lòng Vệ Lam, tựa như không nhìn thấy hắn đang rơi lệ. Chuyện cần giao đã giao hết cho Vệ Lam, cuối cùng La Duy mới nói với Vệ Lam:“Còn nữa, không thể tin thái tử, nếu sau khi ta đi, thái tử mất thánh tâm, ngươi nhớ phải nhắc nhở Nhị ca ta, đừng xuất đầu lộ diện vì thái tử.”

“Nhị công tử liệu có nghe lời ta nói?” Vệ Lam hỏi.

“Ngươi cứ nói…” La Duy suy nghĩ một lúc:“Ngươi cứ nói… rằng ta bị thái tử làm hại, tự nhiên huynh ấy sẽ tin ngươi.”

“Ta biết.” Vệ Lam gật đầu, sự hưng suy vinh nhục của thái tử, Vệ Lam tuyệt đối không quan tâm.

“Còn nữa.”Ngón tay La Duy đặt lên môi Vệ Lam,“Ngươi phải tự chăm sóc cho mình.”

“Công tử cũng vậy.” Vệ Lam nói.

Hai người nhìn nhau, rồi hôn sâu thật sâu. Chân trời sáng trắng, bọn họ đã nói suốt một đêm, lại chỉ có thể nói về những chuyện cần làm, những lời tâm tình sâu kín, bình thường hai người đã rất ít khi nói, hiện tại càng không có lòng dạ nào nhắc đến. Chìm trong những tia nắng sớm lọt qua khe cửa, hai người liều chết dây dưa, lần sau gặp lại, không biết sẽ là khi nào nữa.

“Ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi, ta sẽ ở Bắc Yến chờ ngươi…” La Duy thì thầm bên tai Vệ Lam, nỉ non, nói cho Vệ Lam nghe, cũng là nói cho chính mình nghe thấy.

“Ừ, hãy chờ ta.” Vệ Lam đem dục vọng đâm vào thân thể La Duy, hắn nói:“Ta nhất định sẽ tới đón ngươi, mặc khôi giáp tướng quân, tới đón ngươi trở về.”

La Duy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ôm chặt cổ Vệ Lam, cùng hắn hôn thật nồng nàn. Miệng hai người đều phát ra mùi vị của máu tươi, không biết trong giây phút cuồng nhiệt ấy, là ai cắn đứt miệng lưỡi ai.

“Điện hạ.” Ngoài phòng, thủ vệ, tiểu thái giám hành lễ với Long Huyền.

“Cẩm vương còn chưa dậy?” Long Huyền nhìn cánh cửa đóng chặt.

“Vương gia còn chưa dậy ạ.” Tiểu thái giám đáp.

“Vậy Vệ Lam kia đi chưa?” Long Huyền lại hỏi.

“Hồi bẩm điện hạ.” Tiểu thái giám nói:“Thị vệ kia vẫn còn ở trong phòng.”

“Hắn ở đó suốt một đêm?”

“Vâng.”

Long Huyền dường như mất mát, tiến lên một bước, định đẩy cửa, thì cửa lại bị người trong phòng kéo ra.

Vệ Lam mở cửa phòng, thấy Long Huyền đứng ngoài cửa, khuôn mặt vốn còn chút ý cười ngay lập tức ra vẻ đề phòng.

La Duy đi theo phía sau Vệ Lam, nhìn thấy Long Huyền, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất,“Điện hạ tới chỗ ta làm cái gì?” Y lạnh giọng hỏi Long Huyền.

“Điện hạ, vương gia!” La Tri Thu lúc này vội vàng đi vào trong viện, thấy La Duy và Long Huyền mặt đối mặt đứng với nhau, sợ La Duy lại xảy ra xung đột với Long Huyền, vội hô lên một tiếng.

“Tướng gia.” Vệ Lam thấy La Tri Thu đến, trong lòng tuy bất mãn với La Tri Thu, nhưng vẫn cung kính hành lễ với ông.

“Lam.” La Tri Thu giờ phút này đã biết chuyện náo loạn của Vệ Lam và các Long kỵ vệ hôm qua, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nhưng ông không trách Vệ Lam.

“Tướng gia.” Vệ Lam đáp lời.

“Công văn điều ngươi đến Đông Nam nhậm chức phó tướng của Vũ Hiên đã đến Binh bộ.” La Tri Thu nói: “Ngươi mau chóng về phủ thu dọn, hôm nay phải lập tức đến Đông Nam nhậm chức.”

Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy.

La Duy nhìn Vệ Lam nhoẻn miệng cười, nói một tiếng: “Đi đi.”

Vệ Lam nhìn La Duy một lần cuối, rồi mới xoay người rời đi.

Y ở Bắc Yến chờ đợi hắn, hắn sẽ tới Bắc Yến đón y, nếu đã ước định, vậy thì chẳng cần nói thêm lời nào nữa, nói thêm chỉ càng khiến cả hai thêm thương cảm mà thôi.

254 Cầu Mộng Hồi

Vệ Lam đi rồi, La Duy thật lâu mới hồi phục tinh thần. Các tiểu thái giám trong viện cúi đầu không nói, cũng chẳng dám thở mạnh. La Duy, La Tri Thu và Long Huyền đứng đó, mắt to nhìn mắt nhỏ, ba người đều chẳng nói gì.

Không khí lặng im xấu hổ này kéo dài đến tận lúc Thượng Hỉ chạy tới tìm La Tri Thu mới bị đánh vỡ.“Tướng gia.” Thượng Hỉ nói với La Tri Thu:“Hoàng hậu nương nương mời ngài tới điện Phượng Nghi một chuyến.”

Long Huyền ở đây, La Tri Thu không tiện hỏi La Duy chuyện đêm qua, lúc này hoàng hậu lại đến tìm, ông chỉ đành nói với La Duy:“Hạ quan lát nữa sẽ đến thăm vương gia.”

La Duy cúi người, tiễn bước La Tri Thu.

“La Tướng đi gặp mẫu hậu ta đi.” Long Huyền thấy La Tri Thu lại nhìn về phía hắn, liền nói:“Ta còn có lời muốn nói với Cẩm vương.”

La Tri Thu cẩn thận bước theo từng bước chân Thượng Hỉ.

“Điện hạ, mời trở về đi.” Ngay sau khi La Tri Thu đi, La Duy lập tức đuổi Long Huyền:“Hôm nay ngươi không cần cùng bệ hạ vào triều sao?”

“Ta là ca ca ngươi.” Long Huyền nhìn La Duy nói:“Bệ hạ ngươi vừa nhắc tới chính là phụ hoàng ngươi đấy.”

La Duy trào phúng cười:“Ca ca? Hai ca ca của ta đều đang ở bên ngoài. Điện hạ không cần diễn kịch đâu, ở đây toàn là tiểu thái giám, không thể truyền lại mấy lời cao quý này của ngươi tới bệ hạ đâu.”

“Ngươi không phải họ La.” Long Huyền nói:“Đến tận bây giờ ngươi còn không nhận ra sao?”

“Ta họ gì cũng chẳng liên quan đến điện hạ.” La Duy quay đầu vào phòng:“Điện hạ, mời trở về đi.”

Long Huyền không để La Duy rời khỏi, giữ chặt một tay La Duy.

“Cuối cùng thì ngươi muốn gì?” La Duy mất tự nhiên, cánh tay dùng hết sức để tránh khỏi Long Huyền.

“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Long Huyền vẫn giữ chặt lấy tay La Duy,“Chúng ta ra ngoài rồi nói.”

“Ta không có gì để nói với ngươi cả!” La Duy tránh né: “Buông ra!”

Long Huyền không để ý, kéo La Duy ra ngoài.

“Ngươi dẫn ta đi đâu?!” So về sức lực, La Duy tất nhiên không phải đối thủ của Long Huyền, y đã liều mạng tránh, nhưng vẫn không thể tránh nổi bàn tay hắn, dưới tình thế cấp bách, La Duy gào lên:“Long Huyền! Ngươi buông ta ra!”

“Không phải việc của các ngươi!” Long Huyền nhìn lướt qua mấy tiểu thái giám đi theo hai người.

Long Huyền xưa nay nổi tiếng hung ác, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua, các tiểu thái giám đều câm như hến cúi đầu, không dám nhìn hai vị hoàng tử này nữa.

“Nơi này là điện Trường Minh!” La Duy bị Long Huyền lôi đi, quát Long Huyền:“Ngươi định làm càn ở điện Trường Minh sao?!”

“Ngươi cũng biết đây là điện Trường Minh à.” Long Huyền bước nhanh về phía trước, kéo theo La Duy đang bước những bước nhỏ gấp gáp,“Ta có thể làm gì ngươi ở điện Trường Minh cơ chứ? Ta có lời muốn nói, sẽ không làm hại ngươi.”

“Vậy nói ở đây đi!” La Duy nói:“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Long Huyền không đáp, lôi La Duy ra khỏi điện Trường Minh.

Có tiểu thái giám chạy tới báo cho Triệu Phúc.

Triệu Phúc biết La Duy và Long Huyền không dễ đối phó, không dám chậm trễ, vội báo lại cho Hưng Võ đế đang chuẩn bị vào triều.

“Việc này Long Huyền đã nói với trẫm rồi.” Hưng Võ đế lại một đêm không ngủ, lúc này đang ngậm nhân sâm nâng cao tinh thần, nói với Triệu Phúc:“Nó có chuyện muốn nói với Cẩm vương, thì cứ để hai huynh đệ chúng nó trò chuyện đi, trẫm đã cho phép Long Huyền rồi.”

Triệu Phúc muốn nói thêm với Hưng Võ đế, rằng La Duy tuyệt đối không nguyện ý đi theo Long Huyền, nhưng ngẫm lại, hiện tại Hưng Võ đế đã thân cận với Long Huyền, gã nói ít đi một câu thì hay hơn, nếu La Duy thực sự bị Long Huyền gây uất ức, không cần kẻ nô tài lắm miệng như gã, thì ngay sau khi vị vương gia này trở về, phỏng chừng sẽ lập tức cáo trạng Long Huyền.

Thỉnh thoảng có cung nhân thái giám lén nhìn Long Huyền kéo La Duy đi, nhưng không ai dám hỏi một tiếng.

La Duy ra khỏi hậu điện Trường Minh, không nói gì nữa, chỉ muốn tránh khỏi bàn tay Long Huyền, bất đắc dĩ, tay Long Huyền lại như kìm sắt, có như thế nào y cũng không gạt ra nổi.

“Không phiền chứ?” Long Huyền hỏi La Duy.

La Duy mệt đến nỗi thở hổn hển, nghe Long Huyền hỏi vậy, y không thèm tránh né nữa, muốn để yên xem Long Huyền định đưa mình tới đâu.

Cảm thấy La Duy chịu nghe lời rồi, Long Huyền mới thả lỏng tay, nhưng vẫn cẩn thận để không buông tay La Duy ra.

“Ngươi đi chậm một chút!” La Duy thật sự không thể đuổi kịp Long Huyền.

Long Huyền thế này mới chịu bước chậm lại, hắn kéo La Duy lao thẳng ra một cái cầu gỗ cách điện Khuynh Văn không xa, hai người đứng trên cầu rồi, Long Huyền mới buông lỏng tay ra.

La Duy nhớ lại hình dáng bản thân trên chiếc cầu này trong quá khứ, cây cầu tên gọi Mộng Hồi, khi còn nhỏ, mỗi khi cùng Long Huyền tới đây trong những ngày mùa hạ, y sẽ ra chỗ cạn nước trong hồ mà đùa nghịch, còn Long Huyền sẽ đứng trên cầu hóng gió thổi, nhìn mặt hồ đầy lá xanh bông trắng. La Duy trong nháy mắt hốt hoảng, rất nhiều chuyện y vẫn còn nhớ rõ, chỉ là quá mức xa xăm, đã cách hẳn một kiếp người.

Long Huyền cũng nhìn quanh bốn phía, đã vài ngày hắn chưa tới cầy cầu này, vẫn hệt như trong trí nhớ, chẳng có một ai. Nghĩ đến đây, Long Huyền cười tự giễu, hoàng cung chiếm cả một khoảng trời, nơi ít người qua lại đâu chỉ có mỗi cây cầu Mộng Hồi? “Thanh vũ dạ, nhất mộng hồi cố lý.” (Trong đêm mưa tĩnh lặng, nằm mơ về quê cũ) Long Huyền nhìn La Duy nói:“Không biết là cung nữ nào đã viết nên một câu ai oán, cho nên cầu này mới có tên Mộng Hồi.”

La Duy bị gió lạnh lướt qua mặt hồ thổi tới, chau mày, đã bắt đầu mùa đông, cho dù là cung vua nổi tiếng bốn mùa rực rỡ, giờ phút này cũng chỉ là một mảnh cành khô lá úa quạnh hiu. La Duy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, đếm xem có mấy tầng mây trắng, trời xanh không mây, ánh nắng chói chang nóng rực, vậy mà sao y không hề cảm nhận được chút ấm áp nào?

“La Duy.” Long Huyền gọi tên La Duy, lại định nắm tay y.

La Duy dịch sang bên cạnh một bước, giấu tay phía sau lưng:“Ngươi có gì muốn nói thì nói đi, ta nghe.”

“Trong lòng ngươi có tính toán gì không?” Long Huyền hỏi.

“Tính toán?”

“Chuyện đi Bắc Yến, ngươi muốn giải quyết như thế nào?”

La Duy nói:“Ngươi đang quan tâm ta đấy à?”

“Ngay cả Vệ Lam ngươi cũng thả ra.” Long Huyền nói:“Ngươi định một mình đối phó với Tư Mã Thanh Sa?”

“Ngươi không cần bận tâm.“La Duy nói:“Ta sẽ không làm mất thể diện Đại Chu hay Long thị đâu, dù phải chịu khổ, cũng sẽ không đi khắp nơi kể lể, như vậy nhị điện hạ yên tâm chưa?”

“Ý ta không phải vậy.” Long Huyền nói:“Chuyện đi Bắc Yến không thể nề hà, mặc kệ như thế nào, ngươi phải có kế sách ứng đối, không thể mặc cho Tư Mã Thanh Sa đùa nghịch.”

La Duy yên lặng nhìn Long Huyền, giờ phút này trên khuôn mặt Long Huyền nhìn không ra một tia dối trá. La Duy cúi đầu, mặt nước dưới chân cầu tràn đầy những cánh sen héo úa, đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, thân thể La Duy cũng theo tiếng cười mà rung động.

“La Duy?” Long Huyền nghe tiếng cười dọa người của La Duy, kinh sợ thối lui vài bước.

“Long Huyền!” La Duy cười lớn hỏi Long Huyền:“Là ngươi hại ta đến nông nỗi này, ngươi còn diễn kịch với ta làm gì cơ chứ?”

Vẻ mặt Long Huyền biến đổi, hắn đột nhiên chẳng biết phải làm gì trước mặt La Duy.

“Muốn cho bệ hạ thấy ngươi có bao nhiêu tình huynh đệ?” La Duy nói: “Ngươi thật thủ đoạn, bệ hạ hiện tại cũng thân cận với ngươi rồi, lại sinh ra chán ghét thái tử, ta có nên chúc mừng ngươi hay không?”

“La Duy, ta…” Long Huyền luôn là người dám làm dám chịu, nhưng hôm nay, khi hắn thấy La Duy nhìn mình đầy hận ý, lại nói:“Ta không biết ngươi đang nói những gì.”

Có đám mây trắng che khuất mặt trời đỏ rực, ánh nắng biến mất, bóng ma liền bao phủ hai người, cả La Duy và Long Huyền đều biết, hôm nay hẳn là một ngày đông đầy giá rét.

255 Ngươi và ta là huynh đệ

“Ngươi không biết ta đang nói cái gì?” Hận ý trên mặt La Duy càng đậm,“Long Huyền, ta đã cam chịu số phận, ngươi không cần giả vờ nữa đâu. Vân Châu, Ô Sương thành, Thường Lăng, Tư Mã Thanh Sa, Thái hậu, thân thế của ta, ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc, sẽ không nhận ra sao? Năm đó ngươi cùng Tư Mã Tru Tà kết minh, hại đại ca ta, lần này ngươi lại kết minh với Tư Mã Thanh Sa hại ta. Vị hoàng tử được sủng ái là ta không ở đây, ngươi liền có cơ hội tranh ngôi vị, Tư Mã Thanh Sa cũng được báo thù cho cha, đôi bên cùng có lợi.” La Duy giữ lấy Long Huyền,“Ngươi có bản lĩnh lắm. Năm nay nhiều tai họa, người khác đều cầu xin ông trời khai ân, đừng để chúng sinh chịu khổ thêm, không ngờ đây lại là cơ hội ông trời ban cho ngươi!”

“Là Thái Hậu…” Long Huyền vẫn không dám thừa nhận với La Duy.

“Thái Hậu? Thái Hậu cùng lắm chỉ làm lộ thân thế của ta.” La Duy nửa bước cũng không nhường đường:“Lão thái thái ngốc nghếch kia, chỉ bị ngươi lợi dụng một lần nữa mà thôi! Long Huyền, sau này nếu ngươi trở thành Hoàng đế, nhớ phải hiếu kính lão thái bà này, nếu không, ta sợ ngươi sẽ bị sét đánh chết đấy!”

“Ngươi hoài nghi ta, vì sao không nói với phụ hoàng?”

“Ta từng nghĩ vậy, nhưng không có chứng cớ, nói cũng vô dụng.”

Long Huyền cắn răng:“Nói đến cùng, thì ngươi vẫn muốn ta chết, không phải sao?”

“Không sai, ta rất mong ngươi chết, chỉ là ta đi sai một nước cờ, không ngờ chuyến tới Vân Châu ấy, không phải là ngươi tới thăm cuộc sống người dân nơi đó, mà là để gây dựng quan hệ với Tư Mã Thanh Sa!” La Duy đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn Long Huyền nói:“Ta nhớ ra rồi, lời đồn ta lấy sắc sự quân (lấy nhan sắc “phục vụ” vua), cũng là kiệt tác của ngươi đi? Để ta phải đóng cửa né tránh miệng đời, không có cách nào điều tra kế hoạch của ngươi? Long Huyền, ta không có tài bằng ngươi, ta thua rồi. Sao ta lại quên cơ chứ, ngay cả nhi tử của mình ngươi cũng sát hại, thì sao lại để ý đến thanh danh của người cha không quan tâm đến mình? Ta thật sự thua rồi!” La Duy cười lạnh lắc đầu, y vẫn không đấu lại Long Huyền, dù dùng hết sức lực, thì y vẫn không phải đối thủ của người này.

Long Huyền nhìn La Duy định xoay người bước đi, không biết vì sao lại kinh hãi, kéo tay La Duy lại.

“Ngươi còn muốn như thế nào?” La Duy hỏi Long Huyền:“Nơi này trừ ngươi và ta ra, không có ai khác, ngươi không cần đóng kịch nữa! Ta đã chịu sang Bắc Yến, còn chưa đủ sao? Đúng rồi, ngươi có thể sai người tới Bắc Yến giết ta, sau đó giá họa cho Tư Mã Thanh Sa, hai nước tái chiến, ngươi có thể nghĩ cách đoạt binh quyền.”

“Ta không muốn ngươi phải chết!” Long Huyền kéo La Duy đến bên mình,“La Duy, ta sẽ không hại đến tính mạng ngươi!”

“Vậy ta phải cảm tạ đại ân đại đức của ngươi rồi!” La Duy lạnh nhạt nói.

Long Huyền vội la lên:“Ngươi hãy tin ta, Tư Mã Thanh Sa sẽ không giết ngươi!”

Long Huyền càng như vậy, La Duy càng buồn bực, lập tức gào to,“Long Huyền, ngươi không cảm thấy ngươi hiện tại thực đáng cười sao? Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết?!”

Long Huyền không có phản ứng, hắn chỉ nhìn La Duy, người kia giận đến đỏ mặt, hai má ửng hồng, tựa như thoa phấn, nhưng không hề có một chút nữ tính nào,“Ta sẽ không để ngươi phải chết!” Long Huyền đưa tay vuốt ve gò má La Duy, lẩm bẩm.

La Duy bị hành động của Long Huyền khiến cho ngây người, người này một tay đẩy y xuống vực sâu, hiện tại sao có thể nhu tình như nước?“Đồ điên!” La Duy cho Long Huyền một cái tát, không sai, sao hắn có thể quên, La Duy là tiện nhân, còn hắn chính là một kẻ điên khùng!

Long Huyền có thể tránh, nhưng lại đứng im không nhúc nhích, hứng trọn cái tát của La Duy.

La Duy dùng hết sức đẩy Long Huyền ra xa, y không muốn dây dưa với một kẻ điên thêm nữa.

“La Duy!” Long Huyền đuổi theo, khẽ xoay người đã đến gần La Duy, ôm chặt lấy La Duy, ***g ngực hắn dán sát vào lưng y.

“Đồ điên!” La Duy muốn gỡ tay Long Huyền, nhưng lại gỡ không ra.

“Ta chỉ muốn một câu của ngươi…” Miệng Long Huyền kề sát tai La Duy:“Ngươi hãy trở lại bên ta, ta có cách để ngươi không phải đi Bắc Yến nữa, chỉ cần ngươi trở về.”

La Duy đột nhiên nổi cơn điên, liều mạng giãy dụa.

Long Huyền vốn đã vô lực, La Duy đã phát điên, nếu không được thành cầu ngăn lại, chắc hắn đã ngã xuống hồ rồi.

“Dù ta có chết…” La Duy chỉ vào Long Huyền nói:“Cũng sẽ không cầu xin ngươi!”

“La Duy!” Long Huyền gọi La Duy đang giận dữ rời đi lại:“Ngươi có biết hay không, phụ hoàng đã định truyền ngôi cho ngươi?”

La Duy hít sâu một hơi,“Ngôi vị hoàng đế ở ngươi trong mắt, là thứ tốt nhất thiên hạ, nhưng ở trong mắt ta thì không.”

“Không phải ngươi không cần thiên hạ là có thể bỏ quên quá khứ!”

“Cho nên ta đáng chết?”

“Hoài bích có tội (người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội).” Long Huyền nói:“Ngươi hẳn là biết.”

“Cả đời này, ta chỉ muốn người nhà sống thật tốt, không thể chết trong tay ngươi!” La Duy lớn tiếng nói với Long Huyền:“Thiên hạ thì có liên quan gì đến ta?”

“Nếu ta làm hoàng đế, người nhà ngươi nhất định có thể sống, có thể phú quý.” Khi Long Huyền nói lời này, lại đè thấp thanh âm:“La Tướng là hiền thần, ta muốn dùng ông ta. Người La gia, một người ta cũng sẽ không động đến!”

“Ta có thể tin ngươi sao?” Trên mặt La Duy hiện lên nụ cười châm chọc “Ta không phải trẻ con ba tuổi!”

“Thái tử chỉ biết nghĩ đến Chu gia.” Long Huyền nói:“Ngươi muốn phò trợ Long Hành, nhưng ngươi nay cũng là hoàng tử, hắn còn có thể liên thủ với ngươi sao? Phụ hoàng ân sủng ngươi như vậy, ngươi cho rằng chỉ có ta nhìn ra được ngươi mới là người phụ hoàng lựa chọn truyền ngôi?”

“Ta đã nói rồi, chuyện của ta không cần ngươi bận tâm.” La Duy muốn rời khỏi cây cầu.

“La Duy, ngươi từng nói ngươi thích ta mà, không thể bắt đầu lại lần nữa sao?” Long Huyền đứng phía sau La Duy cất tiếng hỏi.

“Hoàng huynh.” Lần đầu tiên La Duy gọi Long Huyền một tiếng huynh trưởng.

Long Huyền tựa trên thành cầu, dường như không thể đứng dậy.

“Trước kia ta không biết cha mẹ ruột của mình là ai…” Vẻ phẫn nộ trên mặt La Duy đã rút đi, hiện tại chỉ còn lại bi ai,“Ta cũng không hiểu chuyện, nhìn lầm ngươi, nghĩ ngươi đáng giá để ta ái mộ, đợi chờ. Là ta làm trái với cương thường(*), bội đức bội nghĩa, có một số việc ngươi hãy quên đi, kẻ thù cũng được, người lạ cũng thế, dù sao chúng ta cũng có cùng một người cha.”

(*) Tam cương ngũ thường: Tam cương là 3 mối quan hệ trong xã hội: vua tôi, cha con, vợ chồng. Ngũ thường là 5 điều cần có ở một con người: nhân, lễ, nghĩa, trí, tín.

Long Huyền tựa trên thành cầu, La Duy từng bước cách hắn xa thật xa, Long Huyền chỉ cảm thấy bóng dáng đơn bạc ấy, tuy là mặc hoa quý cẩm y, nhưng lại chẳng khác gì cảnh sắc xung quanh, cô đơn không người nương tựa.

Điện Phượng Nghi, hai huynh muội La Tri Thu và La Tri Ý mặt đối mặt, không nói gì hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là La Tri Ý mở miệng trước:“Đại ca, huynh không nên giấu muội nhiều năm như vậy.”

La Tri Thu nói:“Nương nương, chuyện Duy nhi, kỳ thật không nói ra là tốt nhất.”

“Những người khác không biết cũng chẳng sao, nhưng chẳng lẽ muội lại không có tư cách biết?” La Tri Ý nói:“Đến giờ muội mới biết tiểu muội đã chết như thế nào.”

“Nương nương, ngươi không nên trách Tri Cẩm.” La Tri Thu vội nói.

“Trách?” La Tri Ý liên tục lắc đầu:“Tri Cẩm đã chết mười mấy năm, muội còn trách nó cái gì nữa? Đại ca, từ mười ba tuổi muội đã được gả đi, chuyện cần hiểu muội đã sớm hiểu hết rồi, hậu cung của đế vương, cái khó cầu nhất là một chữ “tình”. Tri Cẩm được chút tình yêu này của đế vương thì sao chứ? Cũng chẳng có phúc khí nhìn Duy nhi lớn lên, một mình nằm dưới đất lạnh, Tri Cẩm thật khờ!”

La Tri Thu âm thầm thương cảm.

“Đại ca.” La Tri Ý thương tâm một lát, lại cùng La Tri Thu nói đến La Duy:“Chuyện Duy nhi nhất định phải như thế sao?”

La Tri Thu nói:“Việc này đã không còn đường lui, ta cũng không có cách nào.”

La Tri Ý trầm mặc hồi lâu, sau đó nàng nói với La Tri Thu:“Ngụy thái y kỳ thật đã tìm đến muội, đại ca cũng nên biết người này giỏi bốc thuốc, Duy nhi lần trước trúng tên cũng là do người này chữa.”

“Chỗ trúng tên của Duy nhi đã khỏi hẳn.” La Tri Thu nói.

La Tri Ý nói:“Ngụy thái y sau đó đã nói cho muội biết, trong cơ thể Duy nhi có một loại dược, không có hại lớn đối với thân thể, nhưng sẽ khiến người thèm ngọt đến nỗi béo phì, lại dễ dàng tức giận.”

Bàn tay bưng chén trà của La Tri Thu khẽ run lên.

“Duy nhi khi còn bé rất mập mạp, tính tình không khiến cho ai yêu thích, hẳn là do loại thuốc này? Lần đó trúng một mũi tên củaTriệu gia nhị công tử, tổn hại đến thân thể Duy nhi, đại ca sợ nếu tiếp tục dùng thuốc đó, Duy nhi sẽ chịu không nổi, nên mới ngừng…” La Tri Ý vẫn nhìn La Tri Thu, nói:“Đại ca, muội nói không sai chứ?”

La Tri Thu chỉ cúi đầu không nói.

“Khuôn mặt Duy nhi, cơ hồ giống hệt Tri Cẩm, muội cũng từng nghĩ nó là con vua.” La Tri Ý nói:“Nhưng bệ hạ không nói, muội sẽ không hỏi, hỏi nhiều không có lợi.”

La Tri Thu vẫn lặng im không nói.

“Ca, muội chỉ hy vọng hôm nay huynh đối với Duy nhi như vậy, thì sau này đừng hối hận.” La Tri Ý u buồn nói:“La gia chúng ta đối với đứa nhỏ này, chưa từng chân thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.