4 Replies21. Thế sự bất công
La Duy tuyệt đối không để ý bản thân trở thành ân nhân của Tạ Ngữ, y cũng không phải nhìn không ra việc Tạ Ngữ cùng y kết giao cũng mang theo vài phần cố ý, nhưng La Duy biết Tạ Ngữ sớm hay muộn cũng sẽ trở thành một quân sư có đầu óc lợi hại, giúp phe thái tử của bọn họ đối phó nhị hoàng tử Long Huyền.
Tất cả đều giấu kín trong thâm tâm, La Duy và Tạ Ngữ đều biết bọn họ có thể trở thành bằng hữu, bởi vì bọn họ có cùng lợi ích, lại càng thêm thân thiết. Vì thế tâm đầu ý hợp, yến tiệc bái sư trong phủ tả tướng ấm áp ôn hòa, nhưng không vì thế mà thiếu đi tiếng hoan hô cười nói.
La Duy trở thành môn sinh thiên tử, làm bạn bên vua, Tạ Ngữ thành đệ tử của tả tướng, Thượng thư phòng trong một ngày đã mất đi hai người. Cho nên đến ngày thứ hai sau giờ ngọ, Hữu tướng Liễu Song Sĩ đến thăm Long Huyền, liếc mắt một cái đã thấy trên mặt đất trong thư phòng Long Huyền là trà cụ dập nát.
“Điện hạ.” Việc Liễu Song Sĩ phải làm đầu tiên, là trấn an Long Huyền, “Tạ Ngữ lại bị La Tri Thu đoạt trước, chuyện này chúng ta ai cũng không thể tưởng tượng được.”
“Là La Duy!” Long Huyền nói : “Hôm qua là y mời Tạ Ngữ về trong phủ.”
“Tạ Ngữ là người có tài.” Liễu Song Sĩ nói: “Chẳng qua mất đi một Tạ Ngữ, cũng không có ảnh hưởng nhiều đến điện hạ.” Liễu Song Sĩ chỉ nghĩ Long Huyền buồn bực vì Tạ Ngữ đã bái La Tri Thu làm thầy.
Long Huyền lại đập bàn. Tạ Ngữ là người hắn muốn dùng, người này một tháng qua đều cảnh giác hắn, khéo léo đưa đẩy, khiến hứng thú của hắn với người này càng lúc càng lớn, người có thể vờn nhau với Long Huyền hơn một tháng, sao hắn có thể buông tay? Không ngờ La Duy lại chen ngang, y chỉ vươn tay ra mà thôi, Tạ Ngữ liền nắm lấy bàn tay này, không chút do dự đã bái La Tri Thu làm thầy, đây là vì cái gì? Long Huyền nghĩ, có lẽ vì hắn là nhị hoàng tử, là do phi tần sinh ra, trong mắt Tạ Ngữ không thể bằng một người, thái tử Long Ngọc.
“Điện hạ.” Liễu Song Sĩ rót một tách trà cho Long Huyền, “Vì một Tạ Ngữ, không đáng.”
“Nực cười!” Long Huyền đột nhiên bật cười.
“Điện hạ?” Liễu Song Sĩ không biết Long Huyền vì sao mà cười.
“Tạ Ngữ này…” Long Huyền nói: “Hắn chưa từng gặp qua Long Ngọc, lại lao vào phe phái của Long Ngọc, chuyện này không đáng cười sao?”
“Cho nên có thể thấy tiểu tử Tạ gia này chỉ là một người cổ hủ.” Liễu Song Sĩ hiểu Long Huyền buồn bực những gì, cùng là hoàng tử, một người chẳng cần làm gì vẫn có thể nắm chắc giang sơn, các nhân tài tự cam nguyện trung thành, còn người kia? Thuở nhỏ tập văn luyện võ, không dám lơ là, văn võ toàn tài, nhìn xa trông rộng, xứng làm đế vương, lại luôn sống dưới cái bóng người kia, chịu đựng khinh mạn của kẻ khác. Không công bằng, nhưng trên đời làm gì có thứ gọi là công bằng chứ?
“Phụ hoàng vì sao đột nhiên lại ân sủng La Duy?” Long Huyền lấy lại bình tĩnh, hỏi Hữu tướng, “Là La Tri Thu can thiệp gì à?”
“Nương nương không nói gì sao?” Liễu Song Sĩ cho rằng vấn đề này, Liễu phi hẳn là biết rõ ràng hơn.
“Mẫu phi có thể biết được cái gì?” Long Huyền nói.
“La Duy bề ngoài rất giống cô cô của y.” Liễu Song Sĩ nói.
“Giống hoàng hậu?” Long Huyền không cảm thấy La Duy giống hoàng hậu nhiều.
“Là La tam tiểu thư La Tri Cẩm.” Liễu Song Sĩ nói: “Năm đó bệ hạ vô cùng ái mộ vị La tam tiểu thư này, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, La tam tiểu thư sớm qua đời.”
“La Tri Cẩm?” Người này Long Huyền chưa gặp mặt, nhưng vẫn biết đến, “Không phải năm đó nàng ta đã có hôn ước với con trai Trấn quốc hầu sao?”
Liễu Song Sĩ nói : “Điện hạ, lúc đó thị thị phi phi, chỉ có người trong cuộc mới biết được.”
“Cho nên?”
“Có lẽ bệ hạ nhớ tình cũ.”
“Nhớ tình cũ?” Long Huyền nói với Liễu Song Sĩ: “Cữu cữu nói đùa chăng? Phụ hoàng nhớ tình cũ?”
22. Trừ khử La Duy?
Liễu Song Sĩ định kể cho Long Huyền nghe, năm đó Hưng Võ đế đối với vị La gia tam tiểu thư lưu luyến si mê thành cuồng thế nào, nhưng cuối cùng lại không nói nữa. Nay Hưng Võ đế chẳng bao giờ nói cười tùy tiện, sấm rền gió cuộn, là một người vô tình bậc nhất, lão sao có thể khiến Long Huyền tin rằng, phụ hoàng lạnh lùng hiện tại cùng phụ hoàng yêu say đắm một nữ tử ngày xưa là một?
Long Huyền nhìn Liễu Song Sĩ chẳng có vẻ gì là đang đùa cả, nói: “Có lẽ là thủ đoạn của La Duy, y ở cạnh con sáu năm, con lại không hề nhận ra là y đang diễn trò.”
Liễu Song Sĩ nói: “Hôm trước La phủ xử tử vài hạ nhân, nói là trộm đồ của chủ. Nhưng đêm qua ta phái người xem xét thi thể, thì tất cả đều là người ta phái vào.”
“Trong đó có La Trung không ạ?” Long Huyền hỏi.
“Không có.” Liễu Song Sĩ đáp.
“Vậy thì tổn thất không lớn, quân cờ quan trọng vẫn còn tồn tại.” Long Huyền nói: “Tiện thể nhắn cho lão, mấy ngày này nên thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.”
“Được.” Liễu Song Sĩ đáp, sau đó nói: “Ngược lại, La Trung truyền ra tin tức, nói là Tả tướng bàn bạc với môn sinh, vụ án quặng Úc Châu mở rộng vượt quá suy đoán của ông ta. Điện hạ, ta nghĩ La Tri Thu chưa thể biết gì nhiều.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Long Huyền chưa bao giờ hoàn toàn tín nhiệm một người, nói với Liễu Song Sĩ: “Cữu cữu tốt nhất đừng để lửa cháy lan tới mình.”
“Đã biết.” Liễu Song Sĩ nói, ngược lại, lão tin đến bảy phần là La Tri Thu đã muốn bỏ cuộc, án quặng Úc Châu lão đã âm thầm an bài, lần này nước đã dâng cao không thấy đáy, La Tri Thu có lẽ đã hoài nghi từ lâu, nên mới tự mình vào cuộc. La Tri Thu có đệ tử ở Úc Châu, sao ông ta có thể chắc chắn người của mình không tham nhũng chứ?
Long Huyền lại hỏi: “Long Ngọc hiện đang ở nơi nào?”
Liễu Song Sĩ nói: “Chưa đi xa.”
“Thủ vệ bên người hắn là người ở đâu ?”
Liễu Song Sĩ hơi cúi đầu, nói: “Có thị vệ Đông Cung, còn có năm người hộ vệ nữa, người ta phái đi thăm dò chưa từng gặp qua.”
“Là La Tri Thu an bài, hay phụ hoàng con an bài?” Long Huyền hỏi.
“Hẳn là Tả tướng an bài.” Liễu Song Sĩ nói: “Năm người đó có vẻ là người giang hồ.”
Long Huyền cười lạnh, nói: “La Tri Thu cũng qua lại với người trên giang hồ?”
Liễu Song Sĩ nói: “Chỉ là suy đoán của ta, nếu là bệ hạ phái người, cũng chỉ có thể là ám vệ, không đường đường chính chính cùng đi.”
“Lời này cũng có lý.” Long Huyền lạnh nhạt nói: “Hắn là thái tử, thế nào cũng phải bảo hộ thật chu toàn.”
Liễu Song Sĩ biết Long Huyền lại phát hỏa, đợi một lúc sau mới nói: “Điện hạ, chuyện La Duy… người muốn xử lý như thế nào?”
Long Huyền sửng sốt, nói: “La Duy có chuyện gì?”
“Y ở cạnh điện hạ mấy năm, người này còn có thể giữ sao?” Liễu Song Sĩ nhỏ giọng hỏi Long Huyền.
Long Huyền dường như kinh ngạc, hai mắt đột nhiên trợn to, “Y hiện tại được phụ hoàng cho theo bên người, lúc này động tới y, chẳng lẽ muốn bỏ mạng cùng La Duy sao?!”
“Điện hạ…” Liễu Song Sĩ không ngờ tới phản ứng này của Long Huyền, muốn trừ bỏ một kẻ như La Duy mà chẳng cần làm bẩn tay mình, việc này không phải bọn họ không làm được, “Nếu La Duy không thể giữ lại, vẫn nên nhanh chóng trừ khử thì hơn.”
“Cữu cữu không thể động tới y!” Vẻ âm trầm trên khuôn mặt Long Huyền có vẻ không hợp với tuổi tác, “Bây giờ chưa phải lúc, La Duy nay được thánh ân, phụ hoàng con sẽ không để bất cứ ai làm y thương tích, cữu cữu không thể mạo hiểm.”
“Nếu y biết chuyện gì đó rồi?” Liễu Song Sĩ hỏi.
“Cữu cữu cảm thấy La Duy lợi hại đến nhường nào?” Long Huyền nới với bác ruột mình: “Cữu cữu yên tâm, La Duy tuy ở cạnh con vài năm, nhưng chuyện của con, y chẳng hề biết một chút nào.”
Liễu Song Sĩ không nói gì nữa.
Trừ khử La Duy? Long Huyền nhìn về phía ngoài cửa sổ, hương xuân nồng đậm, Long Huyền đột nhiên nhớ dưới tán cây hoa đào hôm ấy, là La Duy khoác một thân cẩm phục trắng ngần, trong lòng không khỏi xót xa.
23. Làm bạn với vua ở điện Trường Minh
Hôm nay lâm triều, La Duy đứng cạnh Hưng Võ đế, sau khi bãi triều, y lại cùng Hưng Võ đế trở lại điện Trường Minh. Hưng Võ đế đã sai người bố trí bàn cho La Duy ở phía bên phải ngài. Vì thế La Duy an vị ngồi cạnh Hưng Võ đế đọc sách viết chữ, Hưng Võ đế nằm ở ngự án phê duyệt tấu chương, một lớn một nhỏ đều không nói chuyện, nhưng lại không hề có cảm giác cô đơn.
Thỉnh thoảng sẽ có đại thần vào điện dâng tấu, Hưng Võ đế cũng không bảo La Duy tránh đi, muốn y nghe hết toàn bộ. La Duy nghe đại thần tấu sự, tám chín phần mười là có liên quan đến án quặng Úc Châu. Đây là vụ án lớn của Hưng Võ đế, kiếp trước khi Bình Chương đế Long Huyền lên ngôi, chân tướng mới sáng tỏ, chân tướng này không ai có thể ngờ tới, hữu tướng Liễu Song Sĩ chính là kẻ cầm đầu vụ tham ô kia. Long Huyền muốn lên ngôi Hoàng đế, phải mua chuộc nhân tâm, phải bồi dưỡng quân đội của chính mình, mà hết thảy đều không thể thiếu tiền tài. Mỏ quặng Úc Châu đã sớm thành mỏ quặng tư gia của nhị hoàng tử Long Huyền, khai thác được đồng, sắt tạo ra thành binh khí, rồi khoáng sản, cũng đều thành tài sản của Long Huyền nhằm đoạt lấy thiên hạ.
La Duy nhìn tấu chương trước mặt, trong lòng lại tính toán, phụ thân y lúc này đây có thể bắt kẻ đầu sỏ không? Muốn lật đổ Long Huyền, trước hết phải lật đổ hậu phương vững chắc phía sau Long Huyền – hữu tướng Liễu Song Sĩ. Khi Long Huyền mới từ trong bụng Liễu phi chui ra, Liễu thị đã bắt đầu vì Long Huyền mà mưu đồ đế vị, đến nay đã mưu đồ mười sáu năm, đại thụ dĩ nhiên trưởng thành, đâm hoa kết quả, phải diệt trừ ra sao để không tổn hại bản thân đây?
La Duy đang suy nghĩ, thì Tôn thái y của thái y viện tới gặp Hưng Võ đế, nói là Liễu quý phi nương nương đêm qua động thai, hiện đã uống thuốc, mẫu tử bình an. Hưng Võ đế chẳng nói một câu nào với Tôn thái y, chỉ “Ừ” một tiếng, Tôn thái y cũng hành lễ lui ra ngoài.
La Duy lại cảm thấy xao động, Liễu phi lúc này đã mang thai bảy tháng, La Duy biết đứa con này của Liễu phi không có khả năng sống, kiếp trước sau khi Liễu phi sảy thai, giấu diếm Hưng Võ đế ba ngày, sau khi hoàng hậu nương nương – đại cô cô của y tới hỏi thăm, trong cung lại đột nhiên truyền ra tin tức Liễu phi sảy thai. Kiếp trước, La Duy nghe theo lời Long Huyền, ra vẻ khờ dại, đứng trước mặt mọi người ở Thượng thư phòng nói, chẳng phải hoàng hậu nương nương đã cho Liễu nương nương ăn gì đó sao? Ta hôm nay mới biết hoa hồng sẽ khiến nữ nhân sảy thai đấy. Sau đó Thái Hậu phát hiện hoa hồng trong điện của hoàng hậu, đây chính là khởi đầu mối bất hòa Đế – Hậu.
“Duy nhi.” Hưng Võ đế thấy La Duy ngừng bút, không biết suy nghĩ cái gì đến phát ngốc, liền hỏi: “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”
La Duy vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười, nói với Hưng Võ đế: “Tiểu thần đang nghĩ về vụ án Úc Châu, gia phụ vì vụ này mà lo lắng không nguôi.”
Hưng Võ đế nói: “Ngươi cũng biết chuyện này?”
La Duy nói: “Gia phụ mấy ngày nay thường bỏ bữa, tiểu thần hỏi gì cũng không nói, thỉnh thoảng còn nóng nảy lẩm bẩm vài câu gì đó, Úc Châu đáng chết.”
“Ồ? Vậy phụ thân ngươi còn nói cái gì?”
“Chưa nói cái gì ạ, chẳng qua nhị ca của tiểu thần có nói…” La Duy nói tới đây, làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngậm miệng.
Hưng Võ đế hỏi: “Sao lại không nói? Nhị ca ngươi nói cái gì?”
La Duy lắc đầu: “Gia phụ không cho tiểu thần nói bậy, người vì chuyện này còn mắng nhị ca một trận.”
“Ngươi nói cho trẫm nghe xem.” Hưng Võ đế nghe đến đây chợt hứng thú, “Trẫm sẽ không mắng ngươi.”
La Duy nhìn Hưng Võ đế.
Hưng Võ đế bật cười nói: “Sao, ngươi không tin trẫm?”
La Duy lập tức lắc đầu, nói: “Nhị ca nói vụ án Úc Châu phải điều tra thật kĩ, chỗ này có thể khai thác ra đồng ra sắt để rèn thành binh khí gì đó, nếu mấy thứ này bị người khác trộm đi, vậy thì…” La Duy ngập ngừng, “Kẻ này hẳn là dụng tâm hiểm ác, tính toán khôn lường.”
Hưng Võ đế gật đầu, “Vậy phụ thân ngươi nói như thế nào?”
La Duy nói: “Gia phụ khi đó đuổi tiểu thần ra khỏi phòng, tiểu thần chỉ nghe thấy người mắng nhị ca nói chuyện giật gân, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao.”
“Vậy ngươi nghĩ như thế nào?” Hưng Võ đế hỏi La Duy.
“Tiểu thần?” La Duy suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu là tiểu thần, tiểu thần sẽ đi Úc Châu nhìn tận mắt, không thì phải tới chỗ thợ mỏ hỏi han, tiểu thần không tin án này không thể giải quyết.”
Hưng Võ đế cười lấy tay chọc chọc La Duy, “Đọc sách đi, lát nữa trẫm sẽ kiểm tra ngươi.”
24. Hoàng hậu La Tri Ý
La Duy cúi đầu đọc sách, là y cố ý nói cho Hưng Võ đế nghe. Hưng Võ đế giàu có nhất thiên hạ, không xót tiền, nhưng nếu có kẻ âm thầm mưu đồ cướp giang sơn của ngài, La Duy không tin Hưng Võ đế còn có thể bình tĩnh ngồi ở điện Trường Minh, lạnh lùng nhìn các đại thần giải quyết. Mặc kệ lời La Duy nói là thật hay giả, thì sự tình liên quan đến giang sơn, Hưng Võ đế nhất định sẽ điều tra, hơn nữa phải tra đến cùng.
Giữa trưa, La Duy cùng Hưng Võ đế dùng cơm, Hưng Võ đế trước đó đã phái người tới La phủ hỏi khẩu vị của La Duy, biết trong khoảng thời gian này La Duy không thích ăn mặn, cho nên bữa cơm trưa này chỉ có rau dưa làm món chính.
Dùng xong cơm trưa, Hưng Võ đế theo thường lệ định đi nghỉ trưa, La Duy liền hỏi Hưng Võ đế: “Bệ hạ, tiểu thần có thể đi gặp hoàng hậu nương nương không?”
Hưng Võ đế đồng ý.
La Duy đến điện Phượng Nghi của hoàng hậu La Tri Ý.
La Tri Ý không giống Phó Hoa, quả thực rất thích đứa cháu này. Thời điểm nhìn thấy La Duy, La Tri Ý cũng hoảng sợ, nàng còn tưởng rằng tiểu muội La Tri Cẩm tái thế, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, lôi kéo La Duy thăm hỏi ân cần.
La Duy hiện tại biết cách chiều lòng người, nói mấy câu đã khiến hoàng hậu cười thật tươi. La Duy âm thầm thở dài vì La Tri Ý, đại cô cô của y làm người khoan hậu, ở thâm cung nhiều năm lại vẫn mang theo vài phần khờ khạo, nữ tử như vậy nếu không có đế vương ân sủng, căn bản không có khả năng sống sót tại nơi này. Kiếp trước sau khi Đế – Hậu bất hoà, La Tri Ý trải qua chuỗi ngày gian nan, khi đó nàng mới suy tính cho bản thân mình, bắt đầu tranh đấu, nhưng nàng không giỏi chuyện này, cho nên kết cục cuối cùng, vẫn là nhìn mẫu tộc hủy diệt, bản thân bị phế đi hậu vị, treo cổ tự sát nơi lãnh cung.
Sau khi làm cho La Tri Ý vui vẻ, La Duy liền đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi điện Phượng Nghi, La Duy nhìn người tiễn mình ra, thái giám tổng quản điện Phượng Nghi – Thượng Hỉ – nhỏ giọng nói: “Công công có chỗ nào kín đáo, để ta nói với công công vài câu không?”
Thượng Hỉ đưa La Duy tới một nơi yên tĩnh.
La Duy cũng không nói nhiều, lấy ngọc bội đeo bên hông ra, đưa cho Thượng Hỉ.
“Tam công tử?” Thượng Hỉ cả kinh, vội vàng quỳ xuống trước mặt La Duy, “Nô tài không dám.”
La Duy xoay người nâng Thượng Hỉ dậy, y không nghi ngờ đại thái giám trung thành này. Kiếp trước sau khi hoàng hậu tự sát, tất cả mọi người không có động tĩnh gì, chỉ có hoạn quan này cố ý tìm đến lãnh cung, uống thuốc độc tuẫn chủ mà đi. Khi đó Thượng Hỉ cũng không phải là không còn đường sống mới đi tìm cái chết, khi đó gã đã được điều đến điện Trường Minh hai năm, việc hoàng hậu chết đối địa vị của gã không có chút nào ảnh hưởng.
“Tam công tử, ngài có ý gì?” Thượng Hỉ nhỏ giọng hỏi La Duy.
“Chê ngọc này không tốt?” La Duy hỏi.
Thượng Hỉ vội đáp: “Nô tài không dám, chỉ là nô tài không thể không công mà hưởng lộc.”
“Ta mới vừa ở điện Trường Minh nghe thái y Tôn Anh báo lại, nói Liễu phi động thai…” La Duy cũng đè thấp giọng nói với Thượng Hỉ: “Mấy ngày nay ngươi hãy theo dõi Liễu phi và điện Nga Anh cho ta.”
Thượng Hỉ nói: “Liễu phi nương nương muốn làm gì bất lợi đối với hoàng hậu nương nương?”
La Duy nói: “Phòng bị người không hề vô ích, ta hiểu ý tứ của thái y, thai nhi này của Liễu phi sợ là không thể giữ, đừng để ả mượn chuyện này mà gây họa. Ta sẽ ở trong cung nhiều ngày nữa, xảy ra chuyện lập tức nghĩ cách báo cho ta.”
“Tam công tử.” Thượng Hỉ có chút choáng váng, lời nói của La gia tam công tử có thể tin chứ?
La Duy khẽ cười nói: “Nương nương là cô cô ta, chẳng lẽ ta lại hại người thân của mình?”
Chính là những lời này khiến Thượng Hỉ lĩnh mệnh.
“Nhận lấy đi, ngươi xứng đáng.” La Duy nhét ngọc bội vào lòng Thượng Hỉ, “Nhớ kỹ, việc này đừng cho nương nương biết.”
“Vâng, nô tài hiểu.” Thượng Hỉ cầm ngọc trong tay, biết khối ngọc này giá trị xa xỉ, La Duy đã cho gã một phần đại lễ.
La Duy xoay người rời đi, Thượng Hỉ theo sau cũng làm như không có việc gì, trở lại điện Phượng Nghi.
Liên tục mấy ngày La Duy đều ở tại điện Trường Minh, điều này khiến y nắm được một chút lịch sinh hoạt của Hưng Võ đế. Mỗi ngày vào triều, sau đó trở lại điện Trường Minh, phê tấu chương, cùng đại thần trao đổi quốc sự, ăn cơm ngủ nghỉ, tất cả đều làm tại điện Trường Minh, thỉnh thoảng đi ngự hoa viên tản bộ, không có hậu phi đến điện Trường Minh, ngài cũng không đến hậu cung, đường đường vua của một nước, thế nhưng lại tựa như cấm dục.
25. Nữ nhân hậu cung của đế vương
Giờ Ngọ ngày thứ năm, Thượng Hỉ phái một tiểu thái giám đến tìm La Duy. La Duy liền xin Hưng Võ đế đi thăm hoàng hậu, Hưng Võ đế chuẩn tấu. La Duy tới điện Phượng Nghi cùng hoàng hậu La Tri Ý nói đùa một trận, sau khi cáo từ, lại cùng Thượng Hỉ đứng ở nơi kín đáo hôm trước nói chuyện.
“Hài tử của Liễu phi sao rồi?” La Duy hỏi Thượng Hỉ.
Thượng Hỉ vội vã gật đầu: “Tam công tử liệu sự như thần.”
La Duy nói: “Tiếp tục theo dõi sát sao, xem kế tiếp Liễu phi định làm gì.”
Thượng Hỉ nói: “Liễu phi nương nương giấu diếm việc này, bệ hạ nếu biết được, nhất định không tha.”
La Duy nói: “Không vội, Thượng công công, trò hay vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta hãy cứ chờ xem.”
“Vâng!” lúc này La Duy nói gì, Thượng Hỉ nghe nấy.
“Nhận lấy đi.” Lúc gần đi, La Duy lại cho Thượng Hỉ năm đĩnh bạc.
Trở lại điện Trường Minh, La Duy không thấy cung nhân đến chỗ Hưng Võ đế thông báo chuyện Liễu phi sảy thai, trong lòng cười lạnh. Một mẫu thân mất đi hài tử, không hề thương tâm khổ sở, mà lại nghĩ cách mượn chuyện này để hãm hại người khác, những phi tần nơi hậu cung của Hoàng đế đều là người sao? Kỳ thật đều vì một chữ “Quyền” mà tự biến mình thành quái vật.
La Duy nhân lúc Hưng Võ đế cúi đầu phê duyệt tấu chương, lười biếng duỗi eo, ngáp dài.
“Mệt mỏi?” Hưng Võ đế sao có thể không chú ý.
“Bệ hạ..” La Duy cười nói: “Hôm nay canh suông cá viên ăn rất ngon ạ.”
Hưng Võ đế cũng cười, “Đúng vậy, một chén canh một mình ngươi ăn, Duy nhi, ngươi muốn trở thành một tên béo quay sao?”
La Duy lè lưỡi, “Nhưng bây giờ tiểu thần cảm thấy hơi trướng bụng.”
Hưng Võ đế buông xuống bút, “Vậy trẫm cùng ngươi đi dạo nhé?”
“Vâng!” La Duy lập tức vui vẻ.
Hưng Võ đế lắc đầu thở dài, “Sợ là tiểu tử này muốn đi chơi đi?”
La Duy lập tức xịu mặt, “Bệ hạ không đi sao?”
“Đi chứ!” Hưng Võ đế đứng dậy, buồn cười nhìn La Duy, đứa nhỏ này biết lễ nghi, văn tài cũng khá, thực thông tuệ, nhưng rốt cuộc vẫn là trẻ con.
La Duy nghĩ nghĩ, lại nói với Hưng Võ đế: “Bệ hạ, đêm nay trăng rất đẹp, chúng ta đừng thắp đèn được không?”
“Được.” Hưng Võ đế đồng ý, hơn phân nửa yêu cầu của La Duy ngài sẽ đồng ý. Nhìn khuôn mặt tươi cười vui sướng của La Duy, Hưng Võ đế cũng vui lây, đứa bé này thật dễ dàng thỏa mãn.
Hưng Võ đế nắm tay La Duy đi tới ngự hoa viên. Đi tới đi lui, liền đi đến hồ Thiên Trì trong ngự hoa viên.
La Duy nhìn xung quanh, nói với Hưng Võ đế: “Bệ hạ, nước trong quá.”
Hưng Võ đế nói: “Thật sao? Nơi này đến mùa hạ sẽ là một hồ hoa sen thơm ngát.”
“Nhất định sẽ rất đẹp.”
“Đúng vậy.” Hưng Võ đế xoa đầu La Duy, “Đợi đến mùa hè, trẫm lại đưa ngươi tới xem.”
“Vâng!” La Duy cười gật đầu, lại chỉ rừng trúc gần đó, “Bệ hạ, ở đây còn có rừng trúc kìa.”
“Muốn vào đó sao?” Hưng Võ đế hỏi.
“Vâng!” Lúc này là La Duy kéo tay Hưng Võ đế.
Kiếp trước sau khi Long Huyền đăng cơ, sai người tới rừng trúc cạnh hồ Thiên Trì đào ra một hài cốt thai nhi, mời cao tăng làm lễ cho thi thể này, táng vào hoàng lăng. La Duy nhớ rõ, sau khi Liễu phi sảy thai, vì tránh để thai nhi bốc mùi gây nghi ngờ, lệnh cho cung nhân tâm phúc đem tử thai chôn ở chỗ này, nơi đây thường ngày chẳng có một bóng người lui tới. Liễu phi không phải không biết làm như vậy thực mạo hiểm, nhưng ả không dám cam đoan trong điện Nga Anh không có tai mắt, cho nên chỉ có thể lựa chọn mạo hiểm như vậy. Huống chi thai chết lưu cách nhau vài ngày nhìn vẫn có sự khác biệt, Liễu phi muốn hại hoàng hậu, huynh trưởng của ả – hữu tướng Liễu Song Sĩ sẽ nghĩ cách đưa một cái thai chết lưu khác vào cung, hơn nữa đây lại là một tiểu công chúa, không có lý do gì phải giữ lại.