Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 77: Chương 77




4 Replies Lục hoàng thúc là người tốt

Điện Duyên Niên, hồi lâu không nghe thấy tiếng người.

“Ai!” Cuối cùng La Tri Ý thở dài một hơi, hỏi La Duy: “Duy nhi, vừa rồi sao ngươi lại nói vậy với Long Tiêu? Ngươi định đối phó với Thường gia sao?”

“Thường Lăng hại đại ca con.” La Duy xa xôi nói: “Thường gia cũng trợ giúp Long Huyền, sao con có thể để bọn chúng hưởng phú quý mãi được?”

“Nhất định phải làm như vậy sao?” La Tri Ý hỏi: “Kỳ thật ngươi là vương gia, cho dù thế nào cũng lớn hơn quốc cữu.”

“Cô cô.” La Duy nói: “Trước kia con chỉ muốn sống yên ổn, nhưng Long Huyền lại không chịu buông tha. Bây giờ con chẳng còn gì hết, con sẽ không để hắn được sống tử tế đâu, không buông tha, cũng không ngừng lại.”

“Hắn là Hoàng đế!” La Tri Ý nói: “Ngươi định đấu với hắn thế nào đây?”

“Sau này cô cô đừng để hoàng hậu tới gặp Long Tiêu.” La Duy nói: “Cô cô chỉ cần làm vậy là được.”

“Không để mẹ con nó gặp mặt?” La Tri Ý nói: “Như vậy có ổn không? Long Tiêu sẽ làm loạn lên mất.”

“Cô cô định để hai mẹ con gặp nhau à?” La Duy nói: “Cô cô, người mềm lòng như thế sao có thể báo thù? Không phải vì bây giờ Long Huyền tôn người làm mẫu hậu Hoàng thái hậu, nên người cảm kích Long Huyền chứ?”

“Ta…” La Tri Ý không thể nói rõ cảm giác của mình với Long Huyền, ngẫm nghĩ, rồi gật đầu với La Duy: “Ta biết, ta sẽ không để hoàng hậu đến đây nữa.”

“Cô cô cũng đừng sợ nữ nhân họ Liễu kia tới làm loạn.” La Duy lại nói: “Người không để bà ta vào điện Duyên Niên là được, nơi này nếu không có sự đồng ý của cô cô, bà ta xông vào sẽ phải chịu tội chết, bà ta chưa điên đến mức ấy đâu.”

“Không phải ngươi vừa cãi nhau với người ta đấy chứ?” La Tri Ý vội hỏi: “Duy nhi, ta đã nếm nhiều chiêu trò của nữ nhân này, bà ta không phải người lương thiện, ngươi nên cách xa một chút thì hơn.”

“Nữ nhân này sớm nên chết đi mới phải!” La Duy tàn nhẫn nói: “Cô cô đừng sợ, con có thể giết chết mẫu tộc của bà ta, thì cũng có thể khiến bà ta sống không bằng chết.”

La Tri Ý lại im lặng không nói gì, bà không trách La Duy đầy lòng thù hận, lợi dụng cả Long Tiêu, bà chỉ hy vọng La Duy có thể xóa bỏ hận thù, La Duy nay chưa đến hai mươi tuổi, sao có thể ôm mối hận mà sống mãi được?

“Con về đây.” La Duy ngồi lại với La Tri Ý một lát rồi đứng dậy nói: “Ngày mai con lại đến thăm cô cô.”

“Ừ, nhưng ta phải nói với hoàng hậu như thế nào, để nàng không đến tìm Long Tiêu nữa?” La Tri Ý vội hỏi La Duy.

“Cô cô không cần nói gì cả, cứ bảo hoàng hậu về điện Phượng Nghi là được.”

“Không cần nói gì hết?”

Đối với La Tri Ý không thích tranh đấu, La Duy hơi bất đắc dĩ, với tính tình của cô cô, thì không nên gả cho một đế vương. “Cô cô là Thái Hậu mà, chẳng lẽ còn phải giải thích gì với hoàng hậu hay sao?”

La Tri Ý khó xử nhìn La Duy, bà không quen làm như thế.

“Cứ nói hôm nay cô cô hơi mệt.” La Duy bày lý do cho La Tri Ý.

“Nếu ngày mai nàng lại đến nữa?”

“Vẫn mệt.” La Duy nói: “Người là Thái Hậu nương nương mà, cô cô!”

La Tri Ý thấy La Duy có vẻ mất kiên nhẫn, không nói gì thêm nữa.

“Ngày mai con lại đến thăm người.” La Duy thấy La Tri Ý có vẻ sợ mình, đành dịu giọng: “Nếu có chuyện gì không làm được, thì người hãy sai Thượng Hỉ đến tìm con, giờ con ở trong cung rồi, chuyện gì con cũng có thể giúp cô cô.”

La Tri Ý đứng dậy định tiễn La Duy, miệng nói: “Duy nhi, ngươi tính cứ ở mãi trong cung sao?”

“Không đâu ạ.” La Duy không để La Tri Ý đứng dậy: “Sao con có thể ở đây cả đời được? Chắc chắn sẽ có cách để con ra ngoài thôi.”

Trước khi La Duy đi, y nhìn thoáng qua phía trong điện.

“Ta sẽ để ý Long Tiêu, ngươi cứ yên tâm đi.” La Tri Ý cảm thấy La Duy vẫn không yên lòng về bà.

“La Duy cáo lui.” La Duy khom người trước La Tri Ý, y thoáng nghĩ, một đứa trẻ ngoan như vậy, sao lại là con của Long Huyền cơ chứ? Chẳng giống Long Huyền chút nào, nói vài câu đã có thể mua chuộc, Long Huyền trước đây chưa bao giờ như vậy.

“Duy nhi?” La Tri Ý thấy La Duy hành lễ với mình xong thì đứng bất động, nhẹ nhàng đẩy La Duy một cái.

“Không sao ạ.” La Duy tỉnh lại, y vừa phát hiện thì ra bản thân vẫn nhớ rõ những chuyện trước kia của Long Huyền, trong lòng không hề thoải mái, y nhớ đến chúng để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ phải đến kiếp sau y mới có thể quên hết những chuyện đáng ghét này?

La Tri Ý nhìn La Duy vội vã bước đi, một mình ngồi trong điện ai oán thở dài.

“Hoàng tổ mẫu!” Long Tiêu chạy ra, lục hoàng thúc của nó vừa rồi còn ở trong đại điện mà giờ đã biến mất tiêu, làm nó vô cùng mất hứng: “Hoàng tổ mẫu, lục hoàng thúc đâu ạ?”

“Hoàng thúc còn có việc.” La Tri Ý kéo Long Tiêu vào lòng: “Tiêu nhi, lục hoàng thúc thân thể không tốt, sau này lúc ở cạnh hoàng thúc, thì ngươi đừng làm hoàng thúc nổi giận đấy.”

“Trên người lục hoàng thúc có mùi đắng.” Long Tiêu nói.

“Đó là mùi thuốc đấy.” La Tri Ý nói.

“Sao trên người lục hoàng thúc lại có mùi thuốc ạ?”

“Đó là bởi vì hoàng thúc bị bệnh, bị bệnh thì phải uống thuốc.” La Tri Ý nhớ đến La Duy, xót xa nói: “Cho nên Tiêu nhi không được chọc giận lục hoàng thúc đâu.”

“Bệnh nhân lớn nhất!” Long Tiêu nói: “Mẫu hậu dạy con như thế.”

“Ngoan lắm.” La Tri Ý ôm Long Tiêu: “ Tiêu nhi của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan.”

“Con sẽ không chọc giận lục hoàng thúc đâu.” Long Tiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn La Tri Ý: “Lục hoàng thúc là người tốt mà.”

La Tri Ý thầm thở dài, Long Tiêu là đứa trẻ không tồi, nhưng vì sao lại đầu thai vào bụng Thường thị chứ? La Duy hẳn sẽ không nương tay.

La Duy ra khỏi điện Duyên Niên, liền thấy một phụ nhân đứng cạnh kiệu mình.

“Đó là hoàng hậu nương nương ạ.” Một thái giám điện Duyên Niên vội chạy tới nói với La Duy.

La Duy đi vòng sang một bên, y là vương gia, nhìn thấy hoàng tẩu, hẳn là nên tránh mặt.

Thường thị hoàng hậu lại đứng ở chỗ này chờ La Duy, thấy La Duy xoay người đi sang chỗ khác, vội chạy tới chỗ La Duy: “Cẩm vương gia.”

“Hoàng hậu nương nương.” La Duy đưa lưng về phía Thường thị: “Xin nương nương đi trước, La Duy không biết nương nương vẫn ở trước điện, có gì mạo phạm mong hoàng hậu nương nương thứ lỗi.”

“Bản cung có chuyện muốn nói với vương gia.” Thường thị hoàng hậu nói.

“Nương nương là hoàng hậu, cũng là hoàng tẩu.” La Duy lại không muốn nghe: “Mong hoàng hậu nương nương thứ lỗi.”

“Vương gia!” Thường thị hoàng hậu cũng biết mình đứng nói chuyện với La Duy thế này là không có cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Long Huyền không để người ở hậu cung tới gần hồ Ngự Tâm, nàng muốn gặp La Duy, ngoài việc chờ ở chỗ này thì không còn cách khác, “Bản cung chỉ muốn hỏi vương gia, các nô tài ở Y Cẩm viên có tận tâm hầu hạ vương gia không?”

Đây là tẩu tử quan tâm tiểu thúc? La Duy cười thầm, hoàng hậu này xem ra cũng giống Liễu thị, định nhắc nhở chuyện giữa y và Long Huyền đi? Muốn nhắc y nên an phận, đừng làm phiền Long Huyền?

“Mấy chuyện thế này cứ hỏi trẫm là được, hoàng hậu nhiều chuyện quá đấy.” Ngoài điện lúc này truyền đến tiếng Long Huyền.

Hộ mẫu

Mọi người trong sân quỳ hết xuống hô vang vạn tuế.

La Duy nhìn tất cả mọi người, dù không bằng lòng cũng phải quỳ xuống.

“Cẩm vương miễn lễ.” Long Huyền thấy La Duy phải quỳ liền nói.

La Duy vẫn quỳ xuống hành lễ với Long Huyền, trước mặt mọi người, không phải vì Long Huyền, mà là vì chính y.

“Đứng lên đi.” Long Huyền nhìn La Duy quỳ, đi tới trước mặt La Duy, đưa tay đỡ y dậy.

Lúc này La Duy mới nhìn về phía Thường thị hoàng hậu vẫn còn quỳ.

“Bình thân.” Long Huyền buông tay La Duy.

Thường thị hoàng hậu được hai cung nhân đỡ đứng lên.

La Duy nhìn Thường thị hoàng hậu dùng hai tay che bụng, xem ra nữ nhân này lại có có bầu. Bất quá, La Duy nhìn dáng vẻ cẩn thận của Thường thị hoàng hậu, trong lòng nổi lên ác ý, kiếp trước Thường thị sinh ba đứa con trai, cuối cùng không một ai chiếm được ngai vàng, nữ nhân này trời sinh không có số làm thái hậu.

“Hoàng hậu và Cẩm vương có gì cần nói?” Long Huyền hỏi Thường thị hoàng hậu.

“Hoàng hậu nương nương là chủ nhân hậu cung.” La Duy thấy Thường thị hoàng hậu cúi đầu không dám nói lời nào, liền nói: “Ta là người ở nhờ nơi đây, hoàng hậu nương nương hỏi một tiếng cũng là lẽ thường tình. Hoàng tẩu, đa tạ.”

“Mẫu hậu!” Tiếng hô vạn tuế ầm vang, La Tri Ý và Long Tiêu trong điện không thể không nghe thấy, La Tri Ý đưa Long Tiêu ra, Long Tiêu nhìn thấy Thường thị hoàng hậu đứng trong sân, lon ton chạy về phía nàng.

“Phụ hoàng đang ở kia kìa!” Thường thị hoàng hậu vội nhắc nhở con trai: “Mau thỉnh an phụ hoàng.”

“Mẫu hậu.” Nơi này, Long Huyền đã thỉnh an La Tri Ý.

“Bệ hạ tới à.” La Tri Ý nhìn thấy Long Huyền, biết người này chính là kẻ giết Long Ngọc, nhưng vẫn tỏ vẻ dịu dàng: “Đã dùng cơm chưa?”

“Chưa ạ.” Long Huyền nói: “Nghe nói hoàng hậu ở trong này, cho nên trẫm đến xem.”

“Nhi thần kiến quá phụ hoàng.” Long Tiêu quỳ gối trong sân thỉnh an Long Huyền.

Long Huyền nhìn Long Tiêu, hồi lâu không nói gì.

“Vừa rồi có lẽ điện hạ không nhìn thấy bệ hạ.” La Duy thầy Long Huyền suy nghĩ cái gì đó, liền mở miệng nói đỡ cho Long Tiêu, y hỏi Long Tiêu: “Đại điện hạ, có phải vậy không?”

Long Tiêu vội gật đầu, lúc này nó mới chợt nhớ, đáng lẽ vừa rồi mình phải chạy tới bên phụ hoàng, đằng này lại chạy tới bên mẫu hậu trước, đây là tội bất kính.

La Duy lại nhìn về phía Long Huyền: “Đại điện hạ còn nhỏ, đừng so đo nữa.”

“Ngươi hãy bình thân.” Long Huyền lúc này mới lên tiếng.

La Duy cười vẫy tay với Long Tiêu.

Long Tiêu định chạy về phía La Duy.

“Tiêu nhi!” Thường thị hoàng hậu cả kinh, kéo Long Tiêu lại.

“Mẫu hậu?” Long Tiêu nhìn Thường thị hoàng hậu một cách kỳ quái: “Hài nhi không được tới chỗ lục hoàng thúc ạ?”

Thường thị hoàng hậu vội buông tay: “Ngươi không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, phụ hoàng đã cho ngươi qua chưa?”

Tay La Duy còn chưa buông xuống, lúc ấy dường như cứng đờ.

“Lục hoàng thúc?” Long Tiêu lại tội nghiệp nhìn về phía La Duy.

“Là ta thiếu suy xét.” La Duy cười xấu hổ, “Vừa rồi ở trong điện, ta với điện hạ nói chuyện rất hợp, cho nên không nghĩ nhiều. Hoàng hậu nương nương, mong người thứ lỗi.”

“Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì?” Long Huyền hỏi Thường thị hoàng hậu: “Lui ra đi.”

Thường thị hoàng hậu không yên lòng khi để Long Tiêu ở cạnh La Duy, huynh trưởng Thường Lăng đã nói, Thường gia đã kết thù cùng La thị, La Duy này sao có thể không ra mặt thay đại ca y được? Trong người Long Tiêu có một nửa dòng máu Lĩnh Nam Thường thị, y sẽ đói xử với Long Tiêu như thế nào đây?

“Ta cáo lui trước.” La Duy khom người trước Long Huyền, “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương và điện hạ hãy ở lại dùng cơm, thần đệ không quấy rầy nữa.”

Long Huyền thấy La Duy muốn đi, vươn tay bắt lấy tay La Duy, kéo y đến gần mình, nhỏ giọng: “Thần đệ? Ngươi định làm gì?”

“Hoàng hậu hiển nhiên là không muốn nhìn thấy ta, cũng không yên tâm để đại điện hạ ở cạnh ta.” La Duy cũng nhỏ giọng nói: “Ta phải nhìn ra chứ.”

“Nàng không to gan thế đâu, ngươi có can hệ gì đến nàng cơ chứ?”

“Nàng họ Thường! Ta cũng chỉ vừa nghĩ ra thôi.” La Duy nói: “Ta nên cách xa nàng một chút thì hơn.”

“Thường thị không liên quan gì đến ngươi cả.” Long Huyền nắm chặt tay La Duy không buông,“Ngươi đừng nghĩ nhiều.”

“Ngươi thấy hoàng hậu và ta gặp nhau ở chỗ này là tình cờ sao?” La Duy muốn hất tay Long Huyền ra, nhưng không làm được, “Nào là Thái Hậu, nào là hoàng hậu, bệ hạ, nữ nhân hậu cung của ngươi rốt cuộc coi ta là gì? Giống Mộc công tử kia sao? Ngươi hận ta đến vậy à? Ngay cả một chút thanh danh cũng không cho ta giữ lại? Nam sủng của Tư Mã Thanh Sa, rồi sao nữa? Trở lại thượng đô, ta lại là nam sủng của ngươi?”

“Nói bậy!” Long Huyền hận không thể che miệng La Duy, “Ai dám nói ngươi như vậy?!”

“Sợ là hiện tại ai cũng nghĩ như vậy đấy.” Ánh mắt La Duy nhìn về phía mẹ con hoàng hậu phía sau Long Huyền: “Ngươi thả ta ra khỏi cung đi, coi như ngươi cho ta một con đường sống!”

“Long Tiêu!” Long Huyền nhìn La Duy, muốn nổi giận, lại chợt thấy không nên xả giận vào La Duy, nên lại gọi Long Tiêu.

“Bệ hạ!” Thường thị hoàng hậu nắm chặt tay Long Tiêu không rời: “Ngài và vương gia đã có lời muốn nói, vậy thì đừng để Tiêu nhi quấy rầy hai người.”

“Nực cười!” La Duy nhỏ giọng nói: “Ta và ngươi có chuyện gì mà không thể để người ta xem được chứ?”

Nụ cười châm chọc trên khuôn mặt La Duy khiến Long Huyền đau nhói, hắn xoay người về phía Thường thị hoàng hậu, nữ tử này luôn luôn nghe lời, hắn chưa từng nghĩ, có một ngày nữ nhân kia lại dám phân cao thấp với hắn.

“Bệ hạ.” Thường thị hoàng hậu chỉ gắt gao giữ tay Long Tiêu, La Duy nhất định không có ý tốt, nàng không thể để nhi tử mình rơi vào tay y được.

“Ngươi trở về đi.” Long Huyền nói.

Thường thị hoàng hậu liền nói: “Vậy thần thiếp đưa Tiêu nhi về đã, chờ bệ hạ và vương gia bàn việc xong rồi lại đưa Tiêu nhi đến chỗ mẫu hậu.”

“Trẫm đang nói ngươi hãy về một mình!” Giọng Long Huyền đột nhiên gay gắt, “Ngươi không hiểu lời trẫm nói sao?!”

Thường thị hoàng hậu kinh hãi, Long Huyền chưa từng ôn tồn với nàng, nhưng cũng chưa từng thô bạo khiển trách nàng trước mặt mọi người như vậy.

“Còn không mau cút đi!” Long Huyền lại quát.

Long Tiêu cũng cảm thấy kinh hách, nó quay đầu nhìn mẫu hậu, mới phát hiện Thường thị hoàng hậu đã bị phụ hoàng mắng đến bật khóc. Long Tiêu lớn từng này nhưng chưa hề thấy mẫu hậu khóc, “Phụ hoàng!” Tiểu hoàng tử bị nước mắt của Thường thị hoàng hậu kích thích, hét lên với Long Huyền: “Người đừng mắng mẫu hậu!”

Long Huyền nhìn Long Tiêu: “Ngươi nói cái gì?”

“Người đừng mắng mẫu hậu…” Long Tiêu thấy La Duy đứng phía sau Long Huyền lắc đầu ra hiệu, đột nhiên nhớ đến lời La Duy từng nói, “Cữu cữu sẽ không để người mắng mẫu hậu đâu!”

Dạy con

Một cái tát giáng trên mặt Long Tiêu, cũng giáng vào lòng Thường thị hoàng hậu.

“Mẫu hậu đánh con?” Long Tiêu không thể tin, cái tát này lại là từ mẫu hậu, tiểu hoàng tử không thể hiểu, rõ ràng nó đang nói đỡ cho mẫu hậu, nó đang bảo vệ mẫu hậu cơ mà! Vì sao mẫu hậu lại đánh nó?

“Đừng nói bậy!” Thường thị hoàng hậu ấn Long Tiêu xuống đất, để nó quỳ trước mắt Long Huyền, “Mau thỉnh tội với phụ hoàng đi!”

Long Tiêu tránh khỏi bàn tay Thường thị hoàng hậu,“Cữu cữu là đại tướng quân, trên tay có binh! Cữu cữu nhất định sẽ không đứng yên nhìn Long Tiêu bị người ta khi dễ!”

“Long Tiêu!” Thường thị hoàng hậu hét lên, lời này lọt vào tai Long Huyền, Lĩnh Nam Thường thị còn có thể sống thêm sao?

Long Tiêu bị tiếng thét của Thường thị hoàng hậu dọa sợ, ngây ngốc nhìn nàng bởi vì sợ hãi mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đột nhiên khóc rống.

Mấy ngày nay La Duy đã nghe quá nhiều tiếng khóc, thế nhưng tiếng khóc của Long Tiêu… Nhìn khuôn mặt Long Huyền cũng trở nên vặn vẹo, La Duy vô cùng sảng khoái, không ngờ Long Tiêu lại thực hiện mong muốn của y nhanh như vậy. La Duy đi mấy bước tới gần La Tri Ý, ho một tiếng ra hiệu cho La Tri Ý đang ngẩn người.

La Tri Ý nhìn La Duy, lúc này mới bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt Long Tiêu.

“Mẫu… mẫu hậu!” Thường thị hoàng hậu nhìn về phía La Tri Ý cầu cứu, chỉ cần có người ra tay giúp nàng là được, dù người này có là La Tri Ý vốn chẳng thân cận với nàng cũng chẳng sao.

“Tiêu nhi, lại đây với hoàng tổ mẫu nào.” La Tri Ý gọi Long Tiêu.

Long Tiêu nghe La Tri Ý gọi, lập tức nhào vào lòng La Tri Ý.

“Hoàng hậu.” La Tri Ý ôm Long Tiêu, nói với Thường thị hoàng hậu: “Ngươi làm sao vậy? Tiêu nhi còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ (*), ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

(*)Đồng ngôn vô kỵ: Lời trẻ nhỏ không có cố kỵ

“Không có!” Thường thị hoàng hậu vội đáp: “Nhi thần quả thật không có mà.”

“Ngươi về đi.” La Tri Ý đưa Long Tiêu đang không ngừng khóc trở về, nói với Thường thị hoàng hậu: “Ai gia thật sự không biết ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì, ngay cả một đứa trẻ con cũng bị ngươi dọa thành như vậy! Sau khi trở về thì gọi thái y tới khám, chịu khó nghỉ ngơi mấy hôm, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Mọi người trong sân nhìn theo bóng lưng La Tri Ý đưa Long Tiêu trở về.

“Bệ hạ.” Thường thị hoàng hậu bước vài bước lại gần Long Huyền, khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hắn thì đột ngột mất đi dũng khí.

“Thường ngày ngươi vẫn nói những lời này với Long Tiêu?” Long Huyền hỏi.

“Không có!” Thường thị hoàng hậu vội vàng phủ nhận: “Thần thiếp chưa bao giờ nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy! Mong bệ hạ minh xét.”

“Không phải ngươi nói…” Long Huyền nói: “Thì còn ai có thể nói những lời coi trọng Thường gia như vậy?”

Thường thị hoàng hậu vội vã quỳ trước Long Huyền.

“Ngươi trở về đi.” Long Huyền lại vung ống tay áo, xoay người vào điện.

Thường thị hoàng hậu đứng ở dưới bậc, nhìn Long Huyền bước đi, nàng không có cách nào giải quyết cả.

“La Duy.” Long Huyền đi vài bước, nhớ ra La Duy đang đứng ở chỗ này, liền gọi y: “Ngươi cũng vào điện đi, trẫm có chuyện nói với ngươi.”

Thường thị hoàng hậu vội vã nhìn về phía La Duy.

La Duy thản nhiên liếc nhìn Thường thị hoàng hậu, khóe miệng treo lên một nụ cười.

Là kẻ này dạy Tiêu nhi? Thường thị hoàng hậu lập tức hiểu ra, La Tri Ý cùng phe với kẻ này, y hoàn toàn có thể xúi giục Long Tiêu nói những lời khiến Thường thị chết không có chỗ chôn.“Cẩm vương gia!” Thường thị hoàng hậu kinh hoảng thét gọi tên La Duy.

Long Huyền và La Duy đều dừng bước.

“Hoàng hậu nương nương còn có gì dặn dò ta?” La Duy hỏi Thường thị hoàng hậu.

Thường thị hoàng hậu kêu La Duy dừng bước, mới nhận ra mình không có chứng cứ nghi ngờ La Duy.

“Nương nương?” Thường thị hoàng hậu nãy giờ không nói gì, khiến La Duy sau khi liếc nhìn Long Huyền mới lại quay ra hỏi: “Ngài gọi thần đệ có chuyện sao?”

Thường thị hoàng hậu nhìn La Duy, đối với loại người như La Duy, nàng không biết nên đối phó như thế nào.

“Ngươi đang nổi điên sao?” Long Huyền hỏi hoàng hậu: “Ngươi có gì cần nói không?”

“Thần thiếp không có gì cần nói ạ.” Thường thị hoàng hậu cúi đầu.

“Vậy ngươi về đi.” Long Huyền đuổi người.

Thường thị hoàng hậu mang theo người của điện Phượng Nghi rời đi, nếu không phải còn có kiệu, thì nàng đã không thể ra khỏi điện Duyên Niên rồi.

La Duy nhìn kiệu của Thường thị hoàng hậu đi xa, nhíu mày.

“Vào điện nào.” Long Huyền đi đến cạnh La Duy.

“Ngươi nhẫn nại thật đấy” La Duy nhìn Long Huyền: “Mấy câu này mà cũng có thể nhịn.”

“Ta nhịn cái gì?”

“Trong tay cữu cữu có binh.” La Duy cười nói: “Khi ta hỗn trướng nhất cũng không dám nói huynh trưởng mình có binh quyền. Xem ra Lĩnh Nam Thường thị thật đúng là cột chống trời của triều đình Đại Chu.”

“Đồng ngôn vô kỵ.” Long Huyền nói: “Ngươi tin những lời này là thật?”

“Nguyên nhân là bởi đồng ngôn vô kỵ…” La Duy nói: “Lời trẻ con, có đôi khi là sự thật. Không có người dạy, đại điện hạ sao có thể nói những lời hỗn trướng ấy?”

“Ngươi có thù với Thường thị.” Long Huyền nói: “Trẫm biết ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

“Giang sơn này là của ngươi.” La Duy nói: “Ngươi muốn cho Thường gia một mình nắm quyền cũng là chuyện của ngươi. Cũng không thể nói như vậy, Thường vốn đã một tay chống trời, nói cái gì cũng vô dụng cả.”

“Chúng ta vào điện rồi nói.” Long Huyền liếc nhìn lũ cung nhân thái giám, nói với La Duy: “Ngươi định đứng đây bàn quốc sự với ta sao?”

“Ngươi sợ bọn họ nghe được?” La Duy chỉ vào đám cung nhân thái giám.

Người trong sân lại đồng loạt quỳ xuống trước Long Huyền, chỉ trong một đêm, người ở điện Trường Minh trừ Phúc Vận đều bị xử tử, bọn họ không muốn số mệnh mình như vậy.

“Vào đi, bọn họ có thể biết được cái gì chứ?” Long Huyền kéo tay La Duy lại, “Nếu những lời giữa hai ta hôm nay truyền ra ngoài, thì bọn chúng đừng mong sống sót.”

Lời Long Huyền khiến những người ở đây sợ đến nỗi, khi hắn và La Duy đã vào điện thật lâu mà những người này vẫn còn quỳ trên mặt đất, không dám đứng lên.

Trong điện, La Tri Ý đã lau sạch nước mắt nước mũi cho Long Tiêu.

“Phụ hoàng…” Nhìn thấy Long Huyền tiến vào, Long Tiêu lui vào trong lòng La Tri Ý.

“Tiêu nhi, đến chỗ lục hoàng thúc nào!” La Duy bị Long Huyền ấn ngồi xuống, liền gọi Long Tiêu đến gần.

Long Tiêu nhìn Long Huyền.

“Lục hoàng thúc gọi ngươi, ngươi không nghe thấy à?” Long Huyền nói.

Tiểu hoàng tử đi đến trước mặt La Duy, giọng nói mang theo chút nức nở: “Lục hoàng thúc…”

La Duy xoa xoa mặt Long Tiêu, “Đau không?” Y khẽ hỏi nó.

Long Tiêu lắc đầu, rồi chui vào lòng La Duy.

“Không sao…” La Duy an ủi Long Tiêu, “Về sau khi phụ hoàng nói chuyện với mẫu hậu, thì trẻ con không được xen vào, con xem đi, lần này phụ hoàng không giận, nhưng mẫu hậu lại giận rồi đấy.”

“Mẫu hậu đánh con…” Long Tiêu vùi đầu trong lòng La Duy nói.

“Mẫu hậu không cố ý mà, nếu sau này con còn xen vào chuyện người lớn nữa, thì bị đánh cũng là xứng đáng!” La Duy vừa dỗ dành vừa dạy bảo Long Tiêu, không thèm để ý đến Long Huyền đang ngồi đối diện.

Ngồi cùng bàn

Nhìn dáng vẻ La Duy dỗ dành Long Tiêu, dù Long Huyền vẫn còn giận Long Tiêu thì lúc này cũng sẽ không tỏ vẻ gì.

La Tri Ý giữ Long Huyền và La Duy lại chỗ bà dùng cơm trưa.

Cùng Long Huyền dùng bữa, La Duy càng nghĩ càng thấy nuốt không trôi, nhưng lúc này Long Tiêu coi y như chỗ dựa vững chắc, níu ống tay áo y, không để y đi.

“Ở lại đi.” Long Huyền khẽ nói: “Cũng lâu rồi ngươi và mẫu hậu chưa gặp nhau.”

La Duy thấy La Tri Ý cũng nhìn y cầu xin, biết vị cô cô luôn dồi dào sức sống hôm nay mỏi mệt rồi, có lẽ cũng đã hoảng sợ không nhẹ. “Được rồi.” Cuối cùng La Duy đành gật đầu: “Chỉ là con ăn không hết bao nhiêu, Thái Hậu nương nương không được ép con ăn đâu đấy.”

“Ngươi ăn với ai gia một bữa cơm, ai gia cầu còn chẳng được.” La Tri Ý nói, rồi lệnh cho Thượng Hỉ đi chuẩn bị, có La Duy ở đây, bà mới có thể đối mặt với Long Huyền.

“Đừng phân thành nhiều bàn nhỏ.” Long Huyền nói: “Chúng ta ngồi ở bàn lớn ăn là được rồi.”

“Khốn kiếp!” La Duy thầm mắng trong lòng, thế thì y phải ăn thế nào đây?

Long Tiêu lại lộ ra ánh mắt chờ mong, nó chưa từng dùng cơm chung bàn với phụ hoàng bao giờ cả. Trẻ nhỏ chóng quên, vừa rồi còn thương tâm muốn chết, mà giờ đã cười thật tươi.

Một bàn thức ăn bày trước mắt bốn người.

“Mẫu hậu, mời người dùng cơm ạ.” Long Huyền mời La Tri Ý.

“Ừ.” La Tri Ý động đũa trước: “Các ngươi cũng ăn đi, nhân lúc còn nóng.”

Long Huyền gắp một con sò vào bát La Duy, khiến thái giám phụ trách gắp thức ăn cho La Duy cả kinh, vội lui về phía sau vài bước. “Ngươi không thể không ăn mặn mãi.” Long Huyền nhìn La Duy nói: “Suy nghĩ vì bản thân đi, ăn nhiều lên một chút.”

“Tạ ơn bệ hạ.” La Duy cắn một miếng sò biển, nói một tiếng tạ ơn Long Huyền.

“Hương vị như thế nào?” Long Huyền nhìn La Duy ăn liền hỏi.

La Duy nuốt vội nuốt vàng con sò vào bụng, y không kịp thưởng thức xem mùi vị của nó ra sao.

Thấy La Duy không đáp lại, Long Huyền nói tiếp: “Không hợp khẩu vị ngươi à?”

“Không phải,” La Duy nói: “Ta không ăn mấy thứ này.”

“Không ăn thịt thì phải ăn nhiều hải sản.” Long Huyền vẫn gắp đồ ăn cho La Duy, “Trong cung cái gì cũng có, sau này nếu ngươi muốn ăn cái gì, thì cứ bảo Triệu Phúc lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm.”

La Duy nhìn cái bát bị Long Huyền nhồi nhét, rời tầm mắt, mắt không thấy tâm không phiền, vừa lúc thấy La Tri Ý nhìn chằm chằm vào y, Long Huyền và Long Tiêu, nhân tiện nói: “Tiêu nhi muốn ăn cái gì? Nói với lục hoàng thúc, lục hoàng thúc gắp cho con.”

Long Tiêu vừa định há miệng nói chuyện, lại nhớ đến Long Huyền vẫn còn ngồi bên cạnh, đành ngậm miệng, thành thành thật thật nhìn về phía Long Huyền.

La Duy liền nói: “Phụ hoàng cũng được, con bảo phụ hoàng gắp cho con ăn đi.”

Long Tiêu nhìn Long Huyền, ánh mắt sáng ngời, phụ hoàng thật sự sẽ gắp đồ ăn cho nó?

Long Huyền nhìn một bàn đồ ăn, Long Tiêu thích ăn cái gì, hắn thật sự không biết, cuối cùng Long Huyền gắp một cái chân gà cho Long Tiêu, có vẻ như đứa trẻ nào cũng thích ăn món này.

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiêu đỏ bừng vì kích động trước hành động của Long Huyền.

“Sao ngươi lại không ăn?” Long Huyền lập tức dời lực chú ý vào La Duy, đồ ăn trong bát y so với ban này vẫn còn nguyên, người này một chút cũng không động đũa.

La Duy cúi đầu và mấy miếng cơm trắng vào miệng.

“Ăn no rồi?” Long Huyền nhìn La Duy ăn, thấy La Duy ăn mấy miếng cơm rồi không ăn gì nữa: “Bây giờ ngươi chỉ ăn được có thế thôi à?”

“Lục hoàng thúc, ăn nhiều cơm thì mới chóng lớn!” Long Tiêu vừa ăn chân gà Long Huyền gắp cho, vừa nói với La Duy: “Sao lục hoàng thúc lại biếng ăn?”

“Lục hoàng thúc không đói bụng.” La Duy nhìn Long Tiêu cười cười, “Lục hoàng thúc bây giờ cũng không cần chóng lớn nữa.”

“Thế ạ?” Long Tiêu nói: “Lục hoàng thúc cũng rất cao, chỉ không cao bằng phụ hoàng thôi.”

La Duy cười đến mức ho sù sụ, miễn cưỡng cười với y mà nói thì không vất vả, nhưng cơn ho khiến ngực y không thoải mái.

“Có phải bị cảm lạnh hay không?” La Tri Ý thấy La Duy ho mãi, vội hỏi: “Có cần gọi thái y không?”

“Không có gì ạ.” La Duy buông đũa: “Hôm qua Ngụy thái y đã khám cho con rồi. Tiêu nhi mau ăn đi, khi nào lục hoàng thúc đói bụng sẽ ăn.”

Long Huyền thấy La Duy không ăn, biết khẩu vị La Duy luôn không tốt, cũng không ép La Duy, vội vàng ăn cho xong. Khi rời bàn, hắn đột nhiên hỏi Long Tiêu: “Trong tay cữu cữu có binh quyền, là ai nói với ngươi?”

La Tri Ý và Long Tiêu đều cả kinh.

La Duy quay đầu bảo thái giám mang cho mình một bát canh.

“Không có ai nói với nhi thần nói cả.” Long Tiêu nhớ mình đã hứa với La Duy, không dám nhìn Long Huyền, nhưng vẫn nói: “Cữu cữu không phải đại tướng quân sao?”

“Tiêu nhi nói không sai.” La Duy uống một ngụm canh, phát hiện là chè ngọt, liền không muốn uống nữa, đặt bát canh xuống nói: “Tiêu nhi có tập võ không?”

Long Tiêu gật đầu, “Nhưng võ nghệ của con không tốt.”

“Con năm nay mấy tuổi rồi?” La Duy vẫn vừa cười vừa ho khan, “Phải gắng trở thành đại tướng quân, như thế phụ hoàng mới vui lòng!”

Long Tiêu gãi đầu gãi tai ngây ngô cười.

“Con chỉ cần chăm chỉ luyện tập, một ngày nào đó ắt có thể luyện thành.” La Duy ho khan vài tiếng, rồi mới dừng lại nói tiếp: “Tiêu nhi phải trở thành người văn võ song toàn.”

Long Tiêu gật đầu với La Duy, rồi nhìn về phía Long Huyền, nó hy vọng Long Huyền cũng có thể giống lục hoàng thúc, nói vài câu nó thích nghe, cho dù chỉ khen một câu cũng được rồi.

“Ngươi ăn xong chưa?” Long Huyền không chú ý tới ánh mắt nhi tử, chỉ hỏi La Duy: “Ho nhiều như thế, sau khi về nhớ bảo thái y khám cho.”

“Ngụy thái y không ở đây?”

“Ông ta xin nghỉ.” Long Huyền nói, quay lại nói với thái giám phía sau: “Nói với Ngụy thái y, bảo ông ta khám cho Cẩm vương gia xong rồi hãy rời cung.”

Thái giám được Long Huyền phái đi làm việc vội nhận lệnh chạy ra ngoài.

Ngụy thái y khiến Long Huyền đồng ý cho ra khỏi cung nhanh như vậy, La Duy trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, nhìn La Tri Ý nói: “Thái Hậu nương nương, thần dùng xong rồi ạ.”

“Mẫu hậu, vậy trẫm và Cẩm vương đi trước.” Long Huyền đứng lên, nói lời cáo lui với La Tri Ý.

“Ừ.” La Tri Ý cũng không cố giữ hai người, liền gật đầu nói: “Các ngươi có việc thì mau đi đi.”

La Duy cũng đứng lên, cười với Long Tiêu: “Đại điện hạ, lần sau chúng ta sẽ gặp lại.”

“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu thấy hai người cùng đứng dậy, sao nó dám ngồi tiếp, vội đứng lên nói với La Duy: “Con có thể đến thăm người không?”

“Bệ hạ, được không?” La Duy hỏi Long Huyền.

“Ngươi không chê nó nghịch ngợm là được.” Long Huyền nói, hắn không phản đối Long Tiêu gần gũi La Duy, La Duy đối xử với các cháu nhà mình luôn che chở hết lòng, Long Huyền nghĩ có lẽ La Duy thích trẻ con, nếu để Long Tiêu đến chơi với La Duy, có lẽ La Duy ở trong cung cũng không quá nhàm chán.

“Vậy đại điện hạ hãy đến Y Cẩm viên chơi đi.” La Duy thấy Long Huyền không phản đối, liền nói với Long Tiêu: “Nhưng phải được hoàng tổ mẫu đồng ý đã.”

“Vâng!” Long Tiêu vui vẻ gật đầu, trong cung nó chỉ có một chỗ để đi, nó không thể về điện Phượng Nghi, cũng không thể tới điện Hưởng Niên. Điện Duyên Niên thì chẳng thú vị chút nào, phụ hoàng cũng không cho nó về điện Khuynh Văn, có lẽ Y Cẩm viên sẽ có chỗ cho nó chơi một chút.

Ta muốn đánh Nam Chiếu

La Duy và Long Huyền ra khỏi điện Duyên Niên, thấy Long Huyền lại định về Y Cẩm viên cùng mình, y liền hỏi Long Huyền: “Hôm nay không có quốc sự cần xử lý sao? Bệ hạ hôm nay không có việc gì làm à?”

“Ta đưa ngươi về, có chuyện muốn nói với ngươi.” Long Huyền không quan tâm La Duy có bằng lòng hay không, đỡ La Duy lên kiệu.

Kể từ lúc gặp mặt, Long Huyền đã nói có chuyện cần bàn, bây giờ ăn xong bữa cơm mà hắn vẫn chưa nói gì, La Duy chợt nóng ruột, nhưng thấy chung quanh nhiều người như thế nên đành nín nhịn.

Đoàn người đến Y Cẩm viên, Ngụy thái y đã tới trước họ.

“Bệ hạ, vương gia.” Ngụy thái y thấy hai người vào đến nơi, vội vàng hành lễ.

“Hôm nay y ho khan nhiều quá.” Long Huyền kéo La Duy vào thư phòng, vừa đi vừa nói với Ngụy thái y: “Ngươi khám cho y xem có phải phải y bị cảm lạnh không.”

Ngụy thái y nhìn Long Huyền kéo tay La Duy, âm thầm tặc lưỡi, lại còn nắm tay nữa cơ?

“Ngươi nhìn cái gì?” La Duy thấy Ngụy thái y nhìn theo y và Long Huyền, liền hỏi Ngụy thái y một tiếng, y muốn gạt tay Long Huyền ra, nhưng y không làm được.

“Mời vương gia…” Ngụy thái y cúi người, thấy La Duy có vẻ không tình nguyện, xem ra y không muốn. Cái này là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình sao? Ôi dào! Ngụy thái y thầm than, từ đầu đến đuôi ông chẳng thấy hai người kia có tí phong hoa tuyết nguyệt nào, hoa rơi nước chảy có lẽ cũng chẳng liên quan gì đến họ.

Đi vào thư phòng rồi, Ngụy thái y liền bắt mạch cho La Duy, một lát sau liền hỏi La Duy: “Vương gia, ngày hôm qua ngài không ngủ?”

“Ừ.” La Duy lên tiếng.

Long Huyền định nói không phải y không ngủ, mà là ngồi ở bên ngoài cả đêm, nhưng lại nhịn không nói. Nếu để La Duy biết mình theo dõi nhất cử nhất động của y, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.

“Bị nhiễm lạnh.” Ngụy thái y bắt mạch xong thì nói với La Duy: “Vương gia, thân thể là của mình, nếu ngài không chịu lo lắng cho bản thân, thì cho dù hạ quan có bản lĩnh cao hơn nữa cũng không trị hết bệnh cho vương gia được.”

“Được rồi.” La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y, “Sao ngươi nói nhiều thế? Kê đơn thuốc đi. Nghe nói ngươi vừa xin nghỉ, ngươi định đi đâu à?”

“Ông ta muốn ra ngoài giải sầu, ta cho phép.” Long Huyền không để Ngụy thái y mở miệng: “Nếu ngươi không muốn để ông ta ra ngoài, thì cứ để ông ta ở lại trong cung là được.”

“Không có ông ấy thì ta sẽ chết chắc?” La Duy liếc Ngụy thái y, khinh thường nói: “Đi ra ngoài giải sầu cũng được, đi sớm về sớm.”

“Hạ quan tuân lệnh.” Ngụy thái y vội đáp.

“Ngươi có cái gì muốn nói với ta?” Ngụy thái y lui xuống kê đơn, La Duy liền hỏi Long Huyền.

“Ta muốn đánh Nam Chiếu.” Long Huyền lúc này mới nói.

“Không phải lúc nào ngươi cũng muốn đánh Nam Chiếu sao?” La Duy nói: “Ta biết rồi.”

“Bảy ngày sau, ta sẽ phát binh.”

Bảy ngày sau… La Duy ngừng một lúc, “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nhanh như vậy à?”

“Trận này trận nhất định phải đánh.” Long Huyền nói: “Ta không muốn đợi.”

“Có nhất định phải đánh trận này không?” La Duy nghiêm túc nói: “Bây giờ mới đầu xuân, ngươi đã tăng thuế hai lần, ngươi định để cả nước ôm bụng đói đi đánh Nam Chiếu à?”

“Tiền nong đủ rồi.” Long Huyền nói: “Năm nay ta sẽ không tăng thuế nữa.”

“Vì sao ngươi nhất định phải đánh Nam Chiếu?” La Duy hỏi: “Ngươi có thể ăn sạch Nam Chiếu ngay hay sao?”

“Muốn đánh Bắc Yến, thì trước đó nhất định phải đánh Nam Chiếu.”

“Vua Nam Chiếu chẳng qua chỉ là thái tử Gia Ninh được Tư Mã Thanh Sa giúp lên ngôi.” La Duy nói: “Hắn lên ngôi nhờ vào cung biến, ngươi có chắc chỉ cần đánh một trận là tiêu diệt được Nam Chiếu không?”

Long Huyền nói: “Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Tư Mã Thanh Sa có thể giúp Gia Ninh lên đài, sao ngươi không tự chọn ra một người giúp mình làm việc?” La Duy nói.

“Nếu kẻ này không được việc thì sao?” Long Huyền nói: “Không phải ta sẽ uổng công à?”

“Người này được việc hay không có gì quan trọng? Mục tiêu của ngươi là Bắc Yến, Nam Chiếu sinh loạn, nếu Tư Mã Thanh Sa nếu xuất binh giúp đỡ Gia Ninh, ngươi và Dương Nguyên Tố nhân cơ hội đánh Bắc Yến là được.” La Duy nói: “Chuyện này ngươi không cần ta nhắc chứ?”

Long Huyền biết, La Duy mới là người có thể sánh vai với hắn trong thiên hạ.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” La Duy thấy Long Huyền chỉ nhìn y cười mà không nói lời nào, bị Long Huyền cười, La Duy bỗng hoảng hốt: “Ta có thể thay ngươi ra chiến trường sao?”

“La Duy.” Long Huyền ngồ xuống cạnh La Duy: “Ta đã ước định với Dương Nguyên Tố rồi.”

La Duy nhướn mày, xem ra y lại lo lắng vô ích rồi. Không đúng, La Duy đột nhiên nghĩ thầm, ta tốn công vì Long Huyền làm gì chứ, không phải mong muốn của ta là thấy kẻ này nước mất nhà tan sao?

“Ta chỉ đang nghĩ, trong hoàng thất Nam Chiếu, ta phải chọn ai mới ổn đây.” Long Huyền nói với La Duy: “Gia Ninh đế làm người yếu đuối, nhưng hoàng hậu Ngưng Tuyết của hắn đến từ Bắc Yến lại có chút thủ đoạn, triều chính Nam Chiếu coi như vững chắc khi nằm trong tay Gia Ninh.”

“Ngươi…” La Duy nhìn Long Huyền: “Ngươi đang bàn quốc sự với ta?”

“Đúng vậy.” Long Huyền nói: “Ta đang bàn với ngươi đấy, ngươi cảm thấy nên mượn sức ai trong Nam Chiếu?”

“Làm sao ta biết chuyện ở Nam Chiếu được cơ chứ?” La Duy nói: “Mấy chuyện này ngươi đi mà thương lượng với triều thần, ta không có hứng thú.”

“Người đâu.” Long Huyền quay ra ngoài hô.

Một tiểu thái giám mang một chồng công văn vào.

“Đây là cái gì?” La Duy nhìn chồng công văn trước mặt mình, hỏi Long Huyền: “Không phải ta đã nói ta không có hứng thú với Nam Chiếu hay sao?”

“Đây là mật báo từ hoàng thất Nam Chiếu.” Long Huyền chỉ chỉ đống công văn nói với La Duy: “Ngươi xem đi.”

“Ngươi không nghe thấy ta nói gì à?”

“Ta nghĩ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.” Long Huyền nói.

La Duy nói: “Ta không muốn xem, ngươi bảo gã mang đi đi.”

“Đánh Nam Chiếu, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ai làm tướng quân?” Long Huyền hỏi.

La Duy ngẫm nghĩ, đánh Nam Chiếu tất nhiên phải xuất binh từ Đông Nam, “Nhị ca ta?” Y hỏi Long Huyền: “Ngươi muốn nhị ca ta làm tướng?”

“Không sai.” Long Huyền nói: “Ngươi có hứng thú với chuyện này không?”

“Ngươi yên tâm để nhị ca ta làm tướng?” La Duy không quá tin tưởng: “Ngươi không sợ à?”

“Ta có cái gì phải sợ?” Long Huyền nói: “Hắn đánh Nam Chiếu, nếu sự sắp xếp của chúng ta trước đó thành công, vậy thì đó sẽ chỉ là trận nghi binh (Toán quân huy động để lừa quân địch).”

La Duy cầm một quyển công văn trong tay: “Quân nhu lương thảo ngươi sẽ không để nhị ca ta toàn quyền xử lý, cho nên đương nhiên ngươi không sợ.”

“La Duy.” Long Huyền muốn giải thích với La Duy, rằng thật sự hắn không hề nghi ngờ La thị.

“Lam?” Ngoài cửa lúc này lại truyền đến giọng Ngụy thái y.

Một tiếng “Lam” khiến bàn tay La Duy run rẩy, công văn cầm trên tay rơi trên mặt đất.

Lại một tiểu thái giám chạy vào, bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ, Vệ phò mã và công chúa Yến Quân vào cung gặp Thái Hậu nương nương và ngài, Thượng Hỉ ở điện Duyên Niên đưa họ đến Y Cẩm viên bái kiến bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.