26 Replies Ta chết, sẽ xuống địa ngục
“Ngươi đừng lo lắng, các ngươi cứ chú tâm vào việc giết người là được.” La Duy đổi tư thế ngồi, nhìn Long Thập cười nói: “Những chuyện khác cứ để ta lo.”
“Nhưng bệ hạ thì sao?” Long Thập không yên lòng: “Vương gia định ăn nói thế nào với bệ hạ?”
“Ta nghe nói vì người này không muốn làm Long kỵ vệ, nên mới phản tiên hoàng theo bệ hạ.” La Duy nói: “Coi như hắn vẫn còn lòng gian trá, muốn chạy thoát.”
“Như vậy thôi?”
“Được rồi, được rồi.” La Duy khoát tay với Long Thập: “Sao bây giờ ngươi lắm chuyện thế, ta làm việc, ngươi còn có cái gì không yên lòng? Đi nói với đám Thập Nhất là ngày mai các ngươi sẽ phải ra tay.”
Long Thập đứng dậy nhận lệnh, La Duy đã nói như vậy rồi, hắn sẽ không nói thêm gì nữa.
Sau khi Long Thập rời khỏi đây, Ngụy thái y liền mang thuốc vào cho La Duy, nhìn sắc mặt y, ông hỏi: “Ngày hôm qua có ngủ được không?”
“Không.” La Duy đáp: “Thuốc của ngươi có tác dụng không đấy?”
“Thuốc của ta…” Ngụy thái y chán nản: “Thuốc của ta sao có thể không có tác dụng được?”
La Duy nói: “Nhưng ta vẫn không ngủ được.”
“Dược tính quá lớn, ta không dám cho ngươi dùng.” Ngụy thái y nói: “Lỡ ngươi không chịu nổi, ngủ rồi không tỉnh lại nữa thì sao? Chắc bệ hạ sẽ cho ta chôn theo ngươi thật đấy!”
“Sau khi chết ngươi để ta thanh tĩnh một chút đi.” La Duy liếc nhìn Ngụy thái y: “Ta chết rồi vẫn phải ở bên ngươi cả ngày ấy à? Ngươi không phiền sao?”
“Ta nói là muốn thế à?” Ngụy thái y kêu lên: “Tự dưng ta tìm đến cái chết làm gì?”
“Được rồi.” La Duy để Ngụy thái y ngồi xuống.
“Uống thuốc đi đã.” Ngụy thái y đặt bát thuốc bên cạnh La Duy: “Uống xong chúng ta nói tiếp.”
La Duy cầm lấy chén thuốc, ngửa cổ uống cạn.
Ngụy thái y nuốt nước bọt, chỉ nhìn La Duy uống thuốc thôi mà ông cũng cảm thấy miệng đăng đắng rồi.
La Duy uống thuốc xong, lấy nước trà súc miệng, rồi nhổ ngay ra đất, nói với Ngụy thái y: “Ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Ngụy thái y nhìn vệt nước trên mặt đất, rồi kéo cái ghế Long Thập vừa ngồi.
“Ngày mai chúng ta xuất cung.” La Duy nhìn Ngụy thái y ngồi xuống mới nói.
“Ngày mai có thể xuất cung?” Ngụy thái y lập tức vui vẻ nói: “Hay quá, người nhà của Lạc trang chủ đã đợi công tử gần một tháng rồi.”
“Ngày mai Long Nhất sẽ đi cùng chúng ta.” La Duy lại nói.
Ngụy thái y nhất thời nhăn mặt: “Hắn cũng đi? Chắc chắn hắn sẽ dẫn theo người, sao vương gia gặp Lạc trang chủ được?”
“Ngươi có thuốc không?” La Duy thấp giọng hỏi Ngụy thái y.
Ngụy thái y nói: “Thuốc gì ta cũng có, vương gia cần thuốc gì?”
“Ngày mai sau khi chúng ta xuất cung, ta sẽ đưa các ngươi vào quán rượu ngồi.” La Duy nhìn Ngụy thái y nói.
Ngụy thái y sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại được liền nói: “Vương gia cần thuốc mê?”
“Thuốc gì chả được.” La Duy nói: “Chỉ cần khi chúng ta ra khỏi quán, không có ai đi theo là được.”
“Thế thì dễ ợt.” Ngụy thái y nói: “Nhưng giữ chân chúng ở quán rượu? Nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy, ông chủ quán rượu thấy nhiều người hôn mê như vậy, chẳng lẽ lại không báo quan sao?”
“Vậy ngươi nói chúng ta nên đi đâu?”
Ngụy thái y ngẫm nghĩ, đột nhiên cười gian xảo với La Duy: “Vương gia thân phận quý trọng, trong thượng đô có chỗ nào không thể đi? Nếu như ta, ta sẽ dẫn chúng đến Hồng Lâu tìm mấy cô nương!”
“Ngươi nói cái gì?” La Duy nhìn Ngụy thái y như nhìn kẻ điên: “Ngươi bảo ta mang theo nhiều người như vậy, ban ngày ban mặt vào phố hoa? Ngươi chê ta thanh danh quá tốt, hay là như thế nào?”
“Đi phố hoa hay mà.” Ngụy thái y ghé sát tai La Duy nói: “Đánh thuốc mê chúng, vứt trên giường các cô nương, chúng ta có đi cũng chẳng ai thèm để ý.”
“Vậy các cô nương kia là người chết chắc? Chẳng lẽ lại không nhận ra chúng hôn mê?”
“Thế thì…” Ngụy thái y nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy hãy khiến chúng mất mặt với các cô nương.”
La Duy nhíu mày: “Ý ngươi là hạ thuốc ‘đó’?”
“Đúng vậy, ta cũng có loại thuốc này.”
“Chúng ta sẽ đi lâu đấy, ngươi có chắc thuốc ngươi dùng được không?” La Duy hỏi.
Ngụy thái y vỗ bàn trà: “Cái này công tử ngươi yên tâm, ta đảm bảo sẽ khiến chúng chìm trong dục vọng, nhưng cả canh giờ cũng không cứng lên được.”
“Cả canh giờ?”
“Một canh giờ còn chưa đủ sao? Nếu cả ngày sẽ chết người đấy, thà công tử hạ độc chết chúng còn hơn.” Ngụy thái y nói: “Càng đỡ phải khó khăn.”
“Còn ám vệ thì sao?” La Duy nói: “Ngươi định làm sao với chúng?”
“Công tử.” Ngụy thái y đến gần La Duy: “Ta có một loại thuốc, không cần ăn vào miệng, chỉ cần rắc theo chiều gió là được. Có đám Long Thập canh giữ rồi, cứ nói nơi chốn cho ta, ta tự đến.” Ngụy thái y làm động tác rắc phấn cho La Duy xem, nói: “Cứ rắc như vậy, vạn sự thành công.“
“Thuốc này có tác dụng thế cơ à?” La Duy hỏi.
“Yên tâm, không có tác dụng ta sẽ mang…”
“Ta không cần đầu ngươi.” Thấy Ngụy thái y lại định lấy đầu ra đảm bảo, La Duy liền mất kiên nhẫn: “Vậy nhờ cả vào ngươi, ngươi về chuẩn bị thuốc đi.”
“Chúng ta đến phố hoa thật đấy à?”
“Ngươi ở trong cung mãi không thấy khó chịu à?” La Duy nhìn Ngụy thái y từ đầu đến chân: “Không nói nhiều, mai ta sẽ kiếm cho ngươi vài cô nương, để ngươi hạ hỏa?”
“Ta không cần.” Ngụy thái y lập tức ngồi thẳng lên: “Ta có muốn tìm nữ nhân cũng không đến phố hoa tìm.”
La Duy nhìn Ngụy thái y, người này đã lộ nguyên hình trước mặt y, chẳng thèm vờ vịt nữa.
“Vương gia.” Ngụy thái y đột nhiên lại vỗ trán nói: “Ta quên hỏi, ngày mai ngươi muốn gặp Lạc trang chủ ở đâu? Cũng tại phố hoa sao?”
“Ngươi muốn tìm nữ nhân thật đấy à?”
“Không phải.”
La Duy lắc đầu: “Chùa Hộ Quốc.” Y nói với Ngụy thái y: “Bảo gã đến khu rừng bên ngoài chờ ta, ta nhớ ở bìa rừng bên trái có một cái đình nhỏ, ở chỗ đó đi.”
“Ngươi muốn gặp lạc Thính Triều ở chùa Hộ Quốc?” Khóe miệng Ngụy thái y co rút: “Công tử, ngài định đén chỗ ấy thật đấy à.”
La Duy nói: “Ngươi có thể nghĩ ra chuyện đánh thuốc người khác ở phố hoa, thì sao ta không thể nghĩ ra chuyện đến chùa Hộ Quốc gặp người?”
Ngụy thái y nói: “Cửa Phật thanh tĩnh, công tử ơi!”
“Thế thì sao?”
“Ngươi và Lạc Thính Triều nhất định không bàn chuyện gì hay ho.” Ngụy thái y nói: “Công tử không sợ Bồ Tát nghe được à?”
“Ngươi tin trên đời có thần phật thật sao?” La Duy nở nụ cười: “Không giống ngươi chút nào.”
“Có thờ có thiêng mà.” Ngụy thái y nói:“Công tử muốn đổi chỗ khác hay không?”
“Chỗ đó sẽ không khiến người ta chú ý.” La Duy lúc này mới nói: “Ngươi đi báo cho Lạc Thính Triều một tiếng là được.”
“Rồi rồi.” Ngụy thái y lắc đầu thở dài: “Kỳ thật chúng ta tìm một quán trà quán rượu kín đáo cũng được mà.”
“Lỡ chỗ đó có tai mắt của bệ hạ thì sao?” La Duy nói: “Ngươi có dám cam đoan không có không?”
Ngụy thái y lắc đầu: “Không.”
“Ngươi đừng lo, khi ta chết nhất định sẽ xuống địa ngục.” La Duy lạnh lùng nói với Ngụy thái y: “Cho nên Bồ Tát nghe được cũng chẳng sao, ta không quan tâm.”
……………….
Ông anh lấy vợ nên mấy hnay em ko ngoi lên đc :3
397. Phố hoa
Sáng sớm ngày thứ hai, La Duy đã mang theo người xuất cung.
Long Huyền lúc này còn chưa vào triều, nghe người báo La Duy đã ra khỏi cung, chỉ gật đầu nói: “Long Nhất có đi theo vương gia không?”
Thị vệ ở Y Cẩm viên bẩm: “Có ạ.”
“Không có việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.” Long Huyền ngồi vào bàn dùng đồ ăn sáng, hôm nay hắn muốn chính thức trả lời sứ thần Đông Thương, câu trả lời ấy phải nói như thế nào, Long Huyền vẫn phải suy nghĩ lại.
La Duy ngồi trong xe, giờ vẫn là sáng sớm, trên đường người đi lại cũng đã không ít, nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, La Duy nhấc rèm xe lên nhìn, một chút thích thú cũng không hề có. La Tri Thu mang theo người La phủ về U Yến, Vệ Lam đi Vân Quan, bây giờ ở thượng đô đã không còn người y quan tâm nữa.
Long Nhất dừng lại ở một ngã tư, hỏi thị vệ dẫn đường: “Không phải đi chùa Hộ Quốc sao? Ngươi định đi đâu?”
Ngụy thái y thấy Long Nhất hỏi, vội từ cạnh xe La Duy chạy đến gần ngựa Long Nhất, nói: “Hôm qua vương gia đã dặn chúng ta rồi, lát nữa mới tới chùa Hộ Quốc.”
Long Nhất quay đầu nhìn La Duy ngồi trong xe ngựa, thấy La Duy không có động tĩnh, liền hỏi Ngụy thái y: “Chúng ta đi đâu đây?”
Ngụy thái y chỉ tay về phía trước: “Ngươi cứ đi theo là được, ngươi mang những người này theo cùng, người thượng đô ai dám làm vương gia bị thương chứ?”
Long Nhất quay đầu nhìn La Duy trong xe ngựa, vẫn không có động tĩnh gì.
“Đi thôi.” Ngụy thái y nói với các thị vệ: “Đi đã muộn, các ngươi lại không nghiêm túc, khi nào tới nơi thì đừng oán giận.”
Đội ngũ tiếp tục đi, trên đường dân chúng không biết đây là xe ngựa của đại quý nhân nào, nhìn thấy đoàn người La Duy, họ nhanh chóng dạt sang hai bên tránh đường.
Long Nhất vừa đi vừa nghĩ, La Duy muốn đi đâu đây, đến khi nhìn thấy phố hoa phía trước, mặt Long Nhất tối sầm.
“Vương gia.” Ngụy thái y đứng bên ngoài nói với La Duy trong xe: “Chúng ta đến rồi.”
“Vào thôi.” Giọng La Duy từ trong xe truyền ra.
“Vào đi, vương gia bảo vào.” Ngụy thái y vội nói lớn.
Long Nhất phóng ngựa đến cạnh xe ngựa La Duy: “Vương gia, ngài muốn vào phố hoa?”
La Duy lúc này mới xốc rèm che, nhìn Long Nhất cười nói: “Nhất vẫn là chính nhân quân tử nhỉ, ta ở trong cung lâu như vậy, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi một chút, sao hả? Nhất, ngươi không muốn chơi một lát hay sao?”
Long Nhất đen mặt nói: “Không phải vương gia nói muốn đi chùa Hộ Quốc, tìm Phất Y Đại Sư sao?”
“Đúng vậy, vào đây chơi xong chúng ta lại đi.” La Duy cười nói: “Nhất tưởng ta sẽ chơi ở đây cả ngày hả?”
Long Nhất nghĩ đến cảnh khi Long Huyền biết La Duy đi dạo phố hoa, trong lòng liền hốt hoảng, thấp giọng khuyên La Duy: “Vương gia, nữ nhân ở đây chẳng có ai sạch sẽ, nếu ngài muốn chơi, có thể tới…” Long Nhất nói đến đấy thì nghẹn lời, hắn cũng không biết trừ phố hoa, La Duy còn có thể đi đâu tìm nữ nhân chơi đùa, hắn không thể bắt con gái nhà lành trên đường cho La Duy được.
“Có chuyện gì ta lo hết.” La Duy thả rèm che xuống, nói nhẹ bẫng: “Chúng ta vào thôi.”
Ngụy thái y ở phía trước kêu: “Vào đi, vào đi, ngẩn ra đấy làm gì?”
Đoàn người nghênh ngang đi vào phố hoa dưới sự chỉ trỏ bàn tán của mọi người.
Lòng bàn tay La Duy đổ mồ hôi, phố hoa này, nếu có thể, thì vĩnh viễn y sẽ không quay lại.
Ngụy thái y đi đầu, thông thạo dẫn đường. Những người đi sau đều nghĩ, thái y thường ngày thoạt nhìn đạo mạo, không ngờ lại là khách quen ở phố hoa!
Ngụy thái y không thèm để ý đến ánh mắt quái dị mọi người dành cho mình, đưa La Duy và đoàn người tới một tầng lầu ở nhạc phường chếch phía trước.
La Duy xuống xe, nhìn nhạc phường trước mặt, nói với Ngụy thái y: “Nơi này có sạch sẽ không?”
“Lấy đầu ra đảm bảo luôn!” Ngụy thái y lập tức nói.
Lúc này bà chủ nhạc phường đi ra, trong đám người, vừa nhìn qua đã biết La Duy đứng đầu, bà chủ lão luyện chạy đến trước mặt La Duy cười hành lễ: “Ngọn gió nào đưa quý công tử đến đây vậy? Hôm nay vừa thức dậy ta đã nghe thấy tiếng chim khách kêu, ta biết nhất định là có quý nhân vào cửa mà! Kẻ tôi tớ này cứ đợi công tử mãi.”
“Nói hay lắm.” La Duy nói rồi bước vào nhạc phường.
Lão bản nương thấy La Duy mặt lạnh cũng không lấy làm kỳ quái, vẫn cười tươi dẫn đường, vừa đi vừa hỏi La Duy: “Công tử đến xem múa ạ?”
La Duy nói: “Sao? Ở đây ban ngày không có ca múa vui vẻ à?”
“Ôi chao…” Bà chủ vội vàng cười nói: “Công tử là đại quý nhân, mặc kệ đến lúc nào, thì chỗ này cũng có ca múa phục vụ công tử.”
“Các ngươi đều vào đi.” La Duy quay đầu nói với Long Nhất: “Hôm nay mời các ngươi chơi một chút, ta bao.”
Mọi người đều đứng trước cửa nhạc phường, Long Nhất đành nói một tiếng tạ ơn La Duy, ra hiệu cho những người hắn mang theo đi cùng La Duy vào nhạc phường.
“Nhanh lên, gọi các cô nương xuống đây hết đi!” Bà chủ đi vào cửa lớn phía sau nhạc phường, dặn dò nô tài đứng hai bên: “Đừng ngẩn ra thế, khách quý đến mà không biết à?!”
Đám nô tài vội chạy về bốn phía, chạy lên lầu gọi các cô nương xuống.
“Công tử đừng trách móc.” Bà chủ lớn tiếng quát nô tài, rồi quay lại cười với La Duy: “Đám nô tài này ấy à, cứ không sai bảo gì là đứng im mãi thôi, không mắng thì không chịu làm việc, khiến công tử chê cười rồi.”
Những lời này La Duy đã nghe quá nhiều: “Ta bao trọn chỗ này.” La Duy cười với bà chủ: “Bảo các cô nương hầu hạ cho chu đáo, tiền ta không tiếc, nhưng nếu làm ta mất hứng, thì nhạc phường của ngươi đừng hòng mở nữa.”
Bà chủ vội hành lễ với La Duy: “Ta biết, công tử yên tâm, ta không phải kẻ không có mắt.”
“Chúng ta lên đi.” La Duy nhìn Long Nhất nói.
“Vậy bọn họ thì sao?” Long Nhất chỉ lũ thị vệ phía sau.
“Tự tìm đi, thích phòng nào thì vào.” La Duy chỉ vào mọi người phía sau nói: “Hôm nay các ngươi coi như được nghỉ, cứ thoải mái đi.”
Trong nhạc phường, không ai dám gọi La Duy là vương gia, tất cả đều khom người cảm tạ y: “Nô tài đa tạ công tử.”
“Yên tâm chưa?” La Duy hỏi Long Nhất: “Chúng ta có thể lên lầu chưa?”
“Mời công tử.” Long Nhất mời La Duy đi trước.
“Công tử, ngươi đi theo ta.” Lúc này Ngụy thái y tới trước mặt La Duy dẫn đường.
La Duy theo Ngụy thái y lên lầu.
Long Nhất ở phía sau hỏi Ngụy thái y: “Đại nhân, ngài hay đến đây lắm à?”
“Tùy lúc.” Ngụy thái y quay đầu trả lời Long Nhất: “Ngươi đừng nghĩ nơi này vị trí hơi lệch, ca múa ở đây nổi danh lắm đấy.”
Bà chủ vô cùng vui vẻ, nói một tràng phụ họa Ngụy thái y.
La Duy nhìn nhạc phường, âm thầm cười lạnh, ở đây cho dù có ca múa hay hơn nữa, thì có mấy người hiểu được mà thưởng thức?
398. Nhạc phường
Long Nhất theo La Duy vào một gian phòng, Ngụy thái y nói muốn gặp người quen, rồi mang theo Long Thập, Long Thập Nhất, Long Thập Nhị ra ngoài.
“Cái này gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong.” La Duy nói với Long Nhất: “Ngụy thái y chẳng phải người đứng đắn gì đâu.”
Long Nhất miễn cưỡng cười với La Duy, không chỉ Ngụy thái y khiến hắn giật mình, mà chuyện La Duy tới phố hoa cũng khiến hắn ngạc nhiên không ít. Long Nhất biết La Duy thích Vệ Lam, người này căn bản không ưa nữ sắc. Chẳng lẽ… Long Nhất nhìn La Duy, sau khi không có Vệ Lam, người này lại đổi tính hướng, chuyển sang thích nữ nhân?
“Cứ xem ca múa trước đã.” La Duy quay lại nói với bà chủ: “Hay dở thế nào, ta xem là biết ngay.”
Bà chủ vội chạy ra ngoài gọi người, chỉ chốc lát sau đã mang theo sáu nữ tử trẻ trung mặc áo mỏng dính tiến vào, để sáu người xếp hàng trước mặt La Duy, cho y chọn trước.
“Không tồi.” La Duy nhìn lướt qua sáu nữ tử, đều trang điểm rất đậm, khuôn mặt vốn có đều bị phấn son che mất: “Sao hả?” La Duy hỏi Long Nhất ngồi bên cạnh.
“Công tử thích là được.” Long Nhất nhìn sáu nữ tử, nói với La Duy: “Nô tài không có ý kiến.”
“Nhanh lên nào!” Bà chủ thấy La Duy vừa lòng, vội nhắc nhở sáu nữ tử: “Mau phục vụ các đại nhân.”
“Ngươi ra ngoài đi.” La Duy nói với bà chủ: “Ngươi cũng định ở lại hầu hạ ta à?”
Bà chủ vội lui ra ngoài, La Duy vừa cười với mụ, nhưng nụ cười ấy lạnh quá, khiến bản năng mụ mách bảo rằng La Duy không phải người dễ hầu hạ.
Tiếng sáo trúc vang lên.
La Duy nói với ba người cùng bàn: “Ta không uống được rượu, các ngươi cứ uống đi.”
Long Thập Tam, Thập Tứ nhìn Long Nhất, trong mắt đều bốc hỏa, bọn họ có thể nhẫn nại ngồi cùng bàn với Long Nhất đã là quá lắm rồi, y lại muốn họ uống rượu cùng nhau nữa hay sao?
“Làm sao thế?” La Duy nhìn Long Thập Tam, Thập Tứ: “Các ngươi dám trừng mắt với Long Nhất à, lá gan không nhỏ đâu.”
Long Nhất nâng chén trước, đám Long Thập được về cung, tuy rằng không còn là Long kỵ vệ, nhưng Long Nhất vẫn xấu hổ.“Ta cạn trước.” Hắn nói với hai người anh em cũ.
Long Thập Tam, Thập Tứ nhìn Long Nhất uống cạn chén rượu, mới nâng chén rượu dưới cái nhìn chằm chằm của La Duy, rồi uống cạn chén của mình.
“Ta biết trước kia các ngươi không hòa thuận.” Trước khi Ngụy thái y trở về, La Duy chỉ có thể kéo dài thời gian, y nói với ba người: “Hôm nay các ngươi có gì cứ nói thẳng với nhau.”
Công tử à! Long Thập Tam và Long Thập Tứ thầm than, ngài đúng là biết tìm đề tài mà.
Long Nhất xấu hổ cười với La Duy, hắn cũng không cách nào lên tiếng, hắn là kẻ phản bội, điều này hắn không phủ nhận, nhưng hắn cũng không muốn giải thích với hai người Long Thập Tam cái gì.
Trong phòng, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng sáo trúc réo rắt.
La Duy chăm chú nhìn những nữ tử đang biểu diễn, trong giọng hát có chút xót xa, lắng nghe ca từ nữ tử ấy hát, là khúc Nhất thủ thương xuân thệ.
“Công tử.” Long Thập Tam hỏi La Duy: “Sao khúc này lại bi thương đến thế? Ngài có thích hay không?”
“Cũng không có gì.” La Duy cười nói: “Từ xưa người đọc sách luôn thích thương xuân bi thu mà.”
“Đổi bài nào vui một chút.” Long Thập Tứ nói với nữ tử đang hát: “Ngươi định không để chúng ta uống rượu sao?”
Nữ tử ngừng hát, cười lấy lòng La Duy: “Không biết công tử muốn nghe bài gì?”
La Duy nhất thời không nghĩ ra bài nào y thích nghe, đúng lúc này Ngụy thái y đi đến: “Sao im lặng thế? Công tử, nữ tử này hát không hay sao?”
La Duy hỏi: “Người quen cũ của ngươi có khỏe không?”
“Khỏe.” Ngụy thái y cười nói: “Một chút cũng không sao.”
Ngụy thái y đứng sau Long Thập Tam khẽ gật đầu với La Duy.
La Duy đột nhiên nghiêng mặt, rồi vỗ bàn một cái, nói với Ngụy thái y: “Hèn gì ngươi cứ khen chỗ này mãi, thì ra là người quen cũ của ngươi ở đây!”
“Công tử.” Ngụy thái y vội nói: “Nhạc phường này cũng có tệ lắm đâu.”
“Tốt chỗ nào? Sao ta không thấy?” La Duy lạnh nhạt nói.
Ngụy thái y khó xử nhìn sáu nữ tử đang quỳ gối: “Công tử thấy nơi này không tốt, nhưng mà chúng ta dù sao cũng đến rồi, hay là ngài muốn đi chỗ khác?”
“Mọi người đâu?” La Duy hỏi.
Long Thập nói: “Đều đi nghe ca múa cả rồi ạ.”
Long Nhất sốt ruột nói với La Duy: “Công tử, nô tài ra ngoài xem sao.”
La Duy tự ra khỏi phòng, nói với Long Nhất đi theo mình: “Còn cần phải xem nữa sao? Nghe âm thanh là biết họ đang làm gì rồi, đúng là những ngày ở trong cung phải chịu kham khổ mà.”
Long Nhất nói: “Nếu công tử muốn đi, thì để nô tài gọi họ.”
“Thôi.” La Duy ngăn Long Nhất: “Ngươi theo ta đến chùa Hộ Quốc là được, cứ để họ ở đây chơi đùa một lát, Ngụy đại nhân…” La Duy quay đầu nhìn Ngụy thái y: “Ngươi ở lại đây, giờ mùi chúng ta gặp nhau ở cửa cung.”
“Hạ quan tuân lệnh.” Ngụy thái y vội đáp lời, có chút kinh sợ, hình như La Duy không vừa lòng, cứ như ông đã phạm phải sai lầm gì lớn lắm.
“Công tử.” Long Nhất nói: “Ngài chỉ mang sáu người chúng ta đến chùa Hộ Quốc?”
“Sao lại chỉ có sáu người?” La Duy nói: “Bệ hạ chưa phải thêm ám vệ cho ngươi chắc? Long Nhất, ngươi coi ta là đồ ngốc à? Đi thôi.” La Duy nói rồi bước xuống lầu.
“Mau đi nào.”
“Đi thôi.” Long Thập nói với Long Nhất: “Ngươi còn muốn chúng ta mời ngươi sao?”
Long Nhất lắng nghe trong những cánh cửa phòng đóng chặt, không có tiếng gì là không truyền ra, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
“Sao không đi?” La Duy đi được vài bậc thang, lại dừng lại hỏi Long Nhất: “Hay là ngươi cũng muốn ở lại?”
Long Nhất đành theo La Duy xuống lầu, hắn cảm giác mọi chuyện có gì kỳ lạ, nhưng khi nhìn năm người Long Thập xung quanh, hắn biết mình đã không còn đường thoát thân.
La Duy không ngồi xe ngựa nữa, mà cưỡi ngựa của Ngụy thái y: “Chúng ta đi.” Sau đó vung roi thúc ngựa chạy ra khỏi phố hoa.
Long Nhất muốn xem đám ám vệ của hắn còn ở đó hay không, lại bị Long Thập bất ngờ quất roi lên lưng ngựa của hắn, Long Nhất chưa kịp nhìn thấy đám ám vệ thì cả người và ngựa đã lao ra ngoài.
Năm người Long Thập lập tức đuổi theo.
“Vui lên đi.” Ngụy thái y ngồi trong nhạc phường, miệng lải nhải: “Vui vẻ rồi sẽ có tội để các ngươi nhận đấy!”
Phố hoa dĩ nhiên là nơi xa chùa Hộ Quốc nhất thành, khi La Duy đến được chùa Hộ Quốc đã là giữa trưa. Bởi vì đó là lúc mọi người dùng cơm, cho nên trước chùa Hộ Quốc chỉ còn vài ba khách hành hương.
La Duy không vào chùa, mà trực tiếp thúc ngựa đến khu rừng bên trái ngôi chùa.
399. Giúp ta một việc
Khu rừng phía ngoài cửa Phật luôn có vẻ gì đó thanh tĩnh, có thể cảm nhận được hương vị của Phật từ sau những bức tường kia, thế nhưng La Duy chẳng có lòng dạ nào ngắm khung cảnh u tĩnh ấy, chỉ lo thúc ngụa chạy về phía tòa thạch đình trong trí nhớ của y.
Long Nhất chạy theo La Duy một lát, liền mở miệng hỏi La Duy: “Vương gia, người định đi đâu?”
“Sắp đến rồi.” La Duy đáp.
Xuyên thấu qua thạch đình là tầng tầng lá xanh rậm rạp.
Năm người Long Thập nhìn mái đá cong cong, đều âm thầm chuẩn bị một cách tốt nhất để bắt Long Nhất.
“Vương gia!” Lạc Thính Triều đã chờ đến nóng ruột, nghe được tiếng vó ngựa chạy tới từ ngoài bìa rừng, đã sớm chạy ra ngoài đình chờ La Duy.
La Duy dừng ngựa trước đình, người cũng phi thân xuống ngựa, nói với Lạc Thính Triều đang giữ ngựa lại giúp y: “Lạc trang chủ, chúng ta đã lâu không gặp.”
Long Nhất nhìn thấy Lạc Thính Triều chợt cả kinh.
Lạc Thính Triều đang định đáp lời La Duy, ngẩng đầu nhìn thấy Long Nhất, cũng chợt cả kinh.
“Các ngươi quen nhau à?” La Duy nhìn hai người, hỏi một câu, ánh mắt đảo qua Long Thập.
Năm người Long Thập lập tức ra tay với Long Nhất, nếu La Duy muốn kẻ này chết, thì họ sẽ không thủ hạ lưu tình, dùng hết sức lực, chiêu nào cũng muốn lấy mạng Long Nhất.
“Nói mau.” La Duy không thèm nhìn sáu người đánh nhau, chỉ hỏi Lạc Thính Triều: “Các ngươi quen nhau à?”
Lạc Thính Triều nhìn nụ cười của La Duy, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Vương gia, tiểu nhân từng gặp hắn, hắn từng đến Kỳ Lân sơn trang.”
“Ngươi đã nói chuyện với hắn?” La Duy hỏi.
“Hắn đến hỏi thăm về Vệ Lam.” Lạc Thính Triều trả lời: “Còn mang cả bệ hạ ra, nói là phụng lệnh bệ hạ điều tra Vệ Lam, nhưng tiểu nhân chỉ nói cho hắn rằng Vệ Lam là cô nhi, những cái khác tiểu nhân chưa hề nói gì hết.”
La Duy quay đầu nhìn về phía sáu người đang đánh nhau, Lạc Thính Triều là trang chủ một sơn trang, sao có thể không biết quê Vệ Lam là ở nơi nào? La Duy nghĩ, Vệ Lam luôn theo bên cạnh mình, Lạc Thính Triều sẽ không thể không hỏi thăm chuyện về Vệ Lam, người này nhất định biết Vệ Lam là người Tuyên Châu. “Ngươi thật sự không nói?” La Duy hỏi lại Lạc Thính Triều một lần.
“Vương gia.” Lạc Thính Triều đau khổ nói: “Dù khi đó tin vương gia qua đời truyền khắp thiên hạ, nhưng tiểu nhân vẫn muốn được ở dưới trướng U Yến La gia, tiểu nhân biết mục đích kẻ này đến sơn trang, nói ra quê cũ của Vệ Lam thì rất có khả năng sẽ hại đến vương gia, tiểu nhân sẽ không làm mấy chuyện bất lợi thế này.”
La Duy nghe Lạc Thính Triều biện giải, không nói cái gì nữa, mà nói với năm người Long Thập: “Các ngươi đang làm cái gì thế? Muốn đánh với hắn như vậy đến tận tối hay sao? Hay là muốn Lạc trang chủ lên giúp các ngươi?”
“Vương gia?” Lạc Thính Triều tưởng La Duy muốn gã lên hỗ trợ thật.
La Duy vừa nhấc tay, Lạc Thính Triều đã không nói được lời nào.
“Người kia võ công rất cao.” Lạc Thính Triều chỉ vào Long Nhất nói với La Duy.
Không cao sao có thể đứng đầu Long kỵ vệ? La Duy nhíu mày: “Bọn họ đánh không lại hắn?” Y hỏi Lạc Thính Triều.
“Bại tích (dấu vết bại trận) đã lộ.” Lạc Thính Triều nói: “Vương gia đợi thêm một chút, thắng bại sẽ rất nhanh hiện rõ thôi.”
La Duy chỉ có thể đứng xem, trong lòng vẫn hoài nghi Lạc Thính Triều, nhưng hiện tại y cần dùng đến người này, cho nên có một số việc vẫn nên để tra sau, nếu Lạc Thính Triều nói ra quê nhà Vệ Lam, La Duy liếc nhìn Lạc Thính Triều, như vậy y sẽ không giữ lại kẻ này. “Lần này ta tìm ngươi, là có chuyện muốn ngươi làm.” La Duy nén sát ý trong lòng đối với Lạc Thính Triều: “Biết Lĩnh Nam Thường thị không?”
Lạc Thính Triều nói: “Đương kim hoàng hậu xuất từ Lĩnh Nam Thường thị, tiểu nhân đương nhiên biết đại tộc này.”
“Giúp ta một việc.” La Duy nói.
“Vương gia cứ nói.” Lạc Thính Triều vội hỏi.
“Diệt sạch gia tộc này đi.” La Duy thấp giọng nói.
Lạc Thính Triều ngẩn ra, Lĩnh Nam Thường thị là quốc thích đương triều, giết sao?
“Ngươi sợ?” La Duy nhìn lưỡi kiếm trong tay Long Thập sượt qua vai trái Long Nhất, miệng vẫn hỏi Lạc Thính Triều.
“Vương gia.” Lạc Thính Triều nói: “Lĩnh Nam Thường thị sao có thể là loại mà kẻ giang hồ như ta có thể động vào?”
“Có cái gì không thể động?” La Duy nói: “Những người học võ nhà ấy đều làm tướng bên ngoài, trong nhà cùng lắm chỉ có hộ vệ, ngươi không có cách nào ư?”
Lạc Thính Triều đáp: “Cho dù người có quyền thế của Thường thị đều ở bên ngoài, thì tiểu nhân ra tay rồi, liệu sau này họ có thể bỏ qua cho tiểu nhân không?”
“Ngươi lúc nào đi giết người cũng phải để người ta biết ngươi là trang chủ Kỳ Lân sơn trang à?” La Duy nói: “Sao không che mặt?”
Lạc Thính Triều nhăn mặt, chuyện này sao gã dám làm đây?
“Bây giờ ta ở trong cung…” La Duy nói: “Hoàng hậu chỉ là một kẻ không được sủng, ngươi không cần băn khoăn cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, đều là giả hết.”
“Thế Thường đại tướng quân thì sao ạ?”
“Kẻ ta muốn giết nhất chính là hắn, ngươi càng không cần lo lắng về hắn.”
“Vương gia nhất định phải lấy mạng cả nhà này?”
La Duy liếc nhìn Lạc Thính Triều: “Lát nữa ta đưa ngươi thứ này, ngươi yên tâm, sẽ không ai nghi ngươi là hung thủ giết hại Lĩnh Nam Thường thị đâu.”
La Duy vừa dứt lời, Long Nhất đã bị Long Thập đẩy ngã dưới chân La Duy.
“Vương gia.” Long Nhất ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn La Duy, trên mặt hắn không có máu, chỉ là một nước da trắng bệch.
La Duy cúi người, nhìn Long Nhất, vươn tay tháo lệnh bài bên hông Long Nhất xuống, chẳng thèm liếc mắt đã ném cho Lạc Thính Triều: “Ngươi cầm lấy, biết phải làm thế nào chưa?”
Lạc Thính Triều nhìn lệnh bài này, lúc này gã mới biết kẻ đến Kỳ Lân sơn trang dò la tin tức là Long kỵ vệ.
“Lạc trang chủ.” La Duy quay đầu nhìn Lạc Thính Triều: “Ngươi biết làm như thế nào chưa?”
“Tiểu nhân hiểu.” Lạc Thính Triều vội đáp, chuyện vu oan giá họa, đương nhiên gã sẽ làm rồi.
“Làm xong việc này, ngươi sẽ không bị ta quản chế nữa.” La Duy nói: “Ta cho ngươi thuốc giải.”
Lạc Thính Triều không quá tin tưởng lời La Duy, nhưng gã cũng không dám không nghe, vội vàng tạ ơn La Duy: “Tiểu nhân đa tạ vương gia, tiểu nhân nguyện làm việc vì vương gia, cho nên vương gia đứng lo lắng cho tiểu nhân.”
“Ta chưa bao giờ bạc đãi người làm việc cho ta cả.” La Duy nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, sau khi chuyện thành công, tất nhiên ta sẽ xét đến thành ý của ngươi.”
“Vâng.” Lạc Thính Triều khom người trước La Duy: “Tiểu nhân cáo lui.”
Lạc Thính Triều lên ngựa phóng đi.
Trước thạch đình chỉ còn lại bảy người La Duy, La Duy không nói gì, chỉ đứng lắng nghe cùng năm người Long Thập, Long Nhất bởi vì miệng vết thương đau đớn mà phát ra tiếng thở gấp gáp.
“Long kỵ vệ chịu đau kém thế này à?” La Duy mở miệng hỏi.
Trên người Long Nhất có hơn mười vết thương, vết thương nặng nhất ở ngay phổi, khiến hắn không thở được.
“Nói mau!” Long Thập Nhị đá Long Nhất một cước.
Nhất chịu cú đá này, ho ra mấy ngụm máu, rồi nói với La Duy: “Vương gia muốn giết ta sao?”
Thế nhân ai cũng có tâm ma
La Duy đối diện Long Nhất, ánh mắt cả hai đều băng lãnh.
“Là ngươi tìm đến Tuyên Châu?” Rốt cục La Duy cũng hỏi Long Nhất.
Long Nhất vừa nghe hai chữ Tuyên Châu, con ngươi nhất thời co rút, hắn biết vì sao La Duy muốn lấy mạng hắn.
“Ngươi làm việc đắc lực quá nhỉ!” Nhìn bộ dáng phút chốc suy sụp của Long Nhất, La Duy liền biết Ngụy thái y không nói dối, chính Long Nhất tìm về quê nhà Vệ Lam, cho nên y và Vệ Lam mới như ngày hôm nay.
“Ta chỉ là hạ nhân.” Long Nhất nói: “Chỉ nghe lệnh mà làm.”
“Kẻ phản tiên hoàng còn dám nói chỉ theo lệnh mà làm sao?” La Duy cười lạnh: “Lúc trước là ai mắt mù, để cho ngươi lên làm Long kỵ vệ thế?”
Long Nhất cười khổ một tiếng: “Cái này hẳn là vương gia biết rồi chứ.”
“Nhân bất vi kỷ(Người không vì mình, trời tru đất diệt – Tào Tháo)?” La Duy nói.
Long Nhất muốn cười, nhưng chỉ ho ra mấy ngụm máu.
“Bây giờ ngươi không sợ chết nữa?”
“Vương gia sẽ không bỏ qua cho ta, cái chết gần kề, ta không đến nỗi gào khóc lớn tiếng đâu, chỉ là, vương gia…” Long Nhất nói với La Duy: “Ngài định nói thế nào với bệ hạ đây?”
“Hắn sẽ không biết ngươi chết.” La Duy đáp.
Long Nhất nhìn năm người Long Thập đứng xung quanh: “Vương gia tin tưởng bọn họ đến vậy?”
Năm người Long Thập đều thay đổi sắc mặt, kẻ này đã chết đến nơi còn muốn châm ngòi li gián trước mặt La Duy, lập tức Long Thập định ra đòn tử với Long Nhất.
“Thập!” La Duy lên tiếng bắt Long Thập dừng tay: “Kẻ này dù sao cũng từng xưng huynh gọi đệ với ngươi, ngươi đừng ra tay.”
“Vương gia?” Long Thập nhìn về phía La Duy, bọn họ không ra tay, chẳng lẽ La Duy muốn đích thân động thủ giết Long Nhất?
“A Di Đà Phật.” Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng người niệm Phật.
Năm người Long Thập kinh hãi, họ đứng ở chỗ này, trong rừng lại yên tĩnh, thế nhưng họ không hề phát hiện ra có người tiếp cận chỗ này.
“Ai?!” Long Thập Tam hét to một tiếng, vung đao chém về phía phát ra tiếng người.
Long Thập Tam chém một nhát, La Duy mới xoay người lại.
“Thí chủ vung đao thật lỗ mãng.” Phất Y Đại Sư lui về phía sau mấy bước, tránh thoát một đao của Long Thập Tam.
“Đại Sư?” La Duy hô một tiếng.
Long Thập Tam ra chiêu thất bại, đao thức không thu, còn định tấn công Phất Y Đại Sư thêm lần nữa, nghe tiếng La Duy kêu, liền vội vã thu đao, thiếu chút nữa đã làm bị thương chính mình.
“Vương gia.” Phất Y Đại Sư chắn trước La Duy.
“Ông ta là quốc sư Phất Y.” La Duy mặt trầm như nước nói với năm người Long Thập: “Các ngươi không được làm càn.”
Long Thập Tam vừa nghe nói người mình vừa tấn công là quốc sư Phất Y, thiếu chút nữa đã đánh rơi đao.
Long Thập sửng sốt giây lát, rồi vội vàng hành lễ với Phất Y Đại Sư: “Đại Sư.”
Phất Y Đại Sư cười gật đầu, vẫn vân đạm phong thanh, phảng phất như không hề nhìn thấy Long Nhất toàn thân đẫm máu.
“Sao Đại Sư lại tới đây ạ?” La Duy hỏi.
Phất Y Đại Sư nghe La Duy hỏi, liền nói: “Vương gia, chúng ta có thể nói chuyện riêng được hay không?”
La Duy vươn tay: “Đại Sư, mời.”
Năm người Long Thập ở lại canh Long Nhất, nhưng ai cũng nhìn chằm chằm vào Phất Y Đại Sư.
Phất Y Đại Sư cùng La Duy đi qua một con đường trong rừng, rồi dừng lại dưới một tàng cây.
“Ta không ngờ Đại Sư ở cửa Phật cũng luyện võ.” Sau khi dừng lại, La Duy nói với Phất Y Đại Sư: “Thấy tay chân Đại Sư nhẹ nhàng như vậy, sợ là năm người Long Thập có hợp sức cũng không phải là đối thủ của Đại Sư.”
“Vương gia nói quá rồi.” Phất Y Đại Sư đáp: “Ngược lại, vương gia muốn giết người ở đây sao?”
“Nơi này không thể giết người?” La Duy nói: “Hay là Đại Sư muốn vào cung tố táo ta?”
Phất Y Đại Sư trả lời: “Nếu bần tăng nói sẽ tiến cung, thì liệu vương gia có giết bần tăng không?”
La Duy cười, lạnh nhạt nói: “Đại Sư muốn cược cả tính mạng với ta sao? Ta không tin thần Phật, tất nhiên cũng không tin Đại Sư là Phật sống.”
“Bần tăng chỉ là phàm nhân, có là Phật sống gì đâu chứ?” Phất Y Đại Sư lắc lắc tay: “Vương gia, trên người ngài sát khí quá nặng, không tốt cho chính bản thân ngài.”
“Đại Sư đã từng nói với ta, muốn ta đưa Vệ Lam đi.” La Duy nói: “Ta đã cùng Lam đi xa đến thế, tại sao bây giờ vẫn như thế này, Đại Sư, ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”
Phất Y Đại Sư nói: “Khi bần tăng nói câu đó, vương gia vẫn là con cháu La gia, không phải hoàng tử Long thị.”
“Bởi vì như vậy?” La Duy dường như nổi giận.
“Vương gia, hiện tại bần tăng cũng tin rằng có một số việc không phải do số phận.” Phất Y Đại Sư nói tiếp: “Vương gia…”
“Số mệnh của ta?” La Duy nói: “Số mệnh của ta đen đủi thế sao? Đời trước…” Nói đến tổ tiên, ánh mắt La Duy lộ ra vẻ bi ai: “Là do tổ tiên tạo quá nhiều nghiệt, cho nên cả đời này ta chỉ có thể trả nợ, không thể cầu mog điều gì cho chính mình hay sao?”
“Món nợ của người chết…” Phất Y Đại Sư nói: “Sao có thể để vương gia trả món nợ của người đã khuất chứ?”
“Không phải cửa Phật luôn nói con người sẽ phải trả nợ ở kiếp sau sao? Không phải nói nhân thế luôn có nghiệp chướng sao?” La Duy nói: “Kiếp này của ta chỉ để trả nợ, có đúng hay không?”
Phất Y Đại Sư lắc đầu.
“Bây giờ ta đã thế này rồi, ngươi còn có điều gì không thể nói?” Thấy Phất Y Đại Sư như vậy, La Duy nói chuyện càng lớn tiếng: “Ngươi biết cái gì cũng không thể nói với ta sao? Ta trốn không thoát, ta cam chịu, nhưng ít nhất ngươi phải cho ta một lý do chứ?!”
Đối mặt với lửa giận của La Duy, Phất Y Đại Sư chỉ nói: “Lý do, vương gia muốn bần tăng cho ngài lý do gì?”
La Duy căm giận cúi đầu, xoay người bỏ đi: “Nếu Đại Sư không thể cho ta đáp án, vậy ta không quấy rầy sự thanh tịnh của Đại Sư nữa.”
“Vương gia.” Phất Y Đại Sư gọi La Duy lại: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
“Đại Sư yên tâm.” La Duy nói: “Ta không làm mất sự thanh tịnh của cửa Phật đâu.”
“Vương gia, thế nhân đều có tâm ma, ngài không thể vạn sự tùy tâm được!”
“Vậy Đại Sư cũng có tâm ma?”
“Vương gia không nghĩ cho Vệ Lam sao?” Phất Y Đại Sư không để ý đến câu hỏi của La Duy, mà chỉ hỏi lại y.
La Duy xoay người đối mặt với Phất Y Đại Sư: “Ngươi có thể giải Vong Xuyên?”
“Bần tăng không giải được Vong Xuyên.” Phất Y Đại Sư đáp: “Có lẽ truyền nhân của Liễu thị sẽ biết, chỉ là Liễu thị đã diệt tộc, công chúa Yến Quân kia cũng chỉ là một người khác họ. Vương gia, đây chính là nhân quả.”
“Ý ngươi là năm đó ta đã quá phận?” La Duy bật cười: “Chẳng lẽ Liễu thị không nên chết?!”
“Liễu thị có nên chết hay không, bần tăng không biết, chỉ là bây giờ thật sự không có ai giải được Vong Xuyên.”
La Duy hồi lâu không lên tiếng, đây chính là nhân quả? Y hại cả tộc Liễu thị, là do y gieo hạt xấu, nên Vệ Lam phải gánh chịu?
Phất Y Đại Sư khẽ thở dài.
“Vậy Long Huyền thì sao?” La Duy hỏi: “Ta làm chuyện xấu, bị báo ứng, vậy còn hắn? Hắn làm ít chuyện xấu lắm à? Vì sao loại người như hắn lại có được giang sơn?!”