Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 82: Chương 82




19 Replies406. Một đêm bên nhau

Khi Long Huyền đến Y Cẩm viên, Ngụy thái y vốn phải ở bên ngoài phòng ngủ đã mắt tăm không thấy bóng dáng.

“Là vương gia bảo ông ta đi nghỉ ạ.” Triệu Phúc bẩm với Long Huyền.

“Thôi được rồi.” Long Huyền nói rồi bước vào phòng ngủ.

Triệu Phúc cảm thấy số mệnh Ngụy thái y không giống người thường, chỉ cần một câu của La Duy đã khiến bệ hạ bỏ qua cho người này. Triệu Phúc ngẫm lại từ lúc Long Huyền đăng cơ tới nay, thì chưa thấy thái y nào tốt số như thế cả.

Khi Long Huyền nhìn thấy La Duy, La Duy đang nửa nằm nửa ngồi ngủ trên giường. Long Huyền ngồi lên giường, ôm La Duy vào lòng.

“Ư…” Trong lúc ngủ mơ, La Duy cảm thấy có người chạm vào mình, khẽ hừ hai tiếng.

Long Huyền vội vã ngừng tay, sợ làm La Duy tỉnh lại. Đợi một lát, thấy La Duy không tỉnh, mới chậm rãi, chậm rãi kéo La Duy vào lòng, đắp lại chăn cho La Duy.

Vòng tay của Long Huyền đương nhiên thoải mái hơn chăn đệm, La Duy tựa vào lòng hắn, tự tìm tư thế dễ chịu rồi ngủ say.

Long Huyền nhìn dáng vẻ say ngủ của La Duy, chỉ khi ngủ y mới không nói với hắn những lời lạnh nhạt, khuôn mặt cũng sẽ trở nên điềm tĩnh. Long Huyền không kìm được mà vuốt ve bờ môi La Duy, thấy y không phản ứng sau, liền vuốt thêm mấy cái, thì thầm: “Ta phải làm như thế nào, ngươi mới tin ta đây?”

Trong giấc mộng của La Duy là bát ngát lúa vàng, Vệ Lam cần cù cuốc đất, mồ hôi tuôn như suối. La Duy không khỏi tươi cười, có lẽ lần này y ngủ say không phải bởi vì y quá mệt, mà là bởi vì trong mộng, y được nhìn thấy Vệ Lam.

Long Huyền nhìn thấy nụ cười của La Duy, tâm tình cũng khá lên, có thể nhìn thấy nụ cười không chút khúc mắc của y, vốn là một chuyện chẳng dễ dàng gì.

La Duy không biết mình bị Long Huyền ôm cả đêm, hôm nay khi y tỉnh lại đã là giữa trưa, Long Huyền sớm đã đi rồi.

Triệu Phúc và Ngụy thái y vẫn canh giữ ở bên giường, thấy La Duy tỉnh, Triệu Phúc vội đi sắc thuốc cho La Duy, Ngụy thái y thì đến bắt mạch.

“Giờ nào rồi?” Sau khi hết cái cảm giác nặng nề lúc vừa tỉnh dậy, tinh thần của La Duy tốt hơn so với trước lúc bị thương một chút.

“Buổi trưa rồi.” Ngụy thái y nói: “Không ngờ vương gia bị thương mà có thể ngủ được một giấc dài.”

Giờ phút này La Duy vẫn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, y nhìn cái giường mình nằm rồi hỏi: “Hôm qua ta cứ thể ngủ thiếp đi à?”

“Đúng vậy.” Ngụy thái y nói. Long Huyền khi đi đã cố ý dặn dò người ở đây, không được phép nói với La Duy rằng hắn đã ở bên y cả đêm qua. Long Huyền đã nói vậy, Ngụy thái y nào dám nói nhiều?

La Duy thử giật giật thân thể, miệng vết thương vẫn có chút đau.

“Công tử nằm yên một chút đi.” Ngụy thái y vội chặn La Duy lại: “Miệng vết thương vừa khép, ngươi cử động nhiều, nó lại vỡ ra thì sao?”

“Thập và mọi người về chưa?” La Duy thuận miệng hỏi.

“Sáng sớm hôm nay đã về rồi.” Ngụy thái y nói: “Bây giờ đang bị gọi vào điện Trường Minh hỏi mấy câu.”

“Đến điện Trường Minh?”

“Ừ, đến bây giờ vẫn chưa về.” Ngụy thái y nói. Ông dự cảm năm người Long Thập bây giờ đang bị Long Huyền phạt, muốn bảo La Duy đi cứu họ. Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của La Duy… Cho dù da mặt Ngụy thái y có dày thêm nữa, thì cũng không đến nỗi chai mặt mà nhắc nhở, đành giấu La Duy.

“Ta muốn đến điện Trường Minh.” La Duy thấy năm người Long Thập bị Long Huyền gọi vào điện Trường Minh, lập tức nằm không yên, lệnh cho Ngụy thái y: “Bảo người chuẩn bị kiệu cho ta.”

Ngụy thái y nói: “Nếu bệ hạ biết ta nói chuyện này với công tử, thì ta cũng không chạy nổi đâu.”

La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y: “Ngươi là người cứu mạng ta, hắn bắt ngươi thế nào được? Đừng nhiều lời, mau sai người chuẩn bị kiệu!”

“Vậy ngươi nằm ở đây đừng nhúc nhích, ta đi gọi người.” Ngụy thái y nghe La Duy nói thế, vội vã chạy ra ngoài.

“Vương gia, ngài muốn ra ngoài?” Triệu Phúc mang thuốc đến, liền thấy Ngụy thái y ra ngoài gọi người.

La Duy cầm bát thuốc từ tay Triệu Phúc, uống cạn rồi nhìn Triệu Phúc nói: “Lấy áo khoác cho ta, ta muốn đến điện Trường Minh.”

Triệu Phúc vừa nghe La Duy muốn đến điện Trường Minh, liền biết La Duy muốn đi cứu năm người Long Thập, vừa lấy áo khoác cho y vừa nói: “Vương gia như vậy có thể đi ra ngoài không?”

“Ngụy thái y đã nói không sao rồi, ngươi đừng lo lắng.” La Duy cố chịu đau, miễn cưỡng ngồi dậy ra khỏi gường.

Triệu Phúc hầu hạ La Duy mặc quần áo, Ngụy thái y cũng vừa gọi kiệu đến.

“Ngồi kiệu mềm thì hay hơn.” Ngụy thái y giải thích với La Duy vì sao ông không gọi người khiêng kiệu lớn đến: “Cỗ kiệu to quá sẽ lung lay, ngồi kiệu mềm sẽ vững hơn, ta cũng có thể nhìn thấy ngươi, lỡ may miệng vết thương vỡ ra, thì ta lập tức trị thương cho ngươi.”

(Kiệu mềm chỉ giống cái ghế có 4 thanh để nâng lên thôi, còn cỗ kiệu là cái kiệu bự bự các thím hay thấy trong phim á)

“Đi thôi.” La Duy không có lòng dạ nào nghe Ngụy thái y lải nhải, chỉ giục Triệu Phúc.

Triệu Phúc liền liền giục thị vệ và thái giám nâng kiệu.

Đoàn người cứ như vậy vội vã ra khỏi Y Cẩm viên, sau khi lên bờ thì đi thẳng về phía điện Trường Minh.

Gần đến điện Trường Minh, La Duy lại nghe thấy ở hành lang bên trái có người gọi: “Lục hoàng thúc, lục hoàng thúc!”. Quay đầu lại, nụ cười tươi rói trên mặt bỗng cứng đờ, y nhìn thấy Long Tường đưa Long Tiêu đi về phía mình.

“Dừng lại.” La Duy lệnh cho tiểu thái giám nâng kiệu mềm.

“Lục hoàng thúc.” Lúc này Long Tiêu đã chạy đến trước mặt La Duy: “Lục hoàng thúc, Tiêu nhi nghe nói người bị thương.”

La Duy ngoắc Long Tiêu đến gần mình, cười nói: “Tiêu nhi cũng biết việc này?”

Long Tường từ phía sau tiến đến: “Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm mà.”

La Duy nhìn về phía Long Tường, cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Long Tường nói: “La Duy, ta đã cho rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại.”

“Ngũ hoàng thúc?” Không ngờ Long Tường lại nói với La Duy như vậy, Long Tiêu giật mình nhìn về phía Long Tường.

“Ta cũng từng nghĩ như thế đấy.” La Duy không có vẻ gì là nổi giận, nhìn Long Tường cười nói: “Hẳn là vì mệnh ta chưa hết.”

Long Tường nhìn nụ cười trên khuôn mặt La Duy, chỉ cảm thấy gai mắt: “Tiêu nhi lại đây.” Hắn kéo Long Tiêu lại nói: “Chúng ta đi.”

“Chúng ta không thể đi cùng lục hoàng thúc sao ạ?” Long Tiêu khó xử hỏi, nó thích cả ngũ hoàng thúc và lục hoàng thúc, nhưng nhìn qua thì có vẻ hai người này không thích nhau.

“Tiêu nhi đi với ngũ hoàng thúc đi.” La Duy xoa cái đầu nho nhỏ của Long Tiêu: “Ngũ hoàng thúc hay bận việc mà.”

“Tất nhiên là ta không rảnh như ngươi rồi.” Long Tường nói: “La Duy, ngươi định ở trong cung tới khi nào?”

La Duy cười nói: “Đúng vậy, bây giờ ngươi đã là đại tướng quân, ta quên nói với ngươi một tiếng chúc mừng.”

Long Tiêu vội reo lên: “Lục hoàng thúc, ngũ hoàng thúc võ nghệ rất lợi hại, lợi hại y như cữu cữu của con luôn!”

“Cái này sao có thể so sánh được?” La Duy nói: “Thường quốc cữu là người chinh chiến sa trường nhiều năm, ngũ hoàng thúc của con ấy à…” La Duy trào phúng liếc nhìn Long Tường: “Hắn đã ra sa trường bao giờ đâu.”

407. Chẳng có tướng quân nào chưa ra chiến trường

Một từ “sa trường” của La Duy khiến mặt mũi Long Tường đỏ ửng, không thể nói nên lời phản bác La Duy.

“Chưa ra sa trường?” Long Tiêu không nghĩ đến vấn đề này, trẻ con không nghĩ nhiều, vội hỏi La Duy: “Thế lục hoàng thúc thì sao ạ?”

“Ta sao cơ?”

“Lục hoàng thúc đã ra sa trường chưa ạ?”

La Duy làm bộ như ngẫm nghĩ: “Cứ xem là rồi đi.”

La Duy đương nhiên đã ra sa trường, thành Nghiệp Già, thành Ô Sương, Thiên Thủy Nguyên, y chưa từng tập võ, nhưng kinh nghiệm trên sa trường thì không hề ít ỏi. Long Tường đột nhiên nói: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý như vậy sao?!”

“Triệu Phúc.” La Duy lệnh cho Triệu Phúc đứng bên cạnh: “Ngươi đi chơi với đại điện hạ trước đi.”

Triệu Phúc vội đưa Long Tiêu sang một bên.

“Lục hoàng thúc…” Long Tiêu không chịu đi.

“Tiêu nhi ngoan.” La Duy chạm nhẹ vào khuôn mặt tiểu hoàng tử: “Lục hoàng thúc có chuyện muốn nói với ngũ hoàng thúc, Tiêu nhi ra sang bên kia chờ một lát, có được không?”

“Được ạ!” Long Tiêu không bằng lòng, có cái gì mà không muốn cho nó nghe chứ? Nhưng Long Tiêu không dám cự tuyệt lời La Duy, chép cái miệng nhỏ nhắn, cùng Triệu Phúc sang chỗ khác chơi đùa.

Long Tiêu đi rồi, Long Tường liền nói với La Duy: “Ta không phải là không muốn ra sa trường, tại có người không cho phép ta đi!”

La Duy nói: “Số ngươi tốt, người khác sao có thể tốt số như vậy được?”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Tiên hoàng thương ngươi, bây giờ bệ hạ cũng thương ngươi.” La Duy nói: “Ngươi như bây giờ cũng không tồi, cũng là một đại tướng quân, tuy rằng chưa chinh chiến sa trường, nhưng cũng coi như đã đạt được giấc mộng, không phải sao?”

“Ta đã nói rồi!” Long Tường nhìn nụ cười lạnh trên khuôn mặt La Duy, liền nổi trận lôi đình, hắn vẫn biết y khinh thường hắn: “Không phải ta không đi, là không ai cho phép ta đi! Ngươi cho rằng ta muốn ở thượng đô mãi hay sao?”

“Dụ thân vương là đệ đệ ruột của bệ hạ.” La Duy nói: “Ngươi không cần ra chiến trường làm gì cả, nếu thật sự muốn chiến công, cứ bảo bệ hạ ban cho ngươi một cái là được.”

Long Tường siết chặt nắm tay: “Trong mắt ngươi, ta là kẻ ham cướp công người khác?”

“Nếu không phải, thì đừng để người khác nghĩ ngươi là đại tướng quân công trạng lớn lao.” La Duy lạnh nhạt nói: “Chẳng lừa được ai, người lớn tuổi trong cung chưa chết hết đâu, nhiều người chê cười ngươi lắm, có cần ta kể ngươi nghe không?”

“Ngươi!” Long Tường buồn bực: “Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta như vậy?!”

“Dựa vào cái gì à?” La Duy khinh miệt nhìn Long Tường: “Dựa vào ta đã nhìn thấy xác chết chất đầy thành, dựa vào việc tốt xấu gì ta cũng ra chút sức vì Đại Chu. Dụ vương gia, ngươi trời sinh tốt số, cả đời được hưởng thụ, ngươi định giả vờ vất vả hết mình vì nước cho ai xem?”

Long Tường bị La Duy chọc tức đến xì khói, trong lòng lại thầm cảm thấy La Duy mắng không sai.

“Ngươi dạy dỗ đại điện hạ cho cẩn thận.” La Duy vỗ vỗ tay vịn kiệu, để các tiểu thái giám nâng kiệu lên, miệng nói với Long Tường: “Như vậy đây sẽ là công lao lớn nhất của ngươi.”

Thấy La Duy nói mấy câu không rõ ràng đã định đi, Long Tường vươn tay giữ kiệu lại, nói với La Duy: “Ngươi nói rõ cho ta nghe xem.”

La Duy hỏi lại: “Ngươi còn muốn ta nói như thế nào nữa?”

Long Tường căm tức nhìn La Duy, tay siết chặt tay vịn kiệu không buông.

“Chiến sự Nam Chiếu sắp nổ ra rồi.” La Duy lại nói: “Nếu ngươi thật sự không cam lòng thì hãy xin đi chinh chiến, đối với ngươi mà nói, đây là cơ hội duy nhất để xưng danh.”

Long Tường buông tay: “Sao ngươi biết?”

“Bệ hạ đã thương lượng với ta.” La Duy nói: “Sao, hắn không thương lượng với ngươi à? Hắn che chở cho đệ đệ thật đấy nhỉ. Chúng ta đi.” Chọc tức Long Tường xong, La Duy cảm thấy thật hả hê, lệnh cho các thái giám nâng kiệu.

Long Tường nhìn La Duy và đoàn người lướt qua trước mặt, đi đến cuối con đường, ngoặt sang trái, đó là đường đến điện Trường Minh. Kẻ này… Long Tường thầm hồ nghi, y thật sự có thể thảo luận chính sự cùng hoàng huynh hắn sao?

“Ngũ hoàng thúc?” Long Tiêu chạy tới trước mặt Long Tường, tiểu hoàng tử nhìn thấy Long Tường mặt xanh mét, sợ hãi hỏi: “Người và lục hoàng thúc cãi nhau sao?”

“Ngươi thích chơi với lục hoàng thúc?” Long Tường không biết bắt đầu từ lúc nào, Long Tiêu đã đối xử tốt với La Duy như vậy.

“Lục hoàng thúc là người tốt mà.” Long Tiêu nói.

Long Tường có chút gì đấy nghẹn lại, hắn mong mình sớm nghẹn chết đi, sự khinh miệt của La Duy làm hắn khó có thể chịu đựng.“Ta đưa Tiêu nhi đến chỗ hoàng tổ mẫu.” Long Tường kéo tay Long Tiêu: “Ngũ hoàng thúc còn có việc phải làm, hôm nay không chơi với Tiêu nhi được.”

“Vâng.” Long Tiêu nhu thuận gật đầu, nó không phải là đứa trẻ không để ý đến người khác, ngũ hoàng thúc nhất định đang giận dỗi, xem ra là bị lục hoàng thúc chọc tức rồi. Long Tiêu đột nhiên cảm thấy lục hoàng thúc của nó là người lợi hại nhất trên đời, phụ hoàng nghe lời lục hoàng thúc, ngũ hoàng thúc cũng bị lục hoàng thúc bắt nạt, lục hoàng thúc thật sự là quá lợi hại!

“Đi thôi.” Nếu Long Tường biết Long Tiêu đang nghĩ gì, nhất định sẽ tức hộc máu.

Kiệu La Duy đến sân trước điện Trường Minh, y đã thấy năm người Long Thạp quỳ thành hàng trước điện.

“Vương gia.” Nhìn thấy La Duy đến, đại thái giám canh trước điện Trường Minh vội chạy tới.

“Bệ hạ đang thảo luận chính sự trong điện?” La Duy ngồi trên kiệu hỏi.

“Vâng.” Đại thái giám đáp: “Bệ hạ đang thảo luận chính sự với các đại nhân ạ.”

“Đi giúp ta thông bẩm một tiếng.” La Duy nói: “Nói ta có việc cần gặp bệ hạ.”

Đại thái giám miệng đáp lời La Duy, xoay người chạy vào đại điện. Nếu là người khác thì gã còn dám chậm trễ, chứ La Duy thì cho dù có thêm vài lá gan, gã cũng không dám lề mề, Phúc Vận đến tận hôm nay vẫn nằm liệt giường đấy thôi.

“Đỡ ta đứng lên.” La Duy định tự xuống kiệu, nhưng không đứng lên nổi, liền lệnh cho Triệu Phúc bên cạnh.

Triệu Phúc nhìn Ngụy thái y, vương gia như vậy… có thể đứng dậy không?

Ngụy thái y nhìn Triệu Phúc gật gật đầu, rồi hai người hai bên đỡ La Duy xuống kiệu.

La Duy được Ngụy thái y và Triệu Phúc đỡ, đi tới bậc thang chỗ năm người Long Thập quỳ.

“Vương gia.” Khi năm người thấy La Duy nói chuyện với đại thái giám, liền biết La Duy đến cứu họ. Trong lòng không còn sợ hãi như ban đầu nữa, thấy La Duy đến gần, họ cùng hành lễ với y.

“Không có việc gì đâu.” La Duy nhẹ giọng an ủi năm người này: “Có ta ở đây, đừng lo lắng.”

“Vương gia…” Long Thập muốn nói gì đó.

“Ở đây không tiện.” La Duy cúi đầu nói với Long Thập: “Trong lòng ta biết hết, không có việc gì đâu.”

“Quỳ cho tử tế đi.” Ngụy thái y lúc này cũng nhỏ giọng nói với năm người Long Thập: “Công tử đã đến rồi, các ngươi không phải chịu khổ lâu nữa đâu, người luyện võ mà cũng sợ quỳ à?”

“Ngươi nói ít thôi.” La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y, người này điểm nào cũng không tồi, chỉ có mỗi cái miệng khiến người khác đau đầu thôi.

408. Xin ra chiến trường

Thông báo La Duy đến chưa được truyền vào, Long Huyền đã nghe tiếng La Duy cầu kiến, trong lòng lại bùng lên lửa giận, y vẫn còn bị thương, chạy đến đây làm gì? Y vẫn để năm Long kỵ vệ kia vào mắt? Hắn chạm vào một chút cũng không được ư?

“Bệ hạ?” Đại thái giám vào thông bẩm cho La Duy không dám ngẩng đầu lên, đợi một lúc không thấy Long Huyền nói gì, đành phải gọi Long Huyền một tiếng.

Long Huyền nặng nề thở dài, đứng lên nói với chúng thần nghị chính: “Các ngươi chờ trẫm một chút.” Nói rồi, Long Huyền bước xuống bậc ngọc, đi ra ngoài.

Thấy Long Huyền tự ra ngoài gặp La Duy, quần thần trong điện ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng có đủ loại suy nghĩ.

Tạ Ngữ chợt lóe nét u sầu, nhưng chỉ cúi đầu đứng đó, giờ đây hắn không được phép nghĩ nhiều.

Khi La Duy nhìn thấy Long Huyền ra khỏi điện thì chợt sửng sốt, y không ngờ Long Huyền lại tự bước ra.

“Bây giờ ngươi có thể xuống giường rồi?” Nhìn thấy La Duy đứng chờ mình, sắc mặt Long Huyền càng trở nên khó coi, chưa tới trước mặt La Duy đã nói: “Có chuyện gì mà ngươi phải tự đến đây?”

La Duy định hành lễ với Long Huyền.

“Đủ rồi.” Long Huyền đi nhanh đến trước mặt La Duy, đặt tay lên vai y, để y không có cách nào hành lễ với mình: “Miệng vết thương đã khép chưa?” Hắn hỏi: “Không đau nữa chứ?”

Ngụy thái y và Triệu Phúc lúc này đều buông tay lui xuống, nhìn vào mắt Long Huyền, họ đều thấy có gì đó khiếp sợ.

“Ta không thể tới đây à?” La Duy hỏi Long Huyền: “Không được phép tới thì ta đi.”

“Ngươi!” Long Huyền nén cơn giận: “Ngươi đến có chuyện gì?”

“Ta đến đưa đám Long Thập về.” La Duy nói: “Không quấy rầy ngươi thảo luận chính sự đâu.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì chúng?” Long Huyền hỏi: “Sao ngươi không chịu tin lời ta?”

“Họ là những người hầu hạ ta.” Mang theo chút tức giận, lời nói của La Duy trở nên lãnh đạm: “Cho dù phải phạt quỳ, thì cũng không nên quỳ ở điện Trường Minh, về Y Cẩm viên quỳ cũng được mà.”

“Long Nhất chạy trốn rồi!” Long Huyền nói.

“Tai họa lưu lại ngàn năm.” Lúc này trên mặt La Duy mới có chút tức giận: “Hắn có thể chạy đi đâu chứ?”

“Ta đã lệnh cho nha phủ các nơi truy nã.” Long Huyền nói: “Ngươi đừng tức giận vì hắn, trên người có thương tích, phải chịu khó dưỡng thương, ta nhất định sẽ bắt được hắn!”

“Biển người mờ mịt…” La Duy dường như muốn nói, biển người mờ mịt, muốn bắt một người nào có đơn giản như vậy, nhưng sau khi hít sâu một hơi, y lại nói: “Thôi được rồi, đám Long Thập đâu? Có thể về Y Cẩm viên với ta chứ?”

“Hãy bình thân.” Long Huyền nói với năm người Long Thập.

Năm người Long Thập vội vã tạ ơn rồi đứng dậy, họ đã quỳ từ sáng sớm, đến bây giờ chân đã tê rần.

“Ta về đây.” La Duy thấy Long Huyền khai ân với năm người Long Thập, đạt được mục đích rồi, liền không muốn đứng đây nói chuyện với Long Huyền nữa.

“Nếu không phải ngươi đang bị thương, thì ta rất muốn để ngươi vào điện nghe một chút chính sự.” Long Huyền đỡ La Duy lên kiệu, khẽ nói: “Buổi tối ta lại đến thăm ngươi.”

La Duy định nói với Long Huyền rằng ngươi không cần tới, nhưng khi nhìn thấy Long Tường, lời sắp ra khỏi miệng lại bị nuốt trở vào.

“Ngươi đến có chuyện gì?” Long Huyền nhìn thấy Long Tường, theo bản năng đứng chắn trước La Duy.

Long Tường vốn định đưa Long Tiêu đến điện Duyên Niên rồi mới đến gặp Long Huyền, nhưng hắn đưa Long Tiêu đi chưa được bao xa thì không nhịn được mà sai thái giám đưa Long Tiêu về, rồi chạy đến gặp Long Huyền, lúc này đây vô luận như thế nào, hoàng huynh cũng phải cho hắn một lời giải thích.

“Bệ hạ.” Long Tường quỳ xuống hành lễ với Long Huyền.

“Hãy bình thân.” Long Huyền chờ Long Tường hành lễ xong liền nói: “Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?”

Long Huyền nói bình thân, Long Tường vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy.

“Ngươi làm sao vậy?” Long Huyền kỳ quái nói: “Hôm nay sao lại biết lễ nghi đến thế?”

La Duy biết Long Tường định cầu xin Long Huyền cái gì, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, thần đệ về trước, ngài và Dụ vương gia từ từ nói chuyện.”

Long Huyền xoay người định đỡ La Duy ngồi vào kiệu, Long Tường và La Duy, này người này tốt nhất không nên chạm mặt nhau.

“Bệ hạ.” Long Tường lên tiếng: “Thần đệ tới xin ý chỉ.”

Long Huyền nói: “Ngươi xin ý chỉ gì?”

“Thần đệ xin được ra chiến trường Nam Chiếu.” Long Tường lớn tiếng.

Long Huyền không ngờ Long Tường lại muốn ra chiến trường: “Việc này trẫm tự có an bài, ngươi đừng làm loạn.” Hắn nhìn Long Tường nói: “Đến thăm mẫu phi rồi hồi phủ đi.”

Long Tường mạnh mẽ ngẩng đầu, La Duy ở phía sau Long Huyền mặt đầy vẻ châm biếm.

“Còn quỳ làm cái gì?” Long Huyền nói: “Ngươi mau bình thân rồi lui ra đi.”

“Hoàng huynh!” Long Tường gọi Long Huyền thật to: “Trong lòng huynh, có phải đệ chỉ là một kẻ vô năng không?!”

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?” Long Huyền trầm mặt: “Ngươi định quậy trẫm đấy à?!”

“Vừa rồi trên đường đến điện Trường Minh…” La Duy lúc này mới lên tiếng: “Ta gặp Dụ vương gia và đại điện hạ, chúng ta có nói mấy câu.”

Long Huyền quay đầu, nhìn La Duy hỏi: “Các ngươi đã nói gì?”

“Chỉ nói đến Thường quốc cữu mà thôi.” La Duy nói: “Đều là đại tướng quân, thế nhưng Dụ vương gia vẫn kém một chút tư cách so với Thường quốc cữu thì phải.”

“La Duy!” Long Tường nhìn La Duy nói: “Ta không phải kẻ không dám ra chiến trường!”

“Ta nghe thấy rồi.” La Duy nói: “Ngươi muốn đi đánh Nam Chiếu?”

“Không sai.” Long Tường nói: “Ta sẽ cho ngươi biết ta là người như thế nào.”

“Ngươi đang giận dỗi ta à?” La Duy cười: “Chỉ vì ta nói ngươi chưa từng đánh giặc, ngươi đã muốn chạy ra chiến trường? Dụ vương gia, chiến tranh không phải trò đùa, ngươi đừng lấy chiến tranh ra để đánh cược!”

“Ta đi Nam Chiếu là chinh chiến vì nước, ta đánh cược thì được cái gì?” Long Tường cả giận: “La Duy, đừng vòng vo nữa, có gì ngươi cứ nói thẳng đi.”

“Được.” La Duy nói: “Vậy ta nói thẳng, Dụ vương, ngươi cho rằng chiến tranh là cái gì? Một thân vương đòi đi Nam Chiếu, bệ hạ sẽ chọn ngươi hay người khác làm tướng quân? Nếu người khác làm tướng quân, thì chủ soái ba quân phải sắp xếp vị trí cho ngươi thế nào? Để ngươi đi tiên phong chắc? Nếu ngươi bị thương thì ai lo cho ngươi? Để ngươi bên cạnh, với thân phận của ngươi, thì binh lính phải nghe lệnh ngươi hay nghe lệnh tướng soái? Cho ngươi đi áp tải lương thực, cho dù ngươi muốn hay không, thì các đại soái cũng không yên tâm giao việc này cho người lần đầu ra chiến trận!”

“Ngươi!”

“Ngươi đừng chê ta nói chuyện khó nghe, ngươi làm tướng ở thượng đô này, chỉ cần bảo đảm thượng đô thái bình là được. Đi Nam Chiếu, binh tướng Nam Chiếu sẽ không quan tâm ngươi là Dụ thân vương hay là ai, chắc chắc sẽ muốn lấy mạng ngươi, ngươi có nghĩ đến việc mình sẽ chết ở nơi đó không?”

“La Duy!” Long Huyền nghe La Duy nói tới đây, thấp giọng mắng La Duy một câu: “Ngươi đừng nói nữa.”

409. Lòng người sao có thể sánh với giang sơn?

La Duy không nói nữa, nhưng Long Tường đã bị y chọc thẹn quá hóa giận, mục đích của y đã đạt được rồi, cho nên La Duy nói với Long Tường: “Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi.” Sau đó, mang theo năm người Long Thập nghênh ngang bỏ đi.

Long Huyền tiễn La Duy xong, thấy Long Tường quỳ gối ngay dưới bậc thang đại điện Trường Minh.

“Ngươi…” Long Huyền nói: “Ngươi muốn tự làm khó mình hay sao?”

Long Tường nặng nề dập đầu trước Long Huyền: “Hoàng huynh!” Hắn lớn tiếng nói với Long Huyền: “Huynh cũng thấy La Duy nói đệ thế nào rồi đấy, nếu đệ không ra chiến trường một chuyến, không thể thắng trận trở về để y sang mắt ra, thì đệ còn có mặt mũi nào ở thượng đô nữa?!”

“La Duy lúc nào chả ăn nói như thế.” Long Huyền nói: “Ngươi đừng để ý là được.”

“Đệ cũng muốn không để ý đến y.” Long Tường nói: “Nhưng lời y nói là thật!”

“Ngươi!” Long Huyền có chút bất đắc dĩ: “La Duy nói chuyện khó nghe, ngươi cho rằng y nói thật đấy à? Ngươi nghĩ y đang mắng ngươi? Long Tường, suốt ngày ngươi cứ nghĩ cái gì thế hả?”

“Đệ là tướng quân…” Long Tường giờ phút này chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Thế nhưng đệ chưa từng ra chiến trường, một kẻ chưa từng đánh trận, thì liệu có tư cách gì để xưng là tướng quân?”

“Ngươi là Dụ thân vương của Đại Chu!” Long Huyền nói: “Ngươi là tướng quân cái gì chứ?”

“Nhưng đời này đệ chỉ mong được làm tướng!” Long Tường cãi lại: “Chức vương gia này đệ không làm cũng được!”

“Đồ hỗn láo!” Long Huyền thiếu chút nữa đạp hắn một đạp.

“Ca!” Long Tường cầu xin Long Huyền: “Huynh chiều ý đệ một lần đi, nếu đệ cứ như thế này, huynh cũng sẽ nghĩ giống La Duy mất. Lẽ nào đệ là hạng vô năng, không có gì để trọng dụng hay sao?”

“Trẫm không hiểu…” Long Huyền nói: “Ngươi để ý lời La Duy nói làm cái gì? Ngươi cũng mắng y rất nhiều lần, nhưng trẫm có thấy y thèm để ý đâu?”

“Đệ không thể như La Duy được!” Long Tường hét lên: “Đệ không thể khiến y xem thường!”

“Ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ đi!” Long Huyền mất kiên nhẫn, hắn không hiểu, Long Tường hoàn toàn không có điểm nào tương tự La Duy để mà so sánh, đại chiến sắp tới rồi, hắn cũng lười hỏi lại.

“Bệ hạ!” Long Tường nhìn Long Huyền bước lên bậc thang, lại gọi hắn thật to.

“Quỳ không nổi thì đi về đi.” Long Huyền không quay đầu, đưa lưng về phía Long Tường nói: “Trẫm không dùng ngươi trong trận Nam Chiếu được!”

Chúng thần trong điện đã nghe hết đoạn đối thoại của hai huynh đệ, chỉ là khi Long Huyền tiến vào, không ai dám hỏi nhiều một câu.

“Ban nãy nói đến đâu rồi?” Long Huyền ngồi xuống ghế, hỏi Tạ Ngữ.

Trong điện tiếp tục nghị sự.

Ngoài điện Long Tường vẫn quỳ thẳng lưng.

La Duy về tới Y Cẩm viên liền nói với Ngụy thái y rằng vết thương hơi đau.

Ngụy thái y vội xem vết thương cho La Duy, khi nhìn thấy vết thương, hai người mới thở dài nhẹ nhõm, miệng vết thương chỉ hơi vỡ ra, băng bó lại một chút là được.

“Để đám Long Thập vào.” Sau khi băng bó lại vết thương, La Duy mới ra lệnh cho Triệu Phúc.

Năm người Long Thập bước vào, ngay lập tức hỏi thăm về vết thương của La Duy.

“Vết thương nhỏ thôi.” La Duy bảo năm người ngồi xuống: “Dưỡng thương hai ngày là ổn.”

Ngụy thái y nghe La Duy nói vậy, trợn mắt nhìn nóc nhà, nếu vết thương của y chỉ cần dưỡng hai ngày là ổn được, thì ông quả là thiên y tinh hạ phàm.

Long Thập nói lời cảm tạ La Duy.

La Duy khoát tay: “Sao phải tạ ơn?” Y nói: “Hôm qua sau khi ra khỏi thành, các ngươi có để bọn tuần phòng tìm được không?”

Long Thập nói: “Trời gần sáng thì thuộc hạ thấy chúng, chúng lục soát cả cánh rừng, chỉ tìm được cái áo dính máu thuộc hạ để lại thôi.”

“Xem ra Thập cũng thông minh lắm nha!” La Duy vừa lòng cười nói: “Mấy ngày nay các ngươi cứ ở trong Y Cẩm viên, đừng ra ngoài.”

“Bệ hạ.” Long Thập Nhất nhỏ giọng nói: “Bệ hạ vẫn đến tìm bọn thuộc hạ sao?”

“Không thể chắc chắn hắn sẽ không tìm đến các ngươi.” La Duy nói: “Các ngươi đừng đi ra ngoài, sẽ không sao đâu, cũng không phải lo lắng gì cả.”

Long Thập lúc này mới hỏi La Duy: “Vương gia, Phất Y Đại Sư thật sự sẽ giấu diếm giúp chúng ta sao?”

“Qua một ngày mà ông ta chưa vào cung, hẳn là không có việc gì đâu.” La Duy nói: “Đại Sư ở phía ngoài hồng trần, ông ta sẽ không để tâm đến kẻ phàm tục như chúng ta đâu.”

“Ông ta thật sự là Phật sống?” Long Thập Nhị hỏi.

La Duy nói: “Dù sao cả đời này chúng ta cũng không thành Phật được, đừng quản chuyện nhà Phật nữa.”

“Cũng đúng.” Long Thập đáp lời: “Nếu kiếp sau thuộc hạ vẫn có thể đầu thai làm người, thì thuộc hạ cũng chẳng muốn làm hòa thượng.”

Mấy người cùng nhau cười.

Không bao lâu, Ngụy thái y lại mang thuốc đến cho La Duy, đuổi năm người Long Thập ra ngoài: “Các ngươi để công tử giữ chút sức lực nào, ra ngoài hết đi.”

“Là ta bảo họ vào nói chuyện.” La Duy uống hết bát thuốc rồi nói với Ngụy thái y.

“Công tử à…” Ngụy thái y không khách khí với La Duy: “Ta biết ngươi không muốn sống lâu, nhưng ngươi hãy nghĩ cho chúng ta đi chứ, nếu chuyện này tái diễn, chẳng lẽ bệ hạ sẽ tha cho chúng ta sao?”

“Ngươi nói cái gì đấy?” Long Thập nhìn Ngụy thái y: “Cái gì mà không muốn sống lâu?”

“Được rồi, được rồi.” La Duy khuyên giải: “Ta nằm một lát, hôm qua các ngươi cũng không được nghỉ ngơi, hãy đi nghỉ đi, ở chỗ ta thì ban ngày cũng có thể ngủ.”

Ngụy thái y vội nói: “Mời đi cho mau, chư vị anh hùng.”

Năm người Long Thập hành lễ với La Duy, rồi đều trừng mắt nhìn Ngụy thái y, sau đó mới lui ra ngoài.

“Ta có thể nói ngươi và bọn họ quan hệ rất tốt không?” La Duy hỏi Ngụy thái y.

“Bình thường thôi.” Ngụy thái y nói: “Ta không đối địch với người luyện võ đâu mà.”

“Chỉ giỏi nói miệng.” La Duy lắc đầu.

Ngụy thái y đỡ La Duy đứng lên: “Công tử đi nghỉ đi, dù sao ngươi cũng sẽ không kể với ta ngươi định làm những gì, ngươi không nói, ta sẽ không hỏi.”

“Ngươi có hỏi ta cũng không nói đâu.” La Duy đáp.

Ngụy thái y bĩu môi, thật cẩn thận đỡ La Duy về giường.

“Ngươi ra ngoài đi.” La Duy nửa nằm nửa ngồi nói với Ngụy thái y: “Triệu Phúc không ở đây, phiền ngươi nói với gã một tiếng, hôm nay bệ hạ sẽ đến dùng bữa tối, bảo gã chuẩn bị chút đồ ăn mặn.”

“Ta biết rồi.” Ngụy thái y giúp La Duy đắp lại chăn, bắt mạch lại một lần rồi mới lui ra ngoài.

La Duy nhắm mắt một hồi, nhưng mãi không ngủ được, mở mắt nhìn đỉnh màn.

Nửa canh giờ sau, Triệu Phúc đi đến, thấy La Duy vẫn mở to mắt, lại nhỏ giọng nói với La Duy: “Vương gia, Dụ vương gia vẫn quỳ ở điện Trường Minh.”

“Cứ để hắn quỳ.” La Duy lạnh nhạt nói: “Để xem hai huynh đệ hắn, ai không chịu nổi trước.”

Triệu Phúc nói: “Nô tài nghe nói, Dụ vương gia làm loạn lên với bệ hạ, nói là nhất định phải đi Nam Chiếu.”

La Duy nhìn về phía Triệu Phúc: “Thái giám cung nhân ở điện Trường Minh ngày xưa đều bị giết hết một đám rồi, ngươi vẫn nghe ngóng được tin tức hả?”

Triệu Phúc vội đáp: “Vương gia, nhiều người như vậy, sao lại không thể tìm được mấy kẻ thấy tiền là sang mắt chứ.”

La Duy nghe vậy chỉ cười, lòng người không thể sánh với giang sơn, Long Huyền muốn đánh vào lòng người, xem ra chỉ vô dụng mà thôi.

410. Biện hộ giúp

Khi Long Huyền nghị sự xong, bước ra từ điện Trường Minh, nhìn xuống bậc thềm, Long Tường vẫn quỳ ở đó.

Các đại thần đều bước qua Long Tường, chuyện này họ không xen vào được.

Long Huyền đứng phía trên hỏi Long Tường: “Ngươi định quỳ ở đây mãi à?”

Long Tường nói: “Thần đệ xin được ra chiến trường.”

Long Huyền vung ống tay áo, bước xuống thềm, không thèm liếc nhìn Long Tường một cái.

Long Tường không gọi Long Huyền lại, quỳ gối chỗ đó, lung vẫn thẳng tắp.

Long Huyền lên kiệu, chỉ nói: “Đến Y Cẩm viên.”

Kiệu mới đi được vài bước, đã thấy một tiểu thái giám ở điện Hưởng Niên quỳ gối bên đường: “Bệ hạ, Thái Hậu nương nương mời ngài đến điện Hưởng Niên một chuyến.”

Đội ngũ ngừng lại, không nghe thấy Long Huyền nói gì, liền tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu thái giám vẫn quỳ đến khi thánh giá Long Huyền đi xa, mới đứng lên chạy về điện Hưởng Niên báo tin.

Long Huyền dọc đường chẳng nói tiếng nào, vừa đến Y Cẩm viên đã thấy Ngụy thái y đang đứng trước cửa.

“Bệ hạ.” Ngụy đi y thấy Long Huyền đến, vội vàng chạy ra đón.

“Vết thương của y thế nào?” Long Huyền vừa bước xuống kiệu vừa hỏi.

“Chiều nay vương gia đã ngủ một giấc, giờ tỉnh rồi ạ.” Ngụy đi y đi theo sau Long Huyền: “Tinh thần thoạt nhìn có vẻ ổn, vết thương của vương gia phải dưỡng từ từ, trong chốc lát không thể khỏi ngay được, thứ cho thần vô năng.”

“Y còn ở thư phòng không?” Long Huyền hỏi.

“Vẫn nằm ở phòng ngủ ạ.” Ngụy đi y trả lời Long Huyền: “Hôm nay vương gia đến điện Trường Minh một chuyến nên hơi mệt.”

Long Huyền lùi một bước: “Y tự làm tự chịu!”

Long Huyền tàn nhẫn nói, thật sự thì chẳng có khí thế gì, nhưng Ngụy thái y vẫn cúi đầu thật thấp, dù sao cùng tại ông xúi La Duy đến điện Trường Minh, nếu để Long Huyền biết, có lẽ ông sẽ bị lột da mất.

Lúc này La Duy đang ngồi trên giường đọc sách, có vẻ khá thích thú.

“Vẫn chưa nằm xuống được à?” Long Huyền vào nhà, thấy La Duy vẫn nửa nằm nửa ngồi, liền hỏi: “Miệng vết thương vẫn đau?”

La Duy buông quyển sách trên tay, nhìn Long Huyền đi tới bên giường: “Ổn rồi, chỉ hơi đau thôi.”

Long Huyền ngồi xuống, nhìn khí sắc La Duy, đúng như Ngụy thái y nói, La Duy thoạt nhìn rất ổn: “Đã ăn gì chưa?” Long Huyền hỏi.

“Chưa.” La Duy nói: “Ngươi thì sao? Dùng bữa tối chưa?”

Long Huyền lắc đầu.

“Ta không ra đại sảnh ăn với ngươi được.” La Duy nói: “Ngươi dùng bữa ở đây được không?”

“Ăn ở đây đi.” Long Huyền nói: “Ta không quan trọng mấy cái đó.”

La Duy quay đầu lệnh cho Triệu Phúc: “Bệ hạ dùng bữa ở đây.”

Triệu Phúc vội lui ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.

“Long Tường… ý ta là Dụ vương sao rồi?” Triệu Phúc ra ngoài rồi, La Duy liền hỏi Long Huyền: “Hồi phủ rồi chứ?”

“Vẫn đang quỳ ở điện Trường Minh.” Long Huyền đáp: “Ngươi không thể tha cho nó một lần hay sao? Ngươi biết rõ nó mà, ai nói cái gì nó cũng tưởng thật.”

“Nói thế tức là lỗi của ta?”

“Ta chưa nói là lỗi của ngươi, nhưng sao ngươi cứ gặp là công kích nó thế?”

“Là hắn móc mỉa ta trước.” La Duy nói: “Ngươi bảo ta tha cho hắn, nhưng hắn có lần nào tha cho ta không?”

La Duy đụng độ Long Tường, Long Huyền cứ nghĩ đến lại phiền lòng: “Tính nó trẻ con, ngươi mặc kệ nó thì có sao đâu?” Hắn nói.

“Huynh đệ ruột thịt có khác.” La Duy lạnh lùng: “Ta còn tưởng có người đến để dằn mặt ta đấy chứ.”

“Được rồi.” Long Huyền thấy cứ nói nữa sẽ lại làm ầm ĩ, đành hòa giải: “Kệ nó quỳ đi, quỳ không nổi nó sẽ tự về, chúng ta ăn cơm.”

Triệu Phúc, Phúc Lai và vài người mang bàn nhỏ đến.

Long Huyền thấy có hai đĩa thịt trên bàn, vui vẻ ra mặt.

“Ta bảo họ làm đấy.” La Duy nói: “Vì ngươi bảo tối đến ăn mà, ăn đi.”

“Các ngươi lui ra.” Long Huyền nói với Triệu Phúc và Phúc Lai, hắn và La Duy cùng dùng cơm là được, không muốn người ngoài ở trong này.

La Duy vươn tay định lấy cháo ở phía bên kia bàn.

“Ta lấy cho.” Long Huyền giành bưng bát lên trước.

“Ta không bị cụt tay.” La Duy nói: “Không cần ngươi như vậy, ngươi ăn mau đi, thật ra ta cũng không đói.”

“Ăn nào.” Long Huyền lại cố ý đút cháo.

La Duy bất đắc dĩ ăn miếng cháo từ tay Long Huyền.

Long Huyền liên tục đút cho La Duy mấy thìa, động tác thuần thục, dường như đã rất quen với việc này.

“Ngươi…” La Duy không khỏi ngạc nhiên: “Ngươi biết hầu hạ người khác cơ à?”

Long Huyền nói: “Khi đó phụ hoàng bệnh nặng, thuốc của người đều là ta…”

Long Huyền nhắc đến Hưng Võ đế, hai người đều trầm mặc, đây chính là khoảng cách giữa hai người họ. La Duy cảm thấy vĩnh viễn cũng chẳng thể lấp đầy, còn Long Huyền cũng chẳng biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian và tâm ý mới có thể xóa nhòa nó nữa.

“Ta ăn không vào.” Trầm mặc một hồi, La Duy mới nói với Long Huyền: “Ngươi ăn nhanh lên, đồ ăn nguội hết rồi.”

“No rồi?” Long Huyền nhìn bát cháo vẫn còn nửa già trong tay: “Ăn thêm một chút đi.”

La Duy cầm cái bánh gạo nếp trong tay, cắn một miếng: “Ngươi nghĩ là hàng ngày ta chỉ ăn cháo thôi à? Ăn thế không chết đói mới là lạ đấy. Ăn nhanh lên, không phải ngươi tưởng ta sẽ đút cho ngươi đấy chứ?”

Hiếm khi thấy La Duy nói đùa với mình, Long Huyền ăn bữa cơm này vô cùng thư thái.

La Duy chậm rãi ăn hết cái bánh, cuối cùng Long Huyền còn đút cho y mấy ngụm canh.

“Sau này ngươi cứ chịu ăn như thế, ta cũng yên tâm.” Long Huyền vui vẻ nói.

“Người đâu.” La Duy không phản ứng lại, quay ra phía ngoài gọi.

Triệu Phúc và Phúc Lai tiến vào, một người dọn bàn ăn, một người dâng trà, rồi hai đại thái giám đều lui xuống.

“Ta nghĩ ngươi nên để Dụ vương đi Nam Chiếu đi.” La Duy nhìn Long Huyền uống hết chén trà mới nói: “Chiều lòng hắn một lần không được hay sao?”

Long Huyền sửng sốt giật mình: “Để nó đi? Ngươi không sợ nó làm vướng chân La Tắc à?”

“Tư Mã Thanh Sa đã bị chúng ta lừa một lần.” La Duy nói: “Ngươi muốn khiến hắn tin rằng chúng ta muốn giúp Khải Triết vương lên ngôi, không tốn chút tâm tư sao được?”

Long Huyền nói: “Nói rõ hơn đi?”

“Cách hay nhất để Tư Mã Thanh Sa tin là ngươi phải thân chinh, nhưng điều đó không có khả năng, vì thế hãy để Dụ vương – đệ đệ ruột của ngươi ra mặt, cũng sẽ khiến Tư Mã Thanh Sa tin rằng, tình thế buộc chúng ta phải để ý đến ngôi vua Nam Chiếu.”

Long Huyền nói: “Tường chưa từng đánh giặc, ngươi bảo ta sao có thể yên tâm để nó đi đây?”

“Cứ để hắn ở trong quân.” La Duy nói: “Nhị ca ta ắt có thể bảo vệ hắn chu toàn. Lại nói Nam Chiếu chỉ là cái cớ dụ Tư Mã Thanh Sa xuất binh, đại chiến căn bản không đánh ở Nam Chiếu, ngươi còn lo lắng cái gì?”

“Tường có thể phục La Tắc không?”

“Ngươi cho nhị ca một tín vật, để Dụ vương không thể không nghe lệnh là được.” La Duy nói: “Nhị ca ta tính tình cương liệt, Dụ vương vào trong quân của huynh ấy, ta nghĩ nhị ca sẽ không để hắn làm bừa đâu.”

“Ngươi đang nói về nhị ca ngươi mà.” Long Huyền phản bác.

La Duy vừa nghe Long Huyền nói vậy, lập tức biến sắc: “Nếu ngươi thấy nhị ca ta không được thì phái Thường Lăng đi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.