10 Replies431. Thường Lăng tự sát
Tạ Ngữ đứng trên thành lầu cửa Nam, nhìn phản quân tấn công dưới thành, lúc trước chỉ đơn thuần là cố gắng để không khiến mình nôn ra, nhưng lát sau đã chẳng còn cảm giác gì, tựa như đã nhìn thấy quá nhiều người chết trước mắt, cho nên ngoài chết lặng cũng chỉ còn chết lặng. Lúc này Tạ Ngữ mới tin lời La Duy từng nói với hắn, chiến tranh chính là như vậy, nhìn mãi rồi cũng thành quen thôi.
Khi Trữ Phi đang dốc sức chiến đấu trên thành, chợt nghe tiếng binh sĩ hô lớn: “Thang! Chúng bắc thang!”
Trữ Phi vội chạy từ đầu trái sang đầu phải thành, khi y đến nơi thì tướng quân giữ cửa Nam đã cùng bộ hạ hợp lực hất thang của phản quân đặt trên lỗ châu mai, làm chúng ngã lăn quay dưới thành. Dưới thang, những phản quân vừa té ngã có kẻ bỏ mạng, có kẻ bị thương, tiếng kêu rên vang dội.
Thường Lăng thấy đến tận lúc này vẫn chưa có ai leo thang thành công thì vô cùng sốt ruột, gã vốn nghĩ trong cung nhiều nhất chỉ có quân giữ cổng thành, thêm mấy trăm thị vệ và năm Long kỵ vệ chỗ La Duy, mang theo binh mã đến tấn công hoàng cung là chuyện rất dễ dàng. Thường Lăng không ngờ Trữ Phi sẽ về triều, hơn nữa lại đang ở trong cung. Khi nhìn thấy Trữ Phi xuất hiện trên thành lầu, Thường Lăng liền biết, cung điện này không thể chiếm được dễ dàng. “Mau tiếp tục!” Thường Lăng lớn tiếng lệnh cho các bộ hạ: “Chúng ta đã không còn đường lui rồi! Các ngươi không vọt vào thì chỉ có con đường chết!”
“Tiểu tử Thường gia!” Triệu Hạc Niên chưa tới cửa Nam hoàng cung đã lớn tiếng quát Thường Lăng, cơn giận sôi trào, cao giọng lệnh cho binh mã mình vừa đưa đến: “Tiến lên!”
Thường Lăng nghe tiếng Triệu Hạc Niên, không thể phân biệt chủ nhân giọng nói này là ai, đến khi gã quay đầu, nhìn thấy người ngồi trên chiến mã đen huyền là Triệu Hạc Niên, Thường Lăng liền biết bản thân xong rồi.
“Tiểu tử Thường gia!” Triệu Hạc Niên giục ngựa chạy tới cạnh phản quân, tuy rằng ông đã già, nhưng vẫn thấy rõ Thường Lăng đang đứng lẫn trong đám người xa xa kia, chiến đao trong tay chỉ thẳng vào Thường Lăng: “Trước kia ta cứ nghĩ ngươi khá lắm, xem ra ta bị mù rồi! Tiểu tử Thường gia, đây là ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta độc ác!”
Khi Trữ Phi nhìn thấy Triệu Hạc Niên mang theo người ngựa đến, vội lớn tiếng ra lệnh: “Ngừng bắn tên!”
Tạ Ngữ mắt thấy Triệu đại tướng quân đối kháng với Thường Lăng, liền đến gần Trữ Phi, khẽ hỏi: “Ngươi không đưa xác chết ra ngoài à?”
Trữ Phi lắc đầu: “Thủ thành quan trọng hơn.”
Tạ Ngữ kinh ngạc nhìn Trữ Phi: “Ngươi sợ Thường Lăng có cơ hội vọt vào?”
“Nơi này là hoàng cung, chúng ta không thể tùy tiện.” Lúc này Trữ Phi mới có cơ hội thở dốc, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cười với Tạ Ngữ: “Ngươi đừng lo lắng, hoàng cung không có việc gì đâu, hay là ngươi cứ quay về nói với Vân Khởi một tiếng, bảo y đừng lo lắng quá.”
Lực chú ý của Tạ Ngữ dồn vào hai người đơn độc chiến đấu dưới thành: “Sao ngươi phải sợ La Vân Khởi lo lắng nhỉ, nó sẽ không lo lắng gì đâu.”
Trữ Phi nghe Tạ Ngữ gọi cả họ tên La Duy liền hỏi: “Ngươi làm sao thế? Giận y à?”
“Không dám.” Tạ Ngữ nghĩ đến chuyện từ hôm qua đến hôm nay, mình đã đấu khẩu với La Duy như thế nào, tức giận nói: “Bây giờ nó là nhiếp chính thân vương rồi, sau này chuyện gì ta cũng phải nghe nó.”
Trữ Phi vừa lấy cung tên từ tay binh sĩ vừa nói: “Minh Viễn, ngươi đừng nghĩ nhiều, Vân Khởi không ham muốn thiên hạ đâu. Huống chi Thế Nghi đại ca và Lam đều đang ở bãi Hoán Khê, Vân Khởi chỉ dốc lòng cứu họ, y chẳng nghĩ gì khác đâu.”
Tạ Ngữ bị Trữ Phi nói đến nỗi đỏ mặt, Trữ Phi cứ như vậy thẳng thắn vạch trần tâm tư của hắn, La Duy thật sự không màng thiên hạ sao? Trước kia là vậy, nhưng hiện tại… Tạ Ngữ quay đầu nhìn hoàng cung phía sau lưng, hiện tại ai dám cam đoan rằng một La Duy mất đi Vệ Lam sẽ không có tâm tư này chứ?
Trữ Phi thấy Triệu Hạc Niên và Thường Lăng dưới thành đã đánh nhau mười hiệp, hai người vẫn chẳng phân thắng bại, liền giương cung cài tên, nhắm ngay chỗ Triệu đại tướng quân đang giao chiến với Thường Lăng.
“Tướng quân cẩn thận!” Có hầu cận của Thường Lăng thấy hành động của Trữ Phi trên thành, vội lên tiếng nhắc nhở, không ngờ cử chỉ trung thành của hắn lúc này lại khiến Thường Lăng phân tâm.
Động tác của Thường Lăng trì hoãn trong giây lát, hơi quay đầu muốn nhìn về phía thành lâu.
Trữ Phi bắt được cơ hội này, nhẹ buông tay, một mũi tên lao vút đi tựa linh hồn.
Tạ Ngữ chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua gò má hắn, khiến má phải bỏng rát.
Giữa lưng Thường Lăng tê rần, lúc này đại đao của Triệu Hạc Niên cũng chém trúng xương bả vai trái của gã, một đao này dùng lực rất mạnh, dường như chém Thường Lăng ra làm đôi.
“Mở cửa thành, lao ra!” Trữ Phi thấy Thường Lăng bị bắt rồi, mới mệnh lệnh cho thủ hạ.
Phản quân cùng tấn công cửa nam với Thường Lăng dưới tình trạng chủ soái trọng thương, hai bên tấn công giáp lá cà, chúng cứ như một đám ô hợp, chết chóc, thương vong, có kẻ muốn chạy trốn, nhưng làm sao có thể trốn được, dần dần bị bắt giữ.
“Ngươi đến Y Cẩm viên báo cho Cẩm vương gia một tiếng.” Tạ Ngữ trên thành lâu túm bừa một giáo úy: “Nói cho vương gia, cửa Nam đã an toàn, Thường Lăng đã bị bắt, hỏi y còn có gì dặn dò hay không.”
Giáo úy bị Tạ Ngữ sai bảo vội chạy về phía Y Cẩm viên báo tin.
Tạ Ngữ nhìn giáo úy chạy xuống thành lâu, hắn chưa kịp quay lại đã nghe thấy tiếng cười bi trướng của Thường Lăng. Khi Tạ Ngữ quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy nơi thi thể Thường Lăng ngã xuống là một mảng tuyết đỏ rực.
Thường Lăng cười lớn một tiếng, rồi dùng hết chút sức lực cuối cùng vung đao tự sát.
Lúc ấy Triệu Hạc Niên còn đang bàng hoàng, không ngăn lại kịp.
Trữ Phi tiến lên một bước, đến cạnh Thường Lăng, khi ấy y chỉ cần đưa tay ra là có thể ngăn chặn hành động tự sát của Thường Lăng, thế nhưng y do dự. Thường Lăng chết như vậy cũng là cách để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, nếu rơi vào tay La Duy, không biết La Duy sẽ làm nhục người này ra sao nữa. Trữ Phi không đành lòng, liền mặc kệ Thường Lăng tự sát.
Y Cẩm viên, La Duy đã an ủi La Tri Ý xong, đang cùng Vương thượng thư thảo luận chuyện phát binh cứu viện, nghe giáo úy Tạ Ngữ phái tới báo tin cửa Nam bình an vô sự, liền nói với Vương thượng thư: “Vương bá phụ đi chiêu tập chúng văn võ đến điện Kim Loan một chuyến đi ạ.”
Vương thượng thư hỏi: “Ngươi muốn để văn võ đại thần biết chuyện bệ hạ bại ở Bắc Yến?”
“Chuyện này sớm hay muộn cũng phải biết, cứ giấu mãi làm gì.” La Duy nói: “Mọi người cùng nghĩ cách sẽ hay hơn.”
Vương thượng thư gật đầu, vội vàng rời khỏi Y Cẩm viên, chiêu tập văn võ bá quan.
Vương thượng thư đi rồi, La Duy mới nói với giáo úy đến báo tin: “Ngươi về nói với Tạ đại nhân, bảo hắn mau phái người đi an ủi lòng dân, cứ nói Thường thị tạo phản, đã bị triều đình ngăn chặn, để mọi người đừng quá kinh hoàng.”
432. Gặp mặt quần thần
La Duy vừa mới nói chuyện với giáo úy này xong, thì Tạ Ngữ lại phái một giáo úy khác đến, báo cho La Duy tin tức mới nhất: Thường Lăng đã tự sát tại cửa Nam hoàng cung.
“Vậy cứ nói Thường Lăng đã bị triều đình tru sát.” Tin Thường Lăng đã chết khiến La Duy nhíu mày, sau đó lạnh giọng nói với giáo úy kia.
Hai giáo úy cùng chạy ra ngoài.
Lúc này La Duy mới lầm bầm: “Thường Lăng thế mà lại chết.”
Ngụy thái y mang thuốc đến cho La Duy: “Gã chết rồi, ngươi vẫn không vui vẻ à? Ngại rằng gã chết như thế quá thoải mái?”
“Ta không nghĩ như vậy.” La Duy nhận bát thuốc từ tay Ngụy thái y, uống cạn.
“Thường Lăng chết rồi, vậy hoàng hậu nương nương thì sao?” Ngụy thái y hỏi La Duy: “Có nên giữ lại thân muội (em gái ruột) của phản thần không?”
La Duy liếc nhìn Ngụy thái y: “Tức là theo ý ngươi, ta phải giết cả hoàng hậu?”
“Ta đã nhìn qua điện Duyên Niên.” Ngụy thái y khẽ nói với La Duy: “Đâu đâu cũng có xác chết, ba người kia đứng giữa đám thi thể, ngươi tính làm gì họ?”
“Đứng?”
“Chắc bây giờ ngồi xuống rồi, dù sao Thập Nhất và Thập Tứ cũng đang canh giữ ở đó.”
“Ba nữ nhân kia có khỏe không?” La Duy hỏi.
“Hoàng hậu ngất rồi.” Ngụy thái y nói: “Hai vị Thái Hậu thì không sao, dù sao cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, dường như đang chờ ngươi đến đấy.”
“Vậy cứ để chúng chờ thêm một lát đi.” La Duy cười cười: “Hai nữ nhân này giết người không chớp mắt, cứ để chúng nhìn xác chết lâu một chút thì hơn.”
“Thế hoàng hậu thì sao?” Ngụy thái y vẫn nhìn chằm chằm La Duy hỏi.
La Duy hỏi lại: “Nữ nhân này có ơn với ngươi à?”
“Làm gì có.” Ngụy thái y nói: “Sao vương gia lại hỏi như vậy?”
“Nếu nàng ta không có ơn với ngươi, thì ngươi quan tâm đến nàng ta làm gì?”
Ngụy thái y suýt nữa thì sặc nước bọt: “Ta chỉ cảm thấy hoàng hậu không xấu, chứ không có ý gì khác!”
“Triệu Phúc.” La Duy phất tay ý bảo Ngụy thái y đi đi, rồi gọi Triệu Phúc ngoài cửa.
“Không phải, ta thật sự cảm thấy hoàng hậu không tồi.” Ngụy thái y lại không chịu đi.
“Chuyện của nàng ta, khi nào bệ hạ về sẽ định đoạt.” La Duy nói: “Chuyện phu thê họ, ta quản được à?”
“Vương gia.” Lúc này Triệu Phúc mới chạy vào, đứng trước mặt La Duy.
“Giúp ta thay quần áo.” La Duy đứng dậy: “Lát nữa theo ta đến điện Kim Loan.”
Triệu Phúc vội hỏi La Duy: “Vương gia có mặc quan phục không ạ?”
“Không cần, mặc sạch sẽ là được.” La Duy nói rồi lại nhìn Ngụy thái y: “Sao ngươi còn ở đây? Cũng muốn theo ta đến điện Kim Loan à?”
“Ta là thái y, đến điện Kim Loan làm gì?” Ngụy thái y nói: “Ta chờ ở đây thôi.”
“Ta sẽ không động vào hoàng hậu, ngươi đừng nghĩ nhiều.” La Duy thấy Ngụy thái y vẫn đừng im không nhúc nhích liền nói: “Hoàng hậu thật sự không có ơn gì với ngươi?”
Ngụy thái y nhìn Triệu Phúc, Triệu Phúc lắc đầu, Ngụy thái y sờ mũi mình rồi nói: “Ta không lo hoàng hậu, ta chỉ lo cho vương gia.”
La Duy lấy làm kỳ quái, nói: “Ngươi lo cho ta cái gì?”
“Ngài đối với đại điện hạ rất tốt.” Ngụy thái y nói: “Nếu đại điện hạ biết mẫu hậu và cữu cữu của nó bị vương gia hại, liệu đại điện hạ còn có thể đối xử với vương gia giống như bây giờ không?”
“Ngươi thật đúng là…” La Duy nhíu mày: “Ta không thích trẻ con, cho nên ngươi không cần lo lắng.” La Duy nói rồi quay về phòng ngủ thay quần áo.
Ngụy thái y vẫn đi theo sau La Duy: “Ngươi không thích trẻ con? Ta thấy ngươi đối xử với Ưu thiếu gia rất tốt mà!”
“Đó là cháu của ta.” La Duy nói: “Sao ta có thể không xót trẻ con nhà mình?”
Ngụy thái y không nhịn nữa: “Vương gia, trẻ con Long gia cũng là cháu của ngươi mà?”
La Duy dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn Ngụy thái y: “Hôm nay ngươi nói hơi nhiều thì phải?”
Ngụy thái y tháy ánh mắt La Duy trở nên lạnh lùng, biết mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.
“Chúng ta đi.” La Duy nói với Triệu Phúc rồi ra ngoài trước.
Triệu Phúc nhìn Ngụy thái y tỏ vẻ thông cảm, rồi đi cùng La Duy.
Ngụy thái y đứng một mình trong thư phòng, lẩm bẩm: “Là do ta tốt bụng mà, chẳng lẽ không ai nghĩ đến chuyện sau này hay sao? Nếu thực sự động đến hoàng hậu, rồi sau này ngươi không nỡ bỏ rơi đại điện hạ thì phải làm sao?”
La Duy lúc này đã đi ra ngoài, không thể trả lời câu hỏi của Ngụy thái y.
Ngụy thái y đặt mông ngồi xuống ghế trong thư phòng, gãi gãi đầu, ông thật sự lo cho La Duy, trên đời không phải cái gì cũng nên gay gắt quá, La Duy hiện tại chẳng có vẻ gì là nghe theo ông cả. Ngụy thái y cảm thấy, dường như La Duy đang sống không có mục đích gì, cảm giác ấy khiến Ngụy thái y sợ hãi, nhưng lại chẳng có cách nào nói ra.
Điện Kim Loan, các văn võ đại thần rất nhanh đã đến đông đủ.
Chuyện Thường Lăng mang binh tấn công hoàng cung, nay ở thượng đô không ai không biết, không ai không bàn luận. Các đại thần khi nhận được thông báo đến điện Kim Loan, không ai dám chậm chạp, đều mau chóng chạy tới.
Triệu Hạc Niên mang binh canh giữ bên ngoài điện Kim Loan, mà thi thể Thường Lăng đang để dưới bậc thang đại điện. Các đại thần đi qua xác gã đều bất giác nhắm nghiền hai mắt.
Tạ Ngữ là người đầu tiên đứng giữa điện ở Kim Loan, chúng thần tiến vào sau, tất nhiên đều hỏi Tạ Ngữ đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Ngữ chỉ lắc đầu không đáp. Trước khi hắn đến điện Kim Loan cũng chưa bàn bạc gì với La Duy, hắn không biết La Duy muốn nói gì với chúng thần. Để không xảy ra sai lầm, Tạ Ngữ dứt khoát câm miệng, hết thảy cứ chờ La Duy đến rồi nói sau.
La Duy cùng Trữ Phi bước vào đại điện.
Chúng thần vốn đang ầm ĩ bàn tán trong điện Kim Loan, sau khi nhìn thấy hai người đó thì lặng ngắt như tờ.
La Duy nhìn quần thần, nói với Trữ Phi bên cạnh: “Tử Chu, ngươi đọc chiếu thư của bệ hạ đi.”
Trữ Phi cúi người hành lễ với La Duy, đứng trên bậc ngọc, mở chiếu thư của Long Huyền, cao giọng đọc.
Trong chiếu thư của Long Huyền, chẳng những nói để La Duy nhiếp chính, phong La Duy là nhiếp chính Cẩm thân vương, mà còn thông báo với quần thần chuyện binh bại ở Bắc Yến.
Trữ Phi đọc xong chiếu thư này hồi lâu, cả đại diện không một ai lên tiếng.
“Tín hoàng thúc.” Cuối cùng vẫn là La Duy lên tiếng gọi Tín vương Long Di trước: “Người hãy tới xem đây có đúng là chiếu thư bệ hạ viết hay không.”
Tín vương nay chỉ là một hoàng thúc, quyền lực trong tay không lớn như hồi Hưng Võ triều, nhưng thân phận lại cao hơn không ít, nghe La Duy nói vậy, Tín vương gia tuyệt không khách khí.
Trữ Phi nghe theo ý La Duy, bước xuống bậc ngọc đưa chiếu thư của Long Huyền cho Tín vương xem.
“Là bệ hạ tự tay viết.” Tín vương không biết bút tích Long Huyền, nhưng chỉ liếc mắt đã thấy dấu ngọc tỷ đóng trên chiếu thư.
“Các ngươi còn có ai muốn nhìn tận mắt không?” Sau khi Tín vương lên tiếng xác nhận, La Duy mới hỏi quần thần trong đại điện.
433. Thảo luận chính sự ở điện Kim Loan
“Khấu kiến nhiếp chính vương gia.” Lý thân vương Long Hành là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất sau khi La Duy đặt câu hỏi.
Long Hành quỳ, liền có đại thần quỳ xuống theo.
“Vương gia.” Tín vương sửng sốt một lát, rồi cũng quỳ xuống trước La Duy.
Tín vương quỳ rồi, cả điện lập tức quỳ rạp xuống.
Triệu Phúc đặt một chiếc ghế màu đen để La Duy ngồi trước ngự án thư.
La Duy ngồi trên ghế, nói với chúng thần dưới bậc ngọc: “Đứng lên đi.”
Lúc này Triệu Hạc Niên đang ở bên ngoài, Trữ Phi đứng bên cạnh La Duy, Long Hành và Tín vương Long Di đều công nhận La Duy là nhiếp chính vương, cho dù trong lòng chúng thần vẫn còn nghi vấn hay không phục, thì cũng phải cúi đầu trước La Duy. Thi thể Thường Lăng đặt trước điện, đám người này sợ đó là ví dụ La Duy cho họ xem, nên chẳng ai dám lấy mạng mình ra trêu đùa cả.
“Ta còn có một việc muốn nói với các ngươi.” La Duy nói: “Dụ vương Tường đã chết bệnh ở Ngô Châu từ mấy ngày trước, ít ngày nữa thi thể sẽ về đến kinh.”
Khi La Duy nói những lời này, điện Kim Loan như nổ tung.
“Vương gia.” Lập tức có đại thần bước ra khỏi hàng hỏi La Duy: “Vì sao Dụ vương gia qua đời?”
“Cái chết của Dụ vương là do ngoài ý muốn.” Long Hành nói: “Các vị đừng lo lắng, cái chết của Dụ vương không liên quan gì đến chiến sự Nam Chiếu cả.”
“Hoàng thất sẽ điều tra lý do Dụ vương qua đời.” La Duy nhìn Long Hành: “Sẽ có câu trả lời cho các vị.”
“Vậy tại sao Thường Lăng lại làm phản?” Lại có đại thần hỏi.
“Cái này phải hỏi gã chứ.” La Duy nói: “Sao ta biết được nguyên do gã làm phản? Gã mang binh tấn công hoàng cung, cho nên có thể là do có người trong cung cấu kết với gã. Việc này ta cũng sẽ điều tra, các ngươi hãy cho ta chút thời gian, sau khi điều tra ta sẽ có câu trả lời.”
Thường Lăng cấu kết với người trong cung, “người trong cung” này hẳn là Thường thị hoàng hậu rồi! Trong lòng chúng thần đều sáng tỏ.
“Vương gia.” Lập tức liền có đại thần hỏi La Duy: “Hoàng hậu nương nương hiện đang ở nơi nào?”
“Một ngoại thần như ngươi vì sao phải gặp hoàng hậu nương nương?” La Duy lạnh nhạt nói: “Hay là ngươi nghĩ ta muốn hại hoàng hậu?”
“Hạ quan không dám.” Đại thần này vội chối.
“Thường Lăng khởi binh làm loạn là chuyện thật.” La Duy nói: “Các ngươi không tin thì lát nữa cứ tự đến cửa Nam hoàng cung mà xem, thi thể ở đó còn chưa chở đi đâu.”
“Vậy rốt cuộc vì sao Dụ vương qua đời?” Tín vương luôn thân cận với Long Tường lúc này mới lên tiếng: “Ngươi và Lý vương nói do ngoài ý muốn, nhưng là chuyện ngoài ý muốn thế nào?”
“Chuyện này để lát nữa hồi cung, ta sẽ nói với hoàng thúc.” La Duy nói: “Đây là chuyện hoàng gia, không nên nói trên triều đinh.”
“Vậy vương gia có phát binh đến Bắc Yến không?” Một quan võ bước ra khỏi hàng hỏi La Duy.
“Ta cũng từng nghĩ thế.” La Duy nhìn mấy võ tướng trong đám người, đều là lão tướng, những người này còn có thể chinh chiến sa trường hay sao?
“Vương gia có ý gì vậy?” Quan võ này hỏi.
“Vương thượng thư.” La Duy gọi Binh bộ Vương thượng thư: “Ngươi hãy nói cho mọi người biết trong triều còn bao nhiêu binh mã đi.”
Vương thượng thư đầy vẻ u sầu, khiến những người nhìn thấy sắc mặt ông đều chột dạ. Vương thượng thư cũng không nhiều lời, chỉ nói với chúng thần: “Trong triều hiện tại không còn binh lính để phái đi.”
Vương thượng thư nói vậy, những người trong đại điện đều im lặng.
“Cứ nói đi.” La Duy đợi một lát, không thấy ai nói gì liền lên tiếng trước: “Các ngươi có cách nào giúp bệ hạ thoát khỏi bãi Hoán Khê không?”
“Trữ tướng quân về triều để điều binh?” Có ngừoi hỏi Trữ Phi.
Trữ Phi đáp: “Ta phụng chỉ về triều điều binh.”
“Vậy bệ hạ còn có ý chỉ gì nữa?”
“Bệ hạ nói hết thảy cứ để Cẩm vương gia làm chủ.”
Trữ Phi được La Duy một tay đề bạt, chúng thần không hoàn toàn tin lời Trữ Phi, thế nhưng chiếu thư của Long Huyền ở đó, cho nên không ai dám ra mặt bác bỏ lời Trữ Phi.
“Các ngươi chỉ biết đặt câu hỏi mà không có chủ ý gì hay sao?” La Duy cười lạnh: “Hay là… các ngươi không phục?”
“Hạ quan không dám.” Chúng thần thấy giọng La Duy khác lạ, đều vội vã khom người nói.
Nhìn hoàng thất, văn võ đại thần dưới bậc, ai cũng khom lưng cúi đầu nói không dám, La Duy đột nhiên hiểu rõ, vì sao Long Huyền cố chấp đoạt lấy ngôi vị hoàng đế đến vậy, thì ra đây chính là cảm giác quân lâm thiên hạ sao?
Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Có nên để La Vũ Hiên ở Nam Chiếu tới Bắc Yến?”
Lời Tạ Ngữ vừa nói ra, lập tức liền có đại thần tỏ vẻ tán đồng, nếu triều đình hiện tại không còn binh lính, chi bằng cử La Tắc từ Nam Chiếu đến Bắc Yến cứu giá.
Trữ Phi há miệng, muốn nói lại thôi.
La Duy chú ý tới cử động này của Trữ Phi nhưng không vội hỏi, từ lúc ấy cho đến tận sau giờ ngọ, La Duy vẫn không nói thêm lời nào, y chỉ lẳng lặng nghe chúng thần trong điện thảo luận. Nghe những người này từ thảo luận biến thành tranh luận, rồi có cả chửi rủa. Nhìn Tạ Ngữ không thể không làm người hòa giải, La Duy mới hiểu ra một đạo lý, có một số việc không thể nói trên triều đình, bởi vì những người này căn bản không thể cho y một đáp án.
Mắt thấy hai phe ý kiến trái chiều, tranh cãi đến nỗi mặt mũi đỏ gay, suýt nữa thì giơ nắm đấm, La Duy rốt cục cũng đứng lên.
Nhìn thấy La Duy đứng dậy, trong điện chợt lặng ngắt như tờ.
La Duy lạnh lùng đảo mắt qua chúng thần, dừng lại lâu một chút ở chỗ hai vị đại thần định đánh nhau kia, đến tận khi hai người chột dạ cúi đầu. Hừ lạnh một tiếng, La Duy phẩy tay áo bỏ đi, Long Huyền làm hoàng đề thật vất vả, xảy ra chuyện lại chẳng thể dùng đại thần nào!
“Bãi triều!” Triệu Phúc vội vàng hô, chạy theo sau La Duy.
“Mời Tín vương đến Y Cẩm viên.” La Duy nhỏ giọng lệnh cho Triệu Phúc.
Triệu Phúc vội chạy đi tìm Tín vương Long Di.
Tạ Ngữ vẫn ở lại trong điện nhìn chúng thần rời đi.
Trữ Phi đi theo sau La Duy.
Ra khỏi điện Kim Loan, La Duy lên kiệu rồi hỏi Trữ Phi: “Có nên gọi nhị ca ta từ Nam Chiếu trở về?”
Trữ Phi đi theo cạnh kiệu La Duy, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy chiến sự ở Nam Chiếu không thể ngừng, nếu lúc này để Vũ Hiên ca trở về, Khải Triết vương binh bại, Gia Ninh đế sẽ làm mọi cách bảo vệ đế vị của mình. Nếu đại quân Nam Chiếu theo đến Bắc Yến thì sao? Nếu vậy thì Đại Chu chúng ta phải chống lại quân ba nước, khi đó chẳng phải tình thế sẽ càng tệ hơn sao?”
La Duy nghe Trữ Phi nói liền lâm vào trầm tư. Trữ Phi nói có lý, nếu họ một mình chống lại đại quân ba nước, Chu quân sẽ chẳng có nổi một cơ hội chiến thắng, phải làm thế nào đây? La Duy nghĩ mãi chẳng ra đầu mối.
“Ta nghe nói Bắc Yến mùa xuân vẫn có tuyết rơi?” Trữ Phi hỏi La Duy.
“Đúng vậy.” La Duy trả lời: “Chỗ đó chỉ có mùa đông mùa hạ, ta không cảm thấy Bắc Yến có hai mùa xuân thu.”
“Đó chính là lý do mà ngươi có thời gian hai tháng nữa.” Trữ Phi nói: “Ngươi có cảm thấy không đủ không?”
“Vậy lương thảo thì sao?” La Duy hỏi: “Khi huynh đi, lương thảo còn chống đỡ nổi hai tháng hay không?”
434. Hoàng thúc lục soát hoàng cung
La Duy hỏi tới lương thảo, Trữ Phi mới chợt nhớ ra, vì nóng lòng muốn trấn an La Duy, nên y quên khuấy mất việc này.
“Để ta cân nhắc lại.” La Duy nói: “Huynh đi ngủ một lát đi.”
“Ta không mệt.” Trữ Phi vội nói.
“Huynh vừa té xỉu đấy.” La Duy thấp giọng: “Đi ngủ một giấc đi, Y Cẩm viên không tính là ở trong cung, nên huynh đừng lo lắng.”
“Ta không lo lắng điều này.” Trữ Phi nói.
La Duy ngáp một cái, kỳ thật y vẫn luôn muốn ngủ, chỉ là khi nằm trên giường, ý lại không ngủ nổi.
“Ngươi mệt lắm à?” Trữ Phi hỏi.
“Không đâu.” La Duy xoa xoa mặt: “Khi huynh ngủ dậy hãy tới xem tình hình của hoàng hậu và hai thái hậu giúp ta.”
“Ừ.” Trữ Phi gật đầu.
“Huynh tốt hơn Minh Viễn nhiều.” La Duy nói.
“Là sao?”
“Người đọc sách thường xấu tính, bắt huynh ấy vào hậu cung chẳng thà lấy mạng huynh ấy cho rồi.”
Trữ Phi nghe La Duy nói vậy chỉ cười: “Hai người các ngươi cứ gặp nhau là đấu võ mồm, đến bây giờ vẫn thế, không mệt hay sao?”
“Tạ đại nhân là người bận rộn, không thể thường xuyên gặp mặt như khi ta còn ở tướng phủ.” La Duy nói.
Trữ Phi trầm mặc giây lát, rồi mới nói với La Duy: “Hồi còn ở tướng phủ thật tốt, khi đó Lam còn…”
“Đừng nhắc đến Lam.” La Duy chặn lời Trữ Phi lời: “Hãy để hắn sống bình yên đi, ở bên ta chẳng có gì tốt cả, ngoài xui xẻo cũng chỉ có xui xẻo mà thôi.”
Trữ Phi vỗ vỗ cánh tay La Duy: “Được rồi, không nhắc đến hắn nữa.” Y nói với La Duy: “Ngươi yên tâm, lúc này đây nếu Lam có thể bình an trở về, nhất định chiến công sẽ được ghi nhận, rồi Lam sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
“Ừ.” La Duy cười nhẹ.
Đoàn người đến Y Cẩm viên, La Duy sai Triệu Phúc hầu hạ Trữ Phi đi tắm, để Trữ Phi ngủ một giấc thật ngon.
La Tri Ý đưa Long Tiêu đến thăm La Duy, tiểu hoàng tử vừa tỉnh ngủ đã được Long Thập đưa đi nghịch tuyết đến tận bây giờ, không hề biết chuyện gì xảy ra bên ngoài Y Cẩm viên.
La Duy kiên nhẫn chơi với Long Tiêu một lát rồi nói với Long Tiêu: “Tiêu nhi, con ở lại chỗ lục hoàng thúc vài ngày được không?”
Long Tiêu nhìn La Tri Ý đang nắm tay mình: “Vậy hoàng tổ mẫu thì sao ạ?”
“Hoàng tổ mẫu cũng ở lại đây mấy ngày.” La Duy cười nói: “Tiêu nhi, sao hoàng tổ mẫu có thể bỏ con lại được?”
“Vậy con sẽ ở lại chỗ lục hoàng thúc.” Nghe nói La Tri Ý cũng sẽ ở nơi này, Long Tiêu lập tức nhận lời La Duy.
La Tri Ý thấy Long Tiêu gật đầu, liền nói: “Lục hoàng thúc còn có việc phải làm, Tiêu nhi đi chơi với hoàng tổ mẫu nào.”
“Hoàng tổ mẫu cũng thích nghịch tuyết ạ?” Long Tiêu hỏi La Tri Ý.
La Tri Ý nắm tay Long Tiêu đi ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành Long Tiêu.
“Thập.” La Duy nhìn Long Tiêu đi ra ngoài, mới nói với Long Thập đứng bên cạnh: “Ngươi đón hai vị hoàng tử khác đến đây, cứ nói là ý chỉ của Thái Hậu nương nương.”
“Vâng.” Long Thập vội lao ra ngoài.
“Ra ngoài hết đi.” La Duy ra lệnh cho người trong thư phòng ra ngoài hết, rồi mới suy nghĩ xem nên làm gì đây.
Tạ Ngữ tiễn bước chúng thần ở điện Kim Loan xong, cùng Tín vương Long Di đến Y Cẩm viên.
La Duy nhìn bản đồ Bắc Yến trải trên mặt đất, thấy hai người bước vào, vội hành lễ với Tín vương.
“Rốt cuộc chuyện Long Tường là sao?” Điều Tín vương quan tâm nhất vẫn là cái chết của Long Tường.
“Minh Viễn, huynh nói đi.” La Duy nói với Tạ Ngữ: “Chuyện này, chúng ta không cần nói dối Tín hoàng thúc.”
“Nói dối ta?” Tín vương vội hỏi: “Chuyện Tường chết quả thật có khuất tất?”
“Đúng ạ.” La Duy hành lễ với Tín vương rồi tiếp tục nhìn bản đồ dưới chân: “Việc này mong hoàng thúc làm chủ.”
“Rốt cuộc là sao đây?” Tín vương cao giọng hỏi Tạ Ngữ.
La Duy nói không cần giấu diếm, Tạ Ngữ không còn gì bận tâm, kể hết chuyện về Long Tường với Tín vương.
Tín vương nghe Tạ Ngữ kể chuyện, ngẩn ra hồi lâu, môi run run không nói thành lời.
“Con cảm tháy nhất định bức thư kia vẫn còn ở điện Hưởng Niên.” La Duy đột nhiên nói: “Con chưa lục soát điện Hưởng Niên, chi bằng hoàng thúc hãy mang theo người lục soát chỗ đó đi ạ.”
“Vân Khởi!” Tín vương run run hỏi La Duy: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
“Biết chứ ạ.” La Duy không ngẩng đầu: “Nhưng sự thật chính là như vậy, không phải hoàng thúc cứ đến điện Hưởng Niên lục soát sẽ biết hay sao? Hoàng thúc từng chỉ huy quân đội, cũng từng nhận được chiến báo, lại là trưởng bối, ngài đi là hợp lý nhất.”
Tín vương mang theo một đội thị vệ của Y Cẩm viên đi về phía điện Hưởng Niên.
“Triệu đại tướng quân đâu?” Tín vương đi rồi, La Duy mới hỏi Tạ Ngữ.
“Ông ấy đưa binh về quân doanh, nói là lát nữa sẽ đến gặp ngươi.” Tạ Ngữ nói: “Những người bắt được thì tính sao? Giải đến Hình bộ, hay là…”
“Đưa ra chợ, giết.” La Duy không đợi Tạ Ngữ nói xong đã cắt lời: “Để dân chúng biết kết cục của kẻ phản bội là như thế này.”
“Không thẩm vấn?”
“Bắt ngay tại trận, còn thẩm vấn gì nữa?”
“Ta đi sắp xếp.” Tạ Ngữ không cần nhìn cũng biết La Duy đang nổi giận.
Thư phòng lại chỉ còn lại một mình y, La Duy dứt khoát ngồi nhìn bản đồ Bắc Yến, đầu y đã nghĩ đến phát đau, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra cái gì.
Tín vương Long Di cũng không biết đã có một hồi chém giết tại điện Duyên Niên, hắn mang người đến điện Hưởng Niên, gọi tất cả thái giám cung nữ trong điện ra sân, rồi sai người vào lục soát.
Điện Hưởng Niên to như vậy, muốn tìm ra một bức chiến báo không phải chuyện dễ dàng. Tín vương lục soát từ khi mặt trời lên cao cho đến khi mặt trời khuất núi.
Đối với người thượng đô, một ngày này quá là mạo hiểm. Đầu tiên nghe nói Thường quốc cữu làm phản, sau đó lại nghe nói cửa Nam hoàng cung có đánh nhau, sau đó nữa, hơn trăm người mang tiếng là phản quân bị đưa ra chợ chém đầu, đầu người treo trên pháp trường để làm gương cho dân chúng. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn khi thấy hơn trăm cái đầu người đầy máu, thì triều đình lại phát bố cáo, một là Cẩm vương Duy trở thành nhiếp chính Cẩm thân vương, trông coi triều chính, hai là Thường thị phản quốc, triều đình treo giải thưởng truy nã dư đảng của Lĩnh Nam Thường thị.
Mọi người ồn ào bàn tán về hai bố cáo, lập tức đã có người cẩn thận phát hiện có binh lính đứng ở đầu đường. Người thượng đô hoảng sợ về nhà đóng kín cửa, phố lớn ngõ nhỏ một mảnh tiêu điều.
La Duy ở trong thư phòng đến tận bữa tối, khi Triệu Phúc vào hỏi La Duy đêm nay muốn ăn những gì, thì Long Thập Nhất canh giữ ở điện Duyên Niên chạy đến, đầy vẻ kích động.
“Làm sao thế?” La Duy hỏi.
“Thái Hoàng Thái Hậu nương nương không ổn rồi.” Long Thập Nhất nói với La Duy: “Vương gia, nên làm cái gì bây giờ?”
“Không ổn?” La Duy nói: “Ngất rồi à?”
Long Thập Nhất lắc đầu: “Có vẻ như không thở nổi, mặt mũi xanh lè.”
“Đưa về cung Đông Phật.” La Duy không thèm quan tâm đến tính mạng Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu, không nhanh không chậm nói: “Lát nữa ta sẽ đến thăm.”
435. Đoan Mộc thị qua đời
Đêm hôm sau, đèn cung đình phản xạ trên nền tuyết, khiến ánh mắt người đi trong bóng tối có gì đó kỳ quặc.
La Duy ngồi trên kiệu, nhìn cung Đông Phật trước mắt, đây là nơi thanh tịnh, nếu nói về sự tĩnh lặng thì La Duy cũng rất thích nơi này. Chỉ là khi nghĩ đến người ở đây, La Duy liền không còn hứng thú thưởng thức phong cảnh nữa.
Kiệu vào cửa cung Đông Phật, La Duy liền nói với Ngụy thái y đi cùng: “Ngươi vào khám cho bà ta xem sao, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
“Vâng.” Ngụy thái y vội đi theo một cung nữ cung Đông Phật.
“Chúng ta ra hành lang chờ đi.” La Duy ngẩng đầu nhìn tuyết bay ngợp trời, nói với các tùy thị.
Kiệu La Duy được khiêng đến hành lang, đoàn người đều đứng dưới hành lang tránh gió tuyết cùng y.
Ngụy thái y vào phòng ngủ Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu một lát, liền vội vàng đi ra.
“Thế nào?” La Duy hỏi.
Ngụy thái y đứng cạnh kiệu La Duy thì thầm: “Mạng Thái Hoàng Thái Hậu vẫn còn có thể cứu.”
La Duy gõ gõ tay vịn kiệu mềm: “Thái Hoàng Thái Hậu nương nương thật sự không thể cứu chữa?”
Ngụy thái y lui về phía sau vài bước, sau đó khom người nói với La Duy: “Vâng, hạ quan vô năng, xin vương gia trách phạt.”
La Duy hạ kiệu, nói với Ngụy thái y: “Mạng người là do trời định, ta trách ngươi sao được?”
Ngụy thái y lui sang một bên, La Duy đang giết người, chỉ là ông không dám phán hành động của y là đúng hay sai. Đoan Mộc có ân oán với La gia, không phải đến thời La Duy mới có thù, lại không phải là việc mà một thái y nho nhỏ có thể nhúng tay vào. Một điều đáng mừng duy nhất, đó là người của Đoan Mộc gia còn sống chỉ còn mỗi Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu này.
“Các ngươi chờ ở đây.” La Duy nói với thủ hạ, rồi lập tức đi vào phòng ngủ của Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu.
“Là ai? Thái y sao?” Thái Hoàng Thái Hậu nằm trên giường nghe được tiếng bước chân, vội vàng hỏi.
La Duy đi tới trước giường Thái Hoàng Thái Hậu, tuy rằng chỉ có một ngọn nến đặt ở đầu giường, nhưng vẫn đủ để y nhìn tháy dáng vẻ của Đoan Mộc thị lúc này. Tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, làn da khô vàng, xuất hiện chi chít vết đồi mồi. La Duy từng nghe nói, Đoan Mộc thị khi còn trẻ xinh đẹp như hoa, xem ra năm tháng quả là một con dao sắc, hiện tại chẳng thể nhìn ra chút bóng dáng nào của quá khứ trên người lão phụ nhân này.
“Ngươi… ngươi là ai?” La Duy đứng trong bóng tối, Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu không nhìn rõ mặt y.
“Thái Hoàng Thái Hậu, ta là La Duy.” La Duy thấp giọng nói.
Nếu không phải Thái Hoàng Thái Hậu không còn sức, thì nhất định sẽ từ trên giường bật dậy: “Ngươi… ngươi tới đây làm gì?!” Bà ta lớn tiếng hỏi La Duy.
“Bây giờ triều đình do ta nhiếp chính.” La Duy nói: “Thái Hoàng Thái Hậu sẽ chết, ta chỉ đến thăm một chút thôi mà.”
“Ai gia cần thái y!” Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu đầy vẻ hoảng sợ, hiện tại bà ta chỉ có thể há to miệng thở phì phò, lão phụ nhân biết rõ, người bà ta cần lúc này là một thái y: “Thái y vừa rồi đâu? Ngươi mau gọi ông ta vào!”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ để thái y vào à?” La Duy hỏi: “Ta sẽ cứu ngươi chắc?”
“Tiểu tiện nhân!” Thái Hoàng Thái Hậu mắng.
La Duy cười: “Lão thái bà, hay là ngươi thử cầu xin ta xem sao, biết đâu ta sẽ mềm lòng để thái y vào xem bệnh cho ngươi.”
“Ai gia có chết cũng sẽ không cầu xin ngươi!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu thở hổn hển: “Ngươi đừng mơ!”
“Vậy ngươi cứ chờ chết đi.” La Duy nhìn phòng ngủ này, thấy một pho tượng Quan Âm: “Ngươi cũng thờ Quan Âm cơ đấy.” Y nói với Thái Hoàng Thái Hậu: “Quan Âm có thể phù hộ ngươi sao? Lão thái bà, đời này ngươi đã hại nhiều người như vậy, ngươi nghĩ sau khi chết ngươi sẽ tới nơi nào?”
“Tiểu súc sinh!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu mắng: “Ngươi sẽ không chết hay sao? Trên tay ngươi chẳng lẽ chưa từng dính máu?!”
“Khi ta chết sẽ xuống địa ngục.” La Duy nói: “Ta không nghĩ ta có thể đến nơi nào khác, có lẽ ngài hãy ở địa phủ chờ ta, chúng ta cùng tắm trong chảo dầu sôi cũng hay đấy. Địa Ngục có mười tám tầng, hình như chúng ta nên chờ nhau ở tầng dưới cùng thôi.”
“Nói hươu nói vượn!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu cao giọng kêu lên, sau đó kịch liệt thở dốc.
La Duy lạnh lùng nhìn lão phụ nhân, người trên giường như con cá mắc cạn, há to miệng giãy dụa thở dốc.
“Thái y, ta muốn thái y!” Cảm giác cái chết đến gần khién Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu sinh ra sợ hãi, bà ta vươn tay về phía La Duy.
La Duy nhìn bàn tay khô gầy, không hề động đậy.
“Huyền nhi sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu khó khăn lắm mới thở được, độc ác nói với La Duy.
“Long Huyền?” La Duy bật cười: “Nếu hắn thật sự hiếu thuận với ngươi, thì tại sao sau khi trở thành hoàng đế vẫn nhốt ngươi ở trong đây? Lão thái bà, ngươi đã sống trong cung cả đời, chút chuyện nhỏ ấy ngươi cũng không hiểu hay sao?”
“La Duy.” Hai mắt Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên tràn đầy phẫn nộ, cao giọng ác độc nhìn La Duy nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng ai gia không biết ngươi là thứ gì sao? Ngươi chẳng qua chỉ là thứ dơ bẩn bị tiểu quan quán điều giáo, ngươi nghĩ ngươi sạch sẽ sao? Huyền nhi vì sao lại hướng về ngươi cơ chứ? Thân thể ngươi lợi hại thật đấy! Đúng là cùng một dạng với người mẹ chỉ biết câu dẫn nam nhân của mình, tiện nhân!”
Nghe được chuyện xưa mà bản thân không muốn nghĩ tới, sắc mặt La Duy trầm xuống: “Thì ra là ngươi?”
“Không sai, là ai gia.” Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Ai gia không ngờ ngươi sẽ sử dụng thủ đoạn của tiểu quan với Huyền nhi, ai gia phải biết chứ, con của kỹ nữ sao có thể không câu dẫn nam nhân? Khi đó ai gia nên giết ngươi mới phải!”
“Long Huyền biết việc này không?” La Duy đột nhiên hỏi, không biết vì sao, y chợt nghĩ mình đã biết đáp án rồi.
“Sao nó có thể không biết chứ?” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu cố hít thở, cười lớn nói: “Có lẽ nó nên vừa lòng vì Khô Lục dạy dỗ ngươi rất tốt!”
“Thì ra là vậy.” La Duy cúi người, dí sát mặt vào Thái Hoàng Thái Hậu, cười nói: “Ta có phải tiện nhân hay không tuyệt đối không quan trọng! Trước hết ngươi hãy tới địa phủ đi, ta thấy ngươi đừng vọng tưởng được xuống hoàng lăng nữa, hãy để ta tìm một nơi cho ngươi an thân!”
“Ai gia là Thái Hoàng Thái Hậu!”
“Đúng, nhưng hiện tại người làm chủ cho ngươi lại là ta!”
“La Duy!!!!”
“Ngươi cho rằng hai vị tiên hoàng còn nguyện ý gặp ngươi sao? Ngươi không soi gương à? Thần linh đứng cao ba thước, chuyện ngươi làm, thần quỷ đều nhìn thấy được. Lão thái bà, trước hết ngươi cứ nghĩ xem, khi chết rồi ngươi sẽ ăn nói với đám ma quỷ này ra sao!”
“Thái y!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu hô to lên: “Người đâu, người đâu! La Duy muốn giết ai gia! Người đâu!”
La Duy kéo chăn đắp lại cho Thái Hoàng Thái Hậu, thổi tắt ánh nến đầu giường: “Chờ chết đi, kỳ thật để ngươi chết như vậy đã là sự khai ân của ta rồi!”
“Người đâu, người đâu! Thái y, ta muốn thái y!…”
Cửa đã đóng, thế nhưng tiếng gào thét của Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu vẫn truyền ra, La Duy ngoắc Ngụy thái y đến gần: “Ngươi canh giữ ở đây, khi nào người chết thì báo với ta.”
“Hạ quan tuân lệnh.” Ngụy thái y vội đáp lời.
“La Duy, ngươi cùng lắm chỉ là một món đồ chơi!” Tiếng Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu rõ mồn một truyền ra: “Huyền nhi chí tại thiên hạ, nó sẽ không bị tiện nhân như ngươi mê hoặc lâu đâu! Ngươi sẽ không bao giờ được chết tử tế!”
“Vương gia?” Ngụy thái y lén nhìn La Duy.
“Cứ để bà ta chửi.” Khóe miệng La Duy mang theo chút ý cười, nhưng trong mắt người khác, nụ cười của y còn lạnh hơn cả băng tuyết ngoài kia.