Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 91: Chương 91




15 Replies451. Lại có tang

Trách lầm Long Huyền nhưng mặt La Duy vẫn lạnh te, không cần độc dược thì người này cũng có thể dùng cách khác để đối phó với đại ca. La Duy quay đầu nhìn La Khải, thầm tính toán, y không thể để La Khải ở lại thượng đô quá lâu, tốt nhất là giúp La Khải mau về Vân Quan một chút. Chỉ khi La Khải về tới Vân Quan y mới có thể an tâm, ít nhất ở Vân Quan thì Long Huyền mới không thể hại La Khải dễ dàng.

La Khải nhìn La Duy lắc đầu, La Duy vừa làm như vậy đối với Long Huyền, khiến La Khải cũng sinh ra ảo giác, dường như tiểu đệ hắn mới là kẻ đi bắt nạt người ta.

“Ngươi không nói gì với trẫm ư?” Long Huyền hỏi La Duy nói.

Đúng lúc này Phúc Lai ở bên ngoài cao giọng: “Bệ hạ!”

Giọng nói lanh lảnh mang theo nức nở, khiến cả ba người trong phòng đều thấy chói tai.

“Vào đi.” Long Huyền lên tiếng, để Phúc Lai phải phát ra âm thanh này, hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra, Long Huyền không khỏi phiền lòng.

Phúc Lai chạy vào, lập tức quỳ rạp xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Long Huyền hỏi.

“Thái Hậu nương nương…” Phúc Lai khóc nấc lên, bẩm với Long Huyền: “Thái Hậu nương nương hoăng (qua đời) rồi!”

La Duy vội hỏi: “Ngươi nói rõ hơn xem, là Thái Hậu nương nương cung nào hoăng?”

Phúc Lai nói: “Là… là Thái Hậu nương nương điện Hưởng Niên.”

La Duy xoay người về phía Phúc Lai, Liễu thị kia chết rồi? Điều đó là không thể! La Duy nhớ rõ một tháng trước thái y còn nói với y, rằng nữ nhân này chỉ không khỏe một chút, tinh thần không được tốt, sao một người không bị bệnh nặng lại chết đột ngột thế này?“Thái y nói như thế nào?” La Duy dường như đã quên Long Huyền đang ở phía sau mình, hỏi Phúc Lai: “Thái Hậu nương nương vì sao mà chết?”

Trán Phúc Lai dán trên mặt đất: “Nô tài không biết, mong bệ hạ di giá điện Hưởng Niên.”

“Người ở điện Hưởng Niên đều là người chết cả à?” La Duy khó có thể tin được chuyện này: “Ngay cả chuyện vì sao Thái Hậu nương nương mất mà cũng không ai biết?”

Phúc Lai quỳ gối, đầu cũng không dám ngẩng.

La Duy muốn quay đầu nhìn xem Long Huyền định nói ra sao, nhưng chưa kịp quay lại đã nghe đại ca La Khải kêu lên sợ hãi: “Bệ hạ!”

La Duy vội xoay người lại, tất nhiên động tác của y không nhanh bằng La Khải, đến khi La Duy quay đầu, đã thấy Long Huyền ngã nhào xuống, được La Khải đỡ. La Duy sửng sốt, nhất thời không biết nên làm gì.

“Thái y, mau gọi thái y!” La Khải hét: “Bệ hạ ngất rồi.”

Vốn quen thấy vẻ cường thế của Long Huyền, lúc này La Duy nhìn Long Huyền được La Khải dìu lên long tháp, bộ dáng hôn mê bất tỉnh ấy thật khiến La Duy hoài nghi, người này là Long Huyền thật sao?

“Tiểu Duy!” La Khải thấy La Duy đứng bất động, vội gọi La Duy một tiếng.

“Truyền thái y!” La Duy thế này mới phục hồi tinh thần, ra lệnh cho Phúc Lai.

Phúc Lai cuống quít đứng lên, xông ra ngoài, vừa chạy vừa cao giọng gọi thái y.

La Duy đi tới cạnh giường Long Huyền, hỏi La Khải: “Hắn thế nào rồi? Sao đột nhiên lại như vậy?”

La Khải nói: “Có thể là do nghe được tin Thái Hậu nương nương mất, không chịu đựng nổi.”

La Duy nhìn Long Huyền đang chìm trong hôn mê, khuôn mặt mỏi mệt mà tái nhợt khiến La Duy khẽ nhíu mày, thế nhưng vẫn lạnh nhạt nói: “Hắn cũng có chuyện không chịu đựng nổi cơ à?”

La Khải không đáp lời, chỉ giúp Long Huyền đắp lại chăn.

Lúc này các thái y cũng chạy vào cùng Phúc Lai.

Thái y đứng đầu nhìn thấy La Duy, vội vàng hành lễ rồi hỏi: “Vương gia, bệ hạ sao thế ạ?”

“Bệ hạ ngất đi thôi.” La Duy nói: “Các ngươi mau xem bệnh.”

Thái y vội lần lượt bắt mạch cho Long Huyền.

La Duy tới trước mặt Phúc Lai: “Ngươi hãy gọi Tín vương gia vào.”

“Nô tài tuân lệnh.” Phúc Lai vội chạy ra ngoài, lúc này Tín vương đang ở trước điện Trường Minh chờ gặp vua, nên gã không cần ra khỏi cung tìm người.

Các thái y biết tình trạng của Long Huyền, vẻ sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt.

“Thế nào?” La Duy đứng phía sau hỏi.

Thái y đứng đầu vội bẩm lại với La Duy: “Hồi bẩm vương gia, bệ hạ chỉ là nhất thời tức giận, nghỉ một lát sẽ không có việc gì.”

Không phải bi thương quá độ, mà là tức giận ư? La Duy nhìn Long Huyền tò mò, Liễu thị kia đã sớm không nên tồn tại, thế nhưng người này sẽ không giết cả mẫu thân mình đấy chứ?

Lúc bấy giờ Tín vương bước nhanh đến, người chưa vào đến nơi đã lớn tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ làm sao?!”

Người tỏng phòng đều nhìn La Duy.

“Vân Khởi, đã xảy ra chuyện gì?” Tín vương lập tức hỏi La Duy.

La Duy nói: “Hoàng thúc, vừa rồi người ở điện Hưởng Niên báo lại, Liễu thị Thái Hậu nương nương hoăng, bệ hạ vì bi thương quá độ mà ngất đi.”

Thái y vừa bẩm báo với La Duy co rụt cổ, vừa rồi là lão nói sai, chết chắc rồi.

“Quá buồn hay quá tức giận kỳ thật không khác nhau.” Lúc này La Duy lại hảo tâm trấn an thái y: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”

“Hạ quan đa tạ vương gia.” Thái y này vội cảm tạ La Duy.

Tín vương không hiểu họ đang nói cái gì, trong đầu hắn chỉ rối tinh rối mù, Liễu thị chết rồi, ngày hôm qua Long Huyền vừa mới tới thăm bà ta, vậy mà nữ nhân này đã chết ngay?!

Một thái y lúc này mới châm lên huyệt nhân trung (chỗ giữa mũi và môi trên) của Long Huyền.

Một lát sau, Long Huyền mở mắt tỉnh lại.

“Bệ hạ.” Tín vương bước nhanh tới trước long tháp, khom người hỏi: “Bây giờ ngài cảm thấy thế nào?”

Long Huyền mới từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn Tín vương đột ngột xuất hiện nên chưa kịp phản ứng.

“Bệ hạ?” Tín vương thấy Long Huyền không để ý tới hắn, lại gọi Long Huyền một tiếng.

Lúc này La Duy mới bước lên, đứng sau Tín vương, nói với Long Huyền: “Bệ hạ vừa bi thương quá độ mà ngất đi, bệ hạ, bây giờ ngài đã thấy khá hơn chưa?”

Bi thương quá độ? Long Huyền muốn hỏi vì cái gì mà ta bi thương quá độ? Nghĩ một lúc, Long Huyền mới nhớ mẫu thân hắn đã qua đời.

Tín vương thấy khuôn mặt Long Huyền vừa có chút huyết sắc lại lập tức tái nhợt, vội nói: “Thái Hậu nương nương và tiên hoàng đoàn tụ, thần mong bệ hạ nén bi thương.”

Lời Tín vương khiến Long Huyền và La Duy đều cảm giác đây là một trò cười, Hưng Võ đế sẽ vui khi gặp nữ nhân mà ngài chán ghét từ khi còn sống sao? “Người báo tang đâu?” Long Huyền mở miệng nói: “Gọi vào, trẫm có chuyện muốn hỏi.”

Phúc Lai lại chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã đưa một cung nữ rụt rè vào đây.

Long Huyền để thái y đỡ, ngồi trên long tháp, không thèm liếc nhìn cung nữ kia một cái nào: “Thái Hậu nương nương hoăng lúc nào?”

Cung nữ lí nhí: “Thái Hậu nương nương luôn ngủ đến sau giờ ngọ mới tỉnh, nhưng hôm nay đã qua buổi trưa mà Thái Hậu nương nương còn chưa dậy, cho nên…”

“Trẫm hỏi là khi nào?!” Long Huyền không kiên nhẫn.

“Bệ hạ tha mạng!” Cung nữ bị tiếng rống của Long Huyền dọa sợ, dập đầu lia lịa xin tha.

452. Liễu thị tự sát

La Duy thấy cung nữ sợ hết hồn, càng thêm xác định Liễu thị Thái Hậu không phải chết già chết bệnh mà nhất định là có uẩn khúc.

“Thái y đâu?” Tín vương hỏi: “Thái y không xem qua?”

Dường như cung nữ này không nghe thấy lời Tín vương, chỉ liên tiếp dập đầu cầu xin Long Huyền tha mạng.

“Bệ hạ nên bãi giá điện Hưởng Niên xem sao.” La Duy nói với Long Huyền: “Có lẽ cung nữ này quá sợ hãi rồi.”

“Bãi giá.” Long Huyền nói một tiếng, trong lời La Duy có ẩn ý, hắn đương nhiên cũng nghe ra. Thế nhưng hiện tại không phải lúc để hắn so đo, hắn cũng không muốn so đo với La Duy.

Tín vương cũng định theo Long Huyền đến điện Hưởng Niên, nhưng bước được vài bước lại như nhớ ra điều gì, vội dừng lại đứng sang một bên.

“Các ngươi… các ngươi ở lại đây chờ trẫm đi.” Long Huyền nói với mọi người trong phòng.

“Thần tuân chỉ.” La Duy và mọi người trăm miệng một lời, rồi cùng chờ Long Huyền ở đây.

Long Huyền ngồi trên kiệu vội vã đến điện Hưởng Niên.

La Khải lúc này đứng cạnh La Duy, khẽ nói: “Hình như có gì kỳ lạ, sao cung nữ kia lại sợ đến thế?”

“Chúng ta bớt quan tâm đến chuyện của hắn thì hơn.” La Duy liếc nhìn quần thần đang chụm đầu bàn tán: “Ngược lại đệ rất hiếu kỳ, hắn đã nói gì với đại ca, uy hiếp huynh sao?”

Quần thần thấy ánh mắt La Duy đảo qua, nhất thời im bặt, đều đứng yên chờ Long Huyền trở về.

“Không có gì.” La Khải cười nói với La Duy: “Hôm nay ngươi lỗ mãng quá, sao lại xông vào đây? Lỡ chọc giận bệ hạ thì làm sao bây giờ?”

La Duy tựa trên lan can, nhìn La Khải toét miệng cười.

“Thái Hậu chết, ngươi còn cười?” La Khải vội che La Duy khỏi tầm mắt quần thần: “Ngươi nghĩ ngươi vẫn đang nhiếp chính?”

La Duy thu lại nụ cười, y thấy La Khải lo lắng quả là thừa, nhưng sự quan tâm đến từ huynh trưởng vẫn khiến La Duy vui sướng. Nay chiến sự bắt đầu, hai vị huynh trưởng nắm binh quyền, đủ để cho Long Huyền kiêng kị. Chỉ cần hai vị huynh trưởng không bị Long Huyền làm hại, thì y chẳng có chỗ nào phải sợ Long Huyền.

Tín vương trong lòng bất an, vài lần định nói gì đó với La Duy, nhưng thấy La Duy và La Khải đang nhỏ to nói chuyện, Tín vương không dám xen vào, huống chi chuyện hắn muốn nói liên quan đến bí mật hoàng thất, La Khải không thể nghe được.

Khi Long Huyền chạy tới điện Hưởng Niên, cửa cung đã treo đầy vải trắng, thế nhưng chẳng nghe thấy tiếng khóc nào, vẫn hệt như tối qua khi Long Huyền đến, tựa một cung điện không người. Dù sao người ở bên trong cũng là mẫu thân mình, Long Huyền vẫn xuống kiệu bước vào điện Hưởng Niên.

Vài cung nữ thái giám quỳ gối bên ngoài phòng Liễu thị Thái Hậu, đến tận khi Long Huyền bước vào, những người này mới phát ra tiếng khóc.

Không phải khóc thật lòng, chỉ là diễn cho hắn xem thôi, điều này càng khiến Long Huyền thấy phiền lòng. Thế nhưng hắn không lên tiếng, chỉ đẩy cửa bước vào trong.

Liễu thị Thái Hậu vẫn ngủ trên cái giường đó, các cung nữ đã dùng một chiếc chăn gấm che kín Liễu thị Thái Hậu từ đầu đến chân. Lúc này đây, cho dù Long Huyền có gọi thế nào thì Liễu thị Thái Hậu cũng không đáp lại.

Long Huyền dừng lại bên giường trong giây lát, mới kéo chiếc chăn kia xuống. Khuôn mặt Liễu thị Thái Hậu sạch sẽ, hai mắt trợn lên, đầu lưỡi còn thè ra bên ngoài. Tay Long Huyền run rẩy, thế nhưng vẫn kéo chăn xuống một chút nữa. Một vết hằn dây thừng đã hóa xanh đen quấn quanh cổ Liễu thị Thái Hậu. Long Huyền khẽ buông tay, gấm vóc trong tay trượt xuống, hắn không cần nhìn thêm, cũng không cần gọi thái y, chỉ hỏi cung nữ kỹ hơn, đùng là mẫu thân hắn đã treo cổ tự sát trong phòng.

Long Huyền ngồi cạnh Liễu thị Thái Hậu, nhìn thi thể mẫu thân, không hiểu trong lòng là bi hay là hỉ. Hắn muốn vuốt mắt Liễu thị Thái Hậu, muốn đẩy đầu lưỡi kia vào trong miệng, thế nhưng thi thể đã sớm cứng đơ, đầu lưỡi lúc sống rất mềm mại mà giờ đã cứng như sắt thép, Long Huyền cố gắng hồi lâu cũng chẳng thể đẩy đầu lưới trở về. “Tự sát?” Cuối cùng Long Huyền cũng buông tay: “Thì ra người quả thực rất hận trẫm, muốn khiến trẫm trở thành kẻ bất hiếu. Cũng không đúng, trẫm vốn là một kẻ bất hiếu mà, nhưng nương à… người đi rồi, liệu bên trẫm còn lại ai đây?”

Gương mặt Liễu thị Thái Hậu dữ tợn, không nhìn ra vẻ tao nhã năm xưa.

Long Huyền ngồi bên Liễu thị, ngẫm nghĩ, trong trí nhớ lại hiện lên bóng dáng Long Tường, chỉ là rất nhiều chuyện Long Huyền không thể nhớ ra. Bọn họ một nhà ba người, vốn là rất ít khi có cơ hội đoàn viên. Cuối cùng, Long Huyền phát hiện, chuyện hắn nhớ nhất về mẫu thân, chính là cuộc đối thoại đêm qua. Y vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi, những lời này là lời cuối mà mẫu thân để lại cho hắn.

Long Huyền ngồi thật lâu trong gian phòng với mẫu thân, Tín vương chờ ở điện Trường Minh không chờ nổi nên tìm đến.

“Bệ hạ, thần Long Di cầu kiến… bệ hạ?” Tín vương đứng ngoài cửa gọi vài lần.

Long Huyền nghe tiếng Tín vương gọi, lại nhìn người thắt cổ mà chết, khuôn mặt bà ta trở nên dữ tợn.

“Bệ hạ?!” Tín vương gõ cửa.

Long Huyền đắp chăn che mặt cho Liễu thị Thái Hậu, lẩm bẩm: “Người tự sát không được vào hoàng lăng, người chọn con đường này, nguyên nhân duy nhất là bởi không muốn gặp lại phụ hoàng sao? Kỳ thật phụ hoàng vốn không ở hoàng lăng, bây giờ con mới nói điều này với người, có phải đã quá muộn hay không?”

“Bệ hạ! Thần Long Di cầu kiến!” Ngoài cửa, giọng Tín vương càng trở nên vội vã.

“Vào đi.” Long Huyền lên tiếng.

Long Huyền chưa nói xong, Tín vương đã đẩy cửa bước vào, thấy Long Huyền không sao, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, lập tức nhìn về phía thi thể Liễu thị Thái Hậu trên giường.

“Hoàng thúc.” Long Huyền gọi Tín vương.

“Thần khấu kiến bệ hạ.” Tín vương vội hành lễ với Long Huyền.

Long Huyền khoát tay: “Hoàng thúc bình thân.”

Tín vương đứng dậy, lúc này hắn cách Long Huyền gần thêm một chút, cẩn thận quan sát Long Huyền, thấy thần sắc Long Huyền vẫn bình thường, không thấy bi thương, chỉ là khóe mắt có chút đỏ lên.

“Hoàng thúc.” Long Huyền nhìn Tín vương nói: “Khi mẫu phi còn sống từng có di ngôn, bà luyến tiếc trẫm và Dụ vương, cho nên khi bà chết đi, hy vọng có thể chôn cất ở một nơi không nhìn thấy huynh đệ trẫm.”

“Bệ hạ định chôn Thái Hậu nương nương ở nơi nào?” Tín vương lập tức hỏi, hình như ý của Long Huyền là không muốn đưa Liễu thị vào hoàng lăng?

“Tạm chôn xuống đất, trẫm sẽ cân nhắc sau.” Long Huyền nói: “Chờ trẫm làm xong đại sự sẽ cùng chôn theo bà.”

453. Long Huyền không thể giam giữ đệ cả đời

Tín vương không thể nhìn mặt Liễu thị Thái Hậu lần cuối, bị Long Huyền gọi vào nhà, thế nhưng phát hiện mấy cung nữ liệm xác cho Liễu thị Thái Hậu dưới sự dặn dò của Long Huyền đã biến mất, đêm nay không một ai nhìn thấy các nàng. Thâm cung đại nội, thiếu mất vài cung nữ là chuyện rất bình thường, ai cũng bận rộn lo cho tang lễ của Thái Hoàng Thái Hậu và Liễu thị Thái Hậu, lại cả đại tang của Dụ vương Long Tường, chẳng ai buồn quan tâm đến một vài cung nữ mất tích.

La Duy dâng tấu xin Long Huyền để La Khải về Vân Quan, Long Huyền chuẩn tấu, nhân tiện nói với La Duy rằng hắn định phái Vệ Lam đến đóng quân ở Đông Thương.

La Duy nói: “Đông Thương? Xa quá.”

“Hắn là tướng quân, không thông qua chiến công, thì dù ta có ban cho hắn nhiều tước vị, Vệ Lam cũng không thể thu phục lòng dân, ta chỉ suy nghĩ vì hắn thôi.”

La Duy liếc nhìn Long Huyền: “Được, ta tin vào bản lĩnh của Vệ Lam, hắn sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Long Huyền tới trước mặt La Duy: “Ta từng nói sẽ cho Vệ Lam vinh hoa phú quý, ta không nuốt lời đâu.”

“Ừ.” La Duy nhìn Long Huyền cười, đạm như nước: “Bệ hạ hẳn là còn có quốc sự cần xử lý, ta không quấy rầy bệ hạ nữa.”

Thấy La Duy muốn đi, Long Huyền gọi y lại: “La Duy.”

La Duy dừng bước, xoay người lại hỏi: “Ngài còn có chuyện gì cần dặn dò?”

“Ngươi…” Long Huyền gọi La Duy lại nhưng không biết phải nói với y cái gì, cuối cùng nói: “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta… tối nay ta sẽ đến Y Cẩm viên thăm ngươi.”

La Duy khom người trước Long Huyền: “Bệ hạ, đại ca thần sắp về Vân Quan, đêm nay thần muốn tiễn huynh ấy.”

Như vậy tức là không muốn mình đến, Long Huyền gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi đi đi.”

La Duy xoay người ra ngoài, bước chân tuy hơi lảo đảo nhưng lại rất nhanh.

La Duy đi rồi, Long Huyền liền viết chiếu phế hậu, Thường thị bị biếm làm Lĩnh phi, dọn đến cung Đông Phật đã sớm bị cỏ dại chôn vùi.

Chiếu phế hậu ban xuống, trong triều chẳng ai kinh ngạc. Thường Lăng phản quốc, nếu không phải Bình Chương đế xuất chinh bên ngoài, thì Thường thị cũng không thể giữ cái danh hoàng hậu lâu như vậy.

Hôm nay La Duy không làm tiệc rượu chia tay La Khải, lúc này y chỉ sợ đột nhiên xảy ra biến cố, khi La Khải đến Y Cẩm viên, y liền đưa quà tặng Diệp Tú và La Sương cho La Khải, sau đó giục La Khải mau chóng rời kinh.

La Khải không cảm thấy Long Huyền có ý muốn giết hắn, nhưng nhìn dáng vẻ bất an của La Duy, hắn vẫn hỏi: “Tiểu Duy, ngươi không định rời cung sao?”

La Duy bị câu hỏi của La Khải làm cho sửng sốt: “Có chứ ạ, thế nhưng bây giờ đệ chưa đi được, không có sự đồng ý của Long Huyền thì đệ không đi được đâu.”

La Khải nói: “Nếu ta dùng Vân Quan thiết kỵ và cả chiến công lần này đánh đổi?”

Một câu ngắn ngủi của La Khải khiến La Duy phải suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhảy dựng lên khỏi ghế: “Huynh muốn trả lại binh quyền?” Y hỏi La Khải: “Huynh đã nói chuyện này với Long Huyền rồi?”

La Khải đáp: “Hôm Liễu thị Thái Hậu qua đời, ta đã nói qua việc này với bệ hạ.”

“Hắn cho phép chứ?” La Duy vội vàng hỏi.

La Khải lắc đầu: “Không, hắn không cho phép ngươi rời cung.”

La Duy thở hắt ra, nói với La Khải: “Đại ca thật hồ đồ!”

La Khải lại hỏi: “Sao ta lại hồ đồ?”

“Ngày ấy đệ và Lam đã chạy tới tận Tuyên Châu, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn bắt trở về.” La Duy nói: “Cho dù lần này Long Huyền có đồng ý thỉnh cầu của đại ca để đệ rời cung, thì khi đại ca không còn binh quyền nữa, hắn vẫn có thể dễ dàng bắt đệ về, đại ca tưởng rằng Long Huyền là người biết giữ lời hứa sao?”

Lúc này La Khải mới hơi run sợ: “Hắn đã là vua của một nước rồi mà.”

“Vua của một nước…” La Duy cười nhạo: “Vua của một nước cũng là người, là vua của một nước rồi thì hắn không còn là Long Huyền nữa hay sao?”

La Khải đấm mạnh lên bàn: “Nói như vậy, chẳng lẽ cả đời này ngươi cũng không thể rời cung? Hắn định giam ngươi cả đời à?!”

La Duy bỗng cười, nụ cười tươi rói khiến La Khải sợ hãi.

“Tiểu Duy.” La Khải cũng đứng dậy, sốt ruột nhìn La Duy nói: “Ngươi làm sao vậy? Nếu ngươi có cách gì thì cứ nói với đại ca, mặc kệ là cách gì, đại ca nhất định sẽ nghe ngươi.”

La Duy cười lắc lắc tay: “Không cần, Long Huyền không thể giam đệ cả đời được, đại ca trở lại Vân Quan rồi, hãy sống những ngày hạnh phúc bên đại tẩu, tốt nhất là lại cho đệ thêm vài đứa cháu, như thế là đệ vui rồi.”

“Sao ngươi…” La Khải chẳng còn cách nào với La Duy, rõ ràng đang nói chuyện rời cung, tự dung lại lạc đề sang chuyện hắn và Diệp Tú.

“Đệ ắt có cách.” La Duy cười vỗ vai La Khải: “Đại ca đừng bận tâm.”

“Cách gì?” La Khải nói: “Ngươi nói ta nghe một chút xem.”

La Duy cười càng tươi hơn: “Bây giờ chưa phải lúc nói, đại ca cứ tin đệ, đệ sẽ không để Long Huyền giam giữ đệ cả đời đâu.”

“Vậy ngươi…”

“Được rồi, không nói nữa.” La Duy kéo La Khải: “Đệ đến điện Trường Minh chào từ biệt Long Huyền cùng huynh.”

La Khải nói: “Ta đi chào từ biệt, ngươi cũng muốn đi cùng?”

“Đệ không vào, chỉ đứng ngoài chờ thôi.” La Duy nói rồi lôi La Khải ra ngoài: “Lát nữa đệ sẽ tiễn đại ca ra khỏi cung.”

Triệu Phúc mang theo mấy tiểu thái giám cầm quà của La Duy gửi tặng La Khải, đi theo hai người.

La Khải và La Duy đến điện Trường Minh chào từ biệt Long Huyền.

La Duy rõ ràng nói đêm nay tiễn La Khải, hiện tại La Khải lại đến chào từ biệt mình, chuyện này nếu làm rõ ra thì chính là khi quân, nhưng Long Huyền cũng chỉ nói với La Khải mấy câu, La Khải về Vân Quan rồi hãy huấn luyện quân đội, chú ý đến Bắc Yến và Tư Mã Thanh Sa, hắn ban cho La Khải không ít tiền bạc châu báu rồi để La Khải đi.

“Thần khẩn cầu bệ hạ bảo trọng long thể.” Khi La Khải ra khỏi điện, vẫn theo quy củ hành lễ quân thần với Long Huyền, xin Long Huyền bảo trọng long thể.

“Ừ.” Long Huyền chỉ cười nhẹ, lời La Khải nói có mấy phần thật tâm, hắn đều biết hết. Người này chỉ lo lắng cho La Duy, có khi còn mong hắn chết sớm ấy chứ: “Thế Nghi cũng phải bảo trọng, trẫm chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”

“Thần đa tạ bệ hạ.” La Khải lại bái Long Huyền một bái, rồi rời khỏi điện Trường Minh.

La Duy nhìn La Khải ra khỏi diện Trường Minh, khuôn mặt âm trầm lúc này mới có ý cười, gọi La Khải thật to: “Đại ca.”

“Ừ.” La Khải đến gần La Duy: “Đi thôi.”

Huynh đệ hai người một trước một sau bước trên con đường dẫn ra khỏi hoàng cung.

“Tiểu Duy, ngươi đừng gạt ta đấy!” Khi sắp ra khỏi cửa cung, La Khải vẫn cố hỏi La Duy: “Ngươi thật sự có cách?”

“Đệ đã lừa gạt đại ca bao giờ chưa?” La Duy lập tức cười nói: “Đại ca, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”

La Khải ra khỏi cửa cung, đến khi quay người lại, La Duy đã không còn đứng ở nơi đó.

“La soái.” Ngoài cung, hầu cận thấy La Khải liền chạy lên đón.

La Khải phi thân lên ngựa: “Chúng ta về Vân Quan.”

454. Sau khi chết có ai làm bạn?

La Duy đi dạo trên con đường từ Y Cẩm viên vào cung. Trong cung làm liên tiếp ba đại tang, nơi nơi đều nhìn thấy vải trắng. La Duy nhìn những tấm vải trắng ấy, đột nhiên nghĩ rằng, nếu là tang lễ của mình thì y chẳng cần nhiều vải trắng như vậy. Kiếp này chết đi, chỉ cần không phơi thây ở nơi hoang dã, thì y cũng thỏa lòng rồi. Vừa đi vừa nghĩ đến tang lễ của bản thân, rốt cuộc La Duy bắt đầu suy xét, sau khi chết mình sẽ chôn ở đâu đây. Xuống hoàng lăng? Vậy thì y thà chết thêm lần nữa. Đất tổ U Yến La gia? Dường như y không đủ tư cách, dù sao y cũng không phải người La thị. Nơi nào mới là nơi chôn thân đây? La Duy suy nghĩ suốt dọc đường, ban đầu y còn nghĩ xem có chỗ nào núi cao nước trong, đó là sở thích của y. La Duy suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn nghĩ tới thung lũng Thanh Sơn ở ngoại thành Tuyên Châu. Tiện tay hái một lá sồi trên đường, La Duy vò nát chiếc lá xanh biếc ấy, nhìn thứ nước màu xanh chảy qua kẽ ngón tay. Lam chết rồi cũng muốn về quê hương chứ? La Duy tự hỏi, nếu khi chết ta chôn ở Thanh Sơn, như vậy có phải sẽ có thể gần Lam không?

Triệu Phúc nhìn La Duy vừa đi vừa nghịch chiếc lá sồi, cảm thấy hình như tâm trạng La Duy đang rất tốt, chắc đang nghĩ đến chuyện vui nào đó.

Nhưng Yến Nhi thì phải làm sao đây? La Duy vừa nghĩ đến chuyện có thể ở bên Lam, thì bất chợt nhớ đến Yến Nhi. Tâm tình mới vừa rồi còn nhảy nhót, trong phút chốc lại như rơi xuống vực sâu. Phu thê cả đời, chết đi đương nhiên cũng chôn cùng mộ. Cho dù trăm năm sau Lam sẽ được chôn cất ở Tuyên Châu, thì người ở bên hắn cũng phải là Yến Nhi – người vì hắn sinh nhi dục nữ, y nào có cơ hội chen vào? Huống hồ Lam đã có con, sau này khi con cháu cúng lễ thanh minh cho hắn, hẳn sẽ bỏ mặc người không liên quan là y đây? Người không liên quan… Mấy chữ này khiến trái tim La Duy đau đớn.

“Vương gia, người làm sao vậy?” Triệu Phúc thấy đột nhiên người La Duy mềm nhũn, không đứng thẳng được, vội xông về phía trước đỡ La Duy.

La Duy ôm ngực, lắc đầu với Triệu Phúc: “Tự dưng đau một chút thôi, không sao nữa rồi.”

“Vương gia, hay là ngồi kiệu đi.” Triệu Phúc nhìn sắc mặt La Duy đột nhiên xám ngoét, hốt hoảng: “Sau khi trở về hãy để Ngụy thái y khám cho ngài.”

“Triệu công công.” La Duy túm tay Triệu Phúc: “Tuổi ngươi lớn hơn ta rất nhiều, ngươi nói một người sau khi chết lại muốn chia rẽ một đôi phu thê, có phải rất hạ lưu không?”

“Vương gia à…” Triệu Phúc bị câu hỏi trịnh trọng của La Duy dọa sợ: “Ngài sao thế? Sao đang yên đang lành lại hỏi vậy?”

“Không phải.” La Duy chán nản nói: “Chỉ là ta vừa nhìn thấy vải trắng trong cung, nghĩ đến bản thân sau khi chết, có lẽ cũng sẽ một mình.”

Triệu Phúc vội nói với La Duy: “Vương gia nói gì vậy? Vương gia tuổi còn trẻ, không thể nói mấy chuyện thế này. Cho dù… cho dù vương gia sau này có già đi, ngày đó thật sự đến, thì cũng không thể chỉ có một mình!”

La Duy liền hỏi: “Vậy ai sẽ ở bên ta nhỉ? Ta không có con, cũng không có thê tử, ta chết rồi, liệu còn ai có thể nhớ đến ta?”

Triệu Phúc kích động nói với La Duy: “Người khác nô tài không biết, nhưng nô tài có chết cũng sẽ theo hầu vương gia!”

Khóe miệng La Duy lộ ra một nụ cười: “Triệu công công sau này sẽ đi gặp tiên hoàng, ta không dám cướp người của tiên hoàng đâu.”

La Duy bất thình lình nói chuyện chết chóc làm Triệu Phúc lo lắng, sức khỏe La Duy càng ngày càng tệ, Triệu Phúc càng sợ nghe được những điềm xấu có liên quan đến La Duy, không ngờ hôm nay La Duy lại tự nói ra. Triệu Phúc bất chấp quan hệ chủ tớ, nhổ ba bãi nước bọt xuống đất: “Tiên hoàng có nhiều người hầu hạ, thiếu một mình nô tài cũng không sao. Hôm nay nô tài thề với vương gia, nô tài có chết cũng sẽ hầu hạ vương gia, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho vương gia.”

La Duy thực sự bật cười: “Ta chỉ nói đùa thôi.” Y cười với Triệu Phúc: “Kiếp sau Triệu công công phải là một người được hưởng phúc, đừng hầu hạ người ta nữa. Ngày mai ta sẽ đến chùa Hộ Quốc làm phật sự cho ngươi, góp chút công đức, để kiếp sau ngươi không phải khổ.”

Triệu Phúc bị La Duy làm rơi nước mắt: “Vương gia, nô tài chỉ là một hoạn quan, sao dám góp công đức ở chùa Hộ Quốc? Vương gia đừng lo lắng. Nô tài cả đời này mệnh tiện, nhưng cũng không quá tồi, gặp được tiên đế gia và ngài, nhìn lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình.”

“Phất Y Đại Sư là người không phân cao thấp.” La Duy an ủi Triệu Phúc: “Không có việc gì đâu.”

Triệu Phúc lau nước mắt: “Đừng nói thế ạ, vương gia sẽ sống thật lâu, nô tài không muốn nghĩ đến kiếp sau, chỉ muốn lo hết kiếp này.”

“Ai!” La Duy thở dài, kiếp sau, y có kiếp sau sao? La Duy nhìn phồn hoa xuân sắc, kỳ thật y không muốn tái thế làm người, nhưng dường như có thành quỷ thì y cũng không tìm thấy một bạn quỷ cho mình.

Nói chuyện suốt từ cửa cung về đến Y Cẩm viên, La Duy đi rất lâu, cứ nghĩ sẽ không đi nổi, ai ngờ lại về Y Cẩm viên nhanh đến thế.

Khi La Duy trở lại Y Cẩm viên, vừa vào cửa y đã nhìn thấy Long Huyền đứng dưới tán cây du đồng, ngửa đầu nhìn cành cây lá mướt xanh.

“Bệ hạ.” Nhìn đến Long Huyền khiến La Duy thầm không vui, nhưng vẫn phải hành lễ, giữ mặt mũi cho Long Huyền.

“La Duy.” Long Huyền xua tay với La Duy: “Ngươi miễn lễ đi.”

La Duy liền không hành lễ nữa, đứng ở cửa viện hỏi Long Huyền: “Sao bệ hạ lại tới đây?”

“Triệu Phúc.” Long Huyền đáp lại câu hỏi của La Duy, chỉ nói với Triệu Phúc: “Ngươi bảo mọi người lui hết ra cho trẫm.”

Triệu Phúc vừa nói nô tài tuân chỉ vừa nhìn trộm La Duy.

La Duy gật đầu với Triệu Phúc.

Sau khi Triệu Phúc đưa người ra khỏi viện, Long Huyền mới nhìn La Duy nói: “Long Thập, các ngươi cũng lui ra cho trẫm.”

La Duy không có cảm giác được bên người có động tĩnh, Long Huyền không nói gì thêm, hắn cũng chỉ đứng chờ ở chỗ đó.

Long Huyền đợi một lát, mới nói với La Duy: “Ngươi đứng xa thế làm cái gì?”

La Duy biết năm người Long Thập đã lui xuống rồi, mới tiến lại gần Long Huyền: “Sao lại đến đây?”

“Đưa Thế Nghi ra khỏi cung à?” Long Huyền hỏi.

“Ừ.” La Duy nói: “Chắc huynh ấy đã nói với ngươi rồi, ngày mai huynh ấy sẽ rời thành thượng đô.”

“Ừ.” Long Huyền tiện tay vỗ vỗ thân cây du đồng: “Ta nghe nói cây này đến tháng năm sẽ nở hoa?”

“Phải.” La Duy nói: “Nở hoa trắng, không quá đẹp, nhưng rợp một góc trời.”

Long Huyền lại nói: “Ta chưa từng nhìn thấy hoa du đồng, hoặc có lẽ đã thấy, nhưng ta lại không biết nó là đồng hoa.”

“Ngươi định nói gì với ta đây?” La Duy hỏi: “Chỉ muốn nói chuyện đồng hoa à?”

“Không phải.” Long Huyền nói: “Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi.”

455. Mây và chim

La Duy nhíu mày nhìn Long Huyền: “Ngươi…” Y nói: “Ngươi không có việc gì để làm à?”

Long Huyền tựa vào thân cây du đồng: “Có, chỉ là ta không muốn làm thôi.”

La Duy lại gần Long Huyền thêm vài bước: “Vậy xin lỗi, ta không giúp được ngươi rồi.”

“La Duy.” Long Huyền gọi La Duy một tiếng, rồi lại lặng thinh.

La Duy đứng đợi Long Huyền trong giây lát, y có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Long Huyền. Trái tim La Duy vẫn chưa quá lạnh, thế nhưng y không biết phải nói gì với Long Huyền. Người này… tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, La Duy đều không muốn để ý. Y vốn muốn trả thù Long Huyền, y cũng đã làm như vậy, nhưng thay người này trị vì giang sơn những bảy năm, La Duy cảm giác tâm lực mình đã tiều tụy lắm rồi, quên đi kiếp trước, La Duy nay chỉ chờ đợi điểm cuối của cuộc đời, trong lòng vẫn có vướng bận, thế nhưng y không còn sức để hận thù.

Long Huyền nhìn La Duy, không nói lời nào, hắn cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn y trong phút chốc, như vậy Long Huyền cũng thấy thỏa mãn rồi.

La Duy đi tới cạnh Long Huyền : “Ngươi về điện Trường Minh đi, giang sơn mở mang là do đánh đổi tính mạng của bao người, ngươi còn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể biến những vùng đất, những người dân ở đó thành con dân và lãnh thổ Đại Chu.”

“Vậy còn ngươi?” Long Huyền hỏi: “Ngươi sẽ ở lại chứ?”

La Duy bình thản nói: “Ta nói muốn đi, ngươi sẽ thả ta đi sao?”

“Ngươi muốn đến nơi nào?”

“Thiên hạ lớn như vậy, ta đi mỗi nơi một chút cũng hay.” La Duy nhìn lên bầu trời: “Ta nghe người ta nói đến chân trời, chỉ là trên đời chưa ai đến được nơi đó, ta muốn thử tìm xem sao.”

Thấy La Duy cứ mãi ngắm nhìn trời cao, Long Huyền đột nhiên vươn tay ôm y vào lòng, trong nháy mắt, hắn không biết vì sao lại cảm thấy, tuy La Duy dang đứng ở một nơi mà chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, nhưng lại phảng phất như không ở cùng thế giới: “Duy…” Long Huyền ghé tai La Duy nói: “Không có chân trời, bởi vì đời người cùng lắm được trăm năm, thời gian trăm năm không đủ cho chúng ta đi đến tận chân trời.”

“Là vậy sao…” La Duy mặc cho Long Huyền ôm siết lấy, không giãy dụa, chỉ dõi theo một đàn chim bay vụt qua bầu trời: “Long Huyền, ngươi thả ta đi đi.” La Duy nhìn theo những cánh chim ấy bay về phương xa, đến tận khi không còn dấu vết, y mới u ám nói: “Cái gì ta cũng không thể cho ngươi.”

Vòng tay Long Huyền càng siết chặt, La Duy nhìn những cánh chim, Long Huyền lại ngước nhìn những đám mây cuồn cuộn như sóng biển, hắn không đáp lại lời La Duy nói, tựa như hắn không nghe thấy gì cả.

La Duy chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Gió thổi qua tiểu viện, cánh lá du đồng xào xạc tiếng vang.

“Ngươi trở về đi.” La Duy rời khỏi vòng tay Long Huyền , nhẹ nhàng nói.

Gió xuân ấm áp thổi bay mấy lọn tóc La Duy, lơ đãng xẹt qua môi Long Huyền, Long Huyền lại chỉ có thể nhìn La Duy từng bước rời đi, bước vào thư phòng phía trước.

La Duy ngồi trong thư phòng, kỳ thật y cũng không có việc gì để làm, chỉ ngồi ở phía trước cửa sổ, ghé vào cửa sổ ngẩn người nhìn trời cao.

Long Huyền không thể ở Y Cẩm viên lâu hơn, một tiểu thái giám điện Trường Minh đến đây, được Phúc Lai dẫn đến trước mặt Long Huyền, chỉ nói Tín vương gia đang cầu kiến ở điện Trường Minh , Long Huyền không cần tiểu thái giám này nói thêm cái gì, cũng biết Tín vương tìm hắn về việc ba đại tang của Long thị hoàng tộc.“Trở về thôi.” Long Huyền quay đầu nhìn cánh cửa thư phòng hé mở, nói với Phúc Lai và tiểu thái giám.

Khi Ngụy thái y bưng bát thuốc đi vào thư phòng, phát hiện La Duy đã tựa cửa sổ ngủ gật. Ngụy thái y không dám đánh thức La Duy, đối với một người thường xuyên mất ngủ, có thể ngủ như vậy là chuyện không thể tốt hơn. Ngụy thái y nhẹ nhàng đặt bát thuốc trên bàn cạnh La Duy, trên người y đắp một chiếc chăn mỏng, đây là một trong năm người Long Thập nhìn thấy La Duy ngủ nên mới vào đắp chăn cho y. Ngụy thái y rón rén tới gần La Duy, nghiêng tai nghe tiếng hít thở của y, tiếng hít thở rất nông, Ngụy thái y muốn sờ trán La Duy nhưng lại sợ sẽ làm y tỉnh lại. Ngay khi Ngụy thái y do dự, chỉ cảm thấy trước mắt có bóng người nhoáng lên, ông ngẩng đầu, liền thấy Long Thập đứng ở ngoài cửa sổ. Ngụy thái y hoảng sợ.

Long Thập nhìn đến tận lúc Ngụy thái y định chạm vào La Duy mới bất đắc dĩ xuất hiện ngoài cửa sổ. Long Thập ra hiệu với Ngụy thái y để ông lui ra.

Ngụy thái y ra khỏi thư phòng của La Duy, vòng ra phía ngoài cửa sổ, chưa kịp đến nơi đã thấy Long Thập đen mặt đứng phía trước.

“Vương gia mới vừa ngủ, ngươi không sợ sẽ đánh thức y à?” Long Thập nhỏ giọng trách Ngụy thái y.

Ngụy thái y bị Long Thập trách, tức giận nói: “Thân thể y giống các ngươi à? Lỡ có gió lọt vào cửa sổ thì sao? Ta chỉ muốn xem y có bị lạnh hay không thôi.”

“Lúc này làm gì có gió?” Long Thập nói: “Ngươi đừng bận tâm.”

Sự quan tâm của mình dành cho La Duy bị dẫm nát, rồi trong phút chốc lại bị khuyên là đừng bận tâm, Ngụy thái y trợn mắt nhìn Long Thập. Năm người Long Thập đi Đông Thương đi theo La Khải chinh chiến, cũng về sớm hơn Long Huyền hai tháng, sau khi trở về mặc kệ La Duy khuyên như thế nào, năm người cũng không chịu nhận chức vụ trong quân, chỉ muốn theo cạnh La Duy, làm nhiệm vụ của ảnh vệ. Có mấy hôm La Duy xử lý không kịp quốc sự, không rảnh đôi co với họ, đành phải để năm người Long Thập lại. Ngụy thái y không biết La Duy còn có sắp xếp gì cho năm người Long Thập không, nhưng xét theo tính tình La Duy, có lẽ sau này năm người Long Thập vẫn bị y bắt về quân doanh nhậm chức thôi.

“Ngươi trừng ta làm cái gì?” Long Thập thấy Ngụy thái y trừng hắn hồi lâu liền nói: “Ngươi có lý do gì nữa hả?”

“Ta và đám luyện võ các ngươi chẳng có gì để nói cả.” Ngụy thái y đáp lời.

“Vương gia?” Đúng lúc này Long Thập nghe được động tĩnh trong thư phòng, mặc kệ Ngụy thái y, trực tiếp nhảy thằng từ cửa sổ tới chỗ La Duy .

Sau một trận bực mình, La Duy vì cả người không thoải mái mà tỉnh lại: “Thập.” Thấy Long Thập nhảy cửa sổ vào, vốn định nói chuyện với Long Thập, ai ngờ vừa nói được chữ “Thập” thì lại ho khan.

Ngụy thái y nghe tiếng ho của La Duy trong phòng mới biết La Duy đã tỉnh, đứng ngoài cửa sổ nói với Long Thập: “Trên bàn có bát thuốc, ngươi mau cho vương gia uống.”

Long Thập vội mang bát thuốc còn ấm đến cho La Duy .

La Duy ho không ngừng, không uống nổi bát thuốc kia.

Long Thập giúp La Duy vỗ lưng, liên tục hỏi La Duy : “Vương gia, người khó chịu lắm à?”

Ngụy thái y ở ngoài cửa sổ dậm chân, rồi chạy vào thư phòng.

La Duy ho dữ dội, ho ra một búng máu, rồi phun ra trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.