Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 95: Chương 95




15 Replies471. Con thứ của Long Tường

Thiếu niên nghe La Duy hỏi, vội đáp lời: “Lục hoàng thúc, chất nhi là Long Đường.”

La Duy nghĩ mãi mà không nhớ ra Long Đường là ai.

“Phụ thân của chất nhi là Dụ vương.” Thiếu niên chẳng mong La Duy quyền cao chức trọng biết mình là ai, không đợi La Duy mở miệng hỏi đã nói.

Long Tường chỉ sinh được hai người con, con trưởng được Long Huyền đích thân dạy bảo, đây có lẽ là con thứ. “Ngươi ngẩng đầu ta xem nào.” La Duy nói.

Long Đường ngẩng đầu lên, tuyệt không khiếp đảm mà đối diện với La Duy.

La Duy âm thầm “ồ” một tiếng, La Duy đã nhìn thấy con trưởng Long Vinh của Long Tường, ngoại hình không giống Long Tường là bao, nhưng đứa thứ hai này lại cực giống Long Tường.

“Lục hoàng thúc.” Long Đường khom người hành lễ với La Duy.

“Đường nhi lại đây nào.” La Duy vẫy tay với Long Đường, lúc nào y cũng cảm thấy áy náy với Long Tường.

Long Đường đi tới trước kiệu La Duy, cúi đầu đứng yên, ra vẻ chăm chú nghe La Duy nói.

“Sao ngươi lại đứng ở đây?” La Duy hỏi Long Đường: “Sao không vào điện?”

Long Đường nói: “Chất nhi chỉ ở ngoài điện dập đầu, không muốn tới gần quấy rầy đại điện hạ.”

“Ngươi…” La Duy nhìn quần áo Long Đường, thế này mới phát hiện tuy Long Đường mặc trang phục hoàng thất, nhưng nhìn hoa văn trên áo mới biết đã cũ lắm rồi. “Nếu đến đây rồi thì cứ theo ta vào thôi.” La Duy nổi lên lòng thương hại với Long Đường, xem ra một thứ tử hoàng gia bị quản chế, dù là người hoàng gia, nhưng có lẽ còn không bằng con nhà quan lại bình thường.

“Vâng.” Long Đường cũng không chối từ, La Duy đã nói thế, thì hắn liền đi theo kiệu La Duy.

Lúc này Long Huyền đã được Phúc Lai bẩm báo, biết La Duy đã đến đây, liền mang theo Long Tiêu ra ngoài điện đón. Bệnh tình La Duy mới hơi có khởi sắc, sắp tới lại là mùa đông, Long Huyền thật sự không muốn La Duy đến đây, nhưng đây là lễ nạp phi của Long Tiêu, nếu hắn không để La Duy đến, chỉ sợ hai thúc chất sẽ đều có ý chống lại hắn.

La Duy đến trước cửa lớn điện Khuynh Văn, Long Đường chủ động đỡ La Duy xuống kiệu, La Duy không để ý, mặc Long Đường đỡ mình.

Long Huyền ra khỏi điện Khuynh Văn, nhìn thấy Long Đường đang đỡ La Duy, lập tức kêu lên: “Long Đường, ngươi muốn làm cái gì?!”

La Duy nghe tiếng Long Huyền liền nhìn về phía hắn, trong giọng nói Long Huyền lộ ra vẻ hốt hoảng, khiến y kinh ngạc.

“Lục hoàng thúc.” Khi La Duy nhìn về phía Long Huyền, Long Đường khẽ gọi La Duy.

“Sao vậy?” La Duy định quay lại nhìn Long Đường, lại chỉ cảm thấy bụng vô cùng dau đớn.

Long Huyền đã phi thân đến chỗ La Duy, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Đường đâm một dao vào bụng La Duy.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, đến khi Long Thập theo sau La Duy kịp phản ứng lại, đánh bay Long Đường, vươn tay đỡ lấy La Duy, thì La Duy cũng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Long Huyền nhìn Long Đường đâm La Duy, cả người như bị tảng đá đè lên, mặt cắt không còn chút máu chạy tới cạnh La Duy.

La Duy lúc này còn chưa thấy đau, chỉ ngây người nhìn con dao cắm ngập trong bụng, y không hiểu, tại sao Long Đường lại ám sát mình? Y và thiếu niên này lần đầu gặp mặt, nếu đây không phải con của Long Tường, thì y còn chẳng buồn liếc mắt.

“Thái y, gọi thái y đến!” Long Huyền ôm lấy La Duy, giọng nói trở nên méo mó.

Điện Khuynh Văn vốn đang vui vẻ, trong tức khắc, ngoại trừ tiếng gào thét của Long Huyền, thì chẳng có lấy một tiếng vang.

“Nương…” Long Đường bị Long Thập đánh bay, lúc này lại cao giọng cười: “Hài nhi đã báo thù cho người rồi!”

Tiếng cười điên cuồng quẩn quanh điện Khuynh Văn, khiến người ta sợ hãi.

“Hắn…” La Duy nhìn Long Đường khó hiểu.

“Hắn là con của Cao thị, sao ngươi lại để hắn lại gần?” Long Huyền ôm La Duy ra ngoài, đầu óc mê muội, điện Khuynh Văn có cung thất, vậy mà Long Huyền lại đưa La Duy về Y Cẩm viên.

“Bắt hắn lại!” Long Tiêu hạ lệnh, tình hình hắn chẳng khá hơn Long Huyền chút nào, cả người đều phát run.

Cao thị? La Duy không kịp nhớ Cao thị là ai, đã ngất đi trong lòng Long Huyền, con dao chưa rút ra, máu vẫn chảy không ngừng, nhưng cái cảm giác đau đớn khó nhịn khiến La Duy không chịu nổi mà ngất lịm đi.

Long Huyền đời này chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, thậm chí hắn còn cảm giác sinh mệnh La Duy đang dần biến mất trong vòng tay hắn.

Ngụy thái y không đến điện Khuynh Văn cùng La Duy, đang ngồi phơi nắng dưới cây du đồng, lại thấy Long Huyền bế La Duy vọt vào. “Công… vương gia sao thế này?” Ngụy thái y chấn kinh, không rảnh hành lễ quân thần với Long Huyền, chỉ nhảy dựng lên chạy lại.

“Y bị đâm, ngươi mau đến xem!” Long Huyền cũng không dừng bước, trực tiếp chạy về phía phòng ngủ của La Duy.

Ngụy thái y chạy theo sau Long Huyền, ông chưa nhìn thấy con dao trong bụng La Duy, nhưng một câu nói của Long Huyền cũng đủ để ông hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“La Duy, La Duy!” Long Huyền đặt La Duy lên giường, rồi lớn tiếng gọi tên y.

“Bệ hạ, để thần nhìn xem.” Ngụy thái y nói rồi đẩy Long Huyền sang một bên.

Long Huyền cũng không trách Ngụy thái y vô lễ, sốt ruột nói: “Ngươi xem xem y thế nào.”

Ngụy thái y lúc này mới thấy con dao cắm ngập trong bụng La Duy, thiếu chút nữa đã tê liệt ngã xuống.

“Ngươi nhanh lên!” Long Huyền thấy Ngụy thái y đầy vẻ kinh sợ, vội đẩy Ngụy thái y, thiếu chút nữa đã đẩy ông ngã vào người La Duy.

Ngụy thái y lúc này không quản trong phòng có người hay không, vội quay ra ngoài thét lớn: “Đến thái y viện lấy thuốc bột trị vết thương đến! Thật nhanh vào!”

“Ngươi không giúp y rút dao ra?” Long Huyền lúc này đã vô cùng hoang mang lo sợ, chỉ nhìn chằm chằm Ngụy thái y hỏi.

Ngụy thái y hít sâu, miễn cưỡng khiến bản thân trấn tĩnh hơn một chút, rồi nói với Long Huyền: “Lúc này không thể rút ra được, nếu rút ra, máu sẽ chảy không ngừng, không có thuốc cầm máu, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, vương gia sẽ vô cùng nguy hiểm.”

“Y không thể có chuyện gì được!” Long Huyền lớn tiếng kêu.

“Phải.” Ngụy thái y vừa giúp La Duy cởi quần áo, vừa nói: “Vương gia không thể có chuyện gì được.”

Khi các thái y mang thuốc cầm máu đến Y Cẩm viên, thì Ngụy thái y vừa cho La Duy uống xong một bát súp, La Duy lúc này đã tỉnh lại.

Ngụy thái y vừa lệnh các thái y chuẩn bị thuốc cầm máu, vừa sai người nâng đầu La Duy lên một chút.

Long Huyền không thể để người ta làm La Duy bị thương thêm, liền bước đến ôm y vào lòng, nói với Ngụy thái y: “Ngươi muốn rút dao?”

Ngụy thái y tháy một thái y khác đã chuẩn bị thuốc cầm máu sẵn sàng, liền gấp một cái khăn để La Duy cắn trong miệng: “Vương gia, sẽ hơi đau, ngươi phải cố chịu đựng đấy!”

472. Sao ta có thể khiến Lam đau lòng cho được?

Ném con dao dính máu xuống đất, Long Huyền nhìn các thái y đổ thứ thuốc bột màu nâu vào vết thương của La Duy, thế nhưng máu tươi cứ như hồng thủy vỡ đê, phá tan thuốc bột đã kết thành khối trên vết thương, chảy ra mãi.

Ngụy thái y nhìn máu chảy không ngừng, sắc mặt đã trắng bệch hệt như La Duy.

“Chuyện gì thế này?!” Long Huyền đương nhiên cũng biết máu không cầm được thì có nghĩa là gì, gào lên với Ngụy thái y.

La Duy đã ngất đi lúc Ngụy thái y rút con dao ra, nhưng lúc này lại có vẻ tỉnh táo.

“Vương gia.” Ngụy thái y thấy La Duy tỉnh, vội gọi y: “Ngài mở to mắt nhìn hạ quan nào, vương gia!”

“La Duy.” Long Huyền cũng vội vã gọi La Duy, nếu La Duy có thể tỉnh lại, thì hắn có bị hôn mê bất tỉnh, máu chảy không ngừng cũng đáng.

“Cao thị là ai?” La Duy chưa mở mắt hẳn đã hỏi Long Huyền.

“Bệ hạ hãy nói chuyện với vương gia đi.” Ngụy thái y vội nhắc nhở Long Huyền : “Không được để vương gia ngủ mất.”

Long Huyền không thèm giữ bí ẩn hoàng thất nữa, kể hết với La Duy: “Cao thị chính là tỷ tỷ của Cao Thù đã giấu chiến báo, ngươi còn nhớ bức chiến báo kia không?”

La Duy “à” một tiếng: “Cao thị hiện ở nơi nào?”

“Giết rồi.” Long Huyền nói: “Sớm biết như vậy, thì ta cũng chẳng giữ nghiệt chủng kia.”

“Thì ra ta vẫn còn một kẻ thù như thế.” La Duy bật cười.

Bởi vì bật cười mà thân thể La Duy run lên, máu chảy càng nhiều.

“Vương gia, đừng cười, không được cười!” Ngụy thái y vội đè La Duy lại: “Ngài hãy nghe hạ quan, hiện tại không được cử động.”

“Không có việc gì.” La Duy lại tuyệt không để ý: “Hôm nay không phải ngày chết của ta đâu, các ngươi đừng sợ.”

“Sẽ không chết.” Long Huyền ôm lấy La Duy: “Ngươi sẽ không chết, ta không để ngươi chết đâu.”

Có chất lỏng lạnh lẽo rơi vào gáy La Duy, La Duy mê mang nghĩ, Long Huyền rơi lệ à?

“Không có việc gì…” Long Huyền thì thầm bên tai La Duy: “Ngươi nhất định sẽ không có việc gì, rõ ràng đang rất tốt đẹp, là ta sai, ta nên tới đón ngươi mới phải.”

Ngụy thái y lại một lần đổ thuốc bột vào miệng vết thương của La Duy, ngẩng đầu định nhìn sắc mặt La Duy, lại thấy y cười quái dị, như là đang tự giễu, hoặc như đang nhớ lại cái gì, thậm chí còn có chút đắc ý cay nghiệt.

“Ta không sao.” La Duy nói với Long Huyền: “Ngươi đừng lo lắng.”

Long Huyền chỉ ôm chặt La Duy, lúc này hắn không dám buông y ra nữa, sợ rằng chỉ cần mình khẽ nới lỏng vòng tay thôi, là La Duy sẽ biến mất trong lòng hắn.

Lúc này Tạ Ngữ mang theo mọi người chạy tới Y Cẩm viên, tin La Duy bị thứ tử Dụ vương ám sát đã truyền khắp thành thượng đô.

“Lễ nạp phi không thể ngừng.” La Duy nghe Phúc Lai nói chúng thần đều ở bên ngoài, không đợi Long Huyền lên tiếng đã nói: “Kiệu hoa đã ra ngoài, không thể… không thể quay về cửa, phải vào cung chứ, đi tiếp đi.”

Phúc Lai nhìn về phía Long Huyền, chỉ thấy Long Huyền ôm La Duy tựa vào giường, cứ như không còn hồn phách.

Phúc Lai tuân lệnh La Duy, lui ra ngoài, tìm Tín vương đứng đầu chúng thần thuật lại lời La Duy.

Tín vương nhìn gian phòng của La Duy, nặng nề dậm chân, lại đến điện Khuynh Văn. La Duy nói không sai, kiệu hoa của bốn trắc phi đã rời phủ, không thể quay về, như vậy chẳng khác nào hoàng gia bỏ các nàng, cuộc đời bốn nữ tử này coi như bị hủy hoại.

“Vương gia.” Tín vương vừa rời Thúy Đảo, liền có tướng quân gác cổng chạy tới.

“Làm sao?” Tín vương dừng lại hỏi.

“Dụ vương phi mặc áo trắng, mang theo người Dụ vương phủ quỳ gối ngoài cửa bắc, nói là để nhận tội với bệ hạ.”

Tín vương suýt nữa tức chết, nữ nhân này lại định làm loạn gì đây?! “Đóng cửa bắc lại!” Tín vương không kịp nghĩ nhiều, lệnh cho tướng quân nọ: “Kiệu hoa sẽ vào bằng cửa đông, đừng cho ai tới gần cửa bắc, Dụ vương phi muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ.”

“Vâng.” Tướng quân nọ đáp lời rồi chạy đi.

Tín vương chạy tới điện Khuynh Văn, Long Tiêu lúc này đã cởi hỉ phục: “Ngươi hãy đón dâu vào điện Khuynh Văn, xong xuôi việc này rồi hãy đi thăm lục hoàng thúc.”

“Con nào có thể rước dâu gì nữa?” Long Tiêu hét lớn.

“Lục hoàng thúc nói thế đấy.” Tín vương đành mang La Duy ra: “Ngươi không nghe lời y nói sao?”

Lời này khiến Long Tiêu rung động.

“Người đừng sốt ruột về lục hoàng thúc, có thái y ở đó rồi.” Tín vương lại khuyên bảo Long Tiêu: “Ngươi đến cũng chẳng để làm gì, cứ ở đây đón trắc phi, coi như là xung hỉ cho lục hoàng thúc .”

“Xung hỉ ạ?” Long Tiêu lạnh lùng lập lại lời Tín vương.

“Không sai, chính là xung hỉ.” Tín vương vội nói: “Coi như ngươi vì lục hoàng thúc đi.”

Có thế Long Tiêu mới ở lại điện Khuynh Văn, nhìn Long Đường bị giải vào ngục. Tín vương nghe nói, sau khi Long Huyền ôm La Duy đi thì Long Đường đã định tự sát, nhưng bị bọn thị vệ ngăn cản. Tín vương lòng như lửa đốt chạy vào ngục, hắn phải dặn cai ngục không được để Long Đường chết, nếu La Duy qua cửa này, Long Huyền muốn nổi giận thì cũng phải có Long Đường chịu tội, Tín vương tin rằng, Long Huyền sẽ tuyệt đối không nghĩ đến tình huynh đệ, toàn bộ Dụ vương phủ sẽ phải chôn cùng La Duy.

Y Cẩm viên, miệng vết thương của La Duy bớt chảy máu, nhưng vẫn không cầm được, người cũng dần mất đi ý thức.

“Vương gia.” Lúc này Ngụy thái y đã ướt đẫm mồ hôi, thấy La Duy sắp bất tỉnh, liền gọi: “Vệ Phò mã đang ở bên ngoài, ngươi có muốn trông thấy hắn không?”

“Vệ… Vệ Phò mã?” La Duy đầu đã mê muội, không nghĩ ra Vệ Phò mã là ai .

“Vệ Lam!” Ngụy thái y không để ý Long Huyền còn ở đây, vội hét: “Chính là Lam, ngươi có muốn gặp hắn không? Hắn đang ở bên ngoài đấy.”

“Ừ…” La Duy lập tức nói: “Ta muốn nhìn thấy hắn.”

“Để Lam vào.” Long Huyền cũng nói: “Để hắn vào đi.” Hắn thầm nghĩ, nếu La Duy có thể qua cửa này, thì hắn chẳng mong gì nữa cả, chỉ cần La Duy có thể sống, cho dù có phải để Vệ Lam mang La Duy đi, hắn cũng bằng lòng.

“Không!” La Duy lúc này lại kêu lên: “Ta không gặp hắn đâu, không dược gọi hắn vào!”

“Không gọi…” Long Huyền vội nói với La Duy: “Chúng ta không gọi hắn vào nữa, ngươi đừng nổi giận, không cho Lam vào đâu, ngươi cứ yên tâm, chúng ta không cho hắn vào.”

Ngụy thái y lại một lần nữa phí công dốc thuốc bột vào miệng vết thương của La Duy.

“Không muốn gặp Lam sao?” Để La Duy không ngủ thiếp đi, Long Huyền đành tiếp tục hỏi: “Vì cái gì?”

“Hắn sẽ đau lòng.” La Duy thoàng cười: “Sao ta có thể khiến Lam đau lòng cho được?”

473. Con người ai cũng có số mệnh của riêng mình

Đúng như lời La Duy, hôm nay chưa phải ngày chết của y, cho nên dù máu thấm đẫm đệm giường, thì y vẫn sống.

Sau khi La Duy qua cơn nguy hiểm, Long Huyền đúng như dự đoán của Tín vương, lửa giận bừng bừng tìm đến Dụ vương phủ.

Long Đường biết mình phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng hắn không sợ, hắn muốn La Duy chết, báo thù cho mẫu thân và cữu cữu, thuận tiện mang theo đám người vô tình vô nghĩa của Dụ vương phủ cùng xuống mồ.

Long Huyền không nhiều lời với Long Đường, xử tử hắn ngay trong ngục tối, sau đó ra lệnh niêm phong Dụ vương phủ, ngay cả Long Vinh giờ đang được hắn nuôi dưỡng cũng bị giam giữ. Thiên tử giận dữ, xác chết phơi ngàn dặm, huống chi Long Huyền lúc này đã mất đi lý trí.

Tín vương và hoàng thất cùng quỳ trước điện Trường Minh, cầu xin cho người ở Dụ vương phủ.

“Nếu nữ nhân này hiền thục, có thể đối xử tử tế với thứ tử, thì sao chuyện này lại xảy ra được?!” Long Huyền mắng chửi Dụ vương phi trong điện Trường Minh: “Khi Tường còn sống cũng đã không thích ả, đúng là độc phụ mà!”

Tín vương cầu xin Long Huyền hồi lâu, còn suýt bị Long Huyền xử tội đồng lõa. Cuối cùng Tín vương rơi vào đường cùng, nói với Long Huyền đang nổi giận: “Bệ hạ, Cẩm vương hiện tại sinh tử chưa biết, ngài lại sát giới, ngài không sợ sẽ tăng thêm nghiệp chướng cho Cẩm vương sao?!”

Tín vương nói vậy, khiến Dụ vương phủ tránh được một kiếp diệt vong, Long Huyền giờ đây thà tin trên đời có quỷ thần, như vậy hắn mới có thể bớt áy náy khi bỏ qua cho Dụ vương phủ, lấy cớ là tạo chút công đức cho La Duy.

Dụ vương phủ lại không như ý Long Huyền, sau khi được tha, Dụ vương phi lại mặc giá y (áo cưới) khi được gả cho Long Tường, nuốt vàng tự sát.

Long Huyền lại một lần nữa bị nữ nhân không biết tốt xấu này chọc giận, lúc này đây mẫu tộc của Dụ vương phi vì nữ tử “quật cường” này mà đại họa đổ ập lên đầu, bị Long Huyền hạ lệnh giam toàn tộc vào ngục, chờ bệnh tình La Duy khá lên rồi xử lý sau.

Thế tử Long Vinh vốn đang được hưởng thánh ân, sau chuyện Long Đường lại bị đoạt tước vị, tuy rằng Long Huyền vẫn cho hắn ở lại trong phủ Dụ vương, nhưng tất cả mọi người đều biết, cả đời này Long Vinh chẳng còn cơ hội ngẩng mặt lên.

Lại nói đến Y Cẩm viên.

La Duy tuy rằng giữ được mạng, nhưng chưa từng tỉnh táo hẳn, miệng vết thương vẫn không khép lại, luôn luôn rỉ máu.

Ngụy thái y và các thái y đều biết, tính mạng La Duy lúc này đang phải đếm từng ngày.

Long Huyền sai người đi Tang Châu, tìm tộc trưởng Quý thị vào cung chữa bệnh cho La Duy. Thế nhưng Tang Châu xa thượng đô quá, Quý thị không thể đến thượng đô chỉ trong vài ngày ngắn ngủi được. Long Huyền rơi vào đường cùng, lại nhớ đến quốc sư Phất Y.

Quốc sư Phất Y lúc này không phụng chiếu mà đến, chỉ sai người đưa cho Long Huyền bốn chữ: “Nhân các hữu mệnh.” (Con người ai cũng có số phận của riêng mình)

Long Huyền trong lòng phẫn nộ, nhưng hắn không thể hiểu cao tăng có danh “Phật sống” ấy nghĩ gì, đành sai người đến tận nơi mời, nhưng lại nghe thái giám truyền chỉ báo lại, quốc sư Phất Y đã bế quan (đóng cửa), không gặp người ngoài. Thái độ của Phất Y khiến Long Huyền vô cùng sợ hãi, lúc này hắn mới nhận ra rằng mình có một dự cảm chẳng lành về La Duy, cứ như người này sắp rời bỏ hắn.

Long Huyền bắt đầu ngoài việc trên triều thì lại đến canh giữ La Duy không rời một bước. Cho dù có ngủ cũng phải ngủ cạnh La Duy, hắn sẽ nắm lấy tay La Duy, nếu tay y lạnh, Long Huyền sẽ bừng tỉnh từ cơn mê, nhất định phải kiếm tra hơi thở La Duy, nghe tiếng tim La Duy đập, hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.

Long Huyền cũng trở nên nhát gan, bây giờ hắn mới phát hiện, đế vương có thể dễ dàng quyết định cái chết của một người, nhưng không cách nào bảo vệ tính mạng của ai đó. Từ trong sâu thẳm bóng tối kia có một lực lượng cường đại, quyết định sống chết của mỗi người, khiến hắn không thể chống cự, chỉ có thể thần phục. Long Huyền cũng không dám mơ về tương lai của hắn và La Duy, kể từ khoảnh khắc nghe được một câu kia: “Sao ta có thể khiến Lam đau lòng cho được?”. Chỉ một câu, Long Huyền đã biết, cả đời này hắn không thể tranh nổi với Vệ Lam, La Duy có thể nhìn hắn cả đời cô quả, nhưng lại không đồng ý để Vệ Lam đau lòng một giây.

“Ta chỉ mong ngươi sống.” Long Huyền thường xuyên tự thì thầm bên cạnh La Duy, hắn chỉ mong La Duy sống sót, không phải vì hắn, cũng chẳng phải vì Vệ Lam, hắn chỉ cần y sống mà thôi.

La Duy vẫn ngủ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bên tai có người thì thầm nói chuyện, có đôi khi y nghe không rõ ràng, có khi lại rõ đến từng hơi thở. Long Huyền vì sao phải khóc? Có đôi lúc La Duy tự hỏi chính mình, hắn vốn không nên khóc vì y, tại sao bây giờ lại khóc? Lại có đôi lúc, La Duy nghe được tiếng khóc của Long Huyền, muốn mở miệng dỗ Long Huyền đừng khóc, nhưng y chỉ có thể nằm yên ở đó, nghe tiếng khóc của Long Huyền, nghe Long Huyền kể về quá khứ của hai người không biết chán. Thế này La Duy mới phát hiện, trong ký ức của Long Huyền, y và hắn cũng có thời thơ ấu vô tư, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trốn ra khỏi cung chơi, cùng nhau chịu phạt, cùng nhau trùm chăn ngủ say trên giường. La Duy nghe Long Huyền kể, nhưng lại như nghe chuyện xưa của người khác, bởi vì dù y đã cố gắng hồi tưởng, cũng chẳng thể nào nhớ ra những khoảng thời gian mà Long Huyền nói ấy.

“Chỉ cần ngươi khỏe lại, ta sẽ để Vệ Lam mang ngươi đi, lúc này đây, ta sẽ thả ngươi đi nhé.” Long Huyền không chỉ một lần thề bên tai La Duy, nước mắt hắn rớt xuống môi y, hắn vươn tay lau, nhưng mãi chẳng thể nào lau hết.

La Duy cảm thấy dường như nước mắt Long Huyền bỏng rát hơn người thường, khiến lòng y có chút đau. Y muốn hỏi Long Huyền, sau này, ta còn có thể cùng Vệ Lam tới nơi đâu? Hắn đã có một gia đình, trong mái nhà kia, ta có thể là gì của Vệ Lam chứ? Vì sao đến tận bây giờ, ngươi mới nói với ta như vậy? Nếu ngươi nói sớm hơn một chút, thì có lẽ ta sẽ không hận ngươi đến thế này.

“Ta đã cho rằng chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Long Huyền tinh tế vuốt ve mái tóc La Duy: “Tưởng rằng chỉ cần thời gian dài thêm một chút, ngươi sẽ trở lại bên ta, thì ra ta đã sai lầm rồi. La Duy… khi đó ta không biết ngươi không có nhiều thời gian dành cho ta. Ta không nên đem quốc gia này ném cho ngươi, ta chinh phục thiên hạ, nhưng không có ngươi, thiên hạ còn có ý nghĩa gì?”

Có nước mắt lướt qua khuôn mặt La Duy.

Long Huyền không biết đây là nước mắt của La Duy, hắn lau mặt mình, bàn tay đầy nước mắt, hắn tưởng nước mắt của hắn lại một lần nữa rơi trên khuôn mặt La Duy.

Lúc này thượng đô đã rét đậm, tuyết chưa rơi, nhưng gió lạnh vẫn khiến nước đóng thành băng.

La Khải thúc ngựa chạy như bay về thượng đô, sợ rằng nếu chỉ muộn một phút, thì sẽ không được nhìn thấy mặt La Duy lần cuối cùng. La Tắc vốn đang ở Nam Chiếu, cũng đang chạy về thượng đô, chỉ là, đường xá dù sao cũng quá mức xa xôi, chỉ có đại ca như hắn mới có thể gặp La Duy một lần cuối, cũng là để lúc La Duy lâm chung còn một người thân bên cạnh.

474. Sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại

Mặc kệ con người gian nan thế nào, nhật nguyệt vẫn luân phiên, thời gian vẫn trôi qua không ngừng. Long Huyền trải qua giao thừa đầu tiên kể từ khi trở về từ Nam Chiếu.

Một ngày này, trong giấc mộng của La Duy xuất hiện miếu Thành Hoàng ở phía tây ngoại thành, trong mộng kia một trời tuyết trắng, là nơi kiếp trước mình phơi thây. Trải qua một kiếp, nơi này vẫn không hề thay đổi, vẫn hoang vu không một bóng người, chỉ có đầy trời tuyết phủ và quạ đen.

“Công tử?!” Bên tai truyền đến tiếng gọi mừng rỡ của một người.

La Duy nhìn về phía ấy, mới phát hiện đó là Ngụy thái y.

“Công tử!” Ngụy thái y sợ La Duy lại nhắm mắt, liền lớn tiếng gọi La Duy: “Ngươi có nghe thấy ta nói gì hay không?!”

“Sao râu ngươi dài ra nhiều thế?” La Duy nói.

“Vương gia tỉnh rồi!” Ngụy thái y chỉ nghe La Duy nói vậy, liền chạy ra ngoài hét to.

Dường như chỉ trong vòng một giây, phòng ngủ La Duy đã chật kín người.

La Duy nhìn đám người này một lượt: “Sao ai cũng khóc thế?”

Triệu Phúc không còn sức để đứng nữa, ngồi phịch xuống đát khóc: “Ông trời có mắt, vương gia cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

“Thay quần áo giúp ta nào.” La Duy cười.

Ngụy thái y lúc này mới nhận ra La Duy khác lạ, ông nhìn thấy sắc mặt La Duy ửng đỏ, giống như ánh nắng cuối chân trời, diễm lệ đến yêu dị. Tay Ngụy thái y run rẩy bắt mạch cho La Duy.

Triệu Phúc nghe La Duy nói muốn thay quần áo, vội đừng lên: “Vương gia, ngài muốn thay quần áo?”

“Ừ, ta muốn thay quần áo.” La Duy nói: “Không cần bộ đồ mới, chỉ cần một bộ mặc thường ngày thôi.”

“Thay bộ đồ mới đi.” Ngụy thái y nhắm mắt, nói một câu.

Triệu Phúc ngây ngốc nhìn La Duy, thay bộ đồ mới? Như vậy là có ý gì?

Sau đó các thái y đều định bắt mạch cho La Duy.

“Không cần.” La Duy lại cười nói: “Các ngươi lui ra hết đi, mấy ngày nay vất vả cho các ngươi rồi.”

“Lui ra đi.” Ngụy thái y lau hai mắt, lệnh cho các thái y.

Triệu Phúc muốn khóc, nhưng nhìn La Duy nằm trên giường bình thản cười với gã, Triệu Phúc cắn tay mình rồi nói với La Duy: “Vương gia chờ nô tài một lát, nô tài đi lấy áo cho người.”

“Ừ.” La Duy lên tiếng.

“Lui ra hết đi.” Triệu Phúc nói với các tùy thị trong phòng.

Trong phòng vừa rồi còn chật kín người, vậy mà giờ chỉ còn lại Ngụy thái y và La Duy.

La Duy lúc này mới cười với Ngụy thái y: “Ta có thể giải thoát rồi.”

“Giải thoát rồi.” Ngụy thái y nói: “Giải thoát rồi sẽ không mệt mỏi nữa, đừng nghĩ đến những chuyện đau lòng.”

“Giúp ta gọi bệ hạ đến đây đi.” La Duy nói: “Ta có lời muốn nói với hắn.”

Ngụy thái y gật đầu: “Công tử chờ ta một lát, ta di gọi hắn đến.”

Long Huyền lúc này đang ở điện Trường Minh, hôm nay hắn đang cùng hoàng tộc ăn bữa cơm mừng năm mới, hoàng tộc thân tình đạm bạc, nhưng bữa cơm đoàn viên trong giao thừa thì vẫn phải dùng.

Ngụy thái y chạy tới điện Trường Minh.

“Sao thế?” Long Huyền thấy Ngụy thái y hai mắt đỏ hoe, trên mặt dường như còn có nước mắt, đũa bạc trong tay rơi xuống đất lạnh.

“Bệ hạ!” Ngụy thái y dập đầu trước Long Huyền: “Vương gia đã tỉnh, muốn gặp ngài.”

Long Tiêu lúc này phản ứng nhanh hơn Long Huyền, vừa nghe nói La Duy tỉnh, hắn quên khoác cả áo bào mà chạy đi, nơi này ngồi vốn không có người nhà của hắn, Y Cẩm viên kia mới là nơi có người hắn thực sự yêu thương.

Long Huyền trừng mắt nhìn Ngụy thái y hồi lâu mới nói: “La Duy muốn gặp ta?”

Ngụy thái y gật đầu: “Bệ hạ, ngài mau đi đi, sẽ muộn mất.”

Long Huyền hất văng ngự án, cả bàn đầy món ngon đổ tan tành, nhưng Long Huyền không bận tâm, lảo đảo chạy ra ngoài điện.

Y Cẩm viên.

Đèn ***g đỏ trong cung đình trở nên trắng xóa.

Long Tiêu vào trong viện liền bị đám đèn trắng dọa sợ hết hồn, khi phục hồi tinh thần lại thì vội vọt thẳng vào phòng ngủ La Duy.

“Lục hoàng thúc!” Tiếng khóc gọi bên tai kéo thần trí La Duy trở về.

“Là Tiêu nhi đấy à?” La Duy nhìn Long Tiêu cười một thoáng: “Sao lại khóc?”

“Lục hoàng thúc sẽ đi sao?” Long Tiêu khóc hỏi La Duy.

“Đứa nhỏ ngốc nghếch…” La Duy cười: “Lục hoàng thúc không chạy theo con cả đời được, Tiêu nhi, sau này con phải tự lo cho bản thân mình, đừng giận dỗi với phụ hoàng, có được không?”

“Lục hoàng thúc, người đang nói cái gì thế?” Long Tiêu khóc òa: “Con nghe không hiểu.”

“Con nghe không hiểu, thế sao lại khóc?” La Duy vẫn cười nói: “Đừng khóc, con là nam tử, không thể lúc nào cũng rơi lệ được.”

Long Tiêu lau nước mắt trên mặt, khóc thút thít, muốn nắm lấy tay La Duy nhưng lại không dám chạm vào y.

“Tiêu nhi.” La Duy nhìn Long Tiêu, nghiêm túc nói: “Sau này có thể con sẽ nghe được nhiều chuyện, lục hoàng thúc phải nói một câu xin lỗi con trước, con…đừng… đừng hận ta.”

Long Tiêu ngây người: “Lục hoàng thúc, người đang nói cái gì? Con thật sự nghe không hiểu.”

Cửa phòng phát ra một tiếng nổ, hình như có người đạp mạnh vào cửa phòng.

Long Tiêu và La Duy đều quay đầu nhìn, thấy Long Huyền đứng ở ngoài cửa, nhưng lại không dám vào.

“Ta có lời muốn nói với phụ hoàng con.” La Duy nói: “Con ra ngoài một lát đi.”

Long Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Long Huyền từng bước đi tới bên giường La Duy, hắn thấy La Duy mặc một bộ đồ mới, môi run run, rồi sau đó toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

“Long Huyền.” La Duy nhìn Long Huyền nói: “Ta biết đại ca của ta sắp đến đây, ngươi để huynh ấy đưa ta rời cung đi.”

“Được.” Long Huyền nói: “Ngươi muốn đi đâu cũng được mà.”

La Duy nhìn Long Huyền không nói gì.

“Người đâu.” Long Huyền quay ra phía ngoài nói: “Gọi La Khải lập tức vào cung.”

“U Yến La gia đời đời trung nghĩa..” La Duy nghe Long Huyền hạ thánh chỉ này rồi mới nói: “Ngươi đừng nghĩ họ là người ác độc.”

“Ta biết.”

Cánh tay La Duy dùng lực, nhưng lại không nhấc nổi thân mình.

Long Huyền tiến lên một bước, đỡ La Duy ngồi dậy.

“Long Huyền, ta không được nữa rồi…” La Duy nói: “Về sau ngươi phải là một hoàng đế tốt đấy, ngôi vị này không dễ dàng mà có được, đừng lãng phí tâm huyết của chính ngươi. Ta… ta cũng biết… ngươi sẽ là một hoàng đế tốt.”

“La Duy!” Long Huyền muốn che miệng La Duy, nhưng lại chẳng dám chạm vào người trong lòng, chỉ có thể ai oán gọi tên y. Long Huyền nhìn La Duy, mắt môi người này vẫn xinh đẹp như ngày ấy, trên gương mặt có hai mạt đỏ bừng, một người thanh lãnh, lúc này lại hiện ra vẻ diễm lệ. “Ngươi đừng hận ta…” Long Huyền nói với La Duy: “La Duy, ngươi đừng hận ta.”

“Long Huyền.” La Duy bình tĩnh nhìn Long Huyền, ánh mắt trong suốt, y chưa từng bình thản đối mặt với Long Huyền như lúc này: “Ta không hận ngươi, chỉ là… hai ta kiếp này, ngươi hủy hoại cuộc đời ta, ta hại ngươi cả đời cô quả, cho nên ta và ngươi sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.”

475. Chỉ Xích Thiên Nhai (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt)

Khi La Khải đuổi tới Y Cẩm viên, đã nhìn thấy Long Huyền đứng trước cửa phòng ngủ La Duy.

“Y đang ở bên trong.” Long Huyền bình thản nói với La Khải: “Ngươi dẫn y đi thôi.”

La Khải vội vàng thi lễ với Long Huyền, xông vào phòng ngủ La Duy: “Tiểu Duy!” La Khải định vọt tới trước giường La Duy thì ngừng lại, hắn nhất thời e sợ, không dám tiến thêm một bước.

“Đại ca…” La Duy mở mắt ra, nhìn La Khải, tiếu dung vui mừng: “Đệ chờ huynh đã lâu.”

La Khải nén xúc động ôm La Duy khóc rống, chậm rãi đi đến bên giường La Duy: “Là đại ca không tốt, đại ca đến chậm.”

“Dẫn đệ đi đi.” La Duy nói: “Đệ không muốn ở lại nơi này.”

“Được!” La Khải đỡ La Duy ngồi dậy, ôm lấy La Duy, nói: “Đại ca đưa ngươi về nhà, chúng ta về nhà nào.”

“Vâng.” La Duy tựa vào ngực La Khải: “Về nhà đi, đệ rất muốn về nhà.”

La Khải bước nhanh đến bế La Duy ra khỏi phòng ngủ, La Duy ra bên ngoài nhìn lại, lúc này mới phát hiện, hôm nay là một ngày đại tuyết.

“Lạnh không?” La Khải nhỏ giọng hỏi La Duy.

“Không lạnh.” La Duy đáp.

“Vương gia!” Lúc này trong nội viện có người kêu lên.

La Duy thấy bọn Long Thập Ngũ, thở hắt ra một hơi: “Đại ca, từ nay về sau huynh hãy để ý đến bọn họ.”

“Vương gia!”

“Được rồi.”

Đám Long Thập Ngũ và La Khải cơ hồ đồng thời lên tiếng.

“Ngươi đi đi.” Long Huyền ở trước cửa nói: “Người nơi này, ta đều sẽ an bài, sẽ không bạc đãi bọn họ.”

“Triệu công công.” La Duy lại gọi Triệu Phúc.

“Vương gia!” Triệu Phúc quỳ gối trước mặt La Duy khóc thành tiếng.

“Ta đi đây.” La Duy nói: “Từ nay về sau ngươi phải tự chăm sóc bản thân đấy.”

“Vương gia!” Triệu Phúc trán chạm đất, khóc ròng: “Vương gia an tâm, kiếp sau Triệu Phúc vẫn muốn hầu hạ ngài.”

“Kiếp sau ngươi sẽ được hưởng phú quý.” La Duy thấp giọng nói: “Ta đã thay ngươi làm… làm công đức, sẽ không… sẽ không phải chịu khổ nữa.”

Triệu Phúc khóc rống, dập đầu trên đất, không bao lâu mặt đất đỏ thẫm một mảnh.

La Khải ôm La Duy ra khỏi Y Cẩm viên trong tiếng khóc rống của mọi người, hắn bước nhanh trên nền tuyết, thầm nghĩ mang La Duy rời đi nhanh một chút, nơi này như một nhà ngục mơ hồ, vây kín cuộc đời tiểu đệ hắn.

Long Huyền đi tới nội viện, như muốn đuổi theo La Khải, cuối cùng ngừng lại dưới tán cây du đồng, thân thể Long Huyền dựa vào thân cây, chậm rãi tụt xuống, cuối cùng ngồi chồm hổm trên nền tuyết.

Một tiếng khóc thảm thiết, bi trướng mà tuyệt vọng vang lên giữa bầu trời ngập tuyết bay.

Chưa từng có ai nhìn thấy Bình Chương đế nghẹn ngào khóc rống, mọi người thật không ngờ, đế vương lãnh huyết vô tình ấy, có một ngày lại khóc như một đứa trẻ con.

Ta và ngươi sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.

Long Huyền nhớ lại câu nói cuối cùng La Duy để lại cho hắn, tuyệt vọng cùng bi thương trong lòng đều hóa thành nước mắt, sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại ư? “La Duy!” Long Huyền ngẩng mặt lên trời gào to tên người ấy, chỉ là trả lời hắn, ngoại trừ đất trời ngập tuyết bay, thì chỉ có tiếng khóc thảm thiết của chính hẳn quẩn quanh trong gió.

“Tiểu Duy, đại ca đưa ngươi về nhà.” La Khải ôm La Duy ngồi trong một chiếc xe ngựa, xe ra khỏi cửa sau hoàng cung, La Khải nói với La Duy: “Chúng ta đã rời khỏi hoàng cung.”

“Đệ không thể trở về.” La Duy lúc này lại nói: “Đại ca, đệ không thể trở về.”

“Trở về đi.” La Khải liên thanh nói: “Đại ca đưa ngươi đi, cha mẹ đã trên đường tới thượng đô rồi, ngươi không muốn gặp bọn họ? Còn có nhị ca, cả Ưu nhi, Sương nhi, ngươi cũng không muốn gặp sao?”

“Muốn chứ, chỉ là không còn kịp nữa rồi.” La Duy yếu ớt trả lời La Khải: “Đại ca, chôn cất đệ trong sơn cốc ngoại thành Tuyên Châu là được rồi.”

“Tiểu Duy!”

“Người thành Tuyên Châu… hẳn là còn nhớ Nam ca nhi và Phó ca nhi năm ấy.” La Duy nói: “Đại ca, huynh đi tìm bọn họ, đệ và Lam ở trong sơn cốc đằng kia có một tòa nhà gỗ, bọn họ đã đồng ý với đệ, sẽ giúp đệ giữ lại nhà gỗ, đó là nhà của đệ và Lam, chôn cất bọn đệ ở đó là được rồi, đệ thích nơi đó lắm, trên đời này, đệ thích nhất là nơi đó.”

“Được!” La Khải đáp ứng La Duy: “Đại ca sẽ đưa ngươi đến Tuyên Châu.”

“Cho đệ đi… đi gặp Lam…” La Duy lặng im trong chốc lát, có lẽ nhịn không được khát vọng trong lòng, nói với La Khải: “Đệ… đệ muốn nhìn thấy hắn, chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi.”

“Ừ.” La Khải trong mắt rưng rưng, lại cố nén không rơi lệ: “Đại ca đưa ngươi tới gặp Lam.”

Xe ngựa chạy như bay trên đường thượng đô, cuối cùng dừng ở con đường đối diện La phủ.

La Khải đang muốn gọi người mở cửa, lại nghe La Duy nói: “Hay là không cần, đệ không gặp hắn nữa, đại ca, chúng ta đi thôi.”

“Tại sao lại không muốn gặp?”

“Chính là dù không gặp, đệ cũng nhớ rõ dáng vẻ của hắn.” La Duy nói ra: “Không cần gặp lại đâu.”

Đúng lúc này, cửa chính tướng phủ mở ra, Vệ Ninh cầm một chiếc đèn hình con thỏ chạy ra.

La Khải vội hé cửa sổ xe, vén màn, ôm La Duy nhìn ra phía ngoài xe.

“Cha, nương!” Vệ Ninh thanh âm vui sướng: “Hai người mau tới đây.”

La Duy thấy Vệ Lam khoác tay Yến Nhi bước ra từ cửa phủ, y đột nhiên mở to hai mắt, gần như tham lam nhìn ngắm Vệ Lam.

“Lam ở chỗ này!” La Khải còn sợ La Duy nhìn không tới, La Duy đã nhỏ giọng kêu lên.

Khóe miệng La Duy khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười, y nhìn nụ cười trên khuôn mặt Vệ Lam, nụ cười này hẳn sẽ làm bạn với Vệ Lam cả đời chứ? Cả cuộc đời, người này cho y sự an ủi, cả cuộc đời, hắn cùng y bước qua nửa cõi nhân sinh, y thấy đã đủ rồi. Kiếp này y sống chỉ vì chuộc tội, hôm nay người nhà bình an, Lam của y có kiều thê làm bạn, nhi nữ song toàn, cho dù La Duy cả đời này mệnh như phù du, phận như cát bụi, y cũng dùng hết sức làm được những việc mình mong muốn, bảo vệ những người kiếp trước y thiếu nợ. Hôm nay vẫn như trước là đầy trời tuyết phủ, thế nhưng y lại có thể chết trong vòng tay huynh trưởng, ông trời để y sống lại kiếp này, coi như là không tệ.

Tiếng chúc Tết, tiếng pháo vang lên trong mưa tuyết, lại là một mùa xuân mới.

La Duy giơ cánh tay lên, đưa tay về phía Vệ Lam. Nếu như thật sự có kiếp sau, Lam… La Duy thì thầm với Vệ Lam đang gần trong gang tấc, kiếp sau ta vẫn muốn gặp lại ngươi, ta còn thiếu ngươi một kiếp đầu bạc răng long, thiếu nợ ngươi một kiếp làm bạn cả đời.

Một bông tuyết lọt qua kẽ tay La Duy.

La Duy khép ngón tay, như muốn bắt lấy bông tuyết này, chỉ là tuyết tựa cát bụi đã trượt khỏi đầu ngón tay, làm sao có thể bắt lấy được. Cánh tay buông thõng bên người, kiếp này rồi cũng đến điểm dừng.

La Khải lệ rơi đầy mặt, hắn ôm chặt La Duy, liệu có phải nếu không buông tay, công tử nhỏ nhất La phủ này sẽ lại từ trong cơn mơ tỉnh dậy, rồi hắn sẽ lại thấy một nét mặt tươi cười?

Xe ngựa chậm rãi lướt qua bên cạnh Vệ Lam, để lại dấu vết thật sâu trên nền tuyết.

Vệ Lam nhìn về phía chiếc xe ngựa đơn độc chạy qua, gió tuyết chợt cuồng bạo, khiến tầm mắt Vệ Lam mơ hồ, hắn vội vàng dang tay che chở cho thê tử. Chờ khi Vệ Lam lại nhìn về phía ấy, ngoại trừ những hạt tuyết nhảy múa trong không trung, thì cái gì cũng không còn nữa, ngay cả dấu vết trên mặt đất cũng không thấy, tựa như chưa từng tồn tại.

Gặp gỡ thoáng qua, nhất sinh nhất tử, chỉ xích hóa thiên nhai.(*)

(*)Gặp gỡ thoáng qua, kẻ sống người chết, gang tấc hóa biển trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.