hoa cúc Anh
Chapter 10: Tiệc Kỉ Niệm Đám Cưới Bạc Của Vu Phó Thị Trưởng.
Vì kì thi đuổi sát tận mông mà Chu Trạch Diên cuống cuồng cả lên, về nhà ăn cơm tối xong phải ôn bài rất lâu mới đi ngủ. Những điều này Chu Nhâm đều thấy hết, tất nhiên là vui mừng vô cùng.
Mối quan hệ giữa hai cha con càng ngày càng hòa hợp, thỉnh thoảng trên bàn cơm sẽ nói chút chuyện thường ngày, toàn thể Chu gia đối với chuyển biến này đều rất trông chờ.
Chạng vạng tối, Chu Nhâm còn chưa đi làm về, Chu Trạch Diên nằm trên salon trong phòng khách, lúc nhìn sách, lúc lại ngó tivi. Chuông cửa vang, người giúp việc đi mở cửa, Vu Uyển Hân tới.
Chu Trạch Diên từ trên ghế salon bò dậy, gọi mãi thành quen: “Chị dâu tới à.”
Vu Uyển Hân mỉm cười với hắn, lấy những cành hoa hơi héo trong bình đặt trên bàn ra, gọi người giúp việc đem đi, sau đó cắm hoa tươi cô tự mang đến vào lọ, nói: “Trạch Tục, em đang đọc sách hả?”
“Ừm, sắp thi rồi.” Chu Trạch Diên thuận miệng đáp, trước kia hắn không để ý lắm đến bó hoa Vu Uyển Hân mang tới, lần này chăm chú nhìn, lên tiếng: “Đây là hoa cúc Anh (1)?”
Vu Uyển Hân cười nói: “Không phải đâu, đây là Marguerite de Valois, cúc Marguerite (2).”
Chu Trạch Diên cười hùa theo, với hoa và kim cương, con gái luôn có sự cố chấp khó hiểu và sự yêu thích.
Chu Nhâm đi làm về, ba người cùng nhau ăn cơm tối, sau khi
ăn xong Vu Uyển Hân lấy một tấm thiệp màu hồng đào ra, cười nói: “Thứ tư tuần tới kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ con, là hai mươi lăm năm đám cưới bạc, cho nên mời rất nhiều bạn bè thân quen. Ba, ba và Trạch Tục đều là người nhà của con, hai người nhất định phải tới.”
Chu Trạch Diên nhìn thiệp mời, khen: “Đẹp quá.”
Vu Uyển Hân vui vẻ nói: “Cám ơn em, Trạch Tục, thiệp mời này do chính chị thiết kế đấy.”
Chu Trạch Diên nhìn Chu Nhâm, Chu Nhâm gật đầu nói: “Ba và Trạch Tục nhất định sẽ tới.”
Vu Uyển Hân cười đặc biệt rực rỡ, Chu Trạch Diên càng cảm thấy ‘bà quả phụ’ nhà mình có vấn đề, theo lý tự dưng trở thành quả phụ, không thể nào còn vui vẻ hạnh phúc như thế nha? Hơn nữa Vu đại tiểu thư là nhà thiết kế chuyên nghiệp thuộc hàng top, đã từng đi tu nghiệp ở nước ngoài, chẳng giống những người phụ nữ truyền thống tuân theo “tam
tòng tứ đức” gì cả, cho dù đây là điều kiện của đám cưới vì lợi ích, cũng không đủ để giải thích hành vi biểu hiện của cô ta.
Trừ Bạch Khôn cùng Chu Trạch Tục, Vu Uyển Hân chính là ví dụ sinh động cho những kẻ đầu bị kẹp vào cửa.
“Thầy, cám ơn thầy, em đi trước, gặp lại sau!”
Chu Trạch Diên ôm sách, dáng vẻ cung kính chào tạm biệt giảng viên môn thống kê, đóng cửa cẩn thận rồi đi ra, nắm chặt tay tự like cho mình mấy cái, sau đó mặt mày hớn hở trở về lớp, lớp trưởng nói vừa nãy có người tìm hắn: “Lớp bên, hình như tên là Trần Bồi Nguyên, đến tìm cậu hai ba lần liền.”
Chu Trạch Diên cảm thấy tên này khá quen, nhưng nghĩ mãi không ra, đứng ở cửa dưới lớp bên nhìn một lượt, lên tiếng hỏi bạn nữ đang soi gương: “Trần Bồi Nguyên có ở đây không?”
Cô bạn kia chậm rãi quay lại, khi nhìn rõ mặt Chu Trạch Diên vội sửa lại đầu tóc, chớp chớp mắt: “Bạn tìm Trần Bồi Nguyên? Chờ một chút nha.” nói xong thẹn thùng quay người vào lớp.
Lát sau một nam sinh đi ra, Chu Trạch Diên lúc này mới nhớ ra cậu ta là ai, là một trong những kẻ chặn đường hắn, còn nói quen biết Bạch Khôn nữa. .
Chu Trạch Diên đã chẳng còn để bụng chuyện đánh nhau, cười hỏi: “Trần Bồi Nguyên à? Tìm tôi có việc gì hả?” .
Dường như Trần Bồi Nguyên hơi ngượng ngùng, “Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện được không?”
Chu Trạch Diên lấy làm lạ, đi
theo cậu ta ra chỗ rẽ vắng người, “Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy? Gần đây hình như tôi không gây sự với lớp mấy cậu mà?“ bây giờ hắn vẫn còn yêu đương với em gái ‘tiểu gia bích ngọc’ (3), dưng mà đang bận ôn thi, vẫn chưa có tiến triển gì hết.
Trần Bồi Nguyên cắn môi, có
vẻ lúng túng nói: “Tớ muốn hỏi cậu, có thể giúp tớ liên lạc với Bạch Khôn được không?”
Ban đầu Chu Trạch Diên dự cảm có liên quan đến Bạch Khôn, nhưng nghe nói như thế, hắn không nhịn được quan sát Trần Bồi Nguyên từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu tìm tên đó làm gì?”
Trần Bồi Nguyên nói: “Có chút việc.”
Chu Trạch Diên hù: “Không nói rõ ràng, tôi không rảnh tiếp chuyện.” Liền giả bộ bỏ đi.
Trần Bồi Nguyên vội la lên: “Chu Trạch Tục! Tớ thật sự có việc gấp cần tìm anh ấy!”
Chu Trạch Diên nghiêng nửa người giống như lúc nào cũng có thể đi ngay, liếc nhìn cậu ta: “Ngay cả chuyện giữa hai người tôi còn không biết, dựa vào đâu tôi phải giúp cậu?“
Trần Bồi Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bạch Khôn… là bạn trai cũ của tớ.”
Cả người Chu Trạch Diên run lên, những lời này nói ra bởi một nam sinh cao hơn hắn nửa cái đầu, thật là một sự kích thích không phải dạng vừa đâu. “Nếu là cũ… cái đó cũ,
cậu còn tìm thằng đó làm gì?”
Trần Bồi Nguyên cúi càng thấp hơn, “Tớ muốn tìm anh ấy, mượn ít tiền.”
Đột nhiên Chu Trạch Diên cảm thấy vô nghĩa, bỏ lại một câu: “Tôi sẽ hỏi giùm, được hay không thì tôi không dám chắc.” sau đó nhấc chân bỏ về.
Tối thứ tư, Chu Nhâm đưa con trai tới dự tiệc, kỉ niệm đám cưới bạc của vợ chồng Phó thị trưởng Vu Thức Khiêm.
Phó thị trưởng Vu Thức Khiêm là cha vợ Chu Trạch Diên, trước đây hắn chỉ gặp vài lần, trong ấn tượng cảm thấy Phó thị trưởng người cũng như tên, hào hoa phong nhã, khiêm tốn lễ độ, đối với vãn bối rất ấm áp khách khí, phu nhân phó thị trưởng thì ngược lại, tính tình không quá tốt, cảm giác có chút hà khắc.
Chu Trạch Diên cũng thường đi với ba hắn tham dự mấy buổi tiệc kiểu này, vòng tới vòng lui đều là vài chục khuôn mặt quá quen đó. Chỉ có điều trong mắt người khác, hắn là một nhân vật mới tinh từ trong ra ngoài. Chu Nhâm không thích cười, cũng không thích trò chuyện khách sáo, đa số người tới gần y đều chỉ hỏi thăm dăm ba câu rồi đi, nhưng lại nhìn chằm chằm Chu Trạch Diên không tha.
“Đó là con út của Chu tổng à? Tướng mạo xuất chúng quá đi.”
“Đúng vậy, nghe nói học ở học viện kinh tế thuộc B đại, hậu sinh khả úy nha.”
“Anh tên là Trạch Tục? Lưu số nhau đi, chúng ta tuổi tác sàn sàn, đến lúc đó có thể cùng nhau đi tụ hội.”
Không ai nói mấy chuyện đại loại như đại nạn không chết tất có hậu phúc gì đó, dù sao nhắc đến chết cũng khó tránh khỏi liên tưởng đến ai-kia-đã-chết kia, chẳng người nào dại dột đi mua vạ vào mình cả.
Vợ chồng Vu Thức Khiêm mặc Hoa phục, nắm tay nhau đi từ trên cầu thang xuống, mọi người thi nhau chúc mừng.
Người điều khiển chương trình mở màn vài câu, trong tiếng đàn du dương, Phó thị trưởng Vu hồi tưởng lại những tháng ngày hai vợ chồng đồng cam cộng khổ chia ngọt sẻ bùi suốt 25 năm qua, cuối cùng biểu đạt bản thân mãn nguyện với gia đình hiện tại, ước mong tình cảm vợ chồng mãi keo sơn.
Sau đó là nhập tiệc, những người có thể xuất hiện ở đây, hoặc là quan viên chính phủ,
hoặc là doanh nhân có sức ảnh hưởng, gần như vội vã giao lưu kết giao, khai thác các mối quan hệ của mình.
Cha con Chu gia hiển nhiên là khác loại.
Trong góc phòng, Chu Nhâm tay nâng ly champagne, Chu Trạch Diên đứng bên cạnh. Chu Nhâm hầu như không chủ động chào hỏi ai, có người tới ý đồ bắt chuyện, y sẽ nâng ly mời, nhưng nhấp môi thôi cũng không buồn làm.
Trước kia Chu Trạch Diên cảm thấy ba hắn ở yến hội hay party rất lạng lùng, nhưng lần này khí lạnh có xu thế tăng cường gấp bội. Hắn không nhịn được nói nhỏ: “Ba, ngài là người làm ăn, giao lưu với bọn họ càng nhiều không phải càng tốt sao?”
Chu Nhâm nhìn hắn, hỏi: “Con với bạn học có thường qua lại không?“
Chu Trạch Diên lắc đầu một cái, Chu Nhâm nói tiếp: “Bọn họ coi trọng điều gì ở con?”
Chu Trạch Diên suy nghĩ một chút, nói: “Không biết, dù sao lúc ngẫu nhiên chạm mặt, bọn họ cư xử cũng không tệ. ”
Chu Nhăm lại hỏi: “Con nghĩ là vì sao?”
Chu Trạch Diên mặt dày nói: “Con cũng được lắm nha.” Hắn chợt hiểu ra nói: “Ba đã có địa vị nhất định, không cần thiết đi theo lôi kéo quan hệ với bọn họ, đúng không?”
Chu Nhâm nói: “Hồi đầu ba cũng như bọn họ, chỉ sợ tạo mối quan hệ không bằng người, bây giờ tất nhiên không cần so sánh cái này.“
Vừa nói xong có một thương nhân mới nổi đến gần chào hỏi Chu Nhâm, Chu Nhâm nâng ly đáp lại, rất khách khí gật đầu một cái. Người nọ đứng bên cạnh Chu Nhâm, giống như tùy tiện tìm đề tài tán gẫu với y, nhưng ánh mắt cứ luôn theo dõi vẻ mặt Chu Nhâm.
Trong giây phút đó Chu Trạch Diên đối với Chu Nhâm sinh ra cảm giác kính sợ và tự hào, quả thật y không cần so mối quan hệ của mình có tốt hơn người không, y đứng ở chỗ này, cũng đã là người quan trọng nhất cần lôi kéo làm quen.
Có cô nàng còn trẻ đi đến gần Chu Trạch Diên, hắn nhìn Chu Nhâm, Chu Nhâm gật đầu một cái, coi như phê chuẩn, hắn mới yên tâm to gan đi cùng cô nàng ra một góc tán gẫu.
Vừa mới bắt đầu hắn cũng không dám càn rỡ, nếu làm quá chọc giận Chu Nhâm thì không phải chuyện đùa đâu. Một lát sau, hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn, Chu Nhâm đang nói chuyện với những người khác, không có chú ý tới bên này, hắn mới hơi yên lòng, kéo cô bé kia tách xa khỏi đám người. Chỉ có điều hôm nay hắn không tính làm gì hết, cô bé này là một quan nhị đại, nếu như dính vào sẽ rất phiền toái, chẳng qua lâu lắm rồi hắn tinh trùng chưa thượng não, ngắm nhìn rồi tự yy giải khát là được.
===============
CHÚ THÍCH:
1/ Hoa cúc Anh: qt dịch là “sồ cúc” và theo baidu nó là loài Bellis Perennis.
Cúc Bellis ( hay còn gọi là common daisy, lawn daisy, English daisy) có nguồn gốc từ châu Âu, phân bố chủ yếu ở Tây, trung và Bắc Âu, một số vùng của Mỹ, Úc.
Nếu ai search gg sẽ thấy ra hai kiểu hoa, loại bông tròn và cánh đơn. Trong truyện sẽ là loại đơn, giống cúc dại (ảnh đầu bài viết).
2/ cúc Marguerite: tên khoa học là Argyranthemum frutescens. (mời hỏi gg). Theo baidu tên Marguerite xuất phát từ vợ vua Henry IV, vương hậu nước Pháp – Marguerite de Valois (tên tiếng Anh là Margaret of Valois).
Vấn đề ở đây là: Trạch Diên nghĩ lawn daisy = marguerite, Uyển Hân nói chúng khác nhau. Mình đi search thì:
+ Cúc họa mi = cúc bellis perennis = marguerite
+ wiki nói rằng: Cúc bellis perennis được mệnh danh là hoa của trẻ em và sự ngây thơ. Nó còn được gọi là Marguerite.
Trong khi tên danh pháp lại khác hẳn nhau.
CÒN BAIDU lại kêu đây là hai loài khác biệt, dù rằng vẻ ngoài khá giống. Và hai loại này có ý nghĩa khác nhau.
3/ tiểu gia ngọc bích: trái ngược với đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc tính tình hoạt bát sáng sủa, xinh đẹp nhưng không ủy mị, trong trẻo nhưng không lạnh lùng.
hoa cúc Anh