Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 22: Chương 22




oyal.salute

Chapter22: Trai Trẻ Tập Gym Là Hấp Dẫn Nhất.

May mắn chính là, Chu Trạch Diên chưa làm gì cả, công an kiểm tra trong phòng chỉ có rượu và đĩa trái cây, quần áo chỉnh tề, phục vụ là nam.

Bất hạnh là, Mã Nhị dẫn khách bị bắt, rất nhanh khai ra đám người Chu Trạch Diên.

Mọi người kẻ dựa tường người ngồi bệt dưới sàn thành một hàng, Chu Trạch Diên khóc không ra nước mắt, thật mẹ nó xui xẻo, trước kia hắn ít đi chơi gái, lần này bị Mã Nhị lừa, cũng do ăn chay quá lâu trong lòng ngứa ngáy, cứ như vậy một lần liền bị bắt!

Đứng cạnh hắn là một gã đã kết hôn, nhỏ giọng thì thầm: “Xong đời, khẳng định vợ mình lại biết.”

Chu Trạch Diên sợ hãi nói: ”Không phải nộp phạt là được à? Còn thông báo cho người nhà nữa?“

Người nọ mặt mày buồn bã: “Mua *** bất thành, lưu lại mười ngày nửa tháng, có thể không thông báo sao? Xong rồi còn phạt tiền!”

Chu Trạch Diên: “…” Chu Nhâm nhất định sẽ băm hắn cho chó ăn!

”Chu Trạch Tục! Đi ra! Người nhà tới đón!“

Mấy anh em từng nghe ‘danh tiếng’ Chu Nhâm đều ngửa đầu nhìn Chu Trạch Diên, ánh mắt tràn ngập đồng tình.

Chu Trạch Diên cúi đầu đi ra, phó thị trưởng Vu Thức Khiêm đứng tựa vào xe, trong ánh mắt ôn hòa mang theo chút trách cứ.

“Cám ơn ngài.” Chu Trạch Diên xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Vu Thức Khiêm thở dài một tiếng, nói: ”Ta nghĩ mãi không ra, đứa trẻ như con lại sẽ làm ra chuyện như vậy.“

Chu Trạch Diên khó chịu mím chặt môi.

Vu Thức Khiêm nói: “Xét thấy lỗi không lớn lại phạm tội lần đầu, mới miễn bị tạm giữ.”

Trong lòng Chu Trạch Diên buông lỏng, lặp lại lời cảm tạ: ”Phó thị trưởng Vu, ngài bận rộn như vậy còn làm phiền ngài vì chuyện này…“

Vu Thức Khiêm đưa tay vỗ vỗ hắn, “Sau này gọi chú là chú Vu thôi, ngã một lần phải biết khôn lên, sau này phải chọn bạn mà chơi.”

Chu Trạch Diên gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: ”Chú Vu à, cháu muốn cầu xin chú một chuyện.“

Vu Thức Khiêm hiểu rõ, nói: “Chú biết, không cần nói cho ba cháu phải không?”

Mặt mũi Chu Trạch Diên ửng đỏ, Vu Thức Khiêm bật cười: ”Lần này chú nắm được nhược điểm của cháu, sau này tái phạm, chú sẽ gộp cũ mới lại nói với ba cháu.“

Trước mặt ông, Chu Trạch Diên đều là thái độ tôn kính trưởng bối, lần này nếu như còn cách khác, hắn cũng không muốn vứt hết mặt mũi trước mặt ông. Vu Thức Khiêm nhẹ nhàng dạy bảo, trong lúc nhất thời khiến hắn càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Vu Thức Khiêm nói: “Con về nhà hay đi chỗ khác? Chú đưa con đi một đoạn.”

Chu Trạch Diên vội nói: ”Không cần đâu, bạn cháu tới đón, a, cậu ấy tới rồi ạ.“

Đang nói, một chiếc xe thể thao màu đỏ bảnh chọe phóng tới dừng trước cổng đồn công an.

Vu Thức Khiêm nói: “Vậy chú đi trước.”

Chu Trạch Diên đáp lại: ”Hôm nào chú có thời gian cháu sẽ mời chú dùng cơm.“

Vu Thức Khiêm cười nói: “Được, sẽ liên lạc sau.”

Bạch Khôn nhảy từ trên xe xuống, vừa đi về phía Chu Trạch Diên vừa nhìn Vu Thức Khiêm, Vu Thức Khiêm nhìn gã cười hữu lễ, khuôn mặt Bạch Khôn hơi giật giật.

Vu Thức Khiêm lên xe rời đi, vẻ mặt Bạch Khôn như có điều suy nghĩ hỏi: ”Đó là ai vậy?“

Chu Trạch Diên chán nản vô lực dựa vào gã, thuận miệng nói: “Một ông chú ấy mà, tới giúp tôi một đại ân.” rồi lại căm phẫn chỉ trích: ”Tôi nói ông nhé, có phải biết bên trên muốn đi bắt người từ trước, cho nên gọi thê nào ông cũng không đi?”

Bạch Khôn nói: ”Tôi mà có bản lĩnh đó thì tốt rồi, ông không biết đâu giờ tôi nghèo muốn chết, tiền đâu ra mà đến chốn xa xỉ? Thôi nào, anh dẫn chú đi xông hương giải xui nhé?“

Chu Trạch Diên lườm gã: “Còn không bằng đưa tôi hai chai Royal Salute (1).“

Hắn đu trên người Bạch Khôn, Bạch Khôn chật vật lết đến cạnh xe, chợt kêu một tiếng: “Tôi nghĩ ra người nọ là ai rồi! Đó không phải cha vợ ông à?“

Chu Trạch Diên đẩy gã ra tự mình lên xe, Bạch Khôn chưa chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Không phải ông nói vợ trước câu dẫn ba ông à? Sao còn quan hệ với nhà đó?“

Chu Trạch Diên nói: “Ả là ả, chú ấy là chú ấy, hai người họ không giống nhau.“

Bạch Khôn cổ quái nhìn hắn, hồi lâu nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở ông, tôi cảm thấy ông ta giống tôi.“

Chu Trạch Diên khinh bỉ nhìn gã: “Đừng đùa nha, tự tâng bốc mình đáng xấu hổ.“

Bạch Khôn tiện tiện cười lạnh, nói: “Tôi nói là, ông ta cũng thích đàn ông.“

Chu Trạch Diên còn lâu mới tin gã: “Vợ trước của tôi là con gái của chú ấy, ông bớt xàm đi. Mau lái xe, trước cổng đồn công an nói xấu Phó thị trưởng đại nhân, mấy ông quan chả thèm điều tra, trực tiếp tống ông vào tù!“

Chu Nhâm mở ngăn tủ lấy mấy tập tài liệu đưa cho trợ lý, dặn dò: “Trước cuộc họp buổi chiều phải chỉnh sửa xong, có thể bỏ bớt vài trang, nhớ photo cho mỗi người tham dự một bản.“

Trợ lý đáp ứng, lại hỏi: “Chu tổng, có cần kêu người tới mang bàn làm việc của Trạch Tục đi không?“

Chu Nhâm đang kí tài liệu, nói: “Buổi trưa gọi người tới mang đi.“

Vô luận Trạch Tục thích nam hay nữ, đều sạch sẽ hơn cái kẻ nảy sinh dục vọng với con trai mình, là y.

Y mở ngăn kéo, lấy khung ảnh trong đó ra, đây là ảnh chụp sinh nhật hai đứa 16 tuổi, người chụp là vợ y, trong hình là ba cha con. Y đứng giữa, Trạch Tục ôm tay phải tựa vào vai y, Trạch Diên ở bên trái đứng cách xa, trong hình chỉ có Trạch Tục mỉm cười, y và Trạch Diên gần như đều là vẻ mặt cứng ngắc lúng túng.

Nhưng Chu Nhâm nhớ rõ, buổi tối hôm đó, Trạch Tục khóc lóc cáo trạng, Trạch Diên đưa cho nó miếng bánh ngọt bên trong đầy sâu lông.

Hai đứa con không thân thiết như anh em nhà người khác, y vẫn luôn biết. Khi đó y tan làm vừa về tới nhà, Trạch Tục sẽ giống như kẹo cao su bám dính y, làm nũng nói đùa không dứt, hữu ý vô tình kể tội Trạch Diên. Trạch Diên từ nhỏ đã là thằng nhóc thích gây sự, ngày nào không gây chuyện thì sẽ ngứa ngáy, hai cha con vất vả lắm mới gặp nhau, nói chưa được mấy câu Chu Nhâm buộc phải đánh hắn. Mỗi lần như thế, Trạch Tục núp trong góc lén lút cười hả hê, nhưng Trạch Diên bị đánh một hồi quay đầu lại chọc nó khóc. Nó lại mách, Trạch Diên lại ăn đòn, rồi chỉnh nó, nó tiếp tục mách, cứ luẩn quẩn như thế.

Khi đó, so với Trạch Diên đơn thuần nghịch ngợm, Chu Nhâm vẫn không thích Trạch Tục trưởng thành sớm cho lắm.

Nhưng Trạch Tục bây giờ, tỉnh lại sau bảy năm hôn mê trong bệnh viện, phảng phất như thiên tính thiếu niên ngày xưa nó vẫn luôn áp chế bây giờ giải phóng tất cả, mắt đảo mày nhíu tính toán cân nhắc, cử chỉ mơ hồ có mấy phần giống Trạch Diên, vui buồn viết hết ở trên mặt, lúc vui vẻ cười rộ lên cái mũi nhăn nhăn rất đáng yêu, khi buồn rầu mím môi chờ người an ủi y hệt husky, rất nhiều thời điểm ánh mắt đã sớm bán đứng nội tâm nhưng vẫn gồng lên giả bộ nghiêm túc, sao lại không khiến người ta thích chứ?

Chu Nhâm dùng ngón cái vuốt ve ảnh chụp, có chút nhớ nhung đứa con Trạch Diên không may qua đời. Rõ ràng đặt nhiều kỳ vọng vào hắn như vậy, mỗi lần gặp mặt lại luôn không nhịn được muốn đánh hắn, mấy năm nay Trạch Diên cơ hồ không chủ động nói chuyện với y, lúc nào thấy cũng câu nệ cứng ngắc. Sau khi Trạch Diên qua đời, y vẫn luôn có chút hối hận khôn cùng, may mà Trạch Tục tỉnh lại, một chút đau thương dời đi. Những sủng ái không thể cho Trạch Diên, y tính toán dồn hết lên Trạch Tục.

Chẳng qua là, nếu Trạch Diên vẫn còn sống, có lẽ hai đứa sẽ làm loạn cả ngày như lúc bé, nếu mà vậy, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện tình huống lúng túng như hiện tại.

Chu Nhâm ngẩng đầu lên, nhìn vị trí đối diện trống không, trong lòng có chút khổ sở.

Buổi tối tan làm về đến nhà, y treo áo khoác lên giá, thấy con trai cởi trần từ trong phòng ở lầu một đi ra.

Chu Nhâm: “…“

Trên mặt Chu Trạch Diên còn chút đỏ ửng sau vận động, chào hỏi ba hắn: “Ba, ba về rồi à. Đã ăn tối chưa?“

Chu Nhâm đút tay vào trong túi quần, nói: “Còn chưa ăn.“

Căn phòng ở lầu một vốn là phòng gym của Chu Trạch Diên, hắn gọi người mang vào dụng cụ máy móc trước đây khuôn ra, lúc rảnh rỗi núp đây tập luyện, không cầu biến thành Schwarzenegger, chỉ cần sớm tìm được cơ bụng.

Hắn lấy khăn lông choàng trên cổ tùy tiện xoa xoa mồ hôi trên mặt: “Con lên tắm rửa thay đồ, lát nữa xuống cùng ba dùng bữa nhá.“

Bước chân nhẹ nhàng lên lầu, lưng trần ướt đẫm mồ hôi, quần thể thao rộng thùng thình lọ ra bắp chân thon dài nõn nuột.

Chu Nhâm nhanh chóng quay đầu không nhìn, con trai như vậy có điểm gợi cảm khôn tả.

===========================

LỜI MUỐN NÓI:

1/ Royal Salute: là một thương

hiệu rượu Scotch whisky được sản xuất bởi Chivas Brothers

(thuộc sở hữu của PernodRicard), được thành lập vào năm 1801 tại Aberdeen, Scotland. Nó đã được giới thiệu vào ngày 02 tháng 6 năm 1953 bởi Chivas Brothers để chúc mừng nữ hoàng Elizabeth II đăng quang. Được đặt theo tên 21 phát đại bác truyền thống, Royal Salute whisky có tuổi tối thiểu là 21 năm. Xem thêm tại RoyalSalute(whisky)

Sau mấy ngày nghỉ ốm nghỉ bão đắm mình trong Bàng Quang Bá Khí Trắc Lậu, yêm quay lại nhá tí hàng. Nếu ko lười chắc mai đầu tháng sẽ có 1c.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.