Chapter29: Lên Chức Ba Ba.
Con trai suốt đêm không về, di động tắt máy, việc này khiến Chu Nhâm lo lắng. Điều đầu tiên y nghĩ đến là, có phải y không cẩn thận để lộ ra gì đó, con trai có phải phát hiện ra điều gì hay không, cho nên mới ra ngoài tránh né. Tiếp theo, lần trước con trai suốt đêm không về, nói là chơi với bạn học, kết quả lại đi cùng cậu trai mắt to dáng cao vào quán bar. Lần này sẽ là ai? Là cậu chàng sinh viên kia? Hay là Bạch Khôn?
Vừa lo lắng, lại có chút ghen tị không nói rõ được, một đêm này, Chu Nhâm tưởng chừng một giây đằng đẵng cả năm.
Chu Trạch Diên lòng như lửa đốt đẩy cửa chạy vọt vào, vừa nhìn giá treo vẫn còn áo tây trang treo ở đó, theo bản năng tim muốn chui lên tận cổ. Hắn rón rén như trộm bước lên lầu, lại cố tình gặp phải Chu Nhâm đang đi xuống ở khúc quanh.
Chu Nhâm từ trên cao nhìn hắn, hắn run rẩy nói: “Ba à, hôm qua con, con, con…“ Không biết tại sao, hắn đột nhiên không nói ra được cái cớ lúc trên đường về hắn đã nghĩ chu đáo, thầm nói: “Con uống nhiều quá, Bạch Khôn giữ con lại ngủ một đêm.“
Đầu tóc hắn hơi loạn, trán và hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hơi sưng, áo sơ mi cơ hồ vò thành một nắm. Nhìn dáng vẻ chật vật này của hắn, Chu Nhâm vậy mà không muốn nói gì hết.
“Đi chuẩn bị đi, rồi xuống ăn điểm tâm.“
Chu Nhâm đi lướt qua hắn xuống lầu, Chu Trạch Diên không dám tin vào lỗ tai mình, ba ba giống như không hề tức giận? Điều này không khoa học!
Hắn mang đầy bụng nghi ngờ trở về phòng tắm rửa thay đồ, lúc soi gương mới phát hiện đôi mắt bị sưng, hắn không nhớ tối hôm qua mình gào khóc trước mặt mọi người, mượn rượu làm loạn, dùng nước lạnh vỗ vỗ mắt, mới xuống lầu.
Hắn vừa ngồi xuống bàn, Chu Nhâm liền múc thêm chén cháo đặt trước mặt hắn, lại cầm quả trứng gà bóc vỏ, đặt trong chén.
Chu Trạch Diên cố sức chớp mắt một cái, thử bóc một quả trứng gà cho Chu Nhâm, Chu Nhâm nhận lấy cắn hai ba miếng nuốt hết. Hắn đột nhiên sinh ra cảm giác hoang đường “chẳng lẽ gặp báo ứng người ngoài hành tinh bắt ba mình đi bây giờ người này rốt cuộc là ai.“
Chu Nhâm ăn xong trứng gà rồi súc miệng, nói: “Hôm nay ba định đi Quảng Tây, chuyến bay chiều nay, đại khái một tuần sau trở về.“
Chu Trạch Diên kinh ngạc nói: “Sao trước đó chưa hề nhắc đến?“
“Tối hôm qua mới quyết định, bên kia có vị khách hàng xảy ra chút vấn đề, đáng lẽ là giám đốc phòng kinh doanh đi, nhưng gia đình cậu ta có gặp chút chuyện, những người khác đều đang nghỉ phép, không thể làm gì khác hơn là ba tự mình đi một chuyến.“
Lời giải thích này rất hợp tình hợp lý, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy có chút kì quái.
Hắn cúi đầu hớp vài ngụm cháo, nói: “Vậy con đưa ba đi sân bay.“
Chu Nhâm nói: “Không cần, trước khi đi ba còn phải đến công ty lấy đồ, Trương Kiến ở công ty chờ ba.“
Chu Trạch Diên gật gật đầu nói: “Dạ được…“ Trương Kiến là trợ lý của Chu Nhâm, Chu Trạch Diên cũng quen, anh ta làm việc cho Chu Nhâm cũng được bốn, năm năm, rất nghiêm túc làm việc, cho nên Chu Nhâm tương đối tin tưởng.
Chu Nhâm nói: “Hai ngày nữa là thi trao đổi sinh, ba không ở nhà đừng có buông lỏng. Chờ ba về sẽ chuẩn bị đồ ra nước ngoài giúp con.“
Chu Trạch Diên cúi đầu đáp một tiếng, thầm nghĩ chờ Chu Nhâm đi công tác về, chỉ sợ sẽ có kinh hách, ra nước ngoài cái gì, hắn ứ muốn đi đâu.
Phòng chờ sân bay, trợ lý Trương Kiến không nhịn được hỏi: “Chu tổng, tại sao chúng ta lại phải đi thay giám đốc Vương?“ Anh và bạn gái đang hưởng thụ ngày nghỉ hiếm hoi, bị vô duyên vô cớ kéo ra khỏi nhà, oán hận vô cùng.
Chu Nhâm tiện tay lấy một tờ báo do sân bay cung cấp, không ngẩng đầu lên nói: “Cuối năm cậu có thể nghỉ tết 10 ngày.“
Trợ lý mặt mày sung sướng, không còn oán hận nữa. Chỉ có điều, anh luôn cảm thấy lần này ông chủ đi công tác, giống như là vì tránh né phong ba bão táp vậy.
Sau khi khai giảng lập tức đến cuộc thi trao đổi sinh, Chu Trạch Diên lòng không yên tùy tiện điền vài câu rồi nộp, trong lòng hắn nhớ mong chuyện khác.
Lấy mẫu ADN cũng đã một tuần, kết quả giám định hôm nay nên có rồi đi.
Bởi vì lúc lấy mẫu hắn căn bản không quan tâm đến kết quả, cho nên không hề lưu lại phương thức liên lạc, chỉ có thể vừa ra khỏi phòng thi chạy không ngừng bước tới trung tâm giám định trực thuộc bệnh viện, tự thân đi hỏi kết quả giám định.
Hắn vừa báo tên với nhân viên, người nọ liền nói: “Anh là con trai Chu Nhâm tiên sinh? Hôm qua đã có kết quả, chúng tôi đã thông báo cho Chu tiên sinh rồi, anh không biết à?“
Trong lòng Chu Trạch Diên đập bang bang, hỏi: “Kết quả là gì?“ Nếu đứa bé này không phải con hắn, Chu Nhâm hẳn sẽ thất vọng lắm?
Nhân viên công tác nói: “Căn cứ kết quả chúng tôi giám định, dựa theo tỉ lệ gen giữa anh và đứa bé, khả năng hai người có quan hệ huyết thống là 99,97%.“
Chu Trạch Diên không hiểu, nói: “Đừng nói chuyên nghiệp như vậy, chỉ nói kết quả cho tôi là được rồi.“
Nhân viên phụ trách cười nói: “Chúc mừng anh, anh lên chức chú rồi.“
Mặt Chu Trạch Diên giật giật mấy cái, bất quá tảng đá lớn trong lòng coi như buông xuống, ít nhất Chu Nhâm sẽ hài lòng với kết quả này.
Hắn từ trung tâm giám định đi ra, nhìn toà nhà bệnh viện bên cạnh, rối rắm một hồi, vẫn quyết định đi xem con hắn… một chút.
Khoa phụ sản không khó tìm, hắn rất nhanh hỏi được số phòng của mẹ con người kia. Hắn gõ cửa phòng đợi được đồng ý mới đi vào, trong phòng bệnh trừ sản phụ ra, còn có một người phụ nữ trung niên, ắt hẳn là mẹ đẻ sản phụ.
Chu Trạch Diên nhắm mắt nói: “Khụ, tôi là…“
Sản phụ ngồi trên giường hét to một tiếng, hoảng sợ nói: “Anh! Không phải anh đã chết rồi sao!“
Chu Trạch Diên vội nói: “Tôi không phải Chu Trạch Diên, tôi là Chu Trạch Tục.“ Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại hắn giới thiệu về mình, lại còn là với hung thủ giết mình, sau khi nói xong cảm thấy buồn cười mà cười không nổi.
Hai người phụ nữ liếc nhau một cái, người trẻ tuổi lên tiếng: “Kết quả giám định nói vậy sao?“
Chu Trạch Diên không lên tiếng, cô ta nói tiếp: “Ba cậu đâu? Sao ông ấy không đến? Tôi nói với ông ấy tôi sẽ không gạt ông ấy, đứa bé này trăm phần trăm là cháu của y.“
Chu Trạch Diên hơi lúng túng nói: “Y đi công tác rồi. Ừm… Tôi có thể xem đứa bé một chút không?“
Cô ta khẩn trương nhìn mẹ đẻ, người phụ nữ trung niên cũng do dự một chút, cẩn thận đi tới bên giường, bày ra dáng vẻ gà mẹ, nói: “Đứa bé còn quá nhỏ, cậu đừng ôm, xem một chút là được.“
Chu Trạch Diên đi tới, đứa bé mập mạp tròn vo được cuốn trong chăn, đang nhắm mắt ngủ.
Chu Trạch Diên nhíu mày nhăn nhó, chê: “Sao lại xấu vậy?“
Bà cô trung niên nói: “Mới sinh được mấy ngày, còn chưa dài người, thế là đẹp lắm rồi đó.“
Chu Trạch Diên u ám nghĩ, khi còn bé hắn nhất định không xấu như vậy, đứa bé này diện mạo tám phần tương tự cô ả này, hắn bây giờ cũng chỉ là thay mặt Chu Nhâm đến xem cháu trai, ai mà thèm bế đứa bé xấu như vậy? Hai mẹ con nhà này đúng là mắc chứng vọng tưởng bị hại.
Hắn biết bởi vì cô ả này mang thai, nên được hoãn thi hành án, bây giờ đứa bé đã được sinh ra, không bao lâu nữa sẽ phải chấp hành hình phạt, vì cô ả có con nhỏ, nên áng chừng sẽ không bị phán tử hình, nghĩ tới đây, hắn bất mãn liếc cô ta, nói cho cùng, bởi ả mang thai con hắn nên mới không phải đền mạng.
Cô ả cảm nhận được địch ý của hắn, rụt người lại, bà cô trung niên lập tức nói: “Mẹ con nó đều phải nghỉ ngơi, cậu không còn chuyện gì, có thể đi rồi.“
Chu Trạch Diên nhún vai, rời phòng bệnh. Vừa ra khỏi cửa liền gọi điện thoại cho Chu Nhâm, chưa đầy một hồi chuông, bên kia đã nhận.
Chu Trạch Diên: “Ba ba.“
Chu Nhâm: “Thi xong rồi? Thế nào?“
Chu Trạch Diên đáp: “… như thế thôi, bây giờ con đang ở bệnh viện.“
Chu Nhâm lặng im mấy giây mới nói: “Ừm.“
Chu Trạch Diên nói: “Con mới vừa đi xem cháu đích tôn của ba.“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên cho rằng y sẽ hỏi gì đó, nhưng y lại chẳng hỏi điều gì, hắn liền nói tiếp: “Đứa bé kia thật xấu xí, chẳng có nét nào giống con, cũng không giống anh con, lại càng không giống ba.“
Chu Nhâm: “…“
Chu Trạch Diên lải nhải: “Cô ả kia còn không cho con ôm đứa bé, thật là không chịu nổi, xấu như vậy ai mà thèm ôm chứ.“
Chu Nhâm nói: “Con và anh con lúc mới sinh cũng không dễ nhìn, sau này mới thay đổi.“
Chu Trạch Diên nói: “Nhưng hai đứa con có gen tốt mà, ba và mẹ đều xinh đẹp.“
Chu Nhâm xác định mình có cháu trai, bản thân tương đối vui vẻ, Chu Trạch Diên từ khi biết ba nhớ thương hắn, mấy ngày nay cả người đều thoải mái. Hai cha con nhàm chán chú tâm thảo luận vấn đề diện mạo của người nhà, nói chuyện điện thoại tâm trạng cực tốt.
Chu Trạch Diên đi thang máy xuống sảnh chính lầu một, xung quanh ồn ào hẳn lên.
Hắn nói lớn: “Ba, con cúp trước, chỗ này ồn quá!“ Hắn cúp điện thoại rồi, cúi đầu nhắn tin weibo cho Bạch Khôn, chia sẻ tin mình thăng chức ba, sau đó cất di động vào túi.
Có một cô gái đi lướt qua hắn, hắn chậm nửa nhịp mới cảm thấy khá kì quái, vội vàng quay lại tìm, chỉ thấy Vu Uyển Hân đã vào thang máy, cửa khép lại, thang máy di chuyển.
Chu Trạch Diên cảm thấy khó hiểu đi qua đi lại, trong lòng có chút bất an, Vu Uyển Hân tới bệnh viện làm gì? Hơn nữa lại vào lúc này, có thể hay không quá trùng hợp?
Hắn lẩm bẩm một hồi, vẫn quyết định trở về xem một chút cho yên tâm. Thang máy đi rất chậm, gần như mỗi tầng đều có người ra người vào, chờ đến lầu 9 khoa phụ sản, đã là chuyện của mấy phút sau. Hắn vừa ra khỏi thang máy, liền cảm thấy không đúng. Mấy y tá nhanh chân chạy, phương hướng đúng là phòng bệnh hắn vừa rời đi. Hắn theo bản năng chạy theo, rồi sau đó nghe được tiếng khóc xé ruột xé gan, dường như là giọng của người phụ nữ trung niên kia.
Hắn đi tới cửa, mấy y tá tịu thành một đám đứng bên trong. Mẹ con nhà kia ngồi bệt dưới đất, cô gái trẻ tuổi mặt đờ đẫn, người phụ nữ trung niên ôm cô ta khóc rống không ngừng, Vu Uyển Hân đờ người đứng trong góc tường, lại giống như đứng không vững.
“Không có mạch đập!“ “Nhịp tim rất yếu! Hô hấp nhân tạo!“ “Mau đi gọi bác sĩ Lý tới! Mau mau mau!“
Chu Trạch Diên trong tích tắc mắt trợn tròn, con trai hắn bị làm sao vậy!?!?!?
Lúc này Vu Uyển Hân thấy hắn, lảo đảo nhào tới, gào khóc kêu: “Tôi không hề cố ý… Tôi thật không hề cố ý…“
Đứa bé bị đưa vào phòng ICU, mấy bác sĩ nhi vây quanh cùng nhau thương lượng phương án điều trị.
Lúc này Chu Trạch Diên mới rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không biết Vu Uyển Hân bị đứt dây thần kinh nào, chạy tới bệnh viện đòi quyền giám hộ, mẹ con kia không chịu, ả liền mạnh tay bế đứa bé lên uy hiếp, nhưng mà trẻ sơ sinh mới ra đời mấy ngày xương cốt còn mềm, Vu Uyển Hân ôm không đúng cách, bà ngọai đứa bé muốn ả buông tay, ả sống chết không chịu, giằng đi giằng lại đứa bé tỉnh lại khóc òa, Vu Uyển Hân sợ hết hồn, tay mềm nhũn, cứ thế làm rơi đứa bé.