Chapter 33: PHƯƠNG PHÁP GHEN KHÔNG ĐÚNG.
Chu Trạch Diên mới đầu cũng không để ý, lượn lờ vào phòng ăn lấy lon nước trong tủ lạnh, đi ra ngồi đối diện Chu Nhâm, vẫn không quên chuyện vừa rồi: “Dự báo thời tiết nói buổi tối có mưa to, vẫn nên đưa xe vào gara thì hơn.“
Ánh mắt Chu Nhâm dường như muốn đốt ra hai lỗ thủng trên chiếc áo xa lạ kia, buổi sáng lúc ra cửa, y nhớ rõ ràng hôm nay con trai mặc áo khoác thể thao màu kem.
Chu Trạch Diên cảm thấy có chút khác thường, đưa mắt nhìn, Chu Nhâm ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon đang mây đen bao phủ, sắc mặt đen xì này là báo hiệu sắp có mưa to gió lớn. Hắn thoáng chốc cảm thấy cả người run rẩy, vô ý thức cởi áo khoác ra, tiện tay ném qua một bên.
Chu Nhâm lạnh lùng nói: “Đây là áo của ai?“
Chu Trạch Diên bị hỏi sửng sốt một chút, đáp: “Áo của con để ở sân bóng, vừa nãy gió to, có người cho con mượn.“
Bộ quần áo này cắt may thủ công, nhãn mác không lộ ra ngoài, mặc dù Chu Nhâm không phải người đặc biệt hiểu biết về trang phục, cũng có thể nhìn ra nó giá trị không rẻ, vượt quá khả năng chi trả của sinh viên bình thường.
Giờ phút này Chu Nhâm từ ánh mắt đến lòng dạ tất cả đều nhỏ nhen đến cực điểm, nhận định người cho con trai mượn áo là Bạch Khôn, hoặc chính là tên khốn tâm tư khó dò cùng một giuộc với Bạch Khôn.
Chu Trạch Diên từ vẻ mặt của y đọc thấy mùi nguy hiểm, như lâm đại địch hỏi: “Ba ba, làm sao vậy?“
Chu Nhâm hờ hững nói: “Ba đưa con đi Anh để làm gì?“
Chu Trạch Diên khó hiểu nói: “Đi học ạ.“
Chu Nhâm nói: “Đi học!? Vậy Bạch Khôn đi theo con làm gì?“
Chu Trạch Diên kinh ngạc, hôm nay hắn mới biết chuyện này, còn chưa kịp tìm Bạch Khôn hỏi, ba hắn nắm thông tin nhanh quá đi! Nhưng mà, ba ba áp suất thấp là vì chuyện này? Một mặt hắn cảm thấy Chu Nhâm có chút chuyện bé xé ra to, mặt khác lại thầm nghĩ, không bằng nhân cơ hội này thẳng thắn luôn đi, Anh quốc với LSE cái gì, đi gặp quỷ hết đi!
Hắn chậm chạp không nói lời nào, ngược lại bị Chu Nhâm suy thành có tật giật mình.
Chu Nhâm đầy bụng là lời mắng chửi người lăn qua lộn lại nghĩ tới nghĩ lui, nhưng y không muốn phun ra những từ ngữ ác ý tục tĩu trước mặt con trai. Trên thực tế y rõ ràng hơn bất cứ ai, tư tâm của y khiến cho y căn bản không có tư cách trách cứ.
Trạch Tục cùng ai qua Anh đều được, nam cũng tốt mà nữ cũng được, có phải Bạch Khôn hay không đâu có gì mà phải cuống cả lên? Xuất ngoại hay về nước, hiện tại hoặc tương lai, người đứng bên cạnh Trạch Tục cũng không phải là Chu Nhâm y.
Lửa giận hừng hực trong đôi mắt Chu Nhâm bùm bùm bùng cháy, y chợt đứng dậy.
Chu Trạch Diên – vẫn còn ngồi đó do dự suy tính – bị dọa hết hồn, đi tới theo phản xạ, tim đập nhanh, nói: “Ba à, thật ra thì con…“ Ai ngờ Chu Nhâm chẳng thèm nhìn hắn, đi thẳng ra ngoài.
Cách cửa sổ, Chu Trạch Diên thấy y lái xe vào gara. Trong bóng đêm đèn xe bật rồi lại tắt, nhưng Chu Nhâm lại chậm chạp chưa về.
Chu Trạch Diên đi đến bên cửa sổ, phía gara tối đen một mảnh.
Đi qua nhìn thử?
Hắn nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại chẳng có ý muốn đi. Dường như vì bản năng xu lợi tị hại (tránh điều xấu, làm việc có lợi), vào giờ phút này Chu Nhâm là từ khóa cấp cực kỳ nguy hiểm.
Chu Trạch Diên đi lên lầu ngó bé con, bé vừa vặn tỉnh dậy, bảo mẫu đang cho bé bú. Hắn ngồi bên cạnh thất thần, chờ bé con ăn no xong, hắn thử ôm lấy bé từ trong lòng bảo mẫu, nhưng mà kiên trì chẳng được 10p đã vội vàng đặt bé vào nôi trả lại cho bảo mẫu, còn bị bảo mẫu giễu cợt đôi câu.
Chờ bé con ngủ say lần nữa, đã là gần 11h.
Hắn từ phòng em bé đi ra, mặt không chuyên tâm đi về phòng đóng kín cửa. Qua một hồi, hắn lại rón ra ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Chu Nhâm, dán lên cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh, lại từ từ xoay nắm đấm cửa, đẩy ra một khe nhỏ lấm lét dòm, trong phòng không có ai.
Ba ba vẫn còn ở trong gara???
Đúng lúc này bên ngoài gió thổi rầm rầm, một trận gió lớn quét sạch thiên địa qua đi, bầu trời bắt đầu hạ mưa rơi lả tả, sau mưa dày hạt, lẫn vào tiếng gió vù vù, một cơn mưa to đúng hẹn tràn tới.
Phòng của Chu Nhâm như thường lệ ngăn nắp vô cùng, ngay cả giấy tờ đang xem cũng được xếp gọn đặt giữa bàn.
Chu Trạch Diên nhìn quanh một vòng, chú ý tới trong góc có một va li rất to, nhìn còn mới nguyên. Hắn đi tới xách thử, nặng như dự đoán, hắn lật vali nằm ngang, mở ra, bên trong chật cứn, đồ đạc được sắp xếp rất chỉnh tề. Một hòm thuốc cá nhân màu trắng vẽ chữ thập đỏ, bên trong có thuốc cảm, thuốc nhỏ mắt, thuốc dạ dày cùng băng cá nhân, còn có một cái hộp nhỏ hơn, có ổ cắm và sạc điện tiêu chuẩn châu Âu. Bên dưới là ổ đĩa quang U, ổ cứng di động, dây cáp và router.
Chu Trạch Diên cơ hồ bị chấn kinh, trước đó Chu Nhâm có nói sẽ chuẩn bị đồ dùng để đi học cho hắn, nhưng mà hắn hoàn toàn không ngờ tới Chu Nhâm sẽ tỉ mỉ đến mức này.
Hắn ghé vào cửa sổ phòng Chu Nhâm nhìn xuống, trong sân ngoại trừ chút ánh sáng hắt ra từ vài ô cửa, tất cả đều chìm trong màn mưa tăm tối.
Hắn ra sức nháy mắt mấy cái, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng Chu Nhâm nhất định vẫn còn ở trong gara. Trong giây lát hắn toát ra một ý nghĩ hoang đường, Chu Nhâm giống như tù nhân tự trói mình lại, nhốt vào trong nhà tù tăm tối không thấy ánh mặt trời.
Hắn lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ này khá buồn cười. Hắn xuống lầu kiếm cây dù, mở lên đi ra ngoài.
Chu Nhâm ngồi trong xe không hề nhúc nhích, trước mặt là vách tường của gara, sau lưng là mưa gió bão bùng, trước mắt đen kịt không thấy gì, y dần dần tỉnh táo lại, lồng ngực thấy lạnh lẽo. Y cảm thấy may mắn vì mình đã không bị tức giận cùng ghen tuông che mờ lí trí, không bị mất khống chế, không làm ra hành động không thể vãn hồi.
Bên tai nghe được âm thanh cực nhỏ, y theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, thân ảnh một người che dù đứng ở bên cửa gara.
Chu Trạch Diên sờ tới công tắc đèn, ấn xuống.
Chu Nhâm có chút không thích ứng hé mắt, trong kính chiếu hậu Chu Trạch Diên bất đắc dĩ nhìn y: “Ba ba, có phải ba say không vậy?“
Chu Nhâm ra khỏi xe, đưa tay đóng cửa lại. Mặc dù nhàn nhạt, nhưng trên người y quả thật có mùi rượu, Chu Trạch Diên cau mày nói: “Nếu con không xuống tìm, ba định ngủ qua đêm ở trong xe?“
Chu Nhâm nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt hai người vừa có chút nghiêm túc đến quỷ dị.
Chu Trạch Diên có chút rụt rè khó hiểu, giơ ô lên, nói: “Ba ba…“
Chu Nhâm chân bước cực nhanh đi tới trước mặt hắn, giơ tay lên, bắt lấy cái tay không cầm ô.
Ánh mắt Chu Trạch Diên hơi cứng lại, cái tay bị Chu Nhâm cầm tê dại như điện giật.
Hai người cách nhau chỉ có nửa cánh tay, cái tay rảnh rỗi kia của Chu Nhâm đặt lên ngực Chu Trạch Diên dùng sức, Chu Trạch Diên bị hắn đẩy lui về sau nửa bước, lưng đụng vào vách tường, vừa đúng đè lên công tắc. Trong nháy mắt gara trở về với bóng tối.
Chu Nhấm vốn có chút hối hận, nhưng bóng đêm tựa như màn che tự nhiên, vừa vặn chắn lại dao động phía trước, lại đúng lúc làm mê hoặc lí trí y.
Giờ phút này bọn họ gần trong gang tấc, tâm thoáng trầm xuống, ngay cả hô hấp cùng nhịp tim của đối phương cũng có thể cảm thấy rõ. Chu Nhâm nhắm chặt mắt.
Chỉ cần một phút là tốt rồi.
Y dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào gò má đối phương.
Chu Trạch Diên mờ mịt kêu: “Ba ba.“
Ngón tay Chu Nhâm trong bóng tối lần đến bờ môi hắn, ngón cái khẽ miết một chút.
Chu Trạch Diên trợn mắt, hắn cảm giác được mình đỏ mặt.
Chu Nhâm nheo mắt nhìn ngắm hình dáng hắn, tưởng tượng vẻ mặt hắn hiện tại, khẽ thở dài một tiếng, có chút thỏa mãn, lại có điểm tuyệt vọng.
Chu Trạch Diên nghe được tiếng thở dài này, như ma xui quỷ khiến hỏi: “Ba ba, có phải ba thích con không?“ Ngón tay đang chạm vào mặt hắn cứng đờ, giây tiếp theo liền rời đi.
Hắn sờ tới công tắc bật đèn lên, sắc mặt Chu Nhâm tái nhợt đứng cách hắn hai bước.
Hai người chẳng tỏ vẻ gì giằng co, qua hồi lâu, Chu Nhâm nói: “Ba chỉ là hơi say thôi.“
Chu Trạch Diên cười lạnh, pha chút mỉa mai.
Chu Nhâm không nói gì nữa, xoay người đi vào trong màn mưa. Chỉ chốc lát sau, cửa sổ một phòng trên lầu hai sáng đèn.
Chu Trạch Diên ngẩng đầu nhìn, khó chịu tới cực điểm. Hồi mẹ hắn còn sống, Chu Trạch Tục rất thích dính lấy Chu Nhâm, Chu Nhâm cũng tuyệt đối sẽ không trưng mặt thối ra với nó như y làm với hắn, còn có mấy năm trước, thỉnh thoảng hắn vào bệnh viện bắt gặp, Chu Nhâm vẻ mặt dịu dàng lau người Chu Trạch Tục đang hôn mê… Sau đó hắn sống lại đạt được tất cả ưu ái không tầm thường, sự thiên vị mà từ nhỏ đến lớn hắn luôn oán giận! Hắn vẫn cho rằng bởi vì Chu Trạch Tục tài giỏi hơn hắn, méo thể ngờ, hoá ra cmn tất cả đều bởi nguyên nhân này!
Chu Nhâm thế mà lại thích Chu Trạch Tục.
Khó tránh hắn cứ cảm thấy Chu Nhâm là lạ, rồi lại không nói ra được lạ ở chỗ nào. Khó trách Chu Nhâm là người mắc tí xíu lỗi cũng chửi ầm lên được, thế mà có thể chịu được hắn núp trong thân thể Chu Trạch Tục gây sự. Còn có Chu Nhâm xét nét Bạch Khôn, loạn nửa ngày, há há há hóa ra là ghen! Ông đệt đại gia mi!
Nội tâm Chu Trạch Diên sóng cuộn biển gầm, tức nổ đom đóm mắt, đứng trong gara nhìn hai chiếc xe đậu song song nhau mà nghiến răng nghiến lợi. Trước kia chết mê chiếc Porsche 911 này, bây giờ nhìn thấy tâm trạng tụt dốc không phanh.
Sáng hôm sau, Chu Nhâm và Chu Trạch Diên đụng mặt ở cầu thang.
Chu Trạch Diên “Hừ“ một tiếng. Hắn ném cho Chu Nhâm ánh mắt xem thường, nhảy chân sáo đi xuống, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Chu Nhâm: “…“
Bảo mẫu ôm bé con xuống, thường ngày cứ đến lúc này hai cha con Chu gia sẽ vây lấy, nhưng hôm nay chẳng ai thèm động đậy, chỉ đứng từ xa nhìn.
Chu Trạch Diên tùy tiện ăn hai miếng, không hề chào hỏi liền đi ra cửa.
Chu Nhâm đặt muỗng xuống, đứng dậy đi xem lịch, sau đó trở lại bàn ăn tiếp tục chậm rãi ăn cháo.
Thời gian đoàn trao đổi sinh với LSE của B đại lên đường, chỉ còn một tuần lễ.
Chu Trạch Diên không đến trường, ra khỏi cửa liền gọi điện thoại cho Bạch Khôn hỏi gã ở đâu.
Hai mươi phút sau, hắn đến cửa khách sạn Khoái Tiệp, Bạch Khôn tay xách túi nilon của siêu thị đứng chờ ngoài cửa, nhìn hắn xuống taxi, khó hiểu: “Xe ông đâu?“
Chu Trạch Diên u ám nói: “Vứt rồi. Đừng hỏi, hỏi nữa tôi bụp ông.“
Bạch Khôn thức thời dừng lại, lấy túi kẹo skittles(1) trong túi nilon, đổ hai viên ra lòng bàn tay: “Ông ăn không?“
Chu Trạch Diên vẻ mặt ghét bỏ. Bạch Khôn ném hai viên vào miệng, ăn vô cùng thích thú, liếc mắt nhìn chiếc túi trong tay gã đều là đồ ăn vặt.
Chu Trạch Diên hỏi: “Dạo này ông đều ở đây?“
“Đúng vậy, một người nằm giường lớn không lợi lắm.“ Bạch Khôn ranh mãnh nháy mắt.
Chu Trạch Diên từ chối tiếp nhận tín hiệu tán tỉnh của gã, đi thẳng vào vấn đề: “Khôn nhi, tôi không muốn đi Anh.“
========================
============
CHÚ THÍCH:
Kẹo Skittles là thương hiệu kẹo của công ty Wrigley ra đời năm 1974, nổi tiếng với các loại kẹo mềm mềm dẻo dẻo vị trái cây vui miệng.
Kẹo tròn nhỏ với lớp vỏ đủ màu sắc được làm bằng hương liệu tự nhiên của nho, dâu, chanh, cam, chanh dây, việt quất,… mà không sử dụng chất tạo màu, không đường hóa học, không chất bảo quản và không chất tạo ngọt nhân tạo.