Chapter 38: Y THÍCH NÓ, LÀ THÍCH KIỂU NÀO.
Hôm nay chung kết 10 nghìn mét nam, nội dung này từ trước đến giờ rất nhiều người vây xem, bởi vì tất cả mọi người muốn nhìn dáng vẻ của vận động viên chạy mệt đến sùi bọt mép. Bởi vì Trần Bồi Nguyên cũng tham gia hạng mục này, Chu Trạch Diên đến từ sớm chiếm vị trí hàng đầu trên khán đài để cổ vũ cậu, thuận tiện chờ xem cậu chạy xong thì đưa khăn đưa nước.
Trần Bồi Nguyên về đích thứ hai, nhưng bởi dung mạo xuất sắc, thời điểm về đích nhận được rất nhiều sự cổ vũ lẫn tiếng vỗ tay nhiệt liệt của nữ sinh, khiến đồng chí Bính liều chết bỏ xa Trần Bồi Nguyên, hiện đang mệt mỏi mắt trợn trắng tức điên nằm vật ra sân, suýt chút nữa lên cơn sốc.
Chỉ có điều Trần Bồi Nguyên cũng chẳng khá hơn, về đến đích xong bước chân cũng lảo đảo phù phiếm.
Chu Trạch Diên không muốn bỏ qua giờ khắc cậu chật vật này, vui vẻ chạy từ trên khán đài xuống, chờ hắn xuống đến nơi, Trần Bồi Nguyên đã chẳng thấy bóng dáng. Hắn kéo một bạn nữ bên đội hậu cần hỏi thăm, nói là Trần Bồi Nguyên được người khác dìu tới phòng nghỉ.
Chu Trạch Diên ảo não vò đầu, thấy đội hậu cần có một thùng nước suối, liền cười nói: “Bạn à, có thể cho mình một chai nước không?“
Quán quân vừa nãy suýt bị sốc lập tức nói: “Không được! Đó là nước hội học sinh cung cấp cho vận động viên…“
Các cô nàng bên đội hậu cần nhiệt tình đưa cho Chu Trạch Diên hai chai, nói: “Đừng khách sáo nha, bạn ơi, hình như bạn bên khoa kế toán? Ngành gì vậy? Năm mấy rồi? Tên là gì thế?“
Cậu bạn quán quân trơ mắt nhìn, run rẩy hai cái, rốt cục ngất xỉu.
Chu Trạch Diên chỉ lấy một chai nước, đi tới phòng nghỉ dàng cho vận động viên của khoa, quơ quơ chai, cười *** chuẩn bị phá cửa làm trò, mới vừa đẩy một cái, phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.
Hắn cảm thấy kì quái, bên ngoài đang khí thế hừng hực tranh tài, phòng nghỉ phải mở cửa mới đúng.
Trong phòng nghỉ mơ hồ có chút âm thanh, Chu Trạch Diên có kinh nghiệm áp tai nghe lén tương đối phong phú, lúc này đang bò rạp trên cửa lắng nghe, sắc mặt có chút phấn khích.
Trong phòng nghỉ nhất định có Trần Bồi Nguyên, bình thường nhìn chả ra, cư nhiên kêu *** như vậy. Thanh âm của một người khác có chút quen tai, đại khái có quen biết, ưm… Có chút thô lỗ.
Chu Trạch Diên mở nắp chai nước vốn muốn dùng để làm trò đùa ác, uống mấy ngụm to.
Đây chính là mới vừa chạy 10 ngàn mét đó, thể lực thật cmn trâu a.
Lúc này có vận động viên đi vào, mấy người nói chuyện rất to, trong phòng nghỉ lập tức an tĩnh.
Chu Trạch Diên cố ý nói: “Cửa phòng nghỉ ngơi hình như bị hư a.“
Có một nam sinh nhiệt tình nói: “Tớ sẽ sửa khóa, tớ tới xem một chút.“
Trong lòng Chu Trạch Diên cười như điên, nói: “Cậu xem đi, không biết vì sao mà không mở được.“
Nam sinh xung phong sửa khóa đi lên vặn thử, trịnh trọng nói: “Ổ khóa này bị rỉ sét rồi, ai da tớ không mang công cụ, không bằng cậu dùng phòng khác đi, trong hội thao phòng nào cũng mở, đều là bạn học, bọn tớ cũng không ngại đâu.“
Gì vậy! Hàng này còn muốn ra tay sửa khóa!? Khóe miệng Chu Trạch Diên run rẩy nói: “… Cám ơn bạn a, tớ đi tìm thầy giáo mượn chìa khóa, muốn lấy đồ vật bỏ quên, ha ha.“
Những người kia qua phòng khác nghỉ ngơi, hành lang trong nháy mắt an tĩnh lại.
Chu Trạch Diên nín thở chờ, chỉ chốc lát sau, cửa bị mở từ bên trong, có người đi ra, thấy Chu Trạch Diên còn chưa đi, giật mình, mặt mũi trắng bệch.
Chu Trạch Diên nhận ra gã là lớp trưởng của Trần Bồi Nguyên, cũng thường chơi bóng rổ cùng nhau, hắn kinh ngạc hô: “Lưu Lưu Dương? Cậu…“
Lớp trưởng Lưu lắp bắp nói: “Tôi, tôi, tôi đi trước, bai bai.“
Nhìn gã chạy xa, Chu Trạch Diên mới lắc đầu đi vào, vừa vào cửa liền nói: “Phắc! Mùi vị này! Mau mở cửa sổ cho tan bớt, đợi lát nữa vạn nhất có người đến, lập tức sẽ biết nơi này phát sinh chuyện gì.“
Trần Bồi Nguyên nhắm mắt mềm yếu ngồi dựa vào tường không động, quần áo trên người ngược lại rất chỉnh tề, chỉ là mặt và cổ đỏ bừng, tóc ướt đẫm, dựa lưng vào tường, dáng vẻ thoát lực. Bất quá nói cậu mới chạy 10000m, như vậy cũng bình thường.
Chu Trạch Diên mở hết cửa sổ ra, sau đó đi tới hỏi: “Bồi Nguyên, cậu không có chuyện gì chứ?“
Trần Bồi Nguyên mở mắt, hai giọt lệ tuôn rơi.
“Làm sao vậy!“ Chu Trạch Diên bị làm cho sợ hãi, lập tức suy đoán: “Gã cưỡng bức cậu?!“
Trần Bồi Nguyên vô lực hừ một tiếng, nói: “Cút đê, tớ là thoải mái đến khóc.“
Chu Trạch Diên hơi lúng túng, rất nhanh lại nói: “Thật không nhìn ra, cậu cư nhiên cặp với lớp trưởng, chả trách gã luôn chỉ mua cola cho mình cậu.“
Lông mày Trần Bồi Nguyên giật giật, có chút khó chịu. Chu Trạch Diên thầm nghĩ, đại khái cậu cũng không phải thật sự thích lớp trưởng tên Lưu Lục Dương đó, chỉ là đánh một pháo (chịch một phát) mà thôi.
Hắn có chút tò mò hỏi: “Mới vừa rồi nghe cậu rên *** đãng như vậy, thật sự thoải mái lắm à?“
Trần Bồi Nguyên liếc nhìn hắn một cái, thờ ơ nói: “Cậu thử một chút chẳng phải sẽ biết? Bất quá lần đầu phải xem vận khí, gặp được người kĩ thuật tốt cũng không đau lắm, nếu xui thì đau chết cũng đáng đời.“
Chu Trạch Diên bà tám hỏi: “Vậy lần đầu tiên của cậu là theo ai a? Kĩ thuật tốt không?“
Trần Bồi Nguyên không trả lời, Chu Trạch Diên đoán: “Chẳng lẽ là Bạch Khôn?“
Trần Bồi Nguyên chống tay vào đệm ngồi thẳng dậy, hít thở sâu mấy lần, mới nói: “Trùng hợp là gã thôi.“
Chu Trạch Diên đột nhiên cảm giác không chừng mình chạm đến chỗ đau của người ta, liền ngậm miệng không hỏi.
Mấy ngày hội thao hắn đều tự lái xe tới, nghỉ ngơi một hồi hắn đưa Trần Bồi Nguyên về trước, sau đó mới chậm rề rề vòng về.
Trên đường gặp một hiệu thuốc, hắn dừng xe đi vào mua ít đồ.
Đêm đó, Chu Nhâm tắm xong chuẩn bị đi ngủ, vén chăn lên, phát hiện một hộp bôi trơn cùng hai chiếc bcs.
Chu Trạch Diên tuy lo sợ bất an nhưng cũng chờ mong vạn phần lăn qua lăn lại trên giường.
Hắn đã suốt mười tháng không có hưởng thụ cái sự sung sướng kia đâu, mười tháng lận đó!
Nhắc tới cũng thấy thật là đủ xui xẻo, ở trường học nói chuyện yêu đương với hai em gái cuối cùng chưa chấm mút được gì đã chia tay, ngày xưa ít đi đàn đúm kiếm gái giải khuây, vừa đi phiêu một lần liền bị công an hốt lên đồn.
Em trai yêu quý Chu Trạch Tục à, cmn chú đây là cái loại thể chất gì hả!?
Đụng phải Trần Bồi Nguyên và lớp trưởng làm loạn, cho Chu Trạch Diên một cái nhắc nhở sáng lòe lòe, hắn đang cùng ba ba giảo cơ, coi như là ‘yêu yêu’ cũng rất bình thường đi? Mấu chốt là Trần Bồi Nguyên biểu hiện thích muốn chết, sau hơn nửa ngày từ lúc xác minh tin tức này xong, hắn một mực dục hỏa đốt người, hận không thể lập tức nhào lên lôi kéo Chu Nhâm thử một lần.
Từ lúc hắn nghe được tiếng Chu Nhâm trở về phòng đến giờ, liền thủy chung ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, luôn cảm giác cửa phòng mình tùy thời sẽ bị đẩy ra.
Qua nửa giờ, bên ngoài một chút động tĩnh đều không có.
Lại qua nửa giờ, bé con khóc mấy tiếng, bảo mẫu rất nhanh đã dỗ dành.
Chưa tới nửa giờ sau, Chu Trạch Diên ngủ thiếp đi.
Cả đêm nằm mộng bị đánh gạch men, lúc hắn rời giường đặc biệt mệt mỏi, giãy giụa đến 9 rưỡi mới bò dậy.
Mấy môn thi hội thao buổi sáng hắn không hứng lắm, vốn không định đến trường. Giờ này khẳng định Chu Nhâm đã đi làm rồi, hắn liền không thèm đánh răng rửa mặt ngay cả tóc cũng không sửa sang lại, mị trừng mắt đi xuống lầu.
Bảo mẫu ôm bé con đứng bên cửa sổ ngắm nhìn khóm hoa ngoài sân, cánh tay nhỏ xinh của bé dán lên thủy tinh, trắng như tuyết đặc biệt đẹp mắt.
Chu Trạch Diên đi qua chọt chọt bụng nhỏ của bé, nói: “Đô Đốc, con là nhóc mập.“ Hắn kiên trì đưa cái tên này làm thành nhũ danh của bé, Chu Nhâm mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng cũng tùy hắn gọi.
Nhóc mập ngây ngô nhìn hắn một cái, không có hứng thú nên tiếp tục ngắm hoa cỏ bên ngoài.
Chu Trạch Diên nắm chặt chân nhỏ không buông, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé, thình lình không kịp đề phòng bé con đưa tay níu tóc hắn.
Chu Trạch Diên dĩ nhiên không dám dùng sức giật ra, chỉ có thể nhận thua cầu xin tha thứ, bảo mẫu vội dụ dỗ bé buông tay, nhưng mà bé hết sức kiên định gắt gao nắm không thả, cuối cùng vẫn là bảo mẫu gỡ tay bé ra mới có thể giải cứu Chu Trạch Diên.
Chu Trạch Diên mặt như đưa đám trở về phòng rửa mặt, lúc này mới chợt nhớ tới chuyện tối qua.
Chu Nhâm có thể là không thấy hay không? Biết thế đã để ở chỗ dễ thấy rồi, cần gì phải bỏ dưới chăn?
Hắn lau khô mặt, vội vàng chạy qua phòng Chu Nhâm, đưa tay mò dưới chăn, không thấy cái gì hết, vén chăn lên cũng không có. Hắn lại sờ dưới gối, thậm chí dưới nệm, không hề có.
Những thứ đó biến đâu mất rồi?
Chu Trạch Diên ngồi xuống mép giường Chu Nhâm, có hơi thất vọng. Chu Nhâm phát hiện những thứ đó, y lại chẳng hứng thú với chuyện ấy.
Bàn sách bên cửa sổ bày một khung ảnh gỗ, bên trong là một nhà bốn người, ba ba ôm hắn, mẹ ôm Chu Trạch Tục, hai anh em sinh đôi ra đời tròn trăm ngày.
Chu Nhâm thích Chu Trạch Tục, rốt cuộc là loại thích nào?
10 ngày hội thao kết thúc tốt đẹp, khoa kế toán nhận nhiều tin vui, Trần Bồi Nguyên về nhì chạy 10000m, nhảy cao đạt hạng 4, những bạn học khác cũng có thu hoạch, tựu trung lại đây là thành tích tốt nhất của khoa trong 3 năm qua.
Đám người thường túm tụm lại chơi bóng rổ bởi vì sức khỏe hơn người, đều có tham gia tranh tài, cho nên hội thao vừa kết thúc, cả đám la hét muốn đi ăn mừng. Chu Trạch Diên bởi vì vết thương ở chân không có tham gia, liền chủ động tỏ ý muốn gánh kinh phí bữa ăn mừng này, mọi người dĩ nhiên không có dị nghị.
Tất cả mọi người tận hứng mà về, Chu Trạch Diên bởi vì lái xe, nên không dám uống rượu.
Sau khi tan tiệc trở về, Chu Trạch Diên cẩn thận lái xe, lại xui xẻo bị một chiếc Peugeot đâm vào.
Sườn xe bị đụng phải rung mấy hồi mới dừng hẳn, hắn lập tức nhảy xuống xe kiểm tra, cũng may không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là phía sau bị xước sơn, nhưng thế cũng đủ để hắn tức xì khói rồi.
“Cô có biết lái xe không! Đường rộng như vậy, có mỗi hai chiếc xe, thế mà cũng tông vào đuôi xe được!“
Đối phương là nữ, sắp khóc đến nơi, đỏ mặt nói: “Thành thật xin lỗi, tuần trước tôi mới lấy được bằng lái, thật sự chưa quen lắm…“
Cô liên miệng giải thích, móc ví ra nói muốn bồi thường, làm cho Chu Trạch Diên cũng không tiện trút giận, sắc mặt vẫn chưa tốt lại, nhưng giọng nói cũng dịu xuống vài phần: “Nhất định phải bồi thường rồi, coi như cô bỏ tiền mua cái bài học, thật sự không ổn thì về trường dạy lái học một lần nữa đi.“
Cô gái sợ hãi nói: “Tôi mang không đủ tiền, chỉ có thể trả trước cho anh từng này, không bằng anh lưu lại phương thức liên hệ cho tôi, mai tôi sẽ đưa nốt phần thiếu cho anh, được không?“
Giá sơn lại xe Porsch 911 tất nhiên đắt, bình thường không có ai sẽ mang nhiều tiền mặt như vậy. Chu Trạch Diên quan sát cô gái, mặt xinh, dáng người cao gầy, mới vừa lấy được bằng lái đã leo lên Peugeot chạy loạn, hẳn là không phải không đền nổi.
Hắn lưu lại số di động cho cô, cô gái cũng cho hắn số điện thoại, sau đó cảm kích nói: “Cám ơn anh chịu tin tưởng tôi, ngày mai tôi nhất định gọi cho anh, nhất định sẽ trả lại tiền cho anh.“
Chu Trạch Diên đau lòng sờ một mảng xước kia, phiền não nói: “Cô đừng quên là được.“
Hắn vừa vào cửa, liền thở phì phò ném chìa khóa lên bàn, dáng vẻ mất hứng đẩy Chu Nhâm ngồi xuống.
Chu Nhâm nói: “Làm sao vậy?“
Chu Trạch Diên kể lại chuyện vừa rồi, nói: “Có bảo hiểm thì đã sao, con đây cũng phải bắt cô ta đền! Lần trước đi công trường mòn hết cả lốp, trở về con đau lòng mất mấy ngày, bây giờ thì hay ghê, làm xước một mảng sơn lớn như thế! Con muốn phun mới toàn bộ!“
Chu Nhâm không quan tâm, nói: “Thế này có gì phải tức giận?“ Không cần phải nói vời có bảo hiểm chi hơn nữa người gây chuyện còn đuổi theo đòi đền tiền, coi như không bị gì mà muốn sơn mới lại, cũng không phải chuyện gì to tát.
Chu Trạch Diên trợn mắt nhìn, nói: “Dĩ nhiên rất tức giận! Xe kia là lễ vật ba đưa con đó!“