chapter 7: Chu Trạch Diên Và Nguy Cơ Bị Thông Cúc.
Trong trường học không có rắc rối gì nữa, nữ thần Uông Đình Đình rất nhanh đã nhào vào lòng người khác, đám nam sinh lớp bên tinh thần suy sụp, nhưng thấy Chu Trạch Diên ngược lại là vẻ mặt ôn hòa, thỉnh thoảng sẽ chào hỏi vài câu. Chu Trạch Diên cũng kết giao với vài nhóm bạn, ít nhất ở trong trường vật vờ cũng đỡ nhàm chán, vì phòng ngừa tình huống giống Uông nữ thần lặp lại, hắn chọn một em gái yếu đuối gia cảnh bình bình tên Bích Ngọc.
Chạng vạng tối hôm nay, Chu Trạch Diên như trước tuân theo lệnh cha, đúng giờ về nhà ‘theo hầu’ cô, mới vừa vào đã thấy Chu Phiêu Bình ăn mặc hoa lệ chuẩn bị ra ngoài, bà hẹn những người phụ trách triển lãm tranh đi dùng bữa tối.
Chu Trạch Diên nghĩ đến việc tối nay không phải nhẫn nhịn nghe bà tức cảnh sinh tình nữa, tâm trạng lập tức vui vẻ: “Khó trách cô ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng hề nhìn ra là trưởng bối của con, ai không biết còn tưởng là chị em đó chứ.”
Chu Phiêu Bình cười như nàng Mona Lisa, “Buổi chiều ba con gọi điện về, anh ấy nói cần mở hội nghị, đến khuya mới về.”
Chu Trạch Diên mặt mày vui vẻ, làm gì có tin nào tốt hơn chuyện tối nay Chu Nhâm không có nhà!
Chu Phiêu Bình chỉnh lại tóc, thiện giải nhân ý (am hiểu lòng người) nói: “Cơ mà, sao cô có thể nhẫn tâm để con ở nhà một mình được, anh họ Địch Kỳ sẽ ở nhà với con.”
Đây không thèm gã ở nhà cùng có được không!
Chu Trạch Diên nói: “… em họ không đi cùng cô ạ? Như vậy không tốt lắm đâu? Không phải cô định giao hành lang cho anh ấy vẽ ạ?”
Chu Phiêu Bình đáp: “Dĩ nhiên cô cũng muốn dẫn nó đi, nhưng hôm nay thân thể nó không thoải mái, bây giờ còn đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, cô cũng rất bất đắc dĩ.” Bà nhìn đồng hồ, “Cô phải đi rồi, cục cưng, chăm sóc anh họ thật tốt nhé.” bà nhón chân hôn má Chu Trạch Diên, sửa lại khăn quàng, rồi như cánh bướm lướt đi.
Chu Trạch Diên ngoắc gọi người giúp việc lại, hỏi: “Lục Địch Kỳ đang ngủ? Gã ngủ bao lâu rồi?” Không bằng để Lục Địch Kỳ ở nhà nghỉ ngơi, thật vất vả mới đợi được ngày Chu Nhâm buổi tối không ở nhà, hắn làm sao có thể lãng phí nó.
Người giúp việc còn chưa trả lời, Lục Địch Kỳ đã đi từ trên lầu xuống, nhìn chung quanh một chút, xác định Chu Phiêu Bình đã rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, gã hỏi Chu Trạch Diên: “Tối nay cậu không về, anh dẫn cưng ra ngoài chơi nhé, em họ Trạch Tục thân yêu?”
Chu Trạch Diên từ trên xuống dưới nhìn gã một lượt, người này sinh long hoạt hổ đâu có giống người ốm, tám phần là không muốn đi xã giao với mẹ nên mới giả ốm.
Lục Địch Kỳ tiếp tục giật dây: “Em họ, lúc nào cũng làm con ngoan trò giỏi có gì vui? Để anh dẫn cưng đi hưởng niềm vui cuộc sống. Yên tâm, anh không nói cho cậu biết, tụi mình nhất định trước 12 giờ sẽ về, thế nào?”
Trong lòng Chu Trạch Diên vui muốn chết, nhưng vẫn làm bộ miễn cưỡng lắm: “Được rồi, trước 12 giờ nhất định phải về, ba tôi không cho uống đồ uống có cồn đâu.”
Lục Địch Kỳ hưng phấn nói: “Một lời đã định! Anh thấy trong gara có chiếc thể thao so cool, không bằng lái nó ra ngoài hóng gió?”
Chu Trạch Diên N tháng rồi chưa được sờ vào xe, tay cũng ngứa ngáy, nhưng là: “Tôi không có bằng lái.”
Lục Địch Kỳ đắc ý: “Anh có bằng lái tạm thời nè.”
Lục Địch Kỳ về nước mấy lần, đa phần là do Chu Trạch Diên dẫn đi quán bar vũ trường, hôm nay phong thủy nghịch chuyển, Lục Địch Kỳ mang thằng em thanh thuần ra đời chưa bao lâu của hắn, đi chơi quán bar!
Mười một giờ rưỡi, Chu Trạch Diên trả một sấp tiền, sau đó lôi Lục Địch Kỳ say như chó chết vào nhà. Thời gian tính toán tốt vô cùng, Chu Nhâm chưa về, ngay cả Chu Phiêu Bình cũng vậy.
Người giúp việc phụ một tay đỡ con ma men về phòng xong, Chu Trạch Diên vội vã trở về phòng mình tắm rửa đánh răng, mặc dù hắn chỉ uống mấy li, nhưng từ vết xe đổ trước đó, mũi Chu Nhâm nhạy vô cùng.
Hắn đã dọn lên lầu hai, nhưng rốt cuộc vẫn không được dọn vào phòng cũ của mình, mà phòng mới lại nằm bên kia cầu thang. Cơm tối không có ăn, tắm rửa tỉnh táo rồi lại thấy đói, Chu Trạch Diên trùm khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, tính xuống lầu lấy bánh ngọt, suy nghĩ một chút ngó qua cửa sổ nhìn xuống sân, xe Chu Nhâm không ở, lúc này mới yên tâm to gan mở cửa đi ra ngoài.
Đi được hai bước, hắn phát hiện có chút kỳ lạ, cánh cửa căn phòng hắn ở trước kia khép hờ, trong khe cửa lộ ra tia sáng. Ai đang ở bên trong? Hắn lại gần đẩy cửa hé ra một chút, Lục Địch Kỳ ngồi trên ghế salon phê thuốc, Chu Trạch Diên tức điên lên rồi.
Anh họ không nên thân Lục Địch Kỳ này, gã say như heo chết sao lại tỉnh nhanh như vậy? Đó là bởi gã chơi thuốc.
Không phải Chu Phiêu Bình không biết tật xấu này của con trai, một là bà không nỡ đưa con đi trại chịu khổ, hai nữa là Lục Địch Kỳ thề thốt rằng g nghiện cũng nhẹ thôi, bà không dám cương quyết đến cùng, chỉ có thể gặp lần nào khóc nháo lần đó, Lục Địch Kỳ rất sợ điều này, nhưng gã cai không được, nên làm sao bây giờ đây? Giấu mẹ gã hít trộm vậy.
Vừa rồi gã cả người lạnh toát mồ hôi tỉnh lại, trong lòng biết thế này là sao, phòng gã và Chu Phiêu Bình cách nhau một bức tường, lát nữa Chu Phiêu Bình về sẽ vào phòng nói chuyện với gã về những gì hôm nay trải qua, nếu như bị bà ngửi thấy mùi, hôm nay gã đừng mong ngủ. Phòng Chu Trạch Diên trống không, ai ai cũng biết, hơn nữa sẽ chẳng có ai thình lình đi vào, đây chính là nơi thích hợp nhất trong Chu gia để gã làm chuyện này.
Gã hoàn toàn không nghĩ tới, lại bị bắt quả tang. Chu Trạch Diên đá văng cửa, khiến gã suýt nữa chọc tay vào lỗ mũi.
Dưới lầu, người giúp việc nghe tiếng vang, vội vàng hỏi: “Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Chu Trạch Diên cũng e ngại người biết sau này lại lắm mồm, kêu một tiếng: “Không có gì, mấy người không cần phải để ý đến!” ai biết vì câu nói này, sau đó ruột gan hắn hối hận thắt cả lại.
Hắn đưa tay đóng cửa, tức giận gào lên: “Lục Địch Kỳ, mày biết mày đang làm gì không? Căn phòng này… Chu Trạch Diên chết mới bao lâu, mày cũng không sợ anh ấy về báo mộng.”
Lục Địch Kỳ thấy hắn không muốn làm ầm ĩ, cũng không sợ hãi, cộng thêm dưới tác dụng của ma túy, cả người lười biếng: “Chết cũng đã chết rồi, chú kêu hắn hiện hồn về cho anh xem chút?”
Chu Trạch Diên tiến tới vơ hết đống đồ dư lại trên bàn, đi vào phòng vệ sinh thả xuống trong bồn cầu, ào ào một cái xả trôi đi rồi, toàn bộ quá trình không tới hai mươi giây.
Lục Địch Kỳ trợn mắt há mồm một hồi, sắc mặt khó coi nói: “Em họ, chú có ý gì?”
Chu Trạch Diên đá bàn, nói: “Anh, lập tức, cút ra khỏi căn phòng này, vĩnh viễn không được vào!”
Lục Địch Kỳ bắt chéo chân, gác lên mặt bàn, giọng khinh thường: “Dù là ba mày cũng không dám nói như thế với tao, mày tuổi gì.”
Chu Trạch Diên nổi giận: “Đậu má mày chẳng là cái thá gì, ngồi đấy mà sủa loạn!”
Lục Địch Kỳ vẫn bày ra dáng vẻ lười biếng: “Còn giả ngu? Mày tưởng không ai biết làm sao Chu gia chúng mày phất lên? Nếu không phải năm đó Lục gia chúng tao chịu giúp, không biết giờ này ba mày còn đang liếm shit thừa ở đâu.” phát âm tiếng Trung của gã không được chuẩn, những lời này nghe vào tai cực kỳ âm dương quái khí (kì quái, quái đản), lực sát thương tăng gấp mười lần bình thường.
Chu Trạch Diên phi gạt tàn qua, Lục Địch Kỳ vội tránh, sượt qua vành tai, gã đưa tay sờ, thấy máu, đang muốn nổi xung, Chu Trạch Diên lao tới nắm cổ áo sơmi, nện một đấm vào mặt, khiến gã ngã nhào ra sofa, lại đưa tay sờ, vẫn là máu.
Sau thoáng chốc kinh sợ Lục Địch Kỳ nhanh chóng phản côn.
Chu Trạch Diên phạm phải sai lầm lớn nhất, hắn đã quên hắn không còn là Chu Trạch Diên cơ bụng sáu múi nữa, lúc đầu chiếm thế thượng phong là vì Lục Địch Kỳ mới hít ma túy xong, đầu óc còn trì độn, căn bản không có phản ứng kip.
Lục Địch Kỳ dù là con gà bệnh, nhưng chiều cao cân nặng đều hơn thiếu niên ốm yếu nhiều lắm, trái lại Chu Trạch Diên còn chưa bình phục hoàn toàn, hắn thắng ở khoản kinh nghiệm phong phú, kịp thời phát hiện tình thế không ổn, chuyển công sang thủ, gần như có thể an toàn rút lui, lúc này hắn lại phát hiện sai lầm thứ hai —— lúc hắn hứng trí ném gạt tàn, hoàn toàn quên mất mình tắm rửa xong không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm ngang hông.
Theo khăn tắm rơi xuống đất, máu trong người Chu Trạch Diên “bùm” một cái, nổ tung. Hắn vạn phần tức giận xoay người nhặt khăn tắm, Lục Địch Kỳ chớp thời cơ nắm gạt tàn thuốc nện xuống gáy hắn, Chu Trạch Diên bị K.O.
Cú đập của Lục Địch Kỳ không mạnh tay, không tới hai phút Chu Trạch Diên đã tỉnh lại, vừa mở mắt đã cảm thấy không ổn, Lục Địch Kỳ đang dùng khăn tắm cột hai tay hắn vào chân bàn.
“Anh muốn làm gì?!”
Lục Địch Kỳ hình như bị mộng du không tỉnh táo, giờ phút này thuốc phiện đang chiếm gọn đầu óc gã, gã tiện tay lột quần lót Chu Trạch Diên xuống, sau đó… vo lại nhét vào miệng hắn.
Chu Trạch Diên tức giận trợn to hai mắt, vùng vẫy nhấc chân muốn đạp, Lục Địch Kỳ đơn giản chặn hai đùi lại, một tay theo bắp chân sờ lên, tay kia xoa nắn vú Chu Trạch Diên. Trong lòng Chu Trạch Diên “lộp bộp” một tiếng, toàn thân ghê tởm, đến lúc này nếu hắn không nhận ra Lục Địch Kỳ là một tên biến thái, hắn chính là thằng ngu.
Chu Nhâm tan họp, lại cùng mấy vị giám đốc dùng bữa tối, sau khi kết thúc về đến nhà đã đến gần mười hai giờ rưỡi, nghe người giúp việc hồi báo “Nhị thiếu gia cùng biểu thiếu gia hình như ở trên lầu đánh nhau, bây giờ không có tiếng động gì, chắc là đánh xong rồi.”, cũng không để ý, uống nửa ly trà giải rượu, nằm trên salon nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, mới đủng đỉnh lên lầu. Phát hiện con út không có trong phòng, Chu Nhâm cau mày tính đi qua phòng dành cho khách xem thử, đúng lúc này mơ hồ nghe thấy tiếng động trong phòng con lớn, y cho rằng con út và cháu trai lén vào chơi, có chút không vui đi qua đẩy cửa phòng, khi nhìn rõ tình huống bên trong… lập tức nổ tung.
Lục Địch Kỳ thần trí mơ hồ liếm duyện thân thể nằm bên dưới mình, bị Chu Nhâm cho hai bạt tai, mới hơi tỉnh lại, ngơ ngác gọi: “Cậu?”
Chu Nhâm nắm tay thưởng gã hai đấm, giơ chân đạp gã ngã nhào trên đất, chừng đó vẫn chưa hả giận, thuận tay cầm dây lưng lúc nãy bị Lục Địch Kỳ ném qua một bên, từng roi từng roi hạ trên người gã.
Chu Trạch Diên còn bị cột vào bàn, chỉ có thể trừng mắt nhìn, hắn dĩ nhiên biết ba hắn am hiểu nhất là quất người ta, nhưng bây giờ nhìn, thế nào cũng thấy y nhẹ tay quá.
Chu Nhâm quất mấy chục roi, Lục Địch Kỳ còn có thể kêu cha gọi mẹ Trung Anh lẫn lộn, càng về sau gã chỉ có thể nằm trên đất rên ư ử, không kêu la nổi nữa.
Chu Trạch Diên dùng sức đá chân ba hắn một cái, lúc này y mới nhớ cởi trói cho con trai. Trên bả vai, trước ngực con út có dấu răng hằn rõ, thắt lưng bị bóp đỏ bừng một mảng, Chu Nhâm tức đến phát run, đau lòng không thôi, y giang hai tay muốn ôm con trai, lại bị Chu Trạch Diên đẩy ra.
Lấy được tự do, Chu Trạch Diên hai mắt đỏ ngầu, đi tới trước mặt Lục Địch Kỳ đang nằm trên đất, nhấc chân dùng sức giẫm lên mặt gã, hận không thể đạp nó bẹp dí hòa vào sàn nhà.
Chu Nhâm nhìn con trai trần như nhộng đang hung tợn thi bạo, không khỏi đôi chút lúng túng, mở tủ quần áo cầm bộ có size lớn nhất ra, đi tới đưa cho hắn mặc vào.
Chu Trạch Diên nhìn đồ trong tay y, lại cúi đầu nhìn bản thân, lập tức lộ ra dáng vẻ đau đớn muốn tìm chết, cúi đầu bỏ chạy về phòng mình, sập cửa rung ầm trời.