Cuối cùng hai người im lặng ăn cơm xong, tắm rửa, trong lúc đó cũng rất ít nói chuyện.
Lúc gần đi ngủ, Khương Ngôn Mặc đường hoàng đi theo sau Tần Mậu vào phòng ngủ.
Tần Mậu bất lực, bĩu môi, cuối cùng không nói gì.
Khương Ngôn Mặc vén chăn lên, ôm lấy Tần Mậu từ phía sau lưng, kéo người vào trong ngực, tạo thành tư thế bảo vệ.
Tần Mậu đưa lưng về phía hắn, ngực dần nóng lên.
Cái ôm của Khương Ngôn Mặc thật sự ấm áp, động tác lại nhẹ nhàng.
Khiến cậu có cảm giác không thể trốn tránh.
Khương Ngôn Mặc hôn nhẹ lên tai cậu, sau một buổi tối trầm mặc, cuối cùng hắn cũng nói chuyện: “Bảo bối, nói thật với em, thật ra tôi cũng không biết cha tôi có nhúng tay vào hay không.”
Tần Mậu có chút sững sờ, nhất thời không hiểu hắn nói gì, không hiểu rõ ý tứ của hắn.
Khương Ngôn Mặc dán lên da thịt trơn mềm của cậu, nói nhỏ: “Hôm dẫn em về đại trạch, quả thật muốn cha chính thức gặp em, hơn nữa, tôi cũng muốn nhìn thái độ của cha trong chuyện này của Đường thị.”
Tần Mậu buồn bực nói: “Vậy thái độ của cha anh là gì?”
Khương Ngôn Mặc cười nói: “Hiển nhiên ông vẫn đang do dự, tôi đoán trước mắt ông vẫn đang ở quan sát.”
Tần Mậu rất kinh ngạc.
Thật ra trong lòng cậu, vẫn mơ hồ cảm thấy, lần này Đường thị gặp nguy hiểm, ít nhiều có liên quan đến cha Khương.
Cậu thật sự không nghĩ đến cha Khương lại thủ hạ lưu tình.
Khương Ngôn Mặc cắn vành tai cậu: “Hôm đó cha cũng không gây khó dễ với em, tôi đã đoán được ý của ông.”
Tần Mậu rụt cổ: “… Cha anh không thích em.”
Khương Ngôn Mặc nở nụ cười: “Đúng vậy, vì thế tôi rất lo ông sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý.”
Tần Mậu bị nghẹn đến nói không lên lời.
Mặc dù cha Khương không thích cậu thật, nhưng nam nhân không chút do dự thừa nhận như vậy, vẫn khiến cậu cảm thấy hơi phiền muộn.
Nhưng lúc này, Khương Ngôn Mặc ôm cậu thấp giọng cười, vì hai người dính lấy nhau, Tần Mậu có thể cảm nhận rõ rung động lên xuống từ ngực đối phương.
Lại nghe nam nhân buồn bực cười nói: “Bảo bối, em phải thể hiện tốt một chút.”
Tần Mậu không trả lời.
Khương Ngôn Mặc gặm vành tai cậu: “Đầu tiên, theo tôi về nhà.”
Tần Mậu không thể nhịn được nữa: “Anh đang dụ dỗ.”
Khương Ngôn Mặc cười lớn, bàn tay đặt trên eo cậu đột nhiên dùng lực, kéo người lên trên người mình.
Hai người mặt dán mặt, ngực dán ngực.
Kiếp trước khi nồng cháy, hai người cũng thường ôm nhau ngủ như vậy.
Nhưng Tần Mậu sống lại, hiện giờ trong lòng cậu chỉ có không được tự nhiên và xấu hổ, còn có bi thương và khó chịu không thể nói.
Nhưng cậu không thể hiện quá rõ ràng, cựa quậy, lại thấy nam nhân nhất quyết không thả cậu ra, cậu cũng bình tĩnh lại.
Rất lâu sau hai người lại trầm mặc.
Tần Mậu nằm sấp trên ngực Khương Ngôn Mặc, mặt dán vào cần cổ nóng rực của nam nhân, lòng đầy tâm sự.
Cha Khương lại không bắt đầu nhúng tay vào chuyện Đường thị, vậy có phải tỏ ý một khi ông nhúng tay, Đường thị sẽ càng khó khăn?
Hóa ra tất cả mọi chuyện nhằm vào Đường gia, còn lâu mới kết thúc.
Cục diện như bây giờ, chỉ mới là khởi đầu.
Tần Mậu nghĩ đến đau cả đầu, nhưng ở trong cái ôm ấm áp của Khương Ngôn Mặc, cơn đau đầu của cậu lại dần dần biến mất, bất giác cảm thấy buồn ngủ.
Ngay khi cậu chìm vào giấc ngủ, loáng thoáng nghe thấy nam nhân thấp giọng bên tai cậu: “Tất cả đã có tôi.”
Vốn đang nửa nửa ngủ nửa tỉnh, yên ổn chìm vào vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, Tần Mậu đều rất bận.
Cậu không muốn đến Khương gia, Khương Ngôn Mặc lại lo cậu ở một mình, vì vậy hai người vẫn ở trong nhà cậu.
Thấy cậu nghĩ mãi không ra, Khương Ngôn Mặc lại vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể giám sát cậu ăn uống mỗi ngày.
Khi có kết quả của bác sĩ Từ, Khương Ngôn Mặc bớt thời chút gian đi một chuyến.
Sau khi trở về hắn cũng không nói với Tần Mậu.
Bây giờ Tần Mậu đều đặt tâm tư ở chuyện khác, hơn nữa ngay từ đầu cậu cũng không chú trọng việc kiểm tra này, vì thế cậu hoàn toàn không nhớ đến chuyện này.
Đường thị vẫn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, mỗi ngày đều có công nhân ở tòa thị chính và công trường kháng nghị.
Tìm hiểu nguyên nhân công nhân tức giận như vậy, ngọn nguồn từ việc có công nhân bị ngã lần trước, mặc dù Đường thị cam kết trước truyền thông, nhưng lại không làm.
Nghe nói không những không làm mà còn diện mục khả tăng mà uy hiếp công nhân.
[(*)Diện mục khả tăng: Có thể hiểu là một người nào đó nhìn rất xấu, không thân thiện khiến ta cảm giác như gặp quỷ và làm ta sợ.]
Điều này làm tất cả công nhân đều nổi giận.
Sau khi tin tức lan truyền, truyền thông phẫn nộ, trắng trợn đưa tin, cuối cùng, tất cả mọi người đều nổi giận.
Chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát, mà lần này, mang đến hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước.
Tần Mậu biết được Đường nhị tỷ đã về nước, Đường Phẩm Hạ tiếp tục ở lại hoàn thành việc học.
Bây giờ Đường thị vẫn chưa có động thái, Tần Mậu không biết người nhà họ Đường sẽ làm gì.
Cậu cũng không biết, sau khi Đường nhị tỷ trở về, mọi chuyện có thể chuyển biến tốt đẹp hay không.
Thật ra trong tiềm thức của cậu, cậu vẫn mong Đường nhị tỷ có thể cách xa.
Vốn dĩ Đường nhị tỷ cũng rất ít can thiệp vào chuyện của công ty…
Lần này cô quay về, rốt cuộc có thể tạo được tác dụng gì?
Tần Mậu suy nghĩ khoảng hai ngày, mới gọi điện cho Đường nhị tỷ.
Giọng Đường nhị tỷ có hơi mệt mỏi, nhận được điện thoại của cậu vẫn rất vui vẻ, hai người hẹn gặp ở quán trà.
Trong điện thoại, bên kia rất ồn ào, Đường nhị tỷ giải thích với cậu, trong nhà có hơi loạn, cô muốn yên lặng một chút, nên ra ngoài đi dạo.
Tất nhiên Tần Mậu không có ý kiến.
Từ khi Đường nhị tỷ sang Mĩ chờ sinh, Tần Mậu cũng ít khi về Đường gia, thỉnh thoảng đi một chuyến, ăn một bữa cơm rồi về.
Cho nên đối với cậu mà nói, có đến Đường gia hay không cũng không sao cả, dù sao cũng có những lúc cậu có thể về.
Hai người hẹn gặp ở trong một quán trà.
Hiện giờ bên ngoài biệt thự của Đường gia, mỗi ngày đều có phóng viên cắm chốt, Đường nhị tỷ rất vất vả mới ra được, chỉ muốn kín đáo một chút.
Quán trà này rất bí mật.
Sau khi Đường nhị tỷ sinh con xong, cả người nở nang hơn không ít, mặc dù chuyện của Đường thị khiến trên mặt cô mang theo mệt mỏi, nhưng khí sắc toàn thân nhìn qua cũng không tệ lắm.
Tần Mậu cảm thấy được an ủi, tận lực tránh chuyện của Đường thị, cười hỏi: “Gần đây chị hai có ổn không?”
Đường nhị tỷ gật đầu, cũng cười: “Sinh con xong, anh rể em ít khi kéo chị xuống giường nên cũng béo ra vài vòng.”
Nhìn khóe mắt cong cong của cô đều là hạnh phúc.
Tần Mậu không nhịn được khẽ thở dài ở trong lòng, nếu ở nước ngoài, chắc chắn Đường nhị tỷ sẽ rất tốt, nhìn thấy được chồng cô thật sự nâng niu cô ở trong lòng bàn tay.
Nhưng cô lại quay về, phải chạy khắp nơi vì gia tộc, mới hai ngày, trên mặt cô đã có không ít u sầu mỏi mệt.
Trong thoáng chốc, nghe thấy Đường nhị tỷ cười nói: “Cháu em bướng bỉnh lắm, mới hai tháng, nặng khoảng mười cân, tinh lực còn dồi dào hơn cả người lớn chúng ta, nhất là lúc khóc có thể làm rung cả nhà.”
Tần Mậu không khỏi mỉm cười, nhớ lại ảnh chụp đứa bé mới sinh, ngoan ngoãn như mèo, lại không ngờ sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Đường nhị tỷ nói: “Thằng bé quá nhỏ, anh rể em không nỡ làm khổ thằng bé, đành để nó ở lại Mĩ cho bà nội chăm, lần sau sẽ dẫn nó về cho em gặp.”
Tần Mậu vội gật đầu: “Em sang Mĩ thăm mọi người cũng như nhau mà.”
Đường nhị tỷ nghe vậy, nhẹ nhàng xoa tách trà, như có điều suy ngẫm mà nhìn cậu.
Tần Mậu nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, im lặng chờ Đường nhị tỷ mở lời.
Đường nhị tỷ rũ mắt, bất đắc dĩ nói: “A Mậu, em cũng không tán thành với việc chị về.”
Tần Mậu kinh ngạc, ngoài cậu ra, còn có ai lại không muốn Đường nhị tỷ về nước?
Đường nhị tỷ nhìn ra suy nghĩ của cậu, cười khổ nói: “Anh rể em.”
Tần Mậu bừng tỉnh, như vậy cũng đúng.
Đường nhị tỷ nói: “Nhưng Đường gia như bây giờ, sao chị có thể an tâm mà sống ở bên đó?”
Tần Mậu tỏ vẻ đã hiểu.
Đường nhị tỷ có hơi buồn bã: “Anh rể em bề bộn nhiều việc, sau khi cùng chị về nước, lại lập tức về Mĩ. Hiện giờ trong nhà lại loạn như vậy, chị…”
Cô thở dài một cái, nâng tách trà lên uống vài ngụm che giấu thất thố.
Trong trí nhớ của Tần Mậu, Đường nhị tỷ vẫn luôn sa hoa lộng lẫy, còn có loại khí thế lãnh đạo trời sinh, cậu chưa từng thấy cô dùng giọng nói yếu ớt để nói chuyện như vậy.
Tần Mậu khó chịu trong lòng, muốn nói chút gì đó, lại không biết mở lời như nào.
Đường nhị tỷ đặt tách trà xuống nói: “Hôm nay ở trong nhà mở tiệc, mời một số lãnh đạo ở Giang thị đến dùng cơm. Nhưng em có biết, Đường gia bây giờ như một đống rác thối, còn ai muốn đến gần? Lúc trưa nay chị đến, lại không ai đến trước, chị nghĩ có lẽ cũng sẽ không đến.”
Hóa ra tiếng náo nhiệt nghe thấy trong điện thoại, là Đường gia đang chuẩn bị tiệc.
Đường nhị tỷ chậm rãi vuốt tách trà, rất lâu sau cô khẽ cười: “Không nói những chuyện này, nhớ lại phiền lòng. Em nói chút gì đi, A Mậu.”
“Em?” Tần Mậu lắc đầu: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, em lại không giúp được gì…”
“Chuyện này cũng không trách em.” Đường nhị tỷ dịu dàng ngắt lời cậu: “Chị biết em rất lo lắng, nhưng chuyện này liên quan đến nhiều mặt, chỉ sợ em cũng không tìm ra manh mối, vì thế rất bình thường.”
Tần Mậu cúi đầu không nói chuyện.
Đường nhị tỷ nói: “Nói chút về em với Khương nhị thiếu đi, hai đứa… Ở chung thế nào?”
Tần Mậu buồn bực nói: “Cũng được…”
Đường nhị tỷ cười: “Cũng được là sao? Cậu ta không bắt nạt em chứ? Nếu như vậy, chị cũng không tha cho cậu ta.”
Tần Mậu bị chọc cười, lắc đầu: “Anh ấy đối với em rất tốt.”
Đây là nói thật, đặc biệt từ khi Đường gia xảy ra chuyện, Khương Ngôn Mặc vì cậu làm nhiều thứ, không một không khiến cậu rung động.
Trong khoảng thời gian này, Khương Ngôn Mặc chăm sóc cậu về mọi mặt, cậu cảm thấy bản thân đang bị nam nhân chiếm đoạt…
Đường nhị tỷ vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Tần Mậu siết chặt hai tay đang đan vào nhau ở dưới bàn, cậu không biết vì sao mình lại khẩn trương, cậu đang đợi Đường nhị tỷ tiếp tục.
Cậu biết Đường nhị tỷ muốn nói gì.
Nhưng đợi rất lâu, cũng không thấy Đường nhị tỷ mở lời.
Trong phòng yên tĩnh, không khí có hơi nặng nề.
Tần Mậu bắt đầu cảm thấy được không khí trong phòng ngột ngạt, cậu hít thở cũng có chút khó khăn.
Vì thế Tần Mậu đứng lên, vội vàng bỏ lại một câu đi về sinh, như chạy trốn mà đi ra ngoài.
Ánh mắt Đường nhị tỷ phức tạp nhìn bóng lưng cậu, cuối cùng thở dài một tiếng, thu lại tầm mắt.
Sau khi Tần Mậu ra khỏi phòng, lặng lẽ thở phào một cái.
Lòng cậu đầy tâm tư mà đi vào phòng vệ sinh, khi đi đến thang lầu, cậu vô tình liếc mắt, bỗng phát hiện hai bóng dáng quen thuộc.
Khương Ngôn Mặc đang sánh vai với Khương Thiển đi vào trong, không đến hai giây, đã biến mất ở khúc rẽ.
Mặc dù trong thời gian ngắn, nhưng Tần Mậu biết dù thế nào cậu cũng sẽ không nhận lầm.
Cậu không khỏi cười khổ, cho dù có đến quán trà nào, cậu cũng có thể đụng phải bọn họ.
Chần chừ trong chốc lát, Tần Mậu quyết định đi theo.
Cậu nhìn thấy Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển đi vào một gian phòng nhỏ, khi vào cửa, Khương Thiển thân mật tựa vào vai Khương Ngôn Mặc, đang làm nũng nói gì đó.
Mặc dù Khương Ngôn Mặc không có phản ứng với hành động của Khương Thiển, nhưng hắn hơi cúi đầu, nhìn Khương Thiển, nụ cười vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, gần như có thể hòa tan toàn bộ quán trà.
Tần Mậu nhìn từ xa, cũng không đi qua.
Cậu dựa vào vách tường, mặt không chút thay đổi.
Một lúc sau, lại bắt đầu đi về.
Khi quay lại phòng, trên mặt cậu đã mang theo ý cười.
Đường nhị tỷ nhìn cậu một chút, thấy cậu cũng không khác thường, yên tâm, cưng chiều nhìn cậu: “Khương nhị thiếu tốt với em, chị rất vui, em ở bên cậu ta phải hạnh phúc, biết chưa?”
Tần Mậu gật đầu không nói.
Đường nhị tỷ nhìn cậu một lúc lâu, mới quyết định, chần chừ nói: “Khương gia ở Giang thị có thể nói là hô mưa gọi gió, không biết Khương nhị thiếu có đề cập đến chuyện của Giang thị với em không…”
Tần Mậu ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt Đường nhị tỷ xuất hiện một chút chật vật, lại không lùi bước, mỉm cười đối mắt với cậu.
Tần Mậu siết chặt hai tay thành quyền, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay như sắp chảy máu.
Một lúc lâu sau, cậu nhìn Đường nhị tỷ, khẽ nói: “Chị hai, chị yên tâm.”
Không đầu không đuôi, Đường nhị tỷ nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô cười khổ, gật đầu, vẻ mặt phức tạp không thể diễn tả.
Tần Mậu cũng không nhìn cô nữa.
Cách ngày, một số tòa soạn chủ lực ở Giang thị, ở nơi không dễ thấy, đăng một tin mới.
Tin liên quan đến Đường thị.
Bài báo không dài, đại ý là chuyện công nhân bị ngã còn có ẩn tình khác, ban đầu xác định là công nhân bị xúi giục, có người đứng ở đằng sau dùng tiền dụ dỗ công nhân hãm hại Đường thị.
Bên cạnh còn ảnh minh họa, không rõ nét, chỉ mơ hồ nhìn ra là một nam thanh niên.