Khương Ngôn Mặc nâng mặt Tần Mậu lên, cười cảm thán: “Có vẻ giấc mơ của chúng ta có chút không giống nhau, nói ra mới biết khác nhau nhiều như vậy.”
Tần Mậu mê man giương mắt nhìn hắn.
Cậu vẫn cảm thấy Khương Ngôn Mặc đang ám chỉ điều gì đó, nhưng trong nhất thời cậu không nắm được tin này.
Khương Ngôn Mặc mỉm cười, hôn lên đôi mắt có chút sững sờ của cậu: “Nhưng dù sao cũng chỉ là mơ, em đừng nghĩ nhiều.”
Tần Mậu nghĩ Khương Ngôn Mặc còn muốn nói chút gì đó, nhưng hắn chỉ bóp bóp chóp mũi cậu rồi không nói.
Đúng lúc người hầu mang canh lên, Khương Ngôn Mặc theo dõi cậu uống xong, cười giục cậu: “Khuya rồi nên nghỉ ngơi.”
Tần Mậu gật đầu Khương Ngôn Mặc liền đi lấy áo ngủ cho cậu. Lúc nhận áo Tần Mậu mới phát hiện ra áo ngủ của hai người chỉ khác cỡ, còn lại ngay cả họa tiết và màu sắc cũng giống nhau.
Khương Ngôn Mặc cười nói: “Tôi gọi người mang đến, không ngờ là chọn cùng kiểu dáng.”
Tần Mậu liếc hắn một cái, không nói gì nữa mà chỉ xoay người vào phòng tắm.
Ngày hôm sau Tần Mậu tỉnh lại, Khương Ngôn Mặc đã mặc xong quần áo đang ngồi gần giường khẽ xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng động Khương Ngôn Mặc liền quay đầu lại, thấy Tần Mậu chỉ mở hờ mắt giống như con sóc con, hắn không nhịn được cười rộ lên.
Tần Mậu sửng sốt một chút, không nghĩ đến hắn lại đang ở trong phòng.
Cậu lắc lắc đầu làm bản thân tỉnh táo một chút, nói chào buổi sáng với Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc đặt tài liệu xuống rồi đi đến mép giường, cúi người hôn lên mặt cậu: “Chào buổi sáng, bảo bối.”
Trong nháy mắt Tần Mậu có chút hoảng hốt.
Trước đây cậu chưa từng trải qua cảnh tượng yên bình như vậy.
Hơn nữa tối qua cậu ngủ ngon một đêm ở trong lòng Khương Ngôn Mặc, những thù hận của kiếp trước lại không xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Sống lại, mỗi đêm cậu đều gặp ác mộng, thân thể cũng dần dần suy yếu.
Nhưng tối qua cậu ngủ rất ngon.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu ngẩn người, cười búng trán cậu: “Dậy thôi, xuống ăn sáng.”
Tần Mậu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc cười lắc đầu: “Có gì mà xấu hổ… Thế nhé, tôi xuống trước.”
Đến khi Tần Mậu rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, trên bàn ăn chỉ thấy một mình Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc cười giải thích: “Hôm nay cha không ở nhà ăn sáng, mẹ thì ra nhà thờ tổ rồi.”
May là không phải cậu dậy quá muộn, Tần Mậu khẽ thở phào.
Khương Ngôn Mặc cười liếc cậu một cái, vẫy tay gọi cậu: “Qua đây ăn cháo, ăn xong thì đưa em đến tòa soạn.”
Tần Mậu “Ừm” một tiếng, im lặng nâng lên bát.
Không lâu sau, Khương đại thiếu xuống lầu vội vã đi ra ngoài.
Khương Ngôn Mặc gọi hắn lại: “Anh cả, phòng bếp đã chuẩn bị bữa sáng.”
Đang nói thì Khương đại thiếu đã sắp ra khỏi cửa, chỉ kịp bỏ lại một câu: “Mấy đứa ăn đi.”
Tần Mậu tò mò nhìn qua cửa sổ sát đất trong sân, đã thấy xe của Khương đại thiếu đi ra đến cổng.
Khương Ngôn Mặc lắc đầu: “Tần Lãng muốn dọn ra ngoài ở nên anh cả nổi nóng.”
Bình thường Khương đại thiếu và Vu Tần Lãng rất ít khi ở đại trạch mà ở trong biệt thự của Khương đại thiếu.
Mấy ngày trước hai người ly hôn, có lẽ Vu Tần Lãng không muốn dây dưa với Khương đại thiếu nữa nên muốn lặng lẽ dọn ra ngoài.
Tần Mậu “À” một tiếng, cậu nói chuyện với Vu Tần Lãng cũng không nhiều, nhưng ít nhiều gì trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu thay Vu Tần Lãng.
Khương Ngôn Mặc đột nhiên vươn tay nhéo nhéo lòng bàn tay Tần Mậu, cắt ngang suy nghĩ của cậu: “Thuốc nấu xong rồi, chờ một chút hẵng uống.”
Tần Mậu nhìn hắn, không biết vì sao mà mũi có hơi chua xót.
Cậu “Vâng” một tiếng rồi không nói gì nữa, một lòng một dạ vùi đầu ăn cháo.
Nhưng thật ra sau khi cậu cúi đầu, Khương Ngôn Mặc im lặng nhìn cậu một lúc lâu.
Tần Mậu đến tòa soạn, lại nghe được tin một vài công trường bên cạnh tòa thị chính đình công.
Tòa soạn đã cho người qua thu thập tin tức, mấy công trường đình công là của Đường thị, cũng không biết vì sao lại đình công.
Tần Mậu cảm thấy lo lắng nên gọi điện cho Đường nhị tỷ nhưng cô lại tắt máy.
Cậu suy nghĩ rồi gọi cho Đường Phẩm Hạ.
Đường Phẩm Hạ nói cho cậu biết Đường nhị tỷ đang họp nên mới tắt máy.
Tần Mậu trầm mặc, không biết có nên hỏi Đường Phẩm Hạ hay không.
Đường Phẩm Hạ cười nói: “Nếu anh nhỏ có việc gấp thì để tôi gọi điện đến công ty, bảo thư kí đi gọi chị hai.”
Từ khi Đường Phẩm Hạ về nước, Tần Mậu đã coi y là người lớn, cậu hơi trầm ngâm một lúc mới nói: “Không phải việc gì gấp, không cần làm phiền chị hai. Hạ Hạ, anh hỏi em, em có biết chuyện đình công bên tòa thị chính không?”
Đường Phẩm Hạ nghe vậy, im lặng vài giây mới nói: “Anh nhỏ, hiện giờ toàn bộ công trình của Đường thị đều bị dừng lại.”
Tần Mậu kinh ngạc đến không nói nên lời.
Đường Phẩm Hạ nói: “Là vì chị hai về nước yêu cầu đổi hội đồng quản trị, hơn nữa đề nghị cha nhường lại vị trí chủ tịch. Hiện giờ công ty đang rất bận, ngay cả công trình cũng phải dừng lại.”
Tần Mậu nói: “Em vừa mới nói chị hai đang họp, chính là bận chuyện này?”
Đường Phẩm Hạ hơi thở dài, không phủ nhận.
Tần Mậu càng cảm thấy kinh ngạc.
Trong nhận thức của cậu, Đường nhị tỷ không phải là người không giữ được bình tĩnh như vậy.
Có phải Khương Thiển đã ép người đến bước đường cùng nên Đường nhị tỷ mới vội vàng ra tay như vậy?
Nhất định cô và Đường đại tỷ đều mong Đường Phẩm Hạ có thể ngồi lên vị trí kia, nhưng còn ý của Đường Phẩm Hạ?
Tần Mậu do dự, hỏi: “Vậy Hạ Hạ, em có ý kiến gì không?”
Đường Phẩm Hạ mãi cũng không trả lời, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Nếu như là mẹ và các chị kỳ vọng, tôi sẽ làm.”
Tần Mậu có chút sốt ruột, nói: “Nhưng Hạ Hạ, cha…”
“Đã rất lâu rồi ông không về nhà.” Đường Phẩm Hạ cười cười, nói: “Anh nhỏ, mẹ muốn đi ra ngoài nên tôi phải đưa bà đi, tắt máy trước.”
Tần Mậu nói “Được”, lập tức truyền đến tiếng tút tút, cậu cầm điện thoại rất lâu cũng không nhúc nhích.
Đến buổi chiều, Tần Mậu lại gọi điện cho Đường nhị tỷ.
Đường nhị tỷ nghe máy nhưng cô đang bận nên nói chuyện đứt quãng.
Tần Mậu suy nghĩ một chút liền đề nghị: “Chị hai, khi nào chị rảnh chúng ta gặp nhau đi?”
Đường nhị tỷ im lặng nửa phút mới trả lời cậu: “Hiện giờ có hơi bận… Hôm khác đi… Hôm khác chị gọi cho em.”
Nếu cô nói như vậy, đương nhiên Tần Mậu cũng không kiên trì nữa, cậu đáp một tiếng “Vâng” liền tắt máy.
Vài ngày sau, Tần Mậu lại không nhận được điện thoại của Đường nhị tỷ.
Sau đó cậu lại nghe được tin Đường thị đổi chủ.
Quả nhiên Khương Thiển đã nắm toàn bộ Đường thị trong tay.
Trên báo một bên là bức ảnh Khương Thiển đang cười đi vào công ty, một bên là bức ảnh mẹ Đường cùng con gái ở sơn trang đang lên kế hoạch đối phó.
Đối lập rõ ràng.
Trong bức ảnh ở sơn trang kia là Đường Phẩm Hạ đang dìu mẹ Đường vào cổng, bên cạnh có vài chữ in đậm “tức đến phát khóc”.
Người tinh mắt vừa nhìn vào cũng biết kia là ảnh chụp lén, trí tưởng tượng của người chụp cũng thật phong phú, từ góc chụp mẹ Đường cúi đầu, có thể nhìn ra bà đang khóc.
Theo như lời báo chí, sự buồn bã của mẹ Đường làm nổi bật đường làm quan rộng mở của Khương Thiển.
Nhưng loại chuyện tranh đoạt gia sản này không lấy làm lạ ở trong giới thượng lưu ở Giang thị, vì vậy báo chí cũng không trắng trợn đưa tin.
Tần Mậu xem hết mấy tờ báo nhỏ, nhìn thấy toàn bộ đều đang suy đoán dụng ý của cha Đường.
Trên báo viết, đại khái là cha Đường muốn bù đắp tiếc nuối thời thơ ấu của Khương Thiển nên mới giao sản nghiệp cho Khương Thiển.
Tần Mậu chỉ có thể coi như đang xem truyện cười.
Trong giới quyền quý ở Giang thị có không ít con riêng, hỏi xem có ai cảm thấy áy náy đến mức giao toàn bộ gia sản cho con riêng?
Cậu suy nghĩ một lúc liền muốn gọi cho Khương Ngôn Mặc, hỏi xem thái độ của hắn.
Thật ra trước khi bên công trường của Đường thị đình công, Tần Mậu đã nghi ngờ liệu có phải là Khương gia động tay động chân ở bên trong hay không.
Nhưng khi cậu nói chuyện với Đường Phẩm Hạ, cậu lập tức hiểu ra là không liên quan đến Khương gia.
Lúc đó cậu có chút ảo não cùng bất lực.
Suy cho cùng là cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Khương Ngôn Mặc.
Nhưng hai người đã đi đến bước này, nếu tiếp tục nghi ngờ thì sẽ không bao giờ biết họ có thể đi được bao xa.
Vì vậy cậu quyết định thử thẳng thắn.
Khương Ngôn Mặc nghe cậu nói vòng vo xong, khóe môi xuất hiện ý cười.
Đương nhiên hắn biết rằng muốn Tần Mậu chủ động gọi cho hắn để hỏi chuyện này, thì cậu phải lo lắng bao lâu.
Nhưng hắn không dám để Tần Mậu biết chút vui sướng của mình, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Rất đơn giản, có một vài khả năng, thứ nhất là cha Đường cảm thấy năng lực của Khương Thiển đủ để đảm nhận trọng trách. Thứ hai, Khương Thiển nắm giữ điểm yếu nào đó của cha Đường khiến ông kiêng dè. Thứ ba, như trên báo viết thì cha Đường chỉ đơn thuần muốn đền bù cho Khương Thiển.”
Tần Mậu nghe xong, trầm mặc vài giây mới nói: “Nếu vậy anh cảm thấy là khả năng nào?”
Khương Ngôn Mặc cười rộ lên: “Suy nghĩ của tôi và em giống nhau.”
Tần Mậu im lặng, mãi mới lúng ta lúng túng nói: “Vậy anh… Có giúp Khương Thiển không?”
Khương Ngôn thấp giọng cười: “Sao có thể, từ khi Khương Thiển dọn ra ngoài tôi đã không liên hệ với em ấy nữa.”
Tần Mậu cầm điện thoại không lên tiếng.
“Hơn nữa…” Khương Ngôn Mặc cố ý dừng lại, nhẹ giọng dỗ cậu: “Bảo bối em không thích thì đương nhiên tôi sẽ không đi gặp em ấy.”
Tần Mậu không nhịn được, ánh mắt xuất hiện ý cười.
Hai người hẹn sau khi tan tầm Khương Ngôn Mặc sẽ đến đón cậu.
Gần đây Tần Mậu thu thập tin tức khá nhiều nên vẫn luôn bận rộn, thậm chí còn có lúc mang việc về nhà làm.
Nhưng bây giờ cậu lại không có hứng làm việc.
Cậu rất lo lắng cho mẹ Đường và ba chị em họ, nhưng khi cậu gọi điện cho Đường nhị tỷ, cô luôn nói bận.
Mấy lần sau Tần Mậu cũng đoán được Đường nhị tỷ không muốn gặp cậu.
Tần Mậu không biết Đường nhị tỷ trốn tránh vì lý do gì, nhưng cậu cũng không dám tùy tiện đến sơn trang.
Tính Đường nhị tỷ như nào cậu biết, xông đến như vậy càng làm cô chán ghét.
Gọi điện cho Đường Phẩm Hạ, Đường Phẩm Hạ nói y vẫn luôn ở nhà, mỗi ngày đến khuya Đường nhị tỷ mới về, chị em bọn họ không nói được mấy câu.
Tần Mậu rất sốt ruột, cậu nghĩ trước khi tan tầm có nên đi đến sơn trang một chuyến không. Cho dù Đường nhị tỷ ngại, cũng tốt hơn là không có tin tức gì.
Nhưng cậu vừa đi đến cửa chính lại nhận được số lạ.
Là Khương Thiển gọi đến hẹn gặp mặt cậu.
Tần Mậu do dự, quyết định đến chỗ hẹn.
Khương Thiển đặt chỗ ở một quán trà nhỏ bên cạnh Giang đại.
Khi Tần Mậu đến nơi, Khương Thiển đã có mặt.
Sau khi ngồi xuống, Khương Thiển gọi trà cho cậu, cười nói: “Là trà Long Tỉnh anh hai thích uống nhất.”
Tần Mậu nhìn cậu ta nói: “Cảm ơn.”
Khương Thiển khẽ nhếch khóe môi: “Là cảm ơn tôi nói cho anh biết sở thích của anh hai hay là cảm ơn tôi gọi trà cho anh?”
Sắc mặt Tần Mậu bình tĩnh: “Cả hai.”
Khương Thiển cười tủm tỉm nhìn cậu: “Trước đây anh hai thích nhất dẫn tôi đến đây, anh ấy nói trà ở đây mới là hảo hạng nhất.”
Hai tay Tần Mậu ôm cốc trà, cũng không ngắt lời cậu ta.
Quả nhiên Khương Thiển lại nói: “Thật ra anh hai chỉ thích điều kiện ở đây thôi, bên ngoài là sân trường, náo nhiệt vang trời, bên trong quán trà lại yên tĩnh như một khoảng trời riêng.”
Tần Mậu chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Con trai cậu gần đây thế nào?”
Khương Thiển không ngờ cậu lại đột nhiên chuyển đề tài, sửng sốt một chút mới nheo mắt lại nhìn cậu: “Thằng bé khỏe lắm, cảm ơn đã quan tâm.”
Tần Mậu lắc đầu dựa vào ghế: “Tôi từng gặp thằng bé, nó rất thông minh đáng yêu, tôi rất thích thằng bé nên mới hỏi tình hình gần đây một chút.”
Khương Thiển chăm chú nhìn cậu một lúc: “Anh hai cũng rất thích A Liễm, tên Khương Liễm là anh hai đặt.”
Tần Mậu không nhịn được thở dài ở trong lòng.
Cậu đoán Khương Thiển sẽ gây khó dễ cho cậu, lại không nghĩ Khương Thiển khéo léo như vậy.
Nhưng dường như Khương Thiển nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cậu ta vừa cười vừa nói: “Tôi và anh hai có rất nhiều sở thích chung. Nhớ có một năm chúng tôi sang Vancouver thăm anh cả, cũng là vào mùa đông tuyết rơi rất lớn ở trên đường. Tôi nói rất thích nơi này, mai sau nếu có thể thường xuyên ở đây thì tốt. Anh hai nói với tôi rằng nhất định sẽ có cơ hội.”
Tần Mậu im lặng nhìn cậu ta.
Khóe môi Khương Thiển xuất hiện ý cười: “Nghe nói anh hai muốn chuyển Mặc quán sang Vancouver.”
Tần Mậu nghiêng người dựa vào ghế: “Hôm nay cậu tìm tôi là muốn thăm dò chuyện của Khương Ngôn Mặc?”
Khương Thiển mỉm cười: “Đương nhiên không phải, chỉ là ở đây làm tôi nhớ đến khoảng thời gian ở chung với anh hai, thuận tiện nhớ lại một chút.”