Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 38: Chương 38: Không buông tay




Dư luận luôn không chịu bất cứ kẻ nào khống chế, chuyện của Đường gia lại một lần nữa chứng minh thiết luật này.

Tuy Đường gia được rửa sạch hiềm nghi ngược đãi công nhân, nhưng lời đồn vẫn chưa thể hết.

Một số báo lá cải và trên mạng, có người nhắc đến quá trình Đường thị làm giàu, ném đá giấu tay năm đó Đường gia dùng thủ đoạn bất chính mới lấy được địa vị ngày hôm nay.

May mà lời đồn dừng lại ở đây, không đi sâu hơn.

Mà bên Khương Thiển cũng không khá hơn chút nào.

Thân thế của cậu ta bị phơi bày, ở Khương gia chờ chỉ có thể xấu hổ, nhưng Đường gia cũng không có người đứng ra lên tiếng vì cậu ta, đừng nói tới là có một chút tiếp nhận ý kiến của cậu ta.

Đây là chính là trong đó cùng lúc, mặt khác, cậu ta hãm hại Đường thị, hết lần này đến lần khác, lòng dạ không thể nói là không kín đáo, không thể nói là không nham hiểm.

Ngay cả cậu ta có lý do đáng tha thứ, nhưng một người lòng dạ nham hiểm như vậy, rất khó được người khác yêu mến.

Quần chúng đều là người lương thiện, tuy cũng khoan dung, nhưng suy cho cùng những chuyện tranh quyền đoạt thế này cách rất xa cuộc sống của bọn họ.

Vì thế hình tượng của Khương Thiển ở trong mắt quần chúng cũng không tốt.

Đương nhiên, có lẽ Khương Thiển cũng không để ý đến người khác nghĩ về cậu ta như nào.

Nhưng cậu ta vẫn là con nuôi của nhà họ Khương, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến danh dự của Khương gia, theo tin tức Tần Mậu lấy được, trong khoảng thời gian này Khương Thiển đã dọn ra khỏi Khương trạch.

Lúc đó, Tần Mậu chỉ nở nụ cười, không một chút cảm xúc.

Đường gia lại một lần nữa hữu kinh vô hiểm(*) vượt qua cửa ải khó khăn.

[(*)Hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có nguy hiểm, dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.]

Nhưng vì chuyện này, Khương gia và Đường gia cũng rơi vào khủng hoảng niềm tin, muốn khôi phục lại như ban đầu cũng không phải là chuyện sáng chiều.

May mà ở Giang thị, luôn không thiếu đề tài để bàn tán, luôn không thiếu đề tài nói sau khi bữa cơm.

Quần chúng là một đám có mới nới cũ, mà trước sau cũng có ngày lời đồn sẽ biến mất.

Khi Tần Mậu nhận được điện thoại của Đường nhị tỷ, cậu đang uống trà với Hồ Niệm Cảnh.

Đường nhị tỷ nói buổi tối có một bữa tiệc, cô sẽ cho người đến đón cậu.

Có lẽ là để ăn mừng Đường gia hết rủi tới may.

Tần Mậu nói xong, tắt máy.

Hồ Niệm Cảnh nghe xong trực tiếp lắc đầu: “Cậu xác định không để Đường nhị tỷ biết, cậu làm những gì vì Đường gia.”

Tần Mậu chỉ cười nói: “Cái đó không quan trọng.”

Hồ Niệm Cảnh nghiêng đầu nhìn cậu: “A Mậu, có lúc tôi rất nghi ngờ.”

“Hả?”

“Có phải cậu dự định vì Đường gia mà bất chấp gian nguy bất cứ lúc nào, chỉ cần Đường gia vừa xảy ra chuyện, cậu liền lập tức chạy tới?”

Tần Mậu ngạc nhiên: “Ý cậu là sao?”

Hồ Niệm Cảnh tức giận trừng cậu: “Tôi thấy sự thật chính là như vậy.”

Tần Mậu trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu nói: “Chị hai mang tôi ra khỏi cô nhi viện, nếu không phải có chị ấy, có lẽ tôi đã thành một thằng ăn xin, có lẽ đã chết rồi… Chị ấy cho tôi cuộc sống mới, phần ân tình này, cả đời tôi cũng sẽ không trả hết.”

Hồ Niệm Cảnh không nhịn được nhíu mày: “A Mậu, tôi phải nói tất cả những gì trong lòng tôi. Tôi biết Đường nhị tỷ đối với cậu rất tốt, nhưng cậu có con đường riêng phải đi, cậu không thể vì Đường gia mà lãng phí cuộc đời của mình.”

Tần Mậu dường như có hơi ngây người, cúi đầu không nói chuyện.

Hồ Niệm Cảnh không nỡ trách móc cậu nặng nề, dừng một chút, nói: “Tôi đoán Khương Thiển chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay, sau này sẽ có nhiều chuyện khó ngờ, còn lâu mới kết thúc. A Mậu, nếu như mỗi lần Đường gia xảy ra chuyện, cậu cũng liều mạng nhao vào, kết quả cũng chính là cậu bị thương.”

Cậu ta nhìn Tần Mậu, hơi thở dài: “Giống như lần này, tôi rất lo sau khi Khương Thiển biết chân tướng, sẽ âm thầm hại cậu.”

Tần Mậu biết Hồ Niệm Cảnh đang lo cho cậu, trong lòng bất giác ngũ vị tạp trần, vừa cảm kích, lại có chút khó chịu mơ hồ.

Nếu Hồ Niệm Cảnh biết cậu đã từng chết, không biết sẽ có phản ứng gì.

Có lẽ sẽ liều mạng kéo cậu rời xa chốn thị phi này.

Rất lâu sau, cậu nhẹ nhàng che giấu chua xót trong ánh mắt, gật đầu nói: “Niệm Cảnh, tôi nhớ rồi, cậu đừng lo, tôi sẽ chú ý chừng mực.”

Buổi tối, Tần Mậu đến Đường gia, trong biệt thự đèn đóm rực rỡ, có bóng người đi qua đi lại.

Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, trong lúc tân khách đến như thủy triều, rất nhanh toàn bộ sơn trang trở nên náo nhiệt.

Lần này Đường thị hữu kinh vô hiểm, vốn tránh không kịp quan to hiển quý, lại bắt đầu qua lại với Đường gia.

Trên mặt mỗi người đều mang nụ cười khéo, giống như trong khoảng thời gian này đối Đường gia đích lạnh lùng cũng chỉ là người bên ngoài đích hư ảo.

Giới này là vậy, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng chẳng có người giàu có không thể lên vị trí cao hơn.

Tần Mậu không muốn giả vờ xã giao với những người này, chào hỏi cha mẹ Đường xong, liền lên phòng gặp Đường nhị tỷ.

Đường nhị tỷ còn đang trang điểm, nhìn thấy Tần Mậu, cô lập tức cười rộ lên, khoát tay, để thợ trang điểm và phụ trách trang phục ra ngoài.

Tần Mậu cười khen cô: “Chị hai nhất định là tiêu điểm của bữa tiệc tối nay.”

Đường nhị tỷ cười liếc cậu: “Em biết nịch nọt từ khi nào vậy.”

Tần Mậu cười nói: “Em nói thật lòng.”

Đường nhị tỷ lắc đầu, buồn cười mà cẩn thận quan sát cậu một chút, thấy vẻ mặt cậu không tệ, âm thầm gật đầu, nói: “A Mậu, em lại đây, chị có chuyện muốn nói với em.”

Trước khi Tần Mậu lên phòng, đã đoán được Đường nhị tỷ chắc chắn có việc, cũng không cảm thấy bất ngờ, nhu thuận ngồi xuống bên cạnh.

Đường nhị tỷ thở dài, nói: “A Mậu, anh rể em lại gọi điện cho chị.”

Tần Mậu tỏ vẻ nghi ngờ.

Đường nhị tỷ nói: “Khoảng thời gian này anh ấy luôn giục chị, bảo bối mới hơn hai tháng, cũng không có chị ở bên, không tốt cho bảo bối.”

Tần Mậu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cậu vừa suy nghĩ, lập tức đoán được dụng ý của chồng Đường nhị tỷ, có lẽ chồng cô cũng chỉ lấy đứa bé làm cớ, mục đích cuối cùng là để Đường nhị tỷ rời khỏi chốn thị phi này.

Chuyện Đường gia có chút khó giải quyết, không đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện chuyện lớn hơn.

Đối với Đường nhị tỷ mà nói, về Mĩ dĩ nhiên là một lựa chọn tốt.

Mà Đường nhị tỷ là người thông minh như vậy, chắc đã sớm đoán được dụng ý của chồng cô.

Vì vậy cậu mới do dự.

Tần Mậu thức thời không lên tiếng.

Đường nhị tỷ lại im lặng, chậm rãi nói: “A Mậu, chị tính mấy ngày nữa sẽ về Mĩ.”

Tần Mậu gật đầu.

Đường nhị tỷ cười nói: “Đừng làm vẻ nghiêm trọng như vậy, chị về là để chăm cháu em đó.”

Tần Mậu cười cười, vẫn không nói gì.

Đường nhị tỷ nhìn cậu một lúc, chuyển đề tài: “Gần đây em và Khương Ngôn Mặc thế nào?”

Dường như cô rất quan tâm chuyện tình cảm của Tần Mậu, mỗi lần đều hỏi chuyện này.

Tần Mậu suy nghĩ: “Đã lâu không gặp anh ấy.”

Đường nhị tỷ nghi ngờ nhìn cậu: “Cãi nhau?”

Tần Mậu lại suy nghĩ, nói thật: “Nghiêm trọng hơn cãi nhau.”

Câu trả lời này làm Đường nhị tỷ hơi cảm thấy bất ngờ, cô bình tĩnh quan sát sắc mặt Tần Mậu, suy đoán nói: “Chia tay?”

“Vâng.” Tần Mậu không định giấu diếm.

Đường nhị tỷ ngẩn người, ánh mắt phức tạp nhìn cậu: “Có muốn nói lý do với chị không?”

Tần Mậu lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời.

Đường nhị tỷ cũng không làm khó cậu, nhíu mày, lại do dự nói: “Đường thị liên tiếp bị hãm hại, chị cho rằng không còn đường để xoay sở, nhưng không biết là ai tốt bụng, tìm ra chân tướng, hơn nữa còn công khai… Chị rất biết ơn người đó, nếu có cơ hội, chị rất muốn gặp mặt hậu tạ.”

Ánh mắt cô như có như không dừng ở trên mặt Tần Mậu, nhưng giọng điệu giống như đang tâm sự.

Vẻ mặt Tần Mậu vẫn như cũ: “Em hiểu ý chị.”

Lại không nhiều lời, Đường nhị tỷ không hiểu mà thở dài: “A Mậu, không giấu em, chị nghĩ là Khương nhị thiếu đang âm thầm giúp đỡ.”

Tần Mậu khẽ mím môi, không nói tiếp.

Đường nhị tỷ cũng trầm mặc, trong lòng cảm thấy áy náy.

Thằng bé này vốn rất trầm lặng, bây giờ lại có vẻ trầm mặc hơn.

Cô không nhịn được hỏi, cô làm như vậy, có đúng hay không?

Tần Mậu cúi đầu, giống như đang suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt Đường nhị tỷ.

Đường nhị tỷ khẽ cắn môi, khuyên lơn: “A Mậu, nếu Khương nhị thiếu đối tốt với em, đừng dễ dàng bỏ nhau như vậy, đàn ông khó tránh khỏi phạm phải sai lầm…”

Cô nói được một nửa, đột nhiên ngừng nói, vì cô nhìn thấy Tần Mậu ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn cô.

Con ngươi sâu và đen của cậu dường như không có tiêu cự, không thấy đáy.

Bây giờ Đường nhị tỷ mới ý thức được cô đang nói gì, mà cô vừa nói gì với đứa em trai luôn ngoan ngoãn nghe lời này, cô nhắm mắt lại, sau khi mở ra, trong ánh mắt đa phần là áy náy.

Cô nhẹ nhàng nói: “Là chị hai nói nhiều, A Mậu, em có tính toán riêng của mình là được, chị chỉ mong em được vui vẻ.”

Tần Mậu thu lại ánh mắt trong lúc Đường nhị tỷ nói, nghe vậy chỉ khẽ cười: “Cảm ơn chị.”

Hai người cùng xuống dưới đại sảnh, đứa con tai duy nhất của Đường gia Đường Phẩm Hạ không ở trong nước, Tần Mậu là con nuôi lập tức trở thành tiêu điểm chính.

Theo Đường nhị tỷ kính rượu một vòng xong, Tần Mậu đã hơi say, chậm rãi đi dạo trong hoa viên, muốn hóng gió cho tỉnh rượu.

Bây giờ đã là cuối thu, gió đêm lành lạnh, vạn vật tiêu điều.

Bộ quần áo bọ chặt lấy người Tần Mậu, cậu suy nghĩ về bữa tiệc.

Bữa tiệc lần này, Khương gia đương nhiên là khách quý.

Cho dù Đường nhị tỷ nghĩ là Khương Ngôn Mặc giúp bọn họ, vẫn ra dáng cho người ngoài xem, cũng có thể là muốn tiếp cận, tóm lại Đường gia nhất định không dám thất lễ với người nhà họ Khương.

Lần này đến chính là Khương Ngôn Mặc và Khương tam thiếu.

Mấy năm này Khương tam thiếu lăn lộn ở giới chính trị như gió nổi nước lên, có tiếng nói, rất có xu hướng vượt qua Giang lão gia tử, Đường gia mượn cơ hội lôi kéo Khương tam thiếu cũng đã nằm trong dự đoán.

Làm Tần Mậu cảm thấy bất ngờ chính là, lại không thấy Khương đại thiếu.

Cậu chợt nhớ ra, Khương đại thiếu vẫn còn ở Vancouver.

Khương Ngôn Mặc theo anh hắn ra nước ngoài, sau khi Khương Ngôn Mặc về nước, Khương đại thiếu lại vẫn ở bên kia.

Tần Mậu nhíu mày, nếu cậu nhớ không lầm, đầu đông năm nay, cũng chính là một tháng sau, Khương đại thiếu sẽ dẫn tình cũ về, sau đó vội vàng ly hôn với Vu Tần Lãng.

Sao từng người trong Khương gia đều giống như mấy tên khốn nạn.

Tần Mậu thầm thở dài, không biết là vì Vu Tần Lãng hay là vì chính cậu.

Khương Ngôn Mặc đứng dưới tán cây, lặng lẽ nhìn bóng dáng Tần Mậu, siết chặt nắm tay rồi thả, thả rồi siết, lại không dám tiến lên.

Vừa mới thấy Tần Mậu rời đi một mình, cũng không lâu sau, hắn lập tức đi theo.

Nhưng bóng dáng cô đơn của đối phương, làm lòng hắn nhói đau, càng sợ đi qua đó, sẽ kinh động đến đối phương.

Cũng không biết qua bao lâu, Tần Mậu xoay người, bỗng nhìn thấy có người lẩn trong bóng tối cách đó không xa.

Tần Mậu liếc mắt một cái lập tức nhận ra là ai.

Vì người nọ đưa lưng về phía ánh đèn, Tần Mậu không thấy rõ cảm xúc trên mặt hắn.

Tần Mậu dừng một chút, chậm rãi đi tới, chậm rãi đi ngang qua nam nhân.

Ngày đó sau khi hai người nói xong, Tần Mậu chưa gặp lại Khương Ngôn Mặc.

Nhưng mỗi ngày Khương Ngôn Mặc đều đứng dưới tòa soạn cậu làm việc, nhưng Tần Mậu thật sự không muốn gặp người nọ, mỗi lần đều tránh được.

Thậm chí cậu còn mua xe, tự lái xe đi làm.

Ban đêm gió mát, Tần Mậu không khỏi bước nhanh hơn.

Nhưng ngay lúc cậu đi ngang qua Khương Ngôn Mặc, bị hắn kéo lại.

“Bảo bối…” Khương Ngôn Mặc mở miệng có chút khó khăn.

Hắn cũng không còn cách nào, Tần Mậu vẫn trốn tránh mà không gặp hắn, mỗi ngày hắn đều cảm thấy bị giày vò.

Trong chuyện của Khương Thiển, quả thật hắn nghĩ rất tốt đẹp, cho rằng được sống lại, hắn có thể có cơ hội khiến mỗi người đều có thể sống tốt suốt đời.

Suy cho cùng, là hắn không đành lòng nhìn người xung quanh đi sai hướng.

Nhưng hiển nhiên hắn sai rồi, trên đời này cũng không có chuyện mười phân vẹn mười, hắn cũng không cách nào thay đổi suy nghĩ của người khác.

Bây giờ hắn đã hiểu, nếu có ngày nhất định phải lựa chọn, hắn sẽ không chút do dự chọn người trước mặt này.

Nhưng hiển nhiên đối phương đã thương tâm, dù thế nào cũng không muốn cùng xuất hiện với hắn.

Đương nhiên hắn có hàng vạn cách khiến đối phương đối mặt với hắn.

Nhưng chút cách này, chỉ càng khiến đối phương thêm xa cách, hắn nào dám mạo hiểm?

Hơn thế nữa hắn lại sợ hãi như vậy, sợ làm bảo bối bị tổn thương.

Tần Mậu quay đầu lại, không muốn ra vẻ quen Khương Ngôn Mặc, thản nhiên nói: “Khương tổng, xin anh buông ra.”

Khương Ngôn Mặc cười khổ, lực dưới tay cũng không chút thả lỏng.

“Đừng né tránh tôi, bảo bối.” Hắn cầu xin.

Tần Mậu nhíu mày, thành thật nói: “Hiện giờ tôi không muốn gặp lại anh.”

Lần này đổi thành cậu đưa lưng về phía ánh đèn, Khương Ngôn Mặc hơi nheo mắt, dường như muốn nhìn thấy cậu rõ ràng.

Tần Mậu giật tay, giống như chạm phải thứ virus đáng sợ, lại giống như gặp phải mãnh thú, muốn nhanh chóng chạy trốn.

Khương Ngôn Mặc chỉ cảm thấy hít thở không thông, một lúc lâu, mới mềm giọng: “Được, chúng ta quay lại đại sảnh. Ngoài này lạnh, đừng để bị lạnh.”

Hắn nắm tay Tần Mậu, vẫn chưa từng buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.