Khương Ngôn Mặc lại gần hôn lên khóe môi cậu, xoa mặt cậu: “Trong khoảng thời gian này không liên lạc với em là tôi sai, tôi sẽ giải thích, em đừng tức giận được không.”
Tần Mậu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc ấn đầu cậu vào trong ngực hắn, giọng hắn có chút ảo não: “Nhưng em cũng không liên lạc với tôi.”
Hơn nửa ngày Tần Mậu mới nhận ra hắn đang trách móc và làm nũng.
Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, bóp mũi cậu: “Em xấu tính lắm, tôi không gọi điện cho em, em cũng không biết gọi cho tôi sao?”
Tần Mậu nghĩ, suýt chút nữa cậu còn cho là Khương Ngôn Mặc đang dỗi cậu, vì cậu không gọi điện cho hắn, vì thế hắn cũng không chủ động.
Khương Ngôn Mặc dịu dàng nhìn lại cậu: “Tôi biết em còn chưa quen, nhưng tôi không muốn em nghĩ ở trong lòng là có cũng được mà không có cũng được, tôi muốn chúng ta ở bên nhau, cùng nhớ đến nhau, quan tâm lẫn nhau… A Mậu, em hiểu ý tôi không?”
Tần Mậu trừng mắt nhìn.
Khương Ngôn Mặc niết mặt cậu: “Không được giả vờ không hiểu, không cho em phớt lờ.”
Nói xong cúi đầu hôn cậu, không ngừng cắn môi cậu.
Tần Mậu nhắm mắt lại, không từ chối nụ hôn này.
Nhưng cậu lại không lưu tâm.
Đương nhiên cậu không tin Khương Ngôn Mặc là có tình cảm với cậu, hai người mới biết nhau bao lâu, tiết mục nhất kiến chung tình này sao có thể xảy ra với người như Khương Ngôn Mặc.
Huống hồ trong lòng Khương Ngôn Mặc còn có Khương Thiển.
Thấy cậu không tập trung, Khương Ngôn Mặc bất mãn mà mút môi cậu thật mạnh, buông cậu ra, còn không quên cảnh cáo: “Lần sau phải chuyên tâm.”
Tần Mậu tạm thời thu hồi tâm tư, không nghĩ đến bờ môi cong cong kia nữa, cười với Khương Ngôn Mặc, hai mắt long lanh nhìn đối phương delicious peaches come.
Khương Ngôn Mặc ngẩng đầu hôn lên mắt cậu, thở dài ôm cậu: “A Mậu, chúng ta nói chuyện yêu đương đi.”
Hắn nói là nói chuyện yêu đương, mà không phải ở bên nhau.
Chủ đề ở bên nhau, dù sao thì vẫn làm cho người ta cảm thấy nặng nề, Tần Mậu rất hiểu lời đề nghị này của Khương Ngôn Mặc.
Cậu nhớ đến tình yêu của kiếp trước, có lẽ cũng không thể gọi là tình yêu, vì từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình cậu động tâm.
Mà bây giờ… Hai người họ là hai người có suy nghĩ khác nhau, lại giống như thanh niên đang nói chuyện yêu đương…
Tần Mậu phát hiện cậu lại không muốn từ chối lời đề nghị này.
Cậu nhìn Khương Ngôn Mặc, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Dường như Khương Ngôn Mặc rất bất ngờ khi Tần Mậu gật đầu, tuy từ lúc hắn thầm quyết định, nếu Tần Mậu không đồng ý thì hắn sẽ đe dọa, dụ dỗ đến khi cậu đồng ý mới thôi.
“A Mậu, em biết tôi muốn làm gì bây giờ không?” Khương Ngôn Mặc cười mỉm cúi lại gần Tần Mậu.
Tần Mậu liếc hắn một cái, hiểu hắn đang ám chỉ cái gì, cái ánh mắt rục rịch dục vọng của đối phương khiến cậu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Cậu trầm mặc, sau đó nhắm mắt lại.
Môi Khương Ngôn Mặc lập tức dừng trên môi cậu.
Tần Mậu cảm nhận được chút ấm áp cũng như ngọt ngào.
Giống như kiếp trước khi hai người ở bên nhau… Không, Khương Ngôn Mặc của bây giờ hôn cậu dịu dàng hơn một chút.
Hai người mãi mới tách ra, Khương Ngôn Mặc ôm chặt Tần Mậu đang thở hổn hển vào trong ngực, hôn vành tai cậu, nói thầm: “Việc đầu tiên phải làm khi yêu đương là cùng đi ăn cơm.”
Cuối cùng Tần Mậu không nhịn được, nhếch khóe miệng.
Khương Ngôn Mặc cọ đi cọ lại lên vai cậu, có chút buồn bã nói: “Em nói trong vòng hai mươi phút phải đến, tôi không chút nghĩ ngợi đã chạy đến đây luôn, cũng không lo đi ăn.”
Tần Mậu vỗ lưng hắn: “Đi thôi, tìm chỗ nào đó lấp bụng.”
Dường như Khương Ngôn Mặc không nỡ buông cậu ra, ngay cả khi lái xe cũng nắm chặt tay cậu.
Tần Mậu không gỡ tay, nhìn ánh đèn đường ở ngoài xe, cậu càng thấy tỉnh táo hơn.
Cậu có thứ cần phải bảo vệ, mà người đàn ông bên cạnh này, có vài phần thật lòng với cậu, cậu cũng không muốn tìm hiểu nhiều delicious peaches come.
Lần này Khương Ngôn Mặc vì cậu, bỏ mặc đứa con trai của Khương Thiển, hơn nữa chắc hẳn khi đó Khương Thiển cũng ở đó, nhưng Khương Ngôn Mặc vẫn đến gặp cậu.
Cho dù Khương Ngôn Mặc xuất phát từ mục đích gì, nếu Khương Ngôn Mặc đã chọn, vậy cậu cũng không có lý do để trốn tránh.
Cậu tự cho Khương Ngôn Mặc một cơ hội hai mươi phút, cũng đã âm thầm đánh cược với vận mệnh.
Nếu vận mệnh để Khương Ngôn Mặc đến thì cậu sẽ tuân theo, tiếp tục dây dưa thật giả với Khương Ngôn Mặc.
Đương nhiên, về chuyện Khương Ngôn Mặc bỏ mặc con trai Khương Thiển, Tần Mậu chỉ biết giả vờ như không biết, cậu sẽ không ngốc mà hỏi xem thằng bé đang ở đâu, Khương Thiển có để ý hay không.
Ở trong xe một khoảng thời gian ngắn ngủn, Tần Mậu đã hạ quyết tâm.
Nhưng trong đầu cậu vẫn hiện lên đủ thể loại chuyện của kiếp trước, cảnh Khương Ngôn Mặc ôm Khương Thiển, cảnh chính cậu bị Khương Thiển đẩy xuống cầu thang, cảnh Đường gia sụp đổ trong một đêm…
Dù sao vẫn còn thù hận, nhưng ít ra cậu còn có cơ hội được sống lại một lần.
Tần Mậu âm thầm siết chặt tay, sau đó chậm rãi mở ra.
Khương Ngôn Mặc cũng không biết cậu đang nghĩ gì, thấy cậu trầm mặc, dáng vẻ ngoan ngoãn, không khỏi cười rồi hôn cậu nhiều lần delicious peaches come.
Không bao lâu, Khương Ngôn Mặc dừng xe trước một nhà hàng Thái, mỉm cười nói: “A Mậu, đến rồi.”
Tần Mậu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, một biển hiệu rất to.
Khương Ngôn Mặc hỏi: “Ăn đồ Thái được không?”
Tần Mậu cảm thấy không sao: “Cũng được.”
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, lời đến bên miệng cũng nuốt lại, cởi dây an toàn cho cậu.
Lúc hai người đi tới cửa, Khương Ngôn Mặc dừng lại, không xác định mà nhìn Tần Mậu, cuối cùng vẫn hỏi cậu: “Thật sự là em thấy ổn chứ?”
Tần Mậu dùng ánh mắt nghi ngờ.
Đối diện vài giây, Khương Ngôn Mặc có chút ảo não, than thở: “Người bình thường khi đi với bạn trai không phải đều rất bắt bẻ hay sao, tôi không hỏi ý em mà đã quyết định đi đâu ăn, vậy mà em lại không tức giận.”
“…”
Tần Mậu tặc lưỡi, người này nhập vai cũng quá nhanh thật?
Hình như cậu vừa mới đồng ý lời theo đuổi của hắn, nửa giờ sau hai người mới nói xong “chuyện yêu đương”.
Có lẽ Khương Ngôn Mặc cũng hiểu được bản thân có hơi khoa trương, sờ sờ mũi: “Chúng ta vào thôi.”
Tần Mậu muốn cười lại không dám cười, nhịn đến mức mặt đỏ bừng.
Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu, giống như đang cảnh cáo mà nhìn cậu.
Tần Mậu ho nhẹ: “Xin lỗi…”
Khương Ngôn Mặc hừ một tiếng, mũi gần như vểnh lên trời.
Tần Mậu không nhịn được mỉm cười.
Điều kiện của nhà hàng Thái này không tệ, phong cách Đông Nam Á điển hình, rất yên tĩnh, trong không khí còn có một mùi hương kì lạ, có chút lãng mạn delicious peaches come.
Vừa nhìn cũng rất hợp cho các cặp tình nhân dùng cơm.
Tần Mậu cảm thấy mặt hơi nóng, cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Cậu rất ít ăn đồ Thái, ấn tượng sâu nhất là lần sinh nhật Đường Phẩm Hạ rất lâu về trước, cậu với cả Đường gia đến nhà hàng Thái để chúc mừng.
Cậu còn nhớ rõ khi đó rất náo nhiệt, không khác gì nhà hàng lẩu, cũng không như bây giờ, ám muội còn hơn mạng người.
Trong lúc cậu ngập ngừng, Khương Ngôn Mặc đã cầm thực đơn, có vẻ đã quen chỗ này mà giới thiệu với cậu những món ăn đặc sắc nơi đây.
Tần Mậu thích ăn cay, đồ Thái vừa chua vừa cay, nhưng cậu luôn cảm thấy đồ ăn Thái được làm ra không đúng vị lắm, có lẽ là vì vị cà ri quá đậm, còn cả vị chua cay xen lẫn cả vị ngọt rất quái lạ.
Giống như thịt sợi vị cá, vị ngọt khiến Tần Mậu không chịu nổi.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu không có hứng nhưng vẫn nghe, suy nghĩ một lúc, trả thực đơn cho nhân viên, thấp giọng dặn dò một phen.
Tần Mậu không chú ý hắn đang làm gì, mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên thực đơn, giống như muốn chọc thủng.
Khương Ngôn Mặc bị dáng vẻ trẻ con của cậu chọc cười, dựa vào ghế nhìn cậu.
Tần Mậu nghiền ngẫm nhìn hình con cua cà ri, đang định hỏi Khương Ngôn Mặc ăn có ngon không, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của hắn. Cậu giật mình, nhanh chóng cúi đầu.
Tuy cậu đã biết từ trước mị lực của Khương Ngôn Mặc rất lớn, cũng thầm nhắc nhở bản thân không thể lại bị hắn mê hoặc một lần nữa, nhưng giờ đây nhìn thấy Khương Ngôn Mặc, tim cậu vẫn không nhịn được mà đập nhanh hơn delicious peaches come.
Khương Ngôn Mặc lười biếng dựa vào ghế, bàn gỗ màu đen và màu nâu sậm đằng sau hắn mang theo chút mùi vị của rừng cây nhiệt đới, mà dã tính và sự liều lĩnh của hắn, không chút che giấu mà bày ra trước mặt Tần Mậu.
Tần Mậu im lặng nghĩ, chính cậu lại có thể chống đỡ được cám dỗ, đúng là một kì tích.
“Tôi rất ít ăn đồ Thái, cứ giống anh gọi vậy.” Tần Mậu bỏ thực đơn xuống bàn.
Vì để che giấu sự thất thố của mình, cậu đành vuốt tóc.
Khương Ngôn Mặc khẽ nhếch khóe môi: “Được.” Lại nhẹ giọng nói: “Mấy món nổi tôi đều gọi rồi, em chờ chút.”
Giọng hắn ôn nhu như vậy, khiến Tần Mậu nhớ đến khoảng thời gian hai người nồng mật trong kiếp trước.
Mà hiện giờ Khương Ngôn Mặc còn dịu dàng hơn trước vài phần, rốt cuộc Tần Mậu cũng nhận ra được là lạ ở đâu —— hình như không có lúc nào là Khương Ngôn Mặc không phát ra mị lực của bản thân.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, hai người không thể tránh khỏi nói đến chuyện công việc.
Chủ yếu là Tần Mậu cảm thấy, hai người bọn họ còn không quen biết đến mức có thể nói về tình trạng cuộc sống riêng. Ít nhất cậu cũng nghĩ, Khương Ngôn Mặc không biết cuộc sống riêng của cậu. Có lẽ ngoài tên và chỗ làm của cậu, chỉ sợ không biết gì khác nữa, ngay cả người quen chung đã ít lại càng ít.
Cậu nhìn Khương Ngôn Mặc rót rượu vào ly rượu.
Khương Ngôn Mặc nói để ăn mừng ngày đầu tiên hai người yêu nhau, hắn muốn uống chút rượu vang đỏ.
Cậu không phản đối.
Khương Ngôn Mặc nâng ly đưa cho cậu, cười nói: “Tuần sau sẽ có kết quả đấu thầu.”
Tần Mậu gật đầu, nhấp chút rượu: “Chắc chắn công ty của các anh sẽ trúng.”
Khương Ngôn Mặc cười cười, không đáp.
Tần Mậu cảm thấy kì quái mà nhìn hắn: “Anh không muốn có được hạng mục này?”
Khương Ngôn Mặc cụm ly với cậu: “Đương nhiên là muốn.”
Tần Mậu không nhìn ra hắn có bao nhiêu ham muốn mãnh liệt, nhưng vẫn tỏ ra chúc mừng.
“Chúc anh thành công.” Tần Mậu lại nâng ly.
Tiếng cụm ly vang lên, Khương Ngôn Mặc khẽ cười rất dễ nghe: “Cảm ơn.”
Tần Mậu cũng cười, trong lòng lại nghĩ Đường gia cũng tham gia cạnh tranh hạng mục này, trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác lo lắng khó tả.
Khương Ngôn Mặc không cho cậu uống nhiều lắm, hết nửa ly rượu đã lập tức dỗ cậu ăn cơm canh nóng.
Tần Mậu liếc hắn: “Còn hơn nửa chai, một mình anh uống?”
Dáng vẻ than phiền khiến Khương Ngôn Mặc nhìn thế nào cũng cảm thấy như đang làm nũng, không nhịn được bóp mũi cậu: “Lần sau em còn bày ra vẻ mặt này, tôi sẽ chuốc em say.”
Tần Mậu vô tội mà trợn hai mắt, cậu chỉ muốn bày tỏ một chút bất mãn mà thôi, ngoại trừ phẫn uất trên mặt thì hắn còn có thể nhìn ra gì nữa delicious peaches come?
Lúc này đồ ăn đang dần được mang lên, Tần Mậu bị hấp dẫn bởi màu sắc thức ăn.
Mỗi món cậu đều nếm thử một chút, phát hiện mùi vị giống như những món đã từng ăn nhưng có hơi khác, có phần cay hơn một chút, không ngọt chút nào, ngay cả cà ri màu vàng óng ánh cũng trở nên thơm cay vừa miệng.
Tần Mậu mỉm cười đặt đũa xuống: “Tôi không biết hóa ra đồ ăn của Thái cũng giống Hồ Nam.”
Khương Ngôn Mặc dịu dàng nhìn cậu: “Trước bữa cơm này thì tôi cũng không biết.”
Tần Mậu không khỏi nghĩ hắn thật giả dối, chắc là đã lén lút dặn dò nhân viên phục vụ.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu có vẻ cảm động, ngược lại không nỡ trêu cậu, vừa cười vừa bóc vỏ tôm cho cậu: “Thật ra rất nhiều người cũng không quen ăn đồ Thái, tôi lại tự quyết định, nếu em vẫn không thích đồ ăn Thái thì tôi không còn cách nào khác.”
Thật ra người như Khương Ngôn Mặc, nếu cố tình thật thì sẽ sai lầm như thế nào? Trong lúc Tần Mậu đang nhìn thực đơn, chắc hẳn hắn cũng đã đoán ra cậu thích, nên giờ khiêm tốn như vậy, cũng chỉ là một kiểu khiêm tốn mà thôi.
Tần Mậu thầm hiểu trong, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Ai có thể từ chối được Khương Ngôn Mặc cố tình lấy lòng?
Khương Ngôn Mặc không ngừng gắp thức ăn cho cậu, rất nhanh trong bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Em mau ăn đi.” Khương Ngôn Mặc giục cậu.
Tần Mậu dở khóc dở cười: “Cảm ơn, anh cũng ăn đi.”
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu ăn, thỉnh thoảng lại lau khóe môi cho cậu.
Tần Mậu rất không tự nhiên: “Tôi tự làm được.”
Khương Ngôn Mặc đỡ cằm, cười híp mắt nhìn cậu.
“Khương tổng…” Tần Mậu dừng đũa.
Hiện giờ, Khương Ngôn Mặc sẽ dùng con ngươi đen của mình để đối mặt với cậu.
Tần Mậu có hơi nhụt chí, rốt cuộc cũng không thể chọc phá tâm tư nhỏ bé của đối phương.
Cuối cùng hai người đều ăn khá tận hứng, khá hài lòng.
Đương nhiên Tần Mậu và Khương Ngôn Mặc thỏa mãn không giống nhau, Tần Mậu là vì đồ ăn ngon, còn Khương Ngôn Mặc là vì gì, nhìn dáng vẻ hắn cười tủm tỉm rồi chăm chút nhìn Tần Mậu là biết.
Sau khi đồ ngọt được mang lên, Khương Ngôn Mặc mới dừng đũa.
Hắn nhìn Tần Mậu ăn, rất cao hứng.
Sau đó cùng nói chuyện phiếm với Tần Mậu, hỏi hắn tuần sau cậu có rảnh không.
Tần Mậu nghĩ: “Có.”
Công việc của cậu cũng không quá bận, ngoài việc phải tăng ca viết bản thảo vào buổi tối khá mệt mỏi ra, thời gian còn lại coi như được tự do.
Khương Ngôn Mặc gật đầu: “Tuần sau tôi cũng hết bận, có thể nghỉ ngơi vài ngày, đúng lúc có một cuộc tụ họp, tôi muốn em đi cùng.”
Tần Mậu nghĩ đến lần trước, Khương Ngôn Mặc cũng dẫn cậu đi gặp bạn bè, cậu nổi giận đùng đùng mà đi về. Bây giờ Khương Ngôn Mặc lại nói thế, rất dễ nhìn ra hắn là một người không đạt được mục thì không bỏ qua.
Lần trước gặp cũng không vui vẻ gì, Tần Mậu nghĩ, cắn thìa nói: “Được, đến lúc đó gọi điện cho tôi là được.”
Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, gật đầu, nhưng không nói với cậu là tụ họp gì.
Tần Mậu cũng không hỏi.
Cậu đang nghĩ đến một chuyện khác.
Tuần sau sẽ có kết quả đấu thầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đường gia sẽ không được chọn, mà tám chín phần sẽ là Khương Ngôn Mặc trúng thầu.
Một khi trúng thầu, ngay sau đó sẽ thi hành dự án, phải bận rộn hơn mới phải, sao Khương Ngôn Mặc lại có thời gian nghỉ ngơi?
Có lẽ Khương Ngôn Mặc đã sớm biết trước kết quả đấu thầu, cũng đã sắp xếp trước cho việc này?
Trong suy đoán của Tần Mậu, một tuần sau sẽ có kết quả.
Chính phủ công bố công ty trúng thầu, vậy mà lại là Đường thị đứng đầu danh sách.