Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 43: Chương 43: Chương 42




Ta bực bội tìm cái gì đó để trút giận, lục mớ mẫu đồ thành đống hỗn độn. Mã tiểu thư đứng một bên, tay tựa lên bàn như không liên quan đến mình, hờ hững nói, “Sao hỏa khí* lớn thế, buổi sáng em có uống xăng hả?”

*hỏa khí (火气), hay có nghĩa khác là cơn tức giận.

“Im đi được không! Nếu tôi có uống xăng thì tôi sẽ phun chết chị!” Quay đầu trừng nàng một cái, sau đó ngồi xổm cạnh ngăn tủ rồi tiếp tục tìm kiếm. Vốn đi qua đi lại cả buổi trưa, nàng vừa nói như thế ta thực sự đói bụng, bên ngoài tối thui tối mò, xung quanh lại thưa người, ta không dám đi ra ngoài mua đồ ăn một mình đâu.

“Bộp” một tiếng, không nghĩ rằng thế mà lại có mấy bịch đồ ăn rơi từ trong ngăn kéo ra, “Đậu má, thật sự có đồ ăn này?! Hết hạn chưa nhỉ!?” Ta cầm bịch bự lên rồi tìm ngày sản xuất xem.

“Chưa hết hạn đâu, bao bì này là phiên bản mới nhất, tôi nhận ra.” Mã tiểu thư xem cũng chưa xem, cầm bịch đồ ăn vặt lên, xé ra rồi bắt đầu ăn.

“Ê! Chị không sợ ăn chết hả!” Ta thật sự rất lo lắng, vào một ngày nào đó Mã tiểu thư sẽ bị đầu độc vì lấy quả táo độc của người ta!

“Em sợ chết thì đừng ăn, đưa đây.” Nói xong, Mã tiểu thư muốn cướp một bịch trong tay ta.

“Ăn thì ăn, ai sợ ai chứ, muốn chết thì cùng chết!” Mặc dù nói ngoài miệng một cách hào hùng nhưng ta vẫn nhìn hạn sử dụng một chút, ta sẽ không lỗ mãng giống như Mã tiểu thư đâu, hừ.

“Ể? Ở đây còn một hộp sữa tươi nè, em hâm lại chút đi.” Mã tiểu thư ném hộp sữa bò cho ta.

“Nơi này là phòng mẫu đồ đấy, làm sao có lò vi sóng?! Chị đói đến hỏng đầu rồi hả!” Thì ra người cơ trí như Mã tiểu thư đây cũng có thời điểm mắc sai lầm như ta vậy. À không, ta mới sẽ không như thế đâu!

“Đồ đần! Lẽ nào lúc em đi học không có dùng bàn là để hâm cơm sao?” Mã tiểu thư nhìn ta bằng cặp mắt khó tin nổi.

“Mẹ nó! Vậy mà chị cũng nghĩ ra được nữa! Ai sẽ nghĩ rằng có thể dùng nó như dụng cụ làm bếp chứ!” Ta quay lại bàn dài để tìm bàn ủi trên đó, nhưng nhìn hồi lâu cũng không biết nên để như thế nào, chẳng lẽ phải luôn giơ bàn ủi lên ư? Trông khá cồng kềnh...

“Được rồi, tôi không nên có bất kỳ hi vọng gì về em. Em thật ngốc hết thuốc chữa mà.” Mã tiểu thư đẩy ta ra, bắt đầu tự mình động thủ phong y túc thực*.

*phong y túc thực (丰衣足食) nghĩa là cơm no áo ấm.

Nàng tìm hai bao quần áo, chất chúng thành đống rồi để bàn là đứng yên trên bàn, sau đó cắm điện vào, chỉnh nhiệt độ xong xuôi, ở yên tại chỗ vừa ăn vừa nhìn hộp sữa, căn bản không đếm xỉa sự tồn tại của một người khác trong phòng.

“Cái đệt... Tôi đã đánh giá thấp chị rồi, vì ăn mà có thể đạt đến trình độ phát rồ luôn!” Trời vốn rất nóng mà nàng còn muốn uống sữa nóng, quả nhiên không phải phàm nhân.

Ta chưa kịp phỉ nhổ xong, nàng đã uống một ngụm rồi đưa cho ta, “Mùi vị không đúng, hình như bị hỏng rồi.”

“Loại nhiệt độ này không được đặt trong tủ lạnh, đương nhiên sẽ hỏng mất rồi. Mẹ nó, hỏng rồi chị mới cho tôi uống hả?! Chị có nhân tính hay không?!” Nếu kẻ tham ăn - Mã tiểu thư nói hỏng rồi thì nhất định là hỏng rồi, ta cầm hộp sữa và ném vào thùng rác.

Lúc này, điện thoại di động của ta vang lên. Vừa thấy người gọi là mẹ, ta mới nhớ ra đã quên gọi điện thoại cho bà, “Alo, mẹ à, ban nãy con quên gọi cho mẹ, tối nay con và Mã Cầu Lệ sẽ không về được rồi.”

Ta còn chưa nói hết, đột nhiên mẹ ta lại nhỏ giọng đánh gãy lời ta, “Mẹ... có phải đã quấy rầy đến các con rồi không?”

“Mẹ! Mẹ nói cái gì thế!? Nghe người ta nói hết đã chứ!” Trước đây mẹ ta không phải như vậy, thật sự không phải mà. Làm sao bây giờ, hình như không đúng chỗ nào ấy, càng ngày càng gay go á...

“Được rồi được rồi, không về thì không về. Nhớ chú ý an toàn.” Mẹ ta bắt đầu lải nhải dặn dò.

“Sẽ không mang thai mà!” Ta đã bị hai người bọn họ đánh bại rồi.

“A Tinh, sao con càng ngày càng hèn mọn vậy, mẹ đang nói các con nên cẩn thận đừng gặp phải người xấu, con nghĩ đi đâu không hà.”

“...” Ta trông rất giống người dễ bắt nạt lắm hả? Một người rồi đến người thứ hai luôn lấy ta làm trò cười thôi!

“Ha.” Bởi vì âm thanh của điện thoại hơi lớn nên hình như Mã tiểu thư đã nghe thấy cuộc đối thoại của chúng ta, cười khẽ một tiếng ở phía sau.

Ta đột nhiên quay đầu lại nhưng vẫn chưa nhìn thấy biểu hiện gì trên khuôn mặt nàng, ánh mắt của nàng vẫn luôn si ngốc như vậy. Ta thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Mã tiểu thư, vì thế trong lòng liền có một kế hoạch khiến Mã tiểu thư mỉm cười.

Mã tiểu thư ăn xong rồi bắt đầu nghiêm túc đứng lên, cầm cây bút và thước kẻ, bắt đầu phác hoạ trực tiếp trên giấy.

“Này, chị thiết kế ngay mà không cần phác thảo sao?!” Ta lần đầu nhìn thấy có người có thể trực tiếp chế bản luôn.

“Đã ở trong đầu rồi, hơn nữa giờ không có thời gian để phác thảo đâu.” Trong lúc làm việc, Mã tiểu thư luôn cực kỳ tự tin.

“Đệt, ngay cả kiểu người thông minh tuyệt đỉnh như tôi cũng không thể thiết kế trực tiếp một cách chắc chắn nữa, chị quá nghịch thiên rồi chăng?” Ta vuốt cằm đến gần, cẩn thận phân tích đường nét đan xen trên giấy.

“Thông minh tuyệt đỉnh?” Mã tiểu thư nhướng mày nhìn sang, sau đó sáng tỏ gật đầu, “Ừm, cảm giác thật sự sắp trọc rồi.”

“Chị!!!” Ta ôm đầu, không thể chấp nhận được! Người ta còn trẻ vô cùng, tại sao sẽ có nguy cơ hói đầu chứ!

Ta chọc lét chỗ ngứa của nàng, nhất định phải khiến nàng cười đến mức quỳ xuống xin tha! “Hừ! Tôi chọc chị nè! Còn không mau cầu xin tha thứ~”

Kết quả ta giở trò với nàng hồi lâu, nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Ta ngẩng đầu, không chỉ không có khuôn mặt tươi cười trong dự đoán của ta, ngược lại là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn ta, ánh mắt kia đang nói đồ ngốc này đang làm gì đấy.

“Cái đệt, chị không cảm thấy nhột hả?” Ta lại đưa tay gãi bên eo của nàng, thường thì chỗ này luôn là nơi yếu ớt nhất mà.

“Ha, em vừa nói là cảm thấy hơi ngứa thiệt, ngày hôm qua còn chưa rửa ráy đâu.” Nói xong, Mã tiểu thư còn tự gãi gãi, sau đó xoay người vẽ tiếp.

Mã tiểu thư vẽ chăm chú mà không nói tiếng nào, còn ta ở bên cạnh như sự tồn tại hoàn toàn dư thừa. Một hồi lắc lư bên trái nàng, một hồi lại chạy đến bên phải ngó dáo dác.

Kết quả là bị Mã tiểu thư ghét bỏ đẩy ra, “Đừng làm phiền tôi vẽ.”

“Vậy tôi ở đây làm gì chứ, nếu tôi không làm gì thì tôi ngủ nha~ Buồn ngủ quá à~” Ta ngáp một cái thật to.

“Em có thể quạt gió cho tôi, nơi này nóng quá.” Mã tiểu thư kéo T-shirt rồi quạt lấy quạt để.

Dù sao ta nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, hơn nữa Mã tiểu thư sinh hoạt quanh năm ở Tái Bắc nên chắc còn chưa quen bên đây. Vì thế ta mang một cái ghế và đặt bên cạnh nàng, ngồi lên, sau đó cầm một cây quạt và quạt cho nàng.

Mã tiểu thư vẽ tranh trên bàn, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát của bút chì và thước kẻ tạo ra. Ta thì quạt gió một bên, âm thanh của côn trùng bên ngoài cửa sổ luôn kêu vang, đúng là khó chặn cơn buồn ngủ mà.

Đôi mắt mệt mỏi của ta hơi đăm đăm, khoanh tay lại rồi tựa lên ghế dựa, nhìn góc váy của Mã tiểu thư vì bị ta quạt liên tục mà tung bay, đột nhiên cảm thấy khá thú vị, cường độ quạt trở lên mạnh hơn một chút.

Mắt thấy váy đã bị ta quạt lên, cuối cùng Mã tiểu thư cũng xoay người lại, dùng sức nhéo mặt ta, “Em là sắc tinh à, muốn tôi ném em xuống đáy biển làm bạn với sứa không?!”

“Oa, mặt tôi, mặt tôi sắp rách rồi!” Ta duỗi cổ, sợ nàng thật sự sẽ nhéo hỏng mặt ta luôn!

Mã tiểu thư buông lỏng tay ra, hơi thở dài, “Bỏ đi, em nằm bên cạnh ngủ một hồi trước đi, dù sao cũng không có công dụng gì, ở đây chỉ vướng tay vướng chân.” Ta cảm thấy nếu ta mập hơn một chút, Mã tiểu thư thật sự sẽ coi ta là bóng cao su rồi đá một cái bay ra ngoài luôn.

“Mẹ kiếp, sao lại vướng chị hả, tôi đây không phải đang giúp chị quạt gió à, không cảm ơn tôi mà đã ruồng bỏ rồi... Xì~” Ta hung hăng liếc nàng một cái, bà đây không hầu hạ nữa đâu~

Vặn eo một cái, ta tìm vị trí trước cửa sổ và nằm nhoài bên cạnh, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Tái Bắc mưa ngớt, hiện ra bầu trời xanh thẳm khiến người ta nhìn vào tâm trạng liền khoan khoái, nhưng Vương Mạn Đình đứng bên cửa sổ hành lang hình như đang có tâm sự nặng nề.

Chần chờ bên ngoài phòng làm việc của giám đốc một hồi, vẫn giơ tay gõ cửa. Sau khi đi vào, trở tay lại để đóng cửa, mấy ngày nay Tô tổng cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngẩng đầu hỏi, “Chuyện gì?”

“Ngày kia Marjorie các nàng có thể sẽ về phải không?” Vương Mạn Đình tới trước bàn làm việc của Tô tổng.

Nghe thấy giọng nói của Vương Mạn Đình, lúc này Tô tổng mới ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt thái dương, “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể trở về, làm sao à?”

Vương Mạn Đình do dự một chút, chậm rãi nói, “Vậy tôi muốn xin nghỉ, bắt đầu từ ngày kia.”

“Bao lâu?”

“Đại khái... Hai tháng, hoặc lâu hơn.”

“Lý do?”

“Trong nhà có chút chuyện cần phải xử lý.”

“Tuy những lời sắp tới tôi nói có hơi lạnh lùng không hợp lẽ, nhưng hiện tại công ty đang trong tình huống này, tôi e rằng nghỉ lâu như vậy hẳn là không thể phê duyệt. Cô cần nghĩ lại.”

“Ừ, tôi đã cân nhắc qua. Nếu như... thật sự không có biện pháp thì tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi, hợp tác lâu như vậy rồi, tôi cũng luyến tiếc nơi này...” Vương Mạn Đình cúi đầu, ngón tay nhẹ vuốt những bản thiết kế ở trên bàn, trong giọng nói mang theo sự kìm nén không đặng mà nghẹn ngào.

Thời điểm nàng vừa tới công ty này, nó chỉ mới là một công ty có quy mô rất nhỏ. Chứng kiến nó trưởng thành suốt từng ấy năm, loại cảm giác yên vui đó như quan sát đứa con của mình lớn lên từng ngày vậy, làm sao có thể dễ dàng dứt bỏ đây.

Nghe xong lời nói của Vương Mạn Đình, Tô tổng đặt công việc xuống tay, “Trong nhà xảy ra chuyện gì? Cần giúp một tay không?”

“Cũng tạm, tôi sẽ xử lý tốt mà.” Vương Mạn Đình cười cười.

“Về chuyện xin nghỉ, tôi sẽ tranh thủ giúp cô hết toàn lực, cô cũng đừng quá lo lắng. Nói thật, tôi rất hi vọng có thể giữ cô lại.” Tô tổng chân thành nói.

Vương Mạn Đình lại cười với nàng, “Cảm ơn cô.”

Vốn định xin nghỉ một tuần để đi chơi với con gái, nhưng chợt nghĩ đến thời gian của cha có thể không còn nhiều. Hồi trước ông luôn nhớ quê nhà, chi bằng quay về cùng đi dạo với ông, vừa hay con gái cũng không cần mình dẫn theo nữa.

Mặc dù công việc rất quan trọng nhưng trước đây luôn ít khi ở bên gia đình, mỗi phút giây bây giờ đều cực kì đáng giá, tiền tài so với tình thân lại trở nên bé nhỏ không đáng kể. Công việc có thể tìm lại, tiền có thể kiếm khi khác, nhưng một khi bỏ qua đoạn thời gian này chính là tiếc nuối cả đời.

“Mạn Đình tỷ...” Diệp Nhiễm đã sớm cảm giác Vương Mạn Đình đang sa sút tinh thần, cô vẫn luôn căng thẳng chờ ở bên ngoài phòng làm việc của giám đốc, thấy nàng vừa ra, vội vàng đi tới.

“Qua công tác, tôi có khả năng sẽ phải xin nghỉ dài hạn, đến lúc đó em nên làm việc thật tốt, đừng để tôi mất mặt.” Vương Mạn Đình cười cười, vỗ nhẹ lên gò má Diệp Nhiễm.

“Nghỉ dài hạn? Mạn Đình tỷ muốn đi du lịch sao?” Diệp Nhiễm khẽ hỏi.

“Ừm, gần như vậy.” Vương Mạn Đình cố gắng để bản thân như bình thường, nàng không muốn người khác lo lắng cho mình đâu.

“Ò, cả năm nay luôn làm việc thật mệt mỏi, Mạn Đình tỷ nên ra ngoài thư giản với con gái chị một chút, vừa lúc con bé được nghỉ hè mà nhỉ?” Diệp Nhiễm không biết tình hình cụ thể, cười rất vui vẻ.

“Ừm, cả nhà cùng nhau.” Sống mũi Vương Mạn Đình cay cay, cố chặn cơn xúc động muốn khóc này.

“Thật tốt quá, em chưa đi chơi cùng gia đình bao giờ. Vậy Mạn Đình tỷ chơi vui vẻ, nhớ... mang về cho em vài món đặc sản nữa nhé...” Diệp Nhiễm cúi đầu, nói hơi ngượng ngùng, yêu cầu món quà từ người ta như vậy hình như không được tốt lắm, không biết Mạn Đình tỷ sẽ cảm thấy chán ghét hay không đây.

“Ừm, bên kia quê nhà có trái táo ăn rất ngon, chờ lúc trở lại sẽ mang cho em một ít.” Vương Mạn Đình ôn nhu xoa đầu Diệp Nhiễm.

Hoa Hoa có lời muốn nói: Tính ra chương này sẽ đăng vào sáng nay mà tui lú lẫn quên mất, đến giờ mới đăng nè =)))

Truyện này flop đến mức nhiều lúc thấy có ai bình chọn hoặc cho vào danh sách đọc, tui đều cảm khái: truyện dở ẹc mà cũng có người đọc nữa sao, ui là chèn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.