Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

Chương 47: Chương 47: Chương 46




“Em uống nhiều quá.” Mã tiểu thư bị tôi đè dưới thân mà vẫn điềm nhiên nói với ta như vậy.

Nhưng thái độ của nàng quả thực chính là đổ thêm dầu vào lửa, lần này ta sẽ không bỏ qua cho nàng đâu, “Ừ đấy, tôi uống quá nhiều rồi đó, sẽ làm đủ thứ chuyện không thua kém gì cầm thú nha~” Nói xong, không cho nàng cơ hội nói chuyện liền cúi đầu hôn lên.

Cơn dục vọng này bị kiềm nén quá lâu, ta càng ngày càng nôn nóng, dùng răng cắn môi nàng, mút vào và giày vò nó không ngừng, đầu lưỡi thì hung hăng xâm nhập, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng.

Tuy không được đáp lại bao nhiêu nhưng ta dường như càng đánh càng hăng, muốn liên tục thân mật với nàng và muốn chúng ta hòa chung vào nhau hơn.

Ta có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của mình. Chưa hài lòng với việc chỉ giữ lấy đôi môi nàng, ta còn muốn lưu lại dấu ấn trên từng tấc da thịt ấy.

Hôn lên gò má của nàng, đầu lưỡi quấn quanh vành tai nàng rồi dùng răng cắn. Ta thích hơi thở tản mát từ trên người nàng, bị nó cuốn hút thật sâu.

Ta đưa tay vào áo của nàng, dùng đầu ngón tay nâng áo lót của nàng lên, nàng vậy mà không phản kháng. Điều đó không đúng lắm, chẳng lẽ ta đang nằm mơ?

Ta dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn nàng. Khóe miệng nàng khẽ nhếch, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra nụ cười ấy, vậy chắc là ta đang nằm mơ rồi.

“Chị nhéo tôi một cái đi.” Giọng nói của ta hơi mơ hồ, tiếng nuốt nước bọt vang lên.

Mã tiểu thư giơ tay rồi nhéo mặt ta. Ta không đau chút nào, thậm chí còn chẳng có cảm giác gì, vì thế đây chắc là mộng xuân rồi.

Ở hiện thực không thể làm chuyện xấu, ở trong mơ còn không làm thì thực sự sẽ tổn hại đến sức khỏe lắm. Ta di chuyển xuống dưới, cũng không nhẹ nhàng nữa mà đẩy áo T-shirt và áo lót của nàng hết lên.

Bởi vì nằm thẳng nên ngực nàng trông không được to lắm. Mã tiểu thư chắc cũng đã uống rượu nhỉ? Mặt nàng đỏ bừng thế kia mà, hai tay nàng còn đang che chắn trước ngực nữa chứ.

“Hehe, nào nào~ Cho chị tự mình trải nghiệm kỹ năng của Hoàng công nà~ Đảm bảo chị sẽ còn muốn nữa, không đạt cực khoái không trả tiền nha~” Sau khi say rượu miệng ta khá đê tiện, thời điểm như thế này không nói vài câu dâm đãng chẳng phải rất không có bầu không khí sao.

Nàng vừa mở miệng định nói chuyện, ta liền cúi người ngậm lấy điểm hồng mềm, những lời chưa kịp nói của nàng đã biến thành một tiếng rên khẽ.

Theo động tác của ta, rượu nhanh chóng lấp đầy mọi ngóc ngách trong đại não. Đau đầu quá, chết tiệc.

Lại vừa mở mắt ra, ta đã nằm trên giường, trước mặt chính là trần nhà màu trắng. Đệt, quả nhiên là giấc mơ sao?!

Bởi vì say rượu nên đầu ta đau muốn chết, nghiêng đầu sang thì nhìn thấy Mã tiểu thư đang ngủ bên cạnh ta. Tối hôm qua... rốt cuộc là thật hay là mơ?! Cực kì chân thực như vậy mà chỉ là mơ, mi đùa ta à?!

Ta nhìn cổ và cổ áo của nàng hồi lâu mà không thấy chút dấu vết nào. Dựa theo cảm xúc dâng trào tối qua, làm sao sẽ không lưu lại vài dấu ô mai chứ. Xem ra thực sự... chỉ là giấc mộng xuân đầy kích thích thôi!

Khi ta đang nhìn chằm chằm vào Mã tiểu thư, nàng đột nhiên mở mắt và quay đầu lại. Ta sợ đến mức tránh ra đằng sau, đầu đập vào tường, kêu thảm một tiếng rồi co thành một đoàn.

Sau khi bị rượu cồn và va chạm tàn phá kép, giờ đầu ta có thể bị hỏng luôn rồi, chắc hẳn chỉ còn lại bộ não bên trong mà thôi.

“Ặc... Tối hôm qua, tôi... có làm chuyện gì quá đáng không?” Ta xoa đầu cẩn thận hỏi. Nếu ta thực sự đã làm gì đó với nàng, ta rất sẵn lòng chịu trách nhiệm đến cùng.

Mã tiểu thư híp mắt nhíu mày, làm ta căng thẳng đến mức sắp hít thở không thông. Mau nói gì đi chứ, có hay là không, cứ nhìn như vậy chân ta đều run hết luôn rồi nè, nếu như ngươi muốn làm điều tương tự với ta thì ta cũng rất tình nguyện hầu hạ nha.

“Chuyện gì quá đáng ư?” Sắc mặt Mã tiểu thư có chút khó coi. Ta cắn ngón tay chờ nàng nói tiếp, có lẽ tối qua thật sự đã xảy ra chuyện rồi!

“Ý của em là em đã ói một bãi ra người tôi; hay là em đã nghiến răng, nói mớ, ợ hơi và đánh rắm vào nửa đêm? Hay là em đã uống quá nhiều rồi vừa khóc vừa gào làm tôi cả đêm không ngủ được?” Mỗi điều Mã tiểu thư đang nêu đều đủ đánh ta một trận, nếu như làm hết thiệt thì ta chẳng phải là không còn đường sống sao?

Nhưng tửu lượng của ta vẫn luôn rất tốt. Ngoại trừ hai lần đầu tiên, ta chắc chắn sẽ không khóc nháo, nhưng nhìn quầng thâm dưới mắt Mã tiểu thư, ta thực sự không thể ngụy biện được nữa.

“Ặc... Xin lỗi... Để bồi thường, hôm nay tôi sẽ dẫn chị đi chơi, bao ăn bao uống, chị thấy thế nào?” Cơ hội có thể khiến ta bỏ tiền mời khách hiếm lắm nha.

“Chơi cái rắm! Đã chiều rồi! Đi ngủ! Đúng lúc tối mai có chuyến bay về.” Mã tiểu thư tức giận trở mình, ngủ tiếp.

“À... Được rồi...” Ta xoa xoa cái đầu đang đau như sắp nổ của mình, vừa muốn tiếp tục nằm xuống ngủ thì điện thoại có tin nhắn đến, chính là Lão Cung các nàng đã đặt phòng xong. Nhìn đồng hồ, ta nên mau mau đứng dậy và thu thập một hồi mới được.

Sau khi xuống lầu, phát hiện không biết cha mẹ ta đã đi đâu, chỉ có hai chúng ta ở nhà. Mã tiểu thư là quỷ chết đói đầu thai mà lại không ăn sáng và bữa trưa ư? Điều này thật khó cho nàng rồi.

Đúng lúc ta cũng đang đói muốn chết, nhịn cơn đau đầu làm sandwich trong bếp, cắt gọn rồi bưng dĩa lên lầu.

Mã tiểu thư nhắm mắt lại, vẻ mặt rất lạnh. Ta ngồi xổm bên giường, hai tay quơ quơ cái dĩa trước mặt nàng, rõ ràng nhìn thấy lông mi nàng đang rung động, nàng còn thà chết chứ không mở mắt.

Haha, đối phó với nàng còn không phải đơn giản sao? Ta ngồi bệt xuống đất, cầm dĩa rồi bắt đầu ăn. Có lẽ quá đói bụng, ta ăn suýt nữa bị nghẹn.

“Hoàng ngu ngốc, tôi có thể bóp chết em không?!” Mã tiểu thư ngồi dậy, ta cảm thấy nàng không giống như đang nói đùa.

Ta mỉm cười đưa dĩa qua, “Bóp tôi là được, đừng bóp mẹ tôi nha~”

Mã tiểu thư trừng mắt nhìn ta, đoạt lấy cái dĩa, ngồi xuống bên giường rồi bắt đầu ăn. Nàng dường như... có tâm trạng không được tốt thì phải?

Ta đáng thương ngồi xổm ở cạnh chân nàng, ngẩng đầu nhìn nàng. Ê, không chừa miếng nào cho ta luôn hả!

“Không đủ ăn.” Mã tiểu thư ngửa mặt ném cái dĩa trống không cho ta, bây giờ nàng sai bảo ta thực sự là càng ngày càng thuận*.

*nguyên văn: đắc tâm ứng thủ (得心应手)

Hết cách rồi, ai biểu ta đêm qua đã quấy rầy giấc mộng của lão nhân gia nàng, lại còn tự ý coi nàng là nữ chính của mộng xuân nữa chứ. Đành phải vâng lời cầm lấy cái dĩa bằng cả hai tay, chỉ thiếu điều quỳ xuống thôi, “Rồi rồi rồi, tôi sẽ làm một cái ngay.”

“Hai cái!” Nàng bắt chéo chân, cao cao tại thượng ra lệnh.

Ta đi chầm chậm xuống lầu, làm hai cái sandwich nhanh nhất có thể rồi vội vàng bưng lên. Khi nhận lấy, Mã tiểu thư đã rửa mặt và thay quần áo xong xuôi.

“Ơ? Không phải chị muốn ngủ tiếp sao?”

“Tối nay em không định họp lớp à?”

“Hả?! Chẳng lẽ... chị muốn theo tôi đi họp lớp?!” Dẫn Mã tiểu thư đi dự tiệc có vẻ không thích hợp lắm.

“Mẹ và mọi người đã ra biển chơi, chắc đêm nay sẽ không về.” Nàng gọi mẹ ta là mẹ càng ngày càng trơn tru.

“À... Chị ở nhà một mình hơi chán thiệt. Bỏ đi, chúng ta cùng đi, ăn uống tán gẫu một hồi thì về sớm, ngày mai còn phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Tái Bắc nữa.” Ta đưa sandwich cho Mã tiểu thư, sau đó quay lưng lại và thay quần áo.

Đợi Mã tiểu thư ăn xong, chúng ta mới lề mà lề mề đến Tân Hải. Vừa rồi nàng ăn nhiều như vậy, chẳng phải lúc đến nhà hàng sẽ ăn không vô sao?!

Đến phòng riêng của nhà hàng thì hầu hết mọi người đã đến đông đủ. Thật ra tổng cộng chỉ có mười mấy người mà thôi, trong đó còn bao gồm các ông chồng bà vợ của bọn họ. Ta bèn tự hỏi, ai là người bắt đầu chuyện này vậy, họp lớp còn muốn dẫn người nhà đến, bực bội nhất chính là họ còn ôm con cái đến dự tiệc nữa chứ!

“Đây là đồng nghiệp của mình, Mã tiểu thư. Chúng mình đến đây để công tác, cũng tới chung vui luôn~” Ta giới thiệu với mọi người.

Vừa quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Mã tiểu thư có vẻ hơi tối sầm, chắc là do ánh đèn nhỉ? Tại sao mảng bóng mờ dưới lông mày lại đáng sợ như vậy? Nhưng ta có nói sai đâu, chúng ta đúng là đồng nghiệp mà, nhiều nhất cũng chỉ là con gái nuôi của mẹ ta thôi...

Mã tiểu thư không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, mọi người cũng không dám tùy tiện lên tiếng, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống.

“Nè, chị Quân Á bận rộn như vậy, không phải đã nói hôm nay ở Tái Bắc có buổi biểu diễn ư? Sao đột nhiên lại xuất hiện rồi?” Nghe những lời bạn học nói, ta cảm thấy hơi bất ổn. Bạn gái cũ rõ ràng bảo ngày mai mới có thể về, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

“À, nghe nói A Hoàng sẽ đến dự, chị xuống máy bay trực tiếp chạy tới luôn.” Cô cười thản nhiên.

Thật ra cô ấy là học tỷ thời cấp ba của ta, nhưng vì khoảng cách tuổi tác nên chưa gặp bao giờ. Sau đó cô ấy trở thành cố vấn trong trường, tình cờ phụ trách chuyên ngành của ta, vì vậy mọi người đều quen biết, mối quan hệ cũng rất tốt, mỗi lần tụ hội đều sẽ gọi cô ấy đi cùng.

Bởi vì cô ấy rất để ý cái nhìn của người khác nên không hề công khai mối quan hệ của chúng ta. Cho dù có người biết ta thích con gái, nhưng ta chưa từng thừa nhận mối quan hệ này.

“Ặc...” Ta không biết nên nói gì cho phải, hơi lúng túng đứng sang một bên, “Haha, mau đi ăn thôi nào, mình đã đói rồi.” Xem ra ở lâu với Mã tiểu thư, ta cũng đã biến thành kẻ tham ăn.

“Mọi người mau ngồi xuống đi, chúng ta vừa uống rượu vừa ôn chuyện thôi.” Lão Cung tiếp đãi.

“A Hoàng, chị đã lâu chưa gặp em rồi.” Nói xong, bạn gái cũ đi về phía vị trí bên cạnh ta.

“Em ngồi trong, tôi ngồi đây.” Mã tiểu thư đẩy ta vào chỗ ngồi bên trong, sau đó nàng ngồi cạnh ta, đúng lúc tách khỏi bạn gái cũ đang muốn đi qua.

“Chị chưa gặp vị tiểu thư này bao giờ, là bạn gái mới của A Hoàng sao?” Bạn gái cũ cười hơi khó coi.

“Hả? Bạn gái của Hoàng Khanh? Hoàng Khanh, cậu thật sự thích con gái à? Thảo nào bốn năm đại học chưa thấy cậu có bạn trai nha.” Quần chúng không biết chuyện bắt đầu hóng hớt, trọng tâm của bữa tiệc liền chuyển sang ta.

“Cô ấy là Marjorie, là đồng nghiệp và cũng là bạn tốt của mình, không phải bạn gái đâu. Vị này chính là học tỷ của tôi, cũng là cố vấn của chúng tôi, Phó Quân Á, bây giờ là nghệ sĩ vĩ cầm chính của ban nhạc giao hưởng Tân Hải, rất lợi hại.” Mặc dù cảm thấy hơi bất mãn vì bạn học tiết lộ tính hướng của mình, nhưng ta không quan tâm, lúc trước che giấu vì cô ấy không muốn công khai mà thôi.

“Ban nhạc giao hưởng Tân Hải? Rất nhỏ nhỉ, chưa từng nghe qua. Chị tên cái gì Á vậy? Tên thật khó nhớ, tôi có thể gọi thẳng là 'bạn gái cũ của A Hoàng' không?” Mã tiểu thư lúc này lại nhếch miệng, cười khinh.

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc trước lời nói của Mã tiểu thư. Trong phòng không có một tiếng động nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bạn gái cũ của ta, sắc mặt của cô ấy trở nên khá khó coi.

Hoa Hoa có lời muốn nói: mọi người đoán xem đó là mơ hay thực =)))

Cơ mà... trước khi lặn mất, tui chúc mọi người năm mới vui vẻ nha~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.