Edit: Bông
Không biết có phải do suy nghĩ nhiều hay không mà mấy ngày nay Cao Chí Bác luôn cảm thấy có người đang theo dõi bọn họ.
Hôm nay, đi đón Hạ Dư Huy như mọi ngày, Cao Chí Bác lại có cảm giác đấy.
Cao Chí Bác đổi hướng, không đi về phía trường cấp hai nữa mà đi vào một ngã rẽ khác. Quả nhiên đang có người theo phía sau.
Nhưng gần đây hắn không đắc tội ai cả, người theo dõi hắn là ai? Phía trước có một ngã rẽ, vừa đi vào Cao Chí Bác liền dừng bước.
Dán lưng vào vách tường ẩm mốc, Cao Chí Bác nhìn chằm chằm vào chiếc bóng bị đèn đường kéo ra thật dài đang từng bước từng bước tiến lại gần hắn.
Tiếng bước chân nhỏ dần, có vẻ người nọ đã dừng lại, cũng dán lưng vào bức tường, cẩn thận dò xét.
Cao Chí Bác bước ra, xuất hiện trước mặt người nọ.
Người nọ bị doạ sợ, quay đầu chạy.
Cao Chí Bác lập tức đuổi theo đi, túm lấy cổ áo, một chân đá vào gót chân kẻ kia khiến gã phải quỳ rạp trên mặt đất.
“Mày là ai?”
Người nọ giãy giụa kêu to: “Mẹ nó! Giết người rồi, cứu mạng!”
Trên đường có vài người nhìn về bên này, có người vội vàng trốn xa, cũng có người đứng một bên quan sát tình hình.
Cao Chí Bác nói với mọi người xung quanh: “Người này muốn trộm tiền của tôi.”
Người nọ giãy giụa mắng to: “Mày nói bậy cái gì đấy! Tao trộm tiền của mày bao giờ? Mau buông tay không là tao báo cảnh sát đấy!”
Người nọ muốn chạy trốn, Cao Chí Bác khống chế có chút vất vả, dù sao kẻ này cũng là người trưởng thành, sức lực lớn hơn rất nhiều.
Cao Chí Bác nói: “Được, báo thì báo!” Sau đó nói với một người đứng gần mình: “Có thể gọi cảnh sát giúp tôi không?”
Người kia vội vàng gọi điện thoại cho cảnh sát.
Người nọ vừa thấy có người báo cảnh sát liền giãy mạnh thêm.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết ai đúng ai sai.
Huống hồ Cao Chí Bác là một thiếu niên, sao có thể vu oan cho một người lớn.
“Anh là ai? Tại sao lại theo dõi tôi?”
Cao Chí Bác ấn chặt vai người nọ.
Gã ngậm miệng không nói, chỉ không ngừng giãy giụa: “Mẹ nó! Buông ra!”
Cao Chí Bác tức giận, đấm người nọ một quyền: “Mau nói!”
Gã vừa bị đánh liền hét to: “Đờ mờ! Mày dám đánh tao?”
Cao Chí Bác lại đấm vào mặt gã một quyền nữa: “Đánh mày thì làm sao? Mau nói ai sai máy đến.”
Gã cũng cuống lên, liều mạng giãy dụa.
Cuối cùng Cao Chí Bác vẫn không ngăn được, gã bò dậy, vung tay đánh trả.
Cao Chí Bác tránh được, đá vào bụng gã.
Gã lùi về sau mấy bước, nổi giận lôi đình: “Mày cứ đợi đấy!”
Nói xong liền bỏ chạy.
Cao Chí Bác đuổi theo một nhưng không kịp.
Rốt cuộc là ai?
Cao Chí Bác nhớ lại một lượt những người mình có thể đã đắc tội, vẫn không có chút manh mối nào.
Bực bội đi về phía trường cấp 2, bên cạnh đột nhiên có một chiếc xe chạy như bay qua, không hiểu sao Cao Chí Bác lại quay lại nhìn theo đến khi chiếc xe khuất xa.
Giọng nói của Hà Đại Tráng truyền đến từ xa, Cao Chí Bác thấy cậu đang vừa chạy về hướng này vừa hét: “Mẹ nó! Mau dừng lại cho tao!!!”
Cao Chí Bác đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Hà Đại Tráng cũng nhìn thấy, hét lên: “Cá nhỏ bị chiếc xe kia bắt đi rồi!!!”
Đầu Cao Chí Bác như muốn nổ tung. Bắt đi?
Cao Chí Bác chưa kịp suy nghĩ gì thì đã chạy theo hướng chiếc xe vừa đi qua nhưng tốc độ người chạy nào đuổi kịp được tốc độ của xe.
Ven đường có một người vừa mở cửa xe ô tô, Cao Chí Bác không kịp giải thích, vội vàng đẩy người nọ ra, leo lên ghế lái.
Hà Đại Tráng lập tức ngồi vào ghế phụ.
Cao Chí Bác dẫm ga.
“Nhanh lên! Nhanh lên!!” Hà Đại Tráng sốt ruột.
Cao Chí Bác vượt đèn đỏ: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Hà Đại Tráng nuốt nước miếng, nói: “Tan học được một lúc rồi mà không thấy anh đến đến nên tôi đứng đợi với Hạ Dư Huy. Đột nhiên có ba người bước từ trên xe xuống, kéo Hạ Dư Huy lên xe, tôi không cản được.”
Hà Đại Tráng nói xong thì tự tát mình một cái: “Sao mình lại vô dụng như vậy! Còn nói là sẽ bảo vệ Cá nhỏ,bây giờ lại trơ mắt nhìn cậu ấy bị bắt cóc.”
Cao Chí Bác không nói gì.
Thì ra người vừa nãy không phải là theo dõi hắn mà chỉ để phân tán sự chú ý, mục đích thật sự của bọn họ là Hạ Dư Huy. Kế điệu hổ ly sơn!
Rốt cuộc là ai! Vì sao lại nhắm vào Hạ Dư Huy?
Vừa nghĩ đến giờ này Hạ Dư Huy không biết đã gặp chuyện gì, bàn tay đang nắm vô lăng của Cao Chí Bác nổi đầy gân xanh. Mặc kệ là ai! Chỉ cần chạm vào Hạ Dư Huy đều không thể tha thứ!
“Có điện thoại không?”
“Đúng đúng đúng! Phải báo cảnh sát.”
Cao Chí Bác chờ Hà Đại Tráng báo cảnh sát xong liền bảo cậu gọi cho ba Hạ.
“Tôi là Hạ Thịnh Cường.”
“Ba Cường, con là Cao Chí Bác. Dương Dương vừa bị bắt cóc, có ai gọi điện cho ba không?”
“Cái gì? Dương Dương bị bắt cóc? Sao lại thế này!”
“Con cũng không rõ lắm, khi con đến thì em ấy đã bị bắt đi rồi. Ba bình tĩnh nghĩ lại xem gần đây ba có đắc tội với ai không?”
Ba Hạ nào còn tâm tư để suy nghĩ, giọng nói không ngừng run rẩy: “Giờ con đang ở đâu? Ba lập tức tới.”
Hạ ba ba hiện tại nơi nào có tâm tư suy nghĩ hắn có hay không kẻ thù, có hay không tội nhân. Nói chuyện thanh âm đều ở phát run “Các ngươi ở nơi nào, ta lập tức lại đây!”
Cao Chí Bác cũng biết ba Hạ không thể bình tĩnh được, báo địa chỉ của mình rồi tắt máy.
Hà Đại Tráng chịu không nổi tốc độ này, đang nôn thốc nôn tháo bên cạnh.
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm đường đi, không ngừng ấn còi để tránh các xe phía trước.
May đây là đường quốc lộ, nếu không Cao Chí Bác cũng không biết đi đâu tìm Hạ Dư Huy.
Bảo bối…bảo bối, cố gắng đợi một chút, anh sắp tới rồi đây...
Hạ Dư Huy hoảng sợ ngồi trong xe, xung quanh toàn là người cậu không biết.
Miệng bị nhét cái gì đó vào, không thể nói chuyện.
Tay cũng bị trói, không thể động đậy.
Những người này là ai, bọn họ muốn làm gì?
Anh...anh đang ở nơi nào?
Người bên cạnh giật tóc cậu, vẻ mặt dữ tợn.
“Mẹ nó, nếu không phải vì thằng cha khốn kiếp của mày, ông đây phải làm thế này à?”
“Ông chủ Mã, đến lúc gọi điện rồi.”
Ông chủ Mã nhận điện thoại vẫn không quên tàn nhẫn giật tóc đứa trẻ.
Điện thoại thông, giọng của ba Hạ truyền qua điện thoại: “Alo!”
“Ông chủ Hạ.”
“Mấy người là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, con trai bảo bối của ông đang trong tay tôi.”
“Ông nói cái gì?”
“Nào, anh bạn nhỏ, kêu một tiếng cho ba cậu nghe đi..”
Đồ vật nhét trong miệng Hạ Dư Huy bị rút ra. Hạ Dư Huy không thể ngừng run rẩy, không phát ra được bất kỳ tiếng động nào.
Ông chủ Mã không kiên nhẫn, đột nhiên giật mạnh tóc Hạ Dư Huy khiến cậu phải hét lên.
“Dương Dương!”
“Mày là ai? Mày muốn làm gì? Có chuyện gì thì nhắm vào tôi đừng làm tổn thương thằng bé.”
“Chuẩn bị 3000 vạn đi.”
“3000 vạn! Tôi biết kiếm ở đâu?”
“Tôi tin ngài kiếm ra được, nếu không thể, chẳng phải còn Cao gia sao? Thời gian của tôi có hạn, anh liệu mà làm đi.”
“Mày rốt cuộc là ai?”
“Mã Vinh Hoa.”
“Là ông!”
“Đúng, là tôi đây, ông chủ Hạ còn nhớ tôi chứ?”
“Mã Vinh Hoa, tôi và ông không thù không oán, sao ông lại làm vậy?”
“Không thù không oán? Ha ha, ông chủ Hạ đã quên mất vụ nổ mỏ than kia vì đâu mà ra à?”
“Mặc kệ vì cái gì, cứ nhắm vào tôi, thả con trai tôi ra!”
“Nhắm vào ông? Chẳng phải tôi đang nhắn vào ông đấy sao? 3000 vạn đổi con trai ông, mau lên!”
“Tôi đổi, tôi đổi, ông không được làm tổn thương thằng bé.”
“Chỉ cần ông làm được yêu cầu của tôi, tôi sẽ không làm thằng bé bị thương.”
“Được.”
“Tôi cũng khuyên ông đừng nên báo cảnh sát. Dù sao cùng lắm là chết, đến bước đường này rồi, tôi cũng không sợ chết. Nhưng kéo theo một đứa trẻ làm đệm lưng cũng không tệ lắm, ông nghĩ sao, ông chủ Hạ?”
“Tôi sẽ cho ông tiền. Đừng làm gì thằng bé cả.”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần ông gom được đủ tiền, tôi sẽ trả lại cho ông một đứa con trai lành lặn khỏe khoắn.”
“Được. Vậy thời gian giao dịch thì sao?”
“Ngày mai tôi sẽ gọi lại ông cứ đợi đi.”
Ông chủ Hạ tắt máy, cười âm hiểm nhìn Hạ Dư Huy.
“Mày có biết ba mày đã khiến tao thảm thế nào không?”
“Nếu không phải vì thằng cha mày chèn ép công ty nhỏ của tao, tao sao có thể bắt công nhân tăng ca trắng đêm. Không tăng ca trắng đêm có thể để xảy ra sơ suất làm mỏ than nổ sao? Mày có biết tao đã tổn thất bao nhiêu tiền, khiến bao nhiêu người chết không?”
“Con mẹ nó, không phải ông đây làm, tại sao tao phải bồi thường? Mày có biết tao phải trả giá bao nhiêu không?
“1000 vạn! Mẹ nó ông đây tìm đâu ra được nhiều tiền như vậy? Nếu không vì thằng cha mày, tao đã được ăn sung mặc sướng ở M quốc rồi, rảnh nợ đâu mà chạy đến đây chơi trò bắt cóc với mày?
“Mày cũng đừng cảm thấy tao đòi hỏi quá nhiều, 3000 vạn này, 1000 vạn bồi thường cho người ta, còn 2000 vạn tính vào lợi nhuận đáng lẽ tao sẽ nhận được từ mỏ than. Tính ra đều là số tiền tao phải nhận được, tao cũng không được lời thêm gì.”
“Ngày mai tao còn phải bắt thằng cha mày dập đầu nhận sai với tao. Mẹ nó chứ, mày có biết giờ tao sống chui sống nhủi thế nào không? Cả ngày chỉ ăn được mấy món y như rắc rối vậy. Đều tại cha mày! Đều tại cha mày!”
Hạ Dư Huy nhìn người đang phát điên trước mặt, tóc bị giật đến mức sắp tróc ra khỏi đầu, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Anh ơi…anh đang ở nơi nào...
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >