Edit: Bông
Cao Chí Bác dùng chụp tai lông xù đội cho Hạ Dư Huy, vừa giữ ấm vừa cách âm.
Không bao lâu sau, máy bay dần hạ cánh, đã đến K thị.
Cao Chí Bác không đánh thức Hạ Dư Huy, chờ mọi người đi xuống gần hết mới cẩn thận ôm cậu ra ngoài. Thư kí của ba Cao đứng đợi bên ngoài sân bay, Cao Chí Bác vừa ra ngoài liền nhìn thấy, cười cảm tạ, lại dùng khẩu hình nói xin lỗi.
Thư ký Phùng đã hiểu, cười cười, nhỏ giọng hỏi Cao Chí Bác có cần y ôm Hạ Dư Huy giúp không.
Cao Chí Bác lắc đầu, nói cảm ơn.
Thư ký Phùng từng nghe Cao tổng kể rất nhiều lần về việc con trai mình yêu thương đứa em trai này như thế nào, ban đầu ban đầu y cũng chỉ cười cho qua, hai đứa trẻ thì biết chiều chuộng cái gì. Hiện giờ nhìn thấy, quả thật không phải nói đùa.
Trong lúc Hạ Dư Huy tỉnh lại, Cao Chí Bác dừng chân, đứng tại chỗ nhẹ nhàng dỗ cậu.
Đôi mắt Hạ Dư Huy mở to, ôm chặt cổ Cao Chí Bác, mơ màng một hồi lại ngủ tiếp.
Thư ký Phùng đứng bên cạnh nhìn, cạn lời trân trối, đây đâu phải là chiều, đây là chiều lên tận trời mới đúng.
Chờ Hạ Dư Huy ngủ say, Cao Chí Bác lại đi theo thư ký Phùng.
Lên xe, Cao Chí Bác vẫn ôm Hạ Dư Huy, nói với thư ký Phùng: “Chú Phùng, chú đi chậm một chút nhé.”
Thư ký Phùng liếc mắt qua kính chiếu hậu, ừ một tiếng: “Yên tâm đi.” Sau đó khởi động xe.
Cao Chí Bác sợ Hạ Dư Huy tỉnh lại giữa chừng nên vừa ôm vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Hạ Dư Huy đối với xe cộ có bóng ma tâm lý, trước cố gắng bình ổn tâm lý cho cậu, đợi về sau sẽ chậm rãi giúp cậu giải gút mắc này.
May mà suốt chặng đường đi Hạ Dư Huy đều không tỉnh lại.
Về đến nhà, Cao Chí Bác ở trong xe hít sâu vài hơi mới mở cửa bước xuống.
Hai ngày chưa trở về nhà mà tựa như đã qua vài năm, trong lòng Cao Chí Bác sinh ra một loại cảm giác đã xa cách mấy đời.
Mới một sớm một chiều mà đã thành cảnh còn người mất.
Ba Hạ còn chưa trở về, dự tính trưa ngày mai mới đến nơi. Cao Chí Bác không đưa Hạ Dư Huy về Hạ gia mà ôm cậu trở về Cao gia, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường nhưng vẫn khiến Cao Chí Bác cảm thấy xa cách.
Bà nội Cao vừa thấy Cao Chí Bác, nước mắt lập tức chảy ra.
Cao Chí Bác hướng về phía bà nội Cao khẽ lắc đầu. Bà nội Cao vừa định mở miệng nói chuyện liền im lặng, đứng trước mặt Cao Chí Bác đau lòng nhìn Hạ Dư Huy, nước mắt cũng quên lau.
Cao Chí Bác hôn lên tóc Hạ Dư Huy, áp xuống sự chua xót trong lòng, ôm cậu lên tầng.
Đặt Hạ Dư Huy xuống giường rồi Cao Chí Bác mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Bà nội Cao đứng chờ ngoài cửa, thấy Cao Chí Bác ra liền nắm chặt tay hắn, nước mắt rơi như mưa.
Cao Chí Bác vỗ vỗ tay bà nội Cao, kéo bà xuống tầng, ngồi trên sô pha, vừa lau nước mắt cho bà vừa nói: “Bà nội, đừng khóc.”
Bà nội Cao nhìn lên trên tầng, nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ này số thật khổ, chưa hưởng được bao nhiêu ngày lành, ông trời sao lại tàn nhẫn như vậy! Một đứa nhỏ không còn mẹ thì biết sống làm sao? Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ, rõ ràng lúc đi còn tốt, qua mấy ngày lại thành thế này...”
Cao Chí Bác cúi đầu: “Về sau cháu sẽ thay mẹ Hạ chăm sóc Dương Dương.”
Bà nội Cao lắc đầu, tiếp tục nói: “Cháu chăm sóc tốt thế nào cũng sao so được với một người mẹ chứ. Ông trời thật tàn nhẫn, tại sao lại xảy ra chuyện này....”
Cao Chí Bác cúi đầu không nói lời nào, nghe bà nội Cao khóc lóc kể lể, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu hụt hẫng, tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào thịt.
Hắn sẽ chăm sóc tốt Hạ Dư Huy, so với trước kia còn tốt hơn gấp ngàn lần, vạn lần.
Sức khỏe bà nội Cao không tốt lắm, không lâu sẽ mệt, Cao Chí Bác vội khuyên bà nội Cao đi nghỉ sớm.
Đẩy cửa phòng, trên giường đã không còn bóng người, tâm Cao Chí Bác nhảy lên.
“Dương Dương?”
Không có ai đáp lại.
Vì để Hạ Dư Huy ngủ ngon hơn, Cao Chí Bác cố ý kéo rèm vào. Mùa đông trời tối sớm, hiện tại sắc trời đã dần thay đổi, trong phòng đã hoàn toàn đen xuống.
Cao Chí Bác lại gọi một tiếng: “Vợ ơi?”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Cao Chí Bác duỗi tay mở đèn, tầm mắt ở trong phòng tìm kiếm bóng dáng Hạ Dư Huy. Trong góc phòng sau bàn học thấy một bóng người co rúm lại, cơ thể run bần bật.
Tâm Cao Chí Bác nhảy lên, vội vàng chạy đến ôm người vào lòng: “Bảo bối, vợ à, anh ở đây, anh ở đây rồi...đừng sợ...”
Hạ Dư Huy vẫn không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ánh mắt có chút tan rã.
Cao Chí Bác nhìn liền biết Hạ Dư Huy lại lâm vào sự sợ hãi của ngày hôm đó, lập tức vươn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt cậu: “Bảo bối, vợ à, anh ở đây, em mở mắt ra nhìn anh này...”
Hạ Dư Huy ngây người nhìn về phía Cao Chí Bác, vẻ mặt ngốc ngốc.
Hốc mắt Cao Chí Bác đỏ lên, cúi đầu hôn Hạ Dư Huy, động tác vừa vội vàng lại nôn nóng. Đầu lưỡi cố gắng tiến vào, hy vọng có thể được đối phương đáp lại.
Không biết là bởi vì cái ôm ấp quá quen thuộc, hay bởi vì Cao Chí Bác gọi to, hay do nụ hôn vội vàng đó, ánh mắt Hạ Dư Huy dần dần khôi phục lại bình thường nhưng nước mắt lại chảy ra.
Cao Chí Bác lập tức cảm giác được, nâng mặt Hạ Dư Huy lên không ngừng hôn khẽ: “Bảo bối, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Cơ thể Hạ Dư Huy run rẩy, cố rúc sâu vào trong lòng Cao Chí Bác, hận không thể đem chính mình hòa nhập vào cơ thể hắn.
Cao Chí Bác cũng gắt gao ôm cậu, không ngừng hôn lên tóc cậu.
Khi Cao Chí Bác đem Hạ Dư Huy nhét vào trong chăn đã cởi áo khoác bên ngoài của cậu, mặc cho cậu quần áo giữ nhiệt nhưng hiện tại trên người Hạ Dư Huy một mảnh lạnh lẽo, hai chân trần trụi lạnh như tuyết.
Cao Chí Bác ôm người nhét lại vào trong chăn, chỉnh điều hòa lên số cao nhất.
Hạ Dư Huy ở trong lòng Cao Chí Bác dần bình tĩnh lại.
Cao Chí Bác nằm tay Hạ Dư Huy: “Tốt hơn chưa?”
Hạ Dư Huy giật giật ngón chân, vâng một tiếng.
Cao Chí Bác hôn lên tay Hạ Dư Huy: “Đói không?”
Hạ Dư Huy vùi đầu trước ngực Cao Chí Bác trước ngực, rầu rĩ vâng một tiếng.
Cao Chí Bác cười ha hả ra tiếng: “Vậy mặc quần áo vào rồi xuống dưới nhà ăn cơm nhé? Hôm nay bà làm rất nhiều món ăn em thích đấy, có cả cánh gà chiên Coca.”
Hạ Dư Huy lại vâng một tiếng.
Cao Chí Bác cười cười ôm người rời giường mặc quần áo rồi bế xuống dưới tầng.
Bà nội Cao vừa nhìn thấy Hạ Dư Huy, hốc mắt lại đỏ lên, Cao Chí Bác vội vàng hô: “Bà nội, có cơm chưa ạ? Bọn cháu đói sắp chết rồi...”
Bà nội Cao há miệng một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, miễn cưỡng cười nói: “Xong lâu rồi, chỉ đợi hai đứa xuống thôi. Dương Dương bảo bối, lại đây với bà nào.”
Hạ Dư Huy đi đến nắm lấy ống quần bà nội Cao. Bà nội Cao ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng, nước mắt lại chảy ra, vội vàng duỗi tay khai lau sạch sẽ, nhìn Hạ Dư Huy cười nói: “Bà làm cánh gà chiên Coca mà Dương Dương thích ăn nhất đấy. Vui không?”
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm bà nội Cao, khẽ gật đầu, vâng một tiếng.
Bà nội Cao cười tươi như hoa, hôn lên mặt Hạ Dư Huy: “Đợi chút, bà lấy cho Dương Dương nhé! Chỉ để cho Dương Dương ăn thôi!”
Cao Chí Bác cười cười, mang Hạ Dư Huy đi rửa tay, chọc chọc móng vuốt nhỏ của cậu: “Không thể ăn quá nhiều, biết chưa? Dễ bị sâu răng lắm!”
Hạ Dư Huy cúi đầu ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Bà nội Cao làm một bàn đồ ăn toàn là món Hạ Dư Huy thích nhưng cậu chỉ ăn một ít, gặm hai cái cánh gà, ăn nửa chén cơm.
Bà nội Cao sốt ruột nhìn cậu nói: “Dương Dương ăn nhiều chút, đừng ăn ít vậy, nửa đêm đói bụng thì làm sao?”
Hạ Dư Huy lắc đầu, không nói lời nào.
Cao Chí Bác cũng nhìn Hạ Dư Huy nói: “Ăn chút nữa nhé?”
Hạ Dư Huy vẫn lắc đầu.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài: “Không ăn thì không ăn vậy, lát nữa đói bụng nhớ bảo anh để anh hâm lại đồ ăn cho em.”
Hạ Dư Huy gật gật đầu vâng một tiếng.
Bà nội Cao lo lắng nhìn về phía Cao Chí Bác, Cao Chí Bác nhẹ nhàng lắc đầu.
Hốc mắt bà nội Cao lại đỏ lên.
Cơm nước xong, Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy ngồi trên sopha xem TV nhưng cậu hoàn toàn không chú ý, ánh mắt có chút ngốc nhìn chằm chằm TV, bên trong con ngươi là một mảnh trống rỗng.
Cao Chí Bác cùng bà nội Cao đều nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy, bà nội Cao vài lần định nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: “Bảo bối, chúng ta đi ngủ nhé?”
Hạ Dư Huy quay đầu nhìn chằm chằm Cao Chí Bác nửa ngày mới gật đầu vâng một tiếng.
Cao Chí Bác không dám tắt đèn, ôm Hạ Dư Huy, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cậu ngủ.
Cao Chí Bác nhìn đồng hồ treo tường, đã 10 giờ rưỡi nhưng hắn lại không hề cảm thấy buồn ngủ, nhìn trần nhà sáng choang trên đầu, đại não Cao Chí Bác giống như bóng đèn treo trên đó, một mảnh trắng...
Một lúc sau hắn mới có chút buồn ngủ nhưng lại cảm thấy thân thể Hạ Dư Huy đang dần nóng lên, một chút buồn ngủ kia lập tức biến mất không dấu vết.
Cúi đầu dựa gần vào trán Hạ Dư Huy, hơi nóng, Cao Chí Bác vội vàng xuống giường đi tìm thuốc hạ sốt. Trong phòng không có nước ấm, chỉ có nước sôi để nguội, Cao Chí Bác không dám rời khỏi Hạ Dư Huy, đành phải tự mình ngậm tan viên thuốc rồi mớm cho Hạ Dư Huy.
Thuốc quá đắng, Hạ Dư Huy không muốn uống nên nghiêng đầu tránh khỏi môi Cao Chí Bác nhưng lại bị Cao Chí Bác giữ chặt lại, không động đậy được, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống.
Hạ Dư Huy ủy khuất hừ hừ hai tiền, mở to mắt nhìn Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác lại đút cho Hạ Dư Huy hai nước miếng rồi nói: “Bảo bối, em ốm rồi, phải uống thuốc mới khỏi được, chịu khó nhé!”
Hạ Dư Huy bĩu môi, ủy khuất cực kỳ.
Cao Chí Bác hôn cậu: “Ngủ đi, anh ở đây.”
Hạ Dư Huy lại nhắm mắt ngủ say nhưng Cao Chí Bác không dám lơ là, cách vài phút lại sờ trán cậu. Nửa giờ sau, cả cơ thể Hạ Dư Huy nóng bừng lên làm Cao Chí Bác phải giật mình.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >