Edit: Bông
Hôm nay mẹ Cao về nhà hầm canh cho Cao Chí Bác, ba Cao về công ty làm việc. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Dư Huy và Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác nằm trên giường, nhìn Hạ Dư Huy đang thổi nguội cháo, cười: “Ăn ngon lắm.”
Hạ Dư Huy múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Cao Chí Bác, nhìn hắn ăn xong mới thôi.
Tay phải Cao Chí Bác đã gỡ hết băng gạc, miễn cưỡng có thể làm một vài hoạt động đơn giản.
Vết thương sau lưng vẫn phải dưỡng thương một thời gian nữa, thành ra mỗi ngày phải nằm sấp hoặc nghiêng ngủ, Cao Chí Bác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mà tay trái thì hơn một tháng nữa mới tháo thạch cao được, sau đó còn phải phối hợp làm điều trị phục hồi, muốn hoàn toàn khôi phục cũng mất nửa năm.
Hạ Dư Huy không chịu đến trường, mỗi ngày đều ở bên Cao Chí Bác, ai khuyên cũng không đi.
Hạ Dư Huy muốn chờ Cao Chí Bác hoàn toàn hồi phục.
Ngày nào kẻ đánh lạc hướng Cao Chí Bác chưa bị bắt thì ngày đấy mọi người còn chưa hoàn toàn yên tâm được. Cho nên mọi người cũng nhất trí không để Hạ Dư Huy đi học.
Hạ Dư Huy mà bướng lên thì không ai làm gì được, nói là mỗi ngày ở bên Cao Chí Bác thì chính là mỗi ngày đều ở bên.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may, từ sự kiện bị bắt cóc, Hạ Dư Huy đã nói chuyện nhiều hơn, điều này làm Cao Chí Bác rất bất ngờ.
Thật ra là Hạ Dư Huy cảm thấy, tương lai không biết được sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng có suy nghĩ gì thì phải nhanh nói ra, nếu không sau này biết đâu không còn cơ hội để nói nữa.
Từ lúc có thể xuống giường đi lại, Hà Đại Tráng thường xuyên chạy đến phòng bệnh của Cao Chí Bác. Hôm nay Hà Đại Tráng lại đến như thường lệ, vừa bước chân vào cửa liền nhìn thấy Hạ Dư Huy đang đút cháo cho Cao Chí Bác, tuy trong lòng rất không vui nhưng cũng không dám nói gì.
Trải qua việc này, Hà Đại Tráng cảm nhận rõ được mình có bao nhiêu chênh lệch với Cao Chí Bác. Trước khi mạnh hơn Cao Chí Bác, cậu sẽ không ngu ngốc đi chọc hắn nữa.
Nhìn Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy, Hà Đại Tráng nói: “Cá nhỏ ơi, mai mình được xuất viện rồi.”
Hạ Dư Huy quay đầu lại, nói: “Vậy cậu về nhà nhớ nghỉ ngơi.”
Đối với việc Hà Đại Tráng nhập viện vì mình, Hạ Dư Huy thật sự rất cảm kích nên thái độ với cậu ta cũng tốt lên ít nhiều.
Hà Đại Tráng rất hưng phấn khi được Hạ Dư Huy quan tâm, tiến lên đứng bên cạnh cậu, nói: “Mình sẽ tự chăm sóc cho bản thân, cá nhỏ không cần lo lắng cho mình đâu.”
Hạ Dư Huy gật đầu, tiếp tục đút cháo cho Cao Chí Bác.
Hà Đại Tráng đứng một bên lải nhải không ngừng, thi thoảng Hạ Dư Huy sẽ trả lời lại.
Mãi đến khi mẹ Hà chạy đến bắt người, Cao Chí Bác mới cảm thấy thế giới yên tĩnh thẳng xuống.
Thái độ của Cao Chí Bác đối với Hà Đại Tráng cũng đã thay đổi ít nhiều, ví dụ như lúc nãy, nếu là trước kia, Cao Chí Bác đã sớm đuổi người đi, làm gì có chuyện để cậu ta đứng bên tạo phiền phức như vậy.
Cơm nước xong, Cao Chí Bác miễn cưỡng dựa vào thành giường, nhìn Hạ Dư Huy đang cầm khăn lông lau tay cho hắn, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu đến nỗi muốn nhỏ ra nước.
“Bảo bối, đến đây cho anh ôm một cái nào.”
“Đợi chút, để em lau tay cho anh đã.”
Cao Chí Bác ừ một tiếng, cười cười nhìn Hạ Dư Huy tỉ mỉ lau tay cho hắn.
Đợi lau xong, Hạ Dư Huy nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Cao Chí Bác: “Thế này có đè vào vết thương của anh không?”
Cao Chí Bác ôm người thật chặt, hôn hôn: “Không đâu.”
Hạ Dư Huy ngẩng đầu chủ động hôn Cao Chí Bác, Cao Chí Bác nheo mắt hưởng thụ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Cao Chí Bác nhìn người vừa bước vào, là một người phụ nữ đang mang thai mà hắn không quen biết.
Người phụ nữ kia cầm theo một túi trái cây, luống cuống tay chân đứng cách xa giường bệnh.
“Xin hỏi cậu có phải là Cao Chí Bác không?”
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm cô, không trả lời câu hỏi vừa rồi: “Cô là ai?”
Người nọ thật cẩn thận hỏi: “Tôi là vợ của Dương Tùng, xin hỏi tôi có thể vào không?”
Cao Chí Bác nhíu mày, Dương Tùng, có lẽ đó chính là kẻ đánh lạc hướng hắn mà đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được. Không ngờ vợ gã lại tự mình chạy đến đây.
Cao Chí Bác hừ lạnh: “Có việc gì?”
Người nọ đứng nép bên cửa, không biết nên vào hay không, cuối cùng lấy hết dũng khí bước vào phòng bệnh.
Thấy Cao Chí Bác không có ý định đuổi mình ra, người nọ thật cẩn thận đặt túi trái cây lên tủ đầu giường rồi cố gắng cúi người.
“Xin lỗi cậu.”
Bụng cô cũng phải bảy tám tháng rồi, cúi người thật sự rất khó khăn.
Cao Chí Bác không thể hiện cảm xúc gì, ôm Hạ Dư Huy, không dấu vết để cậu cách xa người nọ một chút.
“Tôi và cô vốn không quen biết nhau. Vì sao cô phải xin lỗi tôi?”
Người nọ hơi cứng người lại, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, nước mắt đã giàn dụa trên khuôn mặt.
“Rất xin lỗi, hai ngày trước tôi cũng mới biết chuyện này, không ngờ chồng tôi có thể làm ra chuyện như thế. Tôi thay mặt anh ta xin lỗi cậu.”
Cao Chí Bác còn chưa nói lời nói, Hạ Dư Huy đã hét lên: “Cút đi! Cút! Tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Cao Chí Bác xoa đầu cậu: “Dương Dương, không được vô lễ như vậy.”
Hạ Dư Huy trừng mắt, tức giận nói: “Bọn họ hại anh thảm như vậy rồi! Sao em còn có thể lễ phép với họ!”
Cao Chí Bác xoa ngực cho Hạ Dư Huy thuận khí: “Nhưng người sai là chồng cô ta, chúng ta không thể độ mọi tội lỗi lên người thân của kẻ có tội. Như vậy thì chúng ta có khác gì lão Mã đâu?
“Nhưng...”
“Không nhưng gì cả, nghe lời anh.”
“Anh!”
“Ngoan nào.”
Cao Chí Bác dỗ Hạ Dư Huy xong, quay đầu nhìn người phụ nữ kia, cười lạnh: “Cô thay mặt cả xin lỗi tôi? Thế đã đâu?”
Người phụ nữ ngây người, không ngờ Cao Chí Bác sẽ lạnh nhạt với mình như thế, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, hơn nữa vẻ lạnh nhạt kia làm cô có chút sợ hãi.
“Anh ấy...anh ấy không tiện đến đây…”
“Không tiện? Chứ không phải đang trốn ở nhà không dám ra ngoài à.”
“Không…không phải.”
“Gã chui trong nhà trốn tránh trách nhiệm, lại đấy cô đến đây xin lỗi thay. Đây là ép tôi phải tha thứ cho hắn đấy à?”
“Không…không phải……”
“Không phải? Vậy cô...ờ...một người phụ nữ sắp sinh con không ở nhà dưỡng thai lại chạy đến đây tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ không phải để ép tôi nể mặt cô rồi không truy cứu trách nhiệm nữa?”
Người nọ có lẽ không ngờ Cao Chí Bác sẽ xé mặt trực tiếp như vậy, lập tức không biết phải làm gì tiếp.
Cao Chí Bác cười lạnh: “Có phải các người nghĩ tôi chỉ là một đứa trẻ em mười mấy tuổi, chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, nói vài lời hay là tôi sẽ mềm lòng tha thứ? Còn đặc biệt đẩy một người sắp sinh con đến trước mặt tôi để nhắc nhở tôi rằng gã sắp làm cha, vả lại gã còn không trực tiếp gây ra thương tích cho tôi nên không đáng phải vào tù, các người đang nghĩ vậy đúng không?”
Mặt người nọ đỏ bừng, cúi đầu không hé răng.
Cao Chí Bác tiếp tục nói: “Vậy khi tham gia vào kế hoạch bắt cóc này không biết gã đã từng nghĩ đến việc người bị bắt cóc cũng có cha mẹ, cũng chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời mà thôi. Tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, vậy mà bây giờ phải nằm ở đây, suýt nữa còn tàn phế, các người đã từng nghĩ cho tôi chưa? Muốn tôi tha thứ cho gã, cô nghĩ thử xem có khả năng không?”
Người phụ nữ lập tức rơi nước mắt: “Tôi biết là chúng tôi sai nhưng...nhưng thế này đi, chúng tôi bồi thường cho cậu, có được không? Tôi cầu xin cậu, chồng tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, nếu anh ấy vào tù, tôi và đứa bé sắp ra đời này biết phải sống làm sao? Ai nuôi chúng tôi đây? Cậu có thể...có thể nể mặt đứa bé trong bụng tôi, tha cho anh ấy lần này không?”
Người phụ nữ nói xong cũng tự cảm thấy tủi nhục, cúi đầu không dám nhìn Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác cảm thấy thật con mẹ nó buồn cười: “Nể mặt một đứa bé chưa ra đời? Con của hai người thì có quan hệ gì với tôi? Là ba của nó suýt nữa đẩy em trai tôi vào địa ngục, ba nó chính là đồng bọn với những kẻ suýt nữa lấy cái mạng này của tôi. Đừng nói là nó còn chưa ra đời, cho dù bây giờ nó đứng trước mặt tôi dập đầu xin lỗi thay bố nó, cô nghĩ tôi sẽ lại mặc à?
Mẹ con các người sống chết thế nào thì liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ tôi còn phải rủ lòng thương nuôi hai người? Trên thế giới còn có nhiều người khổ hơn cả cô, nếu có giúp tôi cũng sẽ giúp bọn họ, ít ra họ cũng không làm hại gì đến tôi.
Chồng cô nhất thời hồ đồ thôi à? Vậy về sau gã giết người cướp của cô cũng giải thích với các nạn nhân khác là gã nhất thời hồ đồ à? Xin lỗi là có thể giải quyết mọi chuyện thì cần cảnh sát làm gì nữa? Cần tòa án làm gì nữa? Cần pháp luật làm gì nữa? Cứ trực tiếp dập đầu xin lỗi không phải là xong rồi à?
Bị đẩy đến đây hứng tội thay gã rồi mà cô vẫn còn tin gã à?”
Người phụ nữ kia á khẩu không trả lời được, nhìn Cao Chí Bác vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi…rất xin lỗi…”
Cao Chí Bác lười nói tiếp: “Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi. Phiền cô về cho.”
Người phụ nữ đứng im một lúc lâu.
“Rầm.”
Người phụ nữ quỳ xuống đất, bám lấy thành giường như khúc gỗ cứu mạng, nói: “Tôi cầu xin cậu tha cho anh ấy lần này được không? Nếu cậu tha cho anh ấy, chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa đền đáp cậu cả đời.”
Cao Chí Bác không còn lời gì để nói. Một người đàn ông sức dài vai rộng lại trốn chui trốn nhủi trong nhà, để một người phụ nữ đang mang thai đứa con của mình đến đây quỳ gối khóc lóc van xin. Còn đáng mặt đàn ông không?
“Cô đừng như vậy. Nếu cô thật sự muốn tốt cho gia đình thì về khuyên chồng cô ra tự thú đi, tòa án có thể xem xét xử nhẹ hơn.”
Người phụ nữ kia không ngờ mình đã quỳ xuống rồi mà Cao Chí Bác vẫn không nương tay, trong ánh mắt đã xuất hiện oán trách và thù hận.
Cao Chí Bác ôm chặt Hạ Dư Huy vào lòng, không muốn để cậu nhìn thấy ánh mắt kia.
“Phiền cô mau về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cho dù thế nào thì Cao Chí Bác cũng sẽ không nhân nhượng. Đừng nói là một người phụ nữ sắp sinh con, dù là một một bà già gần đất xa trời đến quỳ gối cầu xin hắn, hắn cũng không mềm lòng.
Đã làm sai còn bắt người khác cầu xin hộ mình, làm ơn có thêm chút thành ý được không?
Vả lại lần này là nhằm vào Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác càng không dễ dàng buông tha. Nếu chỉ là nhằm vào hắn, nói không chừng hắn thật sự sẽ nể mặt người phụ nữ này, cho gã kia một cơ hội.
Người phụ nữ há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm Cao Chí Bác hồi lâu mới chậm rì rì đứng dậy, xoay người rời đi.
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ kia, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa mới tức giận chạy đi khóa trái cửa phòng, quay đầu liền ném trái cây xuống đất, cảm thấy chưa hả giận còn cầm ghế lên đập nát chúng.