Edit: Bông
Ngày hôm sau, sáng sớm Hà Đại Tráng đã gõ cửa phòng Cao Chí Bác.
Hạ Dư Huy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy Cao Chí Bác nhăn mày liền gọi: “Anh...”
Cao Chí Bác nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hôn lên trán Hạ Dư Huy một cái: “Ngủ thêm lúc nữa nhé?”
“Không ạ.”
“Vậy em đi rửa mặt đi.”
Hạ Dư Huy bước vào phòng tắm, sắc mặt Cao Chí Bác lập tức trầm xuống, tức giận mở cửa.
Cách mười mấy giây Hà Đại Tráng lại gõ vài cái, âm thanh không lớn cũng không nhỏ nhưng loại âm thanh ngắt quãng này càng khiến người khác cảm thấy phiền nhiễu.
“Sáng sớm uống lộn thuốc à!?”
Hà Đại Tráng nghi hoặc nhìn Cao Chí Bác: “Uống thuốc gì cơ?”
Cao Chí Bác trợn trắng mắt.
Hà Đại Tráng duỗi tay đẩy Cao Chí Bác để bước vào phòng: “Anh tránh ra đi! Em muốn vào!”
Cao Chí Bác đứng bất động, xụ mặt nhìn Hà Đại Tráng: “Xuống tầng chờ đi.” Nói xong liền đóng sập cửa vào.
Cho mi vào để nhìn vợ ông đây tắm ấy hả? Đùa à!
Tuy hai người không mắc bệnh sạch sẽ nhưng mùa hè nắng nắng nóng thế này, tắm một cái cảm giác cả người đều sảng khoái.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Cao Chí Bác cảm thấy điều hòa trong phòng bật cũng không có tác dụng gì. Cúi đầu nhìn người anh em đang phấn chấn tinh thần, Cao Chí Bác dứt khoát nhấc chân bước vào phòng tắm.
Hạ Dư Huy đang nhắm mắt, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, sợ tới mức vội vàng mở bừng mắt, nhỏ giọng oán giận: “Anh!”
Cao Chí Bác cười khẽ, cắn lên tai cậu: “Sao thế?”
Hạ Dư Huy đỏ mặt, Cao Chí Bác đang cậu từ phía sau, đương nhiên cậu nhận ra được biến hóa trên người hắn.
“Anh...buông ra đã.”
“Sắp muộn rồi, chúng ta cùng tắm đi.”
Tay Cao Chí Bác không chịu để yên, cầm tay Hạ Dư Huy lần mò xuống dưới.
Hà Đại Tráng ngồi đợi sắp hết kiên nhẫn thì Cao Chí Bác mới nắm tay Hạ Dư Huy xuống.
Hà Đại Tráng lập tức chạy đến trước mặt Hạ Dư Huy: “Cá nhỏ, sao cậu xuống muộn thế?”
Hạ Dư Huy cúi đầu, nhẹ nhàng đáp ừ một tiếng.
Hà Đại Tráng nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy, kỳ quái hỏi: “Sao mặt cậu hồng thế? Với lại trên cổ có nốt đỏ gì thế kia? Bị muỗi đốt à?”
Hạ Dư Huy càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Hà Đại Tráng sốt ruột, định kéo tay Hạ Dư Huy thì bị Cao Chí Bác chắn trước mặt, giận dữ quát lên: “Cao Chí Bác, Anh bị dở hơi à? Cá nhỏ bị làm sao kìa, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện xem sao!”
Cao Chí Bác lười để ý đến y, ôm Hạ Dư Huy đến trước mặt mẹ Cao, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh gọi: “Mẹ!”
Mẹ Cao nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Chí Bác, chỉ hận không thể xé xác hắn.
“Dương Dương, đến ngồi với mẹ nào.”
Hạ Dư Huy nhỏ giọng gọi: “Mẹ, sớm!”
Mẹ Cao nhìn chằm chằm nốt đỏ trên cổ Hạ Dư Huy: “Bị làm sao đây?”
Hạ Dư Huy cúi đầu, vành tai đỏ bừng lên: “Bị...muỗi đốt”
Mẹ Cao hung hăng trừng mắt với Cao Chí Bác đang lén nhìn bọn họ, tiếp tục hỏi: “Có thật không?”
Hạ Dư Huy gảy gảy ngón tay mình, gật đầu.
Mẹ Cao xoa đầu Hạ Dư Huy: “Nếu bị bắt nạt thì phải nói ngay cho mẹ biết nhé? Không phải sợ, có mẹ chống lưng cho con. Mẹ không cho phép bất kỳ ai bất nạt con, kể cả anh con, biết chưa?”
Hà Đại Tráng vội vàng nói xen vào: “Đúng vậy, ai dám bắt nạt cậu, mình sẽ đấm gãy răng kẻ đó.”
Mẹ Cao đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “anh con”, Hạ Dư Huy lắp bắp nói: “Anh không...không...bắt nạt con...”
Mẹ Cao bất đắc dĩ thở dài: “Ngốc...”
Hà Đại Tráng không hiểu mẹ Cao và Hạ Dư Huy có ý gì, nhưng Hạ Dư Huy đỏ mặt làm y càng nhìn càng thích, sao Hạ Dư Huy lớn lên lại đẹp như vậy?
Cao Chí Bác thấy sự tình không sai biệt lắm liền nói: “Mẹ, bọn con phải đi rồi.”
Mẹ Cao trừng mắt với Cao Chí Bác, khó chịu nói: “Chăm sóc bảo bối của mẹ cho cẩn thận đấy! Về mà mất thêm miếng thịt nào, mẹ sẽ làm thịt con!”
Cao Chí Bác cười lấy lòng: “Con biết, con biết!”
Mẹ Cao miễn cưỡng buông tha cho Cao Chí Bác.
Hà Đại Tráng thấy mặt Hạ Dư Huy vá n đỏ bừng, lo lắng hỏi: “Dì Linh, có cần cho cá nhỏ uống thuốc không? Măkt cậu ấy đỏ như phát sốt ấy.”
Mẹ Cao lại hung hăng trừng mắt nhìn Cao Chí Bác, có chút xấu hổ nói: “Không cần lo lắng.”
Hà Đại Tráng bán tín bán nghi ra ngoài.
Tài xế đã đợi từ sớm, vừa thấy Hà Đại Tráng ra liền gọi: “Thiếu gia.”
Hà Đại Tráng đáp ừ một tiếng, chân chó chạy đến bên cạnh Hạ Dư Huy: “Cá nhỏ, mau lên xe đi.”
Hạ Dư Huy lui về phía sau một bước, quay đầu ngồi lên yên sau xe đạp của Cao Chí Bác.
Hà Đại Tráng chặn trước đầu xe đạp không cho Cao Chí Bác đi, tức giận hét lên: “Rõ ràng có ô tô, sao anh vẫn bắ cá nhỏ phải ngồi xe đạp?””
Cao Chí Bác vòng qua, đạp xe đi.
Hà Đại Tráng tức giận mắng to: “Cao Chí Bác! Đồ hỗn đản!”
Hạ Dư Huy không vui, quay đầu hung hăng trừng mắt với Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng khóc không ra nước mắt. Xong rồi, độ hảo cảm vất vả lắm mới tăng lên một chút lại tụt xuống âm luôn rồi.
Hạ Dư Huy ôm eo Cao Chí Bác eo, ngượng ngùng gọi: “Anh...”
“Ừ?”
“Về sau...có thể đừng...đừng...”
Cao Chí Bác biết rõ vẫn cố hỏi: “Có thể đừng gì cơ?”
“Có thể đừng để lại dấu vết không?”
Cao Chí Bác bật cười.
Hạ Dư Huy xấu hổ cắn mạnh mên vai Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác đã quen với việc này, chỉ cần Hạ Dư Huy không vui, thẹn thùng hoặc nóng nảy đều sẽ cắn hắn, trên vai hắn vẫn còn vết cắn của cậu từ một năm trước.
Đó là dấu vết khi Hạ Dư Huy chứng kiến mẹ Hạ ra đi...
Bác sĩ nói tiêu trừ vết cắn này rất đơn giản nhưng Cao Chí Bác lại không muốn.
“Cá nhỏ ơi, cá nhỏ...”
Hà Đại Tráng như âm hồn không tan bám theo bọn họ sát nút.
“Cá nhỏ ơi, cậu lên đây ngồi cùng mình đi.”
Hạ Dư Huy vùi đầu vào lưng Cao Chí Bác, không muốn nói chuyện với y, ai bảo y vừa nãy đi nói xấu Cao Chí Bác.
Hà Đại Tráng biết Hạ Dư Huy không vui, vội vàng cười làm lành với Cao Chí Bác: “Anh Chí Bác, vừa nãy em chỉ lỡ lời thôi, anh đừng giận em nhé? Anh đại nhân đừng trách tiểu nhân, tha thứ cho em nhé?”
Cao Chí Bác bị Hà Đại Tráng làm nũng đến nổi da gà toàn thân, tay quẹo sang bên phải, phi xe vào một ngõ nhỏ.
Hà Đại Tráng nhìn theo chiếc xe đạo ngày càng cách xa mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bác Lộ, đến trường đi.”
Y không tin Cao Chí Bác không cho Hạ Dư Huy đi học. Hừ! Y còn học cùng lớp với Hạ Dư Huy đây này.
Không sai, Cao Chí Bác không có khả năng không cho Hạ Dư Huy đến trường học, cho nên khi bọn hắn đến cổng trường liền nhìn thấy Hà Đại Tráng đang đứng đợi.
Cao Chí Bác khóa xe đạp, nắm tay Hạ Dư Huy bước vào trong trường.
Hà Đại Tráng tự động dán tới: “Cá nhỏ, mình không biết đường nên đứng đây đợi cậu. Chúng ta học cùng lớp đấy!”
Đương nhiên, Hạ Dư Huy không phản ứng với y.
Bước vào lớp học, rất nhiều người tò mò nhìn Hà Đại Tráng, còn có người trực tiếp hỏi y có vào nhầm lớp không.
Hà Đại Tráng ngoại trừ thích bắt nạt kẻ yếu thì cũng khá thân thiện, nhưng hiện tại y chỉ một lòng suy nghĩ đến việc phải làm sao Hạ Dư Huy mới hết giận, nơi nào quản được người khác nói gì, vô tình làm ấn tượng về y trong lòng mọi người xấu đi.
Một lúc sau giáo viên chủ nhiệm liền tới, gọi Hà Đại Tráng lên tự giới thiệu.
Hà Đại Tráng da mặt dày, không hề luống cuống mà thoải mái giới thiệu chính mình.
“Xin chào, mọi người có thể gọi mình là Hà Đại Tráng. Mình sinh vào ngày 11 tháng 8, nhà ở tiểu khu Hạnh Phúc trong thành phố, thích ăn thịt hâm lại, thích màu lam, thích số 6, thích đánh bóng rổ, thích đàn ghi-ta, thích ca sĩ VK, thích... Hạ Dư Huy!”
Hà Đại Tráng vừa dứt lời, lớp học liền sôi trào.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >