Edit: Bông
Hai y tá giật mình, vừa nhìn thấy mẹ Cao lập tức biết mình lỡ lời.
Một y tá vội vàng nói: “Tôi còn phải đi truyền dịch cho bệnh nhân. Tôi đi trước.”
Y tá đỡ mẹ Cao đến WC thầm mắng một câu khốn nạn, có chút xấu hổ nhìn mẹ Cao: “Cao tiểu thư, cô xong rồi à? Tôi đỡ cô về nhé?”
Mẹ Cao nhìn chằm chằm y tá, cơ thể không ngừng run rẩy, lắp bắp hỏi: “Hai người đang nói gì vậy? Ai...qua đời?”
Y tá thấy mẹ Cao có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, đánh chết cũng không dám mở miệng, cúi gằm mặt đỡ mẹ Cao trở về giường bệnh. Mẹ Cao mặc kệ y tá đỡ mình, ánh mắt có chút ngây dại.
Y tá thừa dịp mẹ Cao đang lơ là, chạy nhanh như bị ma đuổi.
Khi ba Cao tỉnh lại liền nhìn thấy mẹ Cao ngồi ngây người trên giường, sợ tới mức vốn dĩ còn hơi mơ màng lập tức tỉnh hẳn lên.
“Bà xã, em làm sao vậy?”
Mẹ Cao cứng nhắc quay đầu nhìn ba Cao: “Phương đâu?”
Khuôn mặt ba Cao khẽ cứng lại, một lúc sau mới nhìn mẹ Cao nói: “Em Phương đang nghỉ ngơi ở phòng khác, sao đột nhiên em lại hỏi?”
Mẹ Cao lập tức xốc chăn lên: “Mau đưa em đi thăm em ấy.”
Sắc mặt ba Cao thay đổi, nói: “Em Phương còn đang ở phòng theo dõi, không vào thăm được.”
Một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má mẹ Cao: “Anh có lừa em điều gì không?”
Giọng nói của mẹ Cao hơi thay đổi: “Khi kết hôn, anh đã hứa là sẽ vĩnh viễn không lừa em.”
Ba Cao lập tức ôm mẹ Cao vào trong lòng, ông biết, việc mẹ Hạ qua đời đã không giấu được nữa rồi.
“Ông xã, anh nói cho em biết đi. Rốt cuộc...đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ba Cao ôm chặt thân thể đang run rẩy kịch liệt của vợ mình, một lúc sau mới cất lời: “Đêm đó...em Phương không được cứu chữa kịp thời...đã đi rồi...”
Mẹ Cao trừng to mắt: “Anh nói gì cơ?”
“Thịnh Cường đã đưa di thể của em Phương về trấn Thanh Phong rồi, mấy ngày nữa sẽ hạ táng. Anh định đợi sức khỏe của em khá hơn chút mới nói cho em biết....”
Mẹ Cao khóc không thành tiếng: “Không thể nào! Không thể nào!...”
Ba Cao chỉ có thể ôm chặt mẹ Cao, trong lòng gấp muốn chết.
Mẹ Cao khóc bao lâu, ba Cao ôm bà bấy lâu. Khóc đến khi cổ họng khàn đặc, mẹ Cao mới dần bình tĩnh lại: “Em muốn trở về.”
Ba Cao gật đầu: “Ngày mai anh sẽ đi mua vé máy bay.”
“Em muốn trở về ngay bây giờ.”
“Bà xã, chúng ta đợi ngày mai hẵng trở về được không? Hai ngày nay Thịnh Cường chưa được nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta trở về sẽ làm phiền hắn.”
“Được...”
“Dương Dương...có khỏe không?”
“Bác Nhi đang ở cạnh nó, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Đều tại em, là em hại em Phương...” Mẹ Cao nói một hồi, nước mắt lại rơi xuống: “Nếu không phải em muốn đến Y thị du lịch, em Phương sẽ không đi cùng, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Đều tại em! Là em hại em Phương! Tại sao người chết không phải là em?...”
Ba Cao biết mẹ Cao đang rất khó chịu, cũng không để ý đến những lời bà nói, mặc kệ bà phát tiết.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyênLu204 >
Bệnh tình của Hạ Dư Huy không có vấn đề gì lớn nhưng nhiệt độ mãi không giảm.
Thân thể từ trong ra ngoài đều đã kiểm tra một lần, các mục chỉ tiêu đều rất bình thường, không có cái gì khác thường, nhưng nhiệt độ cứ lúc cao lúc thấp, lặp đi lặp lại.
Bác sĩ nói, nếu thân thể không có vấn đề gì, có lẽ bệnh này phát sinh từ tâm lý. Lại hỏi gần đây Hạ Dư Huy có gặp phải chuyện không vui nào không.
Cao Chí Bác không nói chuyện của mẹ Hạ cho bác sĩ, chỉ nói là gần đây nghỉ ngơi không tốt. Cao Chí Bác không muốn nói, bác sĩ cũng không thể ép hắn mở miệng.
Cao Chí Bác lại không quá lo lắng. Hạ Dư Huy không muốn hạ sốt, vậy hắn sẽ chờ, chờ đến khi cậu nguyện ý tỉnh lại.
Vẫn may không phải sốt cao liên tục, nếu không có khi lại đốt hỏng đầu Hạ Dư Huy mất.
Hôm nay gọi điện về nhà, bà nội Cao nói cho hắn biết ba mẹ đang trên đường trở về, lễ tang của mẹ Hạ cũng đã chuẩn bị xong.
Cao Chí Bác hỏi bác sĩ, xác định Hạ Dư Huy không còn vấn đề gì liền làm thủ tục xuất viện, mang cậu về nhà.
Cao Chí Bác không dám ngồi xe về nhà, đến một tiệm xe đạp second hand gần đó mua một chiếc xe để chở Hạ Dư Huy về.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy vào lòng, hai người cùng ngồi trên yên trước đạp xe về trấn Thanh Phong.
Hạ Dư Huy ôm eo Cao Chí Bác, vùi đầu vào trước ngực hắn, gió lạnh lướt qua gò má làm cậu nổi da gà, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp. Giống như ngày trước, hai người cùng đi học, mỗi ngày đều đạp xe thế này, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.
Cao Chí Bác đạp xe gần ba tiếng mới về đến trấn Thanh Phong.
Mùa đông rét lạnh như vậy nhưng trên người Cao Chí Bác lại nhễ nhại mồ hôi.
Hạ Dư Huy duỗi tay giúp Cao Chí Bác lau mồ hôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
Cao Chí Bác nắm tay cậu bước vào nhà.
Bà nội Cao vừa nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng đứng dậy từ sopha, chạy đến ôm Hạ Dư Huy vào lòng, nhìn từ trên xuống dưới một lần.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Nói bị cảm liền bị cảm, đã khỏi chưa? Sao người Dương Dương vẫn nóng vậy?”
Cao Chí Bác tùy tiện nói hai câu cho qua chuyện.
Bà nội Cao đau lòng, ôm chặt Hạ Dư Huy.
Cao Chí Bác ngồi bên cạnh hai người, hỏi: “Bao giờ ba mẹ cháu trở về ạ?”
“Ba cháu nói là bốn giờ.”
“Đã gọi cho bệnh viện chưa ạ?”
“Gọi rồi, xuống máy bay liền đến bệnh viện luôn.”
Một lúc sau, điện thoại bàn trong nhà vang lên. Là ba Cao gọi về.
“Bác Nhi, ba nghe bà con nói Dương Dương bị bệnh, đã khỏi chưa?”
“Không sao nữa rồi. Bọn con mới về nhà xong.”
“Vậy là tốt rồi, con là anh, phải chăm sóc Dương Dương cho cẩn thận, biết chưa?”
“Vâng. Mẹ sao rồi ạ?”
“Tâm trạng không tốt lắm, mới ngủ rồi.”
“Tình huống của Dương Dương cũng không tốt lắm, con phải ở cạnh em ấy, không đến đó được.”
“Không sao, mẹ con có ba chăm sóc rồi, con cứ ở cạnh Dương Dương đi. Không phải lúc nào con cũng nhận thằng bé là vợ mình sao? Vợ ai người đấy chăm sóc, vợ con con lo, vợ ba ba tự lo. Con cũng nhớ chú ý đến sức khỏe của bà nội nhé!”
“Con biết rồi.”
“Vậy ba không nói nữa. Mẹ con đang ngủ, ba tranh thủ gọi cho chú Hạ con hỏi xem tình hình thế nào rồi.”
“Được ạ”
Ở nhà hai ngày, Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy đều không ra khỏi cửa.
Mỗi ngày bà nội Cao đều nhờ thư ký Phùng đưa mình đến bệnh viện thăm mẹ Cao.
Lúc đầu bà nội Cao định dẫn cả Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cho Hạ Dư Huy nhưng Cao Chí Bác từ chối, chưa nhắc đến chuyện Hạ Dư Huy bị ám ảnh với xe cộ, chỉ cần nhìn thấy mẹ Cao thôi cậu đã đủ hoảng loạn rồi.
Cao Chí Bác không đi, bà nội Cao cũng không oán trách gì. Cao Chí Bác ở nhà chăm sóc Hạ Dư Huy cũng là việc nên làm.
Hôm nay là ngày hạ táng mẹ Hạ, không khí trong nhà rất nặng nề.
So với mấy hôm trước, hôm nay Hạ Dư Huy càng trầm mặc hơn, Cao Chí Bác nói chuyện với cậu, cậu đều không đáp lời. Cậu bây giờ giống như một con ốc sên, cẩn thận vươn râu ra khám phá thế giới, nếu gặp phải đồ vật gì khiến mình sợ hãi sẽ lập tức rúc vào trong vỏ, ai gọi cũng không ra.
Từ sáng sớm mẹ Cao đã trở về, bà ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tiều tụy, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu.
Tinh thần bà nội Cao cũng không tốt lắm, ngồi một bên cúi đầu không nói lời nào.
Hạ Dư Huy ngồi trong lòng Cao Chí Bác, đầu cũng không ngẩng lên, khẽ dụi vào ngực hắn.
Cao Chí Bác cúi đầu, nhìn chằm chằm người trong lòng mình, không nói chuyện.
Khi ba Hạ đến, không khí vốn trầm mặc lại càng thêm ngưng trọng.
Ba Hạ không nói cho gia đình mẹ Hạ biết, nhiều năm như vậy rồi mà người Hạ gia vẫn không cho mẹ Hạ sắc mặt tốt, trước kia ba người từng về Hạ gia nhưng lại bị đuổi đi. Ba Hạ vẫn luôn ghi tạc chuyện này trong lòng. Hiện tại mẹ Hạ không còn nữa, cũng không cần quan tâm đến Hạ gia nữa.
Mẹ Hạ không có bạn bè nhưng ở trấn Thanh Phong nhân duyên rất tốt, cô kính già yêu trẻ, lại thông minh hiểu chuyện, mọi người đều rất thích.
Hiện tại biết cô đi rồi, không ít người chủ động đến Hạ gia chuẩn bị tế bái.
Ba Hạ không bài trí linh đường, hỏa táng mẹ Hạ mà chôn di thể cô ở một vị trí phong cảnh rất đẹp sau núi Thanh Phong.
Mọi người đều đứng ngoài sân, không vào nhà. Ngoài cổng có đặt một sọt bách hợp, mỗi người đều tự giác cầm lấy một đóa, chờ ba Hạ lên tiếng.
Nhìn Hạ Dư Huy rúc trong lòng Cao Chí Bác, trong mắt ba Hạ tràn đầy bi thương: “Dương Dương, chúng ta...tiễn mẹ đoạn đường cuối cùng đi...”
Thân thể Hạ Dư Huy trong nháy mắt liền run lên, cố rúc người vào lòng Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác biết, Hạ Dư Huy đang sợ.
Không chỉ Hạ Dư Huy, hắn cũng sợ.
Nhưng đây là lần cuối cùng được nhìn thấy mẹ Hạ, bọn họ nhất định phải đi.
Cao Chí Bác vừa vỗ lưng cho Hạ Dư Huy vừa nhẹ giọng dỗ: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Hạ Dư Huy vẫn không ngừng run rẩy, giống như không hề nghe thấy Cao Chí Bác nói gì.
Cao Chí Bác bế Hạ Dư Huy lên, nhìn khuôn mặt tiều tụy của ba Hạ, cổ họng như bị ai bóp chặt, nửa ngày sau mới nghẹn ngào nói: “Chúng ta đi thôi.”
Chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến. Muốn trốn...cũng không trốn được!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >