Edit: Bông
Tốt nghiệp sắp tới, Cao Chí Bác không hề bận rộn như trong tưởng tượng, ngược lại, Hạ Dư Huy mới là người bận.
Bởi vì trường muốn tổ chức một bữa tiệc tối sau lễ tốt nghiệp, bên trên yêu cầu mỗi lớp phải biểu diễn một tiết mục. Nhiệm vụ vinh quang này không hiểu sao lại rơi xuống đầu Hạ Dư Huy.
Vốn dĩ ban đầu còn có một bạn nữ chủ động nhận múa nhưng bị Hà Đại Tráng đánh lui xuống.
“Cậu tự xem cậu có đẹp bằng Hạ Dư Huy không? Cả khối đều là nhảy nhảy múa múa, cậu thấy mình sẽ thắng được họ à? Để Hạ Dư Huy lên, không phải sẽ thành điểm sáng sao?”
Sau vụ đánh người nhập viện kia, Hà Đại Tráng cũng coi như đã thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Các bạn học nữ tự xung phong cũng bị cậu doạ chạy về, đồng loạt tiến cử Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy không quá vui. Bắt cậu đàn trước mặt bao nhiêu người như vậy quả thật rất khó. Nhưng nghĩ vào ngày cuối cùng có thể đàn cho Cao Chí Bác một bài cậu liền thấy không còn mâu thuẫn nữa.
Cho nên dựa vào Hà Đại Tráng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Hạ Dư Huy nhận.
Tan học, giáo viên hỏi Hạ Dư Huy có cần người giúp đỡ không, Hạ Dư Huy từ chối. Tặng cho anh, cậu chỉ muốn một mình.
Về nhà, Hạ Dư Huy không nói chuyện này cho Cao Chí Bác biết. Cao Chí Bác đương nhiên cũng không hỏi, vì trong suy nghĩ của hắn, việc Hạ Dư Huy biểu diễn trước bao nhiêu người như vậy là không có khả năng.
Cho dù ở đời trước, cậu nổi tiếng như vậy nhưng rất ít có buổi biểu diễn cá nhân. Cậu thường chỉ xuất hiện trong những sự kiện quan trọng.
Có lẽ vì không thường xuyên xuất hiện nên đời trước Hạ Dư Huy chưa nổi tiếng đến mức người người đều biết. Con người đặc biệt nhanh quên, chỉ cần bạn không xuất hiện trước mắt họ một khoảng thời gian, nổi tiếng đến mấy thì họ cũng sẽ quên.
Còn chưa đến mười ngày nữa, Hạ Dư Huy cân nhắc xem nên biểu diễn bài nào.
Khoảng thời gian trước, học được bài nào là cậu sẽ biểu diễn cho Cao Chí Bác xem ngay, bây giờ không thể biểu diễn lại nữa. Vả lại những bài đó cậu cũng chỉ muốn cho Cao Chí Bác nghe.
Cầm quyển nhạc phổ thật dày, Hạ Dư Huy cúi đầu tìm kiếm. Có rất nhiều bản nhạc có thể biểu diễn trong lễ tốt nghiệp, phong cách gì cũng có, từ bi thương đến vui sướng. Đủ loại màu sắc hình dạng khiến Hạ Dư Huy cảm thấy đầu mình hơi to ra rồi, không ngờ cậu lại biết nhiều bài như vậy.
Đột nhiên tay dừng lại trước một bản nhạc, Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi lẳng lặng bỏ quyển nhạc phổ xuống, vào phòng bếp.
“Anh.”
“Đứng xa ra, cẩn thận bị dầu bắn vào người.'
Hạ Duy lùi về phía sau hai bước. Đôi lúc cậu cũng muốn giúp Cao Chí Bác nhưng tưởng tượng đến lúc cậu vào bếp lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, ý nghĩ này lập tức bị Cao Chí Bác dìm xuống.
Cao Chí Bác nói tay Hạ Dư Huy là để đàn dương cầm, không phải để nấu cơm xào rau.
Người biết nấu cơm xào rau có rất nhiều nhưng biết đàn dương cầm thì có mấy người.
Cho nên chỉ cần Hạ Dư Huy vào phòng bếp, Cao Chí Bác liền đuổi cậu ra ngoài, nếu không cẩn thận bị làm sao thì ai bồi thường cho hắn.
Không thể trách Cao Chí Bác làm to chuyện lên, sau hai lần thử nghiệm, hắn không dám cho phépHạ Dư Huy vào phòng bếp nữa.
Lần đầu tiên Hạ Dư Huy muốn giúp hắn nấu cơm là năm kia. Cao Chí Bác động rửa sạch cà rốt giúp cậu, sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại, kết quả còn chưa nghe được hai câu liền nghe thấy một tiếng hét phát ra từ phòng bếp làm hắn sợ tới mức ném điện thoại sang một bên, chạy vào phòng bếp. Kết quả là thấy Hạ du Huy bị cắt vào tay, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.
Cao Chí Bác vội vàng đưa cậu vào bệnh viện, may mà lúc đấy chỉ bị cắt một vết nhỏ, dán băng là xong. Từ đó Hạ Dư Huy liền bị cấm vào bếp.
Lần thứ hai là nửa năm trước, Hạ Dư Huy sống chết đòi học xào rau, Cao Chí Bác không còn biện pháp nào đành phải đứng một bên chỉ đạo.
Đó chỉ là những việc rất bình thường nhưng đối với Hạ Dư Huy lại trở nên vô cùng phức tạp.
Lửa vừa bật lên, Cao Chí Bác định đi tìm nắp nồi, không ngờ Hạ Dư Huy bị giật mình nên đổ hết chai dầu vào trong chảo. Cao Chí Bác vừa quay đầu lại liền thấy một ngọn lửa cao sắp chạm đến nóc nhà, vội vàng lôi Hạ Dư Huy ra khỏi phòng bếp sau đó tự mình vào dập lửa. Phòng bếp thảm không nỡ nhìn thẳng. Cao Chí Bác tự nói trong lòng, sau này tuyệt đối không để Hạ Dư Huy vào bếp nữa.
Sau hai lần như vậy, đại khái Hạ Dư Huy cũng cảm thấy bản thân không thích hợp với phòng bếp, thường chỉ đứng ở cửa nhìn chằm chằm Cao Chí Bác.
Đến lễ tốt nghiệp, buổi sáng hai người vẫn đến trường như bình thường.
Tiệc tối tổ chức sau lễ tốt nghiệp nhưng học sinh đã sớm không chờ nổi.
Vừa đến giữa trưa tan học, rất nhiều người bắt đầu ríu ra ríu rít thảo luận về buổi biểu diễn.
Hà Đại Tráng nói với Hạ Dư Huy: “Đừng sợ, mình sẽ ở dưới cổ vũ cho cậu.”
Hạ Dư Huy không hé răng, thật ra cậu rất hồi hộp. Tim cậu vẫn đập bình bịch bình bịch từ sáng đến giờ, hiện tại càng đập mạnh hơn.
Khi Cao Chí Bác đến đón Hạ Dư Huy liền phát hiện ra điểm không bình thường: “Em làm sao vậy?'
Hạ Dư Huy lắc đầu không trả lời.
Cao Chí Bác nhíu mày, xoa đầu Hạ Dư Huy rồi dẫn cậu về nhà.
Vừa về đến nhà, rõ ràng Hạ Duy đã thả lỏng hơn không ít, Cao Chí Bác lại nhíu mày, Hạ Dư Huy gặp phải chuyện gì mà hắn không biết sao.
Đợi buổi chiều lễ tốt nghiệp tiến hành xong hắn sẽ đi hỏi thăm.
Ăn cơm, ngủ một giấc rồi hai người lại đến trường.
Hạ Dư Huy cố gắng biểu hiện cho mình không quá hồi hộp nhưng vẫn bị Cao Chí Bác phát hiện. Cao Chí Bác nhíu mày: “Dương Dương, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Ánh mắt Hạ Dư Huy có chút né tránh, cúi đầu nói không sao ạ.
Cao Chí Bác nâng mặt Hạ Dư Huy lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: “Em nghĩ anh sẽ tin à?”
Hạ Dư Huy không dám nhìn thẳng vào mắt Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác thấy Hạ Dư Huy nhất quyết không mở miệng, bất đắc dĩ thở dài, bảo bối của hắn giờ còn biết giữ bí mật cơ à.
“Hạ Dư Huy!”
Đúng lúc Hạ Duy không biết phải làm sao thì có người gọi cậu.
Hạ Dư Huy vội vàng nháy mắt với người đó, sợ người nọ lỡ miệng lại nói ra việc cậu đang cố gắng giấu diếm.
Người nó chạy tới, thấy Cao Chí Bác thì hơi sợ, lắp bắp nói: “Giáo viên... giáo viên đang tìm cậu...”
Hạ Dư Huy thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa nói hớ gì.
Cao Chí Bác nhìn Hạ Dư Huy, nhíu mày càng sâu thêm.
Hạ Dư Huy nhìn Cao Chí Bác nói: “Anh, giáo viên tìm em.”
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm Hạ Dư Huy thêm một lúc mới buông tay cậu ra, xoa đầu cậu: “Đi đi.”
Hạ Dư Huy gật đầu rồi chạy trối chết.
Cao Chí Bác nhìn theo bóng lưng của Hạ Dư Huy, hơi trầm tư.
Hướng Diệp ở cách đó không xa gọi to: “Chí Bác! Đang làm gì đấy?”
“Ngẩn người làm gì, đến đây nhanh, bắt đầu điểm danh rồi!”
Hạ Dư Duy đến văn phòng tìm giáo viên, giáo viên hỏi cậu: “Thế nào? Ổn chứ?”
“Không có vấn đề gì ạ.”
Giáo viên thở phào: “Lát nữa lên sân khấu, em đừng lo lắng quá. Cô đã sắp xếp cho em lên đầu tiên, nếu có vấn đề gì thì cô sẽ giải quyết.”
Hạ Dư Huy gật đầu, đáp vâng.
Hôm qua giáo viên bảo cậu ở lại luyện tập nhưng cậu đã từ chối, cậu không muốn để Cao Chí Bác biết.
Giáo viên khuyên mãi cũng không có hiệu quả, đành để cậu về, dặn dò nhớ phải tập luyện kỹ.
Cho nên hôm nay chính là lần đầu tiên Hạ Dư Huy lên sân khấu biểu diễn,có bất cứ vấn đề gì cũng có thể dùng việc là đầu tiên lên sân khấu quá mức căng thẳng để bỏ qua.
Hạ Dư Huy cũng không để bụng việc mình lên biểu diễn đầu tiên, tuy rằng có hơi căng thẳng nhưng đã sắp xếp như vậy thì đành chịu thôi.
Trên loa phát ra giọng nói của thầy hiệu trưởng, thông báo học sinh tự cầm ghế ra sân trường. Trong nháy mắt sân trường trở nên vô cùng ồn ào, tiếng hoan hô vang lên khắ nơi.
Cao Chí Bác bị Hướng Diệp kéo đi, vừa đi vừa nghe cậu ta lải nhải: “Mẹ nó! Ông đây còn chưa từng nhìn thấy nó mặc quần áo như vậy! Không phải nó rất bảo thủ sao? Quần áo lộ liễu như thế mà cũng dám mặc? Ngày trước giả bộ thuần khiết trước mặt ông đây, không ngờ mình còn nhìn trúng. Đúng là mắt mù mà!”
Cao Chí Bác ngậm miệng không nói. Thực ra Hướng Diệp đối với Diêm Nhược Hoan cũng không có bao nhiêu yêu thích, chỉ là không cam lòng vì không ăn được.
Thực ra trước đây Cao Chí Bác từng nhắc Hướng Diệp đừng chỉ tin vào bề ngoài đơn thuần đáng yêu của người ta. Nhưng Hướng Diệp đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng thắm, đương nhiên không để ý đến lời Cao Chí Bác nói.
Hiện tại dần dần thấy được bộ mặt thật của người ta thì cũng đã muộn.
Xuống sân, Cao Chí Bác tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đảo mắt tìm một vòng mà không thấy Hạ Dư Duy đâu.
Hướng Diệp vẫn không ngừng lải nhải, thề thốt nhất định sẽ cưa đổ rồi đá nhỏ đó lần nữa.
Cao Chí Bác chỉ mải tìm Hạ Dư Huy.
Khi lớp Hạ Dư Huy đến gần đông đủ, Cao Chí Bác vẫn chưa tìm thấy cậu.
Trên sân khấu người chủ trì đã bắt đầu đọc lời giới thiệu muôn thuở như một. . truyện ngôn tình
Cao Chí Bác đứng lên, đến gần khu vực của lớp Hạ Dư Huy, chuẩn bị hỏi Hà Đại Tráng vì sao không thấy Hạ Duy Huy.
Nhưng Cao Chí Bác vừa đặt tay lên bả vai Hà Đại Tráng thì nghe thấy người chủ trì đọc lên một cái tên vô cùng quen thuộc.
“Mở màn cho ngày hôm nay là tiết mục dương cầm của bạn học Hạ Dư Huy. Mọi người hãy vỗ tay chào mừng nào!'
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, Cao Chí Bác há hốc mồm nhìn lên sân khấu. Cái gì? Hắn vừa nghe thấy cái gì vậy!
[ Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 ]
Cảm ơn mọi người nha ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾