Edit: Bông
Ba Hạ vừa nộp xong tiền thuốc men đã vội bước vào phòng bệnh, còn chưa kịp dỗ con trai thì y tá đã đẩy xe đựng đồ dùng vào.
Hạ Dư Huy vốn chỉ yên lặng rơi nước mắt, vừa nhìn thấy y tá phía sau ba Hạ, oa một tiếng liền khóc lên.
“Con không tiêm đâu! Không cần! Mẹ ơi! Con không tiêm! Ô ô ô...”
Mẹ Hạ nhanh chân chạy đến ôm lấy Hạ Dư Huy đang giãy giụa, vừa vỗ vỗ lưng vừa dỗ: “Dương Dương ngoan, không tiêm không tiêm, chị ấy chỉ xem tay Dương Dương thôi, không tiêm.”
Hạ Dư Huy không nghe, vẫn khóc nháo: “Lừa người! Mẹ lừa con! Con không muốn tiêm! Không cần! Anh! Con muốn anh! Ô ô ô...”
Ba Hạ nhìn khuôn mặt vì khóc mà đỏ bừng của con trai, đau lòng cực kì nhưng không dám thể hiện ra mặt, lớn tiếng nói: “Hạ Dư Huy! Không được nháo!”
Hạ Dư Huy bị ba Hạ quát liền ngây người, ba Hạ rất ít khi quát bé, giờ phút này nhìn khuôn mặt ba Hạ liền có chút sợ, ngoan ngoãn không náo loạn nữa nhưng vẫn sợ hãi nhìn y tá đứng sau lưng ba Hạ, cơ thể nhỏ bé không khống chế được mà run bần bật.
Y tá Tiểu Lý nhìn Hạ Dư Huy đang run rẩy ngồi trong lòng mẹ Hạ, trong tâm đều đã mềm nhũn.
Con cái nhà ai mà khéo sinh như vậy, thật quá đáng yêu. Khuôn mặt đỏ tực như quả táo, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm mình, giống y như một chú thỏ nhỏ, trông thật đáng thương. Từng gặp qua rất nhiều trẻ con nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp một đứa bé đáng yêu như vậy. Tiểu Lý bước lại gần giường bệnh, nở một nụ cười thật chuyên nghiệp, vươn tay sờ lên tóc bé con, cảm xúc mềm mại này thật làm người ta cảm thấy thoải mái, dùng giọng điệu mà cô tự cho là dịu dàng nhất, nhẹ nhàng dỗ: “Ai da, tiểu soái ca từ đâu đến đây vậy, đáng yêu quá đi, nhưng sao lại khóc, sẽ xấu đi đấy. Đợi lát nữa chị cho em ăn đường nhé?”
Hạ Dư Huy nhìn chị gái tươi cười sáng lạn trước mặt, cảm thấy hình như cũng không có gì để sợ hãi, nhìn chằm chằm một lúc vẫn không nói lời nào. Tiểu Lý vẫn cười, nói: “Tiểu khả ái gọi là Dương Dương đúng không?”
Hạ Dư Huy chớp chớp đôi mắt, gật gật đầu, vâng một tiếng. Lông mi không giữ được làm nước mặt lại lần nữa rơi xuống, làm y tá Tiểu Lý đau lòng vô cùng.
Cô vươn tay lau khô nước mặt trên mặt Hạ Dư Huy.
“Dương Dương có thể cho chị xem tay em được không? Chị cùng Dương Dương chơi trò chơi được không?”
Hạ Dư Huy nhìn chị gái y tá, trong mắt tràn ngập hoài nghi.
Y tá Tiểu Lý giơ tay lên: “Em xem, trên tay chị không có gì cả, Dương Dương đừng sợ được không?”
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm bàn tay sạch sẽ trước mặt, không tình nguyện giơ tay mình ra.
Y tá Tiểu Lý cầm bàn tay béo múp của Hạ Dư Huy, nhéo nhéo, tỉ mỉ nhìn vài giây, lại tiếp tục cười nói: “Tay Dương Dương hơi bẩn, chị giúp em lau được không?” . Đam Mỹ Hay
Hạ Dư Huy nhìn tay mình, phát hiện thấy có chút đen đen bẩn bẩn, gật gật đầu.
Y tá Tiểu Lý cười, gắp một miếng bông đã nhúng qua nước sát trùng, xoa xoa lên tay Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, lại nhìn chằm chằm chị y tá, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”
Y tá Tiểu Lý ngồi xổm xuống trước giường bệnh, ngửa đầu nói chuyện với Hạ Dư Huy: “Dương Dương muốn cùng chị chơi trốn tìm không?”
Hạ Dư Huy nghiêng đầu chị y tá trước mặt, chần chừ nửa ngày, gật gật đầu.
Y tá Tiểu Lý lập tức nói: “Vậy bây giờ Dương Dương nhắm mắt lại, đếm đến mười thì mở mắt nhé?”
Hạ Dư Huy gật gật đầu, nhắm mắt, nghiêm túc nhẩm đếm.
Y tá Tiểu Lý dùng tốc độ đã được rèn luyện nhiều năm, lấy kim tiêm, nắm lấy tay Hạ Dư Huy, tìm đúng mạch máu, nhanh chống ấn kim tiêm vào.
Hạ Dư Huy còn chưa đếm đến năm đã bị đau phải mở mắt, nhìn cánh tay đang cắm kim tiêm của mình, miệnh nhỏ méo xệch, ủy khuất nói: “Chị lừa em....”
Bàn tay cầm bình truyền dịch của Tiểu Lý run lên, cúi đầu vội vàng làm xong mọi việc, không dám nhìn Hạ Dư Huy, lần đầu tiên cô cảm thấy hành vi lừa gạt trẻ con này của mình thật đáng xấu hổ.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >