Edit: Bông
Từ khi Hạ Dư Huy bắt đầu hiểu chuyện, mỗi ngày buổi tối đều đòi ngủ cùng Cao Chí Bác. Mẹ Hạ và mẹ Cao đều không đồng ý, Cao Chí Bác tuy rằng hiểu chuyện nghe lời, nhưng vẫn là một đứa trẻ, buổi tối đi ngủ còn không tự lo cho mình được, làm sao có thể lo cho một đứa trẻ chứ.
Nhưng Hạ Dư Huy một hai đòi ngủ cùng Cao Chí Bác, mẹ Hạ rất ghen tị, ôm Hạ Dư Huy bắt phải ngủ cùng mình, kết quả là làm Hạ Due Huy khóc nháo cả buổi tối. Mặc kệ mẹ Hạ dùng biện pháp gì để dỗ, Hạ Dư Huy không cho mẹ Hạ chút mặt mũi nào, càng oa oa khóc lớn hơn.
Nhìn Hạ Due Huy khóc khản cổ, mẹ Hạ rốt cuộc cũng mềm lòng, gọi điện cho mẹ Cao xin cho Cao Chí Bác sang ngủ cùng con mình.
Tuy vậy mẹ Hạ vẫn rất lo lắng, yêu cầu Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy đều phải ngủ cùng mình, nhưng Cao Chí Bác dùng vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm mình có thể chăm sóc cho Hạ Dư Huy, mẹ Hạ đành bán tín bán nghi cho hai người ngủ phòng riêng.
Nói đùa chắc, ngủ chung với mẹ vợ ấy hả, đầu óc hắn bị chập mạch mới đồng ý.
Suốt nửa tháng, mẹ Hạ đều đợi nửa đêm hai đứa bé đều đã ngủ, lặng lẽ đi vào phòng xem xem, nhưng lần nào cũng đều nhìn thấy cảnh con trai mình ngon giấc trong lòng Cao Chí Bác. Cả chăn cũng được đắp kín mít, mẹ Hạ cuối cùng cũng yên tâm.
Nhìn con trai cùng con nuôi mình dính nhau như vậy, trong lòng mẹ Hạ rất vui mừng, con trai có một người anh thật tốt.
Nhưng nếu lúc đó nàng biết âm mưu của con nuôi dành cho con trai mình, mẹ Hạ chắc chắn sẽ nói, vẫn là để cô tự chăm sóc con trai mình vậy.
Cao Chí Bác đắp lại chăn cho Hạ Dư Huy, đem người ôm chặt trong ngực, cúi đầu hưởng thụ mùi hương trên người Hạ Dư Huy, cảm thấy hương vị đó vô cùng sạch sẽ.
Hạ Dư Huy chiều nay ngủ hơi nhiều, buổi tối nằm trên giường lại không ngủ được, chớp chớp đôi mắt nhìn người trước mặt.
Cao Chí Bác cười cười, hôn lên mặt Hạ Dư Huy: “Sao còn chưa ngủ? Nhìn anh làm gì?”
Hạ Dư Huy không hiểu Cao Chí Bác đang nói gì, nhưng đối với cái hôn kia lại vô cùng vui vẻ, ha hả cười không ngừng
Trong đầu Cao Chí Bác đang tính toán, nhìn Hạ Dư Huy đang chu cái miệng nhỏ, xấu tính nằm úp nửa mặt xuống gối để nhóc không hôn được.
Hạ Dư Huy thấy Cao Chí Bác không cho hắn hôn, không vui bĩu môi, tay nhỏ vươn ra đánh vào mặt Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác duỗi tay che nửa mặt còn lại, lại nhanh chóng thò lại gần hôn lên mặt Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy bị hôn, chút buồn bực liền tan biến, vui vẻ chu cái miệng nhỏ đòi hôn Cao Chí Bác.
Nhưng nửa mặt Cao Chí Bác đang úp lên gối, nửa mặt còn lại lại lấy tay che đi, Hạ Dư Huy chớp chớp đôi mắt, hôn lên miệng Cao Chí Bác, sau đó khanh khách cười.
Gian kế của Cao Chí Bác đã thực hiện được, hôn lên miệng Hạ Dư Huy liền hai cái, vỗ vỗ mông hắn nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Nhưng Hạ Dư Huy vẫn không ngủ, chớp đôi mắt nhìn hắn.
Cao Chí Bác nhìn đứa bé trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, vuốt cái mông béo tròn của Hạ Dư Huy, cảm thán: “Sao em lớn chậm quá vậy. Để anh chờ hơi lâu rồi đấy.”
Nhưng mà hắn lại quên mất hiện tại hắn cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi, chẳng có tư cách gì trách cứ một đứa trẻ khác cả. Giá mà đứa bé này có thể lớn nhanh trong một đêm, còn bây giờ hắn chỉ có thể nhìn mà không làm gì được.
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >