Edit: Bông
Lễ Giáng Sinh năm nay rất náo nhiệt, có lẽ là do trong nhà nhiều người nên đón lễ cùng nhau cũng vui hơn mọi năm.
Mẹ Cao còn cố ý mua một cây thông Noal đặt giữa nhà, ngoài cửa treo rất nhiều đèn nhỏ để tạo không khí.
Hôm nay ba Cao cũng không đi làm, còn mua một chiếc bánh kem rất lớn.
Cả nhà cùng nhau ăn một bữa tối phong phú.
Khác với M quốc coi Giáng Sinh là một ngày lễ trọng đại, người dân Z quốc không thường đón lễ Giáng Sinh. Cao gia là người Z quốc, từ xưa đến nay chưa bao giờ chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, đây coi như là lần đầu tiên.
Hạ Dư Huy dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, không khí vui tươi của ngày lễ làm cho tâm trạng cậu tốt hơn không ít. Hôm nay Hạ Dư Huy phá lệ ngồi đàn dương cầm trước mặt cả nhà, một bản nhạc mừng Giáng Sinh nhẹ nhàng làm xung quanh cậu như bừng sáng.
Cao Chí Bác đứng bên cạnh đàn dương cầm, hơi nghiêng đầu hưởng thụ từng nốt nhạc.
Ba Cao cắm một cây nến lên bánh kem, vẫy tay gọi cả nhà vây quanh bàn ăn, cùng nhau hát theo tiếng đàn của Hạ Dư Huy.
Cả nhà đều rất vui vẻ, chơi đến khuya mới trở về phòng ngủ.
Trước khi đi ngủ, ba Cao không quên dặn mấy đứa trẻ nhất định phải ghi ra món quà mình muốn nhận rồi đặt mẩu giấy dưới gối, nếu không ông già Noel sẽ không tặng quà.
Đương nhiên những lời này là dành cho Hạ Dư Huy và Lâm Hữu, kiểu người như Cao Chí Bác, ba Cao cũng lười nói.
Lâm Hữu hưng phấn nói mình muốn một cây đàn ghi-ta, sau đó lại lo ông già Noel nghĩ cậu tham lam, sẽ không tặng cho cậu.
Ba Cao lắc đầu, nói với Lâm Hữu rằng chỉ cần cậu viết ra nguyện vọng, ông già Noel nhất định sẽ thực hiện.
Lâm Hữu vỗ tay hoan hô, vội vàng chạy đi tìm giấy để viết nguyện vọng.
Hạ Dư Huy ngạc nhiên, thừa dịp Cao Chí Bác không để ý trộm hỏi ba Cao xem ông già Noel thật sự thực hiện được tất cả nguyện vọng sao.
Hạ Dư Huy từng nghe không ít câu chuyện về ông già Noel nhưng vẫn luôn bán tin bán nghi.
Ba Cao cười nói: “Tối nay con thử là sẽ biết.”
Ba Cao nhìn bóng lưng đầy ảo não của Hạ Dư Huy, thầm lo lắng nhỡ nguyện vọng của cậu quá khó thực hiện thì sao.
Mẹ Cao cười trên nỗi đau của ba Cao: “Để xem tối nay anh xử lý thế nào.”
Ba Cao nhìn mẹ Cao một cách bất đắc dĩ, ông cũng chỉ muốn bọn trẻ vui vẻ hơn chút.
Mẹ Cao trợn trắng mắt với ba Cao, đêm nay mà Hạ Dư Huy đưa ra nguyện vọng là mẹ Hạ trở lại, bà muốn xem xem ba Cao thực hiện sao.
Cao Chí Bác nhìn Hạ Dư Huy đang ngồi trầm tư trên giường, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Hạ Dư Huy ngẩng đầu: “Không có gì ạ.”
Cao Chí Bác đương nhiên không tin, cũng đoán được Hạ Dư Huy đang nghĩ gì nhưng không nói.
“Ngủ đi.”
Hạ Dư Huy đột nhiên lại nói: “Anh tắm chưa?”
Cao Chí Bác giả vờ quên: “Em muốn đi cùng không?”
“Không ạ.”
“Được.”
Cao Chí Bác cầm áo ngủ vào phòng tắm.
Hạ Dư Huy lập tức đi tìm giấy bút, viết nguyện vọng của mình ra rồi giấu đi.
Nằm trên giường, Hạ Dư Huy không ngừng suy nghĩ, liệu ông già Noel có giúp cậu thực hiện nguyện vọng không? Mặc dù cậu biết đó là một điều không thể nhưng vẫn không tránh khỏi hy vọng.
Cao Chí Bác tắm rửa xong, lên giường ôm Hạ Dư Huy ngủ.
Chờ người trong lòng ngủ yên ổn rồi Cao Chí Bác liền mở mắt, nhẹ nhàng xuống giường tìm tờ giấy ghi nguyện vọng của Hạ Dư Huy.
Phí sức một hồi mới tìm được trong kẽ tủ đầu giường, Cao Chí Bác mở tờ giấy ra, bật cười.
Cao Chí Bác nhìn Hạ Dư Huy đầy bất đắc dĩ, rõ ràng là không tin có ông già Noel nhưng vẫn ghi nguyện vọng, lại còn muốn nhìn tận mặt ông già Noel.
Cao Chí Bác rón ra rón rén ra ngoài, xuống tầng tìm ba Cao. Hôm nay Cao Chí Bác đã nhìn thấy mẹ Cao mua một bộ đồ ông già Noel, trong nhà này cũng chỉ có ba Cao có thể mặc.
Đi nửa đường lại đụng phải ba Cao đang cầm quần áo ông già Noel, Cao Chí Bác khẽ gọi: “Ba.”
Ba Cao hoảng sợ nhìn ra sau Cao Chí Bác, không thấy Hạ Dư Huy mới cười cười xấu hổ: “Bác Nhi, sao con chưa ngủ?”
“Chẳng phải ba cũng chưa ngủ ạ?”
Ba Cao vỗ vai Cao Chí Bác: “Nhóc thối, còn cười ba!”
Cao Chí Bác cười cười: “Con nào dám, ba đi tặng quà à?”
Ba Cao sờ sờ mũi, không ngờ lại làm chùm râu giả rơi xuống, Cao Chí Bác không nhịn được cười nữa.
Ba Cao xấu hổ: “Cười cái gì! Còn không đi ngủ đi!”
Cao Chí Bác nghẹn cười, nhìn ba Cao nói: “Con cũng phải đi tặng quà Giáng Sinh mà!”
Ba Cao đưa một hộp quà cho Cao Chí Bác: “Vậy con đưa cho Dương Dương giùm ba, đỡ mất công ba lên lại đánh thức nó.”
Cao Chí Bác nhận lấy: “Ba cho con mượn bộ quần áo một lúc.”
Ba Cao vốn có chút nghi ngờ liền hiểu ra, đưa bộ quần áo ông già Noel cho Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác cảm thấy người có dáng người cao cao như ba Cao thật sự không hợp với hình tượng ông già Noel.
“Vậy ba đi ngủ trước, con đi đi.”
“Vâng, ba ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cao Chí Bác thay quần áo. Vì quần áo là dành cho ba Cao nên khá to so với Cao Chí Bác, hắn phải cuốn tay áo, ống quần lên một đoạn, nhìn rất buồn cười.
Đội mũ, dán bộ râu giả to bằng nửa khuôn mặt của mình, bỏ quà vào trong túi rồi khoác lên vai.
Hạ Dư Huy ngủ không say, cau mày, vẻ mặt không vui.
Tuy hiện tại Hạ Dư Huy không đến mức thiếu hơi Cao Chí Bác là giật mình tỉnh giấc nhưng vẫn không quen ngủ một mình. Cao Chí Bác cẩn thận sờ mặt Hạ Dư Huy, cố ý đè giọng mình xuống thật trầm: “Hạ Dư Huy, con có nguyện vọng gì không?”
Hạ Dư Huy mơ màng tỉnh dậy, thấy có bóng người trước giường mình thì tròn mắt kinh ngạc.
Ông già Noel? Cậu đang nằm mơ sao?
Cao Chí Bác vẫn dùng giọng nói trầm thấp kia: “Hạ Dư Huy, con có nguyện vọng gì?”
Đầu óc Hạ Dư Huy vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lại bị sự thật là có ông già Noel dọa cho ngây người nên hổ gì đáo nấy: “Con muốn được ở cạnh anh mãi mãi.”
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy: “Chỉ có vậy à?”
Hạ Dư Huy bị xoa đầu liền tỉnh táo lại: “Anh ơi!” Hạ Dư Huy quay đầu tìm kiếm người nằm cạnh mình nhưng không thấy đâu.
Hạ Dư Huy lại nhìn ông già Noel trước mặt, nhận ra bóng dáng quen thuộc thì tức giận cầm gối ném về phía Cao Chí Bác. Cao Chí Bác lập tức ôm Hạ Dư Huy đang nổi giận vào lòng, dỗ dành: “Được, được, không tức giận.”
Hạ Dư Huy vừa đấm vừa đá, lại thấy không đủ nên há miệng cắn vào vai Cao Chí Bác. Đáng tiếc quần áo Cao Chí Bác dày quá nên chỉ cắn như cắn vào bông, Hạ Dư Huy tức giận vạch áo Cao Chí Bác ra, cắn thêm một cái nữa.
Cao Chí Bác bị đau phải kêu cứu: “Bảo bối, nhẹ thôi, nhẹ thôi!”
Hạ Dư Huy kéo chùm râu giả của Cao Chí Bác xuống, tức giận thở phì phì: “Có phải anh đọc lén nguyện vọng của em không?”
Vẻ mặt Cao Chí Bác muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu: “Có đâu.”
Hạ Dư Huy trừng Cao Chí Bác: “Còn nói không có! Rõ ràng có!”
Cao Chí Bác sợ lại bị cắn nên ôm Hạ Dư Huy thật chật: “Là anh sai, anh sai rồi! Em đừng tức giận.”
Hạ Dư Huy không hé răng, chỉ là cậu đang thẹn quá hóa giận. Tự mình nói ra muốn ở cạnh anh ở đời, xấu hổ chết đi được!
< Cập nhật truyện nhanh nhất tại Wattpad: UyenUyen3008 >