Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 127: Chương 127




Quần chúng vây xem thật lâu không thể thở bình thường lại, Hình bộ thượng thư giơ mộc đường lên cao cao, một khắc sau nhẹ nhàng đặt xuống, phát ra một tiếng động rất nhỏ: “Yên lặng.”

Bên ngoài công đường người tụ tập ngày càng nhiều, cũng không biết là hướng về phía bản án mà đến hay là hướng về phía Trấn quốc công mà đến.

Nếu như đổi lại bình thường, Hình bộ thượng thư chắc chắn phải bắt mấy người ra để dạy dỗ một phen, dạy dỗ không được coi nhẹ uy nghiêm công đường Hình bộ của bọn họ.

Nhưng bây giờ, Lục công gia cả người sát khí ngồi ở bên cạnh, trên áo giáp khải còn dính vết máu rõ mồn một trước mắt, suy nghĩ đều rối loạn không có cách nào thông thuận nữa.

“Lục công gia, người xem…” Hình bộ thượng thư quăng ánh mắt trưng cầu về phía Lục Tranh.

“Trên công đường không thể huyên náo xôn xao.” Ánh mắt lãnh diễm của Lục công gia quét qua, người bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại.

Tầm mắt của hắn chuyển dời đến trên người Tả Thiệu Khanh, thấy y so với lần trước gặp mặt lại gầy đi không ít, thật vất vả dưỡng ra một chút thịt lại trở về bộ dáng cũ, chỉ là chiều cao hình như lại tăng một chút.

Quần áo y mặc trên người là từ phủ Trấn quốc công mang đến, trên eo treo ngọc kì lân, bộ dáng không thấy khẩn trương, sắc mặt kiên định, hiển nhiên không phải vội vàng bị người bắt đến.

Lục Tranh một đường vội vàng trở về, vốn là muốn tại thi đình cho Tả Thiệu Khanh một kinh hỉ, không nghĩ tới nửa đường liền nhận được tin tức thi hội xuất hiện gian lận, chờ lúc hắn bước vào kinh đô, thì có thuộc hạ đến báo, Tả Thiệu Khanh bị người hình bộ mang đi.

Hắn ngay cả cửa lớn phủ Trấn quốc công cũng không vào, liền vội vàng chạy tới, đợi sau khi nhìn thấy người hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trên công đường, mớicảm thấy thời gian chia xa là dài dằng dặc như vậy.

Tầm mắt hai người ở trên không trung va chạm trong chốc lát, sau đó lại tự nhiên tách ra, không cố ý giả bộ như người xa lạ cũng không ở trước mặt bao người biểu hiện vô cùng thân mật.

Hình bộ thượng thư ho khan hai tiếng, tiếp tục đề bài mới vừa rồi hỏi: “Tả hội nguyên, ngươi còn có bằng chứng khác chứng minh mình trong sạch?”

“Không biết đại nhân cảm thấy dạng bằng chứng gì mới tính?” Y mờ mịt nhìn sang Đại lý tự khanh, cảm thấy lão gia hỏa này hoặc là quá mức cứng nhắc, hoặc chính làtrời sinh cùng mình xung khắc.

Hình bộ thượng thư cũng cảm thấy có chút làm khó người, vì vậy hỏi: “Ngươi và bạn tốt lúc thảo luận còn có người khác ở không?”

Tả Thiệu Khanh cúi đầu trả lời: “Học sinh chỉ là suy đoán lung tung, việc không nắm chắc nào dám trắng trợn tuyên dương?” Coi như là đối với Khúc Trường Thanh, y cũng là giữ lại một phần tâm nhãn, cũng không nói trắng ra.

Chỉ là y tin tưởng, nếu quả thật để cho Khúc Trường Thanh đến công đường đốichất, hắn ta nhất định sẽ đứng về phía mình.

Hình bộ thượng thư và hai vị đại nhân trái phải nhỏ giọng thương lượng vài câu, sau đó hỏi Tả Thiệu Khanh: “Người bạn tốt kia của ngươi họ gì tên gì? Bổn quan có thể tuyên đến hỏi.”

Tả Thiệu Khanh thản nhiên nói: “Hắn cũng là cống sinh thi hội lần này, họ Khúc tên Trường Thanh, trọ ở khách sạn Tiên Lai trong thành, hắn chính là cao đồ của Doãn môn, làm người chính trực, tuyệt đối sẽ không ngụy tạo bằng chứng giả.”

Đột nhiên, da đầu y tê rần, cảm thấy có một ánh mắt ác liệt ném ở trên người y, lậptức toàn thân đều cương cứng.

Y lặng lẽ hướng ánh mắt liếc qua nơi phát ra, nhìn thấy chính là bộ mặt không vui không buồn lại u ám, hậu tri hậu giác phát hiện mình mỗi lần nhắc tới Khúc Trường Thanh, người này hình như không vui lắm.

Hình bộ thượng thư cũng chú ý tới vẻ mặt khác thường của Lục công gia, không bắt được ý đồ đến của hắn, chỉ có thể dựa theo thủ tục bình thường sai người mời Khúc Trường Thanh đến.

Tả Thiệu Khanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe miệng có chút cong lên: “Kì thật học sinh còn có người làm chứng, chỉ là...không biết phải chăng cũng nằm trong phạm vi cấm kị?”

“A? Nói xem, chỉ cần không phải phụ mẫu huynh đệ ruột thịt, bạn thân cùng với nôbộc thiếp thân, đều có thể.”

Tả Thiệu Khanh cảm thấy, vứt những người này qua một bên, ai sẽ vô duyên vô cứ cùng người xa lạ đàm luận chuyện cơ mật như vậy?

Chẳng qua, hình như vị đại nhân này quên còn có một loại người quan hệ càng thânmật hơn.

Y ngẩng đầu, mặt mày mỉm cười, hướng về phía vị trí Lục Tranh chắp tay: “Không biết Lục công gia có nguyện ý hay không giúp vãn sinh làm nhân chứng này?”

Mọi người rõ ràng không kịp phản ứng, chỉ là nghe Lục công gia hỏi lại: “Chứng minh cái gì?”

Tả Thiệu Khanh kể ra nguyên nhân chính mình bị kiện lên công đường một lần, sau đó hướng Lục Tranh nháy một mắt: “Tháng trước vãn sinh cho ngài xem một quyển sách luận, ngài còn nhớ rõ không?”

Ánh mắt mọi người tập trung lên trên người Lục Tranh, nín thở chờ câu trả lời củahắn, chỉ có Ngự sử trung thừa vẻ mặt quái dị liếc nhìn Tả Thiệu Khanh, có loại dựcảm không tốt lắm.

Lục Tranh thật sâu nhìn y một cái, há miệng liền hỏi: “Ngươi là chỉ bài văn lấy dân sinh làm đề?” Hắn thuận miệng nói ra một câu, Tả Thiệu Khanh nghe xong bộ dáng tươi cười bên khóe miệng không thể kìm chế mà mở rộng.

Y kì thật chưa hề cho Lục Tranh xem qua mấy quyển sách luận mình viết, chẳng qua là lúc đó bọn họ từng thảo luận qua không ít lần về chủ đề này.

Hình bộ thượng thư mở ra một tờ trong mấy tờ bản thảo kia, xem từng chữ từng chữ, sắc mặt cũng dần dần quỷ dị.

“Dung đại nhân, bản công học thức có hạn, không biết có chỗ nào nói sai không?” Lục Tranh mặt lạnh hỏi.

Dung Minh Canh lắc đầu liên tục: “Không không, Lục công gia văn võ song toàn, nóimột chữ cũng không sai.” Hắn ta có ngốc, cũng nhìn ra quan hệ hai người này khôngtầm thường, nói không chừng Lục Tranh xâm nhập công đường chính là vì Tả Thiệu Khanh này.

Người vây xem bên trong có người đột nhiên phun ra một câu: “Ồ, tiểu thư mà Lục công gia nhìn trúng không phải là họ Tả sao?”

Họ Tả cũng không phổ biến, thời gian ngắn đột nhiên nhảy ra hai người họ Tả, mọi người đương nhiên cho rằng bọn họ có quan hệ.

Mà sự thật cũng chính xác như thế, Hình bộ thượng thư và hai vị đại nhân khác cũng kịp phản ứng, bọn họ so với dân chúng còn hiểu rõ bối cảnh của Tả Thiệu Khanh hơn, thậm chí ba vị đại nhân đang ngồi cùng Tả thái phó còn có vài lần duyên phận.

Hình bộ thượng thư kiên trì hỏi Lục Tranh: “Không biết Lục công gia là lúc nào xem qua mấy quyển sách luận này?”

“Một tháng trước, trên đường lên kinh, bản công và Tả hội nguyên ngồi chungthuyền, việc này hơn trăm người làm chứng.”

Ba vị đại nhân liếc nhau, đều cảm thấy bản án này cùng Tả Thiệu Khanh không có quan hệ gì rồi, trước không nói lần này Tả Thiệu Khanh xác thực có lý có chứng cứ,chỉ là Lục công gia vậy mà nguyện ý vì một cống sinh lên công đường làm chứng,liền đầy đủ thiết phục.

Cho tới bây giờ, vẫn chưa có quan viên nào dám ra mặt cùng Lục Tranh đối nghịch,tuy thời gian Lục Tranh vào triều không lâu, nhưng kiếm trong tay hắn dính đầymáu tươi.

Các đại thần trong triều đều không quên, cảnh tượng vị gia này ngày đó mang theo kiếm nhỏ máu dẫn binh vây quét loạn đảng.

Đợi lúc Khúc Trường Thanh đến, Hình bộ thượng thư lại tùy ý hỏi hắn ta vài câu,nhận được đáp án thực sự giống Tả Thiệu Khanh nghĩ, vì vậy tại chỗ tuyên bố Tả hộinguyên vô tội phóng thích.

“Chậm đã.” Ngay tại lúc Hình bộ thượng thư chuẩn bị nhắm ngay mục tiêu ngườihiềm nghi kế tiếp, Lục Tranh mở miệng, hắn chỉ vào người thanh niên tố cáo Tả Thiệu Khanh kia hỏi: “Dung đại nhân, có thể hay không để bản công hỏi hắn mấy vấn đề?”

Thanh niên kia tại lúc Lục Tranh mở miệng làm chứng cho Tả Thiệu Khanh liền thấp thỏm không yên, thân thể cũng tận lực co lại về phía sau, cầu xin vị gia này không nhìn thấy hắn ta.

Đáng tiếc không như mong muốn, Lục Tranh đứng dậy từng bước một đi đến trướcmặt hắn ta, mỗi một bước giống như nện ở trên ngực hắn ta, làm cho người hít thở không thông.

“Ngươi cũng là thí sinh năm nay thi?”

“Vâng…”

“Nguyên quán ở đâu? Trong nhà còn có người nào?”

Thanh niên kia kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ Lục công gia tại sao phải hỏi những vấn đề này: “Học sinh nhân sĩ Nãi Xương Bình, trong nhà còn có phụ mẫu huynh đệ.”

Lục Tranh vẻ mặt hờ hững gật đầu: “Có huynh đệ là tốt, miễn cho ngày khác phụ mẫu ngươi không có người chăm sóc trước lúc lâm chung.”

Thanh niên kia trong lòng lộp bộp, hai chân mềm nhũn quỳ xuống: “Học sinh...học sinh không rõ ý của Lục công gia…”

Lục Tranh hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn đầu của hắn ta: “Ngươi cũng biết cố ý mưu hại thành viên thi là tội danh gì chứ?”

“Học sinh…câu câu đều là thật. Kính xin Lục công gia minh giám.” Thanh niên kia đập trán xuống nền, cũng không dám liếc nhìn Lục Tranh.

Lục Tranh nhíu mày, từ chối cho ý kiến, hắn quay người đối với ba vị trọng thần triều đình nói: “Bản công hoài nghi người này là mật thám Bắc Địch, cố ý phá hư đại sự khoa cử của Đại Ương ta, bản công muốn mang người này về thẩm tra, ba vị đại nhân không có ý kiến gì chứ?”

Đương nhiên là có ý kiến. Đại lý tự khanh vèo đứng lên, muốn phản bác nhưng nhìnthấy đôi mắt ưng sắc bén của Lục Tranh liền bình tĩnh lại.

Tay áo rộng thùng thình bị người giật giật, Đại lý tự khanh ánh mắt liếc xéo qua nhìn thấy Hình bộ thương thư đối với hắn ta âm thầm lắc đầu, vì vậy đành phải lại ngồi xuống.

Nói cho cùng chỉ là một thư sinh bị người khác lợi dụng, là sống hay chết cùng bọn họ có quan hệ gì đâu? Hà cớ gì vì hắn ta mà khiến bản thân và Lục công gia sinh hiềm khích?

Đại lý tự khanh suy nghĩ cẩn thận điểm ấy liền không ngăn cản nữa, mà Hình bộthượng thư và Ngự sử trung thừa đồng cảm liếc nhìn thư sinh kia.

Bọn họ hầu như có thể xác định, kết cục của thư sinh này sẽ rất thê thảm, Lục công gia rất ít khi nào bảo vệ người khác rõ ràng như vậy, nhưng một khi hắn đã làm như vậy, liền nhất định muốn bảo vệ đến cùng.

Ngự sử trung thừa nhìn Tả Thiệu Khanh việc không liên quan đứng ở một bên, ánh mắt thay đổi, hắn ta như thế nào cảm thấy hai người này rất ăn ý?

“Học sinh oan uổng…” Thư sinh kia hô to một tiếng, vừa ngẩng đầu lên chỉ thấy một đại hán khôi ngô đi về phía mình, sau đó giống như xách gà xách hắn ta đứng lên.

Hắn ta còn muốn nói gì, miệng đã bị nhét vào một đoàn vải rách, còn mang theomùi máu tươi buồn nôn, trong lòng ngăn không được sợ hãi dâng lên.

“Đi thôi.” Lục Tranh hướng về phía Tả Thiệu Khanh hất cằm, quang minh chính đại mang người đi ra khỏi nha môn hình bộ.

Tả Thiệu Khanh có chút bận tâm Hạ Chi Trừng, tuy cùng trung niên thư sinh này chỉ có gặp mặt một lần, nhưng y chính là cảm thấy người này cùng thư sinh khác không giống, trên người có hương vị đồng loại.

Hạ Chi Trừng hướng y cười mập mờ, sau đó đứng ở trên công đường mắt không liếcnhìn.

Tả Thiệu Khanh lúc đi qua bên người hắn ta nhỏ giọng nói một câu: “Bảo trọng.” Sau đó liền theo sau lưng Lục Tranh đi ra ngoài.

Đường đi ra ngoài, đám người tự động né tránh, Tả Thiệu Khanh chống lại ánh mắtnhiều chuyện quay xem bốn phía, vẫn luôn theo sau lưng Lục Tranh từng bước rời xachỗ này, không xa không gần, không thân không sơ.

Tự có thị vệ mang tuấn mã đến cho Lục Tranh, Lục Tranh nhảy lên lưng ngựa, quay người hướng về phía Tả Thiệu Khanh đưa tay ra.

Tả Thiệu Khanh đôi má liền xoát cái đỏ bừng lên, y nhìn chung quanh một lần, phát hiện lực chú ý của mọi người còn ở trên hai người bọn họ, hơi nổi giận trừng mắt nhìn bàn tay dày rộng kia.

Lục Tranh cố chấp đưa tay, Tả Thiệu Khanh cũng không để quá lâu, đặt bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình vào trong bàn tay kia, sau đó bị người cầm thật chặt.

Một khắc này, Tả Thiệu Khanh cảm thấy bản thân cầm không chỉ là tay một người, mà là cả một đời người.

Thân thể bị người nhấc lên, Tả Thiệu Khanh tách hai chân giạng chân ở trên ngựa, sau lưng dán vào băng giáp mềm mỏng lạnh như băng trên người Lục Tranh, hình như còn có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của hắn.

“Ngồi xuống.” Lục Tranh một tay ôm eo y, một tay nắm chặt dây cương, hai chân nhẹnhàng đá bụng ngựa một cái, mang theo Tả Thiệu Khanh ở trên đường dưới ánhmắt kinh ngạc đi về phía phủ Trấn quốc công.

Đầu Tả Thiệu Khanh vẫn luôn choáng váng, cho đến khi bị người từ trên lưng ngựa ôm xuống vẫn không tỉnh táo, y làm sao lại dám ở trước mặt mọi người cùng Lục Tranh cưỡi chung một con ngựa?

Trên đường đi y đều không quan tâm phản ứng của người khác, cũng không biết mọi người phải hay không đoán được quan hệ của y và Lục Tranh không bình thường.

Tuy bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để công khai quan hệ của y và Lục Tranh, nhưng Tả Thiệu Khanh trong lòng vẫn là vui nhiều hơn lo, có thể cùng Lục Tranh quang minh chính đại như vậy đi cùng nhau là việc y vẫn luôn hy vọng.

Hồi tưởng lại, vừa rồi ngồi trên lưng ngựa, phía trước là tầm nhìn từ trên cao nhìn xuống, đằng sau là hậu thuẫn kiên cố của Lục Tranh, cả người đều nhẹ nhõm xưa nay chưa từng có.

Theo Lục Tranh đi vào phủ Trấn quốc công, trên đường đi đều có hạ nhân cung kính hành lễ vấn an, Lục Tranh mắt không chớp dẫn người đi vào phòng mình, sau đó “loảng xoảng” một tiếng đóng cửa phòng, ngăn cách các loại ánh mắt tò mò bên ngoài.

“A… Lục gia…” Bờ môi bị ngăn chặn, Tả Thiệu Khanh vô thức hai tay ôm bờ vai Lục Tranh, nhưng tay lại chạm vào áo giáp cứng rắn lạnh như băng, thậm chí còn có mùi màu tươi dày đặc.

Y đưa tay dọc theo ngực Lục Tranh hướng về phía dưới lục lọi, muốn tìm được điểm vào của khôi giáp này, kéo thứ vướng bận này xuống.

Lục Tranh một tay ôm eo y, một tay đỡ sau ót y, khóe miệng mang theo độ cong hôn môi Tả Thiệu Khanh, ánh mắt liếc xéo chú ý tới bàn tay nhỏ bé kia đang lộn xộn ở trên người hắn lục lọi, mặc dù không có chính thức đụng đến trên người hắn, lại đủ để khiến người bất thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.