Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 156: Chương 156




Rất nhanh đến đầu tháng năm, hầu như toàn bộ dân chúng kinh đô đều xông ra đường cái, muốn nhìn thấy hôn lễ Trấn quốc công và Tân khoa Trạng Nguyên sẽ là bộ dáng như thế nào.

Sớm có người thăm dò được Tân khoa Trạng nguyên không hề sống ở Tả phủ, mà là đang ở trong một tòa nhà khác cách Tả phủ không xa.

Lúc đầu mọi người vẫn còn nghi hoặc, không nghe nói vị Trạng nguyên lang này ra ở riêng, làm sao không sống ở trong phủ đệ, lại vào trong nhà người khác ở?

Không bao lâu đã có người mò ra được, chỗ Tả trạng nguyên sống cũng là người Tả gia, chỉ là không phải Đại phòng mà là Nhị phòng.

Cái này càng kì quái, Tả Thiệu Khanh không phải người Đại phòng sao?

Mọi người lúc này mới nhớ tới, đại tiểu thư Tả gia ít ngày nữa liền gả vào Giang phủ làm thiếp, nhưng cũng không được chuẩn bị đồ cưới chứ?

Về phần tưởng tượng ra này, có người nói Tả Thiệu Khanh quá bất hiếu, bất kể người trong nhà ti tiện như thế nào, tốt xấu y cũng là con trai của Đại phòng, sao có thể từ nhà người ta xuất giá?

Cũng có người nói, này đều bị ép buộc vào nhà Nhị thúc sống, nhất định là ngườinhà mình làm quá đáng, nếu không ai sẽ mặc kệ nhà mình không ở?

“Đã đến đã đến…đội ngũ đón dâu đã đến…” Đúng giờ thìn, trước cửa Nhị phòng Tả gia đã đốt nổ mấy ngàn dây pháo.

Mảnh giấy đỏ thẫm bay đầy trời, khói thuốc súng nồng đậm đem cả con đường đều che phủ trong đó, ngăn chặn tầm mắt của mọi người.

Con mắt nhìn không rõ người, hơn nữa lại nghe thấy rõ tiếng lễ nhạc càng ngàycàng gần, không phải nhạc khúc đón dâu sao? Chỉ là…bước chân chỉnh tề kia làchuyện gì xảy ra?

Đợi sương mù chậm rãi tản ra, mọi người mới thấy được đội ngũ thật dài kia, lậptức hai mắt đều nhìn thẳng về phía trước.

Dẫn đầu chính là một con ngựa cao to toàn thân màu đỏ thẫm, vừa nhìn liền biết không phải phàm phẩm, tân lang quan trên lưng ngựa khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn mặc hỉ phục đỏ chót, trước ngực treo một đoá hồng hoa lớn, phối với khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Lục công gia cảm giác phù hợp nói khôngra lời.

Mà phía sau hắn , chính là hai hàng binh sĩ thân cao chỉnh tề, đang mặc áo giáp, có người tinh tế khẽ đếm, vậy mà có hơn năm trăm người, chỉ là những binh lính này trong tay không cầm binh khí giết người, mà là kèn xô na chiêng trống các loại nhạc khí.

Hình ảnh như vậy thật sự có cảm giác không thích hợp, nhất là toàn bộ đội ngũ đón dâu đều tràn ngập hương vị khắc nghiệt ác liệt, nếu không phải bọn họ đang diễntấu nhạc hỷ, tất cả mọi người đều cho rằng đây là tiết tấu sắp lên chiến trường.

Đi đến trước Tả phủ, Lục công gia giơ tay phải lên cao, đội ngũ lập tức ngừng lại,không biết người săn sóc nàng dâu từ chỗ nào xông tới lập tức tiến lên gõ cửa, hôlớn nói: “Giờ lành đã đến, tân lang đón tân nương…đón tân lang…”

Người săn sóc nàng dâu khóe miệng hơi co rút, tân lang đón tân lang, lời này sao cảm thấy không được tự nhiên như vậy?

Đại gia đình kết hôn đều có một câu “Qua ba cửa ải chém sáu tướng”, tân lang nếumuốn đón người đi, phải xông qua khảo nghiệm văn võ người nhà mẹ đẻ chuẩn bị,thứ nhất là biểu hiện tân lang văn võ song toàn, thứ hai cũng thể hiện ra tân lang quan thật tâm thành ý cầu hôn.

Lục Tranh nhảy xuống ngựa, bên người không mang bất kì người nào trợ uy, đơn thương độc mã đi vào cửa lớn.

Tả Uẩn Dương đang gấp đến mức phát bực, ngày quan trọng như vậy Đại phòng không ai đến, nếu như truyền ra ngoài, không chỉ Đại phòng mất mặt xấu hổ, chính là Tả Thiệu Khanh cũng không thể tránh khỏi bị người chỉ trích.

“Lão gia…không thể chống đỡ được nữa, tân lang vào hậu viện rồi…”

“Chống đỡ cái gì chống đỡ? Nghĩ thoáng một chút là được.” Gia đinh nhà bọn họtrông thì ngon nhưng không dùng được, làm sao có thể ngăn chặn được Lục công gia? Huống chi xông vào cửa này chỉ là hình thức.

“Nhanh đi xem đại lão gia đến chưa?” Tả Uẩn Dương ở trong hành lang đi tới đi lui,vừa vội vừa tức, theo như lễ nghi tân nương trước khi rời nhà đều phải bái biệt phụmẫu, tân lang cũng phải bái lễ nhạc phụ nhạc mẫu, phu thê Tả Uẩn Văn này không đến, thu xếp làm sao?

“Lão gia, vừa xem qua, còn chưa đến…” Quản gia lau mồ hôi, trong lòng cũng nhịn không được chỉ trích đại lão gia vài câu, dù không thích thế nào, nhìn ở trên mặtmũi Lục công gia, cũng nên đến lộ mặt.

“Đi. Trói cũng phải đem người trói đến.” Tả Uẩn Dương nghiến răng nghiến lợi dặn dò.

“À?” Quản gia kinh ngạc há to mồm.

“Nhanh đi. Có bất kì chuyện gì lão gia ta chịu trách nhiệm.”

“Ài…” Quản gia nghe xong lời này, vội vàng mang theo mấy gia đinh cường tráng xông ra khỏi nhà, chỉ có điều hắn ta chân trước vừa ra cửa lớn, liền thấy Tả lão gia đang dắt một người hướng bên này chạy qua.

Lục Tranh một tay thu phục được cái gọi là “cửa võ”, dựa theo báo cáo địa hình Ẩn Nhất nhắc trước một đường hướng về viện tử Tả Thiệu Khanh ở mà đi đến.

Chỉ là vừa vào viện tử, người liền bị một đứa nhỏ ngăn lại.

“Cái kia…cái kia…” Tả Thiệu Cẩn gãi đầu nghĩ nửa ngày cũng không biết gọi Lục công gia như thế nào, chị dâu? Anh rể? Hình như đều không đúng.

Lục Tranh chìa ra một đầu ngón tay đặt ở trên chán của Tả Thiệu Cẩn, đẩy người về sau một bước: “Được rồi, tiểu quỷ, qua một bên chơi.”

Tả Thiệu Cẩn ngẩng đầu lên nhìn Lục Tranh cao gấp đôi mình, lại cúi đầu nhìn dáng người lùn lùn của mình, kiên định nói: “So văn.”

“Được, vậy ngươi ra đề đi.” Lục Tranh lui ra sau một bước, hai tay ôm ngực, dáng vẻ bình tĩnh đứng đấy, ánh mắt lại xa xa nhìn về phía cửa phòng đóng chặt cách hơnmười bước chân.

Hắn vốn tưởng rằng cầu thánh chỉ tứ hôn, lại làm một hôn lễ long trọng liền hoànmỹ, lại không để ý đến tình huống Tả phủ.

Tả Thiệu Khanh đã từng nói, không muốn ở Đại phòng Tả phủ xuất giá, cũng không muốn ở trong hôn lễ nhìn thấy người Đại phòng, thà rằng ở nhà Tả Uẩn Dương, thà rằng không có phụ mẫu huynh đệ tiễn đưa xuất giá, vừa mới một đường đi tới, hắn quả thật một người đại phòng cũng không nhìn thấy.

Tả Thiệu Khanh không thích là một việc, bọn họ tới hay không là một việc khác, những người kia vậy mà ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng không cần, tùy ý Tả Thiệu Khanh ở Nhà nhị phòng lẻ loi xuất giá.

Thê tử Lục Tranh hắn vậy mà cũng dám coi thường như vậy, thật không biết ánh mắt những người kia là quá cao hay là đầu óc quá ngu xuẩn.

Tả Thiệu Cẩn mới mười tuổi, học thức có hạn, ra mấy câu đối đều bị Lục Tranh đơn giản đối ra được, thật sự nghĩ không ra đề mục chỉ đành thả cánh tay xuống.

Lục Tranh ở trên ót nó bắn một cái, từ trên đai lưng cởi xuống một miếng ngọc bội nhét đưa cho nó, sau đó lướt qua nó đi về phía phòng Tả Thiệu Khanh.

Cửa vừa đẩy ra, tình hình bên trong khiến cho hắn hơi sững sờ, vốn tưởng rằng Tả Thiệu Khanh nhất định một mình ngồi ở bên trong, lại ngoài ý muốn thấy được bangười khác.

La Tiểu Lục quy củ đứng ở bên cạnh Tả Thiệu Khanh, vừa thấy Lục Tranh lập tức chạy ra đón chào nịnh nọt, lời tán dương không cần tiền mà tỏa ra ngoài, trong phòng ngoại trừ nó, còn có hai người quen cũ, Khúc Trường Thanh và Tưởng Hằng Châu.

Ánh mắt Lục Tranh ở trên người bọn họ nhìn thoáng qua, sau đó nhìn chằm chằm Tả Thiệu Khanh cả người mặc hồng bào, hỉ phục hai người là cùng một kiểu dáng, là Lục Tranh từ trong phủ nội vụ lựa chọn đưa qua.

Chỉ là quần áo giống nhau mặc ở trên người Lục Tranh lộ ra dáng vẻ hiên ngang,mặc ở trên người Tả Thiệu Khanh lại có cảm giác chân dài mảnh khảnh, nhiều thêm vài phần ôn nhu, lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú như ngọc, làm cho người khác nghĩ tới một câu thơ: “Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.”

Khóe miệng Tả Thiệu Khanh hàm chứa nụ cười mỉm, ánh mắt trong vắt: “Anh tới rồi?”

“Ừ, ta đến rồi.” Lục Tranh từng bước đi qua, đưa tay đội kim quan phù chính lên đầu y, lại sửa sang cổ áo chẳng hề lộn xộn, dắt tay y mười ngón tay đan xem: “Đi, giamang em về nhà.”

Tả Thiệu Khanh khóe miệng nhếch lên cao, trong mắt có nước mắt lập lòe, cuối cũng chỉ thốt ra một chữ: “Được.”

Khúc Trường Thanh và Tưởng Hằng Châu đồng thời sững sờ ở một bên, bọn họ vốn là đáp ứng lời mời là đến đây, vì Tả Thiệu Khanh tiễn đưa xuất giá, dựa theo quan hệ của Khúc Trường Thanh và Tả Thiệu Khanh tự nhiên là không thể chối từ, mà Tưởng Hằng Châu lại là tự mình chủ động yêu cầu đến.

Hắn ta cũng không biết mình tại sao lại muốn đến, có lẽ chỉ là muốn nhìn thấy mộtcuộc hôn lễ buồn cười, nhưng một màn trước mắt hắn ta khiến cho hắn ta như thếnào cũng cười không nổi.

Hóa ra, Lục công gia cũng có một mặt dịu dàng như vậy, đáng tiếc dịu dàng như vậy chỉ thuộc về một mình Tả Thiệu Khanh, Tưởng Hằng Châu không rõ hụt hẫng ở trong lòng từ đâu mà đến.

Ngay tại lúc Lục Tranh muốn mang người đi, Khúc Trường Thanh đột nhiên ngăn ở trước mặt hai người.

Ánh mắt Lục Tranh cứng lại: “Như thế nào? Còn muốn xông cửa?”

Khúc Trường Thanh kiên trì giải thích nói: “Không phải...Lục công gia, nữ tử dân gian xuất giá đều là do huynh trưởng cõng ra ngoài, chân tân nương không được chạm đất, cho nên…cho nên vẫn là do học sinh cõng Thiệu Khanh đi ra ngoài?”

“Ngươi?” Lục Tranh lé mắt dò xét hắn ta một lần, hừ lạnh một tiếng, sau đó đem Tả Thiệu Khanh chặn ngang ôm lên, mắt không chớp từ bên người hắn ta đi qua.

Chê cười. Người của hắn sao có thể để cho nam nhân khác cõng? Nghĩ cũng đừngnghĩ.

Tả Thiệu Khanh bị dọa sợ, y giãy dụa muốn xuống: “Lục gia…mau buông em xuống.” Tư thế như vậy…đi ra ngoài không bị người cười chết mới là lạ.

“Chớ lộn xộn.” Lục Tranh trừng mắt liếc y một cái, giọng điệu không tốt hỏi: “Em là muốn bản công ôm em đi ra ngoài, hay là muốn Khúc huynh của em cõng em đi ra ngoài?”

Tả Thiệu Khanh bị chẹn họng, giọng điệu này nghe như thế nào cũng không đúng, vì vậy thành thật ôm chặt cổ của hắn để cho hắn ôm.

Y dám khẳng định, mình nếu dám lựa chọn cái thứ hai, cuộc sống sau này nhất định trải qua không tốt.

Lục Tranh thoả mãn cười, thoải mái ôm tân nương của mình đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.