Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 159: Chương 159




Edit+Beta: 明明

Lụa hỉ đỏ thắm trải rộng toàn bộ phòng tân hôn, mới ngắn ngủn hơn nửa tháng không tới, Tả Thiệu Khanh thiếu chút nữa không nhận ra căn phòng mình từng ở.

Vốn trong phòng đơn giản trống trải đã nhiều hơn rất nhiều đồ dùng trong nhà tinh tế tỉ mỉ, hai mặt bình phong thêu lên cảnh sơn thủy, danh nhân thi họa miêu tả non sông tươi đẹp, tô điểm đồ án hoa mai sứ thanh hoa phong cách trang nhã.

Sau lưng vang lên tiếng đóng của “lạch cạch”, Tả Thiệu Khanh chưa kịp quay đầu lại đã bị vây quanh trong cái ôm ấm áp quen thuộc.

“Bày biện như thế này? Thích không?” Lục Tranh hai tay bao bọc eo của y, gác cằm lên bờ vai của y hỏi.

Tả Thiệu Khanh dùng sườn mặt chạm hắn: “Em không quan trọng, chỉ cần Lục gia thích là được.” Y nhìn bài trí trước mắt mỗi một chỗ đều lộ ra nhã vận Giang Nam, không khó đoán ra tâm tư Lục Tranh.

“Nơi này là chỗ thuộc về hai người chúng ta, tự nhiên phải cảnh đẹp ý vui mới được.”

“Vậy Lục gia thích không?” Tả Thiệu Khanh rất nghi ngờ, nhìn Lục Tranh thẳng tính như vậy làm sao sẽ thích loại phong cách này?

“Đương nhiên.” Lục Tranh một tay ôm lấy người, cố ý đi về phía giường lớn, mỗi một bước đều đi vô cùng trầm ổn: “Có em ở, bản công nhìn em liền thỏa mãn cảnh đẹp ý vui.”

Đặt người ở trên tắm chăn màu đỏ, Lục Tranh chống hai tay nhìn xem không chuyển mắt, giống như xác minh câu nói “cảnh đẹp ý vui” kia của hắn.

“…Lục gia đã uống rất nhiều rượu, vẫn là để cho hạ nhân trước đưa canh giải rượu uống thì tốt hơn.” Y vậy mà có thể từ trong miệng Lục Tranh nghe ra loại lời nói tán tỉnh, là nên nói Lục Tranh giấu nghề sao?

Lục Tranh cuộn mái tóc dài của Tả Thiệu Khanh ở trong tay ngắm nghía, màu đỏ của chăn uyên ương làm nổi bật đôi má trắng nõn tinh tế của Tả Thiệu Khanh, tự nhiên thêm vài phẫn mỹ cảm xinh đẹp.

Tả Thiệu Khanh di chuyển về phía sau, muốn tránh đi ánh mắt trắng trợn của Lục Tranh, thanh âm khàn khàn hỏi: “Như thế nào…như thế nào không có người chăm sóc nàng dâu tiến vào?”

“Người bị bản công đuổi đi, em còn muốn bà ta vào xem lễ sao?”

“Không phải…không phải còn có rượu hợp cẩn gì đó sao?” Y nhớ rõ lúc Tả Thiệu Yến kết hôn, y đã từng đi náo loạn động phòng, lúc ấy vừa có sủi cảo sống vừa có trái táo, tuyệt đối không phải bộ dáng như hôm nay.

Lục Tranh nắm mũi của y, trêu ghẹo nói: “Cái kia đều là chuẩn bị cho nữ nhân, lẽ nào em cũng muốn trải qua một lần?”

Nghĩ đến lúc đầu lễ bộ đưa cho hắn xem quy trình tiệc cưới, trong đó xác thực có rất nhiều lễ tiết rườm rà, kể cả vén khăn tân nương…, chỉ là hắn cảm thấy quá trình như vậy rất dư thừa, hắn càng không hy vọng người khác đem Tả Thiệu Khanh trở thành nữ nhân mà đối đãi.

Tả Thiệu Khanh đẩy tay hắn ra, hắt hơi một cái, nói thầm một câu: “Thời gian còn sớm, chẳng lẽ muốn ban ngày tuyên dâm?”

Lục Tranh nhướng lông mày, một tay từ eo Tả Thiệu Khanh sờ lên, cách mặt vải mỏng vuốt ve ngực Tả Thiệu Khanh.

Ngón tay nhẹ nhàng ở một chỗ ấn xuống, mắt thấy Tả Thiệu Khanh sắc mặt ửng đỏ, Lục Tranh hôn khóe miệng của y nói: “Kết hôn sao có thể thiếu đi rượu hợp cẩn?”

Hắn tự tay hướng về phía bàn cách đó không xa vung tay lên, năm ngón tay bắt lấy, trong nháy mắt liền cầm bình rượu trên bàn đến trong tay.

Tả Thiệu Khanh thật muốn vỗ tay bảo hay, đáng tiếc thời cơ không đúng, y lắp bắp hỏi: “Không có ly uống như thế nào?”

“Em nói xem?” Lục Tranh ngắm bầu rượu ngay miệng, rót một ngụm lớn rượu mạnh, sau đó nhắm ngay miệng Tả Thiệu Khanh hôn xuống, chất lỏng rượu đắng cay bị chuyển đến trong miệng Tả Thiệu Khanh.

Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng từ khoang miệng của y một đường đốt tới trong dạ dày, sau đó hướng về phía trăm mạch tứ chi lan tràn ra.

Bầu rượu chẳng biết lúc nào rơi xuống, màn giường màu đỏ chót rơi xuống, che đi hai thân ảnh thân thể dây dưa ở trên giường.

Lục Tranh dùng ngón tay thon dài đẩy ra đai lưng trước người Tả Thiệu Khanh, lúc trước chọn bộ lễ phục này, cũng bởi vì bộ quần áo này đơn giản nhất, không giống những bộ lễ phục kiểu dáng ba lớp trong ba lớp ngoài kia.

Hắn nằm mơ cũng muốn tự tay cởi hỉ phục trên người Tả Thiệu Khanh, khiến cho y không hề che đậy nằm ở dưới người mình.

Đương nhiên, đó cũng không phải trọng điểm, Lục Tranh nắm tay Tả Thiệu Khanh đặt ở trên đai lưng của mình, dụ dỗ mê hoặc nói: “Hãy cởi áo cho vi phu.”

Tả Thiệu Khanh cảm thấy trong ngực có chút khó chịu, vỏ chăn ga giường màu đỏ chót đập vào mắt giống như một đoàn tường lửa vây quanh y.

Y run rẩy vươn hai tay về phía đai lưng Lục Tranh, chớp mũi hơi chảy ra một chút mồ hôi, khẩn trương nửa ngày cũng không thể cởi ra.

“Làm sao vậy? Khanh Khanh trước kia không phải như vậy.”

Đây quả thật không phải lần đầu tiên Tả Thiệu Khanh cùng Lục Tranh trần truồng, nhưng lại là lần đầu tiên xác định biết rõ sắp xảy ra cái gì, trong lòng căng thẳng như đánh trống.

“Lễ phục quá phức tạp.” Tả Thiệu Khanh ngoan cố kéo cổ nói dối.

Lục Tranh đè eo xuống, kề sát ở trên người y thúc giục nó: “Nhanh lên…sức chịu đựng của gia có hạn…”

Mí mắt Tả Thiệu Khanh run lên, hạ xuống tầm nhìn, thân thể đã sớm một bước cảm nhận được sự biến hóa của đối phương.

Sức chịu đựng của Lục Tranh như thế nào y thấu hiểu rất rõ, nhưng y không xác định một nam nhân nghẹn lâu bùng nổ sẽ uy vũ bực nào, thân thể hắn bây giờ trẻ trung…

“Gia, có thể ước pháp tam chương không?” Tả Thiệu Khanh thăm dò hỏi.

“Hửm?” Hơi thở của Lục Tranh mang theo mùi rượu phả vào chóp mũi Tả Thiệu Khanh, nhiệt độ nóng bỏng kia khiến cho nhiệt độ cơ thể Tả Thiệu Khanh tăng lên.

Y khẽ cắn môi, hơi có vẻ cứng nhắc nói: “Một lần.”

“Một lần?” Lục Tranh đem trán chống ở trên trán y, cười hai tiếng trầm thấp: “Một lần cái gì?”

Tả Thiệu Khanh quay đầu, quăng cho hắn ánh mắt “trong lòng hiểu rõ”.

Lục Tranh kéo mặt của y đến chính diện, ánh mắt chân thành tha thiết, giọng điệu mang theo ngả ngớn: “Đây cũng không phải do bản công định đoạt, mỹ vị như thế, một lần sao đủ?”

Tả Thiệu Khanh khẽ đảo mắt không dám nhìn hắn, cả buổi mới rặn ra được một câu: “ Tương lai còn dài...”

“Em nói rất đúng, bắt đầu làm đi…” Lục Tranh lập lờ nước đôi gật đầu.

Tả Thiệu Khanh hít một hơi thật sâu, sau đó cởi đai lưng của Lục Tranh xuống, đỏ mặt cởi áo ngoài của hắn, lộ ra áo lót màu đỏ thẫm nhẹ mỏng ở bên trong.

Động tác của Lục Tranh và y đồng bộ, chỉ là mỗi động tác của hắn đều mang theo khiêu khích, ngón tay cố ý vô ý ma sát điểm mẫn cảm ở trước ngực Tả Thiệu Khanh, đem mỗi phản ứng của y đều nhớ kĩ trong lòng.

Ánh lửa của nến đỏ ở trước cửa sổ nhảy lên linh động, xuyên thấu qua rèm vải đỏ hơi mỏng chiếu vào, chiếu lên vẻ mặt động tình của hai người, mập mờ không rõ.

Lục Tranh hôn lên đôi mắt khiến người mê say: “Thiệu Khanh, trong lòng em vui không?”

Tả Thiệu Khanh cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên mí mắt, trong lòng run lên mạnh liệt, một loại cảm giác được người nâng trong lòng bàn tay tự nhiên sinh ra: “Ưm…em trong lòng vui vẻ.”

Lục Tranh ôm người trở mình, để cho Tả Thiệu Khanh nằm sấp ở trên người mình, vỗ y một cái, thấp giọng bảo: “Chứng minh cho bản công xem.”

Tả Thiệu Khanh hơi sửng sốt, đợi hiểu rõ ý của hắn xấu hổ đỏ cả cổ, ghé vào trên người hắn nửa ngày không hề nhúc nhích: “Này…này…”

Lục Tranh gối hai tay ở sau đầu, cong một chân đỉnh đỉnh bắp đùi Tả Thiệu Khanh, khóe miệng mang theo tươi cười không đứng đắn.

Tả Thiệu Khanh lòng ra quyết định, chậm rãi nâng lên thân thể, giạng chân ở trên eo Lục Tranh, cảm thấy cự vật đỉnh ở dưới mông lại cứng rắn hơn, khiến cho y có chút sợ hãi.

Nhưng sợ hãi chỉ là trong nháy mắt, y điều chỉnh hô hấp, nhếch môi chớp chớp mắt nhìn về phía Lục Tranh, sau đó dưới cái nhìn của Lục Tranh chuyển ngón tay đến đai lưng trong áo lót.

Ngón tay của y trắng nõn thon dài, cùng màu đỏ phối hợp lẫn nhau, như dương chi bạch ngọc kéo theo ánh mắt của Lục Tranh.

Quần áo mỏng chậm rãi rơi xuống trên vai, cuối cùng khó khăn lắm treo trên eo, lộ ra một nửa thân thể mê người.

Tả Thiệu Khanh khung xương nhỏ, dù cho vì đại hôn dưỡng ra mấy cân thịt cũng không thấy y mập lên bao nhiêu, nhưng xúc cảm trên tay sau khi sờ xong cũng không hề cấn tay giống như trong tưởng tượng.

“Gia…” Tả Thiệu Khanh hạ xuống thân thể, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên hầu kết Lục Tranh, thanh âm của y không lớn, trầm thấp uyển chuyển, nhưng một tiếng khẽ gọi này lại giống như đánh trống, mạnh mẽ kích thích vào lòng Lục Tranh,

Lục Tranh mạnh liệt thở ra một hơi, hô hấp có chút bất ổn, do dự một chút sau đó đặt hai tay ở trên lưng Tả Thiệu Khanh, vuốt ve lưng y, ý bảo y nhanh lên.

Tả Thiệu Khanh cười hì hì, không chịu hành động, ngược lại dùng mu bàn tay sờ lên đôi má Lục Tranh, nhẹ nhàng nói: “Lục gia phải nhẫn nhịn một chút, thời gian của chúng ta còn rất nhiều…”

Màu sắc con ngươi Lục Tranh tối xuống: “Xác thực, thời gian còn rất nhiều, cho nên đề nghị trước đó của Khanh Khanh sợ là rất khó thực hiện.”

Tả Thiệu Khanh thoáng dừng lại, có loại cảm giác bê đá tự đập vào chân mình, chẳng qua hai người là tên đã lên dây không thể không làm, y cũng không quản được nhiều như vậy.

Y hôn lên bờ môi Lục Tranh, linh hoạt cạy mở hàm răng hắn, câu dẫn ra đầu lưỡi của hắn, trao đổi nụ hôn nóng rực.

Lục Tranh tuy không chủ động nhưng lại rất phối hợp, nụ hôn ăn ý hài hòa, cho đến khi Tả Thiệu Khanh cảm thấy đau nhức mới phản ứng theo bản năng cắn Lục Tranh một cái, ý bảo hắn buông ra.

Trên môi mang theo cảm giác ẩm ướt, nhẹ nhàng khép mở hô hấp, quần áo cách lồng ngực Tả Thiệu Khanh cũng phập phồng theo, y còn vô thức liếm khóe môi lưu lại sự ẩm ướt trên khóe môi.

Yết hầu Lục Tranh lên xuống nhấp nhô vài cái, hai tay đặt ở trên lưng Tả Thiệu Khanh cũng tăng thêm lực độ, thanh âm khàn khàn nói: “Tiếp tục…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.