Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 203: Chương 203




“Gia, cung tiễn của chúng ta sắp hết rồi.” Tống Hán Lâm lau mặt một cái, mang theotrường đao đầy máu đi đến trước mặt Lục Tranh nói.

Dưới đáy thuyền liên tục có kẻ thù đến gần, tính toán đục thủng thuyền của bọn họ,Tống Hán Lâm mang theo người ở dưới nước chiến đấu hăng hái, lúc này đổi mộtnhóm người khác đi tới.

Lục Tranh nhìn xung quanh một vòng, mười hai con thuyền của đối phương hôm nay chỉ còn có năm chiếc, mà bên mình, cũng bị đánh chìm hai thuyền, chỉ có điều so với thương vong của đối phương, hiển nhiên coi như nhẹ hơn.

Chủ yếu là chiếc thuyền lớn này phòng ngự rất tốt ảnh hưởng đến tính quyết định,hai cung nỏ cỡ lớn ở đầu thuyền và đuôi thuyền đã phá vỡ tình thế tấn công bốn mặtcủa đối phương, mà hai bên có miếng sắt làm tấm chắn, tạm thời vẫn là an toàn không lo nghĩ.

Lúc này song phương nam bắc đứng song song, cách xa nhau mấy chục thước, bắtngang ở giữa là một chiếc thuyền đang cháy lớn hừng hực.

“Người phái ra ngoài đã trở về chưa?”

“…Vẫn chưa.”

Cùng một đám hải tặc đánh nhau trên biển, còn là dùng ít đánh nhiều, Lục Tranh cóthể cam đoan không thua, nhưng không cách nào cam đoan cuối cùng có thể còn bao nhiêu binh sĩ sống sốt, bởi vậy, hắn nhìn trúng địa thế đảo Quy Anh, chỉ cần tựa gần vào đảo, không cần lại lo lắng cục diện trước mặt sau lưng đều có địch, trậnchiến dịch này sẽ thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là bọn họ mới là một bên trù tính, không cách nào cam đoan điều kiện tiên quyết là đảo Quy Anh an toàn, bọn họ cũng không dám tùy tiện tới gần.

Mắt thấy thuyền đối diện càng ngày càng tới gần, Lục Tranh nhấc trường thương chỉ điểm, ra lệnh: “Để cho hai chiếc thuyền khác tiếp cận qua đó, tạm thời canh giữ ở bên cạnh bờ không cần rời thuyền, bảo trì cảnh giới.”

“Vâng.” Tống Hán Lâm sai người hướng hai chiếc thuyền khác phất cờ hiệu, nhìn bọn họ rút khỏi hòn đảo mới trở về bên cạnh Lục Tranh: “Gia, không bằng dẫn quân địch lên thuyền, dựa vào thực lực những người này của chúng ta, bất luận kẻ nào đến cũng không sợ.”

Lục Tranh híp mắt, mây đen âm u khiến người cảm thấy áp lực, hắn lắc đầu: “Không, thuyền dù chắc cũng không thể nào ngăn cản từng đợt công kích, địch nhiều ta ít, vậy thì bắt giặc phải bắt vua trước.”

Trường thương của hắn chỉ về thuyền chủ của đối phương, tuy chưa thấy người gọi là Minh Vương kia, nhưng dựa vào nhãn lực của Lục Tranh, vẫn có thể nhìn thấy nam nhân cao lớn trên chiếc thuyền được bao quanh kia.

“Các ngươi chính là thủy sư Đại Ương?” Một thanh âm hàm chứa nội lực truyền tới.

Tống Hán Lâm nhảy lên đầu thuyền, đồng dạng dùng nội lực hô: “Các ngươi chính là đám hải tặc có cái tên buồn nôn gì kia hả?”

Chỉ thấy nam nhân trước đó bị Lục Tranh nhận định là thủ lĩnh hải tặc đi ra: “Haha…đã đến lúc này còn cậy mạnh, ta khuyên các ngươi vẫn là đầu hàng thì tốt hơn,bản đại vương cam đoan không giết các ngươi.”

“Phi, khẩu khí thật lớn. Thứ chó mèo như ngươi còn dám tự xưng là đại vương?”Tống Hán Lâm nhổ một bãi nước miếng vào trong biển, ghét bỏ mắng: “Một đám ôhợp.”

“Hừ! Như thế nào không thấy vị Lục công gia trong truyền thuyết kia? Không phải làtrốn ở sau lưng không dám xuất đầu? Ha ha…” Một trận tiếng cười to vang vọng bầutrời, khiến cho đám người Tống Hán Lâm mặt đều đen.

Lục Tranh từ trong tay thị vệ bên cạnh tiếp nhận cung tiễn, kéo cung, lắp mũi tên, nhắm trúng, bắn, liền mạch lưu loát.

Cung tiễn mang theo tiếng gió gào thét nhắm ngay cổ thủ lĩnh hải tặc, nếu mũi tênnày bắng trúng, tuyệt đối không thể nào còn sống.

Nhưng thủ lĩnh hải tặc kia cũng không phải người bình thường, lập tức lui về phía sau, thuận tay túm một thủ hạ chắn ở trước mặt, “phốc phốc” một tiếng, mũi tên bén nhọn cắm vào thân thể, nhưng không hề dừng lại, mũi tên thật dài xuyên qua lồng ngực tên thuộc hạ kia, tiếp tục hướng về phía trước.

Thủ lĩnh hải tặc kia hai mắt cứng lại, phản ứng cực nhanh khom người, mũi tên bén nhọn mang theo máu thịt sượt qua hai má của gã, xuyên qua thân thể người đứng phía sau gã.

“Ah…” Vài tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đám hải tặc đều có chút kinh hãi,nhao nhao thối lui, sợ kế tiếp trở thành tấm mộc.

Một mũi tên của Lục Tranh xuyên qua ba người, có thể thấy được uy lực rất lớn, hắn vứt bỏ cung tiễn, trầm giọng nói: “Đám trộm cướp các ngươi, đốt giết cướp bóc không việc xấu nào không làm, làm hại dân chúng, tử tội.”

Thủ lĩnh hải tặc đứng thẳng người, sờ sờ vết máu bị quẹt thương trên mặt, lạnh giọng nói: “Có chút bản lĩnh, chẳng qua ngươi cũng đừng quên đây là trên biển, quản ngươi là chiến thần hay là tử thần, đi vào địa bàn của bổn vương dù là ngọc hoàng đại đế cũng vô dụng.”

“Vậy thử xem.”

Thủ lĩnh hải tặc kia nhíu mày, giọng điệu hòa hoãn nói: “Vốn chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tội gì đánh nhau ngươi chết ta sống, nếu như Lục công gia có thể đảm bảo tương lai không xuống tay với chúng tôi, chúng ta có thể bắt tay giảng hòa.”

Ánh mắt Lục Tranh lóe lên, hờ hững hỏi: “Là ai nói cho các ngươi biết ta muốn xuốngtay với các ngươi?” Tuy quét sạch hải tặc xác thực nằm trong kế hoạch của hắn.

“Khửa khửa…ta đây vẫn là nói thật cho ngươi biết, là quan phủ của các ngươi trướctìm tới bản đại vương đấy, ha ha… bị người một nhà bán đứng cảm giác như thếnào?” Mặc dù đối phương ba lần năm lượt không cho phép lộ ra việc này, nhưng thủlĩnh hải tặc cảm thấy bản thân không cần thiết giữ bí mật, tốt nhất chính là bọn họ đấu tranh nội bộ, mới không có thời gian rảnh chú ý tới mình.

Chỉ có điều, đối phương hiển nhiên đã không có cơ hội, bởi vì nơi này sẽ là nơi tángthân của bọn họ.

Toàn thể tướng lĩnh nghe thấy tin tức này đồng loạt tức đỏ mắt, mắt lộ ra ánh sáng hung ác, bộ dáng hận không thể ăn sống đối phương.

Lục Tranh vốn cho rằng đám hải tặc này có người nằm vùng biết được mình ra khơi, mới xếp đặt ra kế hoạch này, không ngờ đến bên trong này còn có công lao của quan phủ.

Tốt! Thật sự là rất tốt. Mà trong quan phủ này, ngoại trừ Lâm Chí Hào hắn còn có thể nghĩ đến người nào khác làm sao?

“Phần tử cặn bã hơn tự bản công sẽ trừng phạt, về phần các ngươi, cũng đáng chếtnhư nhau.”

Sẽ trở thành hải tặc, đa số là tội phạm từ Đại Ương hoặc quốc gia khác trốn tới, cũng là người do cuộc sống ép buộc, nhưng bất kể là loại nào, đều không thể nào rửa sạch sự thật máu tươi dính đầy trên tay bọn họ.

Những người này cực kì tàn bạo, cướp đoạt tiền của vẫn là nhẹ, những nơi bọn họ đi qua cơ bản không để lại người sống, dù cho có, cũng trở thành nô lệ dưới tay bọn họ.

“Xem ra Lục công gia là không có ý định đàm phán hòa bình.”

“Cùng các ngươi đàm phán hòa bình, bản công khinh thường.”

“Ha ha..” Thủ lĩnh hải tặc kia khoa trường cười, sau đó âm u lạnh lẽo nói: “Đã như vậy, vậy để cho tại hạ nhìn thấy bản lĩnh thật sự của ngài, ta ngược lại muốn nhìn,mãnh hổ vào nước phải hay chăng còn có thể bay nhảy.”

Mí mắt Tả Thiệu Khanh giật giật, ly trong tay nhất thời không nắm chắc rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Tả Tiểu Lang đã khôi phục sức sống, lúc này đang ghé vào mép thuyền nhìn các thủy thủ xuống nước bắt cá, nghe thấy tiếng động xoay đầu lại: “Phụ thân?”

Tả Thiệu Khanh ngồi xuống bên cạnh bé, lông mày nhíu chặt lại, trong miệng an ủi nói: “Không có việc gì, không cẩn trượt tay.”

Một bóng đen từ trong nước chui ra, hai tay nắm chặt con cá nhỏ, vui vẻ nói: “Ta bắt được!…”

Tả Thiệu Khanh chưa từng nghĩ là hắn ta, vừa muốn ôm lấy Tả Tiểu Lang thì nhìn thấy ánh mắt đối phương đã rơi ở trên người Tả Tiểu Lang, hắn ta mắt mở trừng trừng nụ cười sáng lạn nơi khóe môi cứng lại, ánh mắt đờ đẫn, ngay cả cá ở trong tay rớt vào trong nước cũng không phát hiện.

Tả Thiệu Khanh than thở một tiếng, không hề làm ra động tác quá lớn.

Tả Tiểu Lang cũng không biết chuyển động ở trong lòng hai vị đại nhân, chỉ vào con cá trốn về trong nước hô: “A…nó chạy.”

Lòng Vương Chấn Hải tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặtnhỏ nhắn biến hóa thất thường, đây là con cái nhà ai? Như thế nào sẽ…giống như vậy?

Không phải Vương Chấn Hải nghĩ nhiều, thật sự là ngũ quan của đứa nhỏ này vàhắn ta quá giống, mặc dù là đứa nhỏ còn chưa nảy nở, nhưng Vương Chấn Hải từnhỏ đến lớn đều rất chú ý vẻ bề ngoài của mình, tuyệt đối sẽ nhìn không ra.

Hắn ta yết ớt bò lên, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Tả Thiệu Khanh, hô hấp căngthẳng hỏi: “Tam gia…đứa nhỏ này…đứa nhỏ này là con nhà ai?”

Sở dĩ hỏi như vậy là vì Vương Chấn Hải không biết đứa bé này là của Tả Thiệu Khanh, dù sao tuổi Tả Thiệu Khanh còn nhỏ, hơn nữa hắn ta cũng không nhìn thấy trên thuyền này có bất kì một nữ nhân nào.

Tả Thiệu Khanh bình tĩnh ôm Tả Tiểu Lang, giới thiệu nói: “Con trai của ta, Tả Tiểu Lan.”

“Ha ha…” Vương Chấn Hải cười gượng hai tiếng, nhìn chằm chằm chằm mặt màytương tự mình nói không ra lời.

Tả Tiểu Lang bởi vì những ngày này say tàu, thật vất vả nuôi ra một chút thịt lại không còn nữa, thoạt nhìn chỉ là một đứa nhỏ hơn một tuổi, Vương Chấn Hải nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra mình hai năm trước phải hay không ở bên ngoài làm ẩu.

Có lẽ chỉ là trùng hợp? Dù sao vị Tam gia này vừa nhìn chính là không giàu thì cũnglà địa vị cao quý, làm sao có thể tùy tiện nuôi dưỡng con trai người khác?

Tả Tiểu Lang bị hắn ta nhìn không được tự nhiên, lông mi hơi nhíu lại không vui, tuổi còn nhỏ nhưng đã có một chút bộ dáng bá đạo.

“Như thế nào? Có việc?” Tả Thiệu Khanh liếc xéo nhìn hắn ta.

“Không không…không có, ta chỉ là…” Chỉ là tò mò. Vương Chấn Hải thầm nghĩ: Trênthế giới thực sự có người không có chung huyết thống lại tương tự nhau như vậy sao?

Hắn ta nhớ tới con trai trưởng vừa sinh ra liền chết non kia, lúc ấy hắn ta cũng không nhìn lấy một cái, chỉ là để cho người qua loa an táng, không biết đứa bé kia phải chăng lớn lên cũng sẽ có gương mặt tương tự hắn ta.

Trước kia hắn ta có tiền có thế lực, đối với con nối dõi cũng không để tâm, cho tới hôm nay trở thành người cô đơn, mới cảm thấy quãnh quẽ tịch mịch, nếu như con trai của hắn ta còn, có lẽ hắn ta sẽ càng có động lực sống tiếp đi?

Tả Thiệu Khanh vẻ mặt hờ hững “ừm” một tiếng, ôm lấy Tả Tiểu Lang chuẩn bị trở về buồng nhỏ trên tàu, vừa đứng dậy chỉ thấy thuyền nhỏ phái đi dò đường đã trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.