Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 54: Chương 54




Thấy Tào Tông Quan sắp rời đi, Tả Thiệu Khanh lập tức lôi kéo La Tiểu Lục lao ra khỏi Tả phủ, căn dặn La Tiểu Lục tìm người qua đường nửa đường ngăn Tào Tông Quan, đem người mời đến phía sau núi thư viện Thanh Lộc.

“Tam gia, việc này vẫn là giao cho nô tài làm.” Lỡ như bị phát hiện, mọi người cũngchỉ đem sự việc quy tội nô tài tham tài, không liên quan đến trên người Tam gia.

La Tiểu Lục khó được một lầm xả thân vì chủ, ưỡn thẳng ngực nhìn Tả Thiệu Khanh,chờ khen ngợi.

Tả Thiệu Khanh vỗ vai nó, khóe miệng mang theo vui vẻ nói: “Yên tâm đi, gia đều có đối sách.”

Y ở phía sau núi đợi đến lúc thấy Tào Tông Quan, lập tức đỏ mắt nghênh đón, nức nở nói: “Tào đại ca...”

Tào Tông Quan thay đổi nhiệt tình và ôn hòa ngày xưa, lãnh đạm không vui, thoáng kinh ngạc nhìn Tả Thiệu Khanh: “Là ngươi mời ta đến sao?”

“Là ta, Tào đại ca, chuyện trong nhà ta đều nghe nói…”

Tào Tông Quan đánh gãy lời y nói, vẻ mặt không thân thiện hỏi: “Ngươi cũng là đến chất vấn ta sao? Ngươi cũng đem ta trở thành loại người tiểu nhân không biết liêm sỉ sao?”

“Không phải.” Tả Thiệu Khanh hai tay kéo lấy tay áo hắn ta, ngẩng đầu nhìn vàotrong mắt hắn ta, chân thành tha thiết nói: “Ta tin tưởng Tào đại ca, ta biết Tào đại ca là chính nhân quân tử quang minh lỗi lạc,việc này nhất định là mọi người đã hiểu lầm.”

Những lời này nhưng là phát ra từ đáy lòng y, Tào Tông Quan người này mặc dù cóchút cổ hủ, nhưng nhân phẩm vẫn là đủ để khẳng định.

Tào Tông Quan nghe vậy vẻ mặt dễ nhìn một chút, chẳng qua cuối cũng cũng chỉ là cô đơn thở dài: “Ngươi tin tưởng ta thì như thế nào? Tả phu nhân không tin, Tả lão gia không tin, Thiệu Yến huynh không tin, sợ là…Đại tiểu thư cũng sẽ không tin.”

Tả Thiệu Khanh ánh mắt lóe lóe, chớp mắt, khờ dại hỏi: “Tào đại ca có hỏi qua Đại tỷ chưa?”

“Ai, ta ngay cả mặt Đại tiểu thư cũng không thấy, lại như thế nào hỏi?”

Tả Thiệu Khanh khó xử cắn bờ môi, do dự nhìn Tào Tông Quan.

Y biểu hiện rõ ràng như vậy, Tào Tông Quan lập tức nhìn ra y có chuyện muốn nói, vội vàng kéo y hỏi: “Thiệu Khanh thế nhưng có biện pháp?”

Tả Thiệu Khanh giống như chấn kinh lui về phía sau một bước, mở to đôi mắt nhuận nước sáng bóng khẩn trương lắc đầu.

“Thật có lỗi, là ta đường đột.” Tào Tông Quan phong độ nhẹ nhàng vái lạy.

Tả Thiệu Khanh giống như là đang làm ra một quyết định khó khăn: “Kỳ thực, hôm nay gọi Tào đại ca đến nơi này, là có chuyện nói cho Tào đại ca, chỉ là…hy vọng Tào đại ca nghe xong có thể vì tiểu đệ giữ bí mật.”

Tào Tông Quan gật đầu không quá hứng thú.

“Kỳ thực… đêm hôm qua, lúc tiểu đệ trở về viện tử nhìn thấy bóng lưng Tào đại ca…”

“Cái gì?” Tào Tông Quan trên mặt kích động bắt lấy bả vai Tả Thiệu Khanh: “Là lúc nào?”

Tả Thiệu Khanh cau mày, đẩy cánh tay của hắn ta, yếu ớt nói: “Kỳ thực ta cũng chỉ là thấy được bóng lưng, ngay ở trên đường trở về viện tử, lúc ấy Tào đại ca bị hai gã sai vặt dìu vào nội viện, ngươi biết ta cũng uống quá nhiều, cho nên trong chốc lát cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cho đến vừa rồi...”

Tào Tông Quan nghe rõ những lời ám chỉ ở bên trong của y, sắc mặt soát cái liền trắng, không thể tin mà hỏi lại: “Nói cách khác…ta thật sự bị người xếp đặt thiết kế hãm hại?”

Y vẫn không thông, chính mình chưa bao giờ bước vào hậu viện Tả phủ, như thế nào mò đến phòng Tam cô nương, còn xảy ra loại sự tình cảm thấy thẹn này, mà hắn ta một chút ấn tượng cũng không có.

Trước đây lúc ở Tả phủ chỉ là quá mức khiếp sợ, lại bị tuyệt vọng làm tâm trí mất phương hướng, bây giờ nghĩ lại, trong lúc này điểm đáng ngờ thật sự nhiều lắm.

Tả Thiệu Khanh lắc đầu vô tội: “Tiểu đệ liền không rõ, có lẽ chỉ là tiểu đệ nhất thời hoa mắt.”

Tả Thiệu Khanh biết rõ, lời của y giống như là vũng suối nước ngọt ở sa mạc, cho Tào Tông Quan cơ hội tự cứu rỗi mình, mặc kệ y có phải thật sự thấy Tào Tông Quan bị người dìu vào hậu viện hay không, Tào Tông Quan đều đem việc này trở thành sự thật.

“Hiền đệ biết người dìu ta lúc ấy là ai không?”

Tả Thiệu Khanh tiếp tục lắc đầu: “Sắc trời quá tối, lại cách khá xa, tiểu đệ trong chốc lát không thể thấy rõ, nhưng dựa vào sự hiểu rõ của tiểu đệ đối với hạ nhân Tả phủ, tất nhiên không phải là hạ nhân bình thường hầu hạ chủ tử.”

Thấy Tào Tông Quan như có điều suy nghĩ gật đầu, Tả Thiệu Khanh biết những lời này có chút tác dụng liền ngừng lại, nói quá nhiều ngược lại khiến cho Tào Tông Quan hoài nghi dụng tâm của y.

Hai tay của y khẩn trương quấn lấy nhau, biểu tình bất lực nhìn về phía Tào Tông Quan: “Tào đại ca…việc này, ngươi có thể hay không đừng nói cho những người khác? Ta chỉ là không đành lòng nhìn Tào đại ca oan khuất, nhưng cũng khôngmuốn bị người trong nhà hiểu lầm ta ăn cây táo, rào cây sung.”

Tào Tông Quan hiểu rõ gật đầu: “Hiền đệ yên tâm, việc này là đại ca tự mình điều tra ra, tuyệt đối không có quan hệ gì với ngươi.”

Tả Thiệu Khanh tin tưởng lòng tín nghĩa và danh dự của hắn ta vẫn là có, lại an ủi hắn ta vài câu liền hoảng hốt rời đi.

Quẹo một đường nhỏ khác, Tả Thiệu Khanh leo đến giữa sườn núi, ngắm nhìn bónglưng đi xa của Tào Tông Quan.

Tra đi tra đi, tra như thế, Tào gia tuyệt đối có thể tra ra chuyện Tả gia muốn gả Tả Thục Tuệ cho Lục công gia, bởi như vậy, hết thảy âm mưu quỷ kế cũng liền rõ rành rành.

Ha ha… y cũng không tin Tào gia có thể nuốt được cơn tức này.

Kiếp trước, Lục Tranh là trực tiếp đến Tả phủ cầu hôn, cho nên Tào gia không dámlàm gì Tả gia, có khổ cũng chỉ có thể tự mình nuốt, hiện tại lại không giống, loại đồn đãi không rõ thực hư này chỉ cần chờ thêm mấy tháng nữa liền có thể biết chântướng, đến lúc đó…Tào gia không làm chút gì đó liền quá có lỗi với gia thế gia phongcủa nhà bọn họ.

Việc có liên quan đến Lục công gia, La Tiểu Lục có chút do dự: “Gia, như vậy thật sự được không? Lỡ như Lục công gia tương lai trách tội xuống…”

“Yên tâm đi, người đều đi rồi, lời vuốt đuôi này(ví với hành động không kịp thời,chẳng giúp ích được gì) thả ra một chút cũng không có gì quan trọng.” Kỳ thật Tả Thiệu Khanh biết, Lục Tranh không muốn tiết lộ hành tung hoàn toàn là ngại phiềntoái, căn bản không tồn tại chuyện gì cơ mật.

La Tiểu Lục đối với chủ tử nhà nó là kính phục từ tận đáy lòng, nghe y nói như vậycũng yên lòng.

Ngày hôm sau, Tào gia đến cửa, Tào phu nhân tự mình dẫn một đám người manghơn mười phần sính lễ vào Tả gia, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chào Tả phu nhân, hômnay ta là tới rước Tả tam cô nương vào cửa, Tam cô nương này chính là lương thiếpcủa Tào gia ta, nhanh đem người mang ra để cho ta nhìn một chút, nhìn xem là dạng thiên tư quốc sắc gì để cho con ta say đến tìm không ra phương hướng.”

Tiết thị không nghĩ tới bà vậy mà sẽ đến như thế, theo như bà ta nghĩ, Tào gia hẳn là trước lên cửa lý luận mới đúng, chỉ có điều, như vậy cũng giảm đi không ít chuyện.

“Tào phu nhân trước ngồi xuống uống chén trà, ngươi tới đột ngột như vậy Thục Viện nhà ta cũng chưa chuẩn bị xong nữa.”

Tào phu nhân thản nhiên ngồi xuống vị trí chủ vị, vuốt ve nếp uốn không tồn tại trên váy, cười nói: “Còn cần chuẩn bị gì nữa? Cũng không phải đại hôn, quần áo mới ta đều mang đến, lại để cho nha hoàn bà tử mang đến thay là được.”

Không đợi Tiết thị mở miệng, Tào phu nhân mồm miệng lanh lợi nói: “Đứa con không nên thân kia của ta, cũng quá không biết làm việc, hôm qua nên đem Tam cônương cùng nhau trở về, miễn cho ta còn phải đặc biệt đi một chuyến này.”

Bà nói lời này tương đối thất lễ, chỉ có đều cũng là bị tức đấy, ngày hôm qua bà vừanhận được tin tức liền muốn lập tức chạy đến Tả gia, chẳng qua còn may giữ lại mộtchút lý trí, hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, tiếp theo lại nghe Tào Tông Quan kể lại,suy nghĩ cận thẩn một chút ảo diệu bên trong.

Nếu chuyện thật sự là giống như bà nghĩ, Tả gia kia cũng khinh người quá đáng,không muốn kết thân như vậy liền nói ra là được, chẳng lẽ bọn họ còn không buông Đại cô nương Tả gia sao? Vậy mà lại làm ra loại chuyện này, không chỉ bại hoạithanh danh Tào gia bà, còn làm cho ái tử của bà mất hồn mất vía, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục?

Tiết thị cũng không phải chưa thấy qua các mặt của xã hội, tuy Tào gia bây giờ là quan gia, địa vị cao hơn Tả gia, nhưng đợi con bà ta đề tên bảng vàng, tương lai ai cao ai thấp còn không nhất định đâu.

Vẻ mặt bà ta không thân thiện, giọng điệu cũng tự nhiên cường ngạnh vài phần: “Tào phu nhân, tuy Thục Viện gả làm thiếp, vốn dựa vào thân phận Tả gia, thiếp cũng phải là quý thiếp, lễ quý thiếp cũng không phải hàm hồ như vậy.” Lại càng không cần phải nói cái gì lễ cũng không có liền cũng nhà trai về nhà.

“Quý thiếp?” Tào phu nhân xùy cười một tiếng: “Tả phu nhân nói đùa, nữ nhân chưa về nhà chồng đã mất trinh này, có thể cho nàng ta một danh phận cũng không tệ, lạicòn có vọng tưởng này, thật đúng là buồn cười.”

“Ngươi đừng quên, là ai khiến nàng mất trinh, việc này nói đến nói đi vẫn là Tàohiền chất chiếm hết tiện nghi.”

Tào phu nhân không thể kiềm chế được cơn giận vỗ xuống bàn, đánh ngã chén trà trên bàn: “Rốt cục là ai chiếm được tiện nghi trong lòng mọi người rõ ràng, thiệt thòi cho Tào gia của chúng tôi, nhưng các ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thật muốn nói toạt ra trên mặt Tả gia cũng không dễ xem.”

Tiết thị lúc nào bị người hô quát như vậy? Dù cho năm đó lúc bà ta vừa mới vào cửa cũng chưa có ai cho bà ta loại sắc mặt như vậy, lập tức không vui phản bác: “Đã như vậy, hai nhà cũng không có gì có thể nói nữa, Tào phu nhân xin cứ tự nhiên.”

“Ơ, ý này là không cho Tam cô nương tiến vào của Tào phủ đúng không? Vậy thì tốt,ta thật đúng là không thèm người như vậy, các người liền giữ lại con đàn bà dâm đãng kia tìm nhà chồng tốt hơn đi.” Nói xong vung khăn đứng dậy.

Tiết thị tức đến hai mắt choáng váng, cũng may Chu thị bên người bà ta cơ trí đem Tào phu nhân ngăn lại, an ủi nói: “Tào phu nhân, phu nhân nhà ta cũng là vì ái nữ mà sốt ruột, phu nhân đêm qua một đêm không ngủ, nhớ tới Tam cô nương nhà ta liền thương tâm rơi lệ, ngài nên khoan dung một chút.”

Tiết thị tỉnh táo lại, hít một hơi thật dài, Tả Thục Viện này nhất định phải gả vào Tào gia, nếu không ồn ào lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến những cô nương chưa lấy chồng còn lại trong Tả gia, Thục Tuệ của bà cũng không thể bị liên lụy như vậy.

Bà ta cố gắng nở nụ cười, ôn tồn nói: “Thật xin lỗi, là ta quá kích động, Tào phu nhânngồi xuống nói chuyện đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.