Không bị Nhậm Mộ quấy rầy một thời gian, Hạ Phong cũng không thấy được tốt hơn là mấy. Gần đến tết âm lịch, đạo diễn Hứa càng lúc càng điên cuồng, nguyên nhân một phần cũng do Hạ Phong tạo thành…
Có một lần quay phim đến chập mạch, Hạ Phong hỏi: Đạo diễn Hứa, có phải cuối năm ông vội đuổi theo tình nhân không mà lúc nào cũng chạy vội như vậy?
Trong khi đó, lão bà của đạo diễn Hứa đang ở bên cạnh. Cũng lúc ấy, Hạ Phong lỡ quên mất đạo diễn Hứa sợ vợ, quên mất lão bà của đạo diễn là sư tử Hà Đông…
Ngoại trừ tập trung vào quay phim, cơ hội trở lại với đường đua của cậu cũng gần hơn, chỉ là đối tượng sai rồi. Đường Cửu gia rất có kiên nhẫn, tìm cậu hết lần này đến lân khác, muốn cậu vào đội xe của mình. Mà Tam gia lại không có động tĩnh gì, tựa hồ không có ý định lôi kéo cậu vào.
Giới giải trí vẫn phong ba bão táp không ngừng, scandal của cậu với Vân Chi còn chưa hạ nhiệt thì tin đồn cậu với Ivy lại bay lên. Hiện tại cậu chính là người có nhiều tai tiếng nhất trong giới giải trí, tùy tiện mở một tờ báo giải trí ra cũng đều có tin tức liên quan đến cậu.
Vui vẻ nhất phải nói đến Bàng Tùng.
Từ lúc scandal lan ra, thư mời Hạ Phong càng ngày càng nhiều, tiếp không xuể. Nếu không tiếp được Bàng Tùng sẽ đưa cho nghệ nhân khác trong China Era Entertainment. Đây chính là minh chứng sống cho cái gọi lại một người đắc đạo gà chó lên trời.
***
Studio.
Ngồi trên ghế, Hạ Phong ngáp liền năm cái. Vì hình tượng của mình, cậu lấy tay che đi một chút.
“Tô Ôn, khi nào thì tôi mới có thể nghỉ ngơi một chút?” Cậu đã ba ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi, quầng mắt cũng chuẩn bị vòng đến trán.
Tô Ôn ngồi bên cạnh, nói: “Ngoại trừ đêm Giao thừa và Mùng Một, cậu đừng mơ đến chuyện được nghỉ.”
…Đây chính là giết người a.
“Thân là người đại diện của cậu, tôi phải hỏi một câu. Cậu và Ivy là chuyện gì? Còn mỹ nữ kia là chuyện gì?” Tên Thần Việt giờ đang gây sốt sình sịch, cơ hồ mỗi ngày đều có người gọi đến công ty hỏi người này là người như thế nào. Thân là người đại diện, Tô Ôn chẳng những quản lý lịch trình làm việc mà còn phải quản lý cả chuyện đời tư. Chỉ là việc riêng của anh cũng đầy ra rồi.
“Không phải là bạn bè bình thường thôi sao? Còn có chuyện gì nữa”.
“Bạn bè bình thường khác giới không phải là người mời ăn cơm rồi còn đưa về nhà”.
“…Dù sao tôi cũng phải tỏ ra ga lăng a”. Đều là con gái nhà người ta tự mình gọi điện thoại, thiếu chút nữa cũng thành mời cậu đi ăn, cậu cũng không thể không nhận a.
“Ga lăng của cậu bày ra nửa tháng cũng đủ rồi”.
Từ lúc ông chủ Nhậm không còn bám lấy Hạ Phong, lúc cậu không có việc gì đều hẹn với các cô, hôm nay là Ivy, hôm khác là Vân Chi, khiến cho paparazzi mỗi ngày đều đua xe cùng cậu, ngày nào cũng lo lắng sợ mạng nhỏ không còn. Vì sao mỗi ngày lại phải lo lắng như vậy?
Phải nói một đêm mấy phóng viên xui xẻo bị Tam gia đánh đến rơi mấy cái răng cửa, mặt mũi bầm dập. Hiện tại chỉ cần Hạ Phong đem xe đến Tả Tuyền Sơn thì sẽ không ai còn đến theo đuôi nữa.
Hạ Phong bị lời Tô Ôn làm nghẹn họng, bất quá điều này cũng khiến cậu nghĩ lại.
Vô luận là Vân Chi hay Ivy thì họ đều không có khả năng cùng cậu. Huống chi Vân Chi còn có Tống Thương theo đuổi. Mỗi lần gặp Vân Chi trở về Tống Thương nhất định sẽ xuất hiện, ngay khi Vân Chi xoay người thì anh ta lập tức trở mặt, lời nói châm chọc Hạ Phong là ‘con hát’ này nọ…
Không có Nhậm Mộ, không có Hàn Lăng, cuộc sống của cậu tựa hồ trở nên vô cùng đơn điệu.
Điện thoại vang lên, nhìn màn hình, Hạ Phong do dự mấy lần cuối cùng chạy vào WC tiếp.
“Chào Thiên vương tai tiếng, nghe được tiếng của anh mà không phải Ivy hay giọng cô gái nào có phải khiến em buồn không?” Đối phương nở nụ cười mờ ám khiến Hạ Phong có chút run rẩy.
Người dùng loại giọng này cũng chỉ có mình ông chủ Nhậm mà thôi.
“….Có việc nói mau, tôi rất bận”.
“Có việc, chuyện rất quan trọng”. Nhậm Mộ lập tức trở nên nghiêm trang, ngữ điệu cũng theo đó mà nghiêm túc lên.
Nghe Nhậm Mộ nói vậy, Hạ Phong tưởng chuyện quan trọng lập tức nghiêm trang nghe điện thoại. Có điều qua thật lâu vẫn không thấy Nhậm Mộ nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở đều đặn.
Kì quái cực kì, Hạ Phong cũng không cúp máy mà là tựa vào tường, lắng nghe âm thanh hô hấp của anh…
Một lát sau, nghe thấy ghi chép trường quay gọi mình, Hạ Phong giật mình tỉnh lại, nói vào điện thoại: “Nam tử hán đại trượng phu mà đến nói chuyện cũng lề mề–“
“Anh nhớ em”. Thanh âm của anh rất nhẹ.
Hạ Phong ngẩn người, thoáng chốc không biết đáp lại như thế nào.
“Như thế nào? Dọa đến em rồi?” Nhậm Mộ cười khan.
“….”
Giữa bộn bề công việc, Hạ Phong ngoại trừ quay phim cũng chỉ biết có quay phim. Thi thoảng cậu sẽ nghĩ đến Hàn Ảnh đế, nhưng hiện tại cậu lại nghĩ đến ông chủ Nhậm nhiều hơn. Không có cách nào khác, ông chủ Nhậm vô cùng nhiệt tình, mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại. Nếu Hạ Phong không nghe anh liền gửi tin nhắn. Hôm qua, Hạ Phong nhận được một tin nhắn: Có việc, anh về trễ hai ngày.
Hạ Phong lúc ấy nhìn thoáng qua, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp xóa đi.
Công việc vừa xong, Hạ Phong nhận được lời mời của Vân Chi. Cậu không cự tuyệt. Nhân dịp cơ hội này, cậu có thể nói rõ với cô. Trước chính là vì mình dễ dãi khiến Vân Chi ảo tưởng, cũng chọc đến Tống Thương.
Cũng đã đến lúc nói rõ.
Đến gian phòng Vân Chi đã đặt, Hạ Phong không nhịn được đánh giá bốn phía xung quanh. Trang hoàng theo phong cách Nhật Bản, không tính là xa hoa nhưng cũng tạo cảm giác ấm áp.
“Thần Việt, anh đến rồi”. Vừa thấy Hạ Phong đến, Vân Chi liền đứng lên, rất hưng phấn. Hạ Phong phát hiện cách ăn mặc của Vân Chi hôm nay không giống với bình thường. Không những trang điểm kĩ càng mà còn mặc lễ phục.
Không phải chỉ là ăn một bữa cơm sao? Có cần phải như vậy không?
Hạ Phong mỉm cười gật đầu với cô. Cậu ngồi xuống phía đối diện Vân Chi. Trên bàn toàn bộ là món ăn Nhật Bản, khác hẳn với món Trung Quốc. Quan trọng nhất là, không hợp khẩu vị của cậu.
Vân Chi cười: “Thần Việt, cảm ơn anh đến mừng sinh nhật với em”.
Hạ Phong ngơ ngác một chút. Sinh nhật Vân Chi mà cô chỉ mời mỗi một mình mình, điều này cũng đủ để chứng minh vị trí của mình trong lòng cô lớn đến mức nào.
“Em nên nói sớm cho anh, nếu vậy anh còn có thể kịp chuẩn bị quà”.
Vân Chi lắc đầu: “Anh đến chính là món quà tốt nhất đối với em”.
Hạ Phong chỉ cười cười.
Ăn xong bữa cơm, Vân Chi có chút bất an nhìn Hạ Phong, mấy lần mở miệng lại không nói nên lời. Hạ Phong cũng không phải đứa ngốc, loại ánh mắt này, cậu hiểu. Rất nhiều năm trước cũng có một người đàn ông nhìn cậu như thế. Bất an mang theo mong đợi, nhưng chính là như vậy, Hạ Phong triệt để rơi vào vòng nô lệ của người ấy…
Cậu chờ Vân Chi nói.
Vân Chi liếc mắt nhìn Hạ Phong, bỗng nhiên cúi đầu. Một lát sau, cô mới xấu hổ hỏi: “…..Thần Việt, anh…. Thích em sao?”
Hạ Phong không nghĩ trả lời vấn đề này. Đáp án mà cô mong đợi cậu không thể cho được. Nếu như là dạng thích như một người em gái với anh trai hay của fan với thần tượng thì cậu sẽ không keo kiệt chút nào. Nhưng thích giữa nam và nữ, cậu không thể….
Vân Chi chờ đợi trong đầu bất an không ngừng, hai bàn tay dưới bàn nắm chặt lại.
“Vân Chi, thực xin lỗi”. Hạ Phong nói rất nhỏ, nhưng Vân Chi nghe được tựa như sấm rền…
Trong phòng rất yên tĩnh.
“…Xin lỗi, khiến cho anh khó xử”. Vân Chi đột nhiên đứng lên, vội vàng đi ra ngoài… Kì thực, trước khi Hạ Phong đến cô cũng đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt. Nhưng đến lúc nghe chính miệng Hạ Phong nói, cô vẫn không chịu được…
Cô thích chàng trai tên là Thần Việt, không, là yêu. Từ đầu thích là vì chàng trai ấy tựa như chàng hoàng tử bạch mã trong mộng của cô. Trong giới giải trí, có lẽ kĩ thuật diễn của anh không phải là hoàn mỹ nhất, có lẽ cũng không phải hát hay nhất, nhưng cô vẫn cứ thích anh. Khi cùng anh tiếp xúc, tình cảm ái mộ dần trở nên sâu sắc hơn, từng chút từng chút một khiến cô hãm sâu vào.
Chạy ra khỏi cửa hàng, Vân Chi không nhịn được khóc nức nở…. nhìn đèn giao thông từ phía đối diện, cô cố gắng che miệng lại, rất nhanh sang đường.
“Vân Chi!” Đi ra khỏi cửa hàng, Hạ Phong thấy Vân Chi hoàn toàn không để ý đèn giao thông chuyển sang màu đỏ đã sang đường, dưới tình thế cấp bách liền hô to, chạy lên kéo người về. Cầm lấy cánh tay của cô, Hạ Phong rống to: “Em điên rồi!”
Thấy nước mắt cô không ngừng rơi xuống, Hạ Phong biết mình quá mức tức giận liền xin lỗi: “Thật xin lỗi, anh không nên quát em”.
Vân Chi ngẩng mặt lên, vẫn nghẹn ngào. Cầm lấy ống tay áo của Hạ Phong, cô cúi đầu xuống, nước mắt rơi lã chã hỏi: “….Là vì em không bằng cô ấy sao?”
Hạ Phong biết rõ ‘cô ấy’ là chỉ Ivy.
“Không phải”.
“Có thể nói cho em biết vì sao không thích em được không? Dù chỉ là một chút, một chút thôi em cũng thỏa mãn…” Tựa lên người Hạ Phong, Vân Chi khóc to…
Hạ Phong hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn sao trời. Cậu tự mình ôm Vân Chi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm cô, cũng là lần cuối cùng…
Thân thể Vân Chi chấn động, dựa vào người Hạ Phong.
Trên đường xe vẫn chạy như bay, đèn chuyển màu xanh rồi lại đỏ, rồi lại xanh…
“…Kì thực, anh không nên tốt với em như vậy, dịu dàng như thế… Không nên…. Em vẫn nghĩ, anh sẽ thích em, em vẫn luôn cho là như vậy…” Tựa vào bả vai Hạ Phong, cô thì thầm.
Bỗng nhiên, Vân Chi buông tay ra, lui về phía sau, ngẩng đầu nhìn Hạ Phong: “Cảm ơn anh, Thần Việt”. Nói xong, cô xoay người rời đi…
Dọc theo đường, cô đi thẳng về phía trước. Bên tai là tiếng còi xe chói tai, cái gì cô cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy… Lấy tay che miệng, nước mắt của cô không ngừng rơi xuống…
Mà Hạ Phong, nhìn cô càng ngày càng xa…
Hạ Phong không muốn làm cô tổn thương, nhưng nó lại trở thành sự thật.
Ngày hôm sau, studio xuất hiện một người, Tống Thương.
Tiến vào studio, anh không nói tìm ai, cũng không nói tại sao lại đến. Bất quá, vừa nhìn thấy Hạ Phong liền đấm cậu.
Lúc ấy, Hạ Phong đang quay phim, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì cả người bổ nhào xuống đất. Cả studio đều sững sờ.
Ngồi sau máy giám thị thấy toàn bộ quá trình, đạo diễn Hứa sửng sốt một chút, thấy Tống Thương còn muốn đánh người liền cầm loa rống lên: “Giữ chặt anh ta!”
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ. Vài người đàn ông xông đến, hợp lực đè Tống Thương.
Hạ Phong đứng lên, lau đi vết máu. Một đấm của Tống Thương rất mạnh, cảm giác như cả hàm mình đều rụng mất.
Vì sao Tống Thương đánh mình, Hạ Phong rất rõ ràng.
“Họ Thần kia, với mày Vân Chi là cái gì? Món đồ chơi hay sủng vật? Thích thì nghịch mà không thích thì vứt?” Hai mắt Tống Thương tức giận, hận không thể đem cậu xé nát.
Hạ Phong nhìn anh ta, đem ánh mắt nhìn về phía những người đang giữ Tống Thương: “Buông anh ta ra”. Tống Thương nếu muốn đánh tiếp, cậu sẽ chấp nhận.
Ba người giữ Tống Thương sửng sốt nhìn nhau, rất ăn ý buông tay. Tất cả đều cho rằng Tống Thương sẽ đánh Hạ Phong tiếp, nhưng không có.
Hạ Phong chờ anh.
Toàn bộ nhân viên đều vây quanh giúp đỡ Hạ Phong. Tô Ôn vốn ngồi trên ghế cũng đi tới, cầm điện thoại chuẩn bị bá cảnh sát.
“Tiểu Trần, báo cảnh sát”. Đạo diễn Hứa hô một tiếng, trợ lý lập tức lấy điện thoại gọi 110.
Tống Thương phẫn hận nhìn Hạ Phong: “Thần Việt, mày sẽ phải trả giá vì chuyện này”. Ném xuống câu này, anh rời studio.
“Còn nhìn cái gì?! Nên làm việc gì thì đi mà làm!” Đạo diễn Hứa rống lên một câu, ai nấy đều nghe lời giải tán.
Tô Ôn nhìn Hạ Phong, chuẩn bị làm việc đầu tiên mà một người đại diện phải làm: Giáo huấn cậu, nhưng đạo diễn Hứa nhanh hơn một bước.
“Thần Việt, cậu cho đây là nhà của cậu để mà giải quyết việc tư hả?” Đạo diễn Hứa một tay chống nạnh, một tay cầm loa: “Đây là studio, studio! Tôi xin cậu đừng có đem những chuyện không có liên quan đến đây giải quyết, ảnh hưởng đến nhân viên của tôi, tiến độ quay phim của tôi. Nếu để tôi nhìn thấy lần nữa thì cũng đừng có trách”. Nhìn vết bầm trên mặt Hạ Phong, có chút máu đọng liền thở dài một hơi: “Trước nghỉ ngơi đi, một lát quay tiếp”.
Hạ Phong không nói tiếng nào, yên lặng đi vào phòng hóa trang. Vừa ngồi lên ghế, Tô Ôn liền đẩy cửa đi vào. Nhìn anh Hạ Phong cũng đủ biết anh muốn làm gì.
Tô Ôn tựa vào bàn trang điểm, khoanh tay nhìn chằm chằm Hạ Phong.
Tựa lưng vào ghế ngồi, Hạ Phong dạng chân, “Có gì thì cứ nói đi”.
“Không có hứng thú cũng đừng đi trêu chọc, miễn phải mấy phiền toái không cần thiết. Tô Ôn biết rõ người này hoàn toàn không có hứng thú với hai cô gái kia, đều đặn hẹn gặp hai người, thuần túy chính là không đành lòng cự tuyệt. “Còn có, Ivy cậu tính toán làm như thế nào?”
“Nói rõ”.
“Rất tốt”.
Tô Ôn đi ra, Hạ Phong lôi điện thoại ra nhìn màn hình.
***
Kết thúc công việc, Hạ Phong lái xe lên Tả Tuyền Sơn. Vừa gặp có người đang tập đua, cậu cũng chạy tới góp vui. Đến quá nửa đêm đám người mới tản đi.
Ngậm điếu thuốc, Hạ Phong ngắm thành thị về đêm.
Điện thoại vang lên. Là Nhậm Mộ gọi tới. Hạ Phong cho là Nhậm Mộ lại trêu chọc mình nên không nhận. Thẳng đến lúc gọi bảy tám lần cậu mới chậm rãi nghe máy, không khách khí nói: “Có việc gì thì nói mau”.
Nhưng đầu kia Nhậm Mộ không có phản ứng. Một lát sau, anh mới đáp lời. Nghe tiếng Nhậm Mộ, Hạ Phong cảm thấy có chút không bình thường, có điều không biết là ở chỗ nào.
“Em đang ở đâu?” Nhậm Mộ hỏi.
“Tả Tuyền Sơn”.
“Không cần rời đi”.
“Tôi chuẩn bị–” Hạ Phong còn chưa nói xong Nhậm Mộ liền cúp máy, Nhìn điện thoại, Hạ Phong trợn mắt. Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, giờ là lúc nên về ngủ.
Chưa đến năm phút đồng hồ, Hạ Phong đã nghe thấy tiếng động cơ đặt biệt chỉ riêng xe của Nhậm Mộ có.
Hạ Phong ngồi trên đầu xe, ngón tay gõ gõ trên đùi, tính toán mất bao nhiêu lâu Nhậm Mộ sẽ đến đây. Không đến một phút, chiếc SLS của Nhậm Mộ đã dừng trước mặt cậu, kéo theo một trận gió.
Không đến ba giây, SLS chậm lại rồi tiếng động cơ dừng hẳn.
Nhậm Mộ vừa xuống xe, Hạ Phông không nhịn được cười hỏi: “Ông chủ Nhậm, tia cực tím vào ban đêm cũng không mạnh đến vậy a?” Đêm tối như mực mà Nhậm Mộ vẫn đeo kính râm, cậu cảm thấy kì quái vô cùng.
Thứ nhất, Nhậm Mộ cũng không phải đại minh tinh gì; Thứ hai, đây là Tả Tuyền Sơn, lúc này ngoại trừ ma quỷ ra cũng chẳng có người đến.
Không ngờ, Nhậm Mộ ôm lấy cậu.
Hạ Phong vô ý thức đẩy ra!
“Để cho anh ôm một lúc, chỉ một lát thôi”. Nhậm Mộ tựa đầu vào cổ cậu, hai cánh tay cứng như thép ôm chặt lấy cậu.
Râu ria mới mọc đâm vào tai Hạ Phong khiến cậu có chút ngứa ngáy. Bất quá, giờ khắc này, Hạ Phong biết rõ người đàn ông đang ôm cậu thật sự không được bình thường.
Nhậm Mộ là người sạch sẽ. Anh rất ít khi để râu, dù là vừa dài ra một chút anh cũng sẽ cạo sạch sẽ không để sót lại chút nào. Hạ Phong đoán anh hẳn đã vài ngày không cạo râu.
Việc gì khiến cho anh ta vài ngày không cạo râu?
Hạ Phong vẫn ngồi trên đầu xe, nhưng điếu thuốc ngậm trong miệng đã cháy gần hết.
Gió đêm thổi đến, có chút lạnh.
Hai người đàn ông ôm nhau như vậy khiến Hạ Phong cảm thấy hơi nóng.
“Cám ơn”. Nhậm Mộ buông cậu ra, ngồi bên cạnh.
Hạ Phong rất thân thiện mà trả lời: “Không cần khách khí”. Vứt điếu thuốc đi, cậu châm một điếu khác. Vừa ngậm vào miệng, Nhậm Mộ liền cướp lấy.
Hạ Phong thấy anh trong tình cảnh này cũng không so đo, lại châm một điếu khác. Cậu còn chưa hút xong Nhậm Mộ đã hút điếu thứ hai, một lát sau lại hút điếu thứ ba…
Kết quả, cả bao thuốc của Hạ Phong đều bị anh đốt hết.
Hạ Phong càng cảm thấy Nhậm Mộ không đúng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nhậm Mộ đem tàn thuốc cuối cùng bắn ra, sau đó cúi xuống. Ngẩng đầu lên, vỗ vỗ bả vai Hạ Phong, nói: “Thi đấu với anh vài vòng đi”.
Hạ Phong không trả lời mà nhanh tay lấy kính râm của anh xuống.
?
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhậm Mộ, cậu ngơ ngác một lúc. Hơn nửa tháng trước vẫn còn vui vẻ mà giờ hai mắt đầy tơ máu, hốc mắt trũng xuống thật sâu, cằm vốn không có bao nhiêu thịt giờ càng thêm gầy giơ xương.
Hạ Phong không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Nhậm Mộ không muốn nói cậu đành phải tận dụng phân tình cảm anh em trước đây… hẳn là xem như tình cảm anh em a.
“Anh hiện giờ như thế này mà đòi đua xe? Đến lúc chết thì tôi phải nói với cha anh như thế nào”. Hạ Phong đứng lên, bắt lấy cổ áo Nhậm Mộ, lôi anh vào xe SLS. “Chạy về ngủ đi”.
“Đừng, ở cùng anh một lát”.
Hạ Phong vỗ vỗ đầu: “Tôi sẽ làm người tốt một lát, đưa anh trở về”.
Hạ Phong lái xe SLS, mà Nhậm Mộ ngồi ở vị trí phó lái, không nói tiếng nào. Cảnh đêm hiện lên bên ngoài cửa sổ, gió đêm thổi vào bị cửa ngăn lại.
“Hai ngày trước, mẹ anh qua đời”
Hạ Phong giật mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Nhìn Nhậm Mộ tựa người vào ghế như đang ngủ, cậu không biết phải nói thế nào cho phù hợp.
Cậu vốn là cô nhi, không hiểu được cảm giác người thân qua đời. Có lẽ là rất khổ sở, tựa như lúc trước Hàn Lăng rời khỏi cậu.
Đời trước, hiểu biết của Hạ Phong đối với Nhậm Mộ cơ hồ là bằng không, ngoại trừ biết anh gọi là Nhậm Mộ ra thì cũng không còn gì nữa. Ngay đêm nay, người đàn ông này nói hết thảy với cậu.
Nhậm Mộ là con riêng, đây là nguyên nhân anh họ Nhậm chứ không phải họ Trầm. Lúc Nhậm Mộ 10 tuổi, mẹ cậu cưới một người gốc hoa, cậu đi theo mẹ mình. Khi 15 tuổi, Trầm Chương đưa cậu về Trầm gia, đồng thời cũng bồi dưỡng cậu thành người thừa kế.
Tuổi trẻ của Nhậm Mộ rất giống với Thần Việt, từ một người an phận thủ thường dần trở thành bad boy: Khiến cha tức giận, thích nam giới, thích lấy siêu xe chạy loạn khắp nơi….
Cậu chuyện vẫn còn tiếp diễn, khi ở chỗ Tam gia Nhậm Mộ quen biết Hạ Phong…