Gian tình bại lộ.
Hạ Phong chỉ có thể nói: Đều là do chính mình tạo nghiệt. Nếu cậu không hét lớn, nếu Nhậm Mộ không có ở phòng họp, mối tình đồng tính luyến ái không thể công khai này vẫn sẽ yên ổn mà tiếp diễn trong bóng tối…. (Thấy chưa, Hạ Phong thừa nhận rồi đấy *cười man rợ*)
Ngày đấy, ngoại trừ hai ông chủ đã lui về hậu trường thì tất cả các cán bộ cao tầng của China Era Entertainment đều có mặt… (Là cha của Tào Tuấn – Tào Bình và của Nhậm Mộ — Trầm Chương)
Hạ Phong ngồi trên ghế xoay, hai chân khoát lên nhau một cách thoải mái. Ngồi dài người trong văn phòng giám đốc 45 phút sau, Bàng Tùng vẫn không hé ra câu nào khiến cậu có chút đứng ngồi không yên.
Nhìn hai tay Bàng Tùng lướt trên bàn phím máy tính, Hạ Phong ngáp dài.
Vốn dĩ lúc này cậu nên ở studio nhưng Bàng Tùng lại gọi vào công ty nói là thương lượng bộ phim tiếp theo. Phim ảnh cái gì chứ? Thuần túy chỉ là lấy cớ.
Bàng Tùng cuối cùng cũng quét mắt nhìn cậu: “Nói đi”.
Hạ Phong trợn tròn mắt: “Nói cái gì?”
“Gian tình , hoặc là nói cậu và Nhậm Mộ khi nào thì cấu kết với nhau?” Bàng Tùng tựa lưng vào ghế ngồi, bỏ mắt kính xuống nhìn Hạ Phong một cách không tin tưởng. Điều này cũng không thể trách anh, bình thường hai người tựa như là kẻ thù, đến người thông minh như giám đốc là anh cũng không nghĩ đến cái chuyện kia… (nói thẳng ra thì anh tự sướng đi =]])
Nếu không phải nghe tiếng rống từ điện thoại Nhậm Mộ truyền đến cộng thêm bộ dáng khẩn trương của Nhậm Mộ lúc cứu người, Bàng Tùng thật sự không tưởng tượng được hai kẻ thù này cuối cùng lại có loại quan hệ ấy…
Hạ Phong nghĩ nghĩ, trong lúc nhất thời không biết phải bắt đầu nói từ chỗ nào. Hẳn là bắt đầu từ đêm 14 tháng 2 đi…
“Nói thật, vì sao quan hệ của cậu với Nhậm Mộ lại tốt hơn? Đã thế còn hết tiểu thư Vivian đến người mẫu Ivy, cậu là đang nghĩ cái gì? Còn có, việc này để cha của Nhậm Mộ biết thì cậu khó giữ được da mình đấy!”
“….” Hạ Phong nhìn anh, không còn lời gì để nói. Nói thật, cậu và Nhậm Mộ sống với nhau cũng tốt lắm, nhưng là không nghĩ tới Trầm Chương…
“Hiện tại, quan hệ của cậu với Nhậm Mộ đã tốt hơn, xem ra tiền đồ của cậu cũng không cần chủ tịch của chúng ta nữa. Từ nay về sau, giám đốc tôi cũng không trông cậy vào cậu, chỉ hy vọng lúc hai ông chủ đánh nhau lão đại cậu đứng ở giữa hộ tôi, đừng có chen chân vào. Nói thật ra, chủ tịch xem trọng cậu là vậy thế sao lại đứng về phía Nhậm Mộ hả?”
Hạ Phong không trả lời mà hỏi: “Giám đốc Bàng, sao tôi nghe thế nào cũng thấy tôi giống tên phản đồ vậy?”
Bàng Tùng nhún vai.
Ông chủ và nhân viên có quan hệ, nhân viên cao tầng rất có ăn ý mà mở một con mắt nhắm một con mắt. Chỉ có điều từ lúc đó trở đi, mỗi lần nhìn Hạ Phong, thần sắc của họ khiến Hạ Phong luôn có cảm giác mình phạm phải tội lỗi tày đình nào đó…
Bất kể thế nào, phim vẫn phải quay.
Hạ Phong ngồi trên ghế ngáp liên tục. Vì một cảnh quay bé tin hin mà cậu bị đạo diễn Hứa tra tân suốt hai ngày liên tục, nếu cứ tiếp tục như thế chẳng mấy chốc mà cậu chết vì kiệt sức.
Mấy ngày nay Nhậm Mộ tựa như ruồi bọ vo ve quanh cậu bay tới bay tui. Không nghe điện thoại anh liền đến thẳng Thần gia chờ hoặc đến studio chờ cậu kết thúc công việc…
“Phỏng chừng cuối tháng sau [Tù đồ] quay xong, cậu sẽ có khoảng bốn đến năm ngày nghỉ, sau đó sẽ quay [Thâu thiên kế hoạch] luôn.”
“Bốn đến năm ngày?” Hạ Phong kinh ngạc nhìn Tô Ôn. Khuya hôm qua ông chủ Nhậm nói sẽ cùng cậu đi Châu Phi… Nếu thật là bốn đến năm ngày trừ phi dính lấy máy bay không rời, bằng không muốn du lịch Châu Phi kiểu gì cũng phải mất đến một tháng là ít…
Hạ Phong chưa đi Châu Phi bao giờ, còn Châu Âu và Mỹ thì đã đi cùng Hàn Lăng hai lần.
“Như thế nào? Có ý kiến?” Tô Ôn liếc mắt nhìn cậu.
“…Không có”.
Chuyến du lịch Châu Âu cư như thế mà bị hoãn lại, Hạ Phong cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm. Vì kế hoạch này mà Nhậm Mộ đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, đi chơi ở đâu, chơ như thế nào đều đã tính toán cụ thể, chỉ chờ cậu…
Ngồi một lát, Hạ Phong duỗi thắt lưng, chuẩn bị diễn cùng Hàn Lăng. Từ sau sự kiện thang máy, Hạ Phong cảm giác Hàn Lăng không còn lạnh lùng với cậu như trước, tối thiểu không nhìn cậu như nhìn sinh vật ghê tởm nảo đó…
Hạ Phong đoán nguyên nhân là do mình cho anh ra ngoài trước, bằng không thì còn nguyên nhân nào nữa? Nghĩ đến chuyện lần đấy, cậu cũng không rõ Hàn Lăng có phải đã đoán được mình và Nhậm Mộ có quan hệ với nhau hay không…
Anh hẳn là nên biết a? Ngày hôm đó Nhậm Mộ thể hiện rõ ràng, không biết mới là lạ… Hạ Phong nhìn qua Hàn Lăng, lại phát hiện anh đang nhìn mình…
May mắn hai ngày nay Lý Khả Nhạc không tới studio, bằng không anh ta lại khẳng định cậu đang làm gì đó với nghệ sĩ của mình. Hạ Phong còn chưa kịp rời đi thì một ‘đám’ gì đó tiến đến, giọng nữ giới thiếu chút nữa làm cậu muốn hỏng màng nhĩ: “Thần Việt!!!!”
Nhìn vào, Hạ Phong mới phát hiện hóa ra là một nữ sinh, mặc một bộ đồ màu trắng, hai mắt rạng ngời, vô cùng kích động.
“Anh Thần Việt, em là Hứa Nhã, là fan siêu trung thành của anh! Anh có thể kí tên cho em được không!!!”
Hạ Phong còn chưa kịp nói, bút và vở đã được nhét vào trong tay. Nhìn nữ sinh với ánh mắt trông mong cầu khẩn, cảm thấy không có lý do để cự tuyệt, huống chi là fan của mình. Vì vậy liền kí tên.
Hứa Nhã hưng phấn cầm quyển vở có chữ kí của Hạ Phong ngắm nghía. Ngay tại lúc Hạ Phong cho là đã xong rồi chuẩn bị rời đi thì nữ sinh lại nói tiếp.
“Bạn học của em đều vô cùng vô cùng thích anh… Anh có thể kí thêm cho vài người nữa được không?” Nói xong cô liền lôi một đống đồ từ trong balô ra.
Hạ Phong vừa thấy không còn gì để nói. Tất cả đều là sổ tay và hình của cậu…
Lúc này, Tô Ôn ghé vào tai cậu nói thầm: “Nhỏ là cháu gái của đạo diễn Hứa, giúp nhỏ a”.
Hạ Phong rất muốn nói với anh: Tôi còn là em trai của một trong số những người đầu tư của phim này a…
“Đây!” Hứa Nhã đem bút vở vào trong tay cậu, đôi mắt đầy trông chờ.
Hạ Phong đành phải ngồi xuống ghế ngoan ngoãn kí tên. Kí xong mười cái, cậu liền đổi tay. Không phải là cậu thuận tay trái, chỉ ngẫu nhiên dùng tay trái ghi vài chữ…
Mà Hàn Lăng cách đó không xa thần sắc đầy sửng sốt.
Thật vất vả mới kí xong, Hạ Phong lại bị Hứa Nhã quấy lấy, đòi chụp hình lưu niệm. Vì chuyện của Vân Chi lần trước, Hạ Phong cũng rất ít cùng người chụp ảnh… bởi vậy cậu lập tức cự tuyệt.
Nhưng Hứa Nhã sống chết lôi kéo cậu, nói cái gì cũng không chịu buông… Có vài nhân viên đến muốn giúp Hạ Phong nhưng Hứa Hoa trừng mắt nhìn liền không còn ai dám giúp nữa….
Hạ Phong không thoát được đành phải chụp vài kiểu, không dám chụp quá nhiều ảnh thân mật…
Chụp xong, Hạ Phong tựa như chạy nạn, sợ lại bị Hứa Nhã dính vào. Trợ lý đạo diễn Tiểu Trần bề bộn đi đến, Hạ Phong không kịp thấy nên hai người đụng vào nhau… Xui xẻo là trên tay Tiểu Trần cầm cốc cà phê của đạo diễn Hứa, tất cả đều đổ lên người Hạ Phong…
Hạ Phong nhảy dựng lên, mở miệng: “Fu-” còn chưa kịp nói xong fuck đã tự động ngậm miệng lại… Ánh mắt lạnh như băng của Tô Ôn bắn tới khiến cậu không khỏi xoay mặt sang hướng khác…
Làm minh tinh chính là khổ chỗ này, lúc nào cũng phải cẩn thận ngôn từ.
Bị cà phê dội vào người, Hạ Phong đành phải đi vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo tù khác, thuận tiện kiểm tra xem có bị phỏng hay không.
Hàn Lăng thấy Hạ Phong vào phòng thay đồ cho rằng cậu không quay phim cùng mình nên ngồi trở lại vị trí, chờ.
“…Umm…” Hứa Nhã cầm một đống lớn giấy vở bay đến trước mặt Hàn Lăng. Khó có cơ hội gặp được nhiều minh tinh như vậy, đương nhiên phải vơ vét được càng nhiều chữ kí càng tốt…
Hàn Lăng biết rõ Hứa Nhã muốn làm gì cũng rất thoải mái đáp ứng. Hứa Nhã cầm vở, muốn tìm một chỗ trống không có chữ kí nhưng không còn.
“….Uhmm…”
“Không sao”. Hàn Lăng cười, cầm lấy vở chuẩn bị kí lên. Ngòi bút còn chưa chạm đến tay anh liền run lên, bút rơi xuống mặt đất.
Điều này sao có thể? Nhìn bút tích trên vở, Hàn Lăng sửng sốt, hai mắt dán vào tên: Thần Việt…
Trên đời này, không có ai so với anh hiểu biết hơn về Hạ Phong, không có ai. Từ sau khi Hạ Phong chết, hồi ức về hai người không phai nhạt theo thời gian mà càng ngày càng khắc sâu… Người kia cho tới giờ đều rất lười, không muốn viết, dù có là sinh nhật của anh cũng lười viết thiệp, nói gì đến khi đã nằm trong đất sâu…
Hạ Phong đã chết…
Hạ Phong, Hạ Phong…
Hàn Lăng rũ mí mắt, trong đầu nhắc nhở chính mình sự thực tàn khốc này. Nhưng bút tích trong vở kia lại thuộc về người ấy, của người ấy…
“Anh Hàn Lăng, anh làm sao vậy?” Hứa Nhã nhặt bút lên, nhìn Hàn Lăng, trong nội tâm là ngàn vạn dấu chấm hỏi.
Hàn Lăng ngẩng đầu mỉm cười: “Không sao”. Sau đó nhận bút từ Hứa Nhã kí tên.
Hứa Nhã vô cùng vui vẻ, cũng không quên nhờ anh kí thêm vài cái.
Hàn Lăng gật đầu, sau đó tiếp tục lưu lại bút tích của mình trên từng quyển vở. Hứa Nhã đem vở đã được kí xong cho vào balo, vừa nói mình đã xem những phim điện ảnh, phim truyền hình nào của anh… Hàn Lăng một chữ cũng không nghe thấy, tựa như người mất hồn, bút trên tay vẫn không ngừng chuyển động nhưng tầm mắt vẫn rơi vào hai chữ “Thần Việt”….
Kí xong, Hàn Lăng liếc nhìn Hứa Nhã, nhanh tay đem một quyển vở giấu đi không để cho Hứa Nhã biết.
Hai mắt Hàn Lăng trống rống. Trên quyển vở nổi bật lên một chữ kí…
Trong đầu như được chiếu một thước phim điện ảnh, mở đầu là lúc cậu và Hạ Phong quen nhau kết thúc là thời điểm anh nghe được tin Hạ Phong bị tai nạn ô tô. Trong thước phim ấy, từng phân đoạn, từng chi tiết vụn vặt, tất cả đều mang theo thống khổ không bao giờ có thể quay đầu lại…
Đóng phim số một Hạ Phong số hai, đây là lời mà anh đã từng nói, cả đời này anh đều không thể quên được. Nhưng từ sau khi Hạ Phong chết, anh bắt đầu hối hận, cái gì mà đóng phim số một, tất cả đều là giả. Không có Hạ Phong, anh chiếm lấy danh hiệu ảnh đế làm gì? Vào buổi tối trở thành ảnh đế, anh chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, hai tay cầm lấy ảnh chụp của Hạ Phong, sau đó yên lặng rơi nước mắt…
Có lẽ, trước khi Hạ Phong bị tai nạn, anh nên dũng cảm hơn, nói mình không muốn rời khỏi cậu, muốn chung sống với cậu…
“Hàn Lăng, bắt đầu thôi”.
Hàn Lăng vừa nghe, thân thể tựa như có phản xạ có điều kiện, cả người đứng lên. Vở rơi xuống mặt đất, lập tức anh vội vàng nhặt lên.
Hạ Phong nhìn anh, cho là anh bị làm sau. Tầm mắt rơi vào quyển vở Hàn Lăng cầm chặt trong tay khiến Hạ Phong có chút nghi ngờ: Chẳng phải là quyển vở của nữ sinh kia sao? Sao lại có trên tay của Hàn Lăng? Lại còn cầm chặt như vậy?
Hàn Lăng thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình, cũng biết cậu đang nhìn gì.
“…Chuẩn bị diễn thôi”
Hạ Phong gật đầu, cũng bỏ chuyện đấy ra sau đầu.
Hôm nay, Hàn Lăng tựa như bị quỷ nhập, mãi không diễn được khiến đạo diễn Hứa không ngừng nổi bão, phóng hỏa. Rốt cục cũng nhịn được đến lúc xong việc.
Hạ Phong vỗ vỗ vai, chuẩn bị rời đi. Nhậm Mộ đang ở bên ngoài chờ cậu, nói là muốn đón cậu đi một chỗ.
Điện thoại vang lên.
“Xong việc rồi, đang chuẩn bị ra ngoài”. Hạ Phong dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, chỉnh lại cổ áo của mình. Không ngờ vừa ra khỏi cửa studio lại bị người đụng vào khiến điện thoại rơi xuống.
Người đụng vào cậu là Hàn Lăng.
“Xin lỗi”. Hàn Lăng xin lỗi xong liền vội vàng chạy vào studio.
Hạ Phong nhìn bóng lưng của anh nói: “Không sao”. Bị tình nhân cũ đụng thêm vài cái cũng không sao…
Hạ Phong xoay người lại đã thấy Nhậm Mộ từ xa nhìn cậu. Cậu cầm điện thoại lên nói: “Ngoài ý muốn”.
Cách vài trăm mét, Nhậm Mộ nói nhàn nhạt: “Anh tin đây là ngoài ý muốn, nhưng anh không thích màn diễn ra sau đó”.
Hạ Phong thầm thở dài một hơi: “Tối hôm qua ngủ không tốt mỏi cổ cho nên thỉnh thoảng phải xoay cổ lại”.
“Không sao, đêm nay anh sẽ giúp em”. Nhậm Mộ vừa nói vừa hướng về phía studio.
“….”
Dựa người vào Hạ Phong, Nhậm Mộ không chút khách khí nhéo hông cậu một cái, sau đó nâng cằm của cậu lên đối diện mình: “Đừng ăn trong chén nhìn trong nồi, đây không phải là phẩm chất tốt”.
Hạ Phong gạt tay Nhậm Mộ, có ý nói: “Đúng là không phải phẩm chất tốt. Bất quá nếu tôi quăng anh tìm anh ta cũng không liên quan gì đến phẩm chất cả”.
“Anh sẽ giết anh ta”. Nhậm Mộ nhìn cậu chăm chú.
“…” Hạ phong không còn lời nào để nói. Nếu mình thực sự làm vậy Nhậm Mộ sẽ không ngốc đến độ giết chết họ Hàn nhưng chắc chắn sẽ chỉnh anh ta tới chết, tỉ như không cho Hàn Lăng quay phim, hoặc là khiến Hàn Lăng kiệt sức đến chết trong studio… Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt này của ông chủ Nhậm, Hạ phong nói: “Tôi chỉ là nói đùa thôi.” Bạn đang ?
Nhậm Mộ hỏi lại: “Thật không?”
Hai người vì tránh khỏi tình nghi liền một trước một sau rời studio. Hạ phong phía trước, ông chủ Nhậm ở phía sau.
Nhậm Mộ thấy Hạ phong dần dần đi xa, liền dừng bước xoay người vào studio.
Đứng trước ông chủ Nhậm, Hàn Lăng có vẻ yếu thế.
Cái này cũng khó trách, dù sao Nhậm Mộ cũng xuất thân từ quân nhân khí chất hẳn mạnh mẽ hơn người thường, hơn nữa đối mặt với tình địch không thể không xuất ra mười phần khí thế.
Hàn Lăng thấy Nhậm Mộ chặn đường mình, cũng không tính toán vòng đi mà đứng chờ. Kì thực, một màn vừa rồi anh nhìn thấy toàn bộ. Vì không muốn quấy raayd hai người mà anh quyết định lui lại chờ hai người rời đi mới đi. Vốn đã lên xe nhưng nửa đường quay lại là vì quyển vở kia. Anh cẩn thận đem quyển vở ra sau, giống như sợ Nhậm Mộ nhìn thấy.
“Có việc gì thế?” Hàn lăng giật giật môi, “ông chủ Nhậm”.
“Không có việc gì quan trọng,” Nhậm Mộ cười nhã nhặn. “Chỉ là thời gian tới tôi muốn đầu tư một bộ phim, vừa vặn thiếu một nam diễn viên, anh có hứng thú chứ?”
Ông chủ tự mình tìm tới cửa, anh không nên cự tuyệt. Nhưng anh không thích người trước mắt, tựa như người này cũng không thích mình vậy: “Cảm ơn ý tốt của ông chủ Nhậm, nhưng tôi còn đang quay hai bộ phim bận rộn không dứt được”.
“Thật không? Tôi sẽ không quấy rầy nữa”. Nhậm Mộ cười cười liền rút lui.
Nhìn bóng lưng Nhậm Mộ, Hàn Lăng căn môi. Kì thực anh và Nhậm Mộ không có gì để động chạm với nhau, anh ta là ông chủ, mà anh là nhân viên, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng. Có thể nguyên nhân anh không thích Nhậm Mộ là bởi vì Hạ Phong.
Trước khi Nhậm Mộ dùng thân phận con trai Trầm Chương, Hàn Lăng cũng từng gặp Nhậm Mộ vài lần, khi đó Hạ phong vẫn còn sống. Hạ phong nói với anh, đây là anh em tốt cũng là đối thủ của cậu, nhưng anh chỉ tin một nửa. Ánh mắt của Nhậm Mộ mỗi lần nhìn Hạ phong đều khiến anh không thoải mái, là sự chán ghét phát ra từ nội tâm.
Hàn Lăng nhớ rõ, vào lễ Giáng sinh bốn năm trước, anh gặp Nhậm Mộ trong nhà xác. Đều là tới gặp Hạ phong lần cuối nhưng ánh mắt bi thương của Nhậm Mộ lúc ấy, giống như người chết không phải anh em tốt của mình mà là tình nhân…
Hiện tại, anh biết rõ nguyên nhân: Nhậm Mộ là gay, thích Hạ phong….
Nhưng người thắng lại là Hàn Lăng. Đến khi chết Hạ phong vẫn không biết Nhậm Mộ thích mình, đối với Hàn Lăng mà nói, đây chính là một loại thắng lợi… Hạ phong là của anh, dù cho Hạ phong đã chết đi chăng nữa.
Nhậm Mộ ngồi vào trong xe liền lọt vào vòng thẩm vấn của Hạ phong.
“Anh chạy đến nói gì với anh ta?”
Nhậm Mộ cười quỷ dị: “Anh đi lôi kéo anh ta, anh ta nói không cần làm vậy”. Bàn tay khoát lên bả vai Hạ phong, Nhậm Mộ nói: “Em cũng biết đấy, anh là ông chủ chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa thôi, không có mấy người chịu nghe lệnh anh. Nếu đem được đại tướng dưới trướng của Tào Tuấn, anh mới là ông chủ chân chính”. Lời này, ba phần là thật mà bảy phần là giả. Nói lôi kéo Hàn Lăng, chính là nghĩ muốn Hàn Lăng không ở trước mặt người của anh mà thôi…
“….” Hạ phong liếc nhìn Nhậm Mộ.
“Bất quá, hiện tại em là người của anh, cũng không thể giúp đỡ Tào Tuấn a? Đúng không nào?” Nhậm Mộ vừa nói vừa giở trò…
Rất nhanh đã khơi mào được dục vọng của Hạ phong, hai tay không ngừng ve vuốt, bận rộn vô cùng.
Phương diện kia của Nhậm Mộ mạnh mẽ vô cùng, khiến cho Hạ phong không thể không hoài nghi anh có phải là kiếp trước làm một lão xử nam nên đời này mới cơ khát quá độ như vậy. Ghìm lại tay của Nhậm Mộ, Hạ phong nói: “Anh cho tôi là cái gì? Là trò đùa của anh và Tào Tuấn sao?”
“Sao anh dám nghĩ vậy?” Nhậm Mộ ôm lấy cậu, “Em chính là Thần gia Tam thiếu gia, sao anh dám sai sự em? Hơn nữa, anh còn hận không thể đem em cung phụng như thần phật, sao cam lòng để em bán mạng cho anh chứ?”
“Bỏ đi.”
“Đêm nay đi nhà anh nhá”. Nhậm Mộ dụ dỗ.
Hạ phong đẩy Nhậm Mộ ra: “Ngày mai tôi còn muốn quay phim, không rảnh”.
“Không rảnh? Đi, không rảnh cũng phải đi! Sáng mai anh xin phép đạo diễn Hứa, em có thể nghỉ”.
Nghe tên đạo diễn Hứa, Hạ phong ngược lại nhớ đến chuyện Tô Ôn nói với mình, chỉ có vài ngày nghỉ. Nói cách khác không thể cùng Nhậm Mộ đi du lịch nước ngoài.
Nhậm Mộ nghe xong rất bất mãn nhưng không nói gì.
Hai người đua mấy vòng, Hạ phong ngáp không ngừng, mí mắt gần như muốn sụp xuống. Nhậm Mộ thấy vậy đành đưa cậu trở về.
Nhậm Mộ cười khẽ, vuốt mái tóc của cậu. Anh ôm Thần gia Tam thiếu gia về Thần gia, chẳng những đổi lấy ánh mắt mờ ám của đám người giúp việc mà còn phải chịu đựng ánh mắt đầy áp lực của Thần Nhung để lên phòng của Thần Việt…
Đêm nay, là đêm không ngủ.