Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 53: Chương 53: Hàn Lăng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, buông tay ra. —




Sự kiện đấu súng rất nhanh điều tra được tin tức.

Người sai khiến đằng sau cũng đã tìm ra được, chính là thủ hạ của lão đại Thần Hi giết. Thế nhưng sau một phen thẩm vấn, Thần Hi vẫn không có biện pháp tìm được đứa con của lão đại kia, vì vậy đành phải khép chuyện này lại.

Hạ Phong trở về studio không ngừng bận bịu quay tiếp để bù lại mấy ngày nghỉ. Vì an toàn, Thần Hi phái hai người bảo hộ cậu, chỉ sợ cậu xảy ra sự cố.

Trận thi đấu nửa năm bị hoãn lại. Nghe nói, đêm Hạ Phong bị ám sát, Tả Tuyền Sơn cũng xảy ra đấu súng, rất rõ ràng là hướng về phía Hạ Phong.

Sự kiện đấu súng bị người che đậy, không biết là vì sao.

[Tù đồ] sắp đóng máy.

Phân đoạn cuối cùng chính là cảnh Lục Thời truy giết Lương Tiềm vượt ngục. Trước đó, Lục Thời và Lương Tiềm đều có một đoạn độc diễn bày tỏ nội tâm mình, kể lại tâm trạng hai diễn viên chính từ khi gặp nhau lần đầu cho đến ba năm dài làm bằng hữu với nhau, có thể nói, đây là phần ‘vẽ rồng điểm mắt’* cho cả phim. Đương nhiên, đây cũng là vì hấp dẫn các nhà phê bình điện ảnh cho giải Hoa ưng mà cố ý thêm vào.

Cảnh quay cuối cùng, hai vị diễn viên chính không làm cho đạo diễn Hứa thất vọng, biểu hiện vô cùng tốt. Bối cảnh là một ngõ nhỏ âm u, ẩm thấp, sau một hồi chiến đấu một mất một còn, cuối cùng dùng đến súng.

Hạ Phong thở hồng hộc dán trên vách tường, trên tay cầm một khẩu súng không có đạn, máy quay tiến gần đặc tả.

Trong hẻm nhỏ Hàn Lăng cũng thở không ra hơi. Chỉ cần Hạ Phong vừa di chuyển anh liền làm ra động tác bắn súng.

Đằng sau máy giám thị, đạo diễn Hứa đứng lên, dùng kịch bản ra hiệu cho Hạ Phong lao ra.

Hạ Phong dùng cánh tay lau mồ hôi trên mặt, hai tay cầm chặt súng, di chuyển. Lăn người sáng hướng khác, Hàn Lăng liền ‘bắn’ tới.

Hạ Phong bắn trả, Hàn Lăng tranh thủ thời gian chạy trốn sang một ngõ tắt khác, dán chặt lấy vách tường. Một máy quay khác đặc tả từng biến hóa trên khuôn mặt anh.

Lúc này, đạo diễn Hứa cầm loa nói: “OK! Cảnh này xong rồi!”

Hạ Phong đứng lên, phủi đi đám bụi đất trên quần áo.

Nhìn lên trời, trong đầu cậu tràn ngập suy nghĩ về lời Nhậm Mộ nói ngày hôm qua: Hai ngày nữa hai chúng ta đi Châu Âu đem chuyện làm trước, bao giờ xong [Thâu thiên kế hoạch] thì đi Châu Phi.

Hạ Phong hỏi: Đem chuyện làm trước? Làm trước cái gì?

Ông chủ Nhậm trợn mắt nhìn Hạ Phong: Anh không để phần em một mình nổi tiếng a!

Hạ Phong: …..

Cái này, Hạ Phong không thể đem Trầm Chương lo lắng đến. Lời Trầm Chương nói cậu vẫn chưa quên, nhưng muốn Nhậm Mộ rời khỏi mình, điều này cậu không làm được. Bất quá, Nhậm Mộ thoạt nhìn cũng không phải là người có thể để người khác bỏ mặc được…

Không đầy nửa phút, thư kí trường quay hô “Action” đem suy nghĩ của Hạ Phong trở lại. Tựa người trên tường, cậu chuẩn bị tư thế như thể thực sự chuẩn bị đi giết Hàn Lăng.

“Lương Tiềm, anh không trốn thoát được đâu”.

Hàn Lăng nở nụ cười: “Lục Thời, cậu chẳng qua là nghe lệnh người ta, việc gì phải ép người như vậy? Tôi và cậu tốt xấu gì cũng là huynh đệ một thời gian, vì sao phải đẩy nhau đến tình cảnh ‘ngươi chết ta sống’? Làm lính đánh thuê có thể kiếm được bao nhiêu? Hợp tác cùng tôi, cậu nhất định sẽ kiếm gấp mười gấp trăm lần hiện tại”.

“Đã cầm tiền thì phải làm việc”.

“Không biết suy nghĩ. Thảo nào làm lính đánh thuê nhiều năm rồi mà vẫn chỉ là thủ hạ. Cậu đã ‘rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt’ tôi cũng đành phải tiễn cậu lên đường vậy”. Hàn Lăng đem toàn bộ đạn trong túi quần mình ra lên đạn. Anh chậm rãi lên đạn không phát ra tiếng động. Đột ngột anh lao ra ngoài, dùng sức bắn hơn mười phát.

Qua máy giám thị, hướng Hàn Lăng tiếp cận hoàn toàn không thấy Hạ Phong đâu.

Phịch một tiếng, tim Hàn Lăng ‘trúng đạn’. Túi máu giả chảy xuống, ngay sau đó, Hàn Lăng cúi đầu nhìn vào trái tim mình, giống như không dám tin một màn này…

Anh quỵ xuống, súng trên tay rơi trên mặt đất…

Bò ra từ sau một bức tường, Hạ Phong nhảy xuống nhìn Hàn Lăng vẫn đang quỳ trên mặt đất, đi đến bên cạnh anh. Máy quay một lần nữa quay đến khuôn mặt Hạ Phong, bắt lấy những cảm xúc phức tạp trên mặt cậu.

Hạ Phong giơ súng, nhắm vào đầu Hàn Lăng, bắn một phát.

Hàn Lăng ‘chết’, chết không nhắm mắt. Nhìn vào Hàn Lăng, Hạ Phong nói ra lời thoại cuối cùng:

“Vốn dĩ, chúng ta có thể làm huynh đệ”.

Hạ Phong vừa nói xong câu này, cả đoàn làm phim ồ lên sung sướng. Kêu gào hoan hô điên loạn, tất cả mọi người giờ khắc này đều vui mừng từ tận đáy lòng: Con mẹ nó, rốt cục không cần phải nghe đạo diễn Hứa cả ngày nổi bão thét gào…

Phim đã quay xong nhưng hai diễn viên chính vẫn phải ứng phó đám phóng viên. Trang phục vẫn chưa thay, Hạ Phong và Hàn Lăng đã tiếp nhận phỏng vấn.

Sau khi hỏi một loạt vấn đề liên quan đến phim, các phóng viên bắt đầu đào đến vấn đề đời tư. Hai cái tên Thần Việt và Hàn Lăng vốn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng Ivy lại kéo hai tên lại gần với nhau.

“Thần Việt, nghe nói Ivy và anh có tiến triển mới? Hàn Lăng có biết không?”

“….Nghe đồn hai anh bất hòa với nhau? Là vì nguyên nhân này nên tiến độ làm phim mới bị chậm trễ sao?”

“Hàn Lăng, anh có thể cho biết nguyên nhân giải nghệ không? Có liên quan đến ai sao…”

“…Hàn Lăng, đối với việc Thần Việt tham gia [Song Sát 3] anh nghĩ như thế nào? Còn có [Phía bên kia Thiên Đường]? Nghe nói nhà đầu tư cho [Phía bên kia Thiên Đường] có ý mời Ivy đóng vai nữ chính, anh có ý kiến gì?”

….

Nghe phóng viên đưa ra mỗi vấn đề càng thêm xảo quyệt, hai vị diễn viên vẫn duy trì mỉm cười. Hạ Phong thấy các phóng viên đã phỏng vấn được tương đối, mà Hàn Lăng cũng không nghĩ muốn trả lời tiếp liền chuẩn bị trở về.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi và Ivy từ trước đến giờ chỉ là bạn tốt. Đạo diễn Hứa là người luôn cố gắng đạt tới hoàn mĩ, cũng vì muốn cho người xem có được cảm giác chân thật nhất có thể, anh ấy đã tốn không ít tâm tư cho bộ phim, vì vậy mà tiến độ của phim có chút chậm trễ. Về phần tôi và Hàn Lăng,” cậu nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều đặn, một tay ôm lấy bả vai Hàn Lăng: “Cũng không phải như bên ngoài đồn đãi, chúng tôi — là huynh đệ!”

Bả vai Hàn Lăng run lên, nhưng chỉ trong một lát anh phản ứng lại, nở nụ cười hoàn mĩ như cũ.

Hạ Phong cũng cảm giác được biến hóa nho nhỏ của Hàn Lăng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là anh bị hành vi của mình dọa đến. Kì thực, ngoại trừ hai câu đầu là nói thật thì toàn bộ lời cậu nói chỉ toàn là chuyện ma quỷ.

“Chúng tôi là huynh đệ. Đối với việc Thần Việt tham gia [Song Sát 3] và [Phía bên kia Thiên Đường], tôi chỉ có thể nói, không ai so với cậu ấy thích hợp hơn”.

Hai diễn viên kiên nhẫn trả lời câu hỏi của phóng viên. Trong lúc ấy, Hạ Phong không hề bỏ tay ra, Hàn Lăng cũng làm bộ như không quan tâm…

Phim đã quay xong, hiển nhiên không thể thiếu được tiệc mừng.

Chỉ có Hạ Phong là bi thảm, thời gian thở cũng không có đã bị Tô Ôn kéo đi studio của [Thâu thiên kế hoạch]. Đến khi tiệc mừng tổ chức đạo diễn mới thả người.

Trở về thay một bộ quần áo phù hợp, Hạ Phong liền đến buổi tiệc. Không khí vô cùng náo nhiệt, đại bộ phận nghệ sĩ của công ty đều đến cổ vũ, kể cả người đang vô cùng bận rộn – Tổ Ngạn Chi cũng đến.

Hạ Phong đi một vòng không thấy Nhậm Mộ liền gửi một tin nhắn: Người đâu? Không đến sao?

Nhậm Mộ lập tức trả lời: Hiện giờ công ty đang có việc, chờ một chút anh đến.

Hạ Phong là một trong những nhân vật chính của đêm nay nên không tránh được mọi người chúc rượu. Đầu tiên là đạo diễn Hứa chúc cậu đoạt được giải Hoa ưng, tiếp đó là Tổ Ngạn Chi, đến cả Bàng Tùng, Tào Tuấn cũng không thoát được…

Lảo đảo ra khỏi phòng, Hạ Phong không dám quay lại. Dựa vào trên tường, chống lại cơn đau đầu. Lấy điện thoại gọi Nhậm Mộ, Nhậm Mộ nói đang trên đường đi. Vừa cúp máy sau, cậu định đưa di động nhét vào trong túi quần, không nghĩ đến trượt tay, điện thoại rơi xuống. Cậu nấc lên, vừa định ngồi xổm xuống nhặt nhưng có một tay khác nhanh hơn nhặt điện thoại lên cho cậu.

“Này.”

Hạ Phong ngẩng đầu lên, nhìn một chút.

Là hàn Lăng.

Hạ Phong nhớ rõ vừa nãy mình thấy Hàn Lăng vẫn ở trong phòng, sao giờ lại xuất hiện ở đây? Nhận điện thoại, cậu lẩm bẩm: “Cám ơn”. Sau đó đi tiếp nghĩ tìm một chỗ thoáng gió để tỉnh rượu.

“Không cần”.

Hạ Phong đi lảo đảo, còn chưa đến cầu thang đã bị vấp ngã sấp xuống sàn…

Hàn Lăng đi tới đỡ cậu đứng dậy. Ngồi trên bậc thang, Hàn Lăm ôm lấy vai Hạ Phong, còn Hạ Phong không có chút phản ứng nào, ngủ say.

Giờ khắc này, còn có cái gì có thể khiến Hàn Lăng thỏa mãn hơn? Hưởng thụ khoảnh khắc thuộc về riêng hai người, không có paparazi, không có Lý Khả Nhạc, không có Nhậm Mộ, vậy là đủ rồi.

Nhìn mặt Hạ Phong, Hàn Lăng nhịn không được đưa tay lên sờ. Đầu ngón tay lạnh như băng chạm đến lông mày, mắt, mũi, giống như anh đang sờ không phải là Thần Việt mà là người anh vẫn khát khao. Giữ khuôn mặt của cậu, Hàn Lăng không nhịn được đem môi mình dán lên…

Lông mày Hạ Phong nhíu lại, mở mắt, phát hiện mặt Hàn Lăng gần trong gang tấc, hôn chính mình. Sửng sốt, đến khi phản ứng lại cậu vội đẩy Hàn Lăng ra. Vin vào tường đứng lên: “Hàn Lăng, anh phát bệnh thần kinh à?”

“Anh không có điên”. Hàn Lăng cũng đứng lên, tới gần Hạ Phong, nghẹn ngào hỏi: “Em là Hạ Phong, đúng không?”

Hạ Phong ngẩn người, sau đó lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không phải. Tôi là Thần Việt”.

“Chính là em! Anh biết rõ là em! Vì sao lại giả bộ như không nhận ra anh? Anh là Hàn Lăng, nhìn anh, anh là Hàn Lăng! Vì sao em lại không biết anh?”

Hạ Phong nhíu mày, không nghĩ trả lời. Hàn Lăng bước từng bước đến gần, làm cho cậu có cảm giác không thở nổi.

“Tôi là Thần Việt”. Ném xuống câu nói kia, Hạ Phong định rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa. Đều dây dưa đã 5 năm, cái gì gọi là ‘yêu’ đều đã bị mài đến không còn một mảnh. Hiện tại, đối với Hàn Lăng chỉ có tình, không có yêu.

“Hạ Phong, đừng”. Hàn Lăng ôm lấy cậu, “Anh không thể không có em, không thể không có em. Cho anh thêm một cơ hội nữa, em muốn anh làm gì thì anh sẽ làm cái đó, anh xin em, đừng rời khỏi anh”.

Hạ Phong gỡ tay của Hàn Lăng ra, đẩy Hàn Lăng cách xa mình: “Hàn Lăng, người kia đã chết rồi”.

“Không, em chính là người kia”. Hàn Lăng vẫn ôm chặt lấy cậu.

“Hàn Lăng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, buông tay ra”.

“Buông tay? Hạ Phong, anh sẽ không buông tay. Anh sẽ không chịu thua Nhậm Mộ, sẽ không. Em là của anh, trước kia là vậy, sau này cũng như thế”.

Hàn Lăng thật sự điên rồi, mặc kệ người trong cuộc có đồng ý hay không, cứng rắn bắt buộc cậu hôn mình. Hạ Phong vì uống nhiều rượu mà không có sức đẩy Hàn Lăng ra, chỉ có thể giãy dụa…

Cửa vào cầu thang bộ đột ngột bị đẩy ra.

Hàn Lăng ngừng lại, nhìn về phía ngoài cửa.

Hạ Phong thấy người đến là ai liền sửng sốt.

Nhậm Mộ không nói lời nào. Nếu không phải Hạ Phong gọi điện cho anh, nếu không phải tiệc mừng có Hàn Lăng anh sẽ không vội đến như vậy, có thể nói là thần tốc, chỉ là lại đến chậm một bước.

Trong cơn giận dữ.

Nhậm Mộ túm lấy Hàn Lăng ném sang một bên… Lưng Hàn Lăng va vào vách tường, Nhậm Mộ vẫn tiếp tục đánh…

Trong cầu thang bộ một trận ầm ĩ.

Hàn Lăng hoàn toàn không phải đối thủ của ông chủ Nhậm, không lâu sau liền quỳ rạp trên mặt đất. Hạ Phong thấy Nhậm Mộ còn muốn đánh tiếp liền giữ lấy cổ tay anh: “Nhậm Mộ, đủ rồi”.

Liệu Nhậm Mộ có thể dễ dàng bỏ qua như thế, anh ngồi xổm, nhìn xuống Hàn Lăng: “Cậu ấy là của tôi, nhớ kĩ”. Anh đứng lên, dắt Hạ Phong đi ra…

Hạ Phong bị Nhậm Mộ kéo thất tha thất thểu ra ngoài. Cậu quay đầu nhìn về phía cầu thang bộ, cúi đầu… Còn Hàn Lăng, quỳ rạp trên mặt đất, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía hai người đi ra, hai nắm tay siết chặt…

Phịch một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị người hung hăng đóng lại.

Nhậm Mộ không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm Hạ Phong.

Hạ Phong cúi đầu, không biết phá vỡ cục diện như thế nào. Nhậm Mộ từ trước đến nay chưa hề tỏ ra như thế này.

“Thần Việt, có phải em nên giải thích không?” Nhậm Mộ khoanh tay lại, bộ dáng lạnh lùng.

“…Giải thích cũng không rõ”. Cái này cậu biết giải thích thế nào?

“Cái gì gọi là giải thích không rõ? Là em chịu không giải thích rõ, hay là hai người thực sự có quan hệ với nhau?”

“Em và anh ta không có chuyện gì cả”. Cho dù có cũng là chuyện từ rất nhiều năm trước.

“Không có?”

“Không có.”

Hai người nhìn nhau, giằng co, trầm mặc, Rốt cục, Nhậm Mộ đầu hàng trước. Thở dài một hơi, anh ôm lấy Hạ Phong, nhưng lời nói cũng không hề ngọt ngào.

“Nếu có lần tiếp theo, anh sẽ không chỉ là đánh”. Uy hiếp trắng trợn…

Từ đáy lòng, Nhậm Mộ cảm thấy Hạ Phong là biết được cho dù cậu có làm chuyện gì quá phận anh vẫn duy trì cho nên mới kiêu ngạo như vậy! Không nhận sai còn chưa tính, đến một câu giải thích cũng không có…. Anh yên tâm về phía Hạ Phong, nhưng đối với Hàn Lăng thì hoàn toàn không… Anh không muốn dùng thủ đoạn đối phó với Đường Kỉ Thiên để thu phục Hàn Lăng.

Hạ Phong tự động bỏ qua câu nói của Nhậm Mộ, dựa vào vai anh, ngáp một cái. Quay phim quá mệt mỏi, cậu cũng không có dư thừa tâm tư đi quản cái gì Hàn Lăng, cậu chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng Nhậm Mộ lại không cho phép. Hết bóp má Hạ Phong, lại cắn cắn tai…

“Anh sẽ không phải là muốn làm ở chỗ này a? Em không muốn”. Hạ Phong trợn trừng mắt…. Chỗ này là nhà vệ sinh công cộng được không, nếu không cẩn thận…

Nhậm Mộ này biến thái, tuy không tới mức □ nhưng cũng khiến cậu đau đầu… Rõ ràng trong nhà có giường nhưng lại thích chơi xa chấn, thích khiêu chiến độ khó cao, kích thích…

Nhậm Mộ làm như không nghe thấy Hạ Phong nói, đưa cậu đặt lên bồn rửa mặt, lấy hai tay Hạ Phong vòng ra sau lưng, tay kia bộn bề công việc…

Hạ Phong chịu không được, nhắm ngay cổ Nhậm Mộ cắn xuống…

Tiếng mở cửa phòng vệ sinh vang lên, hấp dẫn lực chú ý của hai người.

Người đứng ngoài cửa, là Tổ Ngạn Chi. Trên tay cậu cầm hai ly cocktail, rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vỡ chói tai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.